Tôi biết rõ, nếu mình ngoảnh đầu lại, sẽ có gì ở đó.
Chính là tình yêu.
Tình yêu mà chúng tôi đã cùng nhau tìm thấy, nâng niu ấp ủ, bao bọc cẩn thận để nó không vỡ tan, dù đôi lần suýt đánh mất, nhưng bằng cách nào đó, hai đứa vẫn cùng nhau vun đắp. Giờ đây, tôi phải bỏ lại tình yêu đó mà bước đi.
Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm vì tình yêu này.
Không được ngoảnh lại. Không được dừng chân. Tôi phải rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt, càng xa càng hay.
Hãy tăng tốc, đốt cháy động cơ. Hãy lao vút trên đường băng. Đừng gục đầu như thế này, mà phải ngẩng cao đầu lên, tăng tốc một mạch, rồi cất cánh khỏi nơi đây. Cứ thế bay cao, bay vút lên trời.
Xuyên qua những đám mây nhuộm sắc hoàng hôn, vươn tới độ cao tít tắp. Và nếu có thể bay thật xa, thật cao, tới một nơi xa xăm vạn dặm – liệu khi đó, tôi có thể trở thành một trong những vì sao lặng lẽ lấp lánh trên bầu trời đêm của anh không?
Hay tôi sẽ đơn độc một mình, vỡ vụn thảm hại rồi tan thành tro bụi giữa thế giới không ai hay biết ở độ cao thăm thẳm đó?
Những mảnh vỡ của tôi, có lẽ sẽ trở thành cơn mưa lửa sắc nhọn. Chúng có thể trút xuống đầu anh, xé nát anh một cách tàn nhẫn.
Dù vậy, tôi vẫn sẽ không dừng lại. Không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại lần nữa. Cứ thế đi mãi, đi mãi, xa thật xa, bỏ lại tình yêu ở phía sau, và rời đi.