[IMAGE: ../image/t006.jpg]
Hôm đó, ngay sau tiết học thứ hai, họ đã tóm được Nijigen-kun. Cậu ta vừa bước ra từ nhà vệ sinh nam gần giảng đường lớn, với nụ cười mãn nguyện, thư thái đúng kiểu người vừa giải quyết xong “nỗi buồn”, thì…
“Thịt nè!”
Ngay lập tức, Kouko xuất hiện chắn ngang, dang rộng hai tay hai chân như chữ đại. Chiếc áo len kiểu poncho mà Kouko mặc hôm nay có dáng xòe rộng thành hình bán nguyệt duyên dáng từ cổ tay đến eo bằng chất liệu cashmere màu xám bạc. Nhìn dáng cô lúc ấy cứ như một con cá đuối, hoặc một con sóc bay, hay như Ishikawa Goemon bay lên cùng con diều khổng lồ. Vừa đúng lúc chặn đứng đường đi của Nijigen-kun.
Cậu ta chợt khựng lại một thoáng với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng rồi như muốn nói “Thôi đi giùm!”, khóe môi khẽ nhếch, Nijigen-kun dùng ngón giữa dài và đẹp, một điểm lạ ở đàn ông, khẽ đẩy gọng kính lên rồi lách sang một bên. Cậu ta định lướt qua Kouko. Có lẽ trong mắt cậu, sự xuất hiện đột ngột của một sinh vật hình bán nguyệt mọc thêm chân ấy chỉ là một trò đùa quá đáng, hoặc là một linh vật mới chỉ lộ đầu và chân chăng.
Thế nhưng, tựa vào bóng cột ngay phía trước, Banri đã chờ sẵn cậu ta. Cậu chỉ làm điệu bộ như đang đẩy vành chiếc mũ chưa đội lên đầu, rồi chậm rãi đứng dậy. Nijigen-kun ngẩng phắt mặt lên, chạm mắt với Banri.
Banri bước tới, lòng đầy tự tin. Cuộc đấu này, đã định thắng thua rồi.
Ngay khi buổi học vừa kết thúc, cậu ta đã chen lấn những sinh viên khác với bộ dạng vô cùng khẩn trương, rồi ba chân bốn cẳng phóng vút ra cửa sau. Banri đã thấy rõ cảnh tượng đó. Nhìn hướng cậu ta chạy, khí thế, tốc độ và vẻ mặt căng thẳng tột độ, Banri biết chắc điểm đến là nhà vệ sinh. Đường ruột của Nijigen-kun có vẻ hơi yếu hơn người thường, chỉ cần một chút thay đổi về lượng hay chất bữa sáng, nhiệt độ, dao động nhỏ trong trạng thái tinh thần, cùng vô vàn yếu tố nhỏ nhặt khác cũng có thể dễ dàng triệu hồi Thần Long Thú Sấm Sét ra chiến trường không gian (nghĩa là “xả lũ”). Trước đây trên TV từng chiếu quảng cáo thường xuyên về một anh nhân viên văn phòng trẻ tuổi triệu hồi Thần Long Thú trên tàu điện, mặt mày tái mét, quằn quại, bị các cô gái trong công sở bắt gặp và thì thầm “Anh ấy có sao không vậy!”… Nijigen-kun đã từng rêu rao rằng: “Thà tôi lấy thanh gươm kỷ niệm từ cha mình mà đâm vào ngực, chứ không đời nào chịu cái nỗi nhục nhã ấy!” Có lẽ bây giờ chính là lúc để cậu ta thực hiện lời thề đó.
Mọi hành động của cậu ta đều dễ đoán đến vậy. Thế nên, dù có trốn đi đâu, dù có chui vào buồng vệ sinh nào, Nijigen-kun cũng không thể thoát khỏi sự truy kích của Banri và Kouko.
[IMAGE: ../image/p217.jpg]
“Thịt đấy, Nijigen.”
“…Cái quái gì thế! Tự dưng ‘thịt’ cái gì tôi chẳng hiểu! Ít nhất thì cũng phải biết điều mà suy nghĩ, vừa đi nặng xong thì làm sao mà chuyển ngay tư duy sang chuyện thịt thà được! Anh cũng thế! Cả cô nữa!”
Nijigen-kun chỉ trỏ liên hồi vào mặt Banri và Kouko. Kouko im bặt, khẽ lùi lại một bước thật lớn, nhưng trông vẫn rất tự nhiên, để giữ khoảng cách với ngón trỏ của Nijigen-kun.
“Tôi rửa tay rồi! Mà thôi, thật sự là ồn ào quá. Đi ăn cơm đi. Ăn ở căng-tin nhé?”
“Đúng là đi ăn, đúng là có thể ăn ở căng-tin, nhưng sao cậu không đến nhà tôi ăn?”
“Hả?”
Nijigen-kun nghiêng đầu, cằm hơi trẹo đi. Ngay trước mặt cậu, Kouko từ phía sau Banri chợt thò mặt ra, như thể mọc xiên từ lưng Banri, rồi nói:
“Th-ị-t bò!”
Đúng vậy. Là thịt.
Banri cảm thấy Sato ‘Jackknife’ Takaya sắp sửa nổi khùng thật, nên cậu dừng đùa giỡn. Với thái độ bình thường, cậu bắt đầu giải thích lại lý do hai người họ chờ Nijigen-kun ở đây.
“À, cái này hơi đột ngột một chút, nhưng mà, sao chúng ta không tụ tập ở nhà tôi ăn thịt nhỉ? Hôm nay hoặc ngày mai, nếu không được thì ngày kia. Cậu có bận làm thêm không? Tôi định gọi thêm Yanassu và Okachan nữa, nhưng trước hết thì phải tóm được Nijigen-kun cái đã.”
“Gì cơ? Thật sự có thịt à?”
“Có chứ. Mà nói đúng hơn là cô Kaga đây có đó.”
Kouko khoác poncho có mũ, mặc váy ngắn đen, quần tất đen và đi bốt cao cổ, từ tốn tạo dáng như người mẫu. Mái tóc uốn xoăn nhẹ, chiếc bờm lụa đính nơ cũng màu đen. Hôm nay cô lại có vẻ ngoài hoàn hảo và lộng lẫy như thể vừa bước ra từ tạp chí thời trang, kiêu hãnh hếch mũi lên. Mặc dù bây giờ mới giữa tháng Mười ở Tokyo, chiếc poncho cashmere có vẻ hơi đi trước thời tiết một chút, nhưng…
“Có thịt đó. Là thịt bò Kobe được tặng. Một tảng lớn vừa được chuyển đến hôm qua và đang thừa trong tủ lạnh nhà tôi. Lý do thừa là vì em trai tôi đang đi dã ngoại ở London, bố tôi thì đi hội thảo cả tuần này không có nhà, còn mẹ tôi bị đau dạ dày nên không ăn được đồ nhiều dầu mỡ.”
Vẻ đẹp đầy tự mãn của Kouko không có một kẽ hở dù chỉ là cấp độ micron.
Tin nhắn “Có thịt bò nè!” từ Kouko đến vào tối hôm qua, sau khi Banri về nhà. Hai người họ đã quyết định kể chuyện cho bạn bè nghe, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra nên bắt đầu như thế nào. Đúng lúc đó, thịt bò Kobe đã “bay phấp phới đến”… không, theo lời Kouko thì nó “rơi bịch xuống” dưới dạng một tảng lớn.
Kouko nói: “Sao không mời mọi người đến ăn thịt, rồi khi tất cả đang vui vẻ, no nê, hạnh phúc thì bắt đầu kể chuyện nhỉ?” Cô cho rằng chắc sẽ chẳng ai nghĩ được chuyện khó khăn gì khi đang ngốn ngấu món thịt bò Kobe mềm mại, vân mỡ đẹp đẽ, và nếu được lắng nghe trong không khí vui vẻ, thoải mái thì mọi chuyện sẽ dễ được chấp nhận hơn.
Đề xuất của Kouko nghe có lý và Banri cảm thấy vô cùng biết ơn. Chỉ có điều, cậu vẫn lo lắng rằng có thể sẽ bị từ chối: “Thịt thì lần trước mọi người ăn đến sắp chết rồi còn gì, chán lắm rồi, lần này bỏ qua nhé.”
“Thịt thì lần trước mọi người ăn đến sắp chết rồi còn gì, vậy là lần này chúng ta sẽ vượt qua giới hạn không nên vượt nữa đúng không?! Yay, thịt bò Kobe! Đương nhiên là đi rồi, bao giờ thì đi?! Tôi thì lúc nào cũng được, nói thật là tôi sẵn sàng nghỉ làm thêm để đi luôn! Nhanh chóng chốt lịch đi, tùy theo đó mà tôi còn phải điều chỉnh thực đơn bữa trưa hôm nay!”
Nijigen-kun, đã được “bảo đảm” lần nữa. Banri nhìn Kouko, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp theo là Yanagisawa và Chinami, nhưng có lẽ nên đi tìm Yanagisawa trước thì hơn. Đến giờ Banri vẫn chưa nói chuyện hay chào hỏi Chinami, và thật lòng mà nói, cậu vẫn chưa biết phải làm mặt thế nào để cất lời.
“Yanassu học môn gì ở tiết hai nhỉ?”
“Gọi điện hỏi thử đi. Còn Okachan thì để Kaga-san gọi nhé? Dạo này cô ấy ít nói chuyện, cứ gọi cô ấy đến căng-tin đi.”
“Được rồi.”
Thấy Kaga Kouko rút điện thoại từ túi ra, Tada Banri cũng gọi cho Yanagisawa Mitsuo. Không biết Oka Chinami có đến không nhỉ, liệu cô ấy có chấp nhận lời mời của mình không... Đang miên man suy nghĩ thì Yanagisawa nhấc máy.
[IMAGE: ../Images/..]
"Alo? Banri đấy à?"
"Ôi, tớ vừa học xong tiết hai ở giảng đường lớn, cậu đang ở đâu thế?"
"Ngoài trời ấy, mà nói đúng hơn là ngay gần đây thôi. Chỗ mấy bụi cây xanh quanh tòa nhà khoa ấy. Cậu biết không? Chỗ mà có một bậc thềm hơi cao lên một chút, có trồng cây các thứ ấy?"
"Hả? Sao cậu lại ra cái chỗ ấy làm gì?"
Cái nơi mà Yanagisawa nhắc đến chắc là khoảng trống cỏn con giữa vỉa hè và tòa nhà, cao chừng một mét, sâu chỉ vài mét. Phía sau mấy bụi đỗ quyên chỉ có vài cái cây khẳng khiu trồng làm vật che chắn, nói chung là một nơi mà ít nhất thì không có sinh viên đại học đứng tuổi nào lại tự nhiên muốn mò vào giữa ban ngày. Đó là cái khu vực mà sau các buổi nhậu, mấy gã say xỉn thường nôn ọe hoặc vứt bỏ đủ thứ phía sau bụi đỗ quyên. Đôi khi, còn có cả những vị khách lang thang đầy phóng khoáng dựng lều trại bằng bìa các-tông ở đó nữa.
[IMAGE: ../Images/..]
"Tiền bối bên câu lạc bộ Điện ảnh nhờ tớ làm một việc, phiền phức ra phết đấy. Cậu định đi ăn trưa à? Nijigen-kun thì sao?"
"Bọn tớ đi cùng nhau, cả Kouko nữa. Định đi nhà ăn sinh viên ngay đây."
"À... tớ cũng muốn đi lắm, nhưng mà không biết sao nữa, sắp xong rồi... chắc là... đi được, nhưng mà... ừm."
"Sao thế? Có gì tớ giúp được không?"
"Thật không?"
Được chứ. Để mọi chuyện sau này tiến triển thuận lợi hơn, nếu có gì giúp được thì cứ nói tớ. Khóe mắt Banri liếc thấy Kouko đã cho điện thoại vào túi lại, lẩm bẩm "Không ra cái âm thanh siêu âm gì hết."
[IMAGE: ../Images/..]
Để Kouko và Nijigen-kun đi nhà ăn trước, Banri một mình bước xuống cầu thang từ cửa chính tòa nhà khoa và đi ra ngoài.
Trời thu hôm nay trong xanh đến nao lòng, từng đợt gió lạnh mang theo mùi hương trong trẻo lướt qua khu phố cũ.
[IMAGE: ../Images/..]
Đúng giờ ăn trưa, từng tốp sinh viên tay cầm túi đồ tiện lợi vừa cười phá lên vừa nói đùa, ồn ào đi lại. Phía sau họ là nhóm các chị nhân viên công sở mặc đồng phục, tay cầm những chiếc túi xách nhỏ đồng bộ, bước nhanh thoăn thoắt vượt qua đám sinh viên. Hút thuốc lá trên đường phố bị cấm ở khu vực này, nhưng mấy chỗ lõm vào của bức tường ngoài tòa nhà lại bị biến thành khu vực hút thuốc bất đắc dĩ, khói thuốc bất chợt bay tới, cay xè mắt Banri từ phía sau bức tường che chắn.
[IMAGE: ../Images/..]
Đi vòng quanh con đường lát gạch khô ráo men theo tòa nhà,
"Banri, này, chỗ này, chỗ này!"
Một anh chàng điển trai đang vẫy tay từ phía sau bụi đỗ quyên. Cảnh tượng đó khiến một ông nhân viên văn phòng đi ngang qua phải nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Dù lúc đó Banri muốn vờ như không quen biết, nhưng anh vẫn "ối chà" một tiếng, dẫm đôi Jack Purcell lên bậc thềm gạch để bước lên.
"Phù, may quá. Đứng một mình ở đây trông cứ như nghi phạm thật ấy."
"Ừ, tớ cũng nghĩ đúng là có một nghi phạm đang nói chuyện với mình. Mà cậu đang làm cái quái gì thế?"
[IMAGE: ../Images/..]
Yanagisawa cầm một thứ đặt cạnh mình lên và chìa ra, đó là một túi rác trong suốt, bên trong đựng đầy lá khô màu đỏ và vàng dưới đáy.
"Tiền bối bên câu lạc bộ Điện ảnh tự nhiên bảo là cần lá khô màu đẹp bằng mọi giá."
"Yanagisawa bị bắt đi nhặt á? Ôi trời, cái đó thì dùng đồ họa máy tính (CG) hay gì đó mà làm đại đi chứ. Hoặc là cứ vẽ vời gì đó linh tinh rồi ghi chú thích bên dưới là *hình ảnh minh họa* vào là được mà."
"Đúng rồi đấy, cậu nói giúp tớ câu đó đi."
Yanagisawa vừa cười nhăn nhó khuôn mặt thanh tú, vừa cúi người xuống nhìn vào chân mình, với bộ dạng áo hoodie cũ bị rách và quần jean cũ.
"Nhưng mà mùa này, lá khô vẫn chưa rụng nhiều đến thế nhỉ."
"Tháng Mười thì chỉ được thế này thôi. Cậu cần thu thập bao nhiêu?"
"Khoảng một nửa số đang có bây giờ."
"Chỗ này chắc nhặt gần hết rồi còn gì? Tớ ra phía sau xem có lá khô đẹp không thì nhặt về cho."
"À, Banri,"
"Không sao đâu, cứ kệ đi. Xong sớm rồi đi ăn cơm thôi. Mà hình như cậu không định đi ăn cơm à? Còn phải nói chuyện đó nữa nên cứ thế nhé."
"...Hả? Cái gì thế?"
Để Yanagisawa đang nghiêng đầu khó hiểu ở phía sau, Banri nghĩ, đó là một lời dạo đầu. Thịt đấy, thịt đấy!
[IMAGE: ../Images/..]
Lộc cộc một mình đi giữa mấy bụi cây, Banri vòng ra phía sau tòa nhà. Hầu hết những chiếc lá rụng đều có màu nâu như muốn hòa vào đất, nhưng xen lẫn trong đó lại có vài chiếc lá khô mang màu sắc tươi tắn.
[IMAGE: ../Images/..]
Anh lập tức ngồi xổm xuống, nhặt nhạnh những chiếc lá gần nhất,
"À, mà hình như không có cái túi nào..."
Đột nhiên anh nhận ra. Cái sự thiếu kế hoạch này. Vừa cầm đầy lá khô trong tay, vừa đảo mắt nhìn xung quanh thì anh thấy một chiếc túi ni lông trắng nằm ở một nơi cách đó không xa.
[IMAGE: ../Images/..]
Chắc là rác thải vứt bừa bãi, nhưng dù sao thì hiện tại cũng may mắn. Anh nhanh chóng nhặt lấy nó, mở ra, và cho những chiếc lá khô đã nhặt vào,
"Đồ ăn trộm!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng đó, anh giật mình nhảy dựng lên.
[IMAGE: ../Images/..]
Một giọng nói anime ngọt ngào đến choáng váng, cố tình làm cho trẻ con hết mức có thể.
Anh quay lại và đúng như dự đoán,
"...Đó là của tớ. Trả đây."
Chinami đang đứng đó.
Một tay cô ấy duỗi ra, đôi mắt không hề nhìn Banri. Như một công chúa cai trị xứ sở thần tiên xuất hiện giữa kẽ lá cây.
[IMAGE: ../Images/..]
Hôm nay, cô ấy cũng đội chiếc mũ lông mohair mềm mại trên mái tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc đến trong suốt không chút biểu cảm. Cô mặc một chiếc váy ren cotton bồng bềnh kết hợp với áo len cardigan, và đi đôi bốt kỹ sư trông nặng trịch, khá là hầm hố so với con gái, dài đến mắt cá chân.
"Oka-chan!"
Chinami lặng lẽ phớt lờ tiếng gọi của Banri đang đứng sững, cô bước nhanh tới. Rồi cô im lặng giật lấy chiếc túi ni lông từ tay Banri. Có lẽ cô nhận ra Banri đã nhặt lá khô bỏ vào trong đó, khuôn mặt cô thoáng chốc lộ vẻ bối rối, nhưng Chinami vẫn quay gót và quay lưng lại với Banri.
"Khoan đã. ...Tớ xin lỗi, tớ không biết túi ni lông đó là của Oka-chan. Oka-chan cũng được tiền bối nhờ nhặt lá khô à?"
"...Tớ chỉ đang giúp Yanagisawa thôi."
"Tớ cũng thế mà, đang giúp Yanagisawa. Vậy thì mình cùng nhau nhặt đi, làm xong sớm rồi đi nhà ăn thôi. Dạo này mình cũng ít khi... sao nhỉ, cái gì ấy nhỉ? Thôi thì... Kouko với Nijigen-kun cũng ở đó, hôm nay mình cùng nhau ăn trưa, á... Á!"
[IMAGE: ../Images/..]
Anh buột miệng phát ra một tiếng lạ.
Không hiểu Chinami nghĩ gì mà cô ấy lại hất tung tất cả những chiếc lá khô Banri đã nhặt xuống đất.
"Cậu làm cái quái gì thế! Tớ đã cất công nhặt cho Yanagisawa mà!"
Banri la toáng lên, nhưng Chinami không hề đáp lại. Cô im lặng ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhặt lại những chiếc lá khô rơi trên mặt đất và cho vào túi ni lông.
"Đây là những chiếc lá khô tớ nhặt. Không liên quan gì đến cậu cả."
Hành động này quả thật rất khó chịu. Banri cũng bắt đầu bực mình, anh quyết định không nhường nhịn nữa.
「…Tớ không nghĩ Oka-chan lại làm những chuyện tệ đến vậy."
"Tớ biết mà. Từ lâu lắm rồi."
"...Thế từ bao giờ mà cậu lại trở nên khó chịu đến vậy?"
"Không liên quan đến Banri."
"...Nếu cậu đã nói là không liên quan, thì việc tôi làm gì với ai cũng đâu phải việc của Oka-chan. Sao tự nhiên cậu lại có thái độ như vậy? Từ hôm nọ đến giờ lúc nào cũng thế. Né tránh tôi ra mặt, còn cố tình lờ đi khi có mọi người nữa chứ."
Banri nghĩ. Đây không còn là một vết nứt nữa. Dưới chân cậu và Chinami, đang đứng đối diện nhau, dường như có một sự đứt đoạn rõ rệt về mặt không gian. Đất liền nứt ra. Di chuyển tách rời. Cậu thậm chí còn có cảm giác như cả hai sẽ trở thành những người sống trên hai hòn đảo biệt lập mãi mãi.
"Tôi không muốn dính dáng gì đến một người cứ lén lút làm gì đó mà giấu Yanagi."
"Thế nên, nếu theo cái lý lẽ đó, ngay từ ban đầu Oka-chan đã không liên quan gì đến chuyện này rồi còn gì! ...Á!"
Nói xong, cậu vội vàng bịt miệng lại. Nhưng rồi lại nhớ ra bàn tay này vừa nãy đã nắm lá khô bẩn thỉu, liền bỏ dở. Với vẻ mặt ngớ ngẩn như cái miệng "Miệng của Sự thật",
"...Không phải. Không phải thế. Sai rồi. Không phải là không liên quan. ...Tôi muốn có liên quan."
Banri cố gắng nói lại. Cố gắng kéo lại mảnh đất đã nứt ra.
Thịt đang được bảo quản lạnh trong bếp nhà Kaga là để làm gì cơ chứ? Không phải là để làm lành sao? Hơn nữa Kouko cũng đang ở đây kia mà. Dù bây giờ cô ấy không có mặt.
"Tôi muốn có liên quan đến Oka-chan!"
"Tôi không muốn có liên quan!"
"Cậu có muốn đến ăn thịt không!?"
"Thịt!?"
Quay lưng lại, Chinami lững thững bước đi, càng lúc càng xa Banri, nói:
"Không đi!"
Cô ấy quay phắt lại, sắc lạnh thốt lên một tiếng chói tai:
"Đừng nói thế!"
"Nói đấy!"
"Ăn thịt đi, rồi nghe tôi nói! Chuyện này không thể giải thích đơn giản được, nhưng có những điều tôi rất muốn Oka-chan biết, rất muốn Oka-chan hiểu!"
"Không!"
"Thịt đấy!? Thịt bò Kobe đấy!? Kouko sẽ mang đến đấy!? Cậu có thực sự muốn bỏ lỡ nó không!? Cậu muốn đoạn tuyệt với tôi à!?"
Đột nhiên, Chinami xoay người lại, rồi lững thững bước nhanh về phía Banri. Với khí thế như sẵn sàng vung một con dao găm đầy quyết tâm, Banri không khỏi "Ể, ể?" rồi định né tránh, nhưng...
"...Tớ không có né tránh Banri!"
"Hả!? Rõ ràng là né mà!? Trắng trợn luôn!"
"Chỉ là, chỉ là tớ..."
Chinami dúi túi ni lông đựng lá khô vào tay Banri, ép buộc cậu cầm lấy, rồi giật phăng chiếc mũ len mohair trên đầu mình. Với vẻ mặt như sắp cắn người,
"Chỉ là...! Tớ nghĩ mái tóc này bị hỏng mất rồi...!"
"...Hả? ...Sao? O-Oka-chan...?"
Phần gáy trắng ngần lộ ra từ chiếc cổ thon dài. Một cấu trúc xương nhỏ nhắn, tinh xảo mà chắc chắn ai cũng phải trầm trồ. Khuôn mặt, làn da của Chinami, mọi thứ đều hoàn hảo. Là một cô gái xinh đẹp, được mọi người ca ngợi như vậy, sao có thể nói là hỏng được? Cậu không hiểu.
"Oka-chan!"
Không biểu lộ cảm xúc, Chinami quay người lại và nhảy phắt qua bậc thang. Tiếng gót giày bốt kỹ sư vang lên khi cô ấy chạy vụt đi trên vỉa hè.
"Oka-chan, thịt! Là hôm nay hay ngày mai, có thể là ngày kia đấy!"
Khi cậu hét vào bóng lưng đang xa dần, Chinami quay đầu lại một lần, như không chịu nổi, từ rất xa:
"Mập mờ quá đi thôi!"
Cô ấy uốn cong cơ thể nhỏ nhắn như một cây cung, hét trả lại với giọng điệu căng thẳng như sắp vỡ mạch máu, rồi chạy mất hút về phía nhà ga.
***
Với Chinami, ít nhất là lần này, việc nói chuyện với cô ấy chắc chắn là bất khả thi.
Cậu đã nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc, chiều hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống.
Nijigen-kun sẽ mang bếp nướng điện từ nhà đến, và thời gian tập trung tại phòng của Banri là bảy giờ. Kouko đã về nhà lấy thịt, Yanagisawa sẽ đến sau khi hoàn thành công việc ở câu lạc bộ Điện ảnh dành cho sinh viên năm nhất, còn Banri thì đã về phòng trước một mình.
Cậu đã đi mua sắm xong, nhưng mới sáu giờ rưỡi chiều. Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ tập trung, cậu chợt nghĩ nên dọn dẹp phòng trong khi sắp xếp lại nội dung cần nói trong đầu. Khi đang lắp cây lau nhà Quickle Wiper vào thanh cầm, chuông cửa vang lên.
Chắc là Kouko đến sớm chăng? Cậu nghĩ, đáng lẽ cô ấy cứ tự vào đi vì cửa không khóa, rồi đi chân trần xuống cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, và bất ngờ. Cậu vội vàng mở cửa.
"...Gì, gì thế!?"
Đứng đó là Chinami, người mà cậu đã chia tay trong một bầu không khí cực kỳ căng thẳng chỉ vài giờ trước.
"Tớ xin lỗi. Cuối cùng... tớ vẫn đến."
"Không, không có gì phải xin lỗi cả, là tôi mời mà... nhưng tôi đã nghĩ cậu sẽ không đến."
"...Banri gửi tin nhắn nói thịt là hôm nay đúng không? Đọc tin nhắn đó, tớ đã rất phân vân, và rồi..."
"Cậu đã quyết định đến à?"
Chinami gật đầu, rồi lại khẽ thì thầm "Xin lỗi" một lần nữa.
"À, nhưng thực ra bảy giờ mới là giờ tập trung, chưa ai đến cả. Chắc tôi gửi tin nhắn nhầm rồi. Dù sao thì, cậu cứ vào đi, tôi đang dọn dẹp hơi lộn xộn một chút, nhưng chắc chắn thịt sẽ đến sau!"
"Thật ra... tớ cũng có chuyện muốn Banri hiểu, có lẽ vậy..."
Bước vào tiền sảnh, Chinami cởi bốt, rồi đi tất lên phòng. Cô ấy khẽ chạm vào phần gáy của mái tóc ngắn không đội mũ. Cô ấy nghịch ngợm kéo mái tóc ngắn của mình, như thể không biết phải làm gì với nó,
"Thế nên tớ mới đến sớm. Tớ muốn nói chuyện một chút trước khi mọi người đến. Được chứ?"
Cô ấy nhìn vào mắt Banri với ánh mắt đầy suy tư. Cậu có cảm giác rằng đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, ánh mắt của cậu và người bạn gái này thực sự gặp nhau. Dĩ nhiên là không có gì xấu cả. Dĩ nhiên, cậu lúng túng trả lời, rồi mang trà xanh lạnh ra cho Chinami, người đang có vẻ buồn bã một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên, một lúc im lặng trôi qua. Banri hơi căng thẳng không biết phải làm gì, cậu ngồi đối diện qua bàn và im lặng chờ đợi Chinami mở lời. Mà này, có nên để tivi bật không nhỉ? Cậu thoáng nghĩ có nên tắt đi không, rồi lại quyết định cứ để vậy, sau đó lại phân vân không biết có nên mang đồ uống nóng ra không. Có lẽ đã đến mùa cho các cô gái uống đồ nóng rồi.
"...Oka-chan, này, tôi đổi sang trà nóng nhé?"
"Hả? Ưm, không sao, cái này được rồi."
"Thật không?"
"Để lạnh được rồi. ...Thật ra vừa nãy tớ vừa làm một chuyện ngớ ngẩn kinh khủng. Thế nên uống lạnh thì hơn, tớ đang muốn hạ nhiệt đây."
Chinami lấy ngón tay nghịch nghịch môi mình, rồi nín thở vài giây,
"Vừa nãy, ở lối vào căn hộ này... tớ gặp người đó... Rinda Senpai."
Từng lời, từng lời một, thoát ra từ hàm răng nghiến chặt của cô ấy.
"À, thật á? Vậy là nhà bên cạnh rồi."
[IMAGE: ../Images/..]
Thấy Chinami trông vẻ khó nói đến tội nghiệp, Banri cố gắng hết sức để nói chuyện như bình thường, hy vọng cô ấy sẽ dễ chịu hơn.
“Căn phòng bên cạnh kia là phòng của các Senpai năm ba bên câu lạc bộ Omaken đó. Mấy anh chị ấy thân nhau lắm, chắc là qua chơi thôi.”
Tuy nhiên, nghe Banri nói vậy, Chinami chỉ biết "À", rồi vai cô ấy xụ xuống.
“Quả nhiên là vậy sao. Hóa ra là vậy. …Em tệ thật đấy, Banri ạ. Đã hiểu lầm rồi còn trừng mắt nhìn cái người Senpai đó nữa.”
“Hả?”
“Rồi thì, 'Anh định vào phòng Banri à!? Rốt cuộc thì hai người có quan hệ gì!? Trông đáng nghi lắm đó!'… Em đã nói như thế đấy…”
“Ố ồ ồ…!”
“…Rinda Senpai có vẻ mặt ngạc nhiên lắm luôn.”
Chuyện đó thì đúng rồi.
Đến cả Banri nghe thôi mà còn thấy kinh ngạc, thì sao mà Rinda – người trong cuộc – không ngỡ ngàng cho được. Một cô hậu bối chỉ mới gặp mặt một lần, lại còn trông nhỏ bé như một nàng tiên, ngây thơ như một loài động vật nhỏ bé, mà bỗng nhiên lại hùng hổ chất vấn như vậy… Ai mà không bất ngờ cho được chứ.
“...Lúc đó em đã hoàn toàn hiểu lầm. Em quyết định đến đây để nói chuyện với Banri, nhưng rồi em nghĩ ‘À ra là thế này, vậy thì thôi vậy, em sẽ không vào phòng Banri nữa đâu, mà khoan, hay là mình cứ vào rồi phanh phui tất cả mọi chuyện ra trước mặt Yanagisawa Mitsuo và Kaga Kouko nhỉ, mình sẽ làm gì đây đây’... Cứ thế em điên lên, dựng đứng cả lông tóc lên thì đúng lúc đó, có một người phụ nữ mảnh khảnh, rẽ ngôi giữa, mặt mộc, mặc áo khoác da đen với quần đùi, trông nguy hiểm lắm, bước vào từ bên ngoài…”
“À, đó là… người ở căn hộ bên cạnh…”
“Chị ấy nói ‘Làm gì đó?’. Sợ ơi là sợ. Chị ấy lườm em rồi nói ‘Khách của tôi mà cũng dám kiếm chuyện à?’. Giọng trầm khàn đáng sợ lắm, thực sự là đáng sợ cực kỳ luôn. Trong lúc em còn đang kiểu ‘Oa oa!’ thì hai người họ đã lên thang máy đi mất rồi… Đến lúc đó em mới cuối cùng nhận ra. Có khi nào Rinda Senpai không phải đến tìm Banri, mà chỉ là khách của cái người trông đáng sợ kia, người cũng sống trong chung cư này, đúng không?”
“…Người đó là NANA Senpai, cơ bản thì chị ấy là người tốt, nhưng mà cái vẻ nguy hiểm với đáng sợ thì quả là không phải chuyện đùa đâu… Ừm, không sao là tốt rồi, Oka-chan.”
“Cho đến lúc chị ấy và người kia lên thang máy đi khuất, Rinda Senpai vẫn luôn lo lắng cho em, quay đầu lại nhìn em rất nhiều lần. Chị ấy lo lắng hỏi đi hỏi lại ‘Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì à? Không sao chứ?’. …Trong khi em thì bất ngờ gây sự với một người tốt như chị ấy. Suốt từ nãy đến giờ.”
Chinami hai tay ôm lấy cốc trà, nhấp nhẹ một ngụm như đang uống trà nóng, rồi cô ấy nhíu chặt lông mày lại.
“…Lúc đó, em cứ đứng chết trân ở sảnh chính. Chắc khoảng mười phút. Em nghĩ, ‘Mình đã hiểu lầm rất nhiều chuyện như vậy, rồi bỏ mặc họ ở đó’, nghĩ vậy xong, thực sự là rất nhiều, rất nhiều chuyện đã xảy ra từ trước đến giờ, em… Ôi trời! Em!… Em tự trách mình.”
Cô ấy một lần đưa mắt nhìn xuống bàn tay Banri đang đặt trên bàn, rồi từ từ ngước lên cho đến khi ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt trong veo ánh lên, lay động như muốn tìm kiếm điều gì đó trong mắt Banri.
“Việc em trở nên cong queo thế này, đó là bởi vì…”
“Khoan đã! Xin lỗi, anh đã nói quá lời rồi. Em cứ quên đi cũng được.”
“Không đâu, em đã trở nên cong queo thật mà. Em cũng hiểu lý do vì sao em thành ra như vậy rồi. Nói đúng hơn là em đã nhận ra. Em… em đã lầm lỗi không thể cứu vãn được rồi.”
Nói đoạn, cô ấy ‘nyaha’ một tiếng.
“Cứ như thể đang bị dồn vào ngõ cụt, không lối thoát vậy, như con chuột bị dồn tới đường cùng ấy, không còn biết mình là mèo hay là gì nữa, cứ điên cuồng gây rối cho đến khi mọi thứ tan nát hết. Haha, cái gì vậy chứ…”
Miệng Chinami cười vô nghĩa như một thói quen, nhưng cô ấy lại dùng ngón tay day day vào phần lông mày, như cố nén nước mắt.
“Lúc đó. Cái đêm em trách móc ấy. Khi thấy Banri và cái người Senpai đó thân thiết với nhau, anh biết điều đầu tiên em nghĩ là gì không?”
“Đó là… anh đang lén lút sau lưng Yanagisawa Mitsuo – người đang đơn phương Rinda – và Kaga Kouko, phải không…?”
“Không phải đâu. Em nghĩ ‘Tuyệt vời!’. ‘Tuyệt vời! Thế này chẳng phải tốt hơn sao!’. Đứa này tệ thật. Chết quách đi cho rồi. Ý em là chính em ấy.”
“…Chết quách đi cho rồi… Sao em lại nói thế được. Đừng nói thế mà…”
“Nhưng thực sự em đã nghĩ vậy mà. ‘Tuyệt vời!’ đấy. Em không hề nghĩ đến Kaga Kouko.”
“…Sao Oka Chinami, bạn anh, lại nói ra những lời kinh khủng như vậy chứ.”
“Nhưng em tệ thật mà. Nếu Banri và người đó có chuyện như vậy, thì ‘Tuyệt vời, ngon rồi, may quá, Yanagisawa Mitsuo sẽ bị đá thôi!’ Thế thì em, em sẽ… em… hahaha.”
Khi ấy, Banri nhìn thấy những giọt nước trong suốt trào ra từ đôi mắt của cô bạn mình. Anh không chịu được nữa, liền nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đang run rẩy của Chinami qua bàn.
“…Thôi mà, Oka-chan… Thôi đi em, thật đấy, đừng nói nữa, hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không đâu, nghe em nói đi. Em đã thích Yanagisawa Mitsuo. Em nhận ra điều đó ngay khoảnh khắc em biết Yanagisawa Mitsuo thích người kia. Thực lòng em chẳng muốn nhường Yanagisawa Mitsuo cho ai cả. Em cứ nghĩ anh ấy là của mình. Em giả vờ không quan tâm, nhưng lại nghĩ Yanagisawa Mitsuo sẽ thích điều đó, sẽ thích con người em như thế… Trong lúc em tự mãn, đứng chôn chân tại chỗ với những suy nghĩ viển vông, thì thế giới đã không ngừng vận động ở cách đó vạn dặm ánh sáng. Chẳng có gì là bị cướp đi cả, ngay từ đầu em đã chẳng liên quan gì. Ngốc thật đấy. Hơn nữa, dù đã nhận ra điều đó, em vẫn cứ nghĩ mình có thể che đậy được. Em giả vờ kiểu ‘À à, ra là vậy à, thôi kệ cũng được’, tỏ ra như thể mọi chuyện chẳng đáng gì, rồi thậm chí còn cắt phăng mái tóc. Cắt đi một cách dứt khoát, vẻ ngoài bỗng thay đổi rất nhiều, và rồi em…”
Ôm lấy mái đầu cắt ngắn, Chinami úp mặt xuống bàn. Banri nghĩ, mình phải chạm vào vai cô ấy. Phải truyền hơi ấm cho người bạn của mình.
“Em buộc phải hiểu rõ rằng mình đã tổn thương đến mức phải cắt đi mái tóc đã nuôi bao nhiêu năm nay, buộc phải nhìn thẳng vào sự yếu đuối của bản thân, và em đã căm ghét điều đó đến tột cùng. Em hối hận lắm, lắm luôn. …Ức… Ức… Đồ… Ức…”
Chinami khóc nấc lên dữ dội, nhưng lời nói của cô ấy vẫn không dừng lại.
“Khi nhìn thấy Banri và người kia, em đã nghĩ ‘Tuyệt vời!’, rồi nhận ra bản thân mình tệ hại đến thế nào, và em đã phát điên lên. Em đã trách móc Banri một cách vô cớ mà không chịu lắng nghe, em nghĩ ‘Ghét anh lắm!’, nếu không làm vậy em sẽ không chịu nổi. Người em ghét thật sự là chính em đấy. Một bản thân yếu đuối, xấu xí, vô dụng, không thể cứu vãn được. Em đã trách Banri thay vì trách mình. Bởi vì nếu trách mình, em sẽ phải thừa nhận sự tồn tại của cái bản thân đã từng nghĩ ‘Tuyệt vời!’. Em thậm chí còn không làm được điều đó, em đã biến Banri thành… xin lỗi. Thành bia đỡ đạn để trút giận. Em thực sự xin lỗi. Em đã khiến anh khó chịu rồi, em thật sự yếu đuối và ngốc nghếch.”
“Đừng xin lỗi, Oka-chan.”
Banri cố gắng hết sức, chỉ nói được bấy nhiêu.
[IMAGE: ../Images/..]
Chinami ngước khuôn mặt đẫm lệ, nhăn nhó nhìn Banri. Thật ra, Chinami hiểu lầm là do anh có chuyện giấu kín. Và cái khoảnh khắc yếu đuối, u ám bất chợt thoáng qua trong lòng Chinami thì chẳng ai có quyền trách cứ cả.
“...Xin lỗi, em khóc quá nhiều rồi. Nhưng chuyện này, em nhất định muốn nói với Banri. Ôi trời, tèm lem hết cả rồi. Phải đi rửa mặt trước khi mọi người đến chứ nhỉ... Mà đúng rồi!”
Chinami thô bạo lau mặt bằng mu bàn tay, rồi lấy chiếc máy ảnh ra từ túi xách da của mình. Bật máy, cô nói:
“Banri, anh chụp cho em một tấm được không?”
Vẫn còn đang sụt sịt, cô ấy bỗng nói ra một điều khó tin. “Hả!?” Banri đờ người ra, nhưng Chinami lại tiếp lời:
“Làm ơn đi mà. Em vẫn thường ghi lại cảnh mình thất tình thế này. Một ngày nào đó em muốn biến nó thành một tác phẩm.”
Có vẻ Chinami nói thật lòng.
“Thật sao...?”
Banri rụt rè, nhẹ nhàng giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía khuôn mặt đẫm nước mắt của Chinami. Một cô gái sinh viên năm nhất với vẻ mặt thảm hại hiện lên rõ mồn một trong khung hình. Lấy căn phòng của Banri làm hậu cảnh, cô gái khẽ vẫy tay, lau đi những giọt lệ còn đọng trên má, rồi nhún vai như muốn nói “Ôi trời”.
[IMAGE: ../Images/..]
Anh cứ thế chụp cho cô một lúc, rồi cuối cùng:
“...Anh cũng có chuyện cần nói với Chinami-chan. Anh không ngờ chuyện đó lại khiến em khổ sở đến thế này.”
Banri chẳng biết phải làm gì với chiếc máy ảnh, đành nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn mà không hề chạm vào nút điều khiển.
“Hả...?”
“Anh định đợi mọi người đến rồi mới nói, nhưng Chinami-chan, bây giờ anh muốn em nghe. ...Thật ra anh và Rinda,”
Banri chợt cảm thấy mùi sông bỗng trở nên nồng hơn.
“Ể?” Vừa nghĩ vậy, một góc tâm trí anh lại đang suy nghĩ hoàn toàn khác.
*(Có nên kể hết không, Rinda? Nếu mình kể chuyện này ra, có thể sẽ ảnh hưởng đến cậu. Làm sao đây, có ổn không? Cậu không sao chứ?)*
Giọng Rinda thì thầm “Cứ nói đi” vọng lại.
“Chỉ còn cách đó thôi mà,” cô ấy nói.
“Đúng rồi. Kể hết... à.”
—Nhắc mới nhớ, câu đó có ý nghĩa gì nhỉ?
“Chuyện đó là không thể rồi.”
Rinda đã có vẻ mặt thế nào khi khẽ lầm bầm câu đó? Lẽ nào mình đã bỏ sót điều gì đó? Nghe nhầm? Nghe sai? Mình đang không biết gì cả, không xác nhận gì cả, và đang đi nhầm hướng sao...?
Dù biết là vô ích, anh vẫn vô thức ngoái đầu tìm kiếm bóng hình Rinda lẽ ra phải ở bên kia bức tường.
Lúc ấy, bên ngoài khung cửa kính, bầu trời rực rỡ một màu hoàng hôn tráng lệ.
Ánh sáng rực lửa của màu đỏ cam chói chang ấy khiến Banri vô thức chớp mắt.
Cả thành phố chìm trong tĩnh lặng và sáng rực như được phủ một tấm màn vàng óng, hệt như biển lặng mà anh từng thấy, với nỗi đau nghẹn lòng và rồi—
[IMAGE: ../Images/..]
[IMAGE: ../Images/..]
“...! ...! ...đi! ...cứu!”
Banri biết chuyện gì đang xảy ra, và ai đang gào khóc ở đây lúc này.
Anh điên cuồng dốc hết sức mình, bằng cái giọng khản đặc:
“Đừng nói với Kouko! Đừng nói với Kouko!”
Đó là tất cả những gì anh có thể điên dại thốt ra.
Ở ngưỡng cửa phòng, Chinami mở to mắt hết cỡ, lưng dán chặt vào tường, hai tay che miệng, toàn thân run rẩy dữ dội đến mức có thể nhìn thấy rõ.
Trước mắt anh, NANA Senpai đang quỳ gối. Cô ấy bất động như một bức tượng, vẫn giữ nguyên tư thế vừa vung tay tát thẳng vào má anh.
Và phía sau NANA Senpai, Rinda đang khóc thầm.
Cô ấy ngồi bệt xuống sàn, không thể cử động sau khi bị kéo ra khỏi Banri đang bám chặt lấy, nước mắt tuôn như mưa trên đôi má xanh xao đã mất hết sắc máu.
“Đừng nói với Kouko! Đừng nói với Kouko! Đừng nói với Kouko! Đừng nói với Kouko!”
Với tư thế gần như đang quằn quại trên sàn, Banri chỉ có thể gào lên như thế.
Kouko không được biết.
Cô ấy tuyệt đối không được biết rằng anh sẽ biến mất như thế này, sẽ ra đi như thế này. Vì anh đã hứa sẽ luôn ở bên cô, nên Kouko tuyệt đối không được biết.
—Anh không biết đây là đâu nữa.
Anh biết mình là Tada Banri. Anh biết mình vừa tốt nghiệp trung học, và chỉ mới giây lát trước đây, anh lẽ ra đang đợi Rinda trên cầu.
Bỗng nhiên, anh bị ném vào giữa vòng xoay lễ hội của một thành phố đêm.
[IMAGE: ../Images/..]
Anh gào lên vì không hiểu chuyện gì, rồi lại thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Đó là một nỗi sợ hãi kinh hoàng. Anh thực sự không biết mình đang bị làm sao.
Càng đáng sợ hơn khi một cô gái lạ nhìn anh, kinh ngạc gọi tên anh “Banri!?”. Thoáng chốc anh nghĩ đó là Mieko, nhưng rồi khi nhìn kỹ, đó lại là một người hoàn toàn xa lạ, và Banri cuối cùng đã gào thét.
Anh điên cuồng đẩy người đang tiến đến, rồi co rúm người lại vào góc tường như muốn cuộn tròn, cố gắng tự bảo vệ mình. Anh không biết mình sẽ bị làm gì. Và rồi, anh vừa khóc vừa gọi mẹ. Anh gọi cả bố một cách điên dại. Anh còn gọi tên người bạn lẽ ra đang đợi mình, gọi đến khản cả giọng.
—Rinda! Rinda! Rinda! Cứu mình! Đến nhanh lên! Rinda!
Anh gào thét đến mức giọng the thé, rồi thấy người phụ nữ giống Mieko kia vội vã chạy đi như thoát khỏi tai ương.
Cô ấy lao ra ngoài, và “Rầm! Rầm! Rầm!” có lẽ là đang đập mạnh vào cánh cửa ngay gần đó. Rồi cô ấy cất lên một tiếng thét còn the thé và lớn hơn cả tiếng gào của anh.
“Rinda Senpai! Rinda Senpai! Xin Senpai hãy đến! Banri, Banri!”
[IMAGE: ../Images/..]
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân của nhiều người vang lên, và ba người phụ nữ, trong đó có cả người vừa nãy, bước vào phòng. Ngay lập tức, anh nhìn thấy khuôn mặt đó.
Là Rinda. Rinda đang ở đây. Anh nghĩ cuối cùng cô ấy cũng đến rồi. Dù kiểu tóc và quần áo đã thay đổi, nhưng chắc chắn là Rinda. Cô ấy đến để cứu anh. Anh điên cuồng bám víu lấy cô, gần như đẩy ngã cô, hai tay ôm chặt lấy eo Rinda.
Anh không biết đây là đâu, tại sao anh lại ở đây, anh không biết phải làm gì, hôm qua là lễ tốt nghiệp mà, mình đã đợi cậu mà, đúng không—Anh gào khóc trong vô thức, và dần dần mơ hồ nhận ra lý do tại sao Rinda không trả lời gì cả.
(...À, đúng rồi.)
Cơ thể anh vẫn còn đang điên loạn như thế.
(...Mình, bây giờ, là sinh viên đại học mà. Mình đang sống ở đây mà. Một năm rưỡi đã trôi qua kể từ đó rồi, và bây giờ mình đang hẹn hò với Kouko mà.)
Đúng rồi. Kouko.
(...Nếu mình biến mất, Kouko sẽ bị bỏ lại một mình, và cô ấy sẽ khóc mất...)
Anh khóc như một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, nhưng vẫn cảm thấy như đang lang thang ở một nơi xa xăm nào đó, như đang ngủ mơ. Nhưng từ miệng anh, những tiếng la hét như “Đây là đâu?” hay “Chuyện gì đã xảy ra?” đã biến thành:
“Đừng nói với Kouko!”
[IMAGE: ../Images/..]
Mọi thứ đã khác. Rồi Nana Senpai giáng cho một cái tát trời giáng vào má. Vừa ngã vật ra một bên vì cú tát, Banri chợt nhớ lại lần trước mình bị người này đánh cho ngã. Đó là hồi buổi diễn mùa xuân, anh ta dùng đàn guitar nện cho một trận rồi hất văng xuống từ trên sân khấu. Cùng Kouko nắm tay nhau, cả hai cứ thế gào lên “Sợ quá đi thôi!” như những đứa trẻ con, rồi chìm vào đáy sâu hun hút của bóng tối.
Cứ ngã mãi thôi.
Nghĩ lại thì.
Chẳng khác gì đang luyện tập vậy. Chẳng lẽ mình bị ép phải luyện tập để ngã cho thật chuẩn sao? Nếu vậy thì phải tự mình ngã chứ, có Kouko bên cạnh thì đâu còn ý nghĩa gì. Bởi vì khi thật sự phải ngã xuống, mình không thể cùng Kouko mà ngã được.
Khi ngã xuống, mình sẽ chỉ có một mình thôi.
Nana Senpai nói:
“...Đối với kẻ đang chết chìm thì chỉ có thế này thôi. Nếu không thì kẻ bị bám víu cũng sẽ cùng nhau chìm nghỉm mà thôi.”
Những lời lẽ lạnh băng đó được thốt ra. Banri không biết chúng nhắm vào ai. Nhưng, ít nhất thì đó có thể là sự thật. Lắng nghe những âm thanh ấy, Banri đã thật sự quay trở lại cõi đời này.
Thế nhưng, cậu cũng nghĩ, chịu hết nổi rồi.
Thời gian và đồng hồ đã lệch pha.
Sắp không còn cách nào che giấu được nữa, thời khắc kết thúc dường như đang đến gần.
“Đừng nói cho Kouko biết...!”
Sự diệt vong.
Không thể cứ thế này mãi được. Nhìn xem, cái cảnh thảm hại này đây. Cái cảm giác vừa trở lại của bản thân hình như chân thật hơn rất nhiều. Thế này thì mình sẽ sớm biến mất thôi. Không còn tồn tại nữa. Không kịp nói lời tạm biệt với bất kỳ ai, không ai hay biết, mình sẽ biến mất như “một sai lầm”.
Sợ hãi, sợ hãi vô cùng, Banri vẫn nằm nguyên đó, hai tay ôm lấy mặt.
“...Không đời nào! Không đời nào, không đời nào, không đời nào! Tôi muốn sống cùng Kouko, tôi không muốn phải xa Kouko, cứ thế này, tôi muốn được sống mà an toàn! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn biến mất khỏi nơi này! Tôi muốn ở đây! Tôi ổn mà! Tôi ổn mà, tôi ổn mà, tôi ổn mà, tôi muốn mọi chuyện đều ổn! Tôi chỉ có thể cố gắng xoay sở như thế này thôi, nên làm ơn, đừng nói cho Kouko biết...!”
Ngay từ đầu, có lẽ đó chỉ là một khoảnh khắc được ban tặng một cách tình cờ.
Có lẽ vậy.
Nếu mọi chuyện kết thúc như thế này, thà rằng nó đừng bao giờ xảy ra thì hơn – nếu nghĩ vậy, cậu sẽ hiểu được cảm giác của “người đó” khi quyết định nhảy xuống từ cây cầu kia.
Và giờ đây, Banri cuối cùng cũng đã hiểu ra.
“Người đó” không hề nhục nhã mà sống lại hay quay trở về.
Cái kẻ đã từ bỏ sự tồn tại vào khoảnh khắc đó, và nghĩ “thế là đủ rồi” mà nhảy xuống, cũng chỉ là một trong những vòng lặp bị tuột khỏi cái nút thắt lộn xộn, giống như cậu của hiện tại. Và, chắc chắn, hắn ta đã chết dưới đáy sông.
Rốt cuộc thì, hắn ta đã là một chiếc đồng hồ lệch pha từ bao giờ? Hắn ta đã tồn tại bên cạnh mình từ khi nào? Banri hoàn toàn không hề nhận ra sự tồn tại của hắn.
Và giờ là đến lượt mình sao? Cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Trên một đường thẳng nối liền quá khứ và hiện tại, cậu không tồn tại. Hắn ta cũng không tồn tại. Chúng tôi không có chỗ để thuộc về. Không thể kết nối. Những vòng tròn vô nghĩa cứ xoay vòng, rồi cuối cùng sẽ bị xử lý, bị cắt bỏ...
Như để thoát khỏi những suy nghĩ ấy của chính mình, Banri vùng vẫy đứng dậy. Cậu tuyệt vọng vận động đôi chân, bỏ chạy. Nhưng tất nhiên, cậu đã biết từ lâu rằng mình chẳng thể đi đâu được.