Đất trời Kifune chìm trong màn chạng vạng xanh thẳm của một buổi chiều ngày mười hai tháng hai. Cây cối trên núi lặng im phủ một màu trắng xóa. Giữa bóng tối mỏng tang và trong vắt, sắc đỏ của những chiếc đèn lồng và điện thờ thuộc Đền Kifune—nơi bao đời nay vẫn luôn canh giữ nguồn nước của cố đô—lại càng thêm rực rỡ.
Ai nấy đến đây đều phải nín thở trước những sắc màu nổi bật dưới ánh đèn.
Cách Đền Kifune một quãng không xa, bên bờ sông Kifune thanh khiết, có một lữ quán.
Lữ quán ấy là một chốn quen của Kirihito, một nơi thậm chí còn không có trên bản đồ. Tòa nhà được núi non ôm trọn, chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng suối róc rách và tiếng hót bất chợt của bầy chim núi là những âm thanh duy nhất.
Về cơ bản, họ đặt phòng riêng.
Nhưng vì tình hình lúc này, Keika nghĩ đêm nay có lẽ sẽ ở lại phòng của Kirihito. Mối quan hệ giữa hai người giờ cũng chẳng còn có thể khiến cô xao động vì chuyện đó.
"Lại tăng lên rồi, nào là Huyễn Đăng Cơ, nào là đủ thứ khác..."
Vừa phì phèo điếu thuốc ngoài hiên rộng, Keika nhắm nghiền hai mắt, liếc một cái "nhìn" về hướng Đền Kifune.
Căn phòng thiếu ánh đèn ngập trong màn đêm se lạnh của núi rừng. Thứ gọi là ánh sáng chỉ có đốm lửa của điếu thuốc, chiếc điện thoại thông minh thỉnh thoảng lóe lên, và ánh lửa của những con đom đóm đỏ.
Trên chiếc bàn ngoài hiên, ba, bốn con đom đóm cực nhỏ đang lặng lẽ đậu. Thứ ánh sáng phát ra từ loài vật có bộ hàm khổng lồ như bọ kẹp kìm này đỏ rực như những chiếc đèn lồng giấy.
Đom đóm Quỷ Đăng—loài đom đóm hung bạo sinh sống tại núi Imibi.
Bằng cách kết hợp chú thuật vào loài côn trùng dẻo dai này, Keika sử dụng chúng như một dạng thức thần. Ngay cả lúc này, đằng sau đôi mắt nhắm nghiền của cô, tầm nhìn của lũ côn trùng bay lượn khắp Kifune vẫn đang hiện lên rõ mồn một.
"Tình hình có vẻ căng thẳng hơn hồi hè mình đến đây thưởng thức ẩm thực ven sông nhỉ. Không biết có chuyện gì xảy ra nữa."
"Ai mà biết. Đằng nào cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp."
"Ừ nhỉ... Tạm thời thì chưa có gì đáng chú ý khác. Cứ ngỡ lúc mặt trời lặn sẽ có gì đó thay đổi nhưng... chán thật. Quả nhiên là ở trên núi, "tầm nhìn" cứ bị nhòe đi."
"Đành chịu thôi."
Kirihito đáp lại một cách dửng dưng khi Keika đang xoa xoa vùng quanh mắt.
Ánh mắt u tối của anh ta chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay. Nửa bên trái được che phủ bởi bùa chú cũng im lặng, đăm đăm nhìn vào màn hình tinh thể lỏng đang phát ra ánh sáng xanh trắng.
"Người xưa có câu, 'sơn trung tha giới, hải thượng tha giới'... những nơi như núi và biển đều cận kề với cõi âm, và xưa kia không phải là lãnh địa của người sống. Nếu muốn tìm thứ gì đó ở một nơi như thế này, mượn sức mạnh của những thứ không thuộc về thế giới này là lẽ thường tình."
"Những thứ không thuộc về thế giới này, à..."
Keika mở mắt, hướng ánh nhìn về phía người đàn ông trông càng thêm âm u trong bóng tối.
"......Thiệt tình có liên lạc được không vậy. Cái gã đó, cách dùng điện thoại—"
Đến rồi. Kirihito lộ vẻ chán chường, thao tác trên chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh vô hồn.
"Chà, Kirihito... ngọn gió nào đưa cậu tới đây thế?"
Giọng người đàn ông cười khúc khích khiến Kirihito nhếch mép một cách khó chịu.
"Không ngờ cậu lại liên lạc với Kurou-sama này đấy nhé. ......Ta còn nghĩ nhật thực toàn phần lần tới sẽ đến sớm hơn cơ."
"Dẹp mấy lời thừa thãi đi. Vào thẳng vấn đề đây—Lũ Thiên Cẩu ở Kurama đang có chuyện gì?"
"Phũ phàng thế. Mà, thôi được. Tâm trạng ta hôm nay đang cực tốt nên sẽ trả lời cho cậu vậy—Lũ đồng môn ở Kurama ấy à, dạo này đang bận tối mắt tối mũi cả lên."
"Bận tối mắt tối mũi à... Vậy mà vẫn có thời gian vẽ bậy lên máy bay cơ đấy."
Khi Keika càu nhàu, 'Kurou-sama' ở đầu dây bên kia bật cười sang sảng.
"Cái đó là bọn ta cố tình chỉ cho lũ người các ngươi biết đấy. Rằng 'Bầu trời đang gặp nguy hiểm' đó... Con người dạo này mềm yếu như trẻ sơ sinh vậy. Thiên Cẩu cũng phải trở nên dịu dàng thôi... khà khà khà..."
"......Trên trời, đang có chuyện gì xảy ra?"
Kirihito hỏi bằng giọng trầm thấp, hướng về phía 'Kurou-sama' vẫn đang cười không rõ lý do.
"Ta đây thân phận lang bạt, cũng chẳng biết chi tiết đâu. Chỉ là... hình như có liên quan đến một đứa trẻ hay gây rối từng ở núi Atago thì phải. Bên đó cũng đang náo loạn cả lên. —Giờ đến lượt ta hỏi cậu đây, Kirihito. Sao cậu lại muốn biết chuyện của Thiên Cẩu?"
Trước giọng điệu thăm dò của 'Kurou-sama', Kirihito khẽ cụp mắt xuống.
"............Một con mèo hoang biến mất rồi. Hình như có liên quan đến Thiên Cẩu."
"Mèo hoang... À, con bé cháu gái của cậu à. Tội nghiệp ghê nhỉ, Tokonatsu-chan—"
"Là Nadeshiko." "Nadeshiko cơ mà." "Nade-chan..."
Chiếc điện thoại im bặt. Keika thở dài cùng với một làn khói tím.
"......Lần nào đến làm ăn cũng gặp mặt mà đến giờ vẫn không nhớ nổi tên là sao?"
"Xin lỗi nhé, tính ta nó vậy rồi. Ta cũng khổ sở lắm chứ. Dù thích Công viên Hirakata lắm đấy, mà đến giờ vẫn cứ lơ mơ chuyện đổi tàu ở Demachiyanagi..."
"Cứ ngồi yên là được mà...?"
"—Tóm lại là. Yamato-chan chắc chắn sẽ ổn thôi."
"Là Nadeshiko..." "Nhớ đi." "Nade-chan." "Tên của người ta."
Vừa đè phần bên trái đang kiên cường phản đối, Kirihito vừa nhìn chiếc điện thoại với vẻ u sầu.
"Mải mê đuổi theo sao với bướm rồi ngã lộn cổ xuống vách đá—đó chính là Thiên Cẩu. Nếu cháu gái cậu bị cuốn vào rắc rối của Thiên Cẩu, chắc chắn sẽ có manh mối. Chẳng cần phải lo lắng đâu."
"Tôi cũng chẳng... lo lắng gì. Chỉ là muốn tránh cái tình huống con bé ôn dịch đó lại rước họa vào thân cho tôi thôi."
Keika thở dài. Phần bên trái vẫn đang làu bàu phàn nàn.
Tiếng gió bắt đầu rít lên ở đầu dây bên kia. Hòa lẫn trong đó là tiếng cười của 'Kurou-sama'.
"Giờ mới nhớ ra... Gần Kurama có một khu phố ma. Nếu là ta thì ta sẽ bày trò xấu ở đó đấy."
Cuộc gọi kết thúc. Kirihito nheo đôi mắt màu xám, liếc nhìn Keika.
Keika khẽ lay điếu thuốc. Như để đáp lại chuyển động của ngọn lửa, lũ Đom đóm Quỷ Đăng trên tay cô va những chiếc hàm vào nhau kêu lách cách.
──Và rồi, những con đom đóm được thả vào màn đêm mùa đông.