Dân chúng đón chào một năm mới mà chẳng hề hay biết điều gì.
Kyoto chìm trong tuyết, hai màu trắng đen càng thêm nổi bật, khiến cố đô trông lại càng giống một bàn cờ.
"...Lại đi nữa à."
Vừa bước ra khỏi nhà kho, tôi quay lại trước giọng nói uể oải. Chú Kirihito, tay áo đã được xắn lên bằng một dải băng, đang cắm chiếc xẻng xuống nền tuyết. Trên khoảnh đất lộ ra, mấy con gà đang thong dong mổ thóc.
"Vâng. Đến chỗ..."
"Chắc lại là Shijo chứ gì. Không cần phải nói... cô giao du với ai ở đâu tôi cũng không có hứng thú."
Tôi nhìn tấm lưng của người chú đang cần mẫn xúc tuyết, rồi khẽ mỉm cười.
"...Chúc mừng năm mới, Kirihito-san."
"Chẳng có gì đáng mừng, cũng chẳng có gì không đáng mừng... Tóm lại, hôm nay đừng có quay về nữa."
Để lại sau lưng lời tiễn đưa xiên xẹo ấy, tôi rời khỏi nhà.
Vừa đi vừa xoa vết sẹo trên cổ, tôi băng qua cây cầu Shijo Ohashi đang tắm mình trong ánh nắng rực rỡ. Dòng người tấp nập qua lại: kẻ đi lễ đầu năm ở đền Yasaka, người đi xem buổi công diễn mừng năm mới ở nhà hát Minami-za, người thì đi săn đợt giảm giá đầu tiên của các trung tâm thương mại.
Chẳng mấy chốc––bằng những bước chân nhẹ nhàng, tôi đã đến được quán cà phê Joubou.
Ngay trước mắt tôi, cánh cửa quán mở ra cùng với tiếng chuông cửa lanh lảnh. Rồi Yukiji bước ra với những sải chân nặng nề, tay trái cầm điện thoại thông minh, tay phải thì lôi xềnh xệch Shiraha theo.
"Đã bắt được rồi, Kanmuri-san. Tôi sẽ đến ngay––Đừng có giãy nữa, đi nhanh lên..."
"Sao tiền bối cứ phá đám giờ nghỉ của em thế! Bộ chị có thù oán gì với em à!"
"Vì cô đã nghỉ lố ba mươi phút rồi đấy, cái đồ ngốc này...!"
Khi lướt qua, Yukiji khẽ gật đầu với tôi. Tôi cũng cúi đầu chào lại rồi mở cửa.
Không gian bên trong quán đã quá đỗi quen thuộc, dù là ngày Tết thì không khí cũng chẳng có gì thay đổi. Tôi giữ vẻ mặt thản nhiên, lách qua những khoảng hẹp giữa dãy bàn và ghế cổ, tiến về phía cửa sổ.
Ichijiku Amana đã ở đó rồi.
"...Chào, Nadeshiko. Vẫn khỏe chứ?"
Mái tóc đen của cô được búi lên gọn gàng. Trên đôi môi màu san hô là nụ cười ngả ngớn thường trực.
Tôi ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình. Vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, tôi đan các ngón tay vào nhau rồi chống cằm lên.
"...Chắc lại chẳng phải chuyện gì hay ho đâu nhỉ, Amana."
Đôi mắt màu hổ phách và đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào nhau.
Và rồi, không ai bảo ai, cả hai cùng nở một nụ cười ngạo nghễ.