Phải, lại đến đây nữa rồi.
[IMAGE: ../Images/00000001.png]
Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại có mặt ở đây nữa rồi—cây cầu này, niềm tự hào của cư dân địa phương với tư cách một điểm tham quan, nhưng với tôi lại là hiện trường vụ tai nạn năm xưa. Tôi lại chạy một mạch từ nhà đến, rồi chầm chậm bắt đầu bước qua.
Dưới chân cầu là một khung cảnh mùa đông.
Dòng chảy chính còn khá xa. Bãi sông mênh mông như trải thảm những viên đá trắng xóa kéo dài bất tận, xen kẽ vào đó là những dòng nước nông ngoằn ngoèo như mạng nhện. Rải rác khắp nơi là những "hồ bơi" tự phát hình thành do dòng chảy bị chặn lại, và hầu như theo phản xạ, tôi lại nghĩ: (Ôi, được đấy chứ!).
Thực ra, cái thời mà tôi còn say mê mò bắt mấy con cá bống nhỏ xíu chui rúc dưới đá ở mấy chỗ như thế, cũng chỉ là khi tôi còn học tiểu học mà thôi. Bắt về cũng chẳng ai khen, nuôi cũng chẳng sống được lâu, mà làm món cá kho cũng chẳng phải thứ tôi muốn cắn ngập miệng. Khi một trong lũ bạn nhận ra sự thật phũ phàng đó, cái tâm lý "xuống sông là quê mùa" dần dần lan truyền, như một bệnh truyền nhiễm.
[IMAGE: ../Images/00000002.png]
Thế nhưng, bất chấp cái nhận thức đúng đắn ấy, ở một phương diện khác, tôi vẫn cứ dâng trào cảm giác (kiểu gì cũng bắt được cả đống cho mà xem). Lúc nào cũng vậy. Ngay cả khi chạy bộ trong câu lạc bộ, hễ thấy chỗ nào trông có vẻ hay hay ở bãi sông, tôi lại không kìm được mà dừng chân, ngó xuống gầm cầu, và Rinda đã không ít lần trêu chọc tôi: "Cái gì mà phấn khích thế kia?". Cây cầu này là một trong những cung đường chạy của câu lạc bộ điền kinh. Đôi khi, từ phía sau, cô ấy còn tự tiện lồng tiếng dẫn chuyện bằng giọng điệu rất điệu nghệ: "Nghề kho cá thì phải dậy sớm...".
Kho cái quái gì!
Vừa quay lại, tôi vừa càu nhàu cãi lại nụ cười ranh mãnh của Rinda. Thế nhưng, đó cũng đã là chuyện của rất lâu về trước.
Từ những tháng ngày ấy, đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi. Vậy nên, đó là chuyện cũ. Kỷ niệm. ...Dù tôi hiện tại chưa có cái cảm giác xa cách đủ để gọi chúng là như vậy, nhưng đúng là như vậy đấy.
[IMAGE: ../Images/00000003.png]
"Khụ! Khụ khụ, khụ...!"
Đang mơ màng ngắm nhìn sự tương phản giữa cỏ khô và bầu trời xanh, một cơn ho khan đột ngột ập đến. Tôi dừng chân, chống tay lên gối, khom lưng, ho sặc sụa một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở.
"...Phù. ...Haizzz. ...Lạnh quá..."
Câu độc thoại não nề thoát ra khi tôi đang đứng giữa cầu.
Đúng ngay chỗ mà tôi vẫn thường quay về. Tức là, gần hiện trường vụ tai nạn. Từ đây, tôi sẽ không đi xa hơn nữa. Giờ đây, không có lý do gì để bước tiếp.
Dưới chân tôi, một lượng lớn nước vẫn không ngừng cuộn chảy. Lắng nghe âm thanh nặng nề ấy, tôi cảm nhận một nỗi sợ hãi bản năng trước luồng năng lượng khổng lồ. Tôi điều hòa lại hơi thở, nhón gót, lấy đà, rồi vươn hai tay sang hai bên thật rộng. Lồng ngực tôi mở ra khi tôi ngả người ra sau. Dù nhắm mắt, ánh nắng mặt trời vẫn dễ dàng xuyên qua mí mắt mỏng manh, không thể thoát khỏi sự chói chang. Tôi thỏa sức đón nhận ánh sáng và hơi ấm mạnh mẽ của mặt trời vĩnh cửu, tràn ngập vào mắt, vào mặt, vào khắp cơ thể.
[IMAGE: ../Images/00000004.png]
Thực hiện một vài động tác giãn cơ nhẹ nhàng ở đây rồi quay đầu, trở về nhà, đã là thói quen gần đây của tôi. Mùi nhà máy giấy vẫn thoang thoảng hôm nay, vừa thân quen vừa có chút gì đó kiên định, hóa học.
Giữa tháng Mười Hai, mùa đông đã thực sự ghé thăm. Dù Shizuoka có ấm áp đến mấy, không khí buổi sáng vẫn lạnh buốt và khô khốc.
Chạy khoảng hai mươi phút từ nhà, mũi tôi đã chịu hết nổi. Mỗi lần hít thở không khí khô khan, niêm mạc mũi lại mất đi độ ẩm. Đương nhiên, hơi thở là thứ hít vào rồi phải thở ra. Hơi thở mang theo hơi ẩm từ cơ thể tôi sẽ đi qua niêm mạc mũi khô ráp. Như thể đang cố gắng thấm nhuần sự dịu dàng và quan tâm, hơi ẩm đó truyền vào niêm mạc bị tổn thương. Thế nhưng, cách làm ôn hòa như vậy không tài nào đối phó được với sự cướp đoạt độ ẩm gần như bạo lực này. Đó là một câu chuyện vô vọng, tựa như việc cố gắng vượt qua một sa mạc bao la kéo dài đến tận chân trời chỉ với một chai nước suối, lại còn là loại 350ml, mà là trà, lại còn nóng, không hiểu sao lại đặc sệt như bột củ dong, và tệ hơn nữa là đã quá hạn sử dụng... Về mức độ bất lực mà nói, nó có thể sánh ngang với cảm giác của cây anh đào đang phản chiếu ánh lấp lánh của chiếc rìu trên tay cậu bé George Washington, người đang tiến lại gần với ánh mắt như muốn nói: "Cứ thành thật xin lỗi là kiểu gì cũng được tha thôi mà!".
[IMAGE: ../Images/00000005.png]
Mũi tôi hiện tại đau nhói đến thế đấy. Tôi biết đeo khẩu trang thì tình trạng khô rát này có thể đỡ hơn một chút, nhưng như vậy thì lại khó thở.
Đúng vậy. Ngay cả việc thở thôi, tôi cũng không thể làm theo ý mình.
Tôi chắp hai tay lại, vươn thẳng lên cao, rồi ưỡn lưng thật mạnh. Xa tít tắp về phía bên kia cây cầu gỗ dài, có thể thấy ánh bình minh trắng xóa đang chiếu rọi mặt đất, không gì che chắn.
"Hãy tắm mình trong ánh sáng này,"
Chuyện là thế đấy. Vị Sensei ở bệnh viện mà tôi thầm nghi ngờ là "lang băm" đã nói rằng, chậm nhất là chín giờ sáng mỗi ngày, dù trời có âm u hay mưa, bằng mọi giá hãy ra ngoài và đón nắng.
Mẹ tôi thì gần như dốc cả tính mạng để bắt tôi tuân thủ lời dặn đó. Tôi, một thằng vô dụng 100% chỉ biết thải ra chất thải mà không đi học, không làm việc, cũng chẳng có gì để làm, vậy mà mỗi sáng trước tám giờ, mẹ đều nhất quyết đánh thức tôi dậy. Có khi mẹ khóc lóc tỉ tê: "Nếu con không dậy thì mẹ sẽ bỏ nhà đi đấy!", có khi mẹ lôi tôi ra khỏi giường bằng vũ lực: "Dậy ngay đi!", có khi mẹ bịt mũi và miệng tôi cùng lúc cho đến khi tôi bật dậy vì ngạt thở, có khi mẹ ve vẩy miếng thịt xông khói mới nướng thơm lừng bằng chiếc đũa ngay trước mũi tôi... Tôi nghĩ mẹ tin tưởng tuyệt đối vào vị Sensei ấy.
[IMAGE: ../Images/00000006.png]
"Nhưng kết quả là, có vẻ ông ta đúng là lang băm thật."
Có lần tôi đã thử nói vậy. "Với tình hình hiện tại của con, có vẻ vị Sensei ấy đã thất bại về con rồi." Thế nhưng, suy nghĩ của mẹ tôi không thay đổi. "Mẹ không nghĩ ông ấy là lang băm." "Nhưng mà, thực tế thì..." "Không. Mẹ nghĩ ông ấy không phải lang băm." "Dù vậy thì..." "Không phải lang băm!" Mẹ nhất quyết không chịu thừa nhận giả thuyết "lang băm" ấy. Có lẽ nào vị Sensei đó đã nắm được điểm yếu gì của mẹ tôi chăng?
Dù sao thì, bằng cách đó, nhịp sinh hoạt của tôi trong thời gian gần đây đã được duy trì.
Mỗi sáng trước tám giờ, tôi đều thức dậy (bị đánh thức), ăn sáng (bị bắt ăn), và đi chạy bộ khoảng một tiếng (bị bắt đi) rồi tiếp tục (bị bắt tiếp tục) như vậy (bị bắt phải làm như vậy).
[IMAGE: ../Images/00000007.png]
Thức dậy sớm, tối đến tự nhiên buồn ngủ. Kết quả là, tôi không bị rơi vào lối sống thức khuya bừa bãi hay đảo lộn ngày đêm, và kể từ khi về nhà, tôi đã sống một cuộc sống khá lành mạnh như vậy.
Và không hiểu sao mỗi sáng, đôi chân tôi, hễ rời khỏi nhà là lại tự động chọn cùng một con đường như đã được đóng dấu, rồi chạy thẳng về phía cây cầu này.
Chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Không hiểu sao, cứ ra khỏi cổng nhà là tôi rẽ ngay, không một chút do dự. Băng qua con đường lớn sau khi ngó trước ngó sau, tôi rẽ vào lối mòn nông thôn yên bình giữa những nương chè. Cứ thế thẳng tiến, tôi men theo con đường núi đã được trải nhựa, xuống đến cây cầu này.
Lúc nào cũng vậy. Và hôm nay cũng thế.
Cứ như thể từ rất lâu rồi, có ai đó đã định sẵn rằng mình phải đi con đường này vậy. Cứ như thể đang lặp đi lặp lại một bài tập cho đến khi cơ thể ghi nhớ hoàn toàn, mỗi khi tỉnh dậy, tôi lại chọn và chạy trên cùng một con đường ấy, lần này đến lần khác, không biết bao nhiêu lần rồi.
Tôi không nghĩ điều đó có gì là sai trái cả, nhưng… Vừa suy nghĩ, tôi vừa nghiêng người sang một bên, lấy đà kéo giãn cơ sườn.
Tại sao mỗi ngày tôi cứ phải cố chấp chạy theo cùng một lộ trình để đến cái điểm quay đầu này nhỉ? Cứ như thể hành động này có một ý nghĩa nào đó. Nếu không, thì đơn giản chỉ là một sự thôi thúc bản năng chăng? Đây chính là nơi tôi gặp tai nạn, nơi tôi mất đi ký ức của mình. Phải chăng tôi muốn tự mình kiểm chứng xem thực sự có thứ gì rơi rớt lại ở đó không…? Kiểu như: "Mở nắp bồn cầu đã đóng lại đi và nhìn cho rõ vào!" ấy mà. Muốn biết xem cái cục ị, cái bãi nôn, hay thứ gì đó trông ra sao trước khi nó bị cuốn trôi và biến mất, bởi vì chúng từng là một phần của mình, đại loại thế.
Tất nhiên, chẳng có thứ gì có thể nhìn thấy được rơi rớt lại cả. Kể cả vạn nhất có gì rơi lại, tôi cũng tự hỏi, bây giờ kiểm tra lại để làm gì đây? Có phải là muốn lấy lại những gì đã mất chăng? Hay là tôi muốn buông bỏ? Thực ra là tôi đã chán nản mọi thứ và đang nghĩ đến việc… tự tử lần nữa sao? ...Thôi bỏ qua những câu đùa chẳng buồn cười chút nào ấy đi, đúng là cái hành động này chẳng có tí gì gọi là tích cực cả. Ngày nào cũng chạy cùng một con đường, băng qua cùng một cây cầu, dừng lại ở cùng một điểm và quay đầu lại ở cùng một nơi. Mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại như vậy. Những ngày tháng tĩnh lặng như một bài tập, chẳng có gì thay đổi.
Đứng giữa cầu, nơi chẳng có chỗ nào để ẩn nấp, cơ thể tôi cứ lạnh dần đi dưới làn gió mùa đông lạnh buốt.
"Hôm nay, vùng Tōkai sẽ đón một ngày nắng đẹp từ sáng, trời ấm áp đến khó tin đối với tháng Mười Hai, cứ như thể mùa đã quay ngược trở lại vậy!"
— Tôi nhớ tin tức buổi sáng đã nói thế mà.
Vì vậy, thay vì khoác chiếc áo khoác phao thường ngày, tôi đã mặc một chiếc áo hoodie mỏng khi ra khỏi nhà, và rõ ràng đó là một sai lầm.
Lạnh quá, lạnh đến nỗi tôi nhận ra các ngón tay đang nắm lấy mũi giày đã run lên bần bật. Hơi thở phả ra trắng xóa, và tôi cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Lạnh đến mức phải rên rỉ "Ưuuu…", thế mà tôi vẫn từ từ, từng chân một, đưa gót chân đá ra sau rồi kéo sát vào mông để kéo giãn cơ đùi trước. Sau đó, tôi co đầu gối ôm vào ngực, giãn cơ mông và đùi sau. Cứ thế này, vừa chịu đựng gió lạnh vừa kéo giãn cơ thể, tôi có cảm giác mình như một loài động vật nhỏ bé nào đó mà trái tim chỉ biết đập thình thịch thình thịch liên hồi.
Cuối cùng, tôi vung tay vung chân mạnh mẽ, thế là xong. Nào, về thôi. Nói đúng hơn là tôi không chịu nổi cái lạnh này nữa. Tôi xoay người chuyển hướng.
Tôi kéo ống tay áo hoodie dài hết mức, trùm kín cả đầu ngón tay như một cô gái làm duyên vậy. Rồi dùng hai tay đó xoa mạnh nhiều lần vào má. Dù cách này chẳng thể nạp thêm nhiệt độ cơ thể, nhưng tôi phải về đến nhà bằng mọi giá mà không bị chết cóng.
Run rẩy, tôi khắc cốt ghi tâm rằng, dù cô dự báo thời tiết thanh thuần kia có nói những lời đường mật đến mấy, thì mùa đã qua rồi sẽ không bao giờ quay lại. Dù có thể chạy ngược lại quãng đường đã đi, nhưng không thể quay ngược thời gian. Chẳng ai có thể làm được điều đó. Một điều hiển nhiên như thế, lẽ ra tôi đã phải hiểu từ lâu rồi. Vậy mà lại ra ngoài với cái bộ dạng này… Đúng là một tên ngốc.
Trước khi bắt đầu chặng đường về, tôi định lấy lại tinh thần bằng cách nhún nhảy nhẹ nhàng tại chỗ. Và chính vào khoảnh khắc chuẩn bị chạy đi ấy.
Có gì đó rơi ra từ túi phải của chiếc áo hoodie, va vào tấm ván gỗ trên cầu kêu "cạch" một tiếng khô khốc. Nó lấp lánh lăn trên tấm ván.
Một vật nhỏ màu vàng, tròn… Tôi vội cúi người xuống định nhặt lên, mắt hấp tấp dõi theo vật thể, nhưng trong nháy mắt,
“Chết tiệt…!”
Nó đã biến mất.
Giữa những tấm ván gỗ cũ kỹ của cây cầu có những khe hở rộng khoảng một phân ở khắp nơi. Từ đó, vật ấy đã rơi thẳng xuống dòng sông đang chảy xiết dưới chân cầu. Mất rồi.
Chiếc áo hoodie này là do mẹ tôi tìm thấy khi về Tokyo dọn dẹp căn phòng của tôi, rồi gửi trong thùng carton. Có vẻ như bà đã mua và mặc nó ở đó. Trông nó sạch sẽ nên tôi cũng không giặt, và cũng không kiểm tra bên trong túi.
Tôi bất giác quỳ xuống ngay tại chỗ, nhìn xuyên qua khe hở dưới chân xuống dòng sông bên dưới. Chẳng thấy gì ngoài mặt sông đang chảy. Dòng nước đục trắng chảy xiết. Vật mà tôi vừa làm rơi sẽ không bao giờ trở lại trong tay tôi nữa. Tôi thậm chí còn không biết thứ vừa rơi là gì, có phải là vật quan trọng hay không. Chỉ biết chắc chắn là mình đã làm một điều gì đó không thể cứu vãn.
Tôi khẽ tặc lưỡi, nguyền rủa sự vụng về của bản thân.
Không biết mình đã làm rơi bao nhiêu thứ, và bao nhiêu lần rồi, tôi cứ để chúng tuột khỏi tay, rồi lạc mất vào đáy sâu của dòng chảy không thể nào lấy lại được nữa?