Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 778

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 20

Tập 02 - Chương 8 Naoto Tachigi

Naoto Tachigi

Tôi vẫn còn nhớ như in thảm bại ở căn phòng thứ tư của Đấu trường.

Priest đã chữa trị cho Akagi ngay trong ngày hôm đó, nắn lại mấy cái xương sườn gãy nát sau trận đòn tàn bạo của Kariya. Giờ đây, cậu ta đi lại như thể chưa từng phải nằm liệt gần cả ngày trời trong phòng y tế—trông hoàn toàn khỏe mạnh.

Ít nhất là về mặt thể chất. Về mặt tinh thần, Akagi và toàn bộ Lớp E vẫn còn bàng hoàng sau những sự kiện ngày hôm đó, chìm trong một nỗi u uất không tài nào thoát ra nổi, dù có cố gắng đến đâu.

Lòng tự tôn của chúng tôi đã bị chà đạp tại hội chợ câu lạc bộ vài ngày trước, nhưng hầu hết bạn bè cùng lớp đều đã tự vực dậy sau trải nghiệm đó. Chúng tôi đã hy vọng rằng, chỉ cần nỗ lực không ngừng, mọi người sẽ công nhận cố gắng của chúng tôi. Nhưng trận quyết đấu kia đã vùi dập triệt để ý nghĩ đó.

Yuuma là người mạnh nhất lớp, tài năng nhất, lôi cuốn nhất... vậy mà cậu ấy đã thua. Nếu có ai trong lớp từng nghĩ đến việc kế thừa ngọn đuốc của cậu ấy, thì những lời chế nhạo đầy hằn học từ các lớp khác đã dập tắt ý định le lói đó, nghiền nát những tia hy vọng cuối cùng.

Những người đã giúp đỡ Yuuma như chúng tôi cũng không phải ngoại lệ. Sakurako, Kaoru, và cả tôi nữa... Tất cả đều suy sụp.

Dù vậy, tôi không hề oán giận Yuuma vì đã thua cuộc. Đám học sinh Lớp D đã kiếm chuyện với Yuuma sau khi cậu ấy đứng ra bảo vệ Sakurako lúc bọn chúng tiếp cận cô với ý đồ xấu xa. Chính bọn chúng đã chơi không đẹp khi thách cậu ấy quyết đấu, dù biết rõ cậu ấy chưa từng đặt chân vào hầm ngục. Thủ đoạn bẩn thỉu của chúng khiến tôi lợm giọng.

Cả lớp đã tung hô Akagi khi cậu dũng cảm nhận lời thách đấu, nhưng thực tế phũ phàng đã phơi bày tất cả chỉ là một cái bẫy.

Kiểm tra lại danh sách đặt chỗ ở Đấu trường, chúng tôi phát hiện Câu lạc bộ Ma thuật Đệ nhất là bên sử dụng chủ yếu phòng Đấu trường thứ tư, vì căn phòng đó được trang bị một lá chắn kháng ma thuật. Câu lạc bộ Ma thuật Đệ nhị và Đệ tam chiếm giữ toàn bộ các suất còn lại.

Tại sao họ lại nhường một suất cho trận quyết đấu vớ vẩn của Lớp E?

Kariya cũng là một dấu hỏi lớn. Cậu ta vẫn làm gì ở Lớp D khi đã mạnh hơn hẳn bạn bè cùng lớp? Khi quan sát cậu ta giao đấu với Akagi, tôi có thể thấy cậu ta sở hữu kỹ năng và kỹ thuật chiến đấu được mài giũa qua nhiều năm khổ luyện.

Trường Cao trung Mạo hiểm giả phân lớp học sinh dựa trên điểm số. Với kỹ năng và level cao của mình, Kariya lẽ ra đã có thể lên Lớp C, thậm chí là Lớp B, thay vì làm trùm ở Lớp D.

Tại sao cậu ta lại cam chịu ở lại Lớp D, lớp thấp kém nhất trong số những học sinh chuyển cấp từ Sơ trung Mạo hiểm giả? Cậu ta bị đẩy xuống Lớp D vì bỏ lỡ một kỳ thi? Hay có lẽ...

Đội ngũ giáo viên cũng có gì đó bất thường. Lũ ngốc ở Lớp D bắt nạt chúng tôi, và giáo viên chủ nhiệm lại nhắm mắt làm ngơ, chính điều đó đã tiếp tay cho chúng ngày càng quá đáng. Lớp chúng tôi không phải là nạn nhân duy nhất của các lớp trên ở khối E. Học sinh năm hai và năm ba cũng thường xuyên phải chịu sự đối xử tồi tệ tương tự. Một số người thậm chí đã phải bỏ học để thoát khỏi những kẻ bắt nạt.

Cảm giác như cả ngôi trường này đang đồng lõa với nhau, tôi nghĩ.

Tình cảnh này khiến tôi có cảm giác như ngôi trường đã tái lập lại "Tứ dân", hệ thống giai cấp thời Edo ở Nhật Bản. Điều đó sẽ đẩy Lớp E xuống đáy của nấc thang xã hội và cổ vũ cho việc mọi người kỳ thị chúng tôi.

Nếu tôi đoán đúng, thì Lớp D không phải là vấn đề cốt lõi. Chúng sẽ không thể hành động như vậy nếu không có kẻ nào đó chống lưng. Vậy, kẻ nào đang chống lưng cho chúng? Kẻ đó phải là người có thể xúi giục Kariya và Lớp D hành động, sắp xếp lại lịch đặt phòng ở Đấu trường, và bịt miệng giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.

Lớp A ư? Hội học sinh ư? Không, phải là một thế lực lớn hơn thế.

Sẽ ra sao nếu Bát Long đứng sau giật dây? Làm sao mình có thể chống lại họ?

Tại Trường Cao trung Mạo hiểm giả này tồn tại vô số phe phái, trong đó có tám phe lớn mạnh vượt trội so với phần còn lại. Đó chính là Bát Long. Họ là những thế lực hùng mạnh bao gồm nhiều học sinh có mối liên hệ với các doanh nghiệp tư nhân, các clan mạo hiểm giả, cựu sinh viên Đại học Mạo hiểm giả và các quan chức chính phủ. Tất cả những người này đều gây ảnh hưởng của họ lên mọi cấp độ trong trường—từ giáo viên cho đến ban giám hiệu cấp cao.

Chỉ có năm trong số Bát Long có danh tính rõ ràng: hội học sinh, Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ nhất, Câu lạc bộ Ma thuật Đệ nhất, Câu lạc bộ Cung thuật Đệ nhất, và Liên minh Lớp A. Ba phe còn lại vẫn hoàn toàn là một ẩn số.

Một học sinh cao trung quèn như tôi thì có hy vọng gì để đối đầu với họ chứ? Đối đầu với Bát Long cũng đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của cả ngôi trường này.

Tuyệt vọng khiến tầm nhìn của tôi nhòa đi rồi tối sầm lại. Tôi cảm thấy như niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng, về tất cả những gì gia đình đã kỳ vọng ở tôi, đang vỡ vụn và trôi tuột khỏi tầm tay.

Đầu tôi cúi gằm, không còn chút sức lực nào để ngẩng lên.

Tôi bắt đầu nghe lỏm cuộc trò chuyện của vài học sinh Lớp D còn nán lại trong lớp học của Lớp E. Tôi chẳng cần đến skill Siêu Thính vì bọn chúng ồn ào đến mức tôi có thể nghe rõ mồn một.

"Này, tao kể chúng mày nghe chuyện này chưa, anh trai tao mới nhận được lời mời từ một trong những clan con của Colors đấy," một đứa khoe.

"Từ Colors á?! Đùa à!"

"Anh mày ở trong Soleil đúng không, Manaka?"

"Ngầu vãi!"

Colors, hử?

Đó là những người hùng vang danh khắp Nhật Bản sau chiến thắng vĩ đại trước tên vua lich undead hùng mạnh. Cả đất nước, dù có phải là người đang rèn luyện để trở thành mạo hiểm giả hay không, đều dán chặt mắt vào màn hình TV để theo dõi trận raid đó.

Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đã thức trắng đêm để xem truyền hình trực tiếp, và chắc cũng đã xem lại đoạn băng ghi hình trận raid đó đến cả trăm lần. Trận chiến ấy đã phô diễn những gì tinh túy nhất của một mạo hiểm giả. Kể từ trận raid đó, cứ bật TV lên là lại thấy tin tức về Colors. Vài ngày trước, một bản tin cho biết hàng chục ngàn người đang nộp đơn xin gia nhập clan, một con số tăng đột biến so với thường lệ.

Colors là một tổ chức khổng lồ, trực tiếp quản lý năm clan con. Mỗi clan con đó lại có những clan nhỏ hơn trực thuộc, và Soleil là một trong số đó.

Mục tiêu của tôi là vào Đại học Mạo hiểm giả, nhưng sau khi xem buổi phát sóng đó, tôi đã mơ về việc trở thành một mạo hiểm giả hàng đầu. Một giấc mơ thật xa vời làm sao... Tôi sẽ chẳng bao giờ trở thành một mạo hiểm giả hàng đầu, nói gì đến chuyện vào Đại học Mạo hiểm giả hay Lớp A. Thậm chí, với tình hình hiện tại, việc vào được Lớp B hay Lớp C thôi cũng đã là điều không tưởng.

Tôi chợt nghĩ đến cha mẹ mình, vào cái ngày tôi rời nhà để đến Trường Cao trung Mạo hiểm giả.

~*~

Xuất thân từ một gia tộc bán quý tộc phục vụ cho nhà Tử tước Isshiki, tôi là người sẽ kế vị dòng họ. Nhưng từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ ốm yếu, phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn trong nhà để tránh đổ bệnh.

Một ngày nọ, tôi nghe tin người thừa kế của ngài Tử tước, tiểu thư Otoha Isshiki, đã được nhận vào Trường Cao trung Mạo hiểm giả, nơi chỉ dành cho những người xuất sắc nhất. Tin tức đó khiến tôi sốc đến nỗi thao thức cả đêm. Cô ấy thấp và gầy hơn những cô gái cùng trang lứa, cũng mỏng manh yếu ớt như tôi. Làm thế nào một người như cô ấy lại vào được ngôi trường quy tụ những tài năng kiệt xuất từ khắp cả nước chứ? Liệu cô ấy có theo kịp chương trình học ở đó không?

Chắc chắn là không rồi, tôi đã nghĩ thế. Chắc chắn cô ấy sẽ sớm về nhà thôi.

Nhưng tôi đã lầm. Chỉ sau một năm học, cô ấy đã tạo nên một tên tuổi lẫy lừng đến độ các tạp chí ma thuật phải dành những số đặc biệt để viết về thần đồng mười ba tuổi.

Bức ảnh trên tạp chí chụp cảnh cô ấy dùng ma thuật tiêu diệt một con orc khiến sống lưng tôi lạnh toát. Nó cho tôi thấy con người có thể thay đổi đến nhường nào, từ một cô bé rụt rè trở thành một nữ pháp sư hùng mạnh.

Sau đó, tôi đã âm thầm nộp đơn vào Trường Sơ trung Mạo hiểm giả mà không cho cha mẹ biết. Dĩ nhiên, tôi bị đánh rớt. Tôi tự nhủ rằng điều đó là quá sức với mình—tôi không có tài năng. Tôi chỉ là một thằng nhóc ốm yếu, gầy trơ xương sườn. Lời bào chữa đó khiến thất bại trở nên dễ nuốt trôi hơn.

Một ngày, tôi kể chuyện đó cho cha mẹ. Đáp lại, họ tiết lộ bí mật của tiểu thư Otoha: để có được ngày hôm nay, cô ấy đã âm thầm nỗ lực không ngừng nghỉ. Cô ấy thay đổi chế độ ăn, bắt đầu một lịch trình luyện tập khắc nghiệt, và miệt mài học tập mỗi đêm.

Cha mẹ nói với tôi rằng, nếu chỉ ngồi một chỗ hy vọng thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Nếu muốn thay đổi, tôi phải tự mình nỗ lực.

Tôi có thực sự muốn theo học Trường Mạo hiểm giả không? Thể trạng yếu ớt đã ngăn tôi vào Trường Sơ trung Mạo hiểm giả, nhưng tôi đã bao giờ thử tìm cách khắc phục nó chưa? Tôi nhìn lại bức ảnh của cô ấy trên tạp chí, nơi cô khoanh tay, ngẩng cao đầu, mỉm cười kiêu hãnh trong khi mái tóc đỏ rực tuyệt đẹp tung bay trong gió. Hình ảnh đó khiến tôi tự hỏi khát khao thay đổi của cô ấy phải mãnh liệt đến nhường nào, và dường như nó đã chỉ cho tôi con đường phía trước.

Kể từ ngày hôm đó, tôi lao vào luyện tập như điên, làm mọi thứ để cơ thể trở nên cường tráng. Tôi nhờ mẹ chuẩn bị những bữa ăn giúp tăng cường thể chất, chạy bộ mỗi ngày, và giải các bộ đề của những trường danh tiếng. Những câu hỏi hóc búa không giải được, tôi lại nhờ cha chỉ bảo.

Cha mẹ đã luôn ở bên cạnh, giúp đỡ tôi từng bước trên con đường ấy, và tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng họ! Không gì có thể ngăn cản tôi vào được ngôi trường mà tiểu thư Otoha đã theo học.

~*~

Và giờ thì sao?! Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?! Tôi gào thét trong tâm trí.

Đó không phải là lời than vãn về tương lai ảm đạm của Lớp E. Không, cơn thịnh nộ đó hướng vào chính bản thân tôi, vào sự yếu đuối của chính mình khi đã định buông xuôi chỉ vì một chút trở ngại cỏn con. Tôi đã mất hàng năm trời khổ luyện để được vào đây, vậy mà chỉ sau một tháng, tôi đã định từ bỏ trước cả khi kịp thử làm nên chuyện... Thật thảm hại.

Tôi chắc rằng nếu tiểu thư Otoha thấy bộ dạng của tôi lúc này, cô ấy sẽ cười vào mặt tôi cho mà xem.

Hãy nhớ mày đã đến được đây như thế nào, tôi tự nhủ. Và hãy nhớ lý do tại sao.

Và tôi nhớ lại những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ khi tôi nhận được thư báo trúng tuyển từ Trường Cao trung Mạo hiểm giả, nhớ cái vỗ lưng đầy tự hào của cha. Tôi đến đây để khiến họ hãnh diện và để theo bước tiểu thư Otoha, và tôi sẽ không bỏ cuộc!

Vẫn chưa kết thúc đâu, Naoto Tachigi! Tôi nghĩ. Có thể sẽ không thành công, nhưng đừng chấp nhận thất bại khi còn chưa cố gắng hết sức! Lớp D, Bát Long, hay bất cứ kẻ địch nào—đừng bỏ cuộc khi chưa chiến đấu! Hãy thu thập mọi thông tin có thể, dù là nhỏ nhặt nhất, hãy vạch ra chiến lược để đánh bại chúng, và nâng cao cơ hội chiến thắng dù chỉ là từng phần trăm một!

~*~

Tôi đã nhắm chặt mắt tự lúc nào không hay. Khi mở mắt ra, khung cảnh dường như đã bớt đi phần nào tăm tối.

Phòng học vẫn vậy, nhưng sau khi tự nhủ rằng không được bỏ cuộc, mọi thứ xung quanh tôi dường như đã tươi sáng hơn một chút.

Đám học sinh Lớp D vẫn đang tán gẫu trong lớp chúng tôi. Trong khi đó, các học sinh Lớp E lại đang chăm chú lắng nghe; những câu chuyện về Colors và các clan con luôn là chủ đề được quan tâm. Họ lắng nghe vì họ cũng có chung những giấc mơ và hoài bão như tôi.

Nhưng những hy vọng đó sẽ tan thành mây khói nếu không có gì thay đổi, và rồi tất cả chúng tôi sẽ phải chịu sự định đoạt của các lớp trên và những phe phái lớn mạnh. Để ngăn chặn điều đó, tôi cần cho họ thấy rằng hy vọng vẫn còn, rằng chúng tôi vẫn có thể chiến đấu và bắt kịp các lớp khác.

Thành tích học tập không phải là thứ sẽ kìm hãm chúng tôi. Bất kỳ ai đã vượt qua kỳ thi đầu vào của trường này đều có học lực tốt, vậy nên các lớp khác sẽ không thể bỏ xa chúng tôi về mặt học thuật, miễn là chúng tôi chăm chỉ học mỗi ngày và giúp đỡ lẫn nhau.

Vấn đề lớn nhất chính là sự thiếu kinh nghiệm trong hầm ngục, nơi chỉ mới mở cửa cho chúng tôi cách đây hơn một tháng. Việc các lớp khác làm tốt hơn chúng tôi trong hầm ngục là điều hiển nhiên, và chúng tôi không nên dằn vặt bản thân vì điều đó.

Thế nên, kẻ địch hẳn đã tính toán kỹ lưỡng thời điểm này để giáng một đòn chí mạng vào tinh thần của chúng tôi. Tại sao tôi lại không mảy may nghi ngờ rằng chúng đã lên kế hoạch cẩn thận đến thế? Tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra có kẻ đứng sau giật dây tất cả?

Với một kế hoạch đúng đắn, Lớp E có thể khắc phục sự thiếu kinh nghiệm và cải thiện thành tích trong hầm ngục trong một hoặc hai năm tới. Tôi khao khát chứng minh cho những kẻ thù của chúng tôi thấy rằng chúng tôi có thể tiến vào Lớp A, để ném sự thật đó vào mặt chúng.

Các lớp trên và đám học sinh khóa trên có lẽ sẽ càng gia tăng sự can thiệp. Chúng sẽ dùng mọi thủ đoạn để dồn chúng tôi vào thế phải phục tùng. Dù việc chống chọi với sự chèn ép của chúng sẽ không hề dễ dàng, nhưng chỉ một mình tôi thì không thể nào vào được Lớp A.

Tôi sẽ cần sự giúp đỡ từ những người bạn đủ dũng cảm để đối mặt với bất cứ thứ gì mà các lớp khác có thể ném vào chúng tôi và tiếp tục bước tới... Thế nhưng, tôi có thể thấy Kaoru và Sakurako đang trên bờ vực bỏ cuộc. Vẻ lạc quan, rạng rỡ cùng ánh lấp lánh trong mắt họ đã hoàn toàn biến mất.

Dù vậy, họ rất tài năng và đã luôn kiên cường phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn. Vượt qua thử thách hiện tại sẽ đưa họ lên một tầm cao mới, miễn là nó không đánh gục họ. Họ chính là những người đầu tiên tôi nên tìm đến.

Dĩ nhiên, tôi cũng cần cả Yuuma. Thất bại vẫn còn ám ảnh tâm trí khiến cậu ấy suy sụp, nhưng tôi cần sức hút của cậu ấy để tập hợp cả lớp lại. Không may là, hầu hết sự chèn ép từ các lớp khác sẽ nhắm vào cậu ấy. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải là người vực cậu ấy dậy, thay vì trông chờ vào cậu ấy.

Nhà trường sẽ tổ chức Trận chiến giữa các Lớp vào tháng Sáu, nơi mỗi lớp phải hoàn thành những mục tiêu nhất định bên trong hầm ngục trong vòng một tuần. Mỗi lớp sẽ nhận được một điểm số tổng kết duy nhất vào cuối sự kiện, dùng để đánh giá khả năng phối hợp của cả lớp. Những người đứng đầu lớp như chúng tôi vẫn phải cố gắng hết sức, nhưng điều quan trọng nhất là phải giúp đỡ bất kỳ học sinh nào có nguy cơ kéo lùi cả lớp.

Phương án tôi ưu tiên là tổ chức một buổi học nhóm cho tất cả các bạn đang gặp khó khăn trong việc lên level. Nếu chúng tôi chia sẻ các mẹo và thủ thuật về hầm ngục cho nhau, mọi người sẽ lên level dễ dàng hơn.

Tôi đã nhắm được vài học sinh có khả năng bị tụt lại phía sau nhất, và đứng đầu danh sách là cậu béo nhập học với điểm số thấp nhất. Nếu có thời gian, lựa chọn tốt nhất dành cho cậu ta là huấn luyện một kèm một cả ngày. Một phương án khác là mời cậu ta vào party của chúng tôi và cho cậu ta trải nghiệm cảm giác đi raid hầm ngục.

Tôi sẽ phải nói chuyện với Kaoru để quyết định cách tốt nhất để giúp đỡ các học sinh khác trong Lớp E. Kaoru và Yuuma có thể dạy họ kiếm thuật, trong khi Sakurako và tôi dạy họ ma thuật. Chúng tôi có thể mời những bạn có hứng thú tham gia một buổi học nhóm.

Nhưng trước hết, tôi phải thắp lại hy vọng cho Sakurako và Kaoru. Sau đó, chúng tôi có thể cùng nhau suy tính kỹ lưỡng về cách tốt nhất để đảm bảo sự thành công của Lớp E.

Không gì có thể cản được tôi. Không, cho đến khi tôi đuổi kịp cô ấy.