Mùi lá cây ướt sũng thấm vào không khí──Trên nền đất mềm, mi mắt Nadeshiko khẽ run.
Amana vẫn nằm ngay bên cạnh. Cô ấy dường như đã lịm đi, nhưng nét mặt lại thanh thản lạ thường.
Nadeshiko gắng gượng nâng tấm thân nặng như chì dậy. Đập vào mắt cô là những cây tuyết tùng vươn mình sừng sững, uy nghiêm.
Bóng dáng những tòa nhà vô hồn đã biến mất không một dấu vết, chỉ còn lại một rừng tuyết tùng trải dài ngút ngàn. Cái mùi ngọt gắt đến bệnh hoạn cũng không còn vương lại. Thay vào đó, hương thơm của cây lá ẩm sương len lỏi vào cơ thể, gột rửa đến tận cùng thớ phổi.
Cô ngước lên, bầu trời trong xanh vời vợi. Dưới ánh nắng chan hòa, những giọt mưa lạnh buốt khẽ lấp lánh như pha lê.
Thái Minh Hoàn đã chết. Khu tập thể Kamusari đã biến mất.
"……Kết thúc rồi nhỉ."
Một tiếng chân giẫm lên đất vang lên. Và rồi, mùi hương của nghĩa địa thoảng đến.
Nadeshiko mở to mắt trước luồng khí tức bất ngờ và quay lại. Ánh mắt cô chạm phải một đôi ngươi sâu thẳm, lạnh lẽo tựa mặt biển mùa đông.
"…Anh đến tìm tôi à, Kirihito-san."
Giữa cơn mưa bóng mây, Kirihito cứ thế đứng yên, đầu không đội dù.
Vẫn là vẻ mặt như đưa đám quen thuộc. Lá bùa chú dán bên má trái cũng im lìm, khiến người ta không tài nào đọc được cảm xúc của anh.
Bất chợt──đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên một cách méo mó.
"……Hi hi, cái đồ mặt bẹp."
"Này… Đối với đứa cháu gái vừa mới thoát chết trở về, anh ăn nói cũng quá đáng thật đấy?"
"Ta chẳng nhớ mình có đứa cháu gái nào trông như một con mèo hoang tả tơi thế này."
"Một người tử tế sẽ đối xử dịu dàng với mèo hoang đấy. Hay là anh cũng học hỏi một chút đi nhỉ, thưa・chú・thân・yêu?"
"Ưm… Mọi người nhà Gokumon trật tự một chút nào. Người ta đang mơ đẹp cơ mà…"
"Này, Kiri-san! Đã tìm thấy hai người họ thì phải nói một tiếng chứ!"
Đáp lại Nadeshiko đang gân cổ cãi lại một cách đầy sinh lực, Kirihito chỉ quay mặt đi và tiếp tục cười khẩy. Amana chống cằm, lặng lẽ dõi theo cảnh tượng đó, còn Keika thì vội vã chạy tới, bắt đầu chuẩn bị đồ sơ cứu.
Phía má trái của Kirihito không ngừng xôn xao, những tiếng hoan hô cứ thế vang vọng không dứt giữa màn mưa.
"Mừng trở về." "Nade-chan." "Mừng, về."
"────Mừng con trở về, Nadeshiko."