Mười hai giờ trưa ngày 12 tháng 2──tại Ga Kyoto.
Dưới ánh nhìn của tháp Kyoto, quảng trường trước nhà ga hôm nay vẫn tấp nập vô số người qua lại.
Thế nhưng, không khí lúc này lại phảng phất một nét thê lương hơn hẳn thường lệ.
"Sau chuyến du lịch tháng trước──!" "Bố và mẹ tôi đã đến Kyoto và──!" "Xin hãy cung cấp thông tin──!"
Vài người trông như thành viên trong gia đình đang ra sức phát tờ rơi. Trên tờ rơi là dòng chữ "TÌM NGƯỜI!" cùng với bức ảnh của một cặp vợ chồng già đang mỉm cười hiền hậu.
"Lúc đi bố tôi mặc áo khoác xám──!" "Ngày mai là sinh nhật bố tôi rồi!"
"Mẹ tôi còn có bệnh nền──!" "Làm ơn!" "Dù chỉ là thông tin nhỏ nhất cũng được ạ──!"
Một người đàn ông tay cầm túi giấy đi ngang qua và nhận lấy một tờ.
Lời cảm ơn "Cảm ơn anh rất nhiều!" còn vẳng lại sau lưng, gã đã sải bước đi, để lại tiếng guốc gỗ lộc cộc.
───Một gã đàn ông kỳ dị.
Gã cao lớn, nổi bật hẳn lên giữa đám đông. Dáng người cao lêu nghêu ấy lại hợp một cách kỳ lạ với bộ trang phục kiểu Nhật cùng chiếc áo khoác Inverness. Từ sau cổ áo, có thể thấy lớp băng quấn quanh cổ gã.
Nửa bên phải khuôn mặt gã đẹp tựa pho tượng tạc, còn nửa bên trái lại chi chít vô số lá bùa chú.
Vậy mà, gã chẳng hề có ý định che giấu vẻ ngoài dị dạng của mình.
Cũng chẳng có một ai để mắt đến gã. Tựa như một vị tử thần giáng thế, gã đàn ông đó lại hoàn toàn hòa mình vào sự hỗn tạp của Ga Kyoto.
Gã đàn ông đó──Gokumon Kirihito, chính là một Muyashi sở hữu năng lực tầm cỡ như vậy.
"tội nghiệp" "sinh nhật" "không về được" "tệ thật"
"...Vậy à."
Vừa trao đổi vài câu bâng quơ với nửa bên trái của mình, Kirihito vừa tiến về phía bãi đỗ xe trong nhà gần đó.
Trong một góc của bãi đỗ xe vắng tanh, một chiếc xe màu đen trông đầy vẻ đáng sợ đang đậu sẵn. Khi cánh cửa kính màu khói được mở ra, giọng một người phụ nữ vọng ra ngoài.
"...Hỏi Tam Thi, hỏi Tam Thi, hỏi Tam Tinh, hỏi Tam Tinh..."
───Đó là một người phụ nữ mang khí chất bụi bặm tựa khói than.
Mái tóc đỏ đã phai màu được búi lên một cách tùy tiện. Dù đeo một cặp kính sành điệu, cô ta vẫn không thể che đi vết sẹo trên mắt phải và ánh nhìn đã được mài sắc trong bóng tối.
Áo sơ mi họa tiết Nhật Bản, áo khoác sukajan sặc sỡ thêu hình đầu lâu và đom đóm, tai đeo vô số khuyên.
Một người phụ nữ hợp với sân khấu của một quán live house rẻ tiền hơn là bục giảng──Kaburagatsuji Keika.
Cô giáo chủ nhiệm của Nadeshiko đang thực hiện một nghi lễ kỳ lạ ở ghế phụ.
"Hỏi Tam Thi, hỏi Tam Thi, dâng lên các vị thần ở cõi âm..."
Chẳng thèm liếc nhìn Kirihito vừa ngồi vào ghế lái bên cạnh, Keika cẩn trọng lắc chiếc tẩu kiseru.
Từ chiếc nõ điếu đang sáng rực, tàn thuốc nóng hổi rơi xuống trang văn thư trải rộng trên đùi cô.
Đó là một loại giấy có chất liệu kỳ lạ. Mỏng đến độ gần như trong suốt, nhưng tàn thuốc rơi xuống lại không hề có dấu hiệu cháy.
Không những thế, trên mặt giấy còn dần hiện lên những hoa văn kỳ lạ trông như cỏ cây hoa lá.
"...Sao rồi, Keika?"
Kirihito hỏi. Dập tắt lửa trong tẩu, Keika chau mày lần theo những hoa văn.
"...Là núi Kurama. Hai đứa nó đã đến đó. Còn sống hay không thì không biết."
Nhà Kaburagatsuji──đứng đầu các phân gia của nhà Gokumon──là bậc thầy về thuật Vu Cổ. Thông thạo các loài côn trùng và hàng ngàn loại cỏ cây hoa lá trong trời đất, họ đã thể hiện vô số điều huyền bí bằng cách sử dụng chúng làm vật môi giới.
Lịch sử của họ rất lâu đời, nghe nói có thể truy ngược về tận thời cổ đại. Tuy nhiên, do sự thay đổi của thời thế, họ đã phải quy phục dưới trướng nhà Gokumon.
Và người sử dụng thuật pháp giỏi nhất của nhà Kaburagatsuji chính là Keika.
"...Với Văn thư Kaburagatsuji thì chỉ biết được chừng này thôi. Mệt ghê á~, chắc chắn là dính tới Thiên Cẩu rồi còn gì. Mấy chuyện lạ xảy ra ở Atago hay Kurama thì hầu hết đều do Thiên Cẩu làm cả. Haizz, làm sao giờ..."
"Quá sức à?"
"Hì hì... Anh đang nói với ai vậy hả, Kiri-san."
"...Cũng phải. Ta đã lo lắng thừa rồi."
Nhún vai trước Keika đang nhếch mép cười, Kirihito nhấn chân ga.
Chiếc xe lướt ra khỏi vòng xoáy bê tông vô cảm, tiến vào không gian lạnh lẽo dưới bầu trời. Vừa ngước nhìn những đám mây màu chì nặng trĩu, Keika vừa uể oải chống cằm.
"Rồi sao? Giờ mình đột nhập núi Kurama luôn à?"
"...Tạm thời đến Kifune đã. Bọn mặc vest có trạm giám sát ở Kurama. Cố gắng tránh tiếp xúc hết mức có thể."
"Shichō à... Dạo này chúng nó lại lảng vảng khắp nơi rồi nhỉ. Phiền phức thật..."
"Đáng ghét thật nhưng đành chịu thôi──dù sao thì ta cũng đã chuẩn bị bữa sáng rồi, nhân lúc này ăn đi."
"Ồ, tâm lý ghê. Quả đúng là Kiri-san ha."
Nét mặt tươi tỉnh hẳn lên, Keika lục sục chiếc túi giấy đặt ở ghế sau.
Thứ cô lấy ra là bánh Karune của tiệm Shizuya──một loại sandwich đơn giản với lớp bơ thực vật phết trên bánh mì mềm, kẹp giăm bông và hành tây thái lát.
Vừa cắn món bánh mà Nadeshiko cũng rất thích, Keika vừa lật bừa một tờ báo.
"...Tự dưng gọi em ra đột ngột. Hết cả hồn."
"Xin lỗi."
"Không sao đâu. Mà nếu được thì anh cứ thoải mái gọi em hơn nữa cũng được. Mấy lúc Kiri-san gọi em thì y như rằng là đang trong tình trạng 'chẳng hiểu mấy con bé tuổi mới lớn nghĩ gì'..."
Kirihito im lặng. Chắc là bị nói trúng tim đen rồi.
Nhấp một ngụm nước có ga đã hết hơi, Keika liếc nhìn Kirihito.
"Dạo này nhà Gokumon sao rồi? Mấy chuyện lằng nhằng của phân gia với bổn gia ấy."
"Yên ắng. Tạm thời là vậy."
"Nếu cần giúp thì cứ nói nhé. ...À, cấm nói mấy câu kiểu 'chưa đến mức phải phiền đến tay ngươi' đấy nhé."
"............Ta sẽ cân nhắc."
Dù đã thay đổi cách nói, nhưng ý tứ thì vẫn vậy.
Thiệt tình, hai chú cháu nhà này giống nhau thật. Keika mỉm cười, rồi ánh mắt cô chợt dừng lại ở một bài báo.
"...Vẽ bậy lên máy bay này. Chuyện này có liên quan gì không?"
Theo bài báo──từ khoảng cuối năm ngoái, trên các máy bay và trực thăng cất hạ cánh tại các sân bay vùng Kinki bắt đầu xuất hiện những hình vẽ bậy kỳ lạ.
Trên báo còn có cả ảnh của hình vẽ. Xoay tờ báo vài lần, Keika nhíu mày.
"Trông giống chữ Phạn nhỉ... Gì ấy ta, quen mắt lắm mà... Aizz, không nhớ ra được..."
"...Đó là một ký tự được cách điệu từ chữ 'Kya'."
Kirihito trả lời mà không hề liếc nhìn Keika. Những lá bùa bên trái mặt gã kêu sột soạt.
"Kya trong Kya Ka Ra Ba A của Không Phong Hỏa Thủy Địa──tức là chữ tượng trưng cho 'Không'. Thường được khắc trên tháp xá lợi hay Ngũ Luân Tháp."
"À, ra là cái đó. Bảo sao trông quen thế... Mà, chữ Phạn của 'Không' à. Đúng là cái chữ mà lũ Thiên Cẩu có vẻ sẽ thích thật..."
"chắc chắn là Thiên Cẩu" "quyết định vậy" "khẳng, định" "ừ"
Keika liếc nhìn Kirihito đang quả quyết và nửa bên trái cũng đồng tình với gã.
"...Bằng chứng đâu?"
"Ta đã từng xem qua vài văn thư do một Thiên Cẩu thực thụ viết. Văn thư nào cũng đều có cùng một con dấu ở cuối. Có vẻ như bọn chúng dùng nó như một loại ấn chương."
"Hừm, vậy ra đây cũng là do một Thiên Cẩu thực thụ làm... Vẽ lên máy bay thì có ý nghĩa gì nhỉ?"
"...Tưởng tượng cũng vô ích thôi." "vô ích" "vô nghĩa..."
Dừng đèn đỏ──Kirihito nhấp một ngụm trà nóng. Đôi mắt màu xám tro của gã chợt hướng lên trời.
"Chỉ là... bọn chúng coi bầu trời và núi non là khu vườn của riêng mình. Có lẽ đã có một sự việc nào đó liên quan đến những nơi trên cao khiến chúng không hài lòng, nên chúng đang cảnh cáo con người."
"...Theo kiểu 'Tụi bây coi chừng tao bắn rụng bây giờ' à?"
"Hì hì... Nếu mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy thì tốt quá."
Tiếng cười báo hiệu điềm gở của Kirihito càng khiến Keika thêm sầu muộn, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời u ám.
"............Nadeshiko. Rốt cuộc thì cô đã bị cuốn vào chuyện quái quỷ gì vậy?"