Trước Công nguyên──Trên đỉnh Thanh Khâu Sơn nơi sao trời rụng xuống, một người phụ nữ đang ngồi đánh cờ.
Đó là một ngọn núi tuyệt mỹ. Về đêm, trên ngọn núi có mặt đất tựa bảo ngọc này, đất trời như hòa làm một trong biển sao ngập tràn.
"...Ngươi hãy nhớ cho kỹ lời của ta."
Gương mặt người phụ nữ khuất sau một tấm lụa mỏng. Dù vậy, một khí chất thanh tao đến nghẹt thở vẫn lan tỏa từ bà.
"Ta rồi sẽ sớm đi về chốn xa xôi, nhưng ta vẫn có chút canh cánh về ngươi. Là do chướng khí của tinh tú ngươi mang trong mình, hay do sự lệch lạc vốn có của linh hồn... Tóm lại, cái bản tính đó rồi sẽ mang lại cho ngươi muôn vàn khổ đau."
Khi người phụ nữ đặt xuống một quân cờ trắng, người đi quân đen tỏ vẻ do dự.
Đôi móng tay kẹp lấy quân cờ đen vừa sắc nhọn, vừa xanh biếc như màu lưu ly. Mái tóc vàng chói lọi khẽ lấp lánh mỗi khi người đó cựa mình.
"Vậy nên một lần nữa, Nữ Oa này sẽ dạy cho ngươi thêm đôi điều về thế gian."
Đó là một đêm dài. Vô số vì sao đã băng lạc. Vô số điều huyền bí đã được thốt ra từ miệng Nữ Oa.
"──Thiên Cẩu và Quỷ thì khác gì nhau? Chẳng phải cả hai đều là hình thái biến chất của con người hay sao."
Khi người đi quân đen lên tiếng hỏi, Nữ Oa dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn cờ.
Một quân cờ trắng bay lên khỏi mặt bàn──chỉ có vậy. Quân cờ cứ thế đứng yên giữa không trung.
"Đây là Thiên Cẩu. Nhờ sự nông nổi mà có thể bay đến bất cứ đâu, nhưng vì trống rỗng nên chẳng thể đến được nơi nào."
Tiếp đó, Nữ Oa nhặt một quân cờ đen trên bàn rồi đưa cho đối phương.
Quân cờ rơi vào lòng bàn tay của người đi quân đen, nhưng ngay lập tức lại lăn xuống bàn cờ.
Những quân cờ xung quanh rung lên, và những vết nứt chạy dọc trên mặt bàn cờ bằng gỗ tử đàn.
"Đây là Quỷ. Bị xiềng xích của chấp niệm giam cầm, chìm sâu xuống vì đã trở nên ‘người’ hơn cả con người."
"Ra thế. Thần đã hiểu rồi. Tức là cả hai đều là những tồn tại thảm hại."
"Đừng chỉ dựa vào nhiêu đó mà nghĩ rằng mình đã hiểu hết, hỡi kẻ mang sắc vàng kim."
"...Chắc chắn là chúng thua kém thần rồi còn gì."
Đôi mắt có khắc cửu trùng viên của người đó lóe lên một tia chế nhạo. Và rồi, người đi quân đen dùng chiếc quạt chỉ lên đỉnh trời.
"Nếu con người là đá của đất, thì thần là sao của trời──cớ sao một kẻ cao quý nhường này lại bị Người bỏ lại?"
"...Ngươi của hiện tại sẽ không thể hiểu được thâm ý của ta đâu."
Nữ Oa thì thầm với vẻ u sầu, rồi lướt ngón tay trên mặt bàn cờ. Vết nứt tan biến như thể bị hòa tan.
Và rồi, bà đặt một quân cờ trắng mới xuống bàn. Trước nước đi chặt đứt sinh mạch của quân đen, người đi quân đen tắt hẳn nụ cười.
"Quỷ chìm xuống vì chấp trước, Thiên Cẩu lơ lửng vì trốn tránh. Nói cách khác, chúng có thể biến thành bất cứ thứ gì... đó chính là con người──thứ một ngày nào đó sẽ uy hiếp ngươi đấy, tiểu hồ ly của ta."