[IMAGE: ../image/t001.jpg]
Tada Banri vẫn đứng yên tại chỗ.
Cậu ấy chưa từng, dù chỉ một lần, cảm thấy từ phía cô ấy có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô muốn kết thúc. Ít nhất là cậu ấy nghĩ vậy.
Hai người họ yêu nhau. Họ cần nhau. Ở bên nhau là điều tự nhiên, và việc được là chính mình khi ở bên nhau chính là hạnh phúc.
Mọi điều xảy ra trong cuộc đời họ, dù là niềm vui hay nỗi buồn, điều tốt hay điều xấu, tất cả Banri đều muốn hai người cùng sẻ chia. Ít nhất là Tada Banri đã luôn nghĩ như vậy.
Sự thật là, mối quan hệ của họ gặp phải một vấn đề.
Tada Banri không còn ký ức về quãng đời trước năm mười tám tuổi. Cậu gặp tai nạn vào ngày hôm sau lễ tốt nghiệp cấp ba và mất đi toàn bộ ký ức trước đó.
Những kiến thức chung về ngôn ngữ, tri thức, thường thức – ví dụ như tên gọi sự vật, giá trị tiền tệ, cảm giác về khối lượng, điều nên làm và không nên làm, rằng đây là quốc gia Nhật Bản trên hành tinh Trái Đất trôi nổi trong vũ trụ, chuyện Akechi Mitsuhide hay Judas phản bội, cách tìm nghiệm của phương trình, Goku là người Saiyan, việc người bình thường thường ăn ba bữa một ngày, rằng Đảo Langerhans không phải là một hòn đảo mà là một cơ quan trong cơ thể – những điều đó thì cậu vẫn hiểu. Nhưng những ký ức liên quan đến trải nghiệm cá nhân thì lại không còn.
Kể từ sau vụ tai nạn, gia đình, họ hàng, bạn bè, ngôi nhà mình từng sống, tên gọi của chính mình, trường học đã tốt nghiệp và cả những người mình từng yêu thích, Tada Banri đều hoàn toàn không thể nhận ra. Mười tám năm dấu chân cá nhân trước đó đã hoàn toàn biến mất, như thể bị cuốn đi đâu đó.
Thời gian đầu sau khi hồi phục từ tai nạn, Tada Banri từng nghĩ mình như một người sống cô độc. Cậu tự hỏi, nếu một đứa trẻ lớn lên mà không có mối liên hệ với bất kỳ ai, không thuộc về nơi nào, chỉ được đảm bảo an toàn tính mạng, thì có lẽ sẽ trở thành một con người trống rỗng như thế này.
Tuy nhiên, dù có bao nhiêu hoang mang và hỗn loạn đi chăng nữa, thì cuộc đời của Tada Banri, người đã may mắn giữ được mạng sống, vẫn tiếp diễn dù đã mất đi ký ức.
Nếu muốn tiếp tục sống, thì dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải bắt đầu lại từ đầu.
Cậu tin những người tự xưng là cha mẹ mình là cha mẹ. Cậu tin tòa nhà tự xưng là nhà mình là nhà. Cậu tin người tự xưng là mình là chính mình. Đêm ngủ, sáng dậy, cứ thế Tada Banri sống qua từng ngày ở nhà cha mẹ, như thể tự mình nỗ lực từng chút một.
Cuộc đời mới của cậu thực sự bắt đầu ở Tokyo. Khi cậu trở thành một sinh viên đại học.
Cậu đã quyết định như vậy và mơ về tương lai. Tại một nơi không ai biết về con người quá khứ của mình, cậu sẽ dùng toàn bộ con người hiện tại để sống một cuộc đời sinh viên rực rỡ, chói chang như vàng. Để đạt được điều đó, Tada Banri đã vùi mình vào phòng, chuyên tâm ôn luyện thi cử.
Cuối cùng, ước nguyện thành sự, cậu lên Tokyo và tại trường đại học đã nhập học, cậu gặp Kaga Kouko.
Ngoài ra, cậu còn có rất nhiều cuộc gặp gỡ khác. Cậu bất ngờ tái ngộ với Rinda, người biết về con người quá khứ của cậu, và cũng kết thêm được nhiều bạn bè. Trong vô số những cuộc gặp gỡ đó, Tada Banri đã rơi vào lưới tình với Kouko. Với Kouko, người rất dễ nói về những điều kỳ diệu hay định mệnh, Tada Banri chưa từng, dù chỉ một lần, thật lòng phủ nhận lời nào của cô.
Mùa xuân qua đi, Tada Banri không còn thấy mình trống rỗng như trước nữa. Rồi mùa hè qua đi, và mùa thu cũng sắp trôi qua.
Mọi chuyện đã thay đổi gần đây.
Không rõ liệu có điều gì đó đã châm ngòi, hay đó chỉ là quá trình tự nhiên của sự phục hồi. Con người quá khứ của cậu, chỉ mang ký ức trước tai nạn, đã bắt đầu quay trở lại trong ý thức. Con người hiện tại của cậu, chỉ mang ký ức sau tai nạn, cảm thấy như bị xâm lấn, như bị ghi đè lên và xóa sổ. Tada Banri chỉ nhận ra mình mong manh và yếu ớt đến nhường nào khi điều đó xảy ra. Nếu bị nghiền nát tan tành, cậu sẽ biến mất mà không một lời phàn nàn. Chỉ đơn giản là không còn nữa. Chỉ là một kiếp người bé nhỏ như con muỗi, cậu đã gắng gượng sống sót, may mắn mà thôi.
Cái "thời điểm quyết định" vẫn chưa đến, nhưng cậu đã bị tấn công bởi vài lần biến đổi ngắn ngủi, như thể được cho diễn tập trước.
Không thể đoán trước khi nào những biến đổi này sẽ xảy ra. Không hề có dấu hiệu báo trước, ý thức đột nhiên trở nên đen kịt, như thể cậu bị ngất đi.
Và ký ức quay ngược lại, về khoảnh khắc ngay trước vụ tai nạn.
Cậu cảm thấy mình đáng lẽ đang đợi Rinda trên cây cầu đó. Như thể đột ngột bị dịch chuyển tức thời, bị ném vào giữa những người lạ và một nơi xa lạ… Cậu thực sự cảm thấy như vậy. Cậu không thể hiểu rằng gần hai năm đã trôi qua kể từ đó, càng không thể biết về lịch sử cuộc sống trong quãng thời gian đó, và cậu rơi vào hoảng loạn.
Cậu là gì đây, chuyện gì đang xảy ra vậy, trong khi cố gắng suy nghĩ điên cuồng, cuối cùng cậu cũng nhớ ra. (…Đúng rồi. Mình đã mất trí nhớ và bắt đầu lại. Đây là Tokyo, và bây giờ mình là sinh viên đại học mà.)
Và rồi, như nổi lên từ vực sâu, ý thức quay trở lại. Đổi lại, ký ức trước tai nạn lại một lần nữa bị phong ấn, nằm ngoài tầm với.
Con người quá khứ cứ thế, cùng với mười tám năm ký ức mà nó ôm giữ, chìm dần xuống đáy sâu ý thức, như thể hoán đổi vị trí với con người nổi lên.
Sau đó, chỉ còn lại tàn dư của cảm giác hoảng loạn. Nỗi sợ hãi và lo lắng từng bao trùm cậu giờ đây lùi xa như chuyện của người khác, trôi đi như một ngôi sao chổi kéo theo vệt đuôi mỏng manh vụt qua bầu trời đêm và biến mất vào cõi bóng tối. Thế là hết. Tính theo thời gian, có lẽ chỉ vỏn vẹn một hoặc hai phút, một sự việc ngắn ngủi như vậy.
Nhưng Tada Banri nghĩ, rồi sẽ đến lúc cậu không thể nhớ ra nữa. (…Đúng rồi. Mình là…)
Cơ sở cho suy nghĩ đó là nhận thức rằng cậu đang ở trong tình trạng bất thường – mất trí nhớ.
Nếu tình trạng bất thường này được hóa giải, cậu sẽ biến mất.
Một dự cảm u ám rằng điều đó sẽ sớm xảy ra đã từ từ phá hủy cuộc sống thường ngày của Tada Banri, giống như những con sóng dập dìu không ai hay biết đang cuốn cát trên bờ biển xuống đáy đại dương.
Vì vậy, Tada Banri đã muốn trao chiếc nhẫn cho Kouko.
Chỉ cần Kouko ở bên cạnh, cậu cảm thấy dù mình có biến mất đi chăng nữa, cậu vẫn có cách nào đó để quay trở lại.
Chiếc nhẫn là lời hứa: "Chắc chắn anh sẽ trở về bên em."
Dù có trôi dạt, lang thang trong thế giới hư vô của bóng đêm u tối, dù có trở thành một linh hồn vô danh. Nhưng nếu Kouko ở bên cạnh, cậu tin rằng một ngày nào đó mình sẽ tìm thấy con đường trở về.
Hãy quay về đây đi Banri! – Cậu tin rằng mình nhất định sẽ nhận ra tín hiệu duy nhất lấp lánh, sáng chói đó.
Trước đây, trong căn phòng bệnh trắng toát, khi cậu mất đi tất cả, người bạn thân đã cho cậu tín hiệu để cất cánh. Và giờ đây, cậu nghĩ rằng Kouko sẽ là người cho cậu tín hiệu để hạ cánh.
Chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô sẽ trở thành ánh sáng của lời hứa, dẫn lối cho cậu xuyên qua bóng tối.
Đáng lẽ phải là như vậy.
(Mình bị từ chối rồi sao?)
Cậu chỉ mải nghĩ về tương lai của bản thân, lo lắng, mà hoàn toàn không hề lường trước được tình huống trọng yếu là chiếc nhẫn lại không được chấp nhận.
(Không thể nào. Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.)
Bóng Kouko đã xa hút tự bao giờ.
Kể từ khi bị bỏ lại một mình, thời gian đã trôi qua thật dài.
Hồi còn chờ nhau, màn hoàng hôn mờ ảo tựa mực pha loãng vẫn còn bao trùm phố phường, nhưng giờ đây, một đêm đen như mực đã hoàn toàn bao phủ mọi thứ.
Những dòng người vội vã trở về nhà cứ liên tục đổ ra từ thang cuốn của ga tàu, lướt qua Banri đang đứng chôn chân giữa lối đi dẫn ra vạch kẻ đường, ánh mắt họ như thể cậu đang vướng víu vậy.
Banri thở, chớp mắt, và trái tim cậu vẫn đập, nhưng cậu chỉ đứng bất động, hướng thân mình về phía Kouko đã bước đi. Ngón cái và ngón trỏ tay phải cậu kẹp chặt chiếc nhẫn nhỏ mẹ đã gửi gắm, cứ thế đứng như trời trồng, tay vẫn chìa ra như muốn trao đi. Nhiều người nhìn Banri đang đứng cứng đờ trong tư thế nửa vời ấy bằng ánh mắt khó hiểu, xen lẫn chút nghi hoặc.
Nhưng Banri không nhúc nhích, cũng không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì, không hiểu gì, và cũng không suy nghĩ gì cả. Cậu chỉ lặp đi lặp lại trong lòng câu hỏi vô vọng (Lẽ nào mình bị đá rồi ư? Không thể nào, chắc chắn là có nhầm lẫn gì đó thôi).
Ngay sau khi Kouko quay lưng bước đi, Banri đã vội vàng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp. Cậu không thốt nên lời gọi cô lại, cũng không thể chấp nhận sự việc đang diễn ra, chỉ biết luống cuống nhón chiếc nhẫn lên, tuyệt vọng chìa về phía lưng Kouko.
Cậu đã hy vọng cô sẽ nhận ra. Hy vọng ánh sáng từ chiếc nhẫn sẽ khiến cô ngoảnh lại, nhớ ra mọi chuyện, và rồi Kouko sẽ quay về.
Hơn hai giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ đó, nhưng Banri vẫn không thể vứt bỏ hy vọng. Cậu cứ thế đứng yên, giữ nguyên tư thế chìa chiếc nhẫn ra, chờ đợi.
Giữa tháng Mười Một ở Tokyo, không thấy mệt mỏi, không cảm thấy lạnh.
Nếu cứ đứng đây, Kouko nhất định sẽ nhận ra tín hiệu phát sáng này và quay lại. Giống như chính cậu trong tương lai, một ngày nào đó sẽ làm vậy.
Trong đêm đen này, cậu vẫn kiên định tin tưởng – hay đúng hơn là tự huyễn hoặc bản thân – rằng điều đó là sự thật.
Tại lối ra tàu điện ngầm ở khu phố Kouko sống, cạnh cầu thang, rìa vỉa hè.
Banri vẫn không thể tin rằng Kouko lại muốn đá cậu, muốn chia tay với cậu. Trước giờ cô chưa hề có biểu hiện gì như vậy. Chính vì thế, cậu không tài nào chấp nhận được hiện thực rằng chiếc nhẫn của mình đã không được đón nhận.
“Tạm biệt.”
Cậu không thể nào hiểu nổi cảm xúc của Kouko khi cô nói lời đó bằng giọng trong trẻo, rồi quay lưng bước đi.
Banri nghĩ, chắc chắn là có sai lầm gì đó.
Vì vậy, cậu không thể rời khỏi nơi này.
Cậu không hề có ý định về phòng. Cậu sẽ đợi ở đây cho đến khi Kouko quay lại. Nếu cậu rời đi, "khoảng cách sai lầm" giữa cậu và Kouko sẽ càng lớn thêm. Nếu hai người cứ thế lướt qua nhau, lạc nhau, có khi họ sẽ vĩnh viễn chia xa.
Không thể để điều đó xảy ra, nên cậu chỉ có thể đợi ở đây. Trong lòng cậu không hề có một chút bi thương nào. Cậu có hoang mang, nhưng không buồn. Bởi vì, đây chắc chắn là một sự nhầm lẫn.
Chỉ cần đợi thế này, Kouko cuối cùng cũng sẽ quay lại, nên không có lý do gì để buồn cả. Đợi đến khi cô ấy quay lại. Về lý thuyết, thì không có bất cứ tình huống nào khác ngoài việc cô ấy quay lại sẽ xảy ra. Cậu chỉ cần "không kết thúc việc chờ đợi" cho đến khi cô ấy quay lại.
Banri cứ thế đợi.
Cậu cảm thấy hành động của mình hợp lý và đúng đắn.
Thế nhưng, cô ấy vẫn không quay lại, thời gian cứ thế trôi đi. Cậu không nhìn đồng hồ, nhưng chắc cũng sắp chín giờ tối rồi.
Cơ thể cậu lạnh đi vì gió lạnh, nhắc nhở cậu rằng mùa đông đang đến gần. Chiếc nhẫn trên tay phải cậu khẽ run lên không ngừng. Một đốm sáng nhỏ chao đảo và nhòa đi ngay giữa tầm mắt. Nỗi bất an ngày càng dày đặc. Hiện thực không như mong đợi, chỉ có thời gian trôi đi. "Hiện tại" cứ thế dần kết thúc.
(Lẽ nào mình bị đá rồi ư? Không thể nào, chắc chắn là có nhầm lẫn gì đó thôi)
Lại hàng trăm lần tự vấn tự đáp mà cậu cũng không rõ là lần thứ bao nhiêu, Banri lại đè nén cảm xúc bất ổn đang trỗi dậy trong lòng, không buồn nhìn lại.
Cậu sẽ tiếp tục chờ đợi ở đây. Chờ đợi cho đến khi Kouko quay lại. Về lý thuyết, việc tiếp tục chờ Kouko ở đây là cách làm đúng đắn. Dù nghĩ thế nào cũng vậy. Chỉ có cách này thôi.
Đúng lúc cậu một lần nữa tin tưởng vào điều đó.
Một tiếng còi xe ngắn, chói tai vang lên ngay cạnh, Banri giật mình, khẽ nhảy dựng lên.
Cậu rụt rè quay đầu lại. Sống lưng vốn đã cứng đờ lâu nay như kêu lên ken két.
Một chiếc xe ngoại nhập màu bạc sáng bóng dừng ngay phía sau. Kiểu dáng thướt tha của chiếc xe và khuôn mặt nhìn ra từ cửa kính hạ xuống đều rất quen thuộc.
“…!”
Banri theo bản năng nhét vội chiếc nhẫn đang kẹp trên đầu ngón tay phải vào túi áo khoác.
Không, không chỉ đơn thuần là "nhét vào".
Cậu vừa "giấu" chiếc nhẫn đi – nhận thức được ý định của hành động ấy, Banri lập tức cảm thấy xấu hổ tột độ. "Bùng!" Một cú đảo ngược thế giới, cậu như chợt bừng tỉnh.
Không chỉ việc giấu chiếc nhẫn. Mà còn là việc cậu muốn đưa nhẫn cho Kouko nhưng cô không nhận. Việc cậu hoàn toàn không lường trước được tình huống này. Việc cậu bị bỏ lại đây một cách phũ phàng. Việc cậu đã nghĩ rằng cô sẽ quay lại nếu cậu đợi. Việc cậu cứ đứng chôn chân một mình hàng giờ đồng hồ ở một nơi như thế này – khi tỉnh lại, tất cả những điều đó bỗng trở nên đáng xấu hổ đến không thể chịu đựng nổi.
“Đùng!” Có một người khác dừng xe ngay phía sau.
Hiện thực không diễn ra như ý muốn.
So với nó, cái thế giới mà cậu đang diễn, đang đắm chìm vào, thật mong manh, mộng mị, tự mãn và đáng xấu hổ như một vở kịch một vai vậy. Mình đang làm cái quái gì thế này?
Khuôn mặt của bố Kouko, mang vẻ bóng bẩy kỳ lạ, lấp ló đậm đặc qua cửa kính xe tối màu, đã kéo Banri trở lại mép vực sắc nhọn, tàn nhẫn của hiện thực.
Bố của cô ấy đang nhìn cậu từ cửa sổ ghế lái… Khóe miệng ông ấy như đang lẩm bẩm “ừm ừm” một cách khó chịu…
Tại sao mọi thứ lại trở nên rõ ràng và dễ hiểu đến thế này? Banri vẫn đứng cứng đờ như một con thú vừa bị cán, ánh mắt khóa chặt vào bố Kouko, cậu nghĩ. Cậu hiểu. Hiện tại, bố cô ấy đang băn khoăn không biết nên gọi cậu bằng cách nào. Dù đã bấm còi để cậu quay lại, nhưng ông ấy vẫn không biết nên làm bước tiếp theo như thế nào.
『Ê này, nghe cứ ngô nghê quá. Chào, thì lại thấy ngờ nghệch. Này này, thì lại cứ kiểu ẻo lả... Chắc là, Tada-kun nhỉ. Ừm, có lẽ thế này là ổn. ...Mà hình như từ trước đến giờ vẫn gọi là Tada-kun thì phải? Thôi thì, "Tada!" nghe cứ như ra lệnh. "Banri~" thì lại cứ như bạn bè thân thiết quá. Thế này là được rồi. Chỉ có thể là cái này thôi.』
Ông bố, như thể hạ quyết tâm – hít một hơi thật sâu, rồi cất tiếng:
“...Tada-kun!”
[IMAGE: ../Images/Vol07_126_01.jpg]
Banri suýt nữa thì khụy xuống, cứ như thể bị rút hết sức lực. Ông bố đúng là như thể một bản sao hoàn hảo của những gì anh hình dung, làm anh chỉ muốn đổ gục tại chỗ.
Anh không tài nào phản ứng kịp vì quá sững sờ, tự thấy mình thật vụng về, cứng đờ và vô cảm. Ông bố trung niên nhìn anh đầy vẻ lo lắng, đôi mắt tuy không trong veo nhưng vẫn tròn xoe.
Banri chỉ muốn hỏi, cái ánh mắt đó là sao chứ?
Dù là một người đàn ông thành đạt với địa vị, danh tiếng và tài sản, nhưng không hiểu sao ông ấy lại thường xuyên nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng như thể chưa từng trải sự đời như vậy. Tuyệt đối không đời nào có chuyện đó, nhưng anh lại cứ có cảm giác mình phải để tâm, phải nhẹ nhàng với ông ấy. Cứ như thể ông ấy toát ra một sự thuần khiết mong manh, chạm nhẹ thôi cũng có thể vỡ tan. Anh nghĩ ông bố này đúng là một thiên tài trong việc tạo ra một "thế giới quan" như vậy. Và cái "hào quang" khó lường đó, có lẽ đã được truyền lại cho Kouko theo một cách nào đó.
“...Chào ông ạ...”
Cuối cùng, Banri cũng cúi đầu chào ông bố một cách lí nhí.
Có lẽ vì đã đắm chìm trong thế giới riêng của mình quá lâu, hoặc do cái lạnh của đêm, mà anh nói không được lưu loát.
Ông bố với vẻ mặt nửa vời, phức tạp, khẽ thì thầm:
“Tình cờ...”
Nhưng rồi, câu nói lại bị ngắt quãng. Banri im lặng chờ đợi lời tiếp theo.
“...Tình cờ... mà...”
Tình cờ mà cái gì chứ?
Sốt ruột với cuộc đối thoại mãi không đi đến đâu, Banri bước một bước lại gần chiếc xe. Đôi chân đã tê dại như khúc gỗ vì đứng quá lâu khẽ loạng choạng, nhưng anh vẫn kịp giữ thăng bằng để không bị ngã. Ông bố vẫn nhìn chằm chằm Banri từ trong xe, cứ như một kiểm lâm viên ở khu bảo tồn thiên nhiên. Rồi ông mím môi, lại rướn cổ ra khỏi cửa sổ, hơi nghiêng đầu và hỏi:
“...Tada-kun, bây giờ, là... sao vậy?”
[IMAGE: ../Images/Vol07_127_01.jpg]
“...Là sao vậy?”...
Banri nghĩ, chính anh mới là người muốn hỏi câu đó.
Chính ông mới là người "sao vậy"? Bên này đang có đủ thứ chuyện rắc rối rối tinh rối mù đây này. Thế mà lại hỏi "là sao vậy?"... "Này anh bạn, anh là ai vậy?" hay sao? Tự dưng lại hỏi một câu nghi vấn như thế. Cái kiểu hỏi đó chỉ có thể chấp nhận được nếu là Shimura, hay đúng hơn là một "ông chú kì lạ", à không, chính xác hơn là lời thoại của nhân vật đã phát hiện ra "ông chú kì lạ" do Shimura đóng thôi. Mà nhân tiện, cái từ "tình cờ" dở dang kia đâu rồi? Ông đang giỡn mặt tôi đấy à?
Không kìm được, anh hỏi lại:
“Tôi... sao ạ? Tôi "là sao vậy" ư? Sao tôi biết được? Ông nghĩ tôi là sao nào?!”
Anh nhận ra sự bực tức không thể che giấu đã hiện rõ trong câu trả lời. Dù nhận ra điều đó, anh vẫn nói:
“Tôi đang đợi Kouko!”
Và anh biết rõ mình không nên, thậm chí là không được nói những điều này với ông bố, nhưng một khi đã buông lỏng thì không thể nào ngậm miệng lại được nữa.
“Bị bỏ lại đó! Mấy tiếng đồng hồ rồi! Một mình tôi! Cứ đứng mãi ở đây! Cứ thế! Tôi chờ Kouko quay lại đó!”
Anh đã định đưa nhẫn cho cô ấy nhưng cô không nhận, rồi cứ thế quay lưng bỏ đi một mình.
Nhưng anh thì cứ tin rằng nếu anh cứ chờ, cứ chờ, cứ chờ mãi, thế nào rồi cô ấy cũng sẽ quay lại. Vì thế, dù lạnh, dù đói, anh vẫn quyết định sẽ ở lại đây mãi mãi…
Những chi tiết bi thảm đến mức đáng thương như vậy, anh đã cố gắng giữ lí trí để nuốt ngược vào trong, không nói ra với ông bố.
Khi Banri cúi gằm mặt, ông bố không hỏi lại thêm điều gì. Thay vào đó, ông chỉ đơn giản gật đầu và nói: "Vậy thì", rồi chỉ tay vào ghế hành khách, nói: "Lên xe đi."
“...Hả?”
“Lên xe đi. Về nhà.”
Về nhà – ý là, về chỗ Kouko sao?
Về chỗ cô ấy – người đã bỏ đi thẳng thừng như vậy và giờ vẫn chưa có dấu hiệu quay về?
Mình sẽ đi sao? Nhưng cô ấy sẽ nghĩ gì khi thấy mình xuất hiện?
“...Ơ, nhưng mà...”
Ngay sau lưng Banri, khi anh còn đang ngập ngừng, một viên cảnh sát bất ngờ dùng loa phóng thanh quát lớn: “Đứng lại! Cấm đỗ xe!” Ông bố giục giã "Nhanh lên, nhanh lên". Như thể bị lời giục giã và ánh mắt nghiêm khắc của viên cảnh sát thúc ép, Banri vội vã, không còn thời gian để bình tĩnh suy nghĩ xem mọi chuyện sẽ ra sao, anh cuống quýt vòng qua ghế hành khách và mở cửa xe.
Banri tự nhiên nghĩ rằng mình sẽ bị đưa đến nhà Kaga, bởi vì trước đây đã từng có một chuyện tương tự.
Khi Kouko tự nhốt mình vì cảm thấy có lỗi sau vụ tai nạn do ngủ gật khi lái xe, chính ông bố này chứ không ai khác đã đưa Banri đến gặp cô ấy. Thế nên, lần này Banri cũng nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, và khi ngồi vào ghế hành khách, anh cứ miên man suy nghĩ một mình.
Phải làm sao đây? Nên bày ra vẻ mặt thế nào, nên mở lời ra sao? Giọng điệu như thế nào, lời lẽ ra sao mới là đúng đắn để Kouko có thể hiểu được sai lầm của tình huống này một cách hiệu quả nhất?
Trong lúc anh còn đang bận suy nghĩ miên man, anh nhanh chóng nhận ra hướng chiếc xe đang chạy không giống như anh dự đoán. Nhưng anh hoàn toàn mù tịt về địa lí Tokyo, lại nghĩ rằng trong khu dân cư chắc sẽ có nhiều quy định rắc rối nên cũng không để tâm lắm.
Banri chỉ thực sự nhận ra "chiếc xe này không đi về phía nhà Kaga" khi:
“...Tại, tại sao chứ?!”
Vờ như không có gì, chiếc xe đã nhẹ nhàng rẽ vào đường cao tốc thủ đô.
Về nhà, một quãng đường chỉ mười phút đi bộ từ ga, thì làm gì có chuyện đi cao tốc. Banri vội vã nhổm người dậy khỏi ghế da màu be mềm mại, quay sang nhìn nghiêng khuôn mặt của ông bố đang lái xe và nắm chặt vô lăng, rồi anh gào lên:
“Chúng ta đang đi đâu vậy?! Không phải về nhà sao?!”
Ông bố vẫn nhìn thẳng về phía trước, tay nắm vô lăng.
“Đi chứ. Về nhà Tada-kun.”
“Nhà của tôi...?!”
“Tôi đưa cậu về dưới chung cư.”
“Không đời nào! ...Không đời nào...!”
“Cậu nghĩ sẽ đi một nơi nào khác à?”
“Nhưng mà...!”
“Nhà tôi ư? Nhà tôi thì không được rồi, cũng quá giờ ăn tối rồi.”
Banri bất giác quay phắt người lại, nín thở nhìn ra phía sau xe qua cửa kính. Anh kéo dây an toàn, vặn vẹo cả người, tự hỏi rốt cuộc mình đang cố tìm kiếm điều gì ở đó.
Liệu Kouko có đang đuổi theo mình không? Hay em ấy đã nhận ra sai lầm và đang quay lại? Không lẽ mình lại nghĩ thật vậy sao? Làm gì có chuyện em ấy bám theo một chiếc xe đang chạy trên cao tốc. Đâu phải yêu quái trong truyền thuyết đô thị mà có thể làm được mấy trò đó. Tuyệt đối là chuyện không thể nào.
──Vậy mà…
“……Không thể nào…”
Thế nhưng, Tada Banri vẫn không thể rời mắt khỏi ô cửa kính phía sau, cứ thế mà nhìn chằm chằm mãi. Làm gì có bóng người nào đang đuổi theo ở đó. Trong thâm tâm, cậu thừa biết điều này, nhưng đôi mắt vẫn cứ điên cuồng tìm kiếm một ai đó. Dĩ nhiên, thực tế chỉ thấy đèn pha của những chiếc xe phía sau. Cảnh vật cứ thế lùi dần, xa dần. Cậu càng lúc càng rời xa Kouko.
“Vô tình, …trên đường về nhà.”
Bố lại điềm nhiên lên tiếng.
“Bố tình cờ đi ngang qua đó. Thế rồi, bố nhận ra có Tada-kun ở đấy nên mới ghé lại.”
Banri cuối cùng cũng thôi cái vẻ ngốc nghếch nhìn về phía sau.
Cậu quay mặt về phía trước, nhưng chẳng thiết trò chuyện, bèn áp trán vào tấm kính cửa xe lạnh ngắt. Cậu đang bị đưa về nhà. Cứ thế này, cậu… thật sự chẳng còn cách nào khác. Hướng đi đã không thể thay đổi. Cậu cũng không đến nỗi coi thường tính mạng mình mà nhảy ra khỏi chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc.
Đèn hậu đỏ rực kéo dài tít tắp, trên đường vành đai thủ đô ban đêm, lượng xe cộ chen chúc đến khó tin. Thế nhưng dòng chảy vẫn khá thông suốt, bố Banri lướt nhẹ vào khúc cua hơi nghiêng, mượt mà như một con rắn trườn đi. Mỗi khi bố nhấn ga, tốc độ lại lặng lẽ tăng lên, khoảng cách giữa Banri và Kouko càng lúc càng xa.
“Cho nên, bố… đã bắt chuyện với con. Bố hỏi, có cần đưa về nhà không…”
“…Bố… đi làm về à?”
“…À. …Ừm, đúng vậy…”
“…Bố vất vả rồi.”
Cuộc trò chuyện với bố vẫn như thường lệ, giống như đang cố đánh tennis trong một biển lotion vậy. Những quả bóng được đánh đi chẳng nảy lên chút nào, chỉ chìm nghỉm trong mặt nước sền sệt, ‘tõm!’, ‘tòm!’. Dù sao thì, Banri cũng đã hiểu được tình huống: bố cậu đã tìm thấy và đón cậu trên đường về nhà.
Thế nhưng, cậu cũng thấy lạ là dù bố chắc hẳn đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa cậu và Kouko, nhưng lại chẳng hỏi han gì. Hay là, dù thế nào đi nữa, bố cũng đang cố giữ ý?
Banri nhìn xuống bàn tay bố đang nắm vô lăng. Chiếc nhẫn cưới giản dị lấp lánh một cách mờ nhạt. …Sao lần trước bố lại đưa cậu về nhà, mà hôm nay thì không? Cái câu nói “đã qua giờ ăn tối” dường như chẳng mang ý nghĩa đen tối nào cả.
Có phải vì cậu đã không nói rằng mình muốn đi? Cậu đã lỡ buột miệng nói rằng mình sẽ đợi Kouko mãi, thế nhưng… có lẽ bố đã đưa ra phán đoán của một người lớn, rằng thay vì đưa một đứa như cậu về nhà và gặp con gái mình, thì nên đưa cậu về thẳng nhà? Nhưng khi nghĩ vậy, một làn sương mờ “tại sao?” lại càng hiện lên rõ rệt. Chẳng phải việc bố không hỏi han gì là bất thường sao?
Đúng lúc ấy, Banri chợt nhận ra khá nhiều lông mèo bám đầy ở gần cổ tay áo chiếc áo len màu xanh rêu trang nhã của bố. Trong khoang xe tối, dưới ánh đèn huỳnh quang của đồng hồ, chúng ánh lên màu bạc và rất nổi bật.
Nhớ lại, lần trước gặp mặt, bố cậu mặc đồng phục bệnh viện khi lái xe. Banri đã hơi ngạc nhiên khi thấy cảnh đó, nhưng sau đó hỏi Kouko thì biết, đó là phong cách đi làm quen thuộc của bố cô. “Bố tớ lúc nào cũng mặc cái đó khi đi lại giữa nhà và bệnh viện thôi, tớ quen rồi,” Kouko đã nói vậy. Cô còn dặn: “Khi khám bệnh thì bố thay đồ nên cậu yên tâm nhé,” và…
Khoan đã.
“…”
Banri bất giác nhìn chằm chằm vào bố, người đang mặc chiếc áo len dính đầy lông mèo.
“…Hả? Gì, có chuyện gì sao…?”
Nhận ra ánh mắt của cậu, bố Banri ngó nghiêng lúng túng, nhưng… khoan đã. Khoan đã. Vô tình, sao? Bố bảo là trên đường đi làm về thì thấy Banri nên mới bắt chuyện để đưa về nhà, sao?
Nói dối!
“…Không phải Kouko nói bố đến đón con à…?”
“Hả!?”
“Vì bây giờ, đây đâu phải lúc bố đi làm về đâu đúng không? Đây đâu phải đồng phục đi làm ở bệnh viện. Bố vừa trực đêm xong hay sao đó đang ở nhà, ôm mèo lăn lộn đúng không? Có phải không?”
“Cái, cái gì mà nói hươu nói vượn vậy…”
“À, con hiểu rồi…! Con hiểu rồi! Kouko nói với bố rằng, ‘có lẽ Banri vẫn còn ở trước nhà ga, bố đến xem thử đi. Nếu cậu ấy ở đó thì đưa cậu ấy về nhà đi’ đúng không!? Thế nên bố mới đến đúng không!? Chắc chắn là vậy rồi!?”
“…”
Bố Banri không trả lời, thay vì mở miệng, ông lại nhấn ga mạnh hơn. Động cơ dưới ghế rung lên khẽ khàng, xe lướt đi êm ru với tốc độ tăng dần.
Banri biết rằng suy luận của mình đã đúng. Khoảng cách giữa các xe dần rút ngắn. Cậu càng lúc càng rời xa Kouko. Cứ như thế này, bố cậu đến là để chia cắt cậu và Kouko.
Vừa hiểu ra, một cảm giác khó chịu lợm giọng trào lên từ tận đáy lòng. Cái bộ mặt ngu ngốc của cậu đã tin tưởng và chờ đợi Kouko sẽ quay lại. Thật là ngu xuẩn. Không những không quay lại, mà còn muốn đưa cậu ta đi thật xa ư? Đưa cậu ta về nhà nhanh gọn lẹ, rồi giả vờ như không có chuyện gì ư? Và bố cậu, lại vui vẻ đồng ý ngay tắp lự, giờ đang nhấn ga sao? Ngay lúc này đây.
Thật tàn nhẫn! Tất cả mọi chuyện, chẳng phải quá đáng lắm sao?
“……Cái quái gì thế này!”
Banri buột miệng kêu lên. Tiếng nói nghe thật đáng thương, như sắp khóc, giống như một con chó thua cuộc đang ‘ngao!’ lên vậy, và chính cậu cũng thấy mình thật thảm hại khi thốt ra tiếng đó. Tada Banri dùng một tay che mặt. Cậu tặc lưỡi. Chưa bao giờ cậu tặc lưỡi trước mặt bố mẹ mình. Quá đỗi bất lực, cậu áp cả mu bàn tay và mặt vào tấm kính cửa xe. Sao mọi chuyện lại đột ngột thành ra thế này? Mới hôm qua còn hẹn hò bình thường, mà hôm nay lại đột nhiên bị coi như kẻ gây rối sao? Phái bố đến và nói ‘Bố ơi, hãy đưa cậu ta đi vứt thật xa đi ạ’ ‘Được thôi, cứ giao cho bố’ kiểu vậy ư?
Thế thì, làm sao mà cậu chấp nhận được chứ.
“……Xin hãy quay lại! Quay lại chỗ ban nãy đi! Con vẫn hoàn toàn không hiểu, không chấp nhận được!”
“Này con,”
“Xin hãy quay lại đi mà!”
“Này, Tada-kun. Kouko chỉ nói rằng, nếu con ở đó thì hãy đưa con về nhà giúp bố. Bố… ta, …bố đã nói là nên đến đón con về nhà chứ? Nhưng Kouko nói rằng em ấy không thể làm thế được nữa. Cho nên,”
“Tóm lại là hãy quay lại đi! Tại sao bố lại chia cắt con với Kouko thế này! Con vẫn đang đợi ở đó mà! Hay nói đúng hơn, hay nói đúng hơn… tuyệt đối là quá đáng!”
Kaga Kouko sẽ không quay lại. Lúc này, Tada Banri nhận ra lý lẽ của mình đã sụp đổ hoàn toàn. Thế nhưng cậu chẳng thể làm gì được. Cậu chỉ đành vin vào sự vô lý của bố cô để chống chế cho tình cảnh hiện tại mà thôi.
“Rốt cuộc là bố muốn con và Kouko chia tay phải không!? À, đúng rồi, đúng là như vậy mà!? Bố vẫn luôn phản đối mối quan hệ của chúng con, nên bố mới lấy cớ này để ép con đi theo, không cho con ở lại đợi Kouko!? Từ trước đến nay, bố vẫn luôn bảo Kouko phải chia tay con phải không!? Thì ra là vậy! Thì ra là như vậy! Chính vì thế mà bố mới làm chuyện này!?”
“...Tada-kun, chúng ta hãy nói chuyện...”
“Con và bố đã cùng làm mì Ramen mà! Có phải vì con chỉ là thường dân, không môn đăng hộ đối với gia đình quyền quý của bố phải không!? Con cứ nghĩ bố đã hiểu con đôi chút, nghĩ rằng bố không phải là người như vậy, nhưng rốt cuộc thì sao!? Con vẫn muốn được cùng bố làm mì Ramen nữa mà! Con đã từng tự nghĩ, tuy hai chúng ta chẳng hợp nhau tí nào nhưng có một ông chú cũng khá thú vị, cứ mỗi lần nhìn thấy mì Maruchan Seimen là con lại nghĩ, không biết nhà Kaga còn dự trữ không nhỉ? Ông chú đó không biết có mua theo thùng không ta? Thế mà bây giờ... Ôi, con không muốn! Là cái quái gì vậy, là cái quái gì vậy chứ!?”
“Làm ơn, một chút thôi...”
“Con không muốn! Không muốn! Không muốn! Tóm lại con là thằng ngốc! Là trẻ con! Còn bố, bố là người lớn! Bố biết rõ, chỉ cần trưởng thành rồi, cứ mặc kệ, cứ phớt lờ mấy cái chuyện vớ vẩn, nhỏ nhặt của một thằng nhóc con như con thì thời gian sẽ qua đi một cách bình thường, rồi mọi thứ sẽ biến mất! Còn bố, bố cứ làm thế, cứ nghĩ rằng những chuyện ngu ngốc, trẻ con của bố thời xưa cũng đã biến mất, cứ phớt lờ, cứ mặc kệ mà sống, rồi chẳng còn biết gì nữa cả! Vì vậy, bố mới có thể thản nhiên làm cái chuyện phản bội này...”
“...Nhưng, cậu đã không đuổi theo phải không!?”
“Ư...”
Tiếng hét lớn đột ngột của bố Kouko khiến Banri giật nảy mình như vừa bị còi xe làm cho hết hồn. Cậu cứng họng, chẳng nói được lời nào.
“Cậu đã không đuổi theo phải không!? Cậu! Cậu đã không đến nhà tôi phải không!? Đúng không!?”
[IMAGE: ../Images/000030.jpg]
Bàn tay vẫn nắm chặt vô lăng, bố Kouko vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng giọng nói lại thấm đẫm sự giận dữ. Banri cảm thấy như bị mạnh mẽ hất tung, như bị bảo đừng có dựa dẫm, đừng có hiểu lầm. Bất chợt, hình ảnh Kaga Kouko khi bị bố cô tát ngã, đôi dép văng ra và cô bé bật khóc lại hiện về trong tâm trí Banri. Ngay lúc này, cậu cảm thấy bản thân mình hoàn toàn đồng điệu với hình dáng yếu ớt đó. Chỉ có thể bám víu vào một thế lực mạnh mẽ và to lớn, rồi bị hất văng, bị đánh ngã, nhận ra sự yếu đuối trong mình, nhưng lại chẳng thể làm gì được – dù chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Banri nhận một cú sốc ngang bằng một cú đấm ngay trên ghế phụ.
“Kouko đã rời bỏ cậu phải không!? Chuyện đó, tôi đã hiểu rồi! Vậy thì, tiếp theo đây. Cậu, người đã không đuổi theo cô bé, rốt cuộc là kẻ thế nào?”
“...”
“Cậu muốn quay lại là đến ga tàu đó phải không? Ngay cả khi mọi chuyện đã đến nước này, cậu vẫn không nói muốn đến nhà tôi, muốn gặp Kouko phải không? Cậu không định đối mặt một cách nghiêm túc, mà chỉ muốn chờ đợi con gái tôi thay đổi ý định phải không? Nghe có vẻ thật thảnh thơi nhỉ? Cậu nghĩ mình hiểu bản thân đến mức nào?”
Banri không thể trả lời.
Một lời cũng không thể thốt ra.
Bố Kouko vẫn không rời mắt khỏi phía trước, khẽ ho khan như để che giấu giọng nói to vừa rồi.
“...Tôi phải nói trước, tôi hoàn toàn không biết Kouko đã nghĩ gì mà làm vậy. Nên chuyện thiên vị bên nào là hoàn toàn không có. Mà vốn dĩ, tôi chỉ có thể giao tiếp bình thường với Kouko đến khoảng lớp ba tiểu học thôi. Thế nhưng...”
Nghe những lời bố Kouko nói với âm lượng nhỏ, có vẻ ngượng ngùng, Banri xoay người về phía cửa sổ, vùi mặt vào dây an toàn, ném ánh mắt về phía cảnh đêm lộn xộn của Tokyo đang thấp thoáng đằng sau bức tường cách âm. Vô số ánh đèn lấp lánh không thể phân biệt được là những ô cửa sổ giống nhau của các tòa nhà cao tầng và chung cư. Cùng với đó, là những ánh đèn chiếu sáng các bảng hiệu đầy màu sắc, bám đầy bụi bặm.
– Mình đã không đuổi theo.
Đúng vậy.
Cậu đã không cố gắng đuổi theo cô ấy.
Vì sao chứ? Dù tấm lòng cậu khao khát cô ấy đến thế. Dù cậu cần cô ấy đến thế.
“...Dù sao đi nữa, nếu Kouko, đứa con gái mà tôi vừa yêu vừa sợ vì tính cách bám dính đáng sợ, đã quyết định rời xa cậu, thì tôi nghĩ hẳn phải có lý do nào đó. ...Đó là suy nghĩ của tôi.”
Bất chợt, Banri nghĩ đến một điều hoàn toàn không liên quan đến tình hình hiện tại.
Thì ra, lý do bố Kouko có xu hướng nói chuyện với cậu bằng giọng điệu hơi “ẻo lả” là vậy à. Đó là một kiểu chiếu cố để không làm cho người yếu hơn sợ hãi khi ông thể hiện sức mạnh của mình chăng? Mà Banri đã không nhận ra điều đó, cứ thế vô thức dựa dẫm vào người đàn ông này – một người không hề có quan hệ huyết thống, thậm chí là một người xa lạ – từ tận đáy lòng. Bởi vậy, khi nhận ra ông sẽ không đứng về phía mình hay giúp đỡ, cậu mới cảm thấy bị phản bội và tổn thương đến vậy. Cậu đã tự tin rằng sẽ không bị phản công, nên mới có thể la hét, thể hiện cảm xúc một cách trần trụi và xấu xí đến thế.
Có một “ông chú khác” mà Banri cũng gặp gỡ như một người xa lạ... người đàn ông đó lại có vẻ vui mừng khi Banri dựa dẫm vào mình. Dù không có nhiều tương tác sâu sắc, nhưng bất kể điều gì xảy ra, cuối cùng ông ấy đều đứng về phía Banri, và Banri tin rằng ông ấy sẽ luôn giúp đỡ mình. Đối với Banri, ông ấy chính là hiện thân của từ “tuyến phòng thủ cuối cùng”.
Có lẽ, chính vì vậy, Banri đã vô thức dựa dẫm cả vào bố của Kouko, người cũng được xếp vào cùng loại “ông chú”. Coi đó như một chiến lược để đối phó với một sinh vật mạnh hơn mình.
“Thật ngu ngốc,” Banri nghĩ về bản thân. Đâu phải tất cả những “ông chú” trên đời đều sẽ phản ứng giống nhau? “Ông chú khác” đó là một người đặc biệt. Dù họ gặp nhau như những người xa lạ, nhưng ông ấy chính là người cha ruột duy nhất của cậu mà.
Sau đó, cả Banri và bố Kouko đều im lặng, chuyến đi đêm tĩnh lặng và ngột ngạt cứ thế tiếp diễn.
“À phải rồi,” bố Kouko lại mở lời, khi họ đã xuống đường cao tốc và tiến khá gần đến khu phố mà Banri sinh sống.
“...Một thời gian trước, đột nhiên con bé có hỏi tôi một chuyện. Kiểu như, khi nào thì bác sĩ kê đơn thuốc chống lo âu cho bệnh nhân? Tôi nghĩ là nó hỏi như vậy. Từ trước đến giờ, con bé chưa từng có hứng thú với công việc bệnh viện.”
“...Kouko hỏi bố ạ?”
“Ừ. Nhưng câu hỏi đó quá đột ngột và mơ hồ nên tôi chỉ có thể trả lời, ‘Khi kỳ vọng vào hiệu quả của nó.’ Thế là Kouko hỏi lại, tức là bệnh nhân đang khổ sở vì lo lắng phải không ạ? Tôi trả lời đúng vậy, và cuộc nói chuyện kết thúc. ...Có lẽ nào, đó là chuyện liên quan đến Tada-kun?”
Tim Banri đập nhanh một cách khó chịu.
“Cậu đang dùng thuốc gì sao?”
“Ơ.”
Chợt, cậu nghĩ: "Khoan đã."
「…Không, không phải vậy. Cha không muốn con hiểu lầm, cha hoàn toàn không có ý định dùng chuyện đó để kết luận hay phán xét gì cả. Thật sự là không có. Cha không phải loại người như thế. Không phải vậy, mà cha hỏi lúc nãy là vì cha nghĩ chuyện đó có thể liên quan đến lý do Kouko quyết định suy nghĩ lại về mối quan hệ của con với cô ấy…」
Bật đèn xi nhan, cha cậu dường như đang liếc mắt dò xét biểu cảm của Tada Banri. Banri nhận ra ánh nhìn đó, nhưng cậu không thể nhúc nhích.
Cậu đúng là đã được kê đơn thuốc chống lo âu.
Trong kỳ nghỉ hè, khi khám bệnh với bác sĩ chính ở Shizuoka, cậu đã được cho dùng thuốc cấp cứu. Nhưng cậu chưa từng nói với Kouko về chuyện đó. Vì không muốn Kouko lo lắng, cậu đã không hé răng nửa lời. Bởi cậu đã hứa sẽ không để cô ấy phải bận tâm hay bất an.
(──Là vì chuyện đó ư?)
À, ra là vậy.
Không thể đáp lại lời hỏi của cha dù chỉ một câu, Banri nhắm chặt mắt.
Cậu không biết Kouko đã làm cách nào, nhưng dù sao đi nữa, cô ấy đã biết cậu đang được kê đơn thuốc chống lo âu. Cô ấy đã biết cậu đang cảm thấy bất an và khổ sở.
Nhưng Kouko đã cố gắng giúp đỡ cậu. Cô ấy mang thịt quà biếu từ nhà ra và sắp xếp một buổi tụ tập với bạn bè.
Thế nhưng cuối cùng, cậu lại bỏ trốn khỏi đó. Mới chỉ hôm qua thôi.
Dù có hứa bao nhiêu cũng vô ích. Dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng được gì. Tada Banri đã hỏng đến mức không thể cứu vãn nổi nữa rồi. Yếu đuối, bất ổn, và chỉ khiến trái tim Kaga Kouko thêm u buồn. Cậu chỉ mang đến những tin xấu. Bình yên hạnh phúc không thể kéo dài. Người cắt đứt nó, luôn luôn là Tada Banri. Từ trước đến nay, và mãi về sau cũng vậy. Điều đó, chính bản thân cô ấy cũng đã nhận ra rõ ràng, và đó là lý do của ngày hôm nay.
Cuối cùng, cậu đã bị cô ấy từ bỏ.
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
Không tắc đường, hai cha con cứ thế im lặng, và chẳng mấy chốc đã đến khu chung cư. Banri lẩm bẩm lời cảm ơn bằng giọng lí nhí không rõ, cố gắng cúi chào chiếu lệ rồi bước xuống xe. Cha cậu cố tình thò mặt ra khỏi cửa sổ, nhỏ nhẹ gật đầu với Banri đang đứng tần ngần trên vỉa hè đêm, nhưng cậu không hiểu cha đang nghĩ gì.
Chiếc xe màu bạc lướt đi êm ru trên con phố trước khu chung cư. Cậu cứ thế dõi theo chiếc đèn hậu dần khuất xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Rồi, cậu lại một mình.
Như thể nói rằng hôm nay đã đóng cửa, không một bóng người nào khác ngoài Banri, xung quanh tĩnh lặng lạ thường. Trong màn đêm lạnh buốt, chỉ có hơi thở của cậu là bốc lên thành làn khói trắng.
Chỉ cần quay người lại, vài bước chân nữa là đến cánh cửa kính của sảnh chính. Đẩy cửa bước vào, kiểm tra thư từ, rồi đi thang máy lên, vài bước nữa là đến phòng mình.
Mở khóa, mở cửa, về phòng, vứt bỏ hết hành lý và quần áo như một cơn bão, rồi tắm rửa, đánh răng, và trút bỏ mọi thứ đã chạm vào da thịt hôm nay, sau đó chui vào giường ngủ một giấc—cậu muốn vậy, nhưng cơ thể không nhúc nhích.
Đứng tần ngần trên vỉa hè trước sảnh chính, cậu không thể vén mái tóc mái đã quá dài rũ xuống trước mũi. Hai chân cậu như bị trói chặt. Cứ như thể chỉ cần nhúc nhích một li, tình cảnh tồi tệ này sẽ vĩnh viễn in sâu vào cuộc đời cậu như một gam màu bất biến. Lòng bàn chân cậu như một con dấu "cuộc đời thất bại" đang bị ghì chặt xuống mặt đất. Nếu nhấc chân khỏi mặt đất, con dấu "cuộc đời thất bại" sẽ dính nhớp nháp thành dấu chân và lưu lại trong cuộc đời. Nhưng vì chưa nhấc lên nên vẫn an toàn… Cậu thực sự đang nghĩ những điều như vậy, chắc hẳn cậu đang chìm đắm trong việc trốn tránh hiện thực.
Nhưng, cậu không muốn tiếp tục cái cảnh đứng trơ như pho tượng ở thành phố Kouko sống như lúc nãy. Cậu không còn điên rồ đến mức nghĩ rằng sẽ đứng đây đợi Kouko, rồi có ngày cô ấy sẽ trở lại.
Cậu đã hiểu rồi. Kouko đã nhận ra "sai lầm" và sẽ không quay lại đâu. Không có chuyện: "Em thấy chiếc nhẫn anh đưa giống đơn đăng ký vay nợ nên em lỡ bỏ chạy mất tiêu!" Cũng không có chuyện: "Thật ra Kouko là một loại yêu quái biến hình, và trước ánh sáng thần thánh tỏa ra từ chiếc nhẫn đó, em gần như tan biến nên em lỡ bỏ chạy mất tiêu!" Cũng không phải là đột nhiên đau bụng rồi nhanh trí bỏ chạy.
Kouko đã từ bỏ cậu.
Cô ấy thấy cậu không còn đáng để tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Khoảnh khắc nhận ra điều đó, cậu cảm thấy một phần nào đó trong mình chắc chắn đã chết.
Thị giác cậu thật sự chao đảo, một phần ý thức bị nhuộm đen hoàn toàn, và cậu không thể với tới phần đó nữa. Đồng thời, cậu cảm thấy như thể hình hài của cái tôi đã chết bị cắt rời khỏi khung cảnh hiện thực. Cậu bị bỏ lại phía sau dòng chảy thời gian. Một cái hố đen hình hài cái tôi đã chết, bỗng dưng xuất hiện trên thế gian này.
(Điều mình không hiểu là… chỉ có bản thân mình thôi)
Tại sao lúc đó cậu không đuổi theo ngay lập tức? Không, không cần phải ngay lập tức. Tại sao cậu không nghĩ đến việc đến nhà cô ấy dù sao đi nữa? Tại sao cậu không thể hành động để gặp và nói chuyện với cô ấy?
Không muốn rời xa Kouko. Cậu thực lòng khao khát điều đó, nhưng tại sao? Tại sao cậu lại đứng tần ngần ở con phố trước nhà ga, mông lung chờ Kouko quay lại?
Càng nghĩ, cậu càng không thể nhúc nhích khỏi đây. Giờ đây, cậu nghĩ lẽ ra mình nên đuổi theo. Nhưng liệu sự việc có thực sự tốt đẹp hơn nếu cậu đuổi theo một cách cuống cuồng cái bóng lưng đã bỏ đi như vậy? Cậu cũng nghĩ, có lẽ cô ấy sẽ chỉ bỏ chạy với vẻ quyết liệt hơn cả cái vẻ cuống quýt mà cậu đã thể hiện.
Hơn nữa,
(...Hơn nữa là sao? Mình là cái quái gì vậy?)
Cậu có thể viện ra lý do gì khác để chấp nhận bản thân không thể đuổi theo cô ấy, bản thân hiện giờ cũng không hề có ý định làm vậy, bản thân cũng không hề bối rối muốn liên lạc với cô ấy?
Cậu không thể về phòng mình. Cậu không biết phải đi đâu.
Cậu cảm thấy như đã hoàn toàn mất phương hướng, đứng trước nhà mình mà lại có cảm giác như một đứa trẻ lạc. Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình không thuộc về nơi nào mạnh mẽ đến thế.
Cậu ngơ ngác nhìn xuống chân mình. Hai bàn chân mang giày thể thao đặt cạnh nhau trên nền nhựa đường, không một tiếng động.
Rốt cuộc đôi chân này phải đi đâu? Dấu son "cuộc đời thất bại" đáng xấu hổ này, rốt cuộc sẽ dính bước đi đến đâu, Đông, Tây, Nam, Bắc?
Cậu cúi gằm mặt đến mức cằm vùi vào cổ áo hoodie, nhìn chằm chằm vào mũi giày và nghĩ. Nếu trên đời này không có nơi nào để đi, thà rằng cứ thế chìm sâu xuống đáy. Nuốt chửng xuống lòng đất, và biến mất khỏi thế giới này──
「Gãy cổ đấy」
「…」
Một giọng nói khàn khàn cất lên, Banri không nói gì, ngẩng mặt lên.
Cách đó không xa, một đốm sáng cam nhỏ xíu lập lòe. Nhận ra vầng sáng ấy đang nhòe dần đi, Tada Banri vội vàng dụi mạnh mắt bằng đầu ngón tay.
Cô ấy ôm cây đàn guitar, cả người đen sì từ đầu đến chân. Mặc áo khoác da đen, đeo chiếc băng đô dày màu đen che kín tai, cô ấy đang tiến lại gần chỗ Banri.
Đó là NANA Senpai.
Khuôn mặt mộc nhỏ nhắn của NANA Senpai vẫn giữ vẻ bơ phờ thiếu sức sống như mọi khi.
“Làm cái quái gì mà đứng đần ra đấy, đồ xấu xí?”
Câu nói móc mỉa bất ngờ như hơi thở tự nhiên của cô ấy, ngay cả trong tình huống này vẫn sắc bén đến lạ. Xấu xí… cái gì mà xấu xí chứ.
Tim Banri như bị khoét một lỗ một cách nhẹ nhàng mà đau điếng, chỉ muốn ngất lịm đi. Tự nhiên chẳng làm gì mà bị chửi như thể bị con khỉ ném cứt qua song sắt vậy – thực ra Banri chưa từng gặp chuyện như thế bao giờ, nhưng cảm giác chắc cũng gần gần như vậy, một sự bẽ bàng tột độ.
“...Vi phạm nội quy!”
Cố gắng không ngã khuỵu, Banri đứng vững, chỉ tay vào đốm sáng cam nhỏ bé và đáp trả.
“Hả?”
“...Cái đó. Của quận. Hút thuốc khi đang đi bộ.”
NANA Senpai nheo mắt đầy vẻ khó chịu, nhìn chằm chằm vào mặt Banri. Cô ấy không thay đổi góc độ khuôn mặt, vẫn ngẩng cằm lên trên một cách thách thức, rồi thong thả đưa điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lên đôi môi nhợt nhạt như muốn khoe khoang. Ngọn lửa được tiếp oxy bỗng cháy bùng lên trong vài giây.
“Đằng nào thì cũng có ai nhìn thấy đâu.”
Phù một cái.
Cô ấy phả khói ra, nói một câu mang đầy tính thách thức và phản xã hội.
“...Nhưng mà tôi đang nhìn thấy đấy ạ.”
“Im đi! Từ nhà ga đi bộ về lạnh cóng cả người, suýt thì gục. Lúc nào cũng thế á? Không đâu. Chỉ tối nay thôi. Chỉ một điếu này thôi. Thật sự là đặc biệt, lần đầu tiên trong đời... Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
“Đây là ánh mắt nhìn tội phạm ạ.”
“Hảaaa? Có gì mà nghiêm trọng đến thế? À mà, hồi xưa có lần tôi xỏ khuyên mũi rồi về nhà, mẹ tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế đấy. Hừm, thì ra là vậy...”
“...Dạ không, Maman cái gì chứ. Mà... cô đã từng xỏ khuyên mũi sao ạ?”
“Lâu lắm rồi. Lúc đó tôi thích lắm, nhưng đến mùa phấn hoa, xì mũi nhiều quá, bị cọ xát, rồi sưng lên, mưng mủ, có lúc nguyên cái mũi to gần bằng củ khoai môn, sau đó khỏi thì lỗ khuyên liền lại mất tiêu.”
“...Thế nên cấu tạo đơn giản nhỉ...”
“Mày có muốn cái mũi mày to bằng củ khoai môn không?”
NANA Senpai nói những lời nghe ghê rợn như muốn gây chiến, rồi rít thuốc mấy hơi thật sâu, tàn thuốc cháy đến sát lọc.
“Đây. Giờ thì không còn gì để phàn nàn nữa nhé.”
Cô ấy lấy ra một gạt tàn di động từ túi áo khoác da, dúi mạnh đầu lọc xuống để dập tắt lửa, rồi khẽ ho khan một tiếng nhỏ trong cổ họng. Cô ấy có vẻ khó chịu với chính việc mình đang ho, rên rỉ một tiếng “Aaaa” trầm thấp như muốn hành hạ thêm hệ hô hấp của mình. Giọng nói khàn khàn ấy kỳ lạ thay lại uyển chuyển lướt qua tai Banri trong màn đêm.
“...Cô đang làm ca sĩ, lại còn bị dị ứng nữa, sao không bỏ thuốc lá đi ạ?”
“Cái vẻ mặt đắc thắng của mày đêm nay sao mà đặc biệt thế nhỉ. Vừa ăn phải cái gì lạ hay sao?”
Nhưng những lời lẽ thô lỗ ấy lại không khiến cô ấy trông có vẻ tức giận là bao.
Có vẻ NANA Senpai lúc này đang lạnh cóng. Cô ấy khẽ run run đôi vai mỏng manh, hai tay chụm lại dưới cằm bằng một động tác đáng yêu mà hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của cô ấy chút nào. Có lẽ tay cô ấy đã bị tê cóng. NANA Senpai nhìn Banri đang mặc áo hoodie với ánh mắt thất vọng.
“Lạnh quá đi mất... Thật sự đêm nay đặc biệt quá, không thể chịu nổi nữa rồi? Thật đấy. Tự nhiên lạnh thế này... Mà, mày thì sao? Sao mặc phong phanh thế mà vẫn ổn vậy?”
NANA Senpai dẫn đầu, định đi thẳng vào nhà và mở cửa sảnh.
“Gì vậy?”
Cô ấy nhận ra Banri không hề nhúc nhích. Với tư thế lưng chừng khi đang mở cửa, cô ấy nhướn một bên lông mày lên, dừng lại với vẻ khó hiểu. Không không không, Banri lắc đầu.
“Cô cứ tự nhiên đi trước đi ạ. Tôi, ừm, tôi ở đây... thêm một chút...”
“Thêm một chút cái gì? Làm gì ở chỗ này?”
“...Dạ. Cũng chẳng làm gì đặc biệt cả... Nhưng mà tôi vẫn, kiểu như... còn rất nhiều chuyện lơ mơ, đủ thứ linh tinh...”
“Hả? Cái gì? Cái đó là cái gì? Mà lúc nãy mày đứng ở đây làm cái quái gì vậy?”
“Dạ không có gì ạ...”
Nếu hỏi đang làm gì, Banri chỉ có thể nói là "đang đau lòng" – nhưng lại nghẹn lời, Banri đành cười gượng gạo. NANA Senpai cau chặt mày. Thấy vậy, Banri khẽ lùi lại một bước một cách tự nhiên.
Banri nghĩ mình nên rời khỏi đây trước đã.
Bản thân Banri cũng không biết mình đang làm gì ở đây. Không biết phải làm gì. Chẳng có nơi nào để đi cả. Nhưng Banri cũng không tìm được lời nào để giải thích cảm giác hiện tại cho NANA Senpai hiểu.
“...Xin lỗi, vậy thì...”
Banri quay phắt người, bỏ NANA Senpai lại trước căn hộ, rồi cứ thế sải bước thật nhanh. Banri nghĩ rằng làm như vậy, NANA Senpai cuối cùng sẽ hoàn toàn mất hứng thú với mình. Cô ấy đang than lạnh, chắc là sẽ về nhà trước thôi. NANA Senpai mọi khi chắc chắn sẽ làm thế.
Nhưng mà…
“Đợi đã, thằng kia! Đã thế cái gì! Mày định đi đâu hả đồ hói!”
Thật bất ngờ, NANA Senpai hùng hổ đuổi theo Banri. Gót giày đế cao su nện xuống đất “Gộc gộc gộc” nghe nặng nề, cô ấy vòng lên chặn đường, chắn ngang trước mặt Banri.
“Nói mau mày đi đâu! Làm gì cũng nói mau!”
Cô ấy trừng mắt nhìn Banri đầy vẻ nghiêm khắc và quát lớn. Trước khí thế như thể sắp túm lấy cổ áo mình đến nơi, Banri thực sự bối rối tột độ.
“...Dạ, không có gì đâu ạ. Thật sự, tôi cũng chẳng làm gì đặc biệt cả... À, tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi ạ.”
“Á à. Hóa ra. Cửa hàng tiện lợi à. Được rồi, tôi hiểu rồi, đi thôi!”
“...Tôi tự ghé một mình thôi ạ.”
“Tôi cũng có việc mà. Đi cùng thì sao? Hay là tất cả cửa hàng tiện lợi trên đời này đều là của riêng mày hết hả? Hả?”
Đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ quyết tâm đi cùng. Tại sao, lại chỉ hôm nay cô ấy lại đeo bám dai dẳng như vậy? Banri hạ quyết tâm.
“...!”
“Á, cái thằng kia!”
Banri đánh liều, đột nhiên tăng tốc. Nhưng chưa được vài mét, cậu lập tức bị cô ấy nhảy chồm lên từ phía sau, ôm chặt lấy cổ.
“Đừng có làm trò ngớ ngẩn!”
“...Ư...ứm, nghẹt... thở... ưm!”
“Để tôi lại đây là tôi giết mày!”
[IMAGE: ../Images/..]
Banri bị ghì chặt đến ngạt thở. NANA Senpai bám riết lấy lưng anh như một con ma ôm lưng, dùng hai tay siết chặt cổ anh. Đôi chân cô ghì chặt lấy eo anh đến mức, dù anh có mất thăng bằng mà ngã xuống, thì lực siết của cánh tay cũng chẳng hề giảm bớt. Cảm nhận được sức nặng chân thật của từ "giết", Banri cuối cùng cũng nhận ra.
Việc NANA Senpai cứ bám theo anh dai dẳng như vậy… là vì cô đang lo lắng cho anh.
Mất hết dưỡng khí, Banri loạng choạng như người mất hồn. Để đỡ trọng lượng của cả hai người đang chực đổ kềnh ra, anh vội bám víu vào một cột điện thì "Ối!" – NANA Senpai đang ở trên lưng anh đập đầu vào cột điện, thốt lên một tiếng kêu đau đớn đến nhói tai. Dù vậy, đương nhiên, vòng kẹp tay vẫn không buông lỏng.
Hôm qua, khi ý thức bị con người quá khứ chiếm đoạt. Oka-chan đã gọi cô, và cùng với Rinda, NANA Senpai cũng chạy đến phòng anh. Và bằng một cách rất NANA Senpai – đấm thẳng vào mặt anh một phát – cô đã kéo anh trở về với thế giới này.
Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt kể từ lúc đó… Vậy ra là thế. Anh đáng lẽ phải giải thích rõ ràng. Nhưng hiện giờ, trước hết là vấn đề còn nghiêm trọng hơn:
"…Thật… sự… là… tôi… không… thở… được…!"
Banri vùng vẫy, liên tục đập vào cánh tay áo khoác da của cô. Nếu cứ bị siết cổ thế này, anh thật sự sẽ bị giết mất.
Nghe cô nói "À, tôi cũng biết đại khái mọi chuyện rồi", Banri bất giác thốt lên một tiếng "Ếééé!?" không hề phù hợp với khu dân cư giữa đêm khuya. Anh giật mình.
Lấy cớ là đi đến cửa hàng tiện lợi, NANA Senpai và anh cùng nhau bước đi vô định. Họ đi qua tiệm Seven, Famima, Lawson, Sunkus, lại Famima, rồi Naturallaw, lại Famima… chỉ đi qua những mặt tiền cửa hàng sáng trưng mà không vào, cứ thế càng lúc càng xa nhà, cho đến tận bây giờ.
"Cậu làm cái giọng gì thế kia. Tôi đã nghe Rinda kể chuyện từ rất lâu rồi, trước cả khi cậu xuất hiện cạnh tôi ấy chứ."
Một khu dân cư quen thuộc đến mức không có gì thay đổi, và rõ ràng chẳng có gì thú vị.
Họ cứ thế lang thang trên con đường đêm tối, giữ một khoảng cách khó nói, cơ thể Banri đã lạnh toát từ trong ra ngoài. NANA Senpai chắc hẳn cũng lạnh bằng, hoặc hơn anh, thế mà cô chưa từng nói một lời nào muốn về.
"Có gì mà phải bất ngờ thế chứ?"
"Nhưng mà… từ trước đến giờ chị đâu hề có biểu hiện gì như vậy!"
"Đâu phải là tôi cố giấu việc mình biết. Chỉ là tôi thấy mình đâu có lý do gì để xen vào chuyện đó. Thế nên tôi mới bỏ qua mấy chuyện đó thôi. Thứ nhất, nếu tự dưng có đứa bên cạnh mà nói 'À, mày đó hả, tao biết rồi, thằng mất trí nhớ ở Shizuoka đúng không,' thì đáng sợ lắm chứ bộ."
"À… ừm, đúng là… nếu có người như vậy chắc tôi đã chạy về nhà ngay lập tức rồi…"
NANA Senpai và Rinda quen nhau vào mùa xuân năm ngoái, ngay sau khi Rinda nhập học. Lần đầu tiên họ gặp nhau là trong buổi tân sinh viên của câu lạc bộ, và NANA Senpai có vẻ như đã bỏ câu lạc bộ ngay sau đó.
"Chắc Rinda cũng không nghĩ là sẽ gặp lại cậu ở đây đâu. Hơn nữa lại còn chuyển đến sống cạnh nhà tôi nữa chứ. Thế nên… nói chung, cũng chỉ là kể chuyện quê nhà thôi. Kiểu như, 'Cái đứa bạn thân hồi cấp ba của tôi bị tai nạn nên mất trí nhớ rồi' ấy mà. Mà, nó cũng không luyên thuyên kể cho người khác ngoài tôi đâu. Chuyện cá nhân của nó, nó chỉ kể cho mình tôi nghe thôi. Con bé Rinda, nó bám lấy tôi lạ lắm."
[IMAGE: ../Images/..]
Vừa cười một cách đắc ý, NANA Senpai đang đi nửa bước trước Banri bỗng dừng lại. Cô quay người lại, đứng trước máy bán hàng tự động ở lối vào bãi đỗ xe. Cô loảng xoảng lấy một nắm tiền lẻ từ túi áo khoác da ra. Nhưng trong tay cô chỉ toàn là đồng 1 yên và 5 yên.
"…Ơ. Thiếu tiền. Lạ nhỉ, đây là toàn bộ tài sản của tôi…?"
"Chị muốn uống nước à?"
Đường nét khuôn mặt nghiêng của cô, bất ngờ cúi xuống một cách đáng thương, được chiếu sáng bởi ánh đèn trắng xóa nhân tạo.
Banri cầm điện thoại lên nói "Chị cứ tự nhiên", NANA Senpai không chút do dự, "Bốp!" một cái, ấn nút cà phê sữa nóng với lực như thể đập chết một con côn trùng. "Tít!" một tiếng chạm nhẹ, thế là hoàn tất việc mua một chai nước.
Trong lúc nhìn NANA Senpai lấy lon nước nóng hổi ra, Banri cũng muốn uống thứ gì đó ấm áp. Nhưng không hiểu sao anh cứ chần chừ mãi, không thể tự quyết định, rồi đành bỏ cuộc ý nghĩ đó. Anh không nhìn, cứ thế tùy tiện ấn một nút.
"…Nhắm mắt mà ấn chọn chè đậu đỏ à. Đỉnh thật đấy."
NANA Senpai lẩm bẩm với giọng ngạc nhiên. Banri cúi người nhìn vào, và đúng là một lon chè đậu đỏ đã rơi xuống khe lấy hàng.
"Ồ, chè đậu đỏ… nóng quá…!"
Có lẽ vì chè đậu đỏ quá ngọt nên ngày nay không có nhiều người mua, lon nhỏ trong máy bán hàng tự động nóng đến mức chạm vào là có thể bị bỏng. Anh dùng tay áo khoác kéo xuống để cầm lấy.
[IMAGE: ../Images/..]
NANA Senpai cầm lon cà phê sữa bằng cả hai tay như một chiếc túi sưởi, thỉnh thoảng áp vào má tái nhợt của mình, rồi tự động ngồi xuống hàng rào chắn cũ kỹ. Banri ngồi cạnh cô, định mở lon chè đậu đỏ nóng hổi ra nhưng…
"Đưa tôi mượn một chút."
NANA Senpai bất ngờ giật lấy nó. Tay phải cầm lon cà phê sữa của mình, tay trái cầm lon chè đậu đỏ vừa giật từ tay hậu bối, NANA Senpai áp hai lon vào hai má, kẹp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi thốt lên "Aaa… ấm quá…", giống như tiếng khi được ngâm mình trong bồn tắm. Vừa ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng đó,
"…Không lẽ chị chưa ăn gì sao? Thế nên mới lạnh như vậy? Chị đang túng thiếu à?"
Anh lỡ nói ra một câu thừa thãi, có vẻ như "lo chuyện bao đồng" theo cách nói của bản thân. Sau khi nói xong, anh lại nghĩ không biết có bị mắng vì cái vẻ mặt tự mãn hay gì đó không. Nhưng cũng nghĩ rằng mình đã bao cô thì có quyền nói vậy chứ. Tuy nhiên, nếu bị lộ ra là anh nghĩ mình "đã bao" thì có lẽ anh sẽ bị tạt cà phê sữa lên đầu rồi còn bị tát cho một trận mất.
"…"
"…Ố…!"
NANA Senpai không nói gì, duỗi hai tay cầm lon về phía Banri. Anh bất giác thủ thế, nghĩ rằng mình sẽ bị đánh, và cái tính cách hậu bối hay bị bắt nạt cũng lộ rõ ra khiến anh run rẩy.
"Gì thế. Đứng yên đi."
"Ơ…?"
"Nè. Thấy hạnh phúc không?"
NANA Senpai đã kẹp mặt Banri giữa hai lon nước, giống như cách cô vừa làm với mình. Cứ thế, thời gian như ngừng lại một lát. Anh nhắm mắt, tận hưởng sự ấm áp. Anh có thể cảm nhận được máu được làm ấm ở má đang từ từ chảy qua các mạch máu lớn ở cổ. Một hơi ấm chắc chắn lan đến tận sâu trong lồng ngực đang lạnh cóng. Anh bất giác thở phào một hơi, nhưng chỉ đến đó thôi. Lon chè đậu đỏ bị cô ném trả lại.
"Hôm qua ấy..."
Chuyện lại bay sang một hướng khác.
"…Vâng?"
Hôm qua, tớ có ăn thịt. Một loại thịt gì mà sang chảnh hết sức, lấp lánh như dát vàng, siêu siêu ngon. Cứ như là thịt quý tộc vậy, đúng là ‘ngài’ Bò Bít Tết!
À… Tada Banri vừa đáp lời vừa suýt chút nữa lại chìm đắm vào cảm giác buồn tủi đang trào dâng. Giữa con phố nửa đêm, cậu cố gắng giữ mình vững vàng giữa thực tại.
Thịt của Kaga Kouko đấy chứ, NANA Senpai?
Banri đáp lại giọng nói ấm áp của NANA Senpai, người đang hiện diện ngay bên cạnh.
Cậu nói thế nghe kì ghê… Thôi được rồi. Đúng thế, thịt mà Kaga Kouko mang đến ấy. Nếu thứ đó là thịt, vậy những gì tớ đã ăn từ trước đến giờ là cái quái gì? Ăn giấy vệ sinh chắc? Đại loại vậy. Nghe bảo gửi cho bố cô ấy nhưng cô ấy bảo ‘ăn hết đi nhé!’ hay gì đó. Thế là tớ, cả Rinda, với cái cô bé năm nhất giọng lạ lạ bé tí ấy nữa, đứa nào cũng ‘Trời ơi, chưa bao giờ thấy cái này!’ rồi cứ thế cắm đầu vào ăn. Ngồm ngoàm. Say sưa. Kiểu như hệ thống tập trung vị giác ấy. Tớ xin tuyên bố, với miếng thịt đó, năm nay tớ sẽ làm được vài bài thơ cho mà xem.
Ôi, ghê thật, thịt mà đến cả cảm hứng sáng tác cũng tăng lên…
Tuyệt vời lắm luôn ấy, thật đấy. Mà này, bố mẹ con bé đấy ghê gớm thật nhỉ? Gửi mấy thứ như vậy đến được. Là ai thế? Kiểu giám đốc công ty nào đó à? Cậu đã gặp họ bao giờ chưa?
…Rồi ạ.
Dù vừa ở cùng nhau lúc nãy, nhưng nói ra thì cũng chẳng có ích gì nên Banri đã không nói.
Là bác sĩ ạ. Nghe đâu có vẻ là người khá có địa vị.
Là giới thượng lưu à?
Đúng là giới thượng lưu ạ.
Nhắc mới nhớ, Kouko đã nói lý do cô ấy được mang thịt quà tặng ra là vì bố cô ấy, người được tặng, đang ở hội thảo hay đi công tác ở xa một thời gian gì đó. Mà lúc nãy, ông ấy rõ ràng là từ nhà đến.
Vậy việc ông ấy không có ở đây có lẽ chỉ là cái cớ của Kouko thôi sao? Để giảm bớt gánh nặng mà Tada Banri cảm thấy khi mang thịt cao cấp ra khỏi nhà? Cô ấy đã quan tâm đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy sao?
Thế mà. Cuối cùng lại thành ra thế này.
Banri vô thức mân mê lon chè đậu đỏ chưa kịp mở trong tay, rồi cố sức kéo căng các cơ mặt để nở một nụ cười gượng gạo.
Thịt của giới thượng lưu… Ra vậy. Ngon đến thế cơ à… Tốt quá rồi nhỉ, ngon đến mức có thể sinh ra cả thơ phú.
Ngọt thật đấy.
NANA Senpai nhấp một ngụm cà phê sữa rồi im lặng vài giây. Cuối cùng, cô nghiêng người thanh mảnh được bao bọc trong chiếc áo khoác da hầm hố, cúi xuống nhìn mặt Banri.
Hôm qua cậu đã làm gì?
Tôi thì…
Ánh mắt hai người chạm nhau.
…Tôi thì…
Đôi mắt của NANA Senpai trong veo, vẽ nên một đường cong đẹp đẽ.
Đôi mắt ấy, khi không trang điểm đậm như bây giờ, lại trông to hơn và gây ấn tượng mạnh mẽ hơn. Ở khoảng cách này, Banri không thể nói dối hay bịa chuyện được.
…Tôi đã tìm cách trốn thoát ạ. Kiểu như, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Dù Banri cố gắng kèm theo một tiếng cười "ư hề hề" ngu ngốc, NANA Senpai vẫn không hề nao lòng.
Trong tích tắc, vành mắt cô ấy nheo lại mạnh đến mức nghe như có tiếng "roẹt". Ánh mắt sắc lạnh như tia laser trực tiếp thiêu đốt thẳng vào não bộ của Banri, siết chặt lại.
Mày ngu à? Đừng có dễ dàng nói muốn chết thế. Tao đấm cho bây giờ!
Cô ấy thẳng thừng đưa ra một tiêu chuẩn kép.
…Xin lỗi ạ. Nhưng dù sao thì, việc bỏ trốn đã thất bại và tôi đã quay trở lại rồi. Như mọi người thấy đấy, tôi vẫn còn sống.
Có vẻ thế thật.
…Nhưng tôi không biết mình còn chịu đựng được đến bao giờ nữa. Chắc chắn sẽ lại có lúc, như hôm qua, cái tôi trước khi mất trí nhớ đột nhiên quay về, và cái tôi này sẽ biến mất như thể bị đoạt thân xác, rồi cứ thế… tôi nghĩ là sẽ như vậy.
Vừa nói Banri vừa cười hề hề, không phải vì NANA Senpai đang lắng nghe, mà là vì chính bản thân cậu, cố gắng tiếp tục nói chuyện mà không bị nhấn chìm bởi làn sóng cảm xúc dữ dội, không bị lay động hay vấy bẩn.
Mặc dù vậy, tôi nghĩ điều đó là không thể tránh khỏi rồi, thật ra là vậy. Vốn dĩ đó mới là trạng thái bình thường, đúng đắn, tự nhiên. Việc tôi có mặt ở đây vốn đã là một phép màu, hay đúng hơn là một điều bất thường. Dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể kiểm soát bằng ý chí được. …Chỉ là, điều đau khổ nhất là lại phải chia ly với mọi người đã gặp, rồi không còn nhận ra những người đã chấp nhận tôi nữa, thời gian cùng nhau trải qua cũng biến mất như chưa từng có, và cả lời hứa sẽ mãi bên nhau cũng sẽ bị phá vỡ…
Không biết từ lúc nào, tay cậu đã mất hết sức lực. Lon chè đậu đỏ suýt trượt khỏi tay, nhưng NANA Senpai đã nhanh chóng bắt lấy nó ngay trước khi nó rơi xuống.
Rồi cô ấy lại nhìn thẳng vào Banri.
Là cái đó à? ‘Sau khi tao đi, tao xin lỗi tất cả những ai cảm thấy cô đơn!’… Kiểu vậy à?
Vừa đưa trả lon chè, cô ấy đột nhiên nở một nụ cười đen tối đầy vẻ ‘độc đoán’. Banri bất giác nói.
…Nếu NANA Senpai nói thế thì… tôi cứ thấy mình như thằng cha hoang tưởng ghê gớm vậy…
Tada Banri cũng suýt bật cười. Dù đang trong tình huống như thế này.
À, nhưng mà, đúng là như vậy đấy. Cứ nghĩ đến là lại thấy đau khổ… Cứ thế mà chìm xuống.
…Rinda nói đấy. À mà này, uống chè đi. Để nguội thì hỏng hết còn gì.
Được NANA Senpai hất cằm ra hiệu, Banri nghe lời, cuối cùng cũng mở lon chè đậu đỏ. Cậu duỗi lưng thẳng ra, nhấp một ngụm thứ đồ uống ngọt đậm đó. Dù đã mua khá lâu rồi, nhưng nó vẫn còn nóng đến mức cậu không thể uống tiếp ngụm thứ hai.
Trong khi NANA Senpai nhìn Banri vụng về húp chè đậu đỏ, cô cũng nhấp cà phê sữa với tốc độ chậm rãi, rồi cất giọng trầm thấp.
Rinda, cô ấy thường xuyên nói “Tôi đang làm gì ở cái nơi này thế không biết”.
“Tôi và cậu ấy rất thân thiết. Tôi cứ nghĩ đó là tình bạn trọn đời. Nhưng thật sự là cậu ấy chẳng còn nhớ gì nữa. Tất nhiên là tôi, cả tên của chính cậu ấy, bố mẹ cậu ấy cũng chẳng nhớ nổi một chút nào.”
“Việc cậu ấy gặp tai nạn là do tôi. Tôi đã hẹn gặp cậu ấy trên cầu, nhưng tôi đã không đến đúng giờ, để cậu ấy đợi… Rồi cậu ấy bị ngã. Nếu tôi giữ đúng lời hứa… hay nói đúng hơn, nếu tôi đừng bảo cậu ấy đợi.”
“Để cậu ấy, người chẳng còn nhớ gì nữa, ở lại bên đó, mà tôi thì ở đây, ở cái nơi này, rốt cuộc tôi muốn gì đây? Tôi đang làm gì thế này, thật sự đấy. Tôi đang làm gì ở cái nơi này thế không biết.”
“Tại sao tôi lại đang làm sinh viên đại học ở Tokyo thế này chứ?”
“Nhưng dù có ở Shizuoka thì cậu ấy cũng không nhớ tôi. Tôi bị buộc phải chấp nhận rằng mình không còn được chào đón trong cuộc đời cậu ấy nữa rồi.”
“Dù ở đây hay ở đó, dù bất cứ khi nào hay đang làm gì, tôi đều cảm thấy mình đang làm những điều sai trái. Tôi biết rõ đây không phải lúc để vướng bận những chuyện đó, mỗi khoảnh khắc đều tỉnh táo nhận ra, nhưng lại chẳng biết mình nên làm gì. Tôi thấy lạc lõng quá. Không có nơi nào để đi, không có chỗ nào để thuộc về. Khổ sở quá.”
“──Tôi nói thế này này,” NANA Senpai đưa tay lên môi, vừa dùng đầu ngón tay cạy nhẹ lớp da khô bong tróc, vừa bảo:
“Tôi đã nói rằng: Chuyện đó, ai mà chẳng có lúc như vậy, đúng không?”
NANA Senpai quay mặt nhìn Banri, dáng vẻ chất chơi của một rocker, vẫn còn đeo cây đàn guitar sau lưng. Thay vì khói thuốc, chị ấy phả ra làn hơi trắng xóa. Chắc hẳn, cũng có những đêm Rinda từng ngắm nhìn gương mặt nghiêng này.
“Mấy đứa mới hai mươi tuổi đầu, làm gì có đứa nào biết được nơi chốn thực sự của mình, con đường đúng đắn để đi, hay việc gì là nên làm? Mấy đứa nào mà vỗ ngực bảo 'biết hết rồi!' ấy, thì đa phần là chẳng biết gì đâu. Đúng là bạn cậu đang gặp phải tình huống đặc biệt, nhưng mấy cái cảm xúc ủy mị của cậu ấy, thực ra thì cũng tầm thường thôi. Ai cũng vậy cả. Ai cũng khổ sở. Thế nhưng, ai cũng đành phải tiếp tục cuộc đời mang tên ‘thử và sai’ thôi. Đừng có cái mặt cứ như thể mỗi mình mình đang đau khổ sâu sắc lắm, rồi cứ sụt sịt sướt mướt thế, phiền phức muốn chết… Tôi không biết là nó có giúp cậu nguôi ngoai được tí nào không nữa.”
“...Cháu thấy hình như lời Senpai nói càng khoét sâu vết thương hơn thì phải...”
Hứ, NANA Senpai khẽ hừ mũi, có lẽ vì cái lạnh khiến mũi chị đỏ ửng.
“Nói chung là, nếu sau khi cậu đi, có người nào đó phải khổ sở vì chuyện đó, thì nỗi khổ ấy là của riêng họ. Gặp gỡ một ai đó, rồi chia tay, ‘ôi tôi như con diều đứt dây, chẳng còn chốn nương thân nữa’… chuyện đó, phàm là con người thì ai cũng phải nếm trải thôi. Chẳng có đứa nào hứa hẹn được ‘mãi mãi bên nhau’ đâu. Ai mà biết trước được tương lai? Khổ sở, đau đớn, khó chịu – hiển nhiên rồi. Đấy chính là cuộc đời.”
Bị nói thẳng toẹt ra như thế, Banri chỉ biết cúi gằm mặt. Cậu chỉ có thể rên rỉ khe khẽ: “Khó khăn thật đấy, Senpai.” NANA Senpai thì hừ một tiếng rồi cười phá lên.
“Sống mà, làm sao mà tránh được? Gánh chịu những nỗi khổ ấy cũng là trách nhiệm của người sống mà. Nó là sự đánh đổi với thời gian mà cậu có được sự sống. Là một dạng trao đổi chất thôi. Thôi, uống chút súp đậu đỏ ngọt lịm đi, đêm nay cố gắng mà sống sót. Người cậu không muốn làm khổ, là Kaga Kouko phải không?”
“...”
“Nhưng giờ cậu có suy nghĩ sâu sắc đến mấy về chuyện đó cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Sau này cậu có thế nào đi nữa, nỗi khổ đó là của Kaga Kouko, chừng nào còn sống thì chẳng thể thoát khỏi nó, cô ấy phải tự mình đối mặt thôi.”
“NANA Senpai.”
Banri đã quyết định phải nói ra, vì sớm muộn gì cũng sẽ lộ.
“...Hả?”
“Kouko dường như đã chọn một cách tốt hơn là phải khổ sở sau khi cháu rời đi.”
NANA Senpai nhìn Banri, đôi mắt xếch đẹp đẽ chớp chớp như thể bị bất ngờ.
Banri không né tránh ánh mắt đó, cậu hít một hơi thật sâu,
“Cô ấy đã từ bỏ cháu rồi. Cháu định trao nhẫn, coi như lời hứa hẹn cho tương lai, nhưng cô ấy dứt khoát bảo không thể nhận. Cô ấy nói đã đến lúc kết thúc với cháu rồi.”
Cậu cố gắng nói ra với giọng điệu bình thường nhất có thể.
Hả? NANA Senpai không thốt ra lời mà chỉ há miệng ra hỏi lại. Banri khẽ nhún vai, cố gắng giữ chặt cơ mặt để không biểu lộ cảm xúc.
Cậu không muốn làm ầm ĩ chuyện này ở đây. Dù sao thì cũng muốn giữ thể diện của một người đàn ông, giả vờ như không sao để ra vẻ ngầu. Nếu cậu lộ ra dáng vẻ đau khổ thảm hại, có lẽ sẽ khơi dậy sự thích thú giày vò của người này và sẽ bị đòn cuối cùng mất. Hơn nữa, cậu cũng muốn chứng minh rằng mình đã tiếp nhận những lời NANA Senpai nói.
“Mới đây thôi. Chuyện của ngày hôm nay. Vậy nên, thật sự thì, bây giờ cháu thậm chí còn chẳng có lý do để chết nữa...”
NANA Senpai không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Banri.
Hai người cứ đứng yên như vậy, mãi rồi Banri lại cảm thấy ngại ngùng,
“...Senpai nói gì đi chứ. Kiểu như, ‘Ờ vậy hả,’ hay ‘Ai mà biết được,’ chẳng hạn.”
Banri bước xuống khỏi lan can nơi cậu đang ngồi. Cậu đứng đối diện với NANA Senpai, một tay chống hông, ưỡn người ra sau, rồi tu một hơi hết sạch chỗ súp đậu đỏ còn lại. Cậu lau miệng một cách phóng khoáng bằng mu bàn tay. Lon rỗng bị cậu nhét mạnh vào túi quần.
“Mẹ kiếp ngọt vãi... ...À mà... đúng là thế này rồi. NANA Senpai đã nói cái nỗi đau chia ly như thế này, phàm là con người thì ai cũng phải nếm trải, đúng không? Tức là cuộc đời đấy. Cháu thật may mắn khi được gặp NANA Senpai. Nghĩ vậy, cháu cũng phần nào chấp nhận được...”
“Xin lỗi.”
Banri tưởng mình nghe nhầm.
“...Cái kiểu ra vẻ hiểu biết lại là kiểu không hiểu gì nhất. Đúng là như vậy. Tôi đây này. Khó khăn quá, thật sự. Khó chịu thật đấy. Khó có thể chịu đựng được. Xin lỗi.”
NANA Senpai cũng bước xuống khỏi lan can, đứng thẳng đối diện với Banri, và nói những lời ấy. Chính cái “không giống chị ấy chút nào” đó đã khiến Banri bối rối.
“Không... đừng nói vậy mà Senpai.”
“Không. Tôi còn muốn xin lỗi Rinda của ngày hôm đó nữa. Tôi đúng là… tồi tệ. Cứ nói kiểu ‘ai cũng vậy thôi’ mà coi nhẹ nỗi đau của người khác, phủ nhận nó, rồi quay mặt đi... Chẳng có chút lòng bao dung nào để gánh vác cùng họ, dù chỉ là một chút thôi cũng làm nhẹ bớt gánh nặng của họ. Trong khi bình thường thì cứ ra vẻ Senpai vĩ đại.”
Gương mặt NANA Senpai nhăn nhó như thể đang đau đớn ở đâu đó, chị ấy khẽ cúi đầu. Đuôi mái tóc bob cắt thẳng gọn gàng khẽ lay động trong làn hơi trắng xóa quanh cằm. Banri vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, không không không, sao NANA Senpai lại làm cái mặt đó rồi xin lỗi cháu làm gì! Tuyệt đối không phải như vậy... NANA Senpai không có trách nhiệm gì đâu ạ!”
“Cậu đã kể cho tôi nghe, tức là cậu đã tin tưởng tôi. Đã trao cho tôi nơi yếu đuối của cậu. Thế mà tôi lại phớt lờ như vậy. Tôi đúng là con người tệ hại. Tôi đã làm điều tệ với cả cậu và Rinda. Ghê gớm thật, chỉ vài giây mà tôi đột nhiên ghét cay ghét đắng bản thân mình.”
“Không được đâu ạ! Không phải vậy đâu! Cháu, hay có lẽ là cả Rinda nữa, thật sự rất biết ơn NANA Senpai vì đã ở ngay đây, bên cạnh bọn cháu trong đêm thế này!”
Trước cảnh tượng hiếm thấy khi NANA Senpai chìm trong sự tự ghét bản thân, Tada Banri vẫn không ngần ngại nói ra lòng mình. Làm sao cậu có thể trách móc người đã luôn ở bên cạnh, dõi theo cậu khi cậu lạc lối không biết đi đâu về đâu? Và cũng là người đã sát cánh bên Rinda khi cô ấy lang thang như chính Banri bây giờ. Cậu chỉ cảm thấy biết ơn mà thôi, chẳng có lý do gì để NANA Senpai phải xin lỗi cả.
“Em cảm ơn Senpai nhiều lắm! Thật sự, thật lòng cảm ơn Senpai! Cảm ơn vì bây giờ Senpai đã ở đây, và cũng cảm ơn vì Senpai đã ở bên Rinda nữa!”
“…”
Nhìn khuôn mặt Banri đang cố gắng nói những lời ấy, NANA Senpai khẽ cắn môi mỏng khô khốc bằng hàm răng trước. Banri không đành lòng nhìn, sợ máu sẽ trào ra bất cứ lúc nào, càng khiến cậu quyết tâm hơn.
“Tối nay được nói chuyện với NANA Senpai, em thấy nhẹ nhõm biết bao… Em cứ đứng đờ ra ở đó, chẳng muốn về nhà chút nào cả. Nhưng giờ thì, nhờ có Senpai, em thật sự ổn rồi…”
Bất chợt, NANA Senpai nhét lon cà phê sữa rỗng vào túi áo trống của Banri.
Và rồi, “xoạch!” một tiếng.
“Đừng có cười hề hề thế đồ ngốc này.”
Với động tác thô bạo như thể hai thằng đàn ông sắp sửa gây gổ, NANA Senpai túm lấy vạt áo trước ngực Banri. Cậu bị kéo lại gần bằng một lực mạnh đến đáng sợ,
“…ư…”
Gáy Banri cũng bị giữ lại.
Khuôn mặt Banri bị ấn vào vai chiếc áo khoác da của NANA Senpai, vị trí hơi thấp so với cậu. Một giọng nói khàn khàn, trầm ấm thì thầm ngay sát tai: “Cứ khóc đi.” Cậu bị giữ chặt lấy cổ, cảm nhận nhịp đập của cơ thể gầy gò đang áp sát, mọi nơi chạm vào đều ấm áp. Đôi tay Banri không còn biết bấu víu vào đâu, bất giác siết chặt vạt áo khoác da.
[IMAGE: ../image/p075.jpg]
Hơi thở trở nên nặng nề, tự nhiên cậu bật khóc.
Thế nhưng, Banri không muốn để nước mắt rơi.
Dù có thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn muốn giữ chút gì đó cho bản thân. Dù khuôn mặt đang méo mó, chẳng thể ngẩng lên, đã vùi vào vai NANA Senpai, cậu vẫn cố gắng.
“…Đây là phiên bản chè đậu đỏ đặc biệt của Senpai nhỉ.”
“…Thử liên lạc với Rinda xem sao?”
“Không,” Banri mạnh mẽ lắc đầu.
“Việc Kouko từ bỏ em, bây giờ chẳng liên quan gì đến Rinda cả.”
“Vậy thì, về nhà thôi.”
“Ưm…”
Cứ tưởng NANA Senpai tối nay sẽ dễ tính vô cùng… ai dè, gáy cậu bị nắm chặt, khuôn mặt đang cúi gằm bị kéo lên. Tuy nhiên, việc cô ấy dùng tay xoa xoa khóe mắt cho cậu thì NANA Senpai lại giả vờ như không nhìn thấy.
Và khi họ bắt đầu bước đi trên con đường cũ,
“Chỉ tối nay thôi đấy. Phiên bản chè đậu đỏ đặc biệt.”
Đáng ngạc nhiên hơn, NANA Senpai còn nắm lấy tay cậu. Để giúp một cậu nhóc năm nhất đang đứng cạnh, người đã hoàn toàn đánh mất phương hướng, đánh mất cả con đường về nhà, cứ như thể sợi dây đã đứt vậy.
NANA Senpai không hề nhìn thẳng, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Banri lại khô ráo và ấm áp lạ thường. Chắc hẳn những vết chai sần trên da tay là do chơi guitar. Khác hẳn với bàn tay mềm mại, mịn màng, nữ tính của Kouko, Banri thầm nghĩ, và bất giác lại muốn khóc trong chốc lát. Cậu cố gắng kiềm chế mình.
“…Tuy nhìn thế này, nhưng tôi cũng khá là… à mà thôi. Tôi cũng thích cậu đấy. Sau Rinda, rồi sau cái người tiếp theo, rồi người tiếp theo, rồi người tiếp theo của người tiếp theo… đại loại là vậy. Bây giờ thì cứ về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc, và ngày mai. Hãy thử nói chuyện với Kaga Kouko thêm lần nữa đi. Cô ta đột nhiên từ bỏ cậu, đến tôi cũng không thể chấp nhận được.”
Trong đêm gió lạnh thổi vù vù, Banri bước đi dựa vào giọng nói và lời nói của NANA Senpai, và bàn tay cô ấy đang nắm lấy để kéo cậu đi. Banri cảm thấy nếu không có người này ở đây, có lẽ cậu đã khó lòng vượt qua được đêm nay.
“Mà này, nếu tôi có thể giúp được gì, cứ nói nhé.”
“…Em nợ Senpai nhiều lắm rồi. Thật sự đấy. Em nợ nhiều thế này, em… phải làm sao đây. Cả phần của Rinda nữa, nhất định em sẽ trả lại đầy đủ, vào một lúc nào đó.”
“Không sao đâu mà. Có gì to tát đâu.”
“Không được đâu ạ. …À phải rồi, Senpai cho em biết tên thật đi. Sau này, vào một tương lai xa xôi nào đó, khi em trở thành một người trưởng thành hơn, và lúc đó em vẫn nhớ đến Senpai, muốn trả ơn mà chỉ biết mỗi nghệ danh NANA Senpai thì có khi lại không tìm được Senpai mất.”
“Hả? Gì vậy cậu, cậu ở gần nhà tôi suốt mà không biết tên tôi là gì ư? …Haha, cái gì vậy trời. Thật à?”
“Tại Senpai không chịu nói cho em biết mà.”
Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng của họ đang nắm tay nhau trải dài trên nền nhựa đường. Trong mắt Banri, họ như hai đứa trẻ đang vội vã về nhà. Thực tế, cả hai đã không còn là trẻ con nữa, và cũng không còn cha mẹ ở nhà để chờ đón. Thế nhưng, hình dáng của cái bóng vẫn dịu dàng, ngọt ngào, như thể trong đêm nay, họ được phép nắm tay nhau để cùng tồn tại.
“Tên tôi chẳng có gì đặc biệt đâu. Nói thẳng ra cũng chán. Cậu thử đoán xem. Gợi ý nhé, tên tôi có chữ ‘ko’ ở cuối. Và trước chữ ‘ko’ là tên của một loài vật không phải con người.”
“…Ít nhất thì là thực vật hay động vật ạ?”
“Động vật. …Mà thôi, nghe cũng không giống phong cách của tôi lắm đâu. Kiểu như hòa bình, an nhiên, nghe khá quen thuộc ấy.”
“…À ừm… động vật, rồi ‘ko’…? …Không giống NANA Senpai lắm, hòa bình, nghe quen thuộc…? Hả… Umako…!? Hay là, Soga no Umako…!?”
“Gyahahahaahah!” NANA Senpai cười phá lên, tiếng cười vang vọng chắc chắn sẽ làm phiền hàng xóm. “Được rồi, thế cũng được, vui quá tôi chọn cái đó luôn!” Cô ấy vừa nói vừa vặn mình khổ sở, tay vẫn nắm chặt tay Banri. Banri cũng bật cười theo,
“…Làm gì có chuyện đó… nhỉ. Em đang nói gì vậy trời…”
Thật không ngờ, đêm nay lại kết thúc bằng nụ cười.