Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

5 95

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

143 1453

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

1 7

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 02: Khu Chung Cư Thần Khứ Dưới Vầng Thái Dương Đỏ Thẫm - Chương Một Đến Với Khu Tập Thể Kamusari

Reng reng reng── Tiếng chuông báo thức vang lên khiến Nadeshiko rên rỉ.

Những miếng decal giả kính màu dán trên cửa sổ hắt những vệt sáng sặc sỡ lên trần nhà. Cô liếc nhìn đồng hồ, mặt số vẽ hình một vị anh hùng từ thời xa xưa đang chỉ bảy giờ rưỡi.

(Đây là giờ Nadeshiko luôn thức dậy vào những ngày đến trường.)

"Nadeshiko, mau dậy đi con. Kẻo muộn học bây giờ."

Một mùi hương thật thơm. Nadeshiko đoán, có lẽ là mùi trứng chiên.

(Đây là món tủ của mẹ Nadeshiko. Bà rất giỏi các món trứng.)

Đầu cô đau ong ong. Nadeshiko nhíu mày, gắng gượng lết mình ra khỏi tấm nệm.

Đó là một căn phòng nhỏ kiểu Nhật. Trên chiếc bàn học dán đầy sticker cũ kỹ, cặp sách và đồng phục đã được chuẩn bị sẵn sàng.

(Đây là chiếc bàn mà Nadeshiko đã yêu quý dùng từ hồi tiểu học. Cha cô, người có sở thích làm mộc vào Chủ nhật, đã đóng nó cho cô.)

Trên chiếc bảng tên nằm lăn lóc trên bàn, họ "Utakata" được khắc lên đó.

"...Utakata... Nadeshiko...?"

(Nadeshiko── Utakata Nadeshiko, đã thốt lên tên của chính mình.)

Ở góc phòng có một chiếc gương soi toàn thân. Nadeshiko loạng choạng bước đến đứng trước nó.

Mái tóc màu trà sữa, đôi mắt đỏ như sắc trời lúc hoàng hôn. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giờ đây trông có phần hốc hác. Trên cổ không một vết sẹo, cô đang mặc một bộ pijama đơn giản.

"Nadeshiko ơi, muộn học bây giờ đó!"

Giọng một người phụ nữ kéo cô trở về thực tại. Quay lưng lại với gương, Nadeshiko chậm rãi bắt đầu chuẩn bị cho buổi sáng.

Cô dọn dẹp chăn nệm. Vuốt ve con thú nhồi bông. Và rồi, đưa tay lên những chiếc cúc áo pijama.

"──Ngươi đang làm gì vậy?"

Một giọng đàn ông u uất vang lên khiến cô nín thở.

Trong chiếc gương phía sau lưng, khuôn mặt cô đang phản chiếu lại. Đứng sau đó là một người đàn ông mặc kimono. Trông như thể phần đầu của ông ta gần như bị cắt lìa bởi mép gương.

Gương mặt không thể nhìn rõ. Đường nét bên trái của ông ta dao động một cách kỳ lạ.

Nadeshiko vẫn nhìn chằm chằm vào gương, run rẩy vươn tay ra sau vai. Chẳng có gì ở đó cả.

(Không được nhìn. Đó là một giấc mơ tồi tệ.)

Người đàn ông từ từ cúi tấm thân cao lớn xuống. Một âm thanh như tiếng lá khô xào xạc vang lên.

"Đây không phải là nơi cho một con mèo hoang... mau cút về cái ổ chật hẹp của ngươi đi."

Đầu cô đau ong ong. Và rồi máu trong người nóng lên, như thể các mạch máu sắp cháy đến nơi.

Không thể thốt nên lời, Nadeshiko đưa tay về phía tấm gương──.

"──Nadeshiko! Dậy ngay!"

Giọng người phụ nữ vang vọng khiến Nadeshiko giật nảy mình.

Căn phòng kiểu Nhật không có gì khác thường. Trước mặt cô là chiếc gương soi toàn thân, chỉ phản chiếu khuôn mặt tái mét của chính cô.

"Cái gì thế...?"

Cảm nhận cơn đau đầu mơ hồ, cô rửa mặt trong phòng tắm chật hẹp.

Nhìn đồng hồ, có vẻ như không còn thời gian để thong thả ăn sáng nữa. Nadeshiko thở dài.

"...Đồ non nớt."

Nadeshiko chết lặng. Trong gương phòng tắm, cánh cửa của phòng tắm phía sau đang phản chiếu.

Cửa kính hé mở một khe hở nhỏ. Trong bóng tối chật hẹp, một bóng người bị bùa chú bao phủ có thể được nhìn thấy.

"Cút đi nơi khác mau. Đây không phải là nơi dành cho ngươi."

Cô dùng hết sức mở tung cánh cửa kính.

Từ vòi nước, một giọt nước tí tách rơi xuống. Trên nền gạch lạnh lẽo, không hề có một bóng hình nào.

(Là ảo giác. Là tàn dư của cơn ác mộng. Tất cả đã kết thúc rồi.)

Nadeshiko ôm đầu, hít thở. Những gì cô nghe được là nhịp tim đập, hơi thở nông, tiếng nước nhỏ giọt và──.

"Nadeshiko!"── Cửa phòng tắm mở ra.

Trong tầm mắt của Nadeshiko đang từ từ ngẩng mặt lên, là một người đàn ông mặc vest đang tròn mắt nhìn cô.

"Con sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"

"Ơ... ờm... à, con không sao đâu ạ..."

"Vậy thì phải nhanh lên. Kẻo muộn học bây giờ."

Bị người đàn ông hối thúc, Nadeshiko bước vào phòng ăn.

Ánh nắng chói chang chiếu rọi qua cửa sổ. Từ chiếc TV màn hình lồi là giọng nói ôn hòa của chương trình dự báo thời tiết. Một chiếc khăn trải bàn được phủ lên chiếc bàn nhỏ, và trên đó là những món ăn đã được dọn sẵn.

"Chào buổi sáng, cô bé sâu ngủ! Mẹ cứ ngỡ đồ ăn nguội hết rồi chứ."

Một người phụ nữ phúc hậu đeo tạp dề vừa rửa tay ở bồn rửa vừa cười với cô.

"Ồ, hôm nay trông cũng ngon quá nhỉ. Nào, báo đâu rồi nhỉ...""Đây này anh. Nào, Nadeshiko cũng đừng đứng ngẩn ra đó nữa...""Nadeshiko, lại đây. Súp nguội mất bây giờ con."──.

(Cha và mẹ ngồi vào bàn đang hối thúc. Phải ăn nhanh lên, nếu không sẽ muộn học mất.)

"...Vâng ạ, con ăn đây."

Nadeshiko mỉm cười nhẹ và ngồi vào bàn.

Bánh mì nướng, trứng chiên, salad xà lách, súp cà rốt. Những món ăn bày ra trước mắt tuy đơn giản nhưng đầy màu sắc, chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ khiến cô ứa nước miếng.

"Xin lỗi, cho con xin tương cà..."

Nadeshiko mở to mắt, lấy tay che miệng.

"Sao vậy, Nadeshiko?""Mặt con xanh mét kìa. Lại không khỏe à?"

Người đàn ông và phụ nữ ngồi cùng bàn nhìn nhau, cất giọng lo lắng.

──Cô không biết phải gọi những người này là gì.

"A, a... không..."

Máu, nóng quá. Dòng chảy tựa như lửa ấy đang gầm gào bên tai cô.

──Bản năng đang gào thét rằng đây là giả dối.

(Tất cả chỉ là ảo ảnh. Nỗi sợ hãi mà Utakata Nadeshiko đang cảm thấy lúc này, tất cả đều là ảo ảnh.)

"Con... con không phải... con là..."

"Nhà chị á──" một giọng phụ nữ vang lên. Một giọng nói cô chưa từng nghe thấy.

Vậy mà, các tế bào của cô run lên. Từng gen dệt nên Nadeshiko vẫn còn nhớ như in cơn rùng mình đỏ rực ấy.

"Chị ghét, mấy trò hề."

Bùng── một tiếng, cả thế giới bắt đầu bốc cháy.

Ngọn lửa rực rỡ như hoa bỉ ngạn tàn phá phòng ăn đang ngập tràn ánh nắng.

"Dừng... dừng lại đi..."

Gương mặt của người đàn ông và phụ nữ đang lo lắng cho cô cháy xém như những tấm ảnh trong biển lửa. Những lời nói dịu dàng của họ bị tiếng ồn át đi, dần dần không còn nghe rõ được nữa.

Giữa những hình ảnh đang méo mó đen kịt, một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cô.

"Làm ơn, xin cô đấy... đừng lấy đi...!"

Ngay khi cô vươn tay ra, thế giới đã cháy rụi. Phòng ăn hóa thành vực thẳm, những mảnh vỡ của lửa bay lượn trong bóng tối.

Nadeshiko hét lên, điên cuồng gom nhặt những mảnh vỡ đang cháy.

Dù đôi tay có bỏng rát đến đâu, những mảnh vỡ mong manh vẫn vỡ tan ngay khi cô vừa gom lại. Nhìn những mảnh vỡ hóa thành tro bụi rơi xuống, Nadeshiko rơi những giọt nước mắt trong suốt.

"Tại sao... tại sao lại... tàn nhẫn... như vậy..."

" "──Từ phía xa, có tiếng gọi.

Khi cô mở đôi mắt ướt đẫm, tro bụi lấp đầy lòng bàn tay bỏng rát đã hóa thành những cánh hoa.

Những cánh hoa trong suốt── là hoa anh đào. Ngay khi nhận ra, chúng đồng loạt bay vút lên từ lòng bàn tay cô.

Hàng ngàn cánh hoa theo cơn gió ấm áp bay lượn trong vực thẳm. Chúng tựa như một tấm áo mềm mại── hay như những đầu ngón tay của ai đó, đang vuốt ve mái tóc Nadeshiko.

" "──Từ bên cạnh, có tiếng gọi.

Một cảm giác thật bình yên. Cô cảm nhận được mọi vết thương đang được chữa lành bởi hương thơm thoang thoảng của hoa anh đào.

Nadeshiko nhắm mắt, phó mặc bản thân cho cơn bão hoa.

──Nadeshiko, mở mắt ra.

Cô định bật dậy ngay lập tức. Nhưng theo quán tính, cô lăn từ chiếc ghế gỗ cứng xuống đất.

"Ư, ưm... á... cái gì vậy...?"

Vừa rên rỉ đau đớn, Nadeshiko vừa cố gắng bò trở lại lên ghế. Cơn gió lạnh làm mái tóc màu trà sữa của cô bay bay, và vai cô nhói đau vì cú va đập.

Trên đầu là một bầu trời xanh ngắt đẹp đến nao lòng.

Nhìn ra xa, những dãy núi mùa đông phủ tuyết trắng xóa lạnh lẽo hiện ra. Phía núi có vẻ nhiều mây, bóng núi mờ ảo như thể nhìn qua một tấm vải lanh thô.

Và xung quanh Nadeshiko là những công trình kiến trúc giống hệt nhau như hai anh em sinh đôi.

Tất cả đều có hình dáng không mấy đặc sắc. Ban công nhỏ nhắn, tháp nước khổng lồ được đặt sừng sững trên mái── ngay cả mức độ xuống cấp của lớp sơn màu kem cũng y hệt nhau.

Nadeshiko đang ở giữa hai tòa nhà giống nhau một cách kỳ lạ đó.

Một mùi hương kỳ lạ thoang thoảng. Một mùi ngọt ngào khác với thứ cô cảm nhận trong mơ, đang lan tỏa khắp nơi.

"Đây là đâu chứ..."

Khi lảo đảo đứng dậy, Nadeshiko mới nhận ra tình trạng của mình. Bộ đồng phục thủy thủ của Học viện Shikibu đã xộc xệch, và trên vùng da hở có vài vết trầy xước.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì... á..."

Cơn đau đầu âm ỉ khiến cô phải ôm trán.

Cơn đau không dữ dội. Nhưng nó khiến tầm nhìn của cô chao đảo. Cơ thể cô nặng trĩu như thể có bao cát đè trên lưng, và cơn buồn ngủ cũng ập đến.

Nadeshiko cố nhớ lại nguyên nhân của cơn đau đầu, rồi đột ngột dừng lại.

"Mình... là ai...?"

Cô cảm giác như có một lớp sương mù dày đặc trong sọ não. Ký ức chắc chắn ở đó, nhưng khi cô cố gắng nắm lấy, đường nét của chúng lại tan biến.

Cô không biết mình là Nadeshiko nào── rốt cuộc mình là ai.

Vò rối mái tóc màu trà sữa, Nadeshiko cố gắng hết sức để bình ổn lại hơi thở.

"Bình... bình tĩnh nào... bình tĩnh lại... mình là một Nadeshiko nào đó... và rồi..."

(Cứ ngủ đi là được.)

Ong... cô đột nhiên cảm thấy não mình nặng trĩu.

Nadeshiko cắn môi đến mức rỉ máu. Cơn đau nhói khiến những suy nghĩ mờ mịt của cô trở nên sắc bén hơn.

"Phải tỉnh táo... dù sao đi nữa, cũng phải hành động."

Trong túi áo cô lục được, ngoài một bộ sơ cứu nhỏ còn có một chiếc điện thoại thông minh.

Trên màn hình khóa chụp hình một con kỳ giông khổng lồ đang ngủ say, dòng chữ "Ngoài vùng phủ sóng" tàn nhẫn sáng lên. Dù sao đi nữa, cô cũng không nhớ được mật khẩu nên chẳng có ích gì.

Ngày mười hai tháng hai. Thời gian là mười hai giờ mười lăm phút chiều.

Và rồi── nhìn thấy thông báo hiện trên màn hình, Nadeshiko nghiêng đầu.

Có vẻ như có đến vài chục tin nhắn từ một người tên là "Amana".

"Amana-san...?"

Ngay cả khuôn mặt của người này, Nadeshiko bây giờ cũng không thể nhớ ra.

Chỉ là── khi thốt lên cái tên đó, cô cảm thấy sự bất an trong lòng vơi đi một chút.

Cất chiếc điện thoại vô dụng đi, cô nhìn quanh.

Không một bóng người. Xung quanh vắng lặng như tờ. Chỉ có thể thấy một máy bán hàng tự động cũ kỹ, những hàng cây ven đường không được chăm sóc cẩn thận, mặt đường nhựa nứt nẻ, và những sticker dán khắp nơi...

Và những tòa nhà vô danh. Nhìn lên những công trình đứng sừng sững hai bên mình, Nadeshiko chạm vào gáy.

"...Nghe thấy tiếng gì đó. Hình như là ở đằng kia."

Đi được một lúc, cô nhận ra có vô số tòa nhà có vẻ ngoài giống hệt nhau.

Tất cả các tòa nhà đều có dòng chữ viết bằng phông chữ đơn điệu ở bên hông.

"Khu chung cư Sakakibaranohara Tòa nhà số Mười lăm"

Lớp sơn đã bong tróc ở nhiều chỗ, có thể đọc thành "Kamusari".

"Ra vậy... đây là một khu tập thể."

Có vẻ đây là một khu tập thể khá lớn. Dãy phố được sản xuất hàng loạt trông như kéo dài vô tận.

Càng đến gần, cô càng cảm nhận được hơi người rõ hơn.

Trên vô số ban công, vô số quần áo được phơi. Xung quanh còn vang lên tiếng đập chăn nệm vui tai, và cả tiếng chuông gió cô đơn còn sót lại trong mùa đông.

Tầng một của tòa nhà phía trước là một khu phố mua sắm.

Trên tấm biển hiệu đã phai màu có ghi "Phố mua sắm Sakakibaranohara Bubly" và "Hãy yêu quý hoa". Có thể thấy biển hiệu của một cửa hàng điện tử được dán băng keo và cột đèn ba màu đỏ, xanh, trắng của một tiệm cắt tóc.

Khá là tối tăm. Sau khi rụt rè quan sát, Nadeshiko thận trọng định bước vào trong tòa nhà.

──Tay áo và tay áo sượt qua nhau.

Nadeshiko nín thở, nhìn quanh. Nhưng trong khu tập thể trống rỗng này, ngoài Nadeshiko ra thì không có lấy một con mèo.

"Không thể nào..."

Chắc chắn đã có ai đó đi lướt qua ngay bên cạnh cô. Cảm giác tay áo khoác sượt qua nhau, và cảm giác đầu ngón tay chạm nhẹ chắc chắn đã có.

Cô nhìn lại phía trước. Khu phố mua sắm cũ kỹ giờ đây trông như một hang động ẩn chứa một thứ gì đó vô hình.

Nadeshiko bồn chồn xoa gáy, lùi lại khỏi khu phố mua sắm vắng vẻ.

"──Nadeshiko."

Từ sau lưng, có người gọi tên cô. Vẫn giữ nguyên tư thế tay chạm vào gáy, Nadeshiko đông cứng người.

"Nadeshiko."

Nghe như giọng của một cô bé còn non nớt.

Tuy nhiên, ngữ điệu thật kỳ lạ. Như thể một loài chim hay thú đang bắt chước giọng người.

Phía trước là khu phố mua sắm tối tăm. Phía sau là một thứ gì đó giống như một cô bé.

Cô không biết phải thở thế nào. Bị kẹt cứng giữa hai bên, chỉ có nhịp tim là ngày một nhanh hơn.

"Này, Nadeshiko."── Thứ ở sau lưng lặp lại một cách máy móc.

Nadeshiko quyết định. Cô siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi và quay lại.

"...Nadeshiko."

Nó trông khoảng chừng học sinh tiểu học. Thấp hơn Nadeshiko rất nhiều và gầy gò. Nó mặc một bộ trang phục thanh lịch. Một chiếc áo choàng lông thú trắng muốt, áo blouse và váy.

Là một cô bé. Trông giống một cô bé. Có phải là một cô bé không?

Thật khó để phán đoán.

Khi mà nó lại có một cái đầu bò thế này.

"Nadeshiko, này, này."

Một cái đầu bê con trắng muốt được gắn trên vai của cô bé. So với thân hình mảnh mai, cái đầu to một cách mất cân đối đó chắc chắn là đầu của chính cô bé.

Đôi mắt ướt át không thể là đồ giả đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Nadeshiko.

"Này, này, này, lưng..."

Âm thanh vang lên cộp cộp không phải là tiếng giày, mà là tiếng móng guốc.

Cô bé vươn tay về phía Nadeshiko và bước một bước. Cái đầu quá nặng so với cơ thể của nó lắc lư.

"Lưng, có..."

Cặp sừng vàng lóe lên── ngay khoảnh khắc đó, sự đông cứng của Nadeshiko được giải thoát.

Cô gạt bàn tay mảnh khảnh ra, suýt ngã khi quay gót. Và rồi, theo sự thúc đẩy của nhịp tim, cô gần như không suy nghĩ gì mà lao vào khu phố mua sắm.

Cửa hàng thịt, cửa hàng hoa, cửa hàng đồ ăn sẵn, cửa hàng thủ công── những tấm biển hiệu phai màu lần lượt lướt qua tầm mắt cô.

Và rồi cửa cuốn được lắp đặt trên trần nhà, vòi cứu hỏa phủ kín tường, cầu thang xoắn ốc không dẫn đến đâu, phòng quản lý có ma-nơ-canh đứng, và đèn neon sáng trong bóng tối của nhà vệ sinh──.

"Cái gì thế này...!"

Nadeshiko chết lặng, nhưng vẫn nhảy qua cầu thang chỉ có bậc đầu tiên và bậc cuối cùng.

Ngay cả khung cảnh nhìn thấy bằng mắt thường cũng giống như một bức ảnh ghép. Chạy qua sự hỗn loạn đó, Nadeshiko cuối cùng cũng kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.

Vừa thở hổn hển, cô vừa nhìn lại phía sau. Trong khung cảnh hoang tàn, không thấy bóng dáng của cái đầu bò đâu cả.

"...Nơi quái quỷ gì thế này."

Trên những chiếc ghế ống xếp trước cửa hàng đã đóng cửa, Nadeshiko uể oải tựa người vào.

Ngẩng đầu lên, cô thấy những đồ trang trí bằng hoa giả mô phỏng cây anh đào rủ. Cô lơ đãng ngắm nhìn những bông hoa đã phai màu khẽ lay động trong không khí.

"...Tại sao lại ra nông nỗi này."

Chiếc ghế kêu kẽo kẹt, Nadeshiko ôm đầu.

Mái tóc màu trà sữa chảy xuống vai, che khuất tầm nhìn. Cứ thế, trong lúc nhìn chằm chằm vào sàn gạch màu đỏ au được ngăn cách chật hẹp, khóe mắt cô dần nóng lên.

"Tại sao... mình lại tỉnh dậy chứ..."

Cô hiểu rằng giấc mơ đó là ảo ảnh.

Hình ảnh hai người quây quần bên bàn ăn giờ chỉ còn là những bóng đen mờ ảo trong ký ức. Nhưng khung cảnh buổi sáng yên bình bên họ vẫn in đậm trong tâm trí Nadeshiko.

Ánh nắng ban mai dịu dàng, giọng nói phát ra từ chiếc TV màn hình lồi, mùi thơm của bữa sáng── tất cả đều khiến lồng ngực cô thắt lại.

"Tại sao... mình lại quay về chứ..."

Cô hiểu rằng đây là thực tại.

Thế nhưng, bây giờ cô lại khao khát được trở về với ảo ảnh hạnh phúc đó.

Cô thực sự không có cha mẹ. Và cô đang lang thang vô định trong một khu phố mua sắm tối tăm.

(Ở trong mơ chẳng phải tốt hơn sao...)

Một giọng nói thì thầm trong góc khuất tâm trí cô. Như thể tuân theo lời nói đó, Nadeshiko uể oải nhắm mắt lại.

Bây giờ cô chỉ không muốn ở đây. Cô muốn trở về giấc mơ dịu dàng ấy.

"Nếu đã thế này, thà rằng...!"

Lời nói sắp tuôn ra được giữ lại trên môi.

Vẫn cúi gằm mặt, Nadeshiko mở đôi mắt ướt đẫm. Cô lấy điện thoại thông minh ra khỏi túi.

Trên thông báo của màn hình khóa, có tên "Amana".

"Amana..."

Cô không biết đó là bạn hay thù.

Thế nhưng mỗi khi thốt lên cái tên đó, trái tim đang xao động của cô lại bình lặng đi. Một cảm giác an tâm khác với cơn bão hoa trong mơ đang bao bọc lấy Nadeshiko đang run rẩy vì lo sợ.

"......Chỉ một chút nữa thôi."

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Sau đó, cô lau nước mắt và đứng dậy.

"Chỉ một chút nữa thôi... mình sẽ cố gắng..."

Cô không biết làm thế nào để thoát khỏi đây. Dù vậy, Nadeshiko vẫn bước một bước.

Coong── tiếng guốc gỗ vang lên cao vút.

Nadeshiko nín thở. Cô cứng nhắc quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Có một cửa hàng đồ chơi. Những quả bóng sặc sỡ treo lủng lẳng từ mái hiên đang đung đưa.

Mùi máu nồng nặc── và rồi, nó xuất hiện.

Nó cao một cách lạ thường, đầu gần chạm trần nhà. Nó mặc một bộ đồ đen và hakama rách rưới. Chiếc cà sa đeo trên cổ có màu đỏ rực, cùng với những món đồ trang trí hình cầu khiến nó trông như một gã hề.

Trên mái tóc xù xì như bờm sư tử, một chiếc vương miện kim loại giống mào gà được cài vào.

Bàn tay đen của nó to như một cái cào.

Giấu sau những ngón tay dài đó là một quả lựu lớn. Những ngón tay hơi lún vào lớp vỏ đỏ bóng nhẫy, nhỏ giọt.

Không phải. Đó không phải là quả lựu── một phần tỉnh táo trong đầu cô thì thầm.

Là một trái tim. Một trái tim vừa bị moi ra đang co giật trong lòng bàn tay nó.

Nó lắc lư cái đầu, nhìn Nadeshiko đang đông cứng người.

Nó đeo một chiếc mặt nạ sắt. Chiếc mặt nạ màu đen dường như được mô phỏng theo khuôn mặt của một Karasu Tengu.

"Ca... ca, z... a, gọa... c..."

Nó phát ra tiếng. Giống như tiếng chim bắt chước tiếng người.

Bàn tay đen tùy tiện ném trái tim đi. Một tiếng "bép" vang lên, khối thịt văng ra tung tóe màu đỏ.

Cô không biết phải thở thế nào. Cơ thể đông cứng, không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Vậy mà, chỉ có trái tim là đập loạn xạ như bị hỏng── như thể sợ hãi bị tách rời khỏi cơ thể.

"──Lại, đây."

Giọng nói khàn khàn làm tóc mái cô rung lên. Khi cô nhận ra, chiếc mặt nạ Thiên Cẩu đã ở ngay trước mặt.

Cô có thể nhìn thấy phía bên kia của hốc mắt trống rỗng như hang động. Ở đó, có một mống mắt màu xanh lam sáng lên.

Nadeshiko ngơ ngác nhìn bàn tay đen đang cố gắng che khuất tầm nhìn của mình.

"──【Vỡ tan】!"

Giọng một người phụ nữ trong trẻo như ngọc làm rung chuyển không khí.

Con Thiên Cẩu đen dừng lại. Trong khi đó, cơ thể Nadeshiko đã hành động nhanh hơn cả suy nghĩ của cô.

Ngay sau khi cô nhảy lùi lại theo bản năng, những tia lửa bắn ra trong không trung.

Những tia sáng xanh và vàng liên tiếp lóe lên nhắm vào mặt con Thiên Cẩu đen. Gầm lên một tiếng rít ghê rợn, con Thiên Cẩu vung hai tay và lảo đảo lùi lại.

Nadeshiko, người đã thả lỏng cảnh giác, suýt nữa thì khuỵu xuống tại chỗ.

Tuy nhiên, tay cô bị nắm chặt lấy.

"Đồ ngốc! Đang làm gì thế!"

Một người phụ nữ tóc đen kéo tay Nadeshiko, hối thúc. Cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngắm nhìn.

"Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách── chạy thôi, Nadeshiko!"

"Ể, a...!"

Không hiểu chuyện gì, Nadeshiko cứ thế bị người phụ nữ dẫn đi và chạy.

Cô cảm nhận được một mùi hương huyền bí. Dường như đó là mùi hương từ người phụ nữ. Khác với mùi hoa anh đào trong mơ và mùi ngọt ngào của khu tập thể, mùi hương này có gì đó rất quen thuộc──.

Tiếng xương thịt kêu răng rắc kéo Nadeshiko trở về thực tại.

Nhìn qua vai, con Thiên Cẩu đen đã lấy lại thăng bằng và đang dồn toàn bộ sức lực vào cơ thể. Lưng nó biến dạng như bị xé toạc, và từ sâu trong cơ thể, những đôi cánh kỳ lạ đang mọc ra──!

"Ôi chao ôi... đôi cánh thật xấu xí làm sao."

Người phụ nữ tóc đen vừa thở dài, vừa quay lại che chắn cho Nadeshiko.

"Lũ súc sinh có cánh kia, biết thân biết phận đi── Hồ Ly Hỏa・Koromode!"

Như thể tay áo kimono đang bay lượn── những ngọn lửa xanh và vàng lập lòe theo quỹ đạo của chiếc quạt.

Ngay sau đó, một làn sóng sức mạnh vô hình được phóng ra. Con Thiên Cẩu đen hứng trọn nó. Phá tan tành chiếc tủ kính đựng "gà rán tự làm", con dị hình cùng với một sự phá hủy dữ dội đã xông vào cửa hàng đồ ăn sẵn.

"Gà còn bay được tốt hơn!"

Vang lên tiếng cười sảng khoái, người phụ nữ tóc đen lao đi.

Cô không biết con Thiên Cẩu đó là gì, cũng không biết người phụ nữ này là ai.

Thế nhưng── Nadeshiko cũng cười nhẹ một chút.

◇ ◆ ◇

Chạy, chạy, chạy── chỉ biết cắm đầu chạy một cách liều lĩnh.

Và rồi, khi Nadeshiko bắt đầu thấy chóng mặt, tầm nhìn của cô đột nhiên mở ra.

Đó là một công viên. Tấm biển "Hãy yêu quý hoa" cũng trở nên vô ích, cây cỏ mọc um tùm. Các thiết bị sân chơi đều đã rỉ sét, và hồ nước bị tảo che phủ đến nỗi không thể nhìn thấy gì bên dưới.

Trên bờ hồ tù đọng, một con chim nhỏ đang đậu.

Bộ lông màu xanh biếc rực rỡ── là một con chim bói cá. Loài chim vốn sống ở những dòng suối trong xanh ấy đang nhìn chằm chằm vào hai người.

"...Hừm, đúng là một đứa trẻ hư."

Nghe tiếng thở dài phiền muộn, Nadeshiko chuyển ánh mắt sang người phụ nữ tóc đen.

Một người phụ nữ đẹp tuyệt trần. Mái tóc đen tuyền óng ả chảy xuống gáy trắng ngần. Đôi mắt màu hổ phách quyến rũ, đôi môi màu đỏ san hô cong lên như đang cười. Nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt tạo nên một ấn tượng có phần diễm lệ.

Cô mặc một chiếc áo khoác đen ôm lấy thân hình cân đối hoàn hảo, và đeo một chiếc túi xách trên vai.

Một vẻ đẹp đến nghẹt thở. Bị khuôn mặt xinh đẹp đó nhìn thẳng vào, Nadeshiko bất giác lùi lại.

"Bỏ tôi lại một mình thật là lạnh lùng. Ít nhất cũng phải bàn bạc một tiếng chứ."

"Ể, ờm..."

Mặc kệ Nadeshiko đang lúng túng, người phụ nữ tóc đen cứ đóng mở chiếc quạt lách cách. Mặc dù môi cô ấy đang cười mỉm, nhưng cô cảm nhận được một bầu không khí có phần hờn dỗi.

"Nãy giờ em đã đi chơi ở đâu vậy hả? Để rồi bị một con Thiên Cẩu giả mạo như thế..."

"Cô là ai── ạ?"

Bốp── người phụ nữ đang định mở quạt thì dừng lại.

Nhìn người phụ nữ mang vẻ mặt bối rối như một đứa trẻ, Nadeshiko không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi một cách kỳ lạ.

"──Em nói gì cơ?"

"Tôi, tôi chỉ nhớ được tên mình thôi... tôi không biết gì cả, thật đấy. Cả việc tại sao tôi lại ở đây... và cả việc... cô là ai..."

Nadeshiko lắc đầu, ôm lấy đầu. Cơn đau đầu âm ỉ vẫn không dứt. Hơn nữa, có lẽ vì đã chạy hết sức, cơ thể cô càng thêm nặng trĩu như đang vác một bao cát.

"Em không biết, tôi là ai sao?"

"...Tôi không biết. Xin lỗi vì đã không nhận ra dù cô đã cứu tôi..."

Nadeshiko cúi đầu. Ngay cả tiếng quạt khe khẽ của người phụ nữ cũng nghe như đang trách móc cô.

Kít, kiriri, kiriri, kít, kít── trong tĩnh lặng, tiếng chim bói cá hót líu lo.

"──Suàn la."

Nghe giọng nói mềm mại, Nadeshiko rụt rè ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ tóc đen mỉm cười nhẹ. Một nụ cười hiền hậu như đang trông chừng một đứa trẻ lạc.

"Chà, đừng bận tâm làm gì. Mất trí nhớ hay bị cướp đi cảm xúc, trên đời này chuyện đó cũng thường xảy ra thôi. Suàn la, suàn la, đành chịu... cứ xem như bắt đầu lại từ đầu đi."

"À... thật sự, xin lỗi cô..."

"Không cần phải xin lỗi. Tạm thời, cứ gọi tôi là Ichijiku Amana."

"Amana-san... cảm ơn cô."

"Tốt, tốt, ngoan lắm... nhưng mà, em có thể gọi tôi bằng tên không thôi được không? Nếu được, hãy gọi một cách suồng sã, vừa đáng yêu vừa xấc xược... như thể một con mèo cưng đột nhiên biết nói tiếng người đang gọi người chủ mệt mỏi của mình vậy. Kính ngữ cũng không cần. Tôi sẽ thấy không thoải mái."

"...Là cảm giác như thế nào cơ?"

Dù thoáng lo lắng, nhưng Nadeshiko lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Amana── có lẽ người đã liên lạc với cô nhiều lần chính là cô ấy. Dù không chắc cô ấy có thực sự là đồng minh hay không, Nadeshiko lần đầu tiên cảm thấy bình tĩnh.

"Vậy thì, Nadeshiko... em nhớ được đến đâu?"

"...Em chỉ biết, mỗi tên của mình thôi."

Được Amana thúc giục, Nadeshiko di chuyển đến chiếc ghế dài đặt ở một góc.

Ngay khi ngồi xuống, cơn mệt mỏi ập đến. Đầu cô nặng trĩu như thể có hồ dán đổ đầy trong sọ não, và suy nghĩ của cô trở nên lờ đờ, mờ mịt.

Dù vậy, cô vẫn cố gắng vắt óc suy nghĩ và kể lại những gì đã xảy ra.

"...Hừm... 'giấc mơ hạnh phúc' à. Ra vậy, ra vậy..."

Amana ngồi cạnh, dùng quạt che miệng và chăm chú nhìn Nadeshiko.

Một khoảng lặng ngắn. Trong lúc đó, đầu Nadeshiko vẫn lắc lư một cách nguy hiểm.

(Ngủ đi, ngủ đi)── cơn buồn ngủ đang réo gọi trong bộ não sắp đến giới hạn của cô.

"──Xin lỗi nhé. Chị kiểm tra một chút."

Trước Amana đang đột ngột vươn một tay ra, Nadeshiko thoáng cứng người. Nhưng Amana không chạm vào da thịt cô. Bàn tay trắng muốt lướt trong không trung, như thể đang lần theo đường nét mái tóc cô.

"Em buồn ngủ không chịu được đúng không? Như thể bị ép phải ngủ vậy."

"Ể, ờm... đúng vậy, em mệt lắm..."

"Ra vậy... chị hiểu rồi."

Amana gật đầu và đứng dậy. Trước Nadeshiko đang bối rối, cô vừa mân mê chiếc quạt vừa trầm tư suy nghĩ.

"...Phải làm sao đây nhỉ... tình hình này thì cách thông thường sẽ... Cửu Tinh của mình tuy vạn năng, nhưng lần này cần một cách tinh tế hơn... vậy thì, cách thức sẽ là..."

"Cô, cô định làm gì...?"

"Chỉ là một phương pháp chữa trị thô sơ của kẻ nghiệp dư thôi. Cứ thoải mái đi."

Một điều đáng sợ vừa được nói ra. Nadeshiko bất giác nhổm người dậy.

Amana hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô múa chiếc quạt, liên tục đóng mở nhanh chóng. Nhìn theo những chuyển động theo một nhịp điệu độc đáo đó, đầu Nadeshiko trở nên mơ màng.

"...Nhật luân, nhật luân, hỡi thiên tử của ngày. Ở phía đông của giấc mơ, hãy báo cho ác ma biết."

Ong ong── tiếng ù tai như tiếng gầm gừ làm rung chuyển não bộ cô.

Nadeshiko không chịu nổi, ôm đầu. Ngay lúc đó, Amana dùng chiếc quạt đang mở của mình phe phẩy nhanh về phía Nadeshiko.

"Hãy kéo nó ra từ sau mí mắt──!"

Nadeshiko không cảm thấy một chút gió nào.

Tuy nhiên, đối với một thứ khác, đó dường như là một cơn bão. Đột nhiên, sức nặng trên lưng cô biến mất. Đồng thời, khung cảnh trở nên sống động hơn, và các giác quan của cô lấy lại sự nhạy bén.

Nadeshiko nhanh chóng đứng dậy, đến gần bên cạnh Amana.

"Cái gì, kia...!"

Một thân hình mập mạp, cái mõm dài một cách kỳ lạ.

Lưng nó có những đốm lốm đốm, và xung quanh đầu có bờm. Bốn chi của nó giống như bàn tay gầy gò của con người. Trên thân mình cũng nổi lên nhiều hoa văn giống mặt người.

Nhãn cầu đỏ ngầu gần như lồi ra khỏi hốc mắt, co giật liên tục một cách bất thường.

"Là Nghịch Mô. Là dạng biến thể của con Mô chuyên ăn giấc mơ."

Amana đóng quạt lại một tiếng "bốp". Môi cô vẫn nở một nụ cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sắc bén.

"Mô là loài quái vật ký sinh trong tinh thần, hấp thụ linh khí biến đổi từ những giấc mơ. Vốn dĩ chúng được xếp vào loại ích thú... nhưng giấc mơ của con người hiện đại có vẻ quá kích thích đối với chúng."

(Nadeshiko...)

Một giọng nói kỳ lạ không rõ nam nữ vang lên trong sọ não cô.

Con Nghịch Mô co ro trong bụi cỏ, chỉ quay mặt về phía Nadeshiko. Đôi mắt to một cách kỳ lạ của nó run rẩy như thạch panna cotta, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Nadeshiko.

(Ngủ đi, Nadeshiko)(Ngủ đi nào)(Cho ta đi mà)(Cho ta)

Những lời thì thầm như những con sóng nhỏ vỗ về não bộ cô── ập đến. Nadeshiko không chịu nổi, bịt tai lại.

"Nó đang nói trong đầu em...!"

(Này, Nadeshiko...)(Cho ta, cho ta đi mà...)

Bàn tay giống hệt tay người lướt trong không trung. Và rồi, con Nghịch Mô chỉ từ từ vẫy tay.

Ong── đầu Nadeshiko chao đảo. Và rồi, chân cô tự động bước về phía trước một bước.

"Cái...!" Trước Nadeshiko đang nín thở, con Nghịch Mô lại một lần nữa──.

"Nhật luân, nhật luân, hỡi thiên tử của ngày!"

Amana dường như chỉ vừa vung chiếc quạt gỗ mun của mình.

Thế nhưng, con Nghịch Mô hét lên và ngửa người ra sau. Ngay khi con quái vật ngã ngửa ra đất, những lời thì thầm vang vọng trong đầu Nadeshiko đột nhiên tan biến.

Vừa đỡ lấy Nadeshiko đang lảo đảo, Amana vừa hướng chiếc quạt đang mở về phía con Nghịch Mô.

"【Trấn áp】──!"

Cô hạ chiếc quạt xuống. Lập tức, con Nghịch Mô đang giãy giụa bị một lực vô hình đè xuống.

"...Một con Mô nghiện giấc mơ. Biến thể của nó chính là con Nghịch Mô này. Chúng tạo ra đủ loại kích thích trong giấc mơ của con người để làm thay đổi linh khí, rồi hút lấy nó."

"Nếu bị thứ này ám thì sẽ ra sao?"

"Đầu tiên sẽ rơi vào trạng thái hôn mê. Ngày đêm bị cướp đi linh khí, và cuối cùng thì..."

"Cái, cái gì...! Vậy thì, em cũng──!"

"Yên tâm đi. Chị vừa mới cắt đứt mối liên kết giữa em và nó rồi. Nhưng nếu chị không nhận ra thì nguy hiểm thật đấy. Suýt nữa thì thành công chúa ngủ trong rừng ở khu tập thể giới hạn này rồi."

"Vậy, sao... nhờ có cô cả. Cảm ơn, Amana."

"Hừm, cứ khen chị nhiều vào. Chị đây thích nhất là những lời tán dương, ngưỡng mộ và ghen tị đấy."

"Ừm, cảm ơn cô. Nếu đánh bại được con quái vật này, em cũng sẽ nhớ lại được mọi thứ, phải không?"

"Ưm... ư... chắc là vậy."

Nadeshiko liếc nhìn Amana. Đôi môi màu san hô đang cười của cô ấy hơi co giật.

"Sao vậy, Amana?"

"Ừm, à... thì, vì nó đã ám em, nên chị nghĩ nguyên nhân chắc là do nó..."

"'Nghĩ' sao... nghe có vẻ không chắc chắn lắm nhỉ. Em thấy bất an quá."

"Ừm... không, cũng không cần phải lo lắng đâu. Có chị ở đây thì siêu cấp vô địch không thành vấn đề."

Amana trông có vẻ rất khó nói, cô cứ liếm môi liên tục.

"Chỉ là... con Nghịch Mô này là một loài quái vật mới xuất hiện gần đây. Vì vậy, biện pháp đối phó vẫn chưa rõ ràng... vốn dĩ loài Mô ban đầu cũng đã hiếm rồi... nói tóm lại là..."

"...Là sao cơ?"

"............Thật khó, để nói chắc chắn."

Nadeshiko không nói gì, từ từ chuyển ánh mắt về phía con quái vật.

Con Nghịch Mô vẫn bị phong ấn dưới đất. Bàn tay gầy gò của nó đang cào vào cát một cách vô vọng.

Cặp nhãn cầu khổng lồ đến mức tưởng chừng sắp rơi ra khỏi hốc mắt vẫn dán chặt vào Nadeshiko.

Và rồi──bên dưới chiếc mũi dài ngoằng, nó đang cười.

"...Thế thì, tôi cứ phải chịu đựng thế này mãi sao?"

Nadeshiko buông thõng vai. Amana dịu dàng dùng một tay vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô.

"Này này, cứng rắn lên nào cô bé. Mọi chuyện cứ để cho bà chị này lo."

"Nhưng mà, chẳng phải là không có cách đối phó sao...?"

"Có mà. Mô-man-tai. Dù sao thì, tôi cũng là chuyên gia về bùa chú đấy. Xưa hay nay, làm gì có kẻ nào rành về chú thuật hay yêu thuật hơn tôi cơ chứ."

Amana nhếch mép cười với Nadeshiko đang nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn. Cứ thế, trong khi vẫn dùng chiếc quạt để đè chặt Nghịch Mô, cô bắt đầu lục lọi chiếc túi đeo vai của mình.

"Trước mắt thì, cứ thử ‘mổ xẻ’ nó ra xem sao. Tôi cũng có hứng thú với cơ chế của con hàng này──"

────Bất chợt, một cái bóng đổ xuống tầm nhìn của họ.

Từ khu tập thể phía sau, một kẻ nào đó đã nhảy xuống. Như một vệt mực rơi trên tờ giấy trắng, một cái bóng có hình thù kỳ dị đổ xuống công viên giữa ban ngày──xuống ngay trước mặt cả hai.

Một tiếng gầm vang lên. Một cơn chấn động âm ỉ chạy dọc dưới chân, và bụi cát cuộn lên như một bức tường trắng.

"Ghét quá...! Cái gì thế này...!"

Amana nhanh chóng kéo Nadeshiko, người đang ôm đầu thét lên, ra sau lưng mình.

【CÔ LÔ CÔ LÔ CÔ LÔ...】

Một giọng nói kỳ lạ, pha trộn giữa âm trầm và âm cao, vang lên.

Trong đám bụi cát, một chiếc mặt nạ kỳ quái hiện ra. Thoạt nhìn, nó trông giống con Hắc Thiên Cẩu ở khu phố mua sắm kia.

Thế nhưng──khi hình dáng của nó hiện ra từ phía bên kia đám bụi, sắc máu trên mặt Nadeshiko hoàn toàn biến mất.

"Cái gì, con Thiên Cẩu này...!"

Nó cũng mặc một bộ đồ rách rưới và đeo cà-sa như Hắc Thiên Cẩu.

Tuy nhiên, con Thiên Cẩu này còn to lớn hơn cả Hắc Thiên Cẩu. Với tấm lưng gồ lên như một ngọn đồi nhỏ và khoác một chiếc áo haori, trông nó chẳng khác nào đang vác một cái lều trên lưng.

Từ thân hình đó, hai cặp tay chân vươn ra. Tất cả đều bị còng sắt và xích xiềng lại, trông thương tích đầy mình.

Trong bóng tối dưới lớp áo haori, hai chiếc mặt nạ Thiên Cẩu màu đỏ đang lơ lửng.

"Hừm, gọi là ‘ni-nin-ba-ori’ chắc cũng được nhỉ... Đúng là một lũ kỳ quái."

Nấp sau chiếc quạt, Amana khẽ cười. Tuy nhiên, đôi mắt màu hổ phách của cô lại vô cùng sắc bén.

Trong lúc đó, hai chiếc mặt nạ của con Thiên Cẩu hai mặt liên tục hoán đổi và xoay tròn. Chuyển động của chúng mượt mà đến mức chỉ có thể nghĩ rằng chúng đang lơ lửng trong bóng tối, một cử động khiến người ta phải rùng mình.

"Ch-chúng ta mau chạy thôi... Bị một con to như thế tấn công thì chỉ có toi mạng thôi."

"Đúng thế thật. Chị cũng muốn chạy lắm, nhưng mà──Hừm..."

Với tiếng khớp xương kêu răng rắc, hai cánh tay của con Thiên Cẩu hai mặt rụt vào dưới lớp áo haori. Khi chúng xuất hiện trở lại, hai bàn tay ấy đang nắm chặt hai loại hung khí.

Một khối sắt có lẽ được mô phỏng theo hình dạng của một chiếc tù và, và một chiếc quạt kỳ lạ trông như thể được kết lại từ những lưỡi dao thép──.

"Này, không chạy là──!"

Một tiếng gầm vang lên──khi nhận ra, Nadeshiko đã bị Amana kéo sát vào người.

Phía sau lưng, khu trò chơi vận động gỉ sét đổ sập xuống với tiếng loảng xoảng. Chìm dần vào trong làn bụi cát, nó đã bị cắt làm đôi.

Amana đã dùng chiếc quạt của mình để đánh bật cơn cuồng phong do con Thiên Cẩu hai mặt phóng ra.

"... Mô-man-tai."

Cô thở ra một hơi ngắn. Rồi, Amana giương chiếc quạt ra như để che chắn cho Nadeshiko.

"Cứ giao cho chị đây."

Phía bên kia nụ cười mơ hồ, con Thiên Cẩu hai mặt bắt đầu di chuyển.

Cặp tay còn lại, vốn đang để không, lôi ra một thứ hung khí mới từ dưới lớp áo haori. Bốn sợi dây thòng lọng trông như dây kẽm gai được rút ra và lao thẳng về phía Amana.

Không hề né tránh những sợi dây đang rít lên vun vút, Amana chỉ chĩa chiếc quạt đã gấp lại về phía chúng.

"──【BẬT RA】"

Cùng với một loạt tia lửa lớn, cả bốn sợi thòng lọng gai đều bị bật ngược trở lại về phía con Thiên Cẩu hai mặt.

Những chiếc gai quấn quanh đâm vào da thịt, làm máu đen rỉ ra.

Thế nhưng, con Thiên Cẩu hai mặt không hề gỡ chúng ra, mà chỉ di chuyển những cánh tay và đôi chân khẳng khiu một cách bận rộn. Cái cách đôi chân yếu ớt so với thân hình của nó di chuyển, trông giống một loài bọ giáp hơn là một Thiên Cẩu.

Thân hình khổng lồ quấn đầy gai nhọn lao tới cùng với gió. Trước hình ảnh dị hợm đang lấn át tầm nhìn, Nadeshiko hét lên.

"Này──!"

"Ra là vậy, không có cảm giác đau sao──【BẬT RA】"

Những tia lửa như pháo hoa nổ tung──trong vũ điệu của ánh sáng xanh và vàng, con Thiên Cẩu hai mặt loạng choạng lùi về phía sau một khoảng lớn.

Nhân cơ hội đó, Amana hướng chiếc quạt đã mở rộng về phía Nadeshiko.

"C-cái gì...?"

"Đứng yên.──【ẨN ĐI】"

Nadeshiko bất giác cứng người lại, Amana nhanh chóng lướt chiếc quạt trên cơ thể cô.

Một làn khói thơm thoang thoảng trong giây lát, rồi bao bọc lấy Nadeshiko và tan biến. Sau đó, với một cử chỉ uyển chuyển, Amana vẫy chiếc quạt rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nadeshiko.

"Em cứ trốn đi. Chị đã làm em bớt nổi bật hơn một chút rồi, chắc sẽ ổn trong một lúc."

Amana cong môi một cách duyên dáng. Nụ cười nhếch mép quen thuộc──quen thuộc sao?

Nadeshiko mở to đôi mắt đỏ, nhìn vào khuôn mặt Amana.

"Amana──?"

"...Chị sẽ cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể."

Amana mỉm cười và quay lưng về phía Nadeshiko.

Hai chiếc mặt nạ Thiên Cẩu màu đỏ xoay tròn, dõi theo chuyển động của người phụ nữ. Bốn cái chân ngọ nguậy tạo ra những âm thanh kỳ quái, và thân hình khổng lồ như một ngọn đồi nhỏ quay một vòng lớn.

Không thèm để mắt đến Nadeshiko đang đứng sững sờ, con Thiên Cẩu hai mặt đuổi theo Amana.

"Ôi chà chà... Chuyện gì thế này! Mặt thì Thiên Cẩu mà cử động thì lại như bọ xít!"

Vừa giữ một khoảng cách lớn với con Thiên Cẩu, Amana vừa cất lên tiếng cười trong trẻo.

Có lẽ điều này đã chọc giận nó──bốn cánh tay đồng loạt tung ra những hung khí của mình.

Chiếc quạt thép lóe sáng, khối sắt được giơ lên gầm rít. Sợi thòng lọng đang quấn quanh tự xé rách da thịt nó, vung vẩy những giọt máu tung tóe đuổi theo Amana.

Thế nhưng──Amana, lại vô cùng uyển chuyển.

Cô dễ dàng lách qua lưỡi đao đang nhắm vào cổ, và nhẹ nhàng né tránh cú đập tiếp theo của khối sắt. Rồi cô luồn lách qua sợi thòng lọng đang lao tới theo một quỹ đạo phức tạp──và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đã ở ngay trước ngực con Thiên Cẩu hai mặt.

"──Hồ Hỏa・Lửa Trại!"

Chiếc quạt được vung xuống. Thân hình đồ sộ của con Thiên Cẩu hai mặt ngay lập tức bị bao trùm bởi ngọn lửa vàng óng.

Một tiếng thét kỳ quái vang vọng. Bốn cánh tay đánh rơi hung khí, cào xé chính cơ thể mình. Những nơi ngọn lửa vàng chạm tới đều cháy xém, hoặc sủi bọt, rồi vặn vẹo──.

Chẳng mấy chốc, kẻ dị hình đã biến thành một khối lửa, gục ngã xuống như thể đã kiệt sức.

Trong một khoảnh khắc, Nadeshiko đã thả lỏng má vì nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ánh mắt của Amana vẫn sắc bén như cũ.

"...Đã hạ được nó rồi phải không?"

Amana không trả lời câu hỏi của Nadeshiko được thốt ra bằng một giọng yếu ớt.

Sột soạt──một âm thanh nhớp nháp khó chịu vang lên. Cùng lúc đó, ngọn lửa vàng bỗng vụt tắt.

Nửa bên phải của con Thiên Cẩu đang gục ngã bỗng ngồi dậy, như thể đang cởi bỏ nửa bên trái của nó ra. Cùng lúc đó, nửa bên trái cũng đứng lên, như thể đang đẩy nửa bên phải ra.

【CÔ, CÔ, CÔ...】 Nửa bên phải thì thầm.

【LÔ, LÔ, LÔ...】 Nửa bên trái lẩm bẩm.

Cảnh tượng đó trông như một con bướm bị xé làm đôi.

Tay chân của chúng, những kẻ đeo mặt nạ đỏ, đều lệch hẳn về hai bên một cách cực đoan.

Và rồi, nửa thân người của chúng đã bị xé toạc một cách thảm thương. Từ mặt cắt nhuốm máu, những mảnh xương biến dị cùng với những đoạn xích gỉ sét buông thõng xuống, và đôi cánh của một con bướm khổng lồ vươn ra.

Nhìn đôi cánh ướt đẫm máu run rẩy một cách gượng gạo, Amana thở dài ngao ngán.

"............Quả nhiên, là hai trong một à."

Con Thiên Cẩu bên phải cầm chiếc quạt lưỡi dao.

Con Thiên Cẩu bên trái cầm khối sắt.

Đối mặt với chúng, những kẻ đang nắm chặt hung khí của mình, Nadeshiko lắc đầu với khuôn mặt tái mét.

"Amana, không được đâu... Chỗ này nên chạy thì hơn..."

"...Cũng không thể làm thế được."

Che miệng bằng chiếc quạt, Amana hướng đôi mắt màu hổ phách về một nơi nào đó.

Nadeshiko dõi theo ánh mắt của cô──và nhìn thấy hình dáng con quái vật đang nằm trên bụi cây khô héo.

Nghịch Mô. Có lẽ nó vẫn còn nằm dưới ảnh hưởng của thuật pháp của Amana, cơ thể nó đang co giật một cách đau đớn. Đôi tay rất giống con người của nó liên tục cào vào cát, cố gắng gượng dậy một cách tuyệt vọng.

"...Là tại, tôi sao? Vì ký ức của tôi mà, chị phải──"

Trong đôi mắt của cô gái đang sững sờ, hình ảnh người phụ nữ một mình đối đầu với hai con Thiên Cẩu hiện ra.

Luồn lách qua khối sắt mà con bên trái vung xuống, cô dùng chiếc quạt gỗ mun để hóa giải chiếc quạt thép mà con bên phải tung ra.

Lũ Thiên Cẩu chỉ chăm chăm đuổi theo những chuyển động của Amana, người đang đùa giỡn với chúng như một con cáo. Chúng chẳng thèm nhìn đến Nadeshiko đang đứng sững sờ──Nadeshiko bất giác cắm móng tay vào gáy mình.

"Rốt cuộc cũng chỉ là hai kẻ dở hơi... Chẳng có gì to tát cả──!"

Amana cười khẩy và vung nhanh chiếc quạt đang mở rộng.

Một làn sóng vàng óng ập đến hai con Thiên Cẩu. Tư thế phòng thủ của chúng bị phá vỡ, và tiếng thét chói tai vang lên thành một bản song ca.

"Một lũ gia cầm có cánh mà còn chẳng biết bay... Có gì mà phải sợ chứ?"

Đây là một tình huống đáng để thở phào nhẹ nhõm. Lũ Thiên Cẩu trông thế nào cũng không thể chiến đấu được nữa. Con Thiên Cẩu bên trái thì cái chân trái phát triển dị thường đã thành tro bụi, còn con Thiên Cẩu bên phải thì mất cả hai tay.

Thế nhưng──Nadeshiko vừa chạm vào gáy một cách bồn chồn, vừa nhìn chằm chằm vào nụ cười duyên dáng của Amana.

"Đừng có làm phiền tay ta thêm nữa──【ĐỨT RA】,【ĐỨT RA】,【ĐỨT RA】...!"

Mỗi khi chiếc quạt gỗ mun múa lượn, những tia máu lại bắn ra từ cổ của lũ Thiên Cẩu.

Thứ máu tựa như dầu thải bắn lên bầu trời xanh, nhuộm đỏ mặt đất cát trắng. Cùng với đó, nỗi bất an trong lồng ngực Nadeshiko cũng dần phình to như một đám mây đen.

"Này, Amana... Chẳng hiểu sao, em có cảm giác chẳng lành──"

Bầu không khí ngọt ngào bỗng trở nên thô ráp.

Nhìn lại, hai con Thiên Cẩu nhuốm máu đang dang rộng đôi cánh tựa như những đóa hoa bách hợp đen héo úa.

Bạch──tiếng đôi cánh bướm đập xuống đất vang lên một cách lạ thường. Amana, người đang định tung thêm một đòn tấn công nữa, mở to mắt và cố gắng vung nhanh chiếc quạt.

────Cơn gió, gào thét.

Cú đập cánh của con bướm đang hấp hối đã tạo ra một cơn cuồng phong khủng khiếp.

Các thiết bị sân chơi vỡ tan và bị thổi bay một cách dễ dàng. Cây cối đổ rạp như những cành cây nhỏ bị bẻ gãy.

"Kyaa──!"

Nadeshiko cũng bị thổi bay đi một khoảng lớn, lưng đập mạnh vào hàng rào lưới sắt bao quanh công viên.

Trong một thoáng, cô không thể thở được. Âm thanh xa dần, cảnh vật nhòe đi. Gió quất không thương tiếc vào cơ thể đang đổ sụp, và những mảnh gạch vụn cứa những vết nông trên da cô.

"Ư... A-Amana, đâu rồi...?"

Ở rìa tầm nhìn mờ ảo, cô nhận ra bóng dáng người phụ nữ thanh tao.

Dù đang loạng choạng và vai phập phồng lên xuống, Amana vẫn cố gắng đứng vững.

Xem ra cô đã xoay sở chịu đựng được cơn cuồng phong đó. Nếu cô không phản ứng, có lẽ cả hai đã bị một cơn gió còn dữ dội hơn thổi bay đi xa tít tắp rồi.

Và rồi──trong tầm nhìn nhòe đi, một cái bóng lay động.

Hai con Thiên Cẩu chồng đôi cánh của chúng lên nhau. Với những âm thanh răng rắc khó chịu, da thịt chúng kết dính lại với nhau.

"............Có gì, mà phải sợ chứ?"

Đối mặt với cái bóng đang cố gắng hợp nhất làm một, Amana dường như đã mỉm cười.

Thế nhưng, Nadeshiko đã nhìn thấy rõ. Phía bên kia tầm nhìn mờ mịt, vai cô ấy đang khẽ run.

────Bây giờ nghĩ lại. Những ngón tay vừa chạm vào vai mình lúc nãy, cũng vậy.

"Ng-ngay, từ đầu..."

Amana đã sợ hãi ngay từ đầu────.

Cô ấy sợ đến chết đi được, nhưng lại cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để không làm Nadeshiko lo lắng.

Khoảnh khắc nhận ra điều đó, Nadeshiko đã nghiến chặt răng.

"Thảm hại làm sao...!"

Vừa lúc nãy còn thấy bất an. Một chút trước đó, thì đang than thở.

Cô đã khao khát giấc mơ ngọt ngào ấy. Đã ước ao được sống hạnh phúc cùng với cha mẹ giả tạo.

────Bỏ mặc cô ấy, lại nơi này.

"Đứng dậy! Chiến đấu đi...! Đồ ngu ngốc...!"

Vừa tự mắng mình bằng một giọng khản đặc, cô vừa cố gắng đứng lên. Cảm giác của tứ chi đều mơ hồ, đôi chân thì còn tệ hơn cả một chú nai con mới sinh.

Ngã sõng soài trên mặt đất một cách thảm hại, Nadeshiko rên rỉ.

Đầu nặng trịch. Toàn thân đau nhức. Và, dòng máu chảy trong người nóng đến không chịu nổi.

Dù vậy──nhớ lại cảm giác từ bàn tay run rẩy của Amana, Nadeshiko nắm chặt lấy vai mình.

Bị thôi thúc bởi một sự bốc đồng, Nadeshiko tập trung ý thức vào khứu giác.

Tìm thấy rồi──đôi mắt sáng rực màu đỏ của cô mở to.

Vươn đôi tay đầy vết thương, Nadeshiko bò trên mặt đất. Nơi cô nhắm đến là khu trò chơi lồng leo đang sụp đổ. Trong bóng râm của những thanh sắt gỉ sét bị cong vênh, gãy nát và lăn lóc──.

Trước mặt con Nghịch Mô đang thở hổn hển, Nadeshiko lảo đảo đứng dậy.

────Cô cảm thấy một ánh nhìn mãnh liệt sau lưng.

Không cần quay lại cũng biết. Ánh mắt kỳ dị của con Thiên Cẩu hai mặt đó, chính xác là đang nhắm vào mình.

"Này... Mày đang nhìn cái gì thế? Tao ở đây cơ mà, đồ gia cầm có cánh──!"

Vừa nghe thấy tiếng của Amana, Nadeshiko vừa chăm chú nhìn con quái vật đang nằm ngay trước mặt.

Con mắt dị hình của nó khẽ run, bắt lấy hình ảnh của cô gái từng là vật chủ của nó cho đến lúc nãy. Nó nở một nụ cười trên đôi môi tựa cao su, rồi cử động cánh tay gầy gò.

(Nadeshiko... đến giờ ngủ rồi đấy...)

Oong──não cô rung lên. Cảnh tượng của buổi sáng hôm đó, dịu dàng gọi mời. Cô có thể thấy tấm rèm cửa lay động trong ánh nắng. Đến cả mùi súp cà rốt cũng cảm nhận được.

【CÔ LÔ CÔ LÔ...】 Từ phía bên kia khung cảnh ngọt ngào, một giọng nói kỳ quái vọng đến──.

"──Nadeshiko! Chạy khỏi đó mau, nhanh lên──!"

Giọng nói gần như là tiếng thét của Amana vang lên từ một nơi xa xăm nào đó.

Dù vậy, Nadeshiko vẫn không quay đầu lại. Vượt qua ảo ảnh ngọt ngào, cô chỉ chăm chăm nhìn vào con Nghịch Mô.

"Ngươi..."

────Nhiệt độ, tăng lên.

Nụ cười của con Nghịch Mô đông cứng lại. Trong đôi mắt đang run rẩy như thạch panna cotta của nó, phản chiếu nụ cười yêu kiều của cô gái.

"............Trông có vẻ, ngon miệng ghê nhỉ."

Với đôi mắt đỏ rực sáng lấp lánh, Nadeshiko vươn tay về phía con Nghịch Mô.

Đôi tay mảnh khảnh được bao bọc bởi một làn hơi nóng tựa sương mai. Và rồi, lòng bàn tay trắng nõn được áp lên làn da của con Nghịch Mô đang giãy giụa một cách điên cuồng.

Một tiếng nổ vang lên. Cả cô gái và con quái vật đều bị nhấn chìm trong biển lửa.

Trước cột lửa bùng cháy, con Thiên Cẩu hai mặt bị cháy sém mặt mũi lùi lại cùng một tiếng thét kinh hoàng.

"Đây là..."

Amana thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh của cô, hình ảnh cô gái đang hỏa táng con quái vật hiện ra.

Nadeshiko rút tay ra khỏi ngọn lửa. Trong lòng bàn tay cô, một miếng thịt vừa xé ra từ con Nghịch Mô đang được nắm chặt.

Trông nó giống như thịt lợn. Được nướng thơm lừng, mỡ chảy ra kêu xèo xèo.

"────Xin mời."

Cô nhắm mắt lại như đang cầu nguyện, rồi ngấu nghiến nó. Tàn nhẫn cắm răng vào, nhai miếng thịt mềm tan.

Mỗi lần nhai miếng thịt, cô có cảm giác như mình đang hồi sinh.

Sức mạnh, ký ức, bản chất──như để kiểm chứng lại những gì đã bị cướp đi, cô gái thưởng thức miếng thịt.

Nuốt xuống. Lau đi lớp mỡ trên môi. Hít một hơi.

Và rồi, cô gầm lên.

Nhe ra hàm răng sắc nhọn, cô giải phóng tiếng gầm từ sâu trong chiếc bụng mà nếu không phải là quái vật thì không thể lấp đầy. Thân hình khổng lồ của con Thiên Cẩu run rẩy trước tiếng gầm rú như địa ngục, còn người phụ nữ thì nhếch mép cười.

Ngọn lửa, lại lay động rồi biến mất. Giữa mặt đất cháy xém, cô gái thở ra một hơi thật sâu.

"...Cảm ơn vì bữa ăn."

Dùng khăn tay lau đôi môi ướt mỡ, cô gái vuốt lại mái tóc màu trà sữa của mình. Làn da của cô, người đáng lẽ đã bị nhấn chìm trong lửa, không hề có một vết bỏng nào, ngay cả trang phục cũng không hề xộc xệch.

──Chiếc quạt kêu tách một tiếng. Trước âm thanh đó, cô gái khẽ lắc đầu.

"Để chắc chắn thì chị hỏi một câu──cô là ai vậy, cô bé?"

Cảm nhận ánh mắt màu hổ phách, cô gái dùng đầu ngón tay trắng nõn lần theo gáy mình.

Băng gạc đã bị thổi bay, để lộ ra làn da bên dưới. Vết sẹo trông như thể cổ đã bị cắt lìa một lần rồi được khâu lại một cách thô bạo──vết sẹo đặc biệt dị thường ngay cả trong gia tộc, đang phơi bày dưới ánh mặt trời ban ngày.

"...Gokumon Nadeshiko."

Cô gái──Gokumon Nadeshiko, lặng lẽ xưng tên.

Rồi cô quay lại với một cử chỉ uể oải, đôi mắt đỏ phản chiếu hình ảnh của Amana.

"Chẳng phải là ai khác cả đâu──chị gái à."

"............Tốt."

Amana cười, dùng quạt che đi khuôn mặt. Nhìn cô ấy với đôi vai run lên từng hồi, Nadeshiko nhíu mày khó chịu.

"...Cái vẻ mặt đáng sợ đó là sao vậy, Amana?"

"Tốt, tốt, tốt... Tuyệt vời. Giống hệt con mèo ở nhà tôi. Cho tôi xoa đầu một chút được không?"

"Không được. Tóc tôi sẽ rối mất."

Vừa trả lời cộc lốc, Nadeshiko vừa kiểm tra sơ qua tình trạng của Amana. Trông cô không bị thương nặng, và đang cười toe toét một cách vui vẻ lạ thường.

Tuy nhiên──phát hiện ra vài vết thương nhỏ trên người cô ấy, Nadeshiko siết chặt nắm đấm.

"──Này! Nadeshiko──!"

Một cái bóng đen đổ xuống tầm nhìn, như thể đang đè lên lưng Nadeshiko.

Một khối sắt được vung xuống từ trên cao. Nhưng, Nadeshiko dễ dàng dùng tay phải đỡ lấy nó.

"Nhân Gian Đạo..."

Cùng với một giọng nói trầm, Nadeshiko hướng đôi mắt rực cháy màu đỏ về phía con Thiên Cẩu hai mặt.

Bàn tay phải đã đỡ lấy khối sắt được bao bọc bởi một sợi xích phát ra ánh sáng tù mù. Nó nhanh chóng tan chảy như sáp, và biến đổi hình dạng trong nháy mắt. Trở thành một hình dạng cứng hơn, mang tính công kích hơn──.

Có lẽ nó đã cảm nhận được nguy hiểm. Con Thiên Cẩu hai mặt lùi lại với tiếng khớp xương kêu răng rắc.

Giữa ngực nó, một đóa sen thép đã nở ra một bông hoa máu.

"──Thiết Liên Hoa."

Nắm đấm sắt được gia cố bởi chiếc găng tay ẩn chứa một sức mạnh ngang với một phát đại bác.

Vẽ nên một vệt máu đen, con Thiên Cẩu hai mặt bị thổi bay đi.

"Nhân Gian Đạo... Giới Côn...!"

Trong lòng bàn tay của Nadeshiko đang chuẩn bị tung đòn truy kích, sợi xích lại dệt nên một hình dạng mới.

Một cây côn lục giác dài bằng cả thân người──giơ lên vũ khí được nối liền với tay phải bằng sợi xích, Nadeshiko lao vào con Thiên Cẩu hai mặt đang bị đập xuống đất.

Tuy nhiên, cây côn được trang bị những chiếc gai kim loại lại cắm ngập vào mặt đất một cách vô ích.

Với một tiếng sột soạt, hai cái bóng lay động ở hai bên. Nadeshiko lườm hai con Thiên Cẩu đang đứng dậy ở hai phía trái phải.

"Chậc... Con bên trái để tôi. Cô lo con bên phải──Nadeshiko?"

Nadeshiko ngăn cản chuyển động của Amana đang định tiến lại gần.

"Cả trái lẫn phải đều để tôi lo. ...Lúc nãy, đã để mặc hết cho chị rồi."

"Chuyện đó thì... Chà, thật là một đề nghị đáng quý... nhưng mà..."

Amana có vẻ đang ngập ngừng điều gì đó, nhưng cô không có thời gian để bận tâm.

Luồn lách qua những hung khí đang tấn công từ hai phía, Nadeshiko giữ khoảng cách và vung sợi xích từ tay trái ra.

Dưới ánh mặt trời, quả tạ hình những con chó đang cắn xé lẫn nhau lóe lên.

"Súc Sanh Đạo──Hỏa Xa Triệu Bôn."

Từ một vòng lửa xuất hiện giữa không trung, một bánh xe gớm ghiếc lao ra.

Con mèo trắng điều khiển bánh xe cất lên một tiếng cười inh ỏi và vung cây roi chín đuôi. Với tiếng động cơ như máy cưa vang lên, bánh xe lao thẳng vào con Thiên Cẩu bên trái.

Trong khi Hỏa Xa đang đùa giỡn với con Thiên Cẩu bên trái, Nadeshiko dùng Giới Côn để đánh đập con Thiên Cẩu bên phải.

Xương thịt nổ tung. Dùng chân đạp lên con Thiên Cẩu bên phải đã chìm xuống đất, Nadeshiko lại giơ Giới Côn lên.

Ở rìa tầm nhìn, có thứ gì đó đang run rẩy──đó là đôi cánh bướm mọc ra từ bên trái của con Thiên Cẩu bên phải.

"Nadeshiko! Lại là cái đó đấy!"

Thay vì trả lời, Nadeshiko giải phóng biển lửa từ sâu trong bụng mình.

Một cơn lốc lửa nhấn chìm con Thiên Cẩu bên phải. Cùng lúc đó, Hỏa Xa cũng dùng bánh xe để đè lên lưng con Thiên Cẩu bên trái.

Bánh xe rực cháy nhanh chóng bào mòn cơ thể của con Thiên Cẩu bên trái và thiêu rụi đôi cánh của nó.

Chẳng mấy chốc──hình dáng của Hỏa Xa lay động rồi biến mất. Trên mặt đất cháy xém, không còn bóng dáng của con Thiên Cẩu bên trái nữa. Chỉ còn những khối mực vỡ vụn vương vãi khắp nơi.

"...Thật là tốn công."

Trước con Thiên Cẩu bên phải đã cháy đen, Nadeshiko thở dài một hơi thật sâu cùng với những tia lửa.

Cô đưa sợi xích của Nhân Gian Đạo trở về hình dạng ban đầu và day thái dương. Vẫn còn một chút đau đớn và chóng mặt.

Dù đang loạng choạng, Nadeshiko vẫn quay lưng lại với con Thiên Cẩu bên phải.

"Amana, mau rời khỏi đây..."

"──Đồ ngốc!"

Tiếng khớp xương kêu răng rắc vang lên.

Nadeshiko mở to mắt, quay đầu lại. Trải rộng khắp tầm nhìn là một lòng bàn tay cháy đen.

"【KÍCH】!"

Một thứ gì đó nóng rẫy lướt qua tai và má cô──ngay khoảnh khắc đó, phần thân trên của con Thiên Cẩu bên phải đang lao tới đã bị thổi bay. Cơ thể gần như đã hóa thành than của nó vỡ tan tành chỉ bằng một đòn, và bay lượn trong không trung với âm thanh như lá khô.

"...Hú vía."

Vẫn trong tư thế chĩa chiếc quạt đã gấp lại về phía này, Amana thở ra một hơi thật sâu.

"Tưởng tim tôi ngừng đập rồi chứ."

"...Làm phiền chị rồi. Xin lỗi."

"Nhờ cả vào em đấy. Mà, nói là giống em thì cũng đúng là giống em thật..."

Nadeshiko chạm vào thái dương, cúi đầu. Rồi như để rũ bỏ sự u uất, cô nhìn quanh.

"...Cái này, là gì vậy?"

Con Thiên Cẩu bên trái bị Hỏa Xa thiêu rụi, con Thiên Cẩu bên phải hóa thành than và vỡ tan──.

Nhẹ nhàng chỉ tay vào những tàn骸 thảm thương đó, Nadeshiko nghiêng đầu với vẻ mặt ngờ vực.

"Là Thiên Cẩu sao? Trông chẳng giống chút nào..."

"...Tôi cũng nghĩ đây hoàn toàn không phải là Thiên Cẩu."

Amana quỳ xuống bên cạnh hài cốt của con Thiên Cẩu và quan sát nó với vẻ mặt đăm chiêu.

"Tôi đã từng thấy Thiên Cẩu thật nhiều lần rồi... nhưng lũ này, gọi là Nghĩ Thiên Cẩu thì đúng hơn. Chúng quá khác biệt so với bản gốc, và hơn hết là có vẻ như chúng không thể bay."

"Đúng vậy. Mặc dù, chúng có vẻ như có cánh..."

Mỗi con Nghĩ Thiên Cẩu chỉ có một bên cánh trái hoặc phải. Hơn nữa, khi hợp thể thành Thiên Cẩu hai mặt, đôi cánh đó lại được cấu tạo để bị phong ấn bên trong cơ thể.

Thật là một sự tồn tại méo mó. Nadeshiko nhíu mày, lườm chiếc mặt nạ Thiên Cẩu nứt nẻ.

"Tôi không biết nhiều lắm... nhưng Thiên Cẩu thật sự, rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?"

"Vô cùng khó chịu."

Nadeshiko tròn mắt trước giọng điệu mạnh mẽ bất thường của Amana.

"Mà, số lượng quái vật dễ chịu thì cũng ít... nhưng Thiên Cẩu thì đặc biệt. Đó là một dạng biến thể của con người, không có cả đạo đức lẫn lẽ thường."

"...Tức là hoàn toàn khác với Quỷ sao?"

Trong người Nadeshiko chảy dòng máu của ngục tốt, những con quỷ sống ở địa ngục. Ngục tốt bị ràng buộc bởi một sự tồn tại nào đó gọi là Diêm Ma, nhưng nghe nói cũng không khác mấy so với những con quỷ xuất hiện ở hiện thế.

Vì vậy, Nadeshiko đã tò mò──bởi vì Quỷ cũng là một sự tồn tại được cho là biến thể của con người.

"Hoàn toàn khác."

Amana, một sự tồn tại biết cả Quỷ và Thiên Cẩu, gật đầu.

"‘Người ta vì chấp niệm mà chìm xuống thành Quỷ, vì trốn tránh mà lơ lửng thành Thiên Cẩu’──Rất lâu về trước, tôi đã được một vị thần linh dạy như vậy. Và, còn nói rằng lũ chúng nó bị cầm tù bởi bầu trời..."

"...Nghe như một câu đố nhỉ."

"Thực ra, lúc đó tôi cũng chẳng hiểu lắm."

Có lẽ nhớ lại chuyện hồi đó, Amana nở một nụ cười có phần hốc hác.

"Vị thần linh nọ đã giảng giải cho tôi đạo lý của thế gian, nhưng toàn là những câu chuyện mơ hồ──tuy nhiên, tôi thấy rằng nghiệp chướng mà Quỷ và Thiên Cẩu mang trong mình quả thực có phần khác biệt. Nói thế nào nhỉ..."

Amana nhíu đôi mày liễu, và vẫy chiếc quạt đang mở rộng một cách nhẹ nhàng.

Như một chiếc lá rơi xuống mặt đất──hoặc, như một chiếc lông vũ bay lên trời.

"Nhẹ──chỉ có thể nói như vậy thôi."

"Nhẹ? Cái gì nhẹ?"

"...Diễn tả bằng lời, quả nhiên là khó."

Amana lắc đầu, rồi dùng quạt chỉ về phía lối ra vào của công viên đã trở nên tan hoang.

"Dù sao đi nữa, tốt nhất là không nên dính dáng đến loại này. Rời khỏi đây là thượng sách."

"Đúng vậy... Tôi cũng không muốn gặp lại một thứ trông khó ăn như thế nữa đâu."

Nhìn lại, xác chết của con Thiên Cẩu hai mặt đang nhanh chóng biến thành bụi. Vừa lườm chiếc mặt nạ cuối cùng cũng đang vỡ vụn, Nadeshiko vừa khẽ chạm vào gáy mình.

Chẳng hiểu sao, cô không cảm thấy thèm ăn những con Nghĩ Thiên Cẩu đó. Có lẽ là do bản chất con người của chúng quá mạnh chăng.

"Tuy nhiên... Khà khà khà, sao nhỉ."

"...Gì thế, đáng sợ quá đấy."

"Em lúc mất trí nhớ cũng khá mới mẻ, nhưng quả nhiên em cứ vênh váo thế này thì tốt hơn."

"...Chị đang chế nhạo tôi đấy à?"

Vừa nhanh chóng quấn một cuộn băng dự phòng quanh gáy, Nadeshiko vừa nhíu mày.

"Tốt lắm, tốt lắm. Khỏe mạnh là mừng rồi. ...Nhân tiện, em đang nợ tiền tôi đấy."

"Tôi đấm chị đấy. Đừng có mà bịa chuyện để nhồi nhét ký ức giả vào đầu tôi."

"Khà khà khà... Được lắm, cứ giữ tinh thần đó."

Vẫy chiếc quạt, Amana cười bằng một giọng trong như ngọc.

Nhìn lên khuôn mặt nghiêng của Amana đang vui vẻ từ tận đáy lòng, Nadeshiko khẽ đưa tay lên gáy mình. Luồn ngón tay vào dưới lớp băng vừa quấn, cô cắm móng tay vào vết sẹo trên gáy.

"............Là gì nhỉ."

Rốt cuộc, mình đã bị làm sao thế này.

Từ lúc gặp mặt đến giờ──cảm giác tội lỗi với Amana vẫn cứ âm ỉ trong lồng ngực.

Những tòa nhà vô hồn nối tiếp nhau không dứt.

Bên ngoài công viên, trông như một mê cung khổng lồ được tạo nên từ bê tông. Thỉnh thoảng, bóng núi xa xăm lại hiện ra qua khe hở giữa các tòa nhà, nhưng chúng quá xa vời.

"Cái khu tập thể này là sao vậy... Không phải là hiện thế đúng không?"

"Ừ, là ‘Vùng Giao Thoa’ đấy. Dù cảnh sắc có khác xa so với bên hiện thế..."

Vừa đi cùng Nadeshiko, Amana vừa nhìn quanh khu tập thể.

"Tôi đã đuổi theo em, và vào đây từ phía Kurama. Tuy nhiên, không khí ở đây có vẻ khác với Kurama... Có lẽ, đây là một ‘Vùng Giao Thoa’ chỉ có lối vào ở Kurama thôi."

"...Loại phiền phức nhỉ."

‘Vùng Giao Thoa’ tồn tại ở khoảng giữa của hiện thế, nơi con người và quái vật sinh sống, và u thế, một lĩnh vực chưa được biết đến. Nhiều ‘Vùng Giao Thoa’ chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ hiện thế, và phong cảnh cũng thường rất giống với hiện thế.

Tuy nhiên, cũng có những ‘Vùng Giao Thoa’ có cảnh sắc hoàn toàn khác biệt.

"...Loại ‘Vùng Giao Thoa’ này thường có khoảng cách gần với u thế."

Amana vẫn giữ nụ cười nhếch mép như thường lệ. Tuy nhiên, ánh mắt cô lại không hề lơ là cảnh giác mà quan sát xung quanh.

"Một nơi như thế này, tốt nhất là nên chuồn đi cho nhanh. Nếu lỡ lạc vào u thế, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Như mọi truyền thuyết đã chỉ ra, đó là một lãnh địa nguy hiểm."

"Đúng vậy. Thiệt tình, tệ hại quá đi..."

Vò mái tóc màu trà sữa, Nadeshiko thở dài một hơi thật sâu.

"Toàn những chuyện không thể hiểu nổi... Tại sao lại lạc vào một khu tập thể kỳ lạ thế này chứ..."

"Ừm... Quả nhiên, là do việc tìm kiếm mấy cái sticker nhỉ."

Vỗ chiếc quạt lách cách, Amana thở ra một hơi với vẻ mệt mỏi tột độ.

"Quả nhiên, lẽ ra không nên dính vào một câu chuyện kỳ quái như vậy mà..."

Nadeshiko im lặng dừng bước. Vài bước phía trước, Amana quay lại với vẻ mặt nghi ngờ.

"Sao thế, Nadeshiko?"

"Này, Amana──việc tìm kiếm sticker, là chuyện gì vậy?"

"...Em nói gì cơ?"

"Có lẽ là do con Nghịch Mô. Cái mà chị nói là ‘tìm kiếm sticker’, rốt cuộc là chuyện gì..."

Nadeshiko buông thõng vai. Amana mở to mắt kinh ngạc, rồi lấy điện thoại thông minh ra.

"Ngày mười một tháng hai──chuyện của ngày hôm qua. Chúng ta đã đến Kurama để tìm cái này."

Một bức ảnh chụp cột điện từ một góc hơi thấp hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng.

Những miếng sticker màu trắng được dán chi chít, như thể để lấp đầy bề mặt bê tông. Trên mặt giấy là những hình vẽ nguệch ngoạc như của trẻ con──Nadeshiko mở to mắt.

"Cái này... Hình như, xung quanh chiếc ghế dài nơi tôi tỉnh dậy cũng có."

"Ừ. Có vẻ như không chỉ ở hiện thế, mà ở khu tập thể này cũng bị dán đầy."

Amana lần lượt cho cô xem những hình ảnh của các sticker.

Trên đó đều vẽ một hình ảnh chung. Trông vừa giống một con thú đang gầm rú, vừa giống một người có sừng. Phía trên hình ảnh có vẽ ba vòng tròn méo mó, và bên trong các vòng tròn có một đường kẻ ngang.

Trông như những con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình──cảm thấy không thoải mái, Nadeshiko liền đảo mắt đi.

"Sau khi tìm kiếm cái sticker này, tôi đã lạc vào đây... là vậy sao?"

"Đúng vậy. Em không nhớ ra à?"

"...Hoàn toàn không được. Có lẽ là do con Nghịch Mô."

"Hừm... Nào, để chị xem một chút. Yên tâm đi. Việc táy máy linh hồn hay tinh thần thì từ xưa tôi đã giỏi rồi."

"Chị có định làm tôi yên tâm không vậy?"

Nhưng vì cũng chẳng có cách nào khác, Nadeshiko quyết định giao phó cho Amana.

Hai người tạm thời đi đến một máy bán hàng tự động đặt ở ven đường. Nadeshiko rụt rè ngồi xuống chiếc ghế dài dán đầy sticker. Ngay lập tức, Amana đặt tay lên đầu cô.

"────【HIỆN RA】"

Cô mở rộng chiếc quạt gỗ mun. Rồi, cô có thể lờ mờ nhìn thấy một hoa văn giống như bản đồ sao hiện lên trên chiếc quạt. Nhìn chằm chằm vào những hoa văn tinh xảo đang lấp lánh, Amana nín thở.

"Đây là... sao lại thế này..."

"Sao thế? Chẳng lẽ, ảnh hưởng của con Nghịch Mô vẫn còn sao?"

"Không... Chuyện này, không liên quan đến con Nghịch Mô..."

Amana lắc đầu và gấp chiếc quạt lại. Rồi, cô nhẹ nhàng đặt tay lên hai vai của Nadeshiko.

"...Nadeshiko. Trước khi gặp chị, em có gặp ai khác không?"

"Ừm──À, đúng rồi. Ở khu phố mua sắm, tôi có gặp một đứa bé kỳ lạ có đầu bò."

"Đầu bò...? Em có bị nó chạm vào đầu không?"

"K-không. Không bị chạm vào. Chỉ là nó đứng sau lưng tôi thôi..."

"...Là do nó làm sao? Không, nhưng mà... Dù sao thì, chuyện này có vẻ phiền phức đấy."

Trước dáng vẻ bồn chồn bất thường của Amana, Nadeshiko có một dự cảm chẳng lành.

"Amana, nói cho tôi biết. Chuyện gì, đang xảy ra với tôi vậy?"

"...Việc mà con Nghịch Mô đã làm, có thể gọi là che giấu ký ức. Bằng cách che giấu ký ức của em với tư cách là một thành viên nhà Gokumon, có lẽ nó đã tạm thời phong ấn quyền năng của ngục tốt."

"Rồi sao? Chuyện con Nghịch Mô, lúc nãy đã giải quyết rồi mà?"

"Ừ. ...Vấn đề là, ngoài chuyện đó ra, trong ký ức của em còn có dấu vết bị sửa đổi."

"...Tức là, có ai đó đã can thiệp vào ký ức của tôi sao?"

"Đúng vậy. Mà còn, rất khéo léo nữa. Không phải là che giấu hay xóa bỏ, mà là trộm cắp──theo phỏng đoán, khoảng một ngày ký ức của em đã bị ai đó đánh cắp rồi."

Vừa liên tục vuốt ve mép quạt bằng đầu ngón tay, Amana vừa nhìn Nadeshiko với vẻ lo lắng.

"...Em đã bị thao túng ký ức hai lần đấy, Nadeshiko."

Nadeshiko, trước hết hít một hơi thật sâu. Vừa lần theo vết sẹo trên gáy, cô vừa cố gắng nhớ lại quá khứ.

"Tôi, đã đi ăn ramen với chị đúng không...?"

"Ừm... Đó là chuyện của ngày hôm kia."

Nadeshiko gục đầu thất vọng.

Vừa dùng chiếc quạt đã gấp lại vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, Amana vừa nhìn thẳng vào mắt Nadeshiko.

"Có mà. Mô-man-tai. Không cần phải lo lắng đâu. Có rất nhiều cách để lấy lại ký ức của em."

"...Vâng."

Trước đôi mắt màu hổ phách đang nhìn thẳng vào mình, Nadeshiko không chịu nổi mà phải đảo mắt đi.

Lời nói của Amana, quả thực đã khiến cô an lòng. Thế nhưng, cô lại cảm thấy một cảm giác tội lỗi kỳ lạ trước đôi mắt chân thành ấy.

"Nadeshiko...?"

Vùùùùùn──Amana, người đang nghiêng đầu, chợt ngẩng phắt lên.

Một âm thanh kỳ quái chói tai đang phát ra từ chiếc loa phòng chống thiên tai được lắp đặt trên đầu họ.

"Cái gì thế này, còi báo động...!"

"Tôi không có dự cảm tốt lành gì cả..."

Mặc kệ hai người đang cảnh giác, tiếng còi báo động đột ngột tắt ngóm.

Ngay sau đó, một tiếng gầm làm rung chuyển trời đất. Cột điện rung lên vì chấn động, và những mảnh kính vỡ từ tòa nhà gần đó lấp lánh rơi xuống.

"Lần này lại là gì nữa──!"

Nadeshiko, người đã ngay lập tức che chắn cho Amana ra sau lưng, đã nhìn thấy.

Từ mặt đất lên bầu trời xanh, một vệt sáng vụt qua. Cảnh tượng đó giống như đang tua ngược lại một thiên thạch rơi.

Nó vút lên cao trên bầu trời──và rồi, nổ tung.

Với một âm thanh chói tai như tiếng sáo, một tia sáng đỏ lan rộng thành một vòng tròn trên bầu trời xanh. Như một giọt mực đỏ thắm nhỏ xuống bức tranh thủy mặc nhạt màu, bầu trời xanh bị nhuộm đỏ.

Tia sáng ấy, không biến mất. Một vầng sáng tròn khổng lồ, tỏa sáng trên đỉnh đầu, quả thực là──.

"Mặt trời...?"──Quên cả việc giương xích lên, Nadeshiko sững sờ lẩm bẩm.

Trên bầu trời, hai mặt trời đang tỏa sáng.

Một là, ngôi sao hằng đã tỏa sáng từ vạn cổ.

Một là──ngôi sao khổng lồ màu đỏ vừa mới xuất hiện, gợi nhớ đến mặt trời lặn.

Nó lớn hơn cả mặt trời, nhưng lượng ánh sáng thì không đáng kể. Dù vậy, bầu trời mùa đông giờ đây đã nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt, biến thành một khung cảnh như hoàng hôn rực rỡ một cách tai ương.

"...Nadeshiko, đi thôi."

Vai cô bị kéo nhẹ. Ngẩng đầu lên, Amana với vẻ mặt nghiêm nghị chỉ về phía trước.

"Sắp đến lối vào mà tôi đã vào rồi. Chúng ta sẽ thoát khỏi cái khu tập thể quê mùa này ngay lập tức."

"Cái đó, rốt cuộc là gì vậy?"

Vừa chạy cùng Amana, Nadeshiko vừa chỉ vào quả cầu ánh sáng đỏ đang tỏa sáng trên bầu trời.

Có lẽ do được chiếu rọi bởi ánh tàn quang đỏ kỳ lạ, khu tập thể giờ đây ấm áp như một ngày hửng nắng. Mùi hương ngọt ngào đó đã biến mất từ lúc nào, và việc hít thở đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.

"Có lẽ, là một thiên thể ảo được tạo ra bằng chú thuật. Trước mắt thì, có vẻ như không có tác hại tức thời."

"Tức là có thể có tác hại không tức thời nhỉ..."

Hai người lao vào một khu chung cư và chạy lên những bậc thang cũ kỹ.

"A ra~! Chào mừng!"──Tiếng người vang vọng khiến Nadeshiko mở to mắt.

Từ cánh cửa đang mở, có thể nhìn thấy hành lang mà họ đang đi qua. Lan can đầy những vết sửa chữa kéo dài, và đi kèm với nó là những cánh cửa màu xanh nhạt đơn điệu cùng đồng hồ gas nối tiếp nhau vô tận.

"Con đi đây!" "Con về rồi~" "Gặp lại sau nhé!"

"Quà đây~" "Lại sương mù quang hóa à?" "Bà ơi, mời bà vào!"

Không có bóng người. Nhưng, chỉ có sự hiện diện ở đó.

Nhìn kỹ lại, trên cửa sổ đối diện hành lang có những bóng người lay động. Không chỉ vậy, còn cảm nhận được cả mùi nấu nướng và sự chuyển động của không khí như có người đi ngang qua ngay bên cạnh──.

"Cái gì thế này, đây là..."

"Tôi cũng ngạc nhiên đấy. Tưởng là náo nhiệt lắm, ai ngờ toàn là tàn niệm."

Không thể nhìn thấy biểu cảm của Amana. Nhưng, giọng nói của cô lại tĩnh lặng như đang thương tiếc điều gì đó.

"Có lẽ, tàn dư của linh hồn đã bị in hằn nguyên vẹn vào không gian. Đây là một hiện tượng không thể xảy ra trong điều kiện bình thường... Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy."

Amana vừa thở hổn hển vừa đặt tay lên cánh cửa của một tầng nào đó.

Tầng chín──có vẻ là tầng cao nhất của khu tập thể. Phía cuối cầu thang, có thể nhìn thấy một cánh cửa có lẽ dẫn lên sân thượng.

"Nào, đi thôi. Vẫn còn là ban ngày, nên nếu bây giờ quay về chuẩn bị thì đến tối──Cái gì..."

────Cô có một dự cảm chẳng lành.

Thường thì, khi Amana có phản ứng như vậy là lúc có chuyện không hay xảy ra. Hơn nữa──từ phía bên kia cánh cửa cô mở, một mùi hôi thối kinh khủng bốc ra.

Nadeshiko vừa chuẩn bị sẵn tâm lý, vừa nhìn vào hành lang tầng chín qua khe cửa.

"Amana. Để chắc chắn, tôi hỏi một câu..."

Hành lang tĩnh lặng tràn ngập một mùi hôi thối. Đối với Nadeshiko, đó là một mùi hương có phần quen thuộc. Đây là mùi thịt và xương bị đốt cháy──gần giống với mùi khi đốt người.

"...Chị, đã đến từ cánh cửa nào?"

Tất cả các cửa ra vào ở tầng chín đều đang mở, và từ bên trong một chất lỏng đen ngòm đang chảy ra.

Nước bùn──hoặc, có thể là một loại dầu thải. Chất lỏng có độ nhớt kỳ lạ tuôn ra từ phía sau nhiều cánh cửa, làm tràn cả rãnh thoát nước trên hành lang.

"Bị chơi rồi...!"

Trước hành lang nổi lên những vệt sọc kỳ lạ, Amana vò mái tóc đen của mình.

"Bị ai đó──thứ gì đó, chặn mất đường thoát rồi!"

"Không thể nào... Vậy là, không thể trở về hiện thế được sao?"

Không thể trở về──những lời chính mình thốt ra, nặng trĩu trong lồng ngực như nuốt phải chì.

Phía bên kia cánh cửa đang mở, chỉ có một màu đen kịt. Nơi đó, như thể được nối liền với nơi tăm tối nhất của vũ trụ, dường như không có một tia hy vọng nào.

Dãy phố cổ kính của Higashiyama, ngọn núi Imibi mù sương, người giáo viên phì phèo điếu thuốc, bóng dáng người chú che đi bên trái của mình──.

Với cảm giác như thể cả những khung cảnh thân quen cũng bị bóng tối bao phủ, Nadeshiko che miệng.

"Làm sao đây... Phải làm sao bây giờ...?"

"...Đừng hoảng loạn như thế. Vẫn còn cách mà."

Amana che đi nụ cười gượng gạo bằng chiếc quạt, và lườm hành lang sọc vằn.

"Bằng mọi giá, phải thoát ra khỏi khu tập thể này. Chỉ cần ra khỏi đây, ký ức của em cũng có thể đối phó được──"

『────Con nhỏ đó, là người xấu đấy.』

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu. Nadeshiko khẽ rùng mình, và từ từ quay lại.

Chiếu nghỉ của tầng dưới──từ sau bức tường, một cái đầu bê trắng đang ló ra.

"Bạn là ai──?"

"Chờ đã, Nadeshiko."

Amana nắm lấy vai Nadeshiko đang định đi xuống cầu thang. Trong đôi mắt cười của cô, một màu bối rối hiện lên.

"...Em đang nhìn thấy cái gì vậy?"

"Cái gì là sao... Ở đó──Hả?"

Dù đã chỉ tay về phía chiếu nghỉ, nhưng ở đó không còn cái đầu bò nào nữa.

Ngay khoảnh khắc bối rối, tiếng chuông inh ỏi bắt đầu vang lên khắp tòa nhà.

"Đây là... chuông báo cháy sao?"

"...Toàn những chuyện kỳ lạ. Dù sao thì, ra ngoài──"

Ngay lúc cô kéo tay áo của Amana, một cánh cửa nào đó mở ra với một tiếng kêu như thét.

Một làn gió lạnh──và, cô cảm nhận được một mùi hương vani thoang thoảng.

"────Ở một nơi như thế này nguy hiểm lắm đấy."

Quay đầu lại, một người phụ nữ đang đứng trước cầu thang dẫn lên sân thượng.

Trông cô ta có vẻ cùng tuổi với Amana. Với mái tóc màu cam sẫm và đội một chiếc mũ cao bồi màu đen, cô ta nghiêng đầu và mỉm cười với hai người.

"...Cô là ai?"

"Tội nghiệp ghê. Không nghe thấy chuông báo động à?"

Lờ đi câu hỏi của Amana, người phụ nữ đội mũ chỉ vào chiếc chuông báo động đang reo inh ỏi. Bàn tay phải của cô ta được quấn băng kín mít từ đầu ngón tay đến cổ tay, gần như không thấy da đâu cả.

"Này, những lúc thế này người ta hay nói ‘O-KA-SHI’ đúng không nhỉ? ‘Oasanai - Kakenai - Shikabane wa fumikoete ike’──‘Không xô đẩy - Không chạy - Hãy bước qua xác chết mà đi’──quy tắc vàng khi có tình huống khẩn cấp mà. Không chạy nhanh là không được đâu."

"...Chạy trốn khỏi cái gì cơ?"

Cô không cảm nhận được ý định tấn công. Và, cũng không cảm nhận được mùi hương tựa đêm đen đặc trưng của quái vật. Thứ Nadeshiko ngửi thấy từ người phụ nữ chỉ là một mùi hương vani có chút khói.

"Ừm... Thôi, cứ xem tận mắt thì nhanh hơn."

Trước hai người đang cảnh giác, người phụ nữ đội mũ cười toe toét.

Không chút do dự, cô ta ngồi xuống cầu thang, và thậm chí còn lấy ra một thanh sô-cô-la.

"Bởi vì, đã quá muộn rồi mà."

────Cô có một dự cảm chẳng lành không thể tả.

Hành lang sọc vằn, mùi hôi thối nồng nặc, sự vắng mặt của cô bé đầu bò, tiếng chuông báo động không ngừng reo, người phụ nữ đội mũ cắn sô-cô-la──tất cả những mảnh ghép kỳ lạ tạo nên một bức tranh ghép mang tên ‘Điềm Gở’.

"Amana! Ra ngoài thôi!"

"N-Nadeshiko? Em làm gì──Ái...!"

Nadeshiko ngay lập tức kéo Amana, người vẫn đang định hỏi điều gì đó, lại gần.

Một sự chuyển động linh khí mãnh liệt──và khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ tòa nhà rung chuyển dữ dội. Cảnh tượng những ánh sáng đủ màu sắc nhảy múa trong tầm nhìn, giống như thể bị nhốt trong một chiếc kính vạn hoa mà một người khổng lồ đang lắc.

Nadeshiko loạng choạng và chống tay vào tường.

Ngay lập tức, chỗ đó lún xuống. Sàn nhà và tường tan chảy như kẹo mạch nha, và trên dưới trái phải trở nên mơ hồ.

"Không thể nào, cái gì thế này...!"

Trong thế giới đang tan chảy một cách ảo giác, Nadeshiko cố gắng tìm kiếm sự hiện diện của Amana. Âm thanh và ánh sáng làm não cô rung lên bần bật, và bây giờ ngay cả cảm giác của chính tứ chi cô cũng mơ hồ.

"Amana──!"

Cô thậm chí không biết mình có đang gọi được tên cô ấy hay không.

"Chào mừng đến Khu tập thể Kamusari──và, xin chia buồn."

Cùng với lời thì thầm của người phụ nữ, cô choáng váng.

Kii, kiriri, kiriri, kii, kii──Từ một nơi xa xăm nào đó, một con chim bói cá đang lạnh lùng hót.