[IMAGE: ../image/t001.jpg]
“Bánh anpan kìa, bánh anpan!”
Mẹ tôi nói, tay vẫn giữ vô lăng.
Tôi, Tada Banri, đang ngồi ghế phụ, há to miệng định cắn ngấu nghiến cái bánh cuộn đang cầm thì phải giật mình rời môi khỏi bánh.
“...Hả?” – Tôi chỉ biết đáp lại như thế.
Trong xe chỉ có hai mẹ con. Rõ ràng câu nói vừa rồi là dành cho tôi, nhưng mà... anpan á?
Từ khoảng cách gần thế này mà mẹ tôi còn không phân biệt được bánh anpan với bánh cuộn ư? Không ngờ mẹ lại lú lẫn sớm đến thế. Hay là vì mẹ quá buồn khi đứa con trai vừa về thăm nhà lại sắp quay về Tokyo sống một mình, đến mức khả năng nhận biết cũng bị “lệch sóng” cả rồi? Nếu đúng là vậy thì tôi cũng không nỡ không dịu dàng với mẹ.
“...Cái này ấy hả mẹ? Thứ thực phẩm này, người ta gọi là ‘bánh cuộn’ đấy. Mẹ nhìn xem này, trông nó có phải dạng cuộn không? Toàn bộ là bánh mì mà. Nên người ta gọi nó là ‘bánh cuộn’.”
Tôi cầm chiếc bánh cuộn đang ăn, đưa sát đến mũi mẹ.
“Này, con đừng làm mấy trò vướng víu khi mẹ đang lái xe chứ...”
Mẹ tôi khó chịu, định dùng một tay gạt tay tôi ra, rồi đột nhiên mắt mẹ mở to kinh ngạc.
“Ôi trời! Gì thế này! Thơm quá đi mất!”
Tôi đã đoán trước được phản ứng này mà.
“Đúng không? Không chịu nổi đúng không?”
“Đúng, không chịu nổi, không chịu nổi! Cái này... đúng là Thượng đỉnh Tuyệt phẩm!” (Tamaranchi Kaichou – cách chơi chữ từ Tamaran/không chịu nổi)
“Đúng không, đúng là thượng đỉnh đúng không? Giờ thì mẹ hiểu cảm giác của con rồi chứ, con không thể kiềm chế nên đã quyết định ăn ngay lập tức. Hay là mẹ nếm thử một miếng trước nhé?”
“Thôi không, người già miệng hay bị khô lắm. Mẹ không thích cảm giác nghẹn nghẹn đâu. Cho mẹ xin ‘puff’ thôi. ‘Puff’ ấy.”
Thấy vậy, Banri khẽ thổi căng túi nilon đựng từng chiếc bánh cuộn nhỏ riêng lẻ, rồi túm miệng túi, "puff" một tiếng, bắn không khí chứa mùi thơm vào mũi mẹ. Mẹ tôi hít trọn vẹn hương bánh nướng thơm nức mũi, và vẫn giữ tay trên vô lăng, mẹ thở dài một tiếng thỏa mãn.
“Sao tự nhiên thấy hạnh phúc thế này... mà nói thật, đây đúng là mùi của bánh anpan mà.”
“...Không, đã bảo rồi mà, như con đã nói ban nãy, đây là bánh cuộn. Để tránh mẹ sau này ra ngoài bị xấu hổ thì con phải đính chính rõ ràng lúc này nhé. Bánh anpan thường có hình tròn, và bên trong có nhân đậu đỏ. Nhân tiện, loại có nhân đậu ve xanh thì gọi là bánh đậu ve xanh, nhân màu xanh lá và cảm giác đậu rất rõ ràng...”
“Ồn ào quá!”
“Mẹ lại bắt bẻ à!”
“Từ nãy đến giờ con nói cái gì thế? ‘Cảm giác đậu’ là cái quái gì, con bị ngốc à? Con thực sự nghĩ mẹ con là bà cô kỳ quặc không phân biệt được bánh cuộn với bánh anpan trong cái ‘vùng xám’ đó sao?”
“À, không phải ư!? Tại từ nãy mẹ cứ anpan anpan nên con cứ ngỡ...”
“Ý mẹ là cái dáng con chuẩn bị ăn bánh trông giống như đang ‘chơi anpan’ thôi mà.”
Chơi anpan – là cái trò dùng ngón tay búng cái bánh anpan đặt trên bàn, rồi làm nó va vào cái bánh anpan khác để đẩy nó bay ra xa à? Hay là cái trò khéo léo tung ba cái bánh anpan lên không trung theo nhịp điệu bài hát rồi bắt chúng lại? Hay là cái trò đồng thời thò tay vào nhiều cái bánh anpan rồi ăn dở dang chỗ nào ngon thì ăn à?
“Không, cái nào cũng không phải... Cái đầu tiên là trò bi lắc mà, cái thứ hai là tung hứng, còn cái cuối cùng là ‘chơi gái’ rồi. Thế thì, ‘chơi anpan’ rốt cuộc là gì nhỉ... Chẳng lẽ là, đập mạnh một cái bánh anpan xuống, rồi dùng lực đó lật ngửa cái bánh anpan khác thì nó sẽ trở thành của mình sao...?”
“Thôi đủ rồi. Nói chuyện với con là mẹ già đi mất thôi.”
Mẹ tôi đạp phanh khi đèn đỏ và bật radio. Trong xe tràn ngập một bản nhạc sôi nổi, vui tươi, như thể những cô gái đang yêu trên khắp Nhật Bản được tiếp thêm dũng khí và được cổ vũ để lao về phía trước một cách tích cực, như thể họ được tái sinh thành một bản thân mới của ngày mai, lấp lánh rạng rỡ. Sau một lúc, mẹ tôi nói:
“...‘Chơi anpan’ là trò chơi của đám trẻ hư, cho dung môi hữu cơ vào túi nilon, rồi úp miệng vào hít ‘puff puff’ để phê thuốc ấy. Đừng có làm, nó làm tan chảy não đấy.”
— Quả là một câu chuyện tồi tệ hơn nhiều so với dự đoán của tôi.
Banri thầm đáp lại bằng ánh mắt, “Ai mà làm chứ,” rồi cuối cùng anh cũng cắn ngấu nghiến chiếc bánh cuộn đã bóc vỏ được một nửa. Ngay lập tức,
“Ưm...!?
Mùi bột mì và vị bơ đậm đà xộc lên mũi. Cảm giác tan chảy mềm mại trong miệng, cái độ mịn màng tuyệt vời đó. Giòn sần sật, mềm xốp, dai dai, và vị ngọt dịu dàng của đường lan tỏa ấm áp.
“Ưm, ngon quá! Thật á!? Cái gì thế này, ngon bá cháy!”
Tôi ngạc nhiên. Ngon đến mức vượt xa sức tưởng tượng, khiến tôi không khỏi phải ngồi thẳng dậy mà làm ầm ĩ.
“Ơ, ngon đến thế à?”
“Ngon lắm, ngon lắm! Khác hẳn, khác hẳn loại bán ở ngoài! Kinh ngạc! Không cần phải cho thêm gì hết! Cứ thế này đã ngon tuyệt vời rồi! Mềm ẩm dã man, không bao giờ bị khô đâu, mẹ ăn thử đi! À mà xin mẹ đấy, ăn đi! Con muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này!”
“Thế à? Nếu con đã nói đến mức đó thì, được rồi, để mẹ nếm thử một chút xem sao.”
Banri bứt một miếng bánh đang ăn dở ra, đưa cho mẹ. Mẹ tôi cho vào miệng,
“...Ưm~...!?”
Mắt mẹ mở to như muốn lồi ra. Ngay cả một người phụ nữ đã trải qua mọi sự kiện lớn trong đời, từ kết hôn, sinh con, đến đám tang cha mẹ, và đã nuôi con trai vào đại học như mẹ tôi – một người ở độ tuổi gần 50 – vẫn có phản ứng tươi mới đến thế. “Thế nào? Thế nào?” Banri hỏi bằng ánh mắt, mẹ tôi gật đầu lia lịa. “Thêm nữa? Thêm nữa?” “Ừ! Ừ!”
Banri chia đôi phần còn lại, hai mẹ con cùng chia nhau, và thế là trong nháy mắt, hai mẹ con đã ăn sạch một chiếc bánh cuộn ngay trong xe. Nhân tiện, toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra chưa đầy một phút. Đèn tín hiệu vẫn chưa chuyển, và bài hát cũng chưa kết thúc.
“Chết tiệt, ngon tuyệt vời. Ăn thêm cái nữa không? À mà mình được cho nhiều mà, chia bớt vài cái không?”
“Thôi thôi, đã được cho rồi thì con mang về mà ăn đi. Nếu ăn không hết thì chia cho bạn bè ở Tokyo cũng được.”
“Thế à?”
Bạn bè ở Tokyo – khuôn mặt đầu tiên hiện lên trong tâm trí Banri, dĩ nhiên, không phải là ‘bạn bè’ mà là khuôn mặt của người kia. Chắc chắn giờ này cô ấy vẫn đang đợi Banri trở về, nụ cười hoàn mỹ của người yêu xinh đẹp đó. Chỉ cần nghĩ đến như vậy, trái tim Banri lập tức, vượt thời gian và không gian, thẳng một đường lao vút về Tokyo. Anh gần như bật thốt tên Kouko. Hai má anh vô thức mềm nhũn ra như tan chảy, nhưng rồi anh chợt nhớ đây vẫn là Shizuoka, và đang ở trong xe do mẹ lái, nên anh nói:
“Nếu mẹ đã nói thế thì con làm vậy.”
Vờ sửa lại dây an toàn bị xoắn, Banri cố gắng che giấu khuôn mặt đang mềm đi vì nghĩ về người yêu, không để mẹ phát hiện.
“Nhưng mẹ không biết đấy, bánh mì tự làm có thể ngon đến thế này cơ đấy.”
“Nhà mình cũng làm đi? Thế thì ngày nào cũng được ăn thả ga.”
[IMAGE: ../Images/..]
"Hồi xưa, mẹ có một lần được hàng xóm chỉ cho làm thử đó. Cơ mà làm chẳng được khéo léo như vầy đâu, mà con với bố con cũng đâu có vẻ gì là thích lắm đâu."
"Thật sao ạ? Vậy thì kỹ thuật của Meiko đúng là siêu phàm rồi. Đỉnh thật!"
"Đỉnh, đỉnh của đỉnh luôn. Nếu có cô vợ nướng bánh mì ngon như vầy, Dai-kun hẳn sẽ hạnh phúc lắm nhỉ."
"Chắc chắn là hạnh phúc rồi, dù cô vợ đó lái xe hơi bị hổ báo tí."
"Dù hơi hổ báo thật, nhưng hạnh phúc thì dư dả luôn ấy chứ."
Meiko vừa mới đến đây thôi.
Đúng lúc mẹ Tada Banri định lái xe ra khỏi ga-ra của căn nhà cũ. Khi mẹ anh nhận ra một chiếc Beetle màu vàng đáng yêu đang phóng như bay về phía họ trên con đường nhỏ hẹp trước nhà, nơi hai chiếc xe khó lòng tránh nhau nổi, bà liền rụt rè đạp phanh. Chiếc Beetle không hề quan tâm đến mũi xe của nhà Banri đang thò ra khỏi ga-ra, cứ thế lao thẳng tới như muốn chặn đường họ. "Ôi không, sắp đâm rồi!" mẹ anh hoảng hốt lùi xe. Gần như cùng lúc, chiếc Beetle phanh gấp, tạo ra tiếng rít lớn kèm theo một cú trượt dài đầy ngoạn mục, cuối cùng dừng lại theo hướng chéo, chắn ngang lối ra vào ga-ra nhà Tada Banri. Trong khi hai mẹ con Banri ngơ ngác nhìn nhau, Meiko nhoài đầu ra khỏi cửa sổ ghế lái, vẫy tay cười tươi rói như vỡ òa: "May quá, kịp rồi!".
Meiko biết Banri sẽ trở lại Tokyo bằng chuyến Shinkansen sau ba giờ chiều nay, nên đã dậy từ sớm nướng món bánh mì cuộn sở trường của mình. Vài ngày trước, khi Banri chơi cùng Dai và Rinda, anh nghe Meiko kể về sở thích làm bánh mì, và gần như theo phản xạ, anh đã kêu lên: "Con muốn ăn!". Meiko đã nhớ lời đó và đặc biệt mang bánh còn nóng hổi đến tận nơi cho anh.
"Xin lỗi Banri nhé, làm cậu nặng thêm hành lý rồi. Cậu về Tokyo cẩn thận nha. Lần tới mà về quê nhất định phải liên lạc cho tớ đó. Và nhất định, nhất định phải tụ tập với mọi người nữa đấy!"
Meiko nói rồi đưa cho Banri một túi giấy đựng đầy bánh mì mềm xốp. Cô còn phải đi làm nữa, nên lại một lần nữa lái xe U-turn một cách thô bạo, giật cục, không hề hợp với vẻ ngoài hiền lành, rồi vội vàng phóng xe về lại con đường cũ.
Chiếc bánh mì trong tay vẫn còn ấm nóng. Bên trong mỗi chiếc túi ni lông đựng bánh có những giọt nước li ti, cứ như thể đó là một sinh vật sống. Cứ như thể nó đang thở, đang có máu chảy trong mình vậy. Banri vô thức ôm chặt túi bánh vào lòng như thể đang ôm một thứ gì đó quý giá.
Meiko, với khí chất có chút giống những cô bạn "tiên nữ" ở Tokyo của Banri, đúng như lời mẹ anh vừa nói, tỏa ra một mùi hương của hạnh phúc thuần khiết.
"…Con bé đó, tiếc thật nhỉ."
Khi đèn xanh bật, mẹ Banri vừa lái xe vừa lẩm bẩm.
"Tiếc gì cơ ạ?"
"Chỉ một chút xíu nữa thôi, là con bé đã có thể trở thành vợ của con rồi đấy."
"Phụt!" Banri lập tức phun ra chút dư vị bánh mì còn vương trong miệng.
"Mẹ, mẹ nói gì vậy…!?"
"Chứ hồi cấp ba con với Meiko cũng thân nhau mà. Nếu hai đứa thành đôi trước Dai-kun, thì giờ này con bé đã là vợ con rồi, và mẹ đã được ăn bánh mì đó mỗi ngày rồi."
"…Mẹ này, mẹ này, mẹ không nhớ rõ về Dai đúng không? Nếu mẹ nhớ, mẹ sẽ không bao giờ có thể thốt ra những lời ngông cuồng không sợ trời đất như thế đâu. Cậu ấy cao ráo, đẹp trai, lại còn chơi bóng đá rất giỏi nữa chứ. Mà hơn nữa, mẹ đừng quên là con đây cũng đang có bạn gái đàng hoàng nhé!"
Banri phồng mũi, ưỡn ngực đầy tự tin.
"Lại nữa rồi. Rồi rồi, có rồi, có rồi."
"…Thật mà mẹ. Con có bạn gái thật đó. Con cho mẹ xem ảnh rồi mà."
"Ừ ừ, đúng rồi. Mẹ xem rồi, xem rồi. Có, có mà. Có cô bạn gái xinh đẹp như người nổi tiếng ấy."
"Không, là thật đó mẹ!"
"Lại vớ vẩn nữa rồi~"
Chết tiệt, Banri bĩu môi. Mẹ anh hoàn toàn không tin vào sự tồn tại của Kaga Kouko.
Mẹ anh về cơ bản thì cũng biết rằng có một người tên là Kaga Kouko cùng trường đại học với con trai mình và họ khá thân thiết. Dù sao thì cha của "quán ramen" đó cũng đã từng gọi điện thoại đến nhà Tada Banri rồi. Thế nhưng, bà dường như không thể tin rằng cô gái trong tấm ảnh mà Banri cho xem, nói rằng "Đây là Kouko, bạn gái con", lại thực sự đang hẹn hò với con trai mình. Cứ "lại vớ vẩn nữa rồi~" mà cười xòa cho qua, cho đến tận giây phút này, mọi chuyện vẫn cứ được giải quyết bằng cái điệp khúc "lại vớ vẩn nữa rồi~" đó.
Có lẽ do Kouko quá xinh đẹp, hay do cô ấy luôn tạo dáng một cách quá hoàn hảo, hay do tư thế đứng chụp ảnh tự sướng với góc độ "bất khả xâm phạm" đến 1 milimet, mà mẹ anh cứ khăng khăng cho rằng tấm ảnh đó là hình ảnh lấy đại từ một blog của một nữ diễn viên ít tên tuổi nào đó. Đến nỗi bố anh còn nói: "Đây chẳng phải là cô gái trong ảnh bìa báo Bunshun tháng trước sao?".
Thôi kệ, Banri đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ đưa Kouko về đây. Lúc đó, hai vợ chồng cứ việc giật mình kinh ngạc trước vẻ đẹp hoàn mỹ của Kouko đi nhé. Banri khẽ nhổm người khỏi ghế, thọc tay vào túi quần jean sau, nhẹ nhàng chạm vào vật thể tròn, dẹt và cứng nằm trong đó.
Ngay cả thứ này cũng là một bằng chứng cho thấy Kouko và anh đang hẹn hò. Một chiếc gương đôi mà cô ấy đã tặng cho anh. …Dù giờ thì cái của anh đã vỡ tan tành rồi.
Chiếc xe chở Banri, do mẹ anh cầm lái, vừa lúc đi đến cây cầu bắc qua sông.
Đoạn cầu trên đường vào trung tâm thành phố hơi tắc nghẽn, và dòng xe đã ngừng lại khi đi được khoảng nửa cầu.
Mẹ anh đạp phanh, rồi tắt radio vừa bật, lẩm bẩm: "Mấy bài hát gần đây nghe cứ y chang nhau cả." Bà hạ cửa sổ bên ghế lái. Làn gió mát từ mặt nước hòa lẫn một cách tinh tế với mùi hóa chất từ nhà máy bột giấy, tràn vào trong xe.
Banri cũng hạ nửa cửa sổ bên ghế phụ. Gió càng lùa vào mạnh hơn. Xa hơn một chút, anh thấy một cây cầu gỗ dài bắc ngang qua con sông đang chảy lững lờ, chia thành nhiều nhánh.
Kể từ đêm đó, anh chưa từng đến gần nơi ấy. Khi ra vào thành phố, mẹ hoặc bố, hoặc một người bạn cấp ba nào đó thường chở anh bằng ô tô, và họ luôn sử dụng cây cầu bê tông đông đúc mà giờ đây họ đang đi qua.
Và hôm nay, anh lại một lần nữa rời khỏi nơi đây. Trở về căn phòng trọ chật chội ở Tokyo.
(…Ôi,)
Anh đặt cằm lên mép cửa kính, định mở miệng thật to một lần, nhưng rồi ngay lập tức đổi ý và khép lại.
Đang làm cái quái gì vậy chứ.
"Này," gọi như thế thì được gì đâu chứ. Tên đó, đêm hôm ấy, chẳng phải đã chìm vào bóng đêm sâu thẳm dưới đáy sông rồi sao?
Dù có gọi bao nhiêu lần đi nữa, giọng anh cũng sẽ không đến được đó, và nếu có đến được thì cũng chẳng để làm gì. "Này, tao đi đây nhé," định nói vậy sao? Hay là "có đi cùng không?"? Anh hoàn toàn không có ý định đưa tên đó theo.
(Nếu có gì để nói… thì chỉ có thể là "tạm biệt," phải không?)
Chỉ có thế thôi. Chắc chắn là như vậy.
Phải không, bản thân mình.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khu vực nơi anh gặp phải sự việc kỳ lạ vào đêm họp lớp. Nơi tên đó, mang khuôn mặt giống hệt anh, đã sống quãng thời gian quá khứ dưới cái tên Tada Banri, buông tay với ánh mắt tuyệt vọng, rơi xuống và chìm nghỉm. Nơi dòng nước xoáy đen kịt nuốt chửng những trụ cầu, nơi vực sâu đen thẫm đó.
"À này Banri."
Quay đầu lại theo tiếng mẹ gọi, Banri hỏi: “Gì vậy mẹ?”
“Con đã viết địa chỉ cho bà ngoại chưa? Bà bảo mắt kém nên muốn con viết chữ to rõ ràng ấy mà.”
“Ôi, chết rồi. Con quên mất.”
“Hả, quên thật à? Trời đất ơi, con làm cái gì không biết nữa…”
“Chết tiệt, giờ sao đây. Hay là con viết thật to vào rồi gửi qua bưu thiếp nhỉ?”
“Ừ, cứ làm vậy đi. Mẹ viết cũng được thôi, nhưng bà ngoại chắc chắn sẽ vui hơn nhiều nếu nhận được bưu thiếp từ con đấy. Bà ngoại còn bảo muốn gửi quýt cho con nữa cơ. Thật là hết nói nổi với cái thằng cháu hư này mà. Đồ vờn trêu trái tim bà ngoại!”
“Vâng, con xin lỗi mà,” Banri vừa gãi đầu vừa lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng xe nối dài đến tận cuối cầu cuối cùng cũng bắt đầu nhúc nhích.
Anh đang sắp bỏ lại cái “tôi” kia, cái “tôi” vẫn còn chìm sâu dưới kia.
(…Có phải nó đang nhìn mình không? Từ dưới đó, ngay lúc này?)
Banri khép cửa sổ lại, quay mặt về phía trước. Chiếc xe chở anh tiếp tục lăn bánh.
Những gì xảy ra đêm hôm ấy, cho đến tận hôm nay, anh đã suy đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Điều đó có ý nghĩa gì? Có phải là điềm báo cho một sự thay đổi nào đó không? Liệu có phải là dấu hiệu cho thấy những ký ức đã mất sắp quay trở lại?
Anh không kể cho bố mẹ hay bạn bè nghe, nhưng trong buổi khám định kỳ, anh đã nói với vị bác sĩ luôn theo dõi mình kể từ vụ tai nạn. Anh kể rằng mình đã gặp một bản thể khác của chính mình trên cây cầu đó, cứ như thể nhìn thấy ảo ảnh vậy. Anh kể về việc được tái hiện lại cảnh tượng vụ tai nạn mà mình đã quên bẵng đi, cứ như đang xem chuyện của người khác. Và rồi cái “tôi” ấy chìm xuống đáy sông – kể từ đó, anh luôn cảm thấy bất an khôn nguôi. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình sẽ ra sao, chỉ cảm thấy sợ hãi đến tột độ.
Sau khi chụp MRI và kiểm tra, không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào được tìm thấy. Trong buổi tư vấn tâm lý, bác sĩ đã dành thời gian lắng nghe câu chuyện của Banri một cách cẩn thận, nhưng không hề nói rằng "Tuyệt vời, ký ức của cậu đã trở lại!" hay "Tiếc quá, cậu bị điên rồi!". Lời chẩn đoán đơn giản từ lúc xảy ra tai nạn là "không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai" vẫn không bị phủ nhận. Và cả lập trường cơ bản của Banri, vốn nhất quán từ khi nhập viện cho đến nay, là muốn sống một cuộc sống bình thường nhất có thể, cũng không bị bác bỏ.
Trong lúc khám bệnh, Banri xin phép ra ngoài đi vệ sinh một lát. Khi anh đi bộ thộp thộp bằng đôi giày thể thao trên hành lang, anh không khỏi nhớ về những ngày tháng dài đằng đẵng nằm viện ở đây. Cơ thể hồi phục thuận lợi, nhưng về mặt trí nhớ thì không hề có chút tiến triển nào trong việc phục hồi chức năng, anh cũng không thể quen với những người được gọi là gia đình mình, nói chung là cứ bơ vơ không hiểu gì, chỉ biết thở, ăn, ngủ, và cảm nhận thời gian trôi đi. Thứ Hai, Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm, Thứ Sáu, Thứ Bảy, Chủ Nhật... rồi lại Thứ Hai.
Từ lúc ấy đến giờ, bản thân anh vẫn luôn sống. Đứng lặng lẽ trên hành lang bệnh viện, Banri ngước nhìn xung quanh một lúc. Anh cảm nhận rõ ràng rằng mình đã trải qua một dòng thời gian liên tục. Giờ đây, anh thậm chí có thể "hoài niệm" về khung cảnh bận rộn của bệnh viện. Anh nghĩ rằng những kỷ niệm trống rỗng đang được tích lũy lại từ đầu. Anh nhận ra rằng bấy nhiêu thời gian đã trôi qua trong cuộc đời mình.
Trên đường quay lại phòng tư vấn, một nữ y tá từng chăm sóc anh trong thời gian nằm viện đã cất tiếng gọi: “Ô, Tada Banri đây mà!” Khi anh kể rằng bây giờ mình đang sống một mình ở Tokyo và là sinh viên đại học bình thường, nữ y tá vui mừng nói: “Giỏi quá! Tuyệt vời! Con thực sự rất cố gắng đấy!”
Ồ, vậy ra mình tuyệt vời đến thế ư?
Chẳng hiểu sao lúc ấy, Banri lại hơi bật cười. Một cuộc đời sinh viên đại học tồi tệ, chẳng ra đâu vào đâu, tệ hại đủ đường như thế này mà cũng có người khen “tuyệt vời” sao? Vừa cười, anh vừa bước vào căn phòng tư vấn sáng bừng bởi ánh nắng chiều chói chang.
──Điều tương tự có thể xảy ra lần nữa, hoặc cũng có thể không bao giờ. Sẽ cần phải tiếp tục theo dõi tình hình. Về chuyện lần này, nếu cậu đã nhìn thấy tình huống tai nạn như một sự kiện mới, như chuyện của người khác, thì việc xác định đó là ký ức trở lại là rất khó. Đó có thể là ký ức giả được tạo ra từ những tình huống cậu đã nhìn thấy hoặc nghe thấy sau tai nạn. Nếu nó không được kết nối với "hiện tại" bằng một cảm giác quen thuộc rằng "đây là điều đã từng xảy ra với chính mình trong quá khứ", thì khó có thể nói đó là một ký ức chính xác.
Anh không hiểu rõ lắm, nhưng đại khái là như vậy. Sau khi giải thích xong, bác sĩ đã kê đơn thuốc uống ngay lập tức để Banri dùng khi cảm thấy quá lo lắng.
“Cậu thấy ổn chứ?” Khi được hỏi, anh cố đáp lại thật to: “Dạ, cháu thấy ổn ạ!” Thật kỳ lạ, khi nói ra thành lời, anh bỗng thấy mình thực sự ổn hơn.
Cuối cùng, bác sĩ hỏi anh có muốn nói thêm điều gì không, Banri chợt nhớ đến một chuyện đã xảy ra trước đây. Tuy nhiên, anh đã nuốt ngược câu “À, mà nói đến đây thì…” đang chực trào nơi cổ họng, rồi rời khỏi bệnh viện.
Anh cảm thấy mình sẽ không thể nói rõ ràng, mà dù có bắt đầu nói thì cũng sẽ lan man, dài dòng và vượt quá thời gian tư vấn đã hẹn mất. Hơn nữa, anh cũng nghĩ đó chỉ là một chuyện vặt vãnh, không đáng để kể.
Điều anh định nói ra nhưng rồi lại thôi, là chuyện xảy ra trước mùa hè. Vào một đêm nọ, cái "tôi trong quá khứ" đột ngột quay trở lại, khiến anh chạy về phía Rinda nhưng rồi vấp ngã, môi bị thương nặng.
Chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cái “tôi trong quá khứ” ấy đã sống trong thân thể này, cứ như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ. Lời giải thích khó hiểu của bác sĩ về việc kết nối với hiện tại bằng cảm giác quen thuộc dường như hoàn toàn khớp với tình trạng lúc đó. Bản thân anh đang sống ở hiện tại, và tất cả những cảm xúc trong quá khứ, bao gồm cả tình đơn phương dành cho Rinda, tất cả đều hoàn toàn kết nối vào thời điểm đó. Anh nhận ra rõ ràng rằng tất cả những ký ức đã mất đều thuộc về quá khứ của chính mình.
Và trong vài giây ngắn ngủi ấy. Cái tôi hiện tại của Banri, đã không còn tồn tại ở bất cứ đâu trên thế giới này.
Đây mới chính là phần khó giải thích nhất, phần khó hiểu nhất, nhưng… cái “chủ thể” nhận thức mình là chính mình, vào thời điểm đó, đã nhận thức cái “tôi trong quá khứ” quay trở lại, chính là bản thân mình.
Cái tôi này, cái tôi hiện tại đã sống từ khi mất trí nhớ, vào thời điểm đó, thực sự, đã không còn tồn tại ở bất cứ đâu. Không ai nhận thức được nó. Nó không phải là một người khác ở đâu đó, mà hoàn toàn là "hư vô".
Rồi cuối cùng, anh bừng tỉnh, trạng thái đó tan biến, chỉ để lại một dư âm cảm xúc kỳ lạ, và cái "tôi hiện tại" quay trở lại làm chính mình. Vài giây diễn ra trong cơ thể anh lúc ấy, cứ như chuyện của người khác vậy. Cái bản ngã chiếm hữu cơ thể anh lúc đó, tuyệt đối không phải là chính bản thân anh lúc này.
Những điều đó, anh không nói ở bệnh viện, nhưng cuối cùng anh cũng không thể xem chúng là “chuyện vặt” được, Banri vẫn tiếp tục suy nghĩ một mình ngay cả khi đã về nhà.
Và rồi anh nhận ra rằng, “tôi” đang sống hiện tại, với bao cảm xúc và những ký ức được tích lũy liên tục theo thời gian, và “hắn ta”… “cái tôi trong quá khứ”, dường như không thể tồn tại đồng thời được.
Nếu hắn ta xuất hiện trong ý thức, tôi sẽ biến mất.
Nếu tôi xuất hiện trong ý thức, hắn ta sẽ biến mất.
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi và cái tôi kia không thể hòa làm một, không thể cùng tồn tại song song như một đường thẳng. Chúng tôi không phải một người, mà là hai kẻ hoàn toàn khác biệt. Thế nhưng, cơ thể này lại chỉ có một. Vậy nên, chỉ một trong hai có thể tiếp tục sống sót. Có lẽ, cái trạng thái này chính là cuộc chiến tranh giành bản ngã mang tên “Tada Banri” chăng?
Đạt đến kết luận đó, đêm ấy Banri đã uống viên thuốc khẩn cấp. Dù chỉ là cảm giác thôi, nhưng hình như nó đã phát huy tác dụng. Và từ đó đến giờ, cậu không còn phải nhờ cậy đến thuốc nữa.
Kẻ rơi xuống đáy vực là cái tôi kia.
Người đang sống ở hiện tại là tôi.
Kẻ đang ở đây, chính là tôi.
Cứ thẳng thắn chấp nhận như vậy, nỗi bất an và sợ hãi dường như cũng được gạt sang một bên. Thế là cậu thoải mái gặp gỡ, vui chơi cùng bạn bè thời cấp ba. Banri cũng đi làm thêm ở một quán trà, về thăm bà và mấy người anh chị họ. Cậu còn có chuyến du lịch nhỏ trong tỉnh cùng bố mẹ. Tên chính thức của con mèo cưng cũng đã được quyết định: Matsushima Nyanyako Deluxe, thường gọi là Matsuko. Hôm nọ, Matsuko đánh nhau với mèo hoang, bị rách toạc gốc tai, phải đưa đến bệnh viện thú y. Lúc đó, trong hồ sơ bệnh án, bác sĩ đã chính thức ghi rõ: “Tada Matsushima Nyanyako Deluxe-chan”.
[IMAGE: ../Images/..]
Thật lòng mà nói, tôi nghĩ mình đã có thật nhiều, thật nhiều kỷ niệm ở quê nhà, từ những niềm vui nho nhỏ đến những chuyện không đâu vào đâu. Đúng như đã hứa với Kouko, tôi đã tích lũy thật nhiều điều muốn kể trong lòng.
Chiếc xe đã vượt qua cầu và vào nội thành từ lúc nào.
Đúng vậy, kẻ nổi lên từ đáy sông và sống sót chính là tôi. Chỉ có cái tôi đang ở đây, đang sống ở đây, mới chính là Tada Banri. Và kể từ nay về sau, chính cái tôi này sẽ tiếp tục sống với tư cách Tada Banri.
──Vậy nên, mày cứ an phận chìm sâu dưới đáy sông đi.
“Banri.”
“Vâng ạ.”
Chắc vì sắp đến ga nên nỗi buồn trong lòng mẹ càng lúc càng lớn chăng? Tôi quay mặt về phía mẹ, giọng bà có vẻ trầm xuống.
“Banri à, có một chuyện mẹ giấu không nói khi con ở nhà. Mẹ sợ con sẽ bối rối.”
“Hả? Chuyện gì ạ?”
Tôi không kìm được nín thở, nhìn sang khuôn mặt mẹ. Suốt kỳ nghỉ hè vui vẻ vừa rồi, chẳng lẽ cái tôi bất tài này lại vô tình gây thêm gánh nặng cho lòng mẹ sao?
“...Mẹ nói được không?”
“Đương nhiên rồi, mẹ cứ nói đi chứ.”
“...Dạo gần đây, mẹ cực kỳ thích Fukuyama Masaharu đấy.”
Cả người tôi chợt trượt dài khỏi ghế. Mẹ vẫn giữ ánh mắt trong veo, lái xe thẳng tắp về phía trước.
“...À, à... Vâng... ”
[IMAGE: ../Images/..]
“Anh ấy không chỉ đẹp trai, hát hay, diễn giỏi, mà cái mẹ thích nhất có lẽ là tính cách ấy. Cái tâm trạng của một bà cô cứ muốn hỏi ‘Nhanh nhanh kết hôn với một cô gái tốt đi! Chắc chắn là có ai rồi đúng không?!’ nhưng đồng thời lại có cả tâm hồn thiếu nữ tự hỏi ‘Nếu anh ấy thật sự kết hôn thì sao đây?’. Hai cái tâm trạng ấy, như cái hình âm dương ấy con, cái thứ lượn lượn đối xứng rồi tròn xoe ấy, đại loại như vậy đấy.”
“...Giống như biểu tượng âm dương ấy hả?”
“Đúng rồi, chúng đấu tranh với nhau nhưng rồi lại hòa làm một, khiến mẹ phát điên lên đấy. Nghe buồn cười nhỉ, hồi xưa mẹ chẳng nghĩ gì về anh ấy cả, nhưng bỗng một ngày ‘Bụp!’, có một làn sóng nào đó ập đến. Mẹ bị cuốn đi mất, đột ngột lắm.”
“...À, ừm, cũng tốt mà mẹ? Có một chút ‘gia vị’ như vậy cũng được mà.”
“Cuối năm nay, mẹ định đi xem live của anh ấy.”
“Ồ?”
“Cả bố con nữa.”
“...Hả, hả... Thật ạ?”
“Hơn thế nữa, cả con nữa.”
“...Khoan đã, liệu có mua được vé không mẹ? Hay mẹ tham gia fanclub rồi?”
“Không, mẹ không tham gia. Vé thì cũng không biết nữa. Mẹ chưa bao giờ làm mấy chuyện đó. Nhưng mẹ muốn đi. Con có biết cách làm không? Chắc là không nhỉ?”
“Vâng, con cũng chưa bao giờ đi concert kiểu đó... Nhưng chắc hỏi bạn bè thì biết. Hình như Yanassan sẽ chỉ cho con.”
“À à, thằng bé đó à. Yanassan à. Thằng bé đẹp trai mà cứ như trẻ thiếu ăn ấy nhỉ.”
“Đúng rồi đó, thằng bé đó. Hoàng tử đói bụng.”
“Có giống Fukuyama không?”
“Không giống ạ.”
“Vậy thôi. Thôi được rồi, nếu con biết cách mua vé thì chỉ cho mẹ nhé. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cả nhà mình sẽ đi suối nước nóng và đón giao thừa luôn. Con nhớ để trống lịch đấy. Mà thôi, con phải đi học đầy đủ vào đấy nhé. Buổi sáng cũng phải dậy đúng giờ, sống cho tử tế vào. Đừng có suốt ngày ăn ngoài hay ăn đồ tiện lợi nữa, cố gắng tự nấu ăn. Nhưng phải đặc biệt cẩn thận cháy nổ, nhớ kiểm tra cẩn thận bếp núc. Với lại, nếu con gọi bạn bè đến phòng làm ồn đến khuya thì sẽ làm phiền người khác đấy. À, và mẹ gọi điện thì phải nghe máy. Nếu không nghe được thì phải gọi lại trong ngày, nếu không mẹ sẽ lo lắng lắm đấy. Con không chất đống đồ giặt ở đó đâu chứ? Rác rưởi cũng ổn chứ? Một ngày nào đó bố và mẹ sẽ bất ngờ đến kiểm tra phòng con đấy.”
[IMAGE: ../Images/..]
Từ chủ đề Fukuyama, mẹ chuyển sang suối nước nóng, rồi chẳng biết từ lúc nào lại thành một tràng những lời dặn dò về sinh hoạt thường ngày.
Vâng, vâng, tôi gật đầu lia lịa nghe lấy lệ, rồi chiếc xe cũng đã đến ga. Vậy là kỳ nghỉ hè kết thúc. Trở về Tokyo, từ ngày mai... Từ ngày mai ư!? Đúng rồi, từ ngày mai! Các tiết học kỳ hai ở đại học cũng bắt đầu rồi.
Nhét quyển luật bỏ túi và sách giáo khoa vào cái túi xách cũ kỹ, chen chúc trong chuyến tàu điện đông nghẹt, rồi lại lê la ở căn tin và sảnh chờ chỉ để buôn chuyện tào lao, thi thoảng còn có điệu Awa Odori, và hơn hết là những giây phút ngọt ngào, vui vẻ bên cô bạn gái... Những ngày tháng không thay đổi ấy lại tiếp diễn. Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, tôi có một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.
Nào, vậy thì trở về thôi. Về với cuộc sống “tuyệt vời” thường nhật.
“...Được rồi, đến rồi! Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã đưa con đi nhé!”
Tôi vươn vai thật dài một cái, tháo dây an toàn. Tôi nắm lấy hành lý chất ở ghế sau, kiểm tra xem có quên gì không. Quan trọng nhất là bánh mì của Meiko, nhất định phải mang về mà không được làm bẹp nó.
“Con nhớ cẩn thận đấy.”
“Vâng ạ. Mẹ cũng thế nhé. Đừng có đưa tiền cho mấy cuộc điện thoại lạ kiểu ‘Mẹ ơi con đây’ đấy.”
“Không sao đâu. Nhà mình làm gì có tiền mà đưa chứ.”
“Thế à. Thế thì yên tâm rồi.”
“Cầm lấy cái này.”
“Hửm? Gì thế mẹ?”
Khi Banri vừa mở cửa xe định bước xuống, mẹ bất ngờ lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh lam từ bảng điều khiển và đặt lên đùi cậu.
“Con đưa cho cô ấy nhé. Nói là ‘Con trai cháu luôn được cô ấy giúp đỡ, cảm ơn cô ấy nhiều lắm’, rồi ‘Xin lỗi vì đã giữ cháu lâu ở đây nhé, mong từ nay về sau cô ấy vẫn tiếp tục chiếu cố ạ, và nhớ chỉnh lại kích cỡ cho vừa nhé’, thế đấy.”
Hi hi hi, mẹ ngồi trên ghế lái, cười với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
[IMAGE: ../Images/..]
Banri tò mò mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng có đính những viên đá màu trắng và vàng nhỏ xinh, tạo thành hình bông hoa.
***
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Ga tàu quen thuộc đến lạ. Sân ga thân thuộc. Cầu thang quen đường. Dù đã lâu lắm mới trở về, mọi thứ vẫn chẳng có gì đổi khác, chẳng mang lại chút cảm giác mới mẻ nào. Có chăng, điều duy nhất thay đổi trong suốt thời gian tôi về quê nghỉ dưỡng, là tấm quảng cáo lớn ở ngay trước cổng soát vé: từ hình ảnh cô diễn viên xinh đẹp tay cầm ly bia cười duyên dáng, giờ đã thay bằng một danh hài đang ngấu nghiến bánh snack. Thế nhưng, mấy ai bận tâm đến những đổi thay nhỏ nhặt ấy, khi ngày ngày vẫn tất bật qua lại chốn này. Dường như cảnh vật nơi ga tàu chẳng hề xao động chỉ vì Tada Banri này trở về. Cuộc sống nơi đô thị vẫn cứ tiếp diễn như một bức tường sắt thép vững chãi, ngày hôm nay cũng như bao ngày khác.
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
Tôi quẹt thẻ Suica qua cổng soát vé, nhún vai một cái “yo!” rồi cố gắng điều chỉnh lại vị trí quai cặp thể thao đang ghì chặt vào vai từ nãy đến giờ, đau điếng cả người. Tay phải xách một chiếc túi du lịch vải ni-lông lớn, tay trái lủng lẳng túi bánh mì giấy của Mieko.
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
Hành lý cồng kềnh, trời đã gần sáu giờ tối, Banri một mình trở về căn hộ nơi mình sinh sống.
Có lẽ vì trời đã ngả bóng chiều, không khí mùa thu se lạnh và trong lành đến lạ, khiến tôi có phần hơi hớ hênh khi chỉ mặc một chiếc áo cộc tay. Mọi người đều đã khoác áo dài tay, cũng chẳng ai còn đi dép lê nữa. Ngay cả Banri cũng đã thôi không đi dép xỏ ngón mà thay bằng giày thể thao. Trước khi về quê, những con ve chết nằm la liệt trên mặt đất, cứ đụng vào là rung bần bật như mìn giật, nhưng giờ thì chúng đã biến mất tăm. Dường như không khí Tokyo đã hoàn toàn đổi khác trong lúc tôi vắng mặt. Cảnh vật vẫn như cũ, không có gì thay đổi đáng kể, chỉ có mùa là đã chuyển mình rõ rệt từ hạ sang thu.
[IMAGE: ../Images/00004.jpg]
Khéo léo né tránh một cô gái đang cắm mặt vào điện thoại mà xông tới, tôi thở phào nhẹ nhõm sau ba tiếng đồng hồ di chuyển mệt mỏi. “Tôi về rồi, thành phố của tôi.”
Với đống hành lý cồng kềnh này, đi mua sắm là điều bất khả thi, nên Banri quyết định đi thẳng về căn hộ. Tôi muốn nhắn cho Kouko rằng “Tôi đã đến ga rồi,” nhưng hai tay lại bị vướng víu. Cả gọi điện hay gửi tin nhắn, cứ đợi về đến phòng, đặt hành lý xuống và ổn định mọi thứ đã rồi hẵng làm.
Lúc tôi gửi tin nhắn từ Shinkansen, Kouko đã trả lời “Á á á! Cuối cùng cũng được gặp anh rồi!” Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh cô ấy đang giơ một tay lên trời, khuôn mặt biến dạng vì quá khích, nhảy cẫng lên giữa đường phố. Chẳng biết ai đã chụp cho cô ấy tấm ảnh đó nữa. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi bật cười với cái sự hưng phấn ấy. Đi bộ trên phố mua sắm lúc hoàng hôn, Banri cúi đầu, một mình che giấu gương mặt đang cười tủm tỉm khỏi ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Kouko đã kiên nhẫn chờ đợi giây phút tôi trở về. Và cô ấy còn vui mừng đến thế khi tôi quay lại.
Có hạnh phúc nào tuyệt vời hơn thế này không? Có người yêu chờ mình về, chắc chắn là điều hạnh phúc đối với bất cứ ai, nhưng riêng tôi, hạnh phúc ấy lại to lớn hơn bình thường, sâu sắc hơn bội phần.
(Mùa xuân năm ngoái, tôi đã được “sinh ra”.)
Thời điểm vừa “mới được sinh ra,” tôi đã nghĩ mình chẳng có gì cả. Chẳng có nơi để về, chẳng có ai chờ đón. Tôi cứ ngỡ mình sẽ phải bắt đầu lại từ con số không, khi mọi thứ đều đã quên lãng, đã mất đi.
Quên cả gánh nặng hành lý, Banri cứ thế bước đi, hướng về cánh cửa căn hộ của mình.
Kể từ mùa xuân năm ấy, tôi đã mở không biết bao nhiêu cánh cửa rồi nhỉ?
Đã từng có những cánh cửa mà tôi rón rén lại gần, đầy sợ hãi và nghi hoặc, thậm chí có khi vì quá sợ mà đứng sững lại, định bụng bỏ qua luôn.
Thế nhưng, dù sợ hãi, tôi vẫn đã mở ra rất nhiều cánh cửa. Và tôi đã bước qua ngưỡng cửa. Chẳng có cánh cửa nào đóng sập lại, lạnh lùng đẩy tôi ra cả. Chẳng có nơi nào không chấp nhận tôi. Chính vì đã dũng cảm thử mở, tôi mới hiểu được điều đó.
Chắc chắn cuộc đời này sẽ còn vô số cánh cửa hiện ra trước mắt. Và tôi, giờ đây, không còn sợ hãi khi gõ hay mở bất kỳ cánh cửa nào nữa. Tôi sẽ tự tin, đường hoàng, dù đôi khi có thể vẫn hơi rụt rè, nhưng tôi sẽ mở cánh cửa tiếp theo. Tôi sẽ sống như thế. Tôi có thể tin tưởng vào chính mình như vậy đấy.
[IMAGE: ../Images/00005.jpg]
Nơi nào có những người vui mừng vì sự hiện diện của tôi, đó chính là nơi thuộc về tôi. Nơi có gia đình, nơi có những người bạn thời trung học, và cả thành phố này nữa. Nơi đây có những người bạn đại học, có người yêu, và cả những Senpai luộm thuộm của câu lạc bộ Lễ hội đang ngồi nhàn tản ở sảnh. Tôi có vô số nơi chốn để thuộc về. Tôi có thể cảm thấy mình được phép ở bất cứ đâu.
Và tôi chắc chắn cũng có thể tạo ra những nơi chốn mới cho mình. Chẳng có gì đáng sợ cả. Đằng sau những cánh cửa chưa thấy kia, là những nơi chốn chưa thấy đang chờ đợi.
(…Sinh ra rồi, giờ tôi đang ở đây. Tôi đang sống. Và tôi sẽ tiếp tục sống. Ừm, điều đó, hóa ra lại…)
—Tuyệt vời!…đến không ngờ.
Không thể kiềm chế được, Banri suýt nữa bật cười thành tiếng. Anh khẽ vỗ vào túi bên ngoài của chiếc túi thể thao. Xuyên qua lớp vải ni-lông là một vật cứng hình vuông. Tốt, nó vẫn ở trong đó.
[IMAGE: ../Images/00006.jpg]
Chiếc nhẫn này, mẹ anh nói, bà mua khi còn độc thân, ngay sau khi tốt nghiệp trường cao đẳng và bắt đầu đi làm. Lần đầu tiên trong đời bà phải đối mặt với sự vô lý của thế giới người lớn, ngày nào đi làm về bà cũng ghét công ty, khóc lóc vì không muốn đi làm vào ngày mai. Bà kể rằng, hôm đó cũng thế, trên đường về nhà, bà vừa đi vừa khóc thì vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn này trong tủ kính một cửa hàng bách hóa.
Ngay cả với giá thời bấy giờ, nó cũng không quá đắt, nhưng cô gái trẻ Mieko, một nhân viên văn phòng 20 tuổi mới ra trường, đã mua nó bằng cách trả góp trong năm đầu tiên đi làm. Bà quyết tâm sẽ đeo chiếc nhẫn đáng yêu này lên tay, giữ cho bàn tay phải và cả tâm trạng luôn lấp lánh, và cố gắng làm việc hết sức trong suốt một năm vì sự lấp lánh ấy.
Vào khoảng thời gian trả xong tiền góp chiếc nhẫn, mẹ anh quen một người đàn ông mặt mũi bình thường làm việc ở công ty đối tác. Một năm sau, bàn tay của mẹ anh, nơi chiếc nhẫn lấp lánh, đã được nắm chặt bởi bàn tay của người bạn cũ mặt mũi bình thường, giờ là người yêu. Và một năm nữa trôi qua, ngón áp út tay trái của mẹ anh lại lấp lánh chiếc nhẫn cưới bạch kim đơn giản do người chồng mặt mũi bình thường kia tặng. Vài năm sau, một đứa con trai mặt mũi bình thường ra đời. Bận rộn với việc chăm sóc con và đồng áng, mẹ anh đã quên bẵng sự tồn tại của chiếc nhẫn vàng đáng yêu ấy.
Thế nhưng, thằng con trai khốn nạn ấy lại gặp tai nạn, quên sạch cả người mẹ đã vất vả nuôi nấng mình bấy lâu. "Đây là đâu? Bà là ai? Mà tôi là ai?"… Mẹ anh đã vượt qua cả cảnh giới suy sụp đến thẫn thờ, không có thời gian để ngẩn ngơ, mà chỉ một lòng muốn chữa khỏi bệnh cho con, những ngày tháng điên cuồng đó đã xâm chiếm cuộc đời bà.
Vào lúc đó, chiếc nhẫn này, mà bao năm qua bà chưa từng nhớ đến, bỗng nhiên rơi ra từ trong tủ. Sự lấp lánh chẳng hề thay đổi so với hồi đó, rực rỡ trước mắt mẹ anh. Thế nhưng, bàn tay bà giờ đây đã rám nắng vì bao năm làm việc đồng áng, đã có những nếp nhăn của tuổi tác, và các khớp ngón tay cũng đã chai sạn, không còn phù hợp để đeo chiếc nhẫn đó nữa.
(Giống như chính mình ngày xưa…) Bà đã nghĩ rằng, chiếc nhẫn hẳn sẽ rất vui nếu được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như thế dùng. Và rồi, một nhân vật tên Kaga Kouko đã xuất hiện.
“Dù không phải là đồ vật quý giá gì, nhưng tâm tư của mẹ đặt vào nó thì nhiều lắm đó. Thôi, mẹ đi đây.” Nói rồi, mẹ anh mỉm cười và lái xe rời đi. Chắc chắn một mình trong xe, mẹ anh đã mở hết các đĩa CD của Fukuyama Masaharu mà nghe thỏa thích.
"Về nhà!" – Tada Banri nghĩ thầm, khi cậu trở lại bên Kaga Kouko. Rồi nếu cậu trao chiếc nhẫn này cho cô ấy, không biết cô ấy sẽ vui mừng đến nhường nào? Nụ cười của cô ấy sẽ rạng rỡ ra sao? Cậu chẳng muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc nào của nụ cười rạng rỡ ấy.
Bước chân của Banri hướng về căn hộ càng lúc càng nhanh. Cậu muốn nhanh chóng trở về phòng, đặt hành lý xuống và liên lạc với Kouko.
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
Cứ nghĩ đến Kouko, chắc cô ấy sẽ lập tức bay thẳng đến chỗ cậu ngay khi nhận được tin nhắn... Banri khẽ cười trong lòng, bỗng một ý nghĩ lóe lên. "Khoan đã." Cậu dừng bước. Chỉ cần rẽ qua khúc cua phía trước là đến khu chung cư rồi.
Cái cô Kaga Kouko ấy, liệu có chịu ngoan ngoãn chờ tin nhắn không? Theo kinh nghiệm, là KHÔNG. Chắc chắn cô nàng đang "rình" rồi. Thử nhớ lại xem. Cái ảnh chụp cậu nhận được trên Shinkansen ấy... nếu nghĩ kỹ, chẳng phải cái nền phía sau trông rất giống khu vực này sao?
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
Không thể nào, nhưng mà, cũng có thể chứ. Có thể lắm chứ! Banri lay lay đống hành lý trên tay, rồi đột ngột tăng tốc, lao đi như bay. Kouko nhất định đang rình rập đâu đó. Để đón cậu về sớm hơn bất cứ ai, để gặp lại cậu sớm hơn dù chỉ một giây, cô ấy đang ở gần đây!
[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]
Ôm đống hành lý nặng trĩu, Banri lướt qua khúc cua, rồi hét lên: "Quả nhiên là cậu mà!" Từ con đường phía trước khu chung cư, lối vào lõm sâu. Mái tóc dài tung bay thướt tha.
"Kouko!"
Nghe tiếng gọi, bóng hình ấy quay lại – một vẻ đẹp hoàn hảo.
Đôi mắt mở to long lanh như những vì sao rơi rụng, đôi má phớt hồng mềm mại như quả đào căng mọng, và đôi chân tuyệt mỹ cong cong như cánh cung từ gót giày cao gót. Không thể nào nhầm lẫn được, đây chính là người yêu định mệnh duy nhất trên đời của cậu. Quả nhiên là cô ấy đã chờ cậu.
"Banri!"
Kouko gọi tên cậu với giọng nói run run, rồi vội vàng chạy ra đường, nở một nụ cười rạng rỡ, hai tay dang rộng. Banri chạy thẳng vào vòng tay ấy. Nhanh hơn cả đôi chân, là trái tim cậu đang vội vã.
Cuối cùng cũng được về nhà. Nơi cậu hằng khao khát được trở về.
Cậu đã muốn trở về bên cậu từ rất lâu rồi. Thẳng tiến đến đó, lúc nào cũng như muốn lao đi. Cậu muốn đâm xuyên như một mũi tên vào giữa trái tim của Kaga Kouko.
"Kouko—!"
Bất chấp sức nặng của hành lý, Banri cũng dang rộng vòng tay, chuẩn bị ôm chặt lấy Kouko đang lao đến.
"Banri—!"
Thế nhưng,
"Banri—!"
"Banri—!"
"Banri—!"
Ồn ào, ồn ào, ồn ào! Từ phía sau Kouko, một đám người khác cũng cùng lúc lao thẳng về phía Banri với tốc độ y hệt, muốn nhào vào lòng cậu. Cả Kouko nữa là tổng cộng bốn người. Tất cả cùng đồng loạt chạy hết tốc lực về phía này,
"Á, khoan, khoan đã...!"
Banri bất giác lùi lại, nhưng khí thế của bọn họ không hề dừng lại.
Hai người nhẹ nhàng vượt qua Kouko đang dẫn đầu. Với kiểu chạy hệt như T-1000 trong phim Kẻ Hủy Diệt, họ nâng cao đầu gối một cách tuyệt vời, lao tới với nụ cười rạng rỡ đáng sợ và vẻ mặt hớn hở. Rồi,
"Banri—! Lâu quá không gặp, siêu siêu lâu luôn rồi đó—!"
"Ê! Trông mày vẫn khỏe re nhỉ, còn dám đi phơi nắng cho rám một chút nữa chứ!"
"Bụp!" "Ầm!" – Không phải là vòng tay mềm mại mà cậu đang mong đợi sẽ được vùi mình vào, mà Banri bị ép chặt vào hai bộ ngực rắn chắc từ hai bên!
"Ưm...!"
Ngực phải vạm vỡ, săn chắc là của Yanagisawa Mitsuo. Ngực trái không săn chắc bằng là của Nijigen-kun. Banri tạm thời nín thở trước luồng khí đàn ông nồng nặc đến nghẹt thở tỏa ra từ hai người. Phổi cậu từ chối tiếp nhận cái mùi đàn ông đậm đặc ấy. Một "chiếc bánh mì kẹp tình bạn" của lũ con trai, nóng bỏng đến mức khó chịu và thực sự chật vật khi bị kẹp chặt.
Và rồi, chạy chậm hơn một nhịp,
"Oa, mừng cậu về~! Lâu quá rồi đó! Nhớ cậu quá à, không có Banri thì mọi thứ cứ nhạt nhẽo sao sao ấy~! Về nhà ba mẹ thế nào rồi!?"
Vòng ra phía sau, "Nyahaha!" một cô nàng nhỏ nhắn đội mũ len mềm mại, trông như tiên nữ. Không, thiên thần. À không, là Oka Chinami. "A, Okachan... với phần thân trước bằng phẳng... đang áp sát mông mình..." — Banri còn chưa kịp nghĩ xong, thì Chinami đã bị kéo phăng ra ngay lập tức với một lực mạnh, rồi bị đẩy dồn về phía rìa đường bằng một cú chặn ngang mạnh mẽ: "Xoạt! Xoạt! Con điên! Cút đi! Xoạt!"
"Sao cậu dám 'mừng về nhà' trước tôi chứ!? Mà nói thật đi, mọi người, biết điều chút đi!"
Một tiếng gầm của quỷ. Khí thế ấy còn xua đuổi cả lũ con trai.
"...A! Banri!"
Một nụ cười lại chợt hiện, đầy dịu dàng và tha thiết. Dĩ nhiên, không ai khác, chính là Kouko.
"Là tôi đây, Kouko đây! Cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách nè—!"
"Cái đó nhìn là biết mà", Banri nghĩ, khi Kouko đứng thẳng trước mặt cậu, lớn tiếng tuyên bố điều hiển nhiên. Cô ấy lùi lại một chút để lấy đà, rồi lao tới với đôi giày cao gót.
"Ơ!? Cậu là ai thế!?"
Banri đùa cợt né tránh một cái, Kouko "Chờ, chờ chút—!" rồi loạng choạng, quay lại với khuôn mặt sắp khóc.
"Nói dối, nói dối! Đùa thôi! Tôi về rồi!"
"Trò đùa đó, tuyệt đối, tuyệt đối không cần thiết chút nào, đúng không!?"
Cuối cùng, cuối cùng, lần này thì thực sự.
Vẫn còn cầm hành lý trên tay, Banri ôm chặt lấy Kouko. Vùi mặt vào vai cậu, Kouko thì thầm ba lần: "Chào mừng trở về, chào mừng trở về, chào mừng trở về!"