[IMAGE: ../image/t003.jpg]
Tấm biển báo đó, cứ như thể hai người họ đã cùng nhìn thấy nó lặp đi lặp lại hàng vạn lần.
Con đường cao tốc thẳng tắp trong đêm. Kouko ngồi ở ghế lái, còn cậu thì ở ghế phụ. Trên tấm biển báo được ánh đèn pha chiếu rọi, có dòng chữ trắng viết "Hãy rẽ lối ra".
Mỗi khi tấm biển báo đó xuất hiện trên làn đường, Kouko đang cầm lái lại lộ vẻ mặt lo lắng, khẽ liếc nhìn cậu ở ghế phụ. Những lúc ấy, câu nói cậu dành cho Kouko lần nào cũng y hệt:
"Cố gắng đừng rẽ lối ra nhé."
Nghe vậy, Kouko khẽ gật đầu "Ưm", rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi trên đường cao tốc. Cậu nghĩ, họ đã trải qua cảnh tượng lặp đi lặp lại này hàng vạn lần rồi.
Và rồi, cậu lại nhận ra tấm biển báo quen thuộc xuất hiện ở phía xa. Ba chữ "Hãy rẽ lối ra" hiện lên rõ mồn một. Kouko quay sang nhìn cậu với ánh mắt đau khổ, buồn bã và tràn ngập nỗi lo âu.
(…Lẽ nào câu nói đó, thực ra là nhắm vào mình?)
Mặc dù cảnh này đã lặp lại hàng vạn lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bỗng chợt nghĩ. Phải chăng người cần rời khỏi chiếc xe này chính là mình?
"Ơ?"
Khoảnh khắc tiếp theo ngay khi suy nghĩ ấy vừa vụt qua, cơ thể cậu đã đứng trên con đường oi ả của đêm hè. Biển ở gần đây, tiếng sóng vỗ rì rào vọng đến từ đâu đó.
Chiếc xe do Kouko cầm lái bỏ lại một mình cậu ở nơi này, rồi dần khuất xa vào con đường tối mịt.
(Làm sao bây giờ?)
Cậu đứng trơ lại, nhìn chiếc đèn hậu ngày một nhỏ dần. Kouko có bằng lái, lại còn lái xe rất giỏi, nên cậu nghĩ chắc cô ấy một mình cũng ổn thôi. Vấn đề là ở cậu, người bị bỏ lại.
Đúng lúc đó, cậu nhận ra một vật gì đó bằng sắt, trông như một bộ phận cơ khí, đang rơi dưới chân mình. Cậu nhặt lên và toàn thân đông cứng.
Đó là một bàn đạp phanh, bị bẻ gãy khỏi trục bằng một lực rất mạnh. Là của xe Kouko.
Nếu không có cái này, vậy thì Kouko… Cậu quay mặt về hướng chiếc xe vừa chạy. Phía trước có một khúc cua lớn. Hàng rào chắn đang chắn ngang trước mặt. Phía sau hàng rào là vách đá. Cậu vội vàng đưa tay ra, định hét lên điều gì đó, nhưng rồi…
(Mình định nói gì ấy nhỉ!?)
“××××!”
—Không nhớ ra.
Làm sao bây giờ, không nhớ ra. Không nhớ ra! Miệng Banri há hốc một cách ngớ ngẩn, không thể thốt ra tiếng nào, tay vô lực đưa ra giữa không trung.
Từ đầu ngón tay cậu.
Một tiếng nổ khủng khiếp vang vọng từ sâu trong màn đêm. Tiếp đó là vài tiếng va đập. Một luồng gió nóng. Tiếng nổ.
Từ chiếc xe rơi xuống vách đá, một cột lửa màu cam bùng lên thẳng tắp như nối liền với bầu trời đêm. Vô số tàn lửa đồng loạt bay vút lên. Chúng lấp lánh rồi không một tiếng động rơi xuống đầu Banri từ bầu trời đêm. Cậu không muốn nghĩ rằng tất cả những thứ đó là những mảnh vỡ của Kouko đang cháy. Cậu cố gắng hết sức dang rộng hai tay, muốn hứng lấy những đốm sáng đang rơi xuống. Nhưng chúng cứ lần lượt lướt qua tay cậu, rồi cháy vụn, vụt tắt và biến mất.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ—!
“...Ưa,... ưm…”
Cậu hít một hơi thật sâu rồi mở mắt, căn phòng vẫn còn tối om.
Là mơ.
Cậu nhìn đồng hồ báo thức. Hơn bốn giờ sáng một chút. Vừa nãy nhìn đồng hồ là 3 giờ 40 phút, vậy mà không biết từ lúc nào, cậu đã chìm vào giấc ngủ nông kéo dài khoảng hai mươi phút trong vô thức, dù nghĩ rằng mình không thể ngủ được.
Cậu dùng ngón tay lau đi vệt mồ hôi dính dớp kỳ lạ trên trán, đặt tay lên ngực nơi trái tim vẫn đang đập thình thịch những âm thanh khó chịu.
Banri trở mình, vùi mặt vào gối, rồi lại nhắm mắt. Cậu có cảm giác tàn ảnh của cột lửa vẫn còn đọng lại sau mí mắt.
Cậu cố gắng nín thở, cho đến khi ký ức về cơn ác mộng ngắn ngủi tan biến như sương khói khỏi tâm trí.
***
Bước vào cửa chính của khu phức hợp quận nơi họ thường tập luyện, ngay bên phải là phòng quản lý. Cậu gõ cửa, gọi người, tự giới thiệu với nhân viên an ninh là "Hội Nghiên cứu Lễ hội Nhật Bản" và mượn chìa khóa phòng tập.
Một mình cậu bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm của tòa nhà tĩnh lặng, mở cánh cửa sắt nặng trịch, nếu kẹp tay vào thì chắc sẽ thảm họa lắm. Trước đây, Yanagisawa từng nhìn cánh cửa này và nói: "Nhớ đến cái đó trong Abyss nhỉ." Cậu hỏi "Cái đó là cái gì?", thì Yanagisawa hùng hồn thuyết giảng: "Chưa xem à? Vậy thì cảnh đó cậu nhất định phải tự mình xem mới được." Kết quả là đến giờ Banri vẫn không biết "cái đó trong Abyss" là cái gì.
Vào phòng, vì không có cửa sổ nên tối đen như mực, cậu mò mẫm công tắc trên tường để bật đèn.
Tách, căn phòng bỗng sáng bừng.
Sàn nhà cứng cáp được phủ một lớp sơn chắc chắn, và bức tường phía sau được dán kín gương. Ánh sáng đột ngột chiếu rọi khiến mắt cậu chói lòa.
Một mình trong căn phòng tĩnh mịch này, ngay cả tiếng bước chân hay tiếng thở của cậu cũng vang vọng rõ ràng. Khi bật điều hòa, cuối cùng tiếng ồn từ quạt gió cũng xóa nhòa đi sự hiện diện cô độc của cậu.
Cậu đặt túi xuống góc gần lối ra vào và bắt đầu thay đồ ngay tại đó. Thông thường, vì có đôi mắt của Giants, việc thay đồ được quy định là phải thực hiện trong nhà vệ sinh nam, nhưng hôm nay cậu biết rằng sẽ không có ai đến trong một thời gian nữa. Nhìn đồng hồ treo tường, kim đen rõ ràng chỉ 15 giờ 2 phút.
Việc đặt phòng tại khu phức hợp này chỉ có thể theo đơn vị giờ, và vào những buổi tập chiều "phiên bản muộn" như hôm nay, họ thường đặt phòng từ 15 giờ. Tuy nhiên, tiết học thứ ba cũng kết thúc lúc 15 giờ, và sau khi tính toán thời gian di chuyển và thay đồ, 15 giờ 20 phút trở thành thời gian tập trung chính thức theo thông lệ. Ngay cả khi không tham gia tiết thứ ba, không ai đến đúng 15 giờ khi biết rằng sẽ không có ai ở đó và buổi tập cũng chưa bắt đầu. Nhân tiện, "phiên bản sớm" thì đặt phòng từ buổi trưa, và đôi khi họ ngồi quây quần ở đây, vừa họp vừa ăn trưa cùng nhau.
15 giờ 3 phút.
Hôm nay là phiên bản muộn, ít nhất phải 10 phút nữa mới có người đến.
Cậu mặc bộ đồ thể thao, gập tạm chiếc áo khoác lông vũ mỏng, áo sơ mi dài tay và quần jeans đã cởi ra. Cậu cũng cởi tất, đi chân trần, rồi ngồi xuống bắt chéo chân, úp hai lòng bàn chân lạnh ngắt vào nhau. Cậu lắc nhẹ hai đầu gối đang mở rộng lên xuống, từ từ thả lỏng khớp háng cứng nhắc.
Việc cậu đến sớm nhất vào thời điểm mà cậu biết chắc chưa có ai, là vì cái lạnh gần đây đã thêm vào trách nhiệm cho "lính mới" là phải đến sớm nhất có thể để mở khóa và bật lò sưởi cho các Senpai, và còn một lý do nữa.
Cậu cần chuẩn bị tinh thần.
Hôm nay, cậu đã tệ hại. Cậu tự thấy mình quá tệ. Vừa nắm lấy ngón chân xoay cổ chân, Banri chợt nhận ra mình đã nín thở từ lúc nào không hay. Cậu chủ động hít thở sâu.
[IMAGE: ../Images/..]
Cứ tưởng phải có tiết học từ tiết thứ nhất đến tiết thứ ba, kể cả môn bắt buộc, vậy mà sáng đó Banri lại chẳng thể nào dậy nổi. Dù mắt đã mở, hay nói đúng hơn là hầu như chưa chợp mắt được chút nào. Anh biết đã đến giờ phải dậy rồi, thế nhưng, chẳng hiểu sao lại cứ nằm lì trên giường. Đến cả việc mơ mộng về những bước chân của Rocky, hay ca khúc “Eye of the Tiger”, anh cũng chẳng buồn thử. Ngay cả nghĩ thôi, anh cũng không thể làm được.
Tiếng chuông báo thức chói tai cứ réo ầm ĩ, còn thân thể anh thì cứ như bị trói chặt vào chiếc giường, không tài nào nhúc nhích nổi. Dù cố cách mấy, anh cũng không thể đứng dậy vì sức nặng của cơ thể mình.
Sâu thẳm trong lòng, một khoảng không đen kịt, tĩnh lặng như mặt nước tối tăm. Nơi ấy ánh sáng chẳng thể chạm tới, đá ném xuống cũng chẳng tạo nên gợn sóng nào. Nó chỉ đơn thuần là sự tù đọng, sâu thẳm, vô sắc, và bất lực đến mức thứ chất lỏng vô hình đó cứ tràn đầy, chực trào ra khỏi bờ.
Bạn bè vẫn liên lạc tới tấp, cả hôm qua lẫn hôm nay. Chắc hẳn họ đang lo lắng vì thấy anh không đến lớp.
Hôm qua, rốt cuộc anh chẳng thể nào có tâm trạng đến lớp, và đã bỏ về phòng ngay trước giờ nghỉ trưa. Lo lắng cho Banri như vậy, buổi tối Yanagisawa Mitsuo đã cất công đến phòng thăm nom. Nhưng anh chẳng muốn bạn bè phải thấy bộ dạng thảm hại của mình thêm nữa, cũng không muốn làm phiền họ, nên đã cố gắng từ chối. Sau đó, Banri không ăn uống gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt nước tối tăm chất chứa trong lòng mình.
Chỉ là thất tình thôi mà.
Rốt cuộc, cũng chỉ có vậy. Một trong những nỗi buồn mà ai làm người cũng chẳng thể tránh khỏi, ai cũng phải nếm trải. Đồng nghĩa với cuộc đời. Anh hiểu rõ điều đó. Người hàng xóm kế bên đã nói cho anh biết.
Thế nên, tự thân anh cũng muốn chấm dứt cái trạng thái suy sụp vô bổ này, nhưng cơ thể thì lại chẳng thể nào nhúc nhích được.
Tuy nhiên, một cách kỳ lạ, những cảm xúc cụ thể như bị bỏ rơi nên đau khổ, hối tiếc ra sao, hay tự ti thế nào, lại chẳng hề hiện hữu. Đáng lẽ trong tình huống này, những cảm xúc đó phải có mặt chứ. Chỉ có những suy nghĩ áp đặt của chính anh, như những chiếc phao cứu sinh không ai nắm giữ, cứ bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước đen kịt ấy.
Cái cảm giác trống rỗng một cách kỳ lạ đó cũng giống hệt với vết bỏng ở tay phải hôm qua.
Nhìn lại thì, vết bỏng khá nặng. Vì không được sơ cứu cẩn thận, vết phồng rộp đã vỡ ra, da bong tróc một cách đáng thương hại. Và thực sự nó rất đau. Anh nghĩ vậy. Đáng lẽ phải đau chứ. Thế nhưng, nỗi đau cũng như một chuyện của người khác, thật xa vời. Cảm giác như bị tê liệt bề mặt, như có một lớp màng ngăn cách, như đang chạm vào một vùng bị tê cứng vậy…
Rốt cuộc cái cảm giác này là gì đây?
Có thật là chuyện này đang xảy ra với mình không?
Mình, thực sự đang ở đâu?
Đây là đâu?
Sâu trong đêm không ngủ, Banri cố gắng xác định vị trí thực sự của mình. Và chợt, anh có cảm giác như mình đã thấy. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ do ngủ nông mà ra. Thế nhưng, thế giới mà anh nhìn thấy xung quanh lại mang một cảm giác chân thực rằng đây chính là hiện thực.
Cái thế giới mà anh chỉ biết nhìn xuống mặt nước tối tăm của chính mình đó, đơn thuần chỉ là một màn đêm mịt mùng. Tĩnh lặng và lạnh đến thấu xương. Anh, kẻ đang ở đó, dường như đã đánh mất cả cách để cất tiếng gọi ai đó, để cầu xin sự giúp đỡ. Anh thậm chí còn không thể khóc.
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là một gã đàn ông đáng thương, thường xuyên khóc lóc dù không muốn, và luôn cảm thấy bực bội, như muốn thầm đá một cú vào lưng cái bản thân yếu đuối đó. Thế nhưng giờ đây, anh có cảm giác như không thể chạm vào chính mình nữa. Dù có chạm vào, anh nghĩ mình cũng không thể cảm nhận được. Một lớp màng mỏng ngăn cách giữa bên này và bên kia, giờ đây, quá đỗi xa xôi.
[IMAGE: ../Images/..]
Thế nhưng, hôm nay, ngay lúc này, anh vẫn đang ở đây.
Đã quá ba giờ chiều, và anh đang có mặt ở phòng tập luyện. Dù không đến lớp, anh vẫn thay đồ và bắt đầu các bài tập khởi động.
Điều đó là nhờ hai tin nhắn từ Rinda.
Rinda không nói gì về sự bất thường của Banri hôm trước. Anh cũng không thể hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Tin nhắn đầu tiên đến vào khoảng trưa nay, chỉ vỏn vẹn: “Giờ cậu đang ở đâu? Hôm nay đi tập chứ?”
Anh nghĩ mình đã ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn đó suốt mười phút. Tập được không, hay không được? Có muốn đi không? Hay không muốn đi? Bản thân anh thực sự không biết. Dù cứ nằm lì trên giường nhìn chằm chằm vào tin nhắn bao lâu đi chăng nữa, cái đầu tê liệt đó cũng chẳng thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Rồi tin nhắn thứ hai đến. Với tiêu đề rất dễ hiểu: “Trả lời đi (2 dấu giận dữ)”, và nội dung là: “Kouko cũng không trả lời, cũng chẳng thấy mặt đâu, có chuyện gì à? Hay hôm nay hai người tự ý nghỉ học? Hai người vẫn ổn chứ?”
(Kouko…)
Đọc được tin nhắn đó, cuối cùng Banri cũng đã đứng dậy.
(…Kaga Kouko.)
Đứng dậy, và cuối cùng anh cũng có thể cảm nhận được một lý do rõ ràng, chân thực để hành động.
Dù bản thân có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng không thể làm các Senpai của Câu lạc bộ Nghiên cứu Lễ hội Văn hóa dân gian thất vọng. Anh không muốn làm thế.
Anh đã nghĩ rõ ràng như vậy.
Liệu Kouko có từ bỏ Câu lạc bộ Nghiên cứu Lễ hội Văn hóa dân gian không? Trong những lời lẽ bỗ bã của cô ấy khi nói rằng “đại học đối với mình chẳng ra gì”, anh hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ yếu tố vô tư nào như “nhưng cứ yên tâm, tớ vẫn sẽ tiếp tục tham gia câu lạc bộ”.
Các Senpai, anh nghĩ, đã thực sự quan tâm đến hai thành viên năm nhất là họ.
Sự gặp gỡ với Câu lạc bộ Nghiên cứu Lễ hội Văn hóa dân gian là do một vài sự trùng hợp, bao gồm cả việc gặp lại Rinda. Hoạt động của một câu lạc bộ mang cái tên hơi ngớ ngẩn đó chỉ đơn thuần là tham gia lễ hội. Chỉ có vậy. Chỉ là nhảy múa, chỉ là ồn ào, chỉ là hết mình, vui vẻ, và cuồng nhiệt trong sự quên mình. …Nghĩ lại thì, đó là một câu lạc bộ kỳ lạ, hầu như không có ý nghĩa gì. Thế nhưng, các thành viên của câu lạc bộ đã mời Banri và Kouko gia nhập. Khi họ quyết định tham gia, mọi người đã vô cùng vui mừng. Họ đã chào đón anh một cách nồng nhiệt, như một thành viên thân thiết trong vòng tròn của câu lạc bộ.
Khi đến một nơi xa lạ như đại học, với biết bao lo lắng và không hiểu biết gì, các Senpai đã tạo ra và trao cho những tân sinh viên như họ một “không gian nơi mình cảm thấy được thuộc về” – một nơi chốn để họ trú ngụ. Chắc hẳn cũng giống như cách họ từng được đối xử. Vì vậy, Banri có một nơi để tụ tập. Có các Senpai để hỏi những điều không hiểu. Điều đó đã mang lại cho anh biết bao sự an tâm. Và anh đã dựa dẫm vào họ biết bao.
Tada Banri không thể nào vứt bỏ những tháng ngày đã qua. Cậu nghĩ mình không thể nào từ bỏ khoảng thời gian quý báu đã cùng các Senpai và Kouko dày công vun đắp. Cậu không muốn mọi thứ tan tành. Hơn nữa, cậu còn muốn giờ đây mình sẽ là nền tảng, tiếp tục bồi đắp thêm thật nhiều, thật nhiều thời gian nữa. Cậu muốn chào đón thế hệ tiếp theo.
Nhưng nếu thiếu đi Kouko, cậu cảm thấy sẽ không có cái gọi là “sau này.” Không có Kouko, không có cô ấy ở đây, thì cái “hiện tại” này cũng chẳng còn ý nghĩa.
Cậu không thể để Kouko rời khỏi Câu lạc bộ Lễ hội (Omaken).
Cậu nghĩ thế, một phần là vì bản thân, một phần là vì các Senpai đã hết lòng giúp đỡ, và trên hết, là vì chính Kouko. Dù giờ cô ấy có nghĩ gì về Tada Banri đi chăng nữa, thì quãng thời gian cô ấy ở Omaken cũng phải quan trọng và không thể thay thế, giống như của cậu vậy.
Ít nhất, cậu không nghĩ đây là điều có thể vứt bỏ chỉ với lý do “có một người đàn ông tôi không muốn liên quan nữa.”
Sau khi đọc bức email thứ hai từ Rinda, Banri lồm cồm bò ra khỏi giường. Và trong khi đi vệ sinh, có lẽ là lâu nhất trong đời, cậu đã quyết định.
Phải làm cho mọi thứ đâu vào đấy.
Phải thật sự đâu vào đấy.
Đúng rồi, đứng lên đi, Tada Banri. Và mối quan hệ của mình với Kouko, phải thật sự—
“Ủa? Sao không lạnh lắm nhỉ?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến Banri giật mình ngẩng đầu. 15 giờ 12 phút.
“Chào buổi sáng ạ!”
Banri vừa tiếp tục vươn vai vừa lớn tiếng chào Kosshi-senpai, người đang mặc bộ đồ thể thao và xuất hiện qua tấm gương. Bất kể là sáng hay trưa, việc nói “Chào buổi sáng” trước khi bắt đầu tập luyện đã thành thói quen.
“Em đến đúng ba giờ, đã bật điều hòa sớm rồi ạ.”
“Nhanh thế, Tada Banri. Tiết ba sao?”
“Em trốn rồi. Thực ra em đi thẳng từ nhà đến đây luôn, không ghé trường ạ.”
“Thôi rồi, đúng là đồ vô phương cứu chữa mà.”
Kosshi-senpai cười lộ hàm răng trắng, cũng cởi giày, trần chân như Banri, và chiếm vị trí chính giữa, đối diện gương. Sau đó, anh lấy từ trong túi ra chiếc iPod cá nhân cùng chiếc loa di động dùng pin đơn giản. Một chiếc dùi và một chiếc cốc kim loại – trông có vẻ rất hợp để rót bia lạnh vào mùa hè – nhạc cụ sống duy nhất mà Omaken sở hữu, cũng được đặt bên cạnh. Trong lúc tập luyện, Kosshi-senpai sẽ dùng chiếc dùi gõ vào chiếc cốc đó để giữ nhịp, kèm theo nhạc nền Awa Odori đã mua. Còn lại chỉ dựa vào tiếng vỗ tay của mọi người và giọng hát đồng thanh. Trước đây, họ từng mượn một chiếc cồng, nhưng nó đã được trả lại cho Liên minh Đại học Tư thục Kanto cùng với trang phục.
“Chào buổi sáng!”
“Ồ, chào buổi sáng! Sao hôm nay lạnh thế nhỉ, mình tăng nhiệt độ điều hòa thêm chút nữa không ta?”
“Chào buổi sáng. Này, đừng có nghịch điều khiển nữa, lại hỏng bây giờ.”
“Vâng ạ, chào buổi sáng, ôi mũi em khó chịu quá!”
Có vẻ như mọi người đã cùng nhau thay đồ, các Senpai nam nối tiếp nhau bước vào phòng tập. “Giants” cũng từ từ xuất hiện, Banri lần lượt chào từng Senpai vừa vào, và đúng lúc đó, cậu nghĩ (À, Rinda) thì…
“Mà này cái tên kia!”
Rinda bất ngờ không nói năng gì, sải bước lớn vào phòng. Cô đi thẳng đến chỗ Banri, chỉ thẳng vào mặt cậu.
“Chào buổi sáng ạ!”
“Chào buổi sáng, mà này, sao hả, tại sao chứ?”
Ngón tay của Rinda duỗi thẳng, chỉ còn vài centimet nữa là chọc vào mũi cậu. Một thái độ gây gổ bất ngờ, đủ khiến Banri bối rối.
“Gì, gì cơ?”
“Gì cái gì! Sao không trả lời tin nhắn của tôi? Tôi cứ lo không biết có chuyện gì xảy ra không, hay hôm nay cậu có đến không, tốn công lo lắng nãy giờ đấy!”
“Ơ, tôi trả lời rồi mà!… Ơ? Chưa trả lời à?… À, đúng là chưa thật…”
Rinda buộc mái tóc đen mềm mại ra sau, méo miệng nói “Chưa đâu,” rồi lườm Banri vẻ khó chịu. Nghĩ lại thì, họ chỉ không gặp nhau hai ngày: ngày hôm qua và ngày Rinda cùng Kouko nghỉ tập vì đau bụng. Vậy mà không hiểu sao, giờ nhìn mặt Rinda, cậu lại thấy như đã rất lâu rồi không gặp.
Và Rinda dường như quyết tâm giữ thái độ không đề cập hay để ai đề cập đến chuyện xảy ra lần trước. Banri muốn nói “Xin lỗi chuyện lần trước,” nhưng như thể đoán được cậu định nói gì, cô đã nhanh chóng giành quyền chủ động:
“Kouko-chan đâu rồi? Vẫn chưa đến à?”
Cô nhìn quanh phòng, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Banri. Dường như trên khuôn mặt nghiêng của cô có ghi rõ: “Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ câu trả lời nào ngoài câu hỏi này.”
Chợt, cả hành động lẫn vẻ mặt đó, lại khiến Banri cảm thấy một nỗi hoài niệm khó tả. Cậu chợt nhận ra, đúng là trước giờ vẫn luôn như vậy. Chúng tôi vẫn luôn nói chuyện thế này, ngồi phịch xuống cạnh nhau, vừa cãi cọ đủ điều, hoặc chẳng nói được điều gì muốn nói, vừa cùng nhau vươn vai khởi động.
—Trong lúc nghĩ vậy, Banri cũng tự hỏi, nhưng đó là chuyện từ khi nào nhỉ?
“…Kouko, có lẽ là vẫn chưa đến.”
“Hừ!” Rinda quay mặt đi, hất cằm vẻ khó chịu. “Đúng là chẳng ra làm sao cả, cặp đôi sinh viên năm nhất năm nay. Đạo đức ở đâu hết rồi? Cô bé đó cũng không trả lời tin nhắn. Hai người các cậu rủ nhau coi các Senpai là cái gì thế hả? Là Senpai đấy, Senpai. Dù gì cũng là tiền bối. Bị phớt lờ thế này, trái tim tôi tổn thương lắm đấy…”
Vừa lẩm bẩm, cô vừa ngồi xuống, đi tất và dang rộng hai đầu gối, hai lòng bàn chân chạm vào nhau. Rinda từ trước đến nay thân hình vẫn rất dẻo dai, chỉ mới bắt đầu khởi động mà hai đầu gối đã có thể dang rộng 180 độ dễ dàng, rồi cô có thể gập người về phía trước cho đến khi thân trên áp phẳng hoàn toàn xuống sàn.
“Ô! Tuyệt vời, đúng là đẳng cấp!”
Banri nhìn và bất giác thốt ra lời cảm thán thật lòng.
“Gì chứ, đừng có bất ngờ thế!”
Rinda cũng không có vẻ gì là khó chịu.
“Không không, hay thật đấy, khớp háng dẻo dai thật, vẫn như ngày nào. Tôi thì chịu, không làm được đâu.”
“Con trai thì ai cũng cứng nhắc hơn nhỉ?”
“Thế có làm được chân duỗi ra sau không? Cái động tác dang chân rồi duỗi ra sau ấy, quên mất tên rồi, cái gì… ‘Split’ ấy?”
“Side split ấy hả. Tôi nghĩ là làm được.”
Rinda gập người về phía trước, giữ nguyên tư thế úp sấp, rồi duỗi thẳng hai chân về phía trước, sau đó từ từ dang chân sang hai bên, tay nắm lấy gót chân từ phía trong. Khi đã vượt qua 180 độ, cô điều chỉnh lại khung xương chậu thẳng lên, rồi tiếp tục duỗi chân ra sau. Cô khép sát hai chân lại, tạo dáng như hình cá chép hóa rồng (shachihoko), rồi ngửa người ra sau và cười “Yay!” Banri vỗ tay, thốt lên “Đúng là siêu thật!” Các Senpai đứng ngoài xem cũng xúm lại.
“Ơ, ơ, Rinda này, động tác vừa rồi ghê thật đấy.”
“Cậu đâu có học ba lê đúng không? Sao cậu làm được thế?”
「À, tôi trời sinh đã dẻo dai rồi. Mà thật ra, có gì đâu mà giấu, Tada Banri này cũng trời sinh đã mềm dẻo như thế đấy, nhìn đây này.」
「Đúng rồi đúng rồi, chuyện này dễ ợt… á mà có dễ đâu chứ trời!」
Cái kiểu vừa mở rộng chân ra vừa tự phản bác ấy đã thành quán tính mất rồi. Dù cho Banri có giả bộ cụng ly rượu với Rinda thì dĩ nhiên cũng chẳng ai buồn để tâm.
Không biết từ lúc nào, đồng hồ đã chỉ 3 giờ 20 phút chiều. Ai đó khẽ lẩm bẩm: “Đến giờ rồi.”
「À mà Kouko đâu rồi? Chẳng lẽ cậu ấy lại nghỉ nữa à?」
「Ế, vũ đạo cũng tiến triển kha khá rồi mà, thế thì có ổn không đây. Cậu ấy bị ốm à? Hay gặp trục trặc kỹ thuật rồi?」
「Hay là hết nhiên liệu rồi nên kẹt ở góc phố nào đó rồi? “Chủ nhân~… Chủ nhân~…” Chắc là đang kêu gào thảm thiết lắm không? Tada Banri, nghe kỹ vào xem nào.」
「Thế thì còn tệ hơn cả cái máy Roomba rồi.」
「Roboko không có GPS à?」
Các Senpai đồng loạt lên tiếng, hỏi Banri về Kouko một cách hiển nhiên như thể đó là điều đương nhiên phải làm. Rinda cũng hỏi:
「Mà này, Kouko-chan mà không đi cùng cậu, lại còn trễ mà không báo trước thế này thì đúng là lạ thật đấy nhỉ. …Thật sự là, có chuyện gì à?」
Ước gì Banri có thể nói với Rinda rằng không có gì cả, thì tốt biết mấy.
Không có gì đâu. Không có gì thay đổi cả. Vẫn như mọi khi thôi. Vẫn bình thường như mọi ngày mà.
Nếu thật sự là như thế, và nếu có thể nói với mọi người ở đây như vậy, thì còn gì bằng nữa.
Thế nhưng, Banri không thể nói. Sự thật không phải vậy, mọi chuyện đã thay đổi rồi. Thay đổi đến mức chính Banri cũng không thể chống lại được.
Banri hít một hơi thật sâu, rồi nhìn cả Rinda và các Senpai, dõng dạc nói:
「Thật ra, về chuyện đó, em có một việc muốn báo cáo, à không, muốn nhờ vả các Senpai ạ.」
Ngay lập tức, khi các Senpai đồng loạt nhìn Banri, trong khoảnh khắc đó, Banri đã muốn rút lại lời, muốn nói rằng “Không, em nói dối đấy, không có gì đâu.” Nhưng Banri tự trấn áp suy nghĩ đó, ngẩng mặt lên khỏi tư thế cúi đầu.
Banri nghĩ, nếu muốn làm cho "đàng hoàng" thì không thể tránh việc nói rõ sự thật.
Để nói ra chuyện này, để tự mình xác định rõ ràng quyết tâm ấy, Banri đã đến đây một mình từ sớm, và tự trấn tĩnh lại cảm xúc của mình.
Vừa giãn cơ lề mề thế này thì không thể nói chuyện được, nhưng nếu đứng dậy khi các Senpai đang ngồi thì lại có vẻ kỳ cục, nên Banri vô thức ngồi seiza xuống sàn. Banri nghe thấy tiếng ai đó lẩm bẩm như thể sắp bật cười: “Gì thế kia?” Rinda vẫn đang nhìn Banri trong tư thế “Shachihoko” (chống tay ngược ra sau, ưỡn người lên).
Không biết mặt mình lúc này sẽ trông như thế nào, Banri đành nhắm mắt lại. Dù nhắm mắt thì mặt mình vẫn hiện ra trước mắt người khác, nhưng Banri vẫn quyết định bắt đầu nói.
「…Đây là chuyện rất riêng tư, có khi việc cố tình thông báo thế này ngay từ đầu đã là kỳ cục rồi… em xin lỗi. Em sẽ nói. Em và Kouko đã chia tay rồi ạ.」
“Hả?! Tại sao?!” Một giọng nói sắc lẹm vang lên.
Banri vẫn nhắm mắt, cầu mong rằng mình đang giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
「Và, Kouko, có lẽ, không muốn gặp em nữa, và có thể cũng sẽ định bỏ câu lạc bộ Omaken. Em muốn Kouko đừng bỏ. Không phải vì em muốn duy trì mối quan hệ hay có ý đồ gì khác đâu, mà là vì em nghĩ Kouko cần nơi này, cần chỗ đứng này, cần những người như các Senpai ở đây. Em không muốn Kouko phải từ bỏ Omaken chỉ vì lỗi của em.」
Banri cầu mong những lời đã chuẩn bị sẵn sẽ được truyền đạt đúng đắn.
「Vì vậy, em có một lời thỉnh cầu với các Senpai. Giống như lần ở lễ hội pháo hoa, khi có tin đồn em và Kouko chia tay, em mong các Senpai sẽ đón Kouko một cách nồng nhiệt. Để Kouko vẫn có thể cảm thấy đây là nơi thuộc về mình.」
Banri cúi đầu, tiếp tục nói như thể đang hứa với tất cả các Senpai.
「Em cũng tuyệt đối sẽ không làm phiền Kouko nữa. Em sẽ từ bỏ dứt khoát, giữ khoảng cách rõ ràng, và cố gắng hết sức để Kouko có thể xem em như một thành viên bình thường trong câu lạc bộ, chấp nhận em với tư cách đó…」
Ba chữ cuối cùng: “sẽ cố gắng hết sức” chưa kịp thốt ra, thì:
「Cái gì…?! Cậu nói gì thế?!」
Rinda đã lao tới với tốc độ kinh hồn. Cậu ấy túm chặt cổ áo chiếc áo khoác thể thao của Banri, như thể muốn bóp cổ:
「Cái gì thế kia?! Cậu nói gì thế?! Tại sao lại thành ra như vậy?!」
[IMAGE: ../image/p165.jpg]
Rinda vừa gào lên trong vẻ mặt quẫn bách vừa lay mạnh Banri. Banri suýt thì nghẹt thở.
「Có gì mà… tớ… tớ bị đá rồi.」
Vừa trả lời, Banri vừa nhẹ nhàng cố gỡ tay Rinda ra. Nhưng tay Rinda nắm chặt cổ áo mạnh đến kinh người, không thèm để ý đến việc cổ áo Banri bị kéo giãn hết cỡ:
「Bị đá rồi là sao?! Cậu nói tỉnh bơ vậy là sao?!」
Rinda kéo mạnh hơn nữa, và lay Banri dữ dội hơn. Đúng là bạn thân có khác, lại dùng chiêu bóp cổ giống hệt NANA Senpai. Rinda gần như đè cả người lên Banri, giọng càng lúc càng to hơn. Má cậu ấy chỉ trong vài giây đã đỏ bừng lên đến đáng sợ.
「K-không làm phiền nữa là sao?! Thế là thế nào?! Tại sao cậu lại có thể như vậy?! Tại sao, tại sao cậu lại, bình tĩnh đến thế, cậu bị làm sao vậy?!」
「…Tớ bị người ta vứt bỏ rồi! …Khó thở quá! Thật sự là, tay…」
「Tại sao cậu lại chấp nhận như vậy?!」
「Buông ra đi…」
「Tình cảm của cậu chỉ có thế thôi sao?!」
「Buông ra đi mà!」
「Không! Bởi vì tớ không hiểu!」
「Mày có hiểu hay không hiểu thì…」
Banri nắm từng ngón tay của Rinda đang cắm sâu vào vai mình, mạnh mẽ gỡ ra.
「Thôi đi mà! Quá đáng vừa thôi! Buông ra! Khó thở quá!」
「Cậu thật sự chấp nhận từ bỏ như vậy… Á!」
Khi Banri dùng sức mạnh gỡ tay Rinda ra khỏi áo khoác, vì quá đà, Rinda ngã lăn ra phía sau. Cậu ấy lập tức đứng dậy, định lao tới mắng: “Thằng khốn!”, nhưng Banri đã nói trước:
「Chẳng còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ chứ?!」
Banri đứng dậy, dùng hết sức hất tay Rinda đang định túm cổ áo mình lần nữa. Tay bị túm, Banri lại hất ra. Cố đẩy bàn tay đang vươn tới, lần này thì bị túm vào cánh tay áo khoác. Vừa giằng co để gỡ ra, Banri vừa hét lại:
「Tớ bị đá rồi! Bị vứt bỏ rồi! Tình cảnh này thì còn làm được gì nữa đây?!」
「Thì bám theo đi! Cứ cố hết sức bám theo, và nói rằng cậu vẫn còn yêu đi! Cậu chưa làm thế đúng không?! Sao cậu không làm vậy?! Đi đi! À không, đi ngay đi! Đuổi theo đi! Đi đi! Đi đi mà! Đi đi! Đây là lúc để đứng yên à?! Đi đi!」
Rinda dùng cả hai tay, mạnh mẽ “Đốp!” một tiếng vào ngực Banri. Dĩ nhiên là đau, và vì lực quá mạnh, Banri mất thăng bằng suýt ngã. Trong khoảnh khắc đó:
「…Nếu làm được thì tớ đã làm từ lâu rồi chứ!」
Banri thật sự nổi giận. Tại sao Banri lại phải nghe những lời đó từ Rinda chứ? Quên cả sự kiềm chế, Banri quát:
「Đau đấy!」
Bị la lên ngay khi Banri vừa đẩy vai lại một cái, lại càng bực hơn. Rinda thì tự tung tự tác, vừa bị phản ứng lại một chút đã ra vẻ nạn nhân.
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
“Đồ khốn, mày gây sự trước mà phải không?!”
“...Ư!”
“Á á á á á!”
Chắc thấy không thể thắng nổi bằng sức mạnh, Rinda mặt mày dữ tợn túm chặt lấy tóc cậu. Cơn đau nhói khiến chút bình tĩnh còn sót lại của Banri hoàn toàn tan biến, cậu hét toáng lên. Cậu điên cuồng giằng co hòng thoát ra, nhưng Rinda một tay nắm tóc mái của Banri, một tay tóm chặt cổ áo cậu:
“Đừng có giỡn mặt! Tôi không thể nào chấp nhận được! Tuyệt đối không thể! Tôi không hiểu sao anh lại chấp nhận nó được chứ!”
Cô ghì mạnh hai tay theo hai hướng ngược nhau như muốn ép cậu đầu hàng. Dù hai tay Banri vì đau mà quơ loạn xạ, va vào mặt hay ngực cô, dù áo khoác thể thao của cậu tốc lên để lộ sườn, tay Rinda vẫn không buông lơi. Nhưng rốt cuộc cô muốn làm gì khi cậu đầu hàng đây? Đầu hàng thì tình hình sẽ thay đổi được sao? Cậu đâu còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận. Vừa chịu đựng cơn đau như muốn bứt tóc, Banri vừa hét lên:
“Mày nói không hiểu cái gì chứ!”
“Tao cũng... Tao cũng ghét nó! Cái thứ như này! Cái thứ như này, tao ghét nó! Chia tay là hiển nhiên thôi! Mày cũng hiểu mà phải không?!”
Cậu lặp đi lặp lại một cách cuống quýt, và hét lớn:
“...Vì là mày nên mày hiểu mà phải không?! Rinda!”
Cả hai cũng dùng chân đá loạn xạ vào nhau. Gót chân giẫm đạp, ngón chân móc vào nhau, cố gắng đẩy đối phương ngã xuống rồi cứ thế giằng co.
“Cái vụ ầm ĩ hôm nọ, mày đã tận mắt chứng kiến rồi mà phải không?! Mày hiểu chứ?! Không thể được nữa rồi! Tao đã hỏng rồi! Cuối cùng thì tao cũng chỉ có thể tan vỡ và biến mất như thế thôi! Cái tình yêu của thứ như này, những lời nói như ‘anh thích em’... ai mà tin được chứ?! Làm sao có thể bảo người khác tin được chứ!”
“Tôi thì, tôi tin!”
Banri nhận ra giọng Rinda đã vỡ òa vì khóc.
“Tôi tin rằng anh sẽ ổn mà!”
Như thể ai lớn tiếng hơn sẽ thắng, Rinda vừa khóc vừa gào thét:
“Tại sao anh lại phủ nhận điều đó?! Tại sao anh lại không tin vào chính mình chứ?!”
“Đồ ngốc! Làm sao có thể tin được cái thứ như tao chứ?! Cái thứ đã định trước sẽ biến mất, cái thứ không có tương lai! Là cái thứ nửa vời chết dở sống dở! Là cái thứ không có nơi nào để đi, chỉ biết bỏ mặc tất cả một cách vô trách nhiệm rồi biến mất, chỉ là một hồn ma thôi tao! Không phải sao?!”
“Anh là anh! Mãi mãi là anh! Dù có thế nào anh vẫn là Tada Banri!”
“Tao, không phải là tao!”
Banri gào lại vào tai Rinda bằng tất cả sức lực, giọng khản đặc.
“Tao không phải cái ‘tao’ mà mày biết! Với lại, Tada Banri là ai chứ?! Tao đã muốn hỏi từ lâu rồi! Kẻ đó là ai?! Mọi người đều nói mày là Tada Banri, nhưng tao không hề biết kẻ đó! Cái việc phải giả vờ làm kẻ đó mà sống, tao cũng phát ngán rồi!”
Giọng cậu cũng như một con thú bị thương bị kẻ địch bao vây, đang gào khóc. Thế nhưng Rinda vẫn không chịu buông, Banri túm tóc cô, đáp trả lại như cách cô đang làm với cậu. Cậu siết chặt tay, và Rinda hét lên một tiếng thất thanh: “Á!”
“Đau! Đau! Đau! Buông ra... Đồ Banri khốn nạn!”
“Mày buông ra trước đi! Đồ trẻ con!”
“Mày buông ra đi đồ ngốc nghếch!”
“Im đi! Đừng có xen vào, mọi chuyện đã kết thúc rồi!”
“Anh đừng có tự ý kết thúc như thế! Nếu vậy, nếu vậy, nếu kết thúc như thế, thì tôi thì sao?! Rốt cuộc tôi là gì đây?! Nếu anh có thể từ bỏ như thế, thì những gì tôi đã làm là gì?! Những cảm xúc mà tôi đã trải qua cho đến tận hôm nay thì phải làm sao đây?!”
Cả hai kéo tóc nhau, đến mức không thể nhúc nhích.
Và cuối cùng, Banri đã nói ra điều mà có lẽ cậu không nên nói nếu muốn tiếp tục mối quan hệ bạn bè với Rinda.
“Cái gì...? Cái gì mà ‘những gì đã làm’ chứ?! Cái gì mà ‘cảm xúc của tôi’ chứ?! Ngay từ đầu, chính mày cũng đã không chấp nhận tao mà phải không?! Vậy thì tại sao mày lại ép Kouko làm điều đó?!”
“Hả?!”
“Lúc đó, mày đã không đến phải không?! Không đến nơi hẹn phải không?! Tao không nhớ nhưng tao biết! Mày đã không xuất hiện đúng giờ, và tao đã đợi mỏi mòn, và rồi...”
“...Tôi đã đến, nhưng quá muộn rồi!”
Tiếng tóc cậu bị đứt rắc rắc rắc vang lên trong tay Rinda. Cô đã hoàn toàn bật khóc, không giấu nổi giọng nức nở.
“Anh mới là người... tại sao không đợi tôi chứ?! Tôi đúng là đã đến muộn! Tôi sai rồi! Nhưng mà, nhưng mà tại sao, tại sao lại thành ra thế này chứ?! Cái chuyện đó, không phải là không có sao?! Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được! Hoàn toàn không thể! Làm sao mà chấp nhận được chứ! Nếu có thể quay lại tôi muốn quay lại! Tôi muốn quay về đó và làm lại ngày hôm đó! Hãy cho tôi làm lại đi! Hãy cho tôi một cơ hội nữa đi, lần này tôi sẽ không thất bại đâu! Chắc chắn chắc chắn sẽ không đến muộn đâu mà... Ư! Hãy trả lại đi! Hãy cho tôi làm lại đi!”
“Cho dù làm lại... câu trả lời của mày vẫn là ‘KHÔNG’ thôi mà!!”
Rinda vừa gào khóc: “Uwaaaaaaa!” vừa đẩy ngã Banri. Cậu cũng không phân biệt được bản thân hay sàn nhà, đấm liên tục bằng cả hai tay một cách loạn xạ.
“Đúng vậy, đúng là như vậy... Ư! Nhưng mà, anh vẫn còn... kịp mà! Khác với tôi, anh vẫn còn kịp mà, tại sao lại không đuổi theo chứ... Ư!”
“...Nói rồi mà! Chuyện đó! Sai rồi...!”
Trong tư thế ngồi bệt, Banri cứ thế chịu trận, không thể lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Cả hai đã hét quá nhiều, đến nỗi hơi thở đứt quãng vì khóc.
Không một ai ở đây có thể hiểu được nội dung cuộc cãi vã của Banri và Rinda. Các Senpai không dám lên tiếng, chỉ vây quanh hai người và đứng nhìn một cách sững sờ.
Rồi mắt Rinda hướng về phía cửa.
Nhìn thấy người đang đứng đó, Rinda khẽ “khục” một tiếng, rồi thở hắt ra một hơi thật dài. Khoảnh khắc đó, cô nhắm nghiền mắt lại, cúi đầu như một con vật bị hạ gục và ngưng thở. Những giọt nước mắt mới từng giọt, từng giọt rơi xuống má cô.
Ở cửa, Yanagisawa đang đứng đó.
Hôm nay anh ấy cũng đến quay lại cảnh luyện tập như thường lệ. Chắc hẳn anh ấy đã lo lắng đến chết về Banri và Kouko. Anh ấy nhíu mày, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Banri và Rinda.
Các Senpai của câu lạc bộ Omakken, cả Yanagisawa nữa, không hề biết gì về con người thật của cậu.
Cậu đã không cho họ biết.
Cậu đã giấu kín mọi chuyện.
Cậu đã lừa dối bằng những lời nói dối, đã che đậy liên tục. Cậu là một kẻ có thể làm được những điều như thế.
“...Cái thứ như tôi, cho nên, không thể tin tưởng được đâu! Đừng tin tôi...! Cái thứ như tôi... xin đừng tin tưởng!”
Dù thế nào đi nữa, cậu nghĩ rằng cái lúc mọi thứ đổ vỡ chắc chắn sẽ đến.
Và dường như, đó chính là bây giờ.
Với bộ dạng tàn tạ, xơ xác, Banri hất Rinda ra. Tuy nhiên, cậu không thể đứng dậy, chỉ ngồi bệt xuống, và nói ra sự thật với tất cả mọi người có mặt tại đó.
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
“Tôi… từ trước đến giờ, vẫn luôn lừa dối mọi người. Vì bản thân tôi. Tôi đã nói dối để tự bảo vệ mình. Tôi nghĩ nếu sự thật về tôi bị lộ ra, mọi người sẽ ghét bỏ. Nói cách khác, tôi không tin tưởng mọi người, không kém gì bản thân mình, thậm chí có lẽ là hơn thế nữa, và tôi đã cố gắng giữ kín bí mật này. Xin lỗi Yanassan. Tôi cũng đã nói dối Yanassan nữa. Xin lỗi. Dù có rất nhiều cơ hội để nói ra, dù Yanassan đã lờ mờ nhận ra điều gì đó và cho tôi nhiều cơ hội, nhưng tôi lại sợ hãi. Cứ mỗi lần nói dối, tôi lại càng sợ hãi hơn, cuối cùng vẫn không thể nói ra sự thật.”
Yanagisawa khẽ “Ơ…?” một tiếng như rên rỉ, nhưng vẫn cố bước lại gần Banri đang khóc. Người đàn ông này, bất kể lúc nào, trong hoàn cảnh nào, chỉ cần thấy bạn mình khóc là không thể không ở bên cạnh. Anh ta đúng là một người có bản tính không thể nào khác được.
Banri cố gắng lắc đầu lia lịa, dùng ánh mắt ra hiệu bảo Yanagisawa đừng đến gần. Yanassan, một người tốt bụng và dịu dàng như anh, không thể nào dây dưa với một kẻ nói dối tệ hại như tôi được nữa.
“Tôi và Rinda đã bên nhau từ hồi cấp ba. Chúng tôi cùng câu lạc bộ, cùng lớp suốt, và tôi thích Rinda. Chúng tôi luôn ở bên nhau, và tôi muốn được mãi mãi ở bên Rinda, nên vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi đã tỏ tình. Nhưng ngày hôm sau, khi đang đợi câu trả lời, tôi gặp tai nạn, bị thương rất nặng, và tất cả ký ức cho đến lúc đó đều biến mất. Thế là tên của tôi, cha mẹ, nhà cửa, bạn bè, cả Rinda nữa, nói chung là tất cả những gì liên quan đến tôi, đều biến mất khỏi trí nhớ của tôi.”
Yanagisawa bỗng đứng sững lại.
Banri không thể nào nhìn lại ánh mắt mà Yanagisawa đang nhìn mình. Có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ nhìn mình với ánh mắt như trước nữa. Đó là một sự phản bội quá lớn mà mình đã gây ra. Giờ đây, mình đã mất đi vĩnh viễn từng người bạn một.
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
Cứ thế này là được rồi. Đương nhiên là vậy. Dù nghĩ vậy, và dù chính mình đã mong muốn điều đó, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Banri cảm thấy như tầm nhìn bỗng bị một bóng đen che phủ. Anh như chìm sâu hơn nữa vào vực thẳm của sự cô độc tăm tối, lạnh lẽo, không đáy. Tuy nhiên, anh không thể dừng lại ở đây. Dù đã ngập đến cằm, anh vẫn cố gắng tiếp tục cất lời.
“Quên hết mọi thứ, không còn nhớ gì nữa… Người đã được sinh ra lại, chính là tôi của bây giờ. Tôi đã nghĩ sẽ sống như thể quá khứ chưa từng tồn tại. Nhưng, khi gặp lại Rinda ở trường đại học… tôi đã không thể vứt bỏ hoàn toàn quá khứ được nữa. Không thể vứt bỏ, nhưng lại cũng không thể tìm lại được. Chỉ có sự thật rằng tôi sẽ không bao giờ tìm lại được những gì đã mất, cứ thế phình to lên trong tâm trí. Nỗi đau ấy, theo thời gian trôi qua, ngày càng lớn dần. Và đến lúc nhận ra, nó đã trở thành một gánh nặng quá sức chịu đựng đối với tôi. Không phải là đã mất, mà là từ đầu đã không có gì cả. Giá như tôi có thể tiếp tục sống với suy nghĩ đó… nhưng không được. Tôi đã không thể. Thế nhưng, để tuyệt vọng che giấu sự thật về việc mất trí nhớ, để trốn tránh nỗi đau khi nhận ra những gì đã mất, tôi đã giấu kín mọi người. Tôi đã nói dối và lừa gạt mọi người. Nhưng tôi đâu có cướp đi cái gì, hay phá hoại cái gì. Tôi đã không nghĩ mình làm điều gì quá tệ. Tôi đã nghĩ vậy. Nhưng kết quả, Kouko cũng vậy, Rinda cũng vậy, Yanassan cũng vậy, và rất nhiều người khác nữa, đã phải khổ sở, bị tổn thương, và đau khổ vì tôi. Tôi nghĩ mình xứng đáng phải nhận lấy hậu quả, phải nhận lấy hình phạt cho sự yếu đuối của mình. Thành thật xin lỗi vì đã nói dối mọi người suốt thời gian qua.”
Banri cúi đầu như muốn quỳ lạy. “Nói cách khác,” Rinda khẽ thì thầm. Với giọt nước mắt lăn dài trên sàn, Rinda tiếp lời Banri:
“Em cũng là đồng lõa. Hay nói tóm lại, tất cả là lỗi của em.”
“Không phải vậy!” – Ngay khoảnh khắc Banri vô thức ngẩng phắt mặt lên, anh bắt gặp một bóng hình xinh đẹp, trắng nõn nơi góc mắt. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau,
“...À…”
Người cất tiếng thốt lên ấy chính là…
Có lẽ vì bị không khí kỳ lạ này lấn át, Kouko đã không thể bước vào phòng tập. Cô vẫn đứng ở phía sau Yanagisawa, giữ nguyên tư thế thập thò nhìn vào từ ngưỡng cửa. Cô vẫn chưa thay đồ, vẫn mặc áo khoác ngắn và váy, trên tay cầm một thứ gì đó giống như một phong bì.
Banri đứng dậy nhanh hơn cả suy nghĩ. Anh không nói không rằng tiến đến gần Kouko, giật lấy phong bì trên tay cô. Đúng như anh dự đoán, trên đó đề là “Đơn xin rút khỏi câu lạc bộ”.
Không biết phải làm gì với nó, Banri theo bản năng quay người lại trong im lặng, đưa phong bì cho các Senpai xem. Không biết các Senpai có đọc được chữ trên đó hay không, nhưng Kosshi-senpai, người nãy giờ vẫn đang trong tư thế nửa ngồi nửa đứng và ngừng mọi động tác, bỗng thốt lên “Ái dà” một tiếng kỳ quặc, rồi ngửa mặt lên trần nhà như một tu sĩ nhận được khải thị của Chúa.
[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]
“...!”
Kouko xoay gót giày cao gót, quay lưng lại và chạy đi. Cô lao nhanh lên cầu thang hẹp. Banri nhận ra, không ngoảnh đầu lại, anh vội xỏ chân vào đôi dép lê nhựa có sẵn trong phòng và đuổi theo.
“Đợi đã!”
– Anh biết rằng nếu có hét lên như vậy, thì cũng chẳng có ai thực sự đứng lại chờ mình.
Anh cũng đương nhiên biết rằng thời gian để đuổi theo đã trôi qua từ lâu rồi.
Và cả việc những lời mình thực sự muốn nói, vĩnh viễn không thể thốt ra nữa. Đúng như anh đã nói với Rinda.
Vì vậy, việc anh đang đuổi theo cô ấy bây giờ không phải vì bản thân anh. Dù đã hiểu rõ điều đó, Banri vẫn đuổi theo Kouko, lao lên cầu thang.
***
Với đôi chân trần xỏ dép lê, Banri dồn hết sức lực đuổi theo Kouko. Cuối cùng, anh cũng tóm được cô ở gần lối vào một bãi đỗ xe nhỏ tính tiền theo giờ, nằm ẩn mình trong thung lũng của những tòa nhà văn phòng cũ kỹ.
Hôm nay, Kouko, với đôi giày cao gót thanh lịch, cũng không kém cạnh Banri khi bước đi không vững. Cô vấp phải một gờ nhỏ và suýt ngã, may mắn là cô đã cố gắng giữ thăng bằng nhưng một chiếc giày vẫn tuột khỏi chân.
Đế giày được bọc da màu đỏ. Đó là đôi giày hàng hiệu mà Kouko rất trân trọng. Banri nhanh như cắt lao tới nhặt chiếc giày đang bay,
“Đợi đã, làm ơn…! Nếu cậu chịu nghe tôi nói, tôi sẽ trả lại nó!”
“...Cậu… cậu bắt giữ con tin hèn hạ quá!”
“Đây không phải con tin! Đây là ‘giày tin’! Được không? Tôi sẽ liếm nó! Không, tôi sẽ uống nó từ đầu ngón chân! Tôi sẽ tiêu hóa nó, làm nó nát bét ra!”
Banri há miệng hướng về mũi giày, lè lưỡi ra hết cỡ, phô bày sự bẩn thỉu tham lam nhất có thể.
Kouko đứng chênh vênh một chân, nhìn cảnh tượng kinh tởm của bạn trai cũ,
“...”
Cô đứng sững lại, không thốt nên lời. Banri nghĩ liệu có phải cô quá kinh tởm người bạn trai cũ của mình đến mức không thể hét lên, nhưng rồi anh nhận ra sắc mặt cô bỗng tái nhợt một cách kỳ lạ.
Có lẽ chính Kouko cũng ý thức được điều đó nên mới cố gắng che giấu bằng cách trang điểm. Dù má cô ấy đánh phấn hồng đậm hơn mọi khi rất rõ, nhưng Banri, người đã gần như ngày nào cũng nhìn Kouko ở khoảng cách gần, liền nhận ra ngay sự bất thường. Gương mặt cô ấy tái mét, hốc mắt thâm quầng và trũng sâu, trông chẳng hề có vẻ gì là "khỏe mạnh" cả. Có khi cô ấy đang bị thiếu máu.
[IMAGE: ../Images/..]
Dù giày có tuột, có bị liếm hay nuốt chửng, nếu muốn thoát thân thì Kouko sẽ vùng vẫy đến cùng. Cô ấy là người có tính cách như vậy. Thế nhưng, việc cô ấy không làm thế lại cho thấy, có lẽ là cô ấy "không thể chạy thoát" nữa rồi. Chắc hẳn sức khỏe của cô ấy không cho phép cô ấy tiếp tục chạy hết sức. Nhưng nếu Banri chỉ ra điều đó, Kouko có thể sẽ cứng đầu bướng bỉnh, cố gắng bò hoặc bay đi để tiếp tục trốn chạy.
Thế nên,
"…Nếu muốn trả lại thứ này nguyên vẹn, thì nói chuyện với tôi ở kia đi!"
Banri vờ như không biết gì, tiếp tục cái trò hù dọa nuốt giày vừa hèn hạ vừa đáng ghét. Anh đưa mắt liếc sang, chỉ tay vào khoảng trống trong bãi đậu xe khuất sau tòa nhà. Cả hai người thở hổn hển đến mức vai lên xuống liên tục, và họ cứ thế trừng mắt nhìn nhau giữa đường một lúc.
[IMAGE: ../Images/..]
Một lát sau,
"Dám đối xử với giày Louboutin như thế này… Haizz, tội nghiệp Banri. Tương lai bị thần giày bỏ rơi đã được định sẵn rồi. Từ giờ trở đi, đến bất kỳ đâu, cậu cũng sẽ phải khóc vì giày không vừa chân và chẳng thể chạy được đâu."
Kouko khẽ đặt một chân đi tất xám xuống đường, rồi bước về phía khoảng trống mà Banri vừa chỉ. Nhìn xuống chân cô ấy,
"Louboutin hay loại giày nào tôi cũng chẳng thèm quan tâm! Manolo hay loại nào đi nữa, dù nó là của ai, tôi cũng chẳng để ý!"
*Pẹp!* Banri đá văng chiếc sandal đang đi trên chân mình. Có lẽ sự nóng nảy trong lời nói là do dư âm của cuộc tranh cãi với Rinda và lời thú nhận tội lỗi vẫn còn vương vấn. Anh nhìn Kouko chán ghét đi lại chiếc giày, rồi tự mình nhón gót, nhảy lò cò đuổi theo. Nhìn gót chân tròn của Kouko đang bước phía trước, Banri chợt nhớ lại một chuyện lẽ ra không nên nhớ.
Mùa hè oi ả năm nay.
Đêm hội pháo hoa năm ấy.
Cố gắng thoát khỏi đám đông chen chúc, mồ hôi nhễ nhại, Banri đã đổi đôi guốc gỗ của Kouko lấy đôi dép xỏ ngón của mình, rồi hai người nắm tay nhau đi mãi trên con hẻm vắng. Tiếng nhạc của Queen vọng tới, tò mò không biết đó là chương trình gì, họ tìm một nơi có thể nhìn rõ bầu trời đêm. Rồi Kouko đột ngột chạy vọt đi, trèo lên khung sắt leo trèo với tốc độ như một con khỉ con, họ ngồi cạnh nhau, và cô ấy đã nói với Banri rằng…
"…Chuyện gì mà nói?"
Không. Dừng lại đi. Vô nghĩa thôi.
Thời gian đã trôi qua, tất cả chỉ là quá khứ.
Banri mạnh mẽ lắc đầu một cái, xua đi những ký ức thừa thãi ra khỏi tâm trí.
"Chắc chắn là chuyện này rồi còn gì."
Banri cầm phong bì đơn xin rút lui khỏi câu lạc bộ, giơ thẳng trước mặt Kouko.
"Dù chúng ta chia tay, tại sao cậu lại phải bỏ cả câu lạc bộ điện ảnh? Cậu biết đấy, câu lạc bộ đang thiếu thốn đủ thứ, đang gặp nguy hiểm, và còn chưa đầy hai tuần nữa là đến ngày diễn ra lễ hội trường. Cậu cũng biết rằng nếu cậu bỏ đi, tất cả các Senpai sẽ thực sự thất vọng mà. Hơn nữa, trên hết, câu lạc bộ điện ảnh cũng là một nơi quan trọng đối với cậu mà? Tôi sẽ không tin cái câu 'chẳng còn quan trọng nữa' đâu."
Với khuôn mặt tái xanh như ánh trăng lạnh lẽo, Kouko im lặng nhìn chằm chằm vào phong bì trong tay Banri.
[IMAGE: ../Images/..]
Dù son môi tô màu tươi tắn đến mấy, hay lông mi có được uốn cong vút lên trên, vẻ mặt cứng đờ như băng của cô ấy vẫn không thể che giấu được. Kouko lúc này, giống như một bức tượng vô tri. Chỉ là một khối đá lạnh lẽo, không chút thân nhiệt, chỉ được tạo tác một cách tinh xảo.
"…Ý cậu là, cậu không chịu nổi việc ở cùng câu lạc bộ với tôi sao?"
Không có câu trả lời.
"…Nếu đúng là như vậy, thì đừng lo. Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Nếu cậu nói đừng nói chuyện thì tôi sẽ không nói. Nếu cậu nói đừng nhìn thì tôi cũng sẽ không nhìn nữa. Cho nên,"
"Quan trọng… chứ."
Cuối cùng, lời nói cũng thoát ra khỏi miệng Kouko. Chủ ngữ chắc chắn là "câu lạc bộ điện ảnh". Nhưng giọng nói không chút sức lực của cô ấy không hề có chút sinh khí nào.
"…Nhưng mà… tôi… nhường lại cho Banri đó."
Những âm thanh yếu ớt nối tiếp nhau, mỗi khi thoát ra chạm vào không khí, chúng lại nhanh chóng hóa xám và tan biến. Chúng bị hút vào bóng tối của tòa nhà bê tông cũ kỹ rồi yếu ớt biến mất.
"…Người không thể ở cùng một nơi với tôi là Banri mà. Hôm qua, rồi cả hôm nay nữa, cậu đâu có đến lớp đâu. Dù việc điểm danh rất nghiêm ngặt. Dù đó là môn bắt buộc… Cho nên, tôi mới nghĩ là nên nhường lại."
Chậm rãi, đôi mắt vô hồn của Kouko nhìn sâu vào đáy mắt Banri.
Dù cố gắng nhìn lại, đôi mắt Kouko như bị bóng tối nuốt chửng, Banri không thể nào tập trung được. Anh chợt nhận ra mình không thể tiến lại gần để bắt ánh mắt, hay nắm lấy vai cô ấy nữa.
"…À, vậy sao."
Banri vô thức cắn môi.
"…Đúng rồi. Tôi… đúng là đã hoang mang, và vì buồn bã nên đã bỏ học. …Nhưng cậu không cần phải nghĩ đến việc nhường lại nơi này đâu. …Mà, xin lỗi. Tại tôi quá yếu đuối và tệ hại ngay từ đầu rồi."
Gió lạnh ùa vào, mái tóc dài của Kouko khẽ bay bay.
"Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu rõ rồi. Lý do Kouko muốn chia tay với tôi. Tôi đã chấp nhận rằng việc cậu nghĩ như vậy là điều đương nhiên."
Khuôn mặt Kouko vẫn cứng nhắc nhưng có phần mơ hồ, Banri nhận ra vai cô ấy khẽ run lên.
"Cậu đã nhìn thấy rồi đúng không? Cảnh tôi trở nên kỳ lạ mà camera đã quay được ấy. Phải không?"
"…"
Sự im lặng chắc chắn là dấu hiệu của sự đồng tình.
"Nếu đã nhìn thấy cảnh đó, thì tôi chẳng còn lời nào để biện minh cả. Đúng như những gì đã xảy ra. Đúng như những gì cậu thấy. …Mặc dù không thể nói với Kouko, nhưng từ một thời gian trước, ký ức của tôi thỉnh thoảng đột ngột quay trở lại. Ký ức trước khi xảy ra tai nạn trở lại, và đổi lại, ký ức sau tai nạn thì biến mất. Bây giờ thì chỉ là vài giây thôi, nhưng có lẽ, việc ở trong trạng thái đó là điều tự nhiên. Tôi sẽ sớm trở lại thành Tada Banri của thời điểm tháng Ba năm ngoái."
Mái tóc bị gió thổi bay dính vào má Kouko.
"Và, tôi đang sống ở đây bây giờ, sẽ biến mất. …Kouko cũng đã nhìn thấy điều đó, và nghĩ giống tôi, nên cậu mới muốn chia tay đúng không?"
Kouko khẽ thì thầm dưới mái tóc: "Tôi… thật sự không thể chịu đựng được." Banri cố gắng lắm mới nghe rõ được giọng nói nhỏ bé đó.
"Phải rồi," anh nghĩ.
Kouko cũng không phải tự nguyện chọn kết quả này.
Chắc chắn cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều, rồi mới quyết định như vậy. Trước một người như cô ấy, Banri bây giờ còn có thể nói được gì đây? Còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?
Tada Banri thở phào, dùng ngón tay vuốt ngược mái tóc mái đã quá dài và lòa xòa. Dường như mọi chuyện đang diễn ra hoàn toàn trái ngược với lúc nãy, khi cậu tranh cãi với Rinda, cảm xúc trào dâng tự nhiên và vỡ òa thành nước mắt.
Tâm hồn cậu dần lắng xuống, tĩnh lặng lạ thường.
Thậm chí, mặt nước đen thẳm kia dường như còn trũng xuống một cách kỳ lạ, như thể đột nhiên bị rút cạn từ đáy. Cậu thấy mình thậm chí có thể mỉm cười.
"Cậu đừng đi, đừng bỏ lại tôi một mình… – Những lời đó, tôi không thể nói ra. Tôi yêu Kouko. Bây giờ vẫn còn yêu. Dù Kouko nói gì đi nữa, tôi cũng không bao giờ ghét cậu ấy được. Tuyệt đối không. Thế nên, cậu không cần phải tỏ ra hung hăng nữa đâu. Không cần phải xa lánh bạn bè khác, cũng đừng bỏ câu lạc bộ Omaken. Kouko cứ là Kouko của bây giờ là được rồi. Cứ đi đến nơi cậu muốn, theo cách cậu muốn. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì tôi sẽ thay đổi."
Hay đúng hơn, mọi chuyện đã và đang thay đổi, thế nên cậu cứ yên tâm.
Dù sao thì cậu cũng chẳng thể kháng cự được.
Đoạn này Tada Banri không nói thành lời, cậu một lần nữa thẳng thắn đưa ra cả chiếc giày bên tay phải và đơn xin rút khỏi câu lạc bộ bên tay trái, đồng thời về phía Kouko.
"Cảm ơn cậu vì tất cả những gì đã qua."
Dồn mọi tâm tư vào đó, cậu cúi đầu thật sâu.
Cậu muốn ngẩng mặt lên, và mỉm cười.
Và từ giờ trở đi, cậu muốn nói với giọng điệu tươi sáng nhất có thể. Cậu muốn cất lên tiếng nói sáng sủa nhất, dễ nghe nhất trong tất cả những âm điệu mình có. Bằng một gương mặt thật đẹp. Bằng một giọng nói thật hay. Đối với Kouko, dường như cậu chỉ có thể làm được chừng đó.
"Thật không ngờ mình lại có thể trải qua quãng thời gian tuyệt vời đến thế, đến trong mơ cũng không nghĩ tới… Thật sự, vô cùng, không thể tin nổi là đã vui vẻ đến vậy. Có Kouko ở bên, tôi đã vô cùng hạnh phúc. Khoảng thời gian ở bên Kouko chính là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi, tôi thật lòng nghĩ như vậy. Cứ thế này mà được sinh ra trên đời, dẫu có bao điều chẳng hiểu gì cả, nhưng tất cả những khoảnh khắc được ở bên Kouko, tôi đều muốn dùng hết sức mình mà nói lời cảm ơn. Tôi muốn cảm ơn vì đã có những giây phút như thế này, muốn mỉm cười vẫy tay chào tất cả những thời gian đã trôi qua và tất cả những điều đã hiện hữu."
Cậu nghĩ mình đã có thể mỉm cười. Thật may mắn.
Nhưng Kouko lại chẳng chịu nhận lấy những thứ được đưa ra.
Mái tóc dài rối bời trong gió đã che đi hoàn toàn biểu cảm của Kouko khỏi mắt Tada Banri. Tada Banri giờ đây chỉ còn nhìn thấy khóe miệng được tô điểm xinh đẹp của cô.
Khóe môi ấy khẽ động đậy. Tay Kouko giơ lên. Nhưng đầu ngón tay lại chẳng hướng về phía chiếc giày, cũng chẳng hướng về phía phong bì, và rồi…
"…Nếu Banri có thể giả vờ như đã quên hết mọi chuyện về tôi…"
Cô khẽ chạm vào vết bỏng trên tay phải của cậu.
Vết thương chưa được chữa trị chút nào ấy vẫn chưa lành lại một chút nào. Chỉ cần đầu ngón tay mềm mại của Kouko chạm vào thôi, đáng lẽ ra nó phải đau đến mức khiến cậu phải nhảy dựng lên.
Và cùng với cơn đau, đáng lẽ cậu cũng phải cảm nhận được những cảm xúc, tiếng gào thét, tiếng khóc không thành lời. Nếu còn là Tada Banri của trước đây, cậu đã có thể tiếp nhận cái cảm giác thấm đẫm ấy.
Bị đánh thức bởi nó, và đáng lẽ cậu cũng phải nhận ra tiếng nói của chính mình trỗi dậy để đáp lại.
"…Nếu cậu có thể tiến về phía tương lai trên con đường của riêng mình mà không ngoảnh lại nhìn tôi…"
Tuy nhiên, cả cơn đau và những cảm giác khác, đều như nằm sau một lớp màng ngăn cách. Ngay cả giọng nói của Kouko run rẩy khe khẽ cũng thật xa xăm.
Vết thương rõ ràng vẫn đau. Giọng Kouko rõ ràng vẫn nghe thấy.
Thế nhưng, dường như bộ não cảm nhận đã bị tê liệt. Mọi giác quan, mọi cảm xúc, tất cả đều trở nên quá đỗi xa vời. Tada Banri của hiện tại không thể chạm trực tiếp vào chúng nữa. Ngay cả cảm giác bực bội cũng không còn.
"…Nếu thế, tôi sẽ không bỏ Omaken. Tôi sẽ đi tập, và cũng sẽ tham gia lễ hội trường."
Kouko nói vậy, tay vẫn chạm vào vết thương.
Ẩn sau mái tóc đẹp bay bay, biểu cảm của cô vẫn chưa thể nhìn rõ. Tada Banri nghĩ rằng cô chắc chắn đang đợi câu trả lời của mình.
"Tôi sẽ làm vậy. Tôi hứa."
Khi cậu nói rõ ràng như thế, Kouko khẽ ngẩng mặt lên. Ngón tay cô rời khỏi vết thương của Tada Banri, cầm lấy chiếc giày và phong bì, rồi quay lưng lại. Cô khom người đi giày, có lẽ không muốn chạm vào đôi dép thường dùng khi đi từ phòng tập đến nhà vệ sinh. Cô chỉ dùng đầu ngón tay móc nhẹ lấy chiếc giày rồi nhẹ nhàng thả lại dưới chân Tada Banri.
Đôi vai đang quay lưng lại của cô khẽ nhấp nhô một lần, cậu biết cô đã hít một hơi thật sâu.
"Vậy thì, chính thức nhé, dựa trên sự đồng thuận của đôi bên, từ giờ chúng ta thật sự chia tay nhé. Từ nay về sau, chúng ta lại là bạn bè rồi, chúng ta."
"Ừ. Chúng ta là bạn bè cùng khoa, cùng khóa, cùng câu lạc bộ."
— Âm thanh pháo hoa mà hai người cùng ngắm đêm ấy, dường như vẫn còn vang vọng trong sâu thẳm tai cậu.
Ánh sáng ấy, trượt dài rồi rơi xuống bầu trời đêm đen thẫm.
Khoảnh khắc ngọn lửa ấy vụt tắt, trước khi tàn lụi.
Tada Banri vẫn còn nhớ rất rõ.
Trên không trung của ký ức, vô số tia sáng như những tiếng "Nhưng...", "Nhưng...", "Nhưng..." gào thét, chéo xuống rồi tan biến. Chúng liên tục chảy trôi, vỡ vụn, rồi lấp lánh tan đi. Đây là lần cuối cùng rồi, đây chính là khoảnh khắc cuối cùng ấy rồi, chúng gào khóc, tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, bùng cháy lên, rồi cuối cùng tất cả đều tan vào bóng tối, trở về hư không.
Cậu đã từng dang rộng hai tay, cố gắng đỡ lấy những mảnh sáng lấp lánh đang rơi xuống. Nhưng cuối cùng trong tay cậu chẳng có lấy một mảnh nào— không, đó có phải là mơ không nhỉ? Kệ đi. Là sự thật hay không cũng được. Thế nào cũng được.
Đã kết thúc rồi.
Thật sự đã kết thúc.
Vậy là, mọi chuyện đã chính thức khép lại.
Cậu nghĩ rằng tất cả ánh sáng đã trôi tuột khỏi khoảng không vô hạn phía trên đầu. Tuy nhiên, khoảng không ấy vẫn không sụp đổ, không đổ ập xuống đầu cậu mà vẫn trụ vững được, đó là vì…
"…!"
Kouko đột nhiên quay đầu lại, với vẻ vội vã như thể có ai đó gọi từ phía sau, có lẽ là vì thế. Có lẽ là vì cậu đã có thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
Đôi mắt to tròn của Kouko, tuy nhiên, lại dao động đầy bất an, như đang tìm kiếm điều gì đó không còn tồn tại ở đây nữa. Rồi, như thể cuối cùng mới nhận ra Tada Banri đang đứng đó, cô dừng lại hẳn.
Và rồi,
"…Banri. …Cho tôi thêm một lời hứa nữa được không?"
"Hả?"
Kouko đã mỉm cười, ngay trước khi mọi thứ sụp đổ.
Gương mặt cô tái nhợt như một lữ khách lang thang trên hoang nguyên băng giá giữa đêm khuya không trăng không sao, không la bàn, đôi má run rẩy như sắp đóng băng, giọng nói và đôi môi cũng run lên bần bật. Cô gượng gạo, co giật không cân đối. Tóm lại, đó không hề là một nụ cười hoàn hảo chút nào, và từ khóe mi,
"Nếu như, chỉ là nếu như thôi nhé… nếu Banri không quên tôi… nếu cậu không quên tôi…"
"Lộp bộp."
「…Nếu vậy, lúc đó em xin hứa. Em sẽ không bao giờ rời xa anh, tuyệt đối không rời xa nữa. Cứ thế, cả đời này, em sẽ ở bên Banri. Từ đó trở đi, chúng ta sẽ mãi mãi cùng nhau sống tiếp. …Em biết là mình ích kỷ. Em cũng biết mình đang nói những điều vô nghĩa. Mọi người có nghĩ “giờ này còn nói gì nữa” cũng được. Nhưng xin anh, hãy để em hứa. Em cầu xin anh đấy.”
Lời nói ấy rơi nhẹ.
Trong mắt Banri, đó tựa như mảnh sáng cuối cùng còn sót lại giữa màn đêm tối tăm đã mất đi tất thảy. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Kouko, như thể sắp rơi xuống.
Banri không biết liệu hành động này có đúng với một người bạn hay không, nhưng anh gần như vô thức, vươn một tay ra, dùng đầu ngón tay hứng lấy giọt lệ ấy.
Nó lấp lánh như thể đang tỏa sáng.
Banri cảm thấy như mình vừa đón lấy tia sáng cuối cùng này bằng chính đôi tay mình.
Chỉ cần có ký ức về tia sáng này, anh có thể sống tiếp. Thật kỳ lạ, anh tin tưởng một cách kiên định như thế. Dù có chuyện gì xảy ra, dù có mất mát thêm bao nhiêu đi nữa, anh nhất định sẽ chịu đựng được. Mảnh vụn cuối cùng ấy, giờ đây vẫn đang tỏa sáng trong tay anh.
Banri mỉm cười với Kouko, khẽ gật đầu.
Anh không hề nghĩ, “Rốt cuộc là quên đi, hay không được quên đây…”. Banri dường như đã hiểu rõ điều Kouko muốn nói.
Đây là một lời hứa sẽ tồn tại mãi mãi, bởi vì nó sẽ không bao giờ được thực hiện.
Giả định “nếu có thể không quên” thì lại không thể chứng minh được trong trường hợp thật sự không quên.
Chừng nào vẫn còn khả năng quên đi trong tương lai, thì không có cách nào để chứng minh điều đó ngoại trừ việc giữ nguyên ký ức cho đến chết. Mà một khi đã chết, đương nhiên không thể tiếp tục sống cùng nhau mãi mãi được nữa.
Tuy nhiên, Banri cảm thấy điều quan trọng là giữa hai người họ đã tồn tại một lời hứa có thể mãi mãi giữ ở trạng thái dang dở như thế này. Điều đó chắc chắn sẽ nâng đỡ trái tim Kouko, và cũng sẽ nâng đỡ trái tim Banri.
“Được thôi. Anh hứa.”
“…Cảm ơn anh.”
Lời hứa lấp lánh tỏa sáng. Từ nay về sau, và mãi mãi, nó sẽ tiếp tục rạng rỡ.
Cảm giác ngón út khẽ chạm vào nhau chỉ trong chốc lát cũng giống như cơn đau âm ỉ của vết bỏng, như thể đang bay vút khỏi cơ thể và tan biến dần theo từng khoảnh khắc. Banri vô thức nhìn vào hư không. Anh không biết nó sẽ bay đi đâu, dù có cố dõi theo cũng chẳng thể nào biết được.
[IMAGE: ../Images/032.jpg]
[IMAGE: ../Images/033.jpg]
***
Banri thầm nghĩ, việc mình và Kouko không thể đẹp đẽ biến mất rồi vĩnh viễn rời đi theo kiểu lịch lãm như thế, mới đúng thật là phong cách của hai người họ.
Đồ đạc vẫn còn vứt lại trong phòng tập, và đương nhiên các Senpai cũng không thể cứ thế mà bỏ đi được.
Banri cùng Kouko quyết định quay trở lại theo con đường đã đến, thì chợt:
“...À.”
Trước cửa tòa nhà, anh đụng phải Rinda đang một mình bước nhanh từ hướng ngược lại. Rinda cũng nhận ra anh.
“...Ồ. ...Thôi, trả lại cho cậu. Vừa nãy tớ xin lỗi.”
Rinda đưa cho Banri thứ gì đó đang nắm chặt trong tay, có vẻ hơi ngượng ngùng. Trong lòng bàn tay cô là vài sợi tóc. Chắc chắn là tóc của Banri bị giật lúc nãy, nhưng…
“Không cần đâu, tớ không lấy… mà có trả lại thì tớ cũng bó tay. Tớ mới phải xin lỗi. Vừa nãy lỡ mạnh tay quá.”
“Mấy trò đó, chúng ta nên bỏ đi nhỉ. Đàn ông con trai với con gái đánh nhau như thế, hay túm tóc không buông đến khi khóc thì thôi ấy. Đâu phải trẻ con nữa.”
Banri thầm nghĩ, “Ai là người bắt đầu trước chứ…”, nhưng vì không muốn lại cãi vã nên anh tạm thời trả lời cho qua chuyện: “Phải rồi.” Sau đó, anh hỏi:
“Cậu đi đâu vậy? Trông không giống như cậu đến từ hướng đuổi theo bọn tớ tìm bọn tớ đâu.”
Khi Banri hỏi, nét mặt Rinda chợt biến mất. Cô khẽ nhìn xuống một chút, rồi nói như không có chuyện gì.
“...Tớ đuổi theo Yanagisawa Mitsuo. Sau khi mấy cậu đi ra, cậu ấy cũng túm đồ rồi chạy biến luôn.”
Banri bất giác ngước nhìn bầu trời.
Mặt trời khuất bóng nhanh đến lạ. Trên nền trời đông xám xịt, sắp tối, những đám mây đóng băng lẳng lặng trôi. Phải chăng cậu ấy đã nhận ra con người thật của mình rồi bỏ chạy? Banri giờ đây không biết nên nói gì.
“Khởi đầu của tớ ấy. Nó chậm quá, cậu ạ.”
Rinda vừa nói bằng giọng vô cảm như thể đang kể chuyện của người khác, vừa nhìn xuống đất. Cô vuốt lại mái tóc rối bời, lộn xộn của mình.
“Sau khi cậu ấy bỏ đi, tớ bị đứng hình khoảng mười giây. Sau đó, tớ nghĩ ‘thôi rồi, phải đuổi theo thôi’, thế là tớ cắm đầu chạy.”
Banri nghĩ, với kiểu đuổi theo ‘thôi rồi’ như thế thì tóc đâu thể rối bời đến mức này. Nhưng anh không nói ra.
“Không được. Tớ bị cắt đuôi mất rồi. Tớ chẳng nói được gì với cậu ấy cả. Cuối cùng, chẳng nói được gì từ chính miệng mình. Không một lời nào là sự thật, tớ cũng không nói ra được.”
Hừ, Rinda xen vào một tiếng cười vô nghĩa, rồi hướng mắt về phía Banri.
“...Thật đấy, việc tớ dễ dàng bị cắt đuôi như thế, không thể tin được. Chân cậu ấy nhanh kinh khủng nhỉ? Cậu ấy là cái gì thế không biết?”
“Cái đó thì, khoảng cách sải chân khác nhau một trời một vực rồi… mà giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó.”
“Đúng không. Thôi chết rồi. …Mà này, điều chắc chắn bây giờ ấy, là Kouko-chan.”
“Hả?”
Bất ngờ bị Rinda gọi tên, Kouko giật mình ngẩng mặt lên.
“Về câu trả lời lần trước ấy, đó là KHÔNG nhé.”
“…À…”
Kouko chỉ nói vậy rồi cúi gằm mặt xuống. Cô như muốn tự xóa mình khỏi tầm nhìn của Banri. Banri không hiểu ý nghĩa của cuộc đối thoại này.
“Cái kiểu ‘Nếu tớ biến mất, thì nhờ cậu chăm sóc Banri nhé’ ấy, tớ không chấp nhận đâu. Cậu ta không phải là hàng gửi đến khi chủ nhà vắng mặt, hay là quả quýt không ăn hết đâu. Cho nên sau này, dù tớ với cậu ta có thân thiết với nhau đi nữa, thì đó không phải là vì Kouko-chan đã ‘nhờ vả’ đâu. Đơn giản là tớ và cậu ta hợp nhau thôi. Chỉ là bạn bè thôi. Mà vốn dĩ thế giới này không vận hành theo ý của Kouko-chan, cũng không chỉ được tạo nên từ những gì Kouko-chan nhìn thấy đâu. Nói thẳng ra nhé, cậu yếu ớt hơn cậu nghĩ nhiều đấy. Cậu tuyệt đối không thể điều khiển người khác hay cuộc đời của họ theo ý mình đâu. Tạm thời thì hiểu rõ cái đó đi. Và đừng có quên. À, với lại, đừng có khinh thường tớ.”
Sau khi nhìn chăm chú vào gương mặt đang im lặng của Kouko một lúc, Rinda hừ một tiếng, rồi đi trước vào trong tòa nhà.
Điều Banri hiểu được là: tạm thời Kouko đã nói với Rinda về kế hoạch chia tay mình. Và Rinda, kẻ vẫn giả vờ không biết rồi lờ đi, đúng là một con chồn tinh ranh (mà anh trai cô ấy lại là Gorilla cơ chứ...). Và Kouko, người đã định “nhờ vả” rồi bị từ chối, giờ đang bị sốc.
Cô vẫn cúi gằm mặt, bất động.
“Kouko… Cậu ổn không? Từ khi hẹn hò với NANA Senpai, miệng lưỡi cậu ta càng ngày càng tệ thì phải?”
Giữ khoảng cách đúng mực của một người bạn, Banri nhìn kỹ vào gương mặt dường như đã mất hết sắc máu của Rinda.
“Thôi được rồi. Lỗi là do em. Em đúng là… có lẽ đã hơi khinh suất rồi.”
Hai người cùng nhau bước xuống cầu thang, nhưng Rinda, người lẽ ra phải đi trước, lại đứng lù lù trước cửa với vẻ mặt hậm hực. Nàng khoanh tay, hơi nghiêng người, tạo dáng vẻ:
“Tụi bay vào trước đi.”
Cái vẻ Senpai bỗng nhiên lộ rõ mồn một. Nàng hất cằm, ra vẻ bề trên nói.
“Ơ. Thôi thôi… bọn em vào sau cũng được mà, Senpai Hayashida cứ vào trước đi ạ.”
“…Không được. Em khó vào lắm. Sau khi tuôn ra bao nhiêu lời gây sốc như thế, em không biết phải về với bộ mặt nào nữa. Thế nên em quyết định sẽ lén đi theo sau hai người.”
“Này, bọn tôi cũng thấy khó xử như cô thôi. Với lại, xét theo vị trí hiện giờ thì cô đi trước là hợp lý nhất rồi.”
“Hả? Tuyệt đối không. Ngượng lắm. Em thực sự không giỏi mấy chuyện này đâu.”
“Có ai giỏi mấy chuyện này đâu chứ.”
“Thôi được rồi, thôi mà, vào nhanh lên đi. Nhanh lên nhanh lên. Càng để lâu thì càng ngượng đó mà.”
“Thì cô đi đi chứ. Tôi không thể đâu, bên trong im phăng phắc vậy mà. Cứ như là một đám tang vậy, chắc chắn luôn.”
“Cái đó tôi biết thừa rồi! Thế nên mới bảo anh đi trước nãy giờ đó chứ!”
Giữa hai người bạn cùng lớp đang nhường nhau một cách khó coi, Kouko nãy giờ vẫn im lặng bỗng dưng chen vào.
“…Senpai Rinda. Chuyện vừa rồi, em xin lỗi rất nhiều. Em, Kaga Kouko, thật lòng từ tận đáy lòng mình, và còn sâu thẳm hơn cả rãnh biển Nhật Bản, đang kiểm điểm bản thân ạ.”
“Gì vậy? Tự nhiên ngoan hiền ghê. Mắc một chút bệnh Loo Osawa rồi đó nha.”
“…Tuy có mắc bệnh một chút, nhưng em thật sự đang kiểm điểm bản thân nên hãy giao chuyện này cho em. Này Banri, em sẽ vào trước, anh mở cánh cửa đó thật *BÙM!* giúp em nhé?”
“Cô có kế sách gì à?”
“Không.”
Nàng dứt khoát đáp trả một cách sảng khoái, nhưng ánh mắt lại cố định một cách kỳ lạ.
“Không có kế sách gì hết, chỉ dựa vào khí thế thôi. À, nhưng mà đợi một chút, em cần chuẩn bị tinh thần đã…”
Dù nói là chuẩn bị tinh thần, Kouko lại khá cụ thể khi lôi túi đựng đồ trang điểm từ trong túi xách ra. Không nhìn gương, nàng cứ thế thoa son môi thật mạnh tay, đánh phấn ngọc trai trắng lên mặt đến mức sáng bóng như da cá thu, và cuối cùng, nàng dùng bút kẻ mày kẻ đôi lông mày một cách thô bạo.
“…Kẻ lố quá rồi đó, dù gì đi nữa thì cũng lố lắm.”
Banri cũng phải rụt rè vì nàng kẻ đôi lông mày cong vút đậm đến bất ngờ.
“Thế này là được rồi. Xong rồi, chuẩn bị đã hoàn tất. Giờ chỉ còn khí thế thôi! …Banri!”
Kouko, với khuôn mặt như một chú chó lông mày đậm, đứng vào vị trí sẵn sàng trước cửa, nàng chĩa ngón tay về phía Banri và nói:
“*Hit it!*”
Như một người bạn, hay nói đúng hơn là một thuộc hạ, hoặc thậm chí là một ban nhạc đệm bị sai khiến, Banri lập tức nắm lấy tay nắm cánh cửa mở vào trong. Trong khi nhìn Rinda hoảng hốt lẩn nhanh vào sát tường một cách tinh ranh, Banri mạnh mẽ kéo sập cánh cửa.
Kouko, trong tư thế nửa người, hạ thấp trọng tâm và thốt lên:
“Ặc! Xin nhường đường ạ!”
Phát ra tiếng hét quái dị to đến mức không thể tin được trong tình huống này, một nhân vật nguy hiểm bậc nhất xuất hiện giữa lúc đám tang ngại ngùng đang diễn ra!
──Đáng lẽ phải là như vậy.
“…Ơ…?”
Đèn trong phòng tập đã tắt, và trong bóng tối không có một tiếng động nào. Căn phòng im lặng như tờ.
“Gì vậy, không có ai sao…?”
Đây không chỉ là trò hề của một chú hề nữa.
Kouko lúc này còn trở thành một sinh vật bí ẩn thú vị hơn, và đáng thương hơn cả một chú hề. Đưa tay ra phía sau nàng, Banri định bật đèn trong phòng. Nhưng anh hơi lúng túng không biết công tắc ở đâu, nên đã vô ích sờ soạng trên tường một lúc.
Trong lúc đó, Rinda cũng thò đầu qua vai Kouko, nhìn vào bóng tối.
“Ế, thật á? Khủng khiếp quá… Mọi người về hết rồi sao? …Ôi trời, tình hình càng lúc càng tệ đi… Giờ phải làm sao đây…?”
Nàng lại rũ người xuống, giọng nói như sắp khóc. Chỉ liếc nhìn khuôn mặt của Kouko.
“…Mà cái đó của Kouko là cái quái gì vậy…?”
“Ể, là cực phu nhân mà? Ể, anh không biết sao? Ể, không biết cực phu nhân là gì, Senpai là con lai à?”
“Tôi biết chứ, nhưng tôi hỏi cô đang làm cái trò lố bịch gì một cách đường hoàng vậy hả?”
“Em không có lố bịch. Chẳng qua là không có ai ở đây thôi. Nếu có các Senpai ở đây thì chắc chắn tất cả đã cười phá lên rồi.”
“Nhìn mặt tôi nè. Tôi có ở đây, và tôi có nhìn cô đó, nhưng không hề nhúc nhích một sợi lông nào. Biển mùa đông này là yên tĩnh nhất đó. Thôi được rồi, nhưng mà, khí thế thì đúng là có đó. Cái đó tôi công nhận. Vậy nên, tôi sẽ trao cho cô giải Khuyến Khích.”
“Giải Khuyến Khích ạ!? …Ể, nói sao nhỉ… Dù gì đi nữa thì… em xin cảm… ơn…?”
“…Thôi được rồi. Vậy thì. Gì cũng được… Dù sao thì Banri, bật điện nhanh lên đi.”
“Rồi rồi. Ngay đây.”
Ngón tay Banri cuối cùng cũng chạm vào công tắc, và đèn trong phòng bật sáng. Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
“Bọn bay đâu! Ra đây! Ra đây!”
“Bắt lấy!”
Từ trong bóng tối, những mảng đen kịt như bức tường hai bên bỗng nhiên nhô ra và ào ào lao vào ba người đang đứng trước cửa.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Banri giật nảy mình vì tiếng hét bất ngờ, “Ế ế ế!?” Anh bị một cú húc mạnh không nương tay, bị hất văng sang một bên, ngã nhào, và nằm lăn ra sàn một cách đáng thương. Liên tiếp các Senpai khác đè lên lưng anh, thân thể bị đè nát và chèn ép đến mức không thể thốt nên lời.
Cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn tình hình, Banri thấy Rinda cũng bị xô ngã tương tự và bị đè từ trên xuống, bị ép chặt đến mức:
“Này! Tự nhiên là sao vậy… Đồ khốn!”
Cố gắng vùng vẫy nhưng đầu gối đã bị ghìm chặt. Tình cảnh của Kouko thì thảm hại hơn nhiều, mặc dù nàng đang mặc một chiếc váy xòe ngắn.
“Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á Áp á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á
[IMAGE: ../Images/00000.jpg]
「…Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi tụi bây! Chính nó đây rồi!」
Một Senpai trong nhóm túm lấy phong bì đựng đơn xin nghỉ rồi lập tức chuyền cho Kosshi-senpai. Kosshi-senpai giật phăng phong bì, mở ra một cách thô bạo rồi nhanh chóng đọc lướt nội dung lá thư bên trong, đoạn hô lên:
「Xong!」
「Ừm.」
Rồi lại chuyền tiếp cho Hosshi-senpai, người đang mặc bộ vest tuyển dụng đứng cạnh. “À, Hosshi, vẫn còn lo chuyện xin việc à…” – Banri vừa nghĩ vậy thì gần như đồng thời,
「Không có gì cả! Không có gì hết trơn!」
Xoẹt xoẹt xoẹt! Hosshi-senpai dứt khoát xé nát tờ giấy thành nhiều mảnh, vò tròn lại rồi không chút do dự nhét vào miệng. Tiếng huýt sáo inh ỏi vang lên khắp phòng, trong khi Hosshi-senpai thì nhồm nhoàm… “Tuyệt vời ông mặt trời!”, “Ăn luôn đi!”, rồi nuốt ực… “Van tim, thông hoàn toàn!”
Banri vẫn đang bị đè bẹp dí, người khẽ run lên. Ăn rồi… nuốt rồi. Cái người đó. Nuốt thật rồi…
「Đỉnh lắm phải không?! Hosshi-senpai là cái máy hủy giấy số một của khoa Luật bọn tớ đấy!」
Senpai đang cưỡi trên lưng Banri hào hứng kể lể. Nhưng mà đợi đã, "số một" nghĩa là còn có những sinh viên khác cũng được gọi là "máy hủy giấy" nữa ư? Nhân tài của cái khoa này phong phú đến thế sao?
「Cái kỹ năng đó mà phô diễn lúc phỏng vấn thì còn gì bằng!」
「Lại còn lần nào cũng thế nữa chứ! Khà khà! Bọn dê ngoài kia còn chẳng ăn giấy giỏi bằng Hosshi-senpai nữa ấy!」
Hosshi-senpai vốn là người chẳng có vấn đề gì về cả nhân phẩm lẫn thành tích học tập, vậy mà mãi chẳng xin được việc. Giờ đây, Banri đã phần nào hiểu được lý do rồi.
「Thôi nào, thế là không còn vấn đề gì nữa rồi! Hoàn toàn, không còn, một tí, vấn đề nào! Mọi thứ đã được giải quyết triệt để! Tụi mình, chẳng có gì, phải bận tâm hết! Đây là câu lạc bộ Omaken của tụi mình!」
Kosshi-senpai với bộ dạng như sắp nứt não gân cổ tuyên bố, những Senpai đang đè Banri cuối cùng cũng chịu rời lưng cậu, rồi sung sướng reo hò “Oa oa!”, “Thành công rồi!” và tụ tập lại. Không hiểu sao bọn họ lại vây quanh Hosshi-senpai, ôm ấp, nhảy nhót, xô đẩy, và vui vẻ đập tay ăn mừng. Các thành viên của Omaken không hiểu sao cứ yêu thích cái người đàn ông năm cuối tên Hosshi này đến thế.
Trong khi đó, dưới sàn nhà, Banri tội nghiệp vẫn bị đè bẹp dí, chưa thể nào gượng dậy nổi. Và Linda cũng tương tự, vẫn nằm bệt ra như một con vật bị cán qua. Cuối cùng, Kouko bị ném ra như một món hành lý, trượt dài trên sàn như đang chơi bi-a hay curling. Cô nàng lướt một cách duyên dáng và dài trên sàn, rồi trước tiên va thẳng vào Banri bằng cú đâm mông vào mặt “Há…á…!”, “Ư…!”. Mà nói thêm, phần mông là của Kouko, còn mặt là của Banri. Sau khi nhẹ nhàng đẩy Banri văng ra, Kouko tiếp tục trượt và dùng đầu mình húc thẳng vào đầu Linda. Tiếng “Cốp!” rõ là đau đớn vang đến tai Banri,
「…!」
Linda một tay ôm đầu bị va chạm, cuối cùng hoàn toàn bất động. Chỉ có Kouko, người có độ cứng hộp sọ có vẻ vượt trội hơn, lập tức ngồi dậy,
「…Hứ, thật là quá đáng mà…! Thế này thì quá đáng lắm rồi! Chắc chết thật mất thôi!」
Kouko khóc lóc giàn giụa, lớp trang điểm cũng nhòe nhoẹt hết cả ra, rồi phản đối. “Im ngay!” – Kosshi-senpai quát một tiếng khiến cô nàng im bặt.
「Cái cách cô xuất hiện mới đáng sợ ấy! Cái trò vừa rồi là cái quái gì hả?! Định dùng mặt mộc để chọc cười à?! Quá sức vô lý! Kiểu hài hước này thuộc loại tệ hại nhất đấy! Cô không thấy xấu hổ à khi là một nghệ sĩ Android?! Tiềm năng của cô đâu phải chỉ có thế?! Nào, mọi người ơi! Phải không nào?!」
“Ôi!” – Và hôm nay cũng vậy, những tiếng hô vang đáp lại vang khắp phòng. Không một ai bận tâm đến lời lầm bầm của Kouko: “Tôi đâu phải nghệ sĩ…”. Càng không có ai hỏi ngược lại: “Mà sao lại không phủ nhận chuyện mình là Android thế?”. Chỉ có Banri là thầm nghĩ vậy.
「Thế nên, ờm, mọi chuyện là vậy đấy. …Không có vấn đề gì cả! Không ai sai hết! Mọi thứ đều bất khả kháng! Nói thật thì cũng hơi bất ngờ đấy, nhưng mà, hình phạt hay gì đó thì không có đâu! Và nữa, chuyện Golden Roboko (Kouko) xin nghỉ học, tất cả thành viên Omaken chúng ta, không ai, chấp nhận cả! …Đúng không nào?!」
「Ôi!」
Đồng thanh hưởng ứng. Banri cũng cố gắng tham gia vào tiếng hô đó. Linda vẫn chưa thể đứng dậy, nhưng ít nhất cô nàng cũng giơ được một nắm đấm lên.
「…Chấp nhận hay không chấp nhận thì…」
Kouko với khuôn mặt thảm hại nhất lịch sử, lớp trang điểm nhòe nhoẹt chỉ còn lại hàng lông mày đen đậm, nói:
「…Sao lại ăn cái đơn xin nghỉ của tôi chứ…! Tôi đã quay lại để nói rằng tôi nhầm rồi, sẽ rút lại đơn, không nộp nữa mà!」
Kouko lại khóc. Nhìn thấy khuôn mặt đó, các Senpai vẫn phá lên cười ha hả.
Ngoài việc Yanagisawa, người vốn là người ngoài, không còn xuất hiện trong các buổi tập sau này, thì không một ai trong nhóm bạn bị bỏ rơi. Cánh cửa sắt nặng nề với khả năng cách âm cao chắc hẳn đã không để tiếng ồn trong phòng lọt ra ngoài. Khi tưởng chừng như sắp tan rã, sợi dây gắn kết của Omaken đã được nối lại một cách kỳ diệu. Không lung lay, không đứt đoạn, mà vẫn được giữ vững.
Rất lâu sau này, Banri thỉnh thoảng lại chợt nhớ về khoảnh khắc đó.
Cái thời ấy – cậu nghĩ.
Bên ngoài phòng tập kín mít ấy, thực tại không hề có sự khoan nhượng của thời gian, hình dáng mọi thứ cứ dần thay đổi từng chút một. Đối với Banri, căn phòng kín mít đó chính là nơi duy nhất cho cậu khoảng thời gian yên ổn để không thay đổi. Được che chở, bảo vệ khỏi cơn bão biến động, chúng tôi ngày ấy đã cứ thế mà khóc, mà cười.