Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 778

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 20

Tập 02 - Chương 12 Bức Thư Tình

“Souta, Kaoru đến đón này!”

Sau mấy ngày nghỉ, tôi sửa soạn để trở lại trường.

Vì đã báo trước nên Kaoru rất siêng năng, con bé đã đến để đi học cùng tôi.

Tôi khoác lên mình bộ đồng phục mới mua cho vừa với thân hình đã thon gọn hơn một chút, rồi bước xuống cầu thang ọp ẹp.

Kaoru đang đợi ở cửa, nhưng trông con bé hôm nay có vẻ khác thường.

“S-Souta... thật sự là cậu đấy à?” Kaoru lắp bắp.

“Ừ. Chế độ ăn kiêng của tớ bắt đầu phát huy tác dụng rồi... Cậu ổn không đấy?”

Con bé ôm lấy ngực như thể đang đau đớn. Bị cảm lạnh chăng?

Tôi hỏi thăm thì con bé bảo vẫn ổn. Hay con bé đã trúng tiếng sét ái tình với vẻ ngoài điển trai của mình rồi?

Ôi, cái kiếp đào hoa nó khổ thế đấy!

Trong lúc mải mê với những ảo tưởng của riêng mình, tôi vẫn đi sau Kaoru vài bước trên đường đến trường, như mọi khi.

Dù sụt cân kha khá, tôi vẫn còn hơi tròn trịa, nên chắc phải kiên nhẫn thêm một thời gian nữa mới chạm đến ngưỡng đẹp trai được.

Chỉ một chút nữa thôi...

Bầu trời mùa hè trong vắt khiến nhiệt độ tăng lên hai mươi độ C ấm áp dù trời vẫn còn sớm, thỉnh thoảng lại được xoa dịu bởi những cơn gió ban mai sảng khoái.

Còn nhớ ngày đầu tiên đi học, tôi đã vã mồ hôi như tắm trên đường đi bộ buổi sáng dù thời tiết lúc đó lạnh cóng, và sức nặng của đống mỡ thừa đã kìm chân tôi.

Bây giờ, việc đi bộ đã đỡ vất vả hơn nhiều.

Hiện tại tôi cao 170cm, và con số trên bàn cân hôm qua là 80kg.

Dù có chút tiếc nuối vì đã tăng cân trở lại sau trận chiến với Volgemurt, tôi thật sự không thể chống lại cơn đói của mình.

Tuy nhiên, tôi đã giảm được rất nhiều cân trong khi tăng khối lượng cơ bắp, giúp cơ thể cân đối hơn.

Skill Glutton vẫn khiến tôi đói cồn cào, còn mẹ thì lúc nào cũng tìm cơ hội để vỗ béo tôi.

Xem ra tôi sẽ cần một ý chí sắt đá để theo đuổi chế độ ăn kiêng mà không sa ngã trước cám dỗ.

Làm thế nào để xử lý skill Glutton là một trong ba mối bận tâm hàng đầu của tôi, bên cạnh cơn đói triền miên và nỗi lo tiền bạc.

Dù vậy, tôi cũng không vội, cứ từ từ quyết định sau cũng được.

~*~

Tôi đi theo Kaoru len lỏi qua khu học xá lộn xộn để đến lớp học của khối năm nhất Lớp E. Vừa ngồi xuống bàn, tôi đã nhận ra cả lớp đang nhìn mình chằm chằm như thể sinh vật lạ.

“Này, có phải chỉ mình tao thấy thế không, hay thằng Piggy ốm đi thật rồi?” một đứa lên tiếng.

“Ừ, giờ nó giống heo con hơn là heo nọc rồi.”

“Ha ha, ý mày là nó thoái hóa thành em bé đấy à!”

“À... tớ bị cảm thôi,” tôi đáp qua loa.

Bạn cùng lớp thường chẳng thèm để ý đến tôi, nên việc đột nhiên trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện khiến tôi thấy thật khó xử.

Nghe này mấy bồ, tôi nhát gan lắm, không chịu nổi cái kiểu bị nhìn chằm chằm như thế đâu!

Ừ thì tôi biết, giảm hai mươi cân trong vài ngày thì đúng là dị thật, nhưng cũng tha cho tôi đi chứ! tôi thầm nghĩ.

Tôi thu mình lại trên ghế, giả vờ đọc sách, cho đến khi hai thiên thần ngọt ngào từ trên trời giáng thế và xuất hiện bên bàn tôi.

“Chào, Narumi!” Oomiya vui vẻ cất tiếng, mái tóc con bé được tết thành hai bím vắt qua vai.

“Cậu thấy khỏe hơn chưa?” Nitta, cô bạn đeo kính, hỏi với vẻ thong dong thường lệ. “Trông cậu gầy đi nhiều thật đấy. Chắc là bị cảm nặng lắm nhỉ.”

Hai cô bạn vẫn xinh đẹp như thường lệ. Lòng tốt của họ khiến tôi cảm kích, nhưng nguyên nhân khiến tôi sụt cân không phải là một ‘cơn cảm tệ hại’, mà là một ‘trận chiến tệ hại’.

Dĩ nhiên tôi không thể thừa nhận điều đó, nên chỉ đáp rằng mình đã khỏe hơn rồi.

Sau khi chào lại, tôi hỏi tại sao họ lại muốn nói chuyện với mình.

Hóa ra buổi chiều chúng tôi có tiết đấu kiếm ở Đấu trường.

“Vấn đề là, chúng ta phải bắt cặp với nhau,” Oomiya giải thích.

“Nhưng cậu nghỉ ốm, nên chắc là chưa có bạn cặp, đúng không?”

Bị yêu cầu bắt cặp là cơn ác mộng của mọi kẻ cô độc. Lẽ nào chúng tôi sẽ đấu tập ngay lập tức?

Tôi không nghĩ ra được lý do nào khác để phải bắt cặp trong một lớp học đấu kiếm.

Giáo dục thể chất ở trường này, cũng như các hoạt động câu lạc bộ, đều nhằm mục đích hỗ trợ cho việc chinh phạt hầm ngục.

Nhiều lớp học khác cũng hướng dẫn học sinh sử dụng vũ khí và võ thuật.

Tôi nhận thức rõ những lợi ích mà các lớp học thiên về chiến đấu có thể mang lại cho mình.

“Bạn cặp của cậu ấy hôm nay nghỉ học rồi,” Oomiya nói, liếc nhìn Kuga.

Kuga đang ngồi một mình trong một góc khuất như thể cố gắng tránh bị chú ý.

Con bé thường là một học sinh trầm lặng, nhưng vẫn nói chuyện với bạn cùng phòng, người được cho là bạn cặp của mình.

“Nên tớ đã bảo tớ sẽ là bạn cặp của cậu ấy.”

“Nếu tớ cặp với cậu, Narumi, thì tất cả chúng ta đều ổn thỏa,” Nitta nói. “Thế nào?”

Giải pháp đơn giản nhất là để Kuga bắt cặp với tôi.

Nhưng Kuga là một mật vụ với skill giám định, nên tôi không muốn lại gần con bé.

Đề nghị của Oomiya và Nitta về việc tách ra và bắt cặp với mỗi người chúng tôi quả là một sự may mắn trời ban.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ rất khó xử khi một thằng con trai như tôi lại chen vào nhóm con gái, nên tôi—

“Nhờ cả vào các cậu!!!”

—tôi cúi đầu thấp đến mức trán gần chạm đất.

Hai cô bạn có lẽ, à không, chắc chắn chỉ mời Kuga và tôi vì thương hại để chúng tôi không bị lẻ loi.

Dù vậy, tôi sẽ không để cơ hội vàng này vuột khỏi tay!

Tôi đã chẳng buồn vun đắp mối quan hệ với bạn cùng lớp vì mải dành toàn bộ thời gian để chinh phạt hầm ngục.

Thêm vào đó, tôi đã nổi danh là kẻ thất bại thảm hại trước một con slime.

Thế nên cũng chẳng ai muốn dính dáng gì đến tôi. Dù đã trở thành một kẻ cô độc, Oomiya và Nitta vẫn cố gắng để tôi hòa nhập, và tôi thực sự muốn tìm hiểu họ nhiều hơn.

Tất nhiên, là một cách hoàn toàn trong sáng.

“Vũ khí sẽ được phát trong lớp, nên cậu không cần mang theo đâu,” Oomiya nói thêm.

“Cậu nên cố tìm đồ bảo hộ vừa với mình... Mà phải công nhận, trông cậu khác thật đấy.”

“Đúng vậy, không chỉ là giảm cân đâu,” Nitta đồng tình. “Trông cậu còn mạnh hơn nhiều nữa.”

“C-Các cậu nghĩ vậy à?” tôi đáp.

Khi mới vào trường, tôi từng béo phì và gần như không thể di chuyển, còn bây giờ tôi đã gầy đi chỉ còn là một cậu chàng mũm mĩm.

Chế độ tập luyện và việc chinh phạt hầm ngục đã giúp cơ thể tôi xây dựng cơ bắp.

Mặc dù, lý do lớn nhất cho việc tôi giảm cân là trận chiến chống lại Volgemurt... Dù sao đi nữa, trông tôi chắc chắn đã khác.

“Gặp lại cậu sau nhé, Narumi!” Oomiya nói.

“Lúc đấu tập nhớ nương tay cho tớ đấy,” Nitta thêm vào.

Cả hai rời đi để nhập vào một nhóm nữ sinh khác, không quên vẫy tay chào tôi.

Cách đối xử mà Lớp E phải nhận tại hội chợ câu lạc bộ đã làm Oomiya buồn bã một thời gian, nhưng có vẻ như con bé đang dần lấy lại sự vui vẻ thường ngày.

Nitta thì vẫn rạng rỡ như mọi khi, rõ ràng là đang tận hưởng cuộc sống học đường, và sự hiện diện của con bé luôn làm bừng sáng trái tim của những người xung quanh.

Tôi mừng vì đã được nói chuyện với họ trong ngày đầu tiên đi học lại, điều đó khiến tâm trạng tôi tốt lên hẳn.

Được rồi, hôm nay sẽ là một ngày tốt lành!

~*~

Hầu hết bạn cùng lớp đều đến nhà ăn vào giờ nghỉ trưa, chỉ có khoảng mười học sinh ở lại lớp.

Tôi cũng ở lại, ăn một chiếc bánh mì kẹp mứt với sữa mà tôi đã mua để đổi vị so với bữa trưa thường lệ ở trường.

Trong lúc đó, tôi lướt qua vở ghi chép môn toán của Oomiya mà con bé đã cho tôi mượn để bắt kịp bài vở sau thời gian nghỉ học.

Chúng tôi mới chỉ ở học kỳ đầu tiên, vậy mà các bài tập về nhà đã khó ngang đề thi đại học.

Tôi sẽ cần phải nỗ lực nhiều hơn so với hồi cấp ba cũ, nếu không muốn bị tụt lại phía sau.

Dù sao thì tôi cũng từng học ở một trường đại học khối tự nhiên ở thế giới cũ, dù không phải trường top, tôi không có kế hoạch để bản thân thua kém mấy đứa học sinh cao trung năm nhất ở đây đâu!

Trong khi tôi vừa chép lại các bài toán vừa gặm bánh mì, tôi nghe thấy một sự xôn xao từ phía bên kia lớp học vì có ai đó đang gọi tên tôi.

“Bạn ơi,” một cô gái gọi một học sinh khác. “Ở đây có ai tên Souta Narumi không?”

Đó là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài màu xanh lam gợn sóng buông xõa và dáng người thẳng tắp.

Đôi mắt và chiếc mũi nhỏ mang lại cho cô một vẻ ngoài trang nghiêm, đầy ý chí.

Giọng nói của cô trong và rõ, ngay cả khi phát ra từ sau chiếc quạt lông vũ màu đen mà cô cầm trước miệng.

Cô chính là hình ảnh thu nhỏ của một tiểu thư quý tộc.

Chiếc khăn choàng màu xanh trên đồng phục cho thấy cô là học sinh năm hai.

Cô không tùy chỉnh đồng phục, nhưng mọi thứ trên người cô đều toát lên vẻ thanh lịch.

Phong thái này toát lên một điều rõ ràng: cô ấy đến từ tầng lớp thượng lưu, hoặc một gia đình danh giá nào đó.

Nếu mình nhớ không lầm thì... tôi nghĩ.

Để trả lời câu hỏi của cô gái, các bạn cùng lớp của tôi đều im lặng chỉ tay về phía tôi như thể đang chỉ điểm một tên tội phạm, rồi tất cả đều nín thở.

Tôi không đặc biệt muốn dính líu, nhưng không khí căng thẳng trong lớp không cho tôi lựa chọn nào khác ngoài việc lên tiếng.

“Tôi là Narumi đây,” tôi nói. “Chị tìm tôi có việc gì không ạ?”

“Cậu?” cô gái hỏi một cách hoài nghi. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, soi từ trên xuống dưới. “Hừm.”

Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu dưới cái nhìn của cô ta.

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu,” cô ta nói. “Đi theo tôi.”

Cô ta cất bước đi mà không thèm đợi câu trả lời của tôi.

Tôi không nghĩ mình có thể yêu cầu cô ta đợi cho đến khi tôi ăn xong, nên đành lững thững đi theo sau.

~*~

Chúng tôi đi ra hành lang, rẽ vài lần, leo lên một dãy cầu thang, và cuối cùng dừng lại bên trong một lớp học trống.

Lúc đó, cô gái đưa cho tôi một chiếc phong bì cỡ bưu thiếp.

Khoan đã, nếu cô ấy đưa mình đến một nơi vắng vẻ thế này và đưa cho mình cái này... Lẽ nào là thư tình?

Bản thân chiếc phong bì trông không có gì đặc biệt, nhưng nó được niêm phong bằng sáp có dấu hình một loài thực vật.

Mặt trước của phong bì có ghi “Gửi Souta Narumi.”

Nhưng mặt sau lại không ghi gì để xác định người gửi.

Xét đến việc cô tiểu thư đang trừng mắt nhìn tôi như thể tôi là một con chuột cống, tôi có lẽ nên loại trừ khả năng đó là một lá thư tình.

Tình yêu chắc chắn không phải là thứ cảm xúc tôi nhận được từ cô ta; nếu có thì, đó là sự chán ghét thì đúng hơn.

Tôi tự hỏi liệu sự khó chịu của cô ta có liên quan gì đến người gửi lá thư không.

Khi tôi định mở lá thư ra, cô ta đã ngắt lời tôi.

“Tôi muốn cậu trả lời vài câu hỏi trước khi mở lá thư đó,” giọng cô ta đanh lại, hệt như một mệnh lệnh.

Vì tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nghĩ tốt nhất là nên làm theo lời cô ta.

“Chị muốn biết gì?” tôi hỏi.

“Tôi tin rằng cậu đã gặp một thành viên khác trong clan của tôi vào hôm nọ,” cô ta nói.

Một thành viên trong clan của cô ta? Clan nào chứ? Hy vọng không phải là Soleil.

“Người đó có cho cậu biết tên của cô ấy hay tên clan của chúng tôi không?”

Câu hỏi của cô gái khiến tôi nhận ra cô ta đang nói về cô ninja mà mình đã gặp.

Tôi đã không hỏi được tên cô ấy hay tên clan vì cô ấy thường thực hiện các nhiệm vụ bí mật.

Mặc dù tôi nhớ rằng khi chúng tôi chia tay, cô ấy có đề cập đến một thực tập sinh của họ tại Trường Cao trung Mạo hiểm giả.

Người đó rất có thể là người đang đứng trước mặt tôi bây giờ.

Việc cô ta tìm đến tôi sớm như vậy vừa hay lại vừa đáng lo!

“Không, tôi không hỏi được tên của ai cả,” tôi đáp.

“Được,” cô gái nói. Cô ta dùng Basic Appraisal lên tôi, rồi hỏi, “Câu hỏi tiếp theo, level của cậu là bao nhiêu?”

Tôi đã giả mạo dữ liệu của mình để hiển thị level là 3, giống hệt trong cơ sở dữ liệu của trường.

Vậy mà cô gái này dường như tin chắc rằng đó không phải là sự thật. Có lẽ cô ninja đã kể cho cô ta về chiến thắng của tôi trước gã giám thị tha hóa.

Dù thế nào đi nữa, tôi không muốn làm mọi chuyện thêm rắc rối, nhưng cũng sẽ không đời nào nói cho cô ta biết level của mình.

Tôi cố gắng diễn đạt lời từ chối một cách hòa nhã nhất có thể. “Tôi đang cố gắng giữ bí mật về level của mình,” tôi đáp. “Điều đó cần thiết cho kế hoạch hiện tại của tôi. Hy vọng điều đó không làm chị phật lòng.”

Sau một thoáng, cô ta nói, “Được thôi. Câu hỏi cuối cùng: Rốt cuộc, cậu là ai?”

Đúng là một câu hỏi rộng. Việc tôi sử dụng skill Fake thực sự đủ để gây ra nhiều sự ngờ vực đến vậy sao?

Mặc dù các học sinh Lớp E năm nhất không có kinh nghiệm bằng phần còn lại của trường, nhưng Akagi, Kaoru và những người khác đều đã chuyển job rồi.

Vậy thì có gì khó tin về việc tôi trở thành một Thief? Hay là skill Fake không được sử dụng phổ biến?

Điều đó sẽ giải thích sự tự tin mù quáng của gã giám thị vào Basic Appraisal và phản ứng ngạc nhiên của cô ninja khi tôi sử dụng Fake.

Tôi không thể chắc chắn về mức độ phổ biến của nó, nên đành cố gắng lảng tránh câu hỏi: “Không phải ai đặc biệt cả. Chỉ là Narumi, một học sinh năm nhất của Lớp E.”

Cô gái đáp lại câu trả lời của tôi bằng cách tạm thời giải phóng Aura với một luồng địch ý, nhưng cô ta nhanh chóng thu nó lại.

Có lẽ người gửi lá thư đã ngăn cản cô ta không được công khai gây hấn với tôi.

Tôi đã chia tay cô ninja trong hòa bình, nên không nghĩ ra được tại sao clan của cô ấy lại muốn tìm đến mình.

Nhân tiện, cô gái này là Kirara Kusunoki, một nữ phụ trong game khá nổi tiếng trong cộng đồng người hâm mộ.

Hầu hết bạn bè của cô đều gọi cô bằng tên, và những người thân thiết nhất thì gọi cô là Kii.

Cô là người thừa kế của một tử tước và là một nhân vật có ảnh hưởng ở trường.

Kirara chỉ hiếm khi xuất hiện ngoài chế độ BL của Pinky, nghĩa là tôi biết rất ít về cô ta vì tôi đã chơi game với nhân vật Akagi hoặc một nhân vật tùy chỉnh.

Tất cả những gì tôi có thể nhớ là cô ta là một học sinh mạnh mẽ, vừa là đối thủ vừa là người bảo vệ của Pinky, ghét đàn ông, và có một số thế lực hùng mạnh chống lưng.

Cô ta có một đoàn tùy tùng gồm nhiều học sinh khác, giúp cô ta có một vị thế cao trong trường.

Sẽ có không ít sự kiện phiền phức được kích hoạt nếu tôi ở gần cô ta, nên tốt nhất là không nên dính líu quá nhiều.

Tôi lo rằng lá thư cô ta vừa đưa sẽ khiến cuộc sống của tôi thêm phần rắc rối.

“Được rồi, cậu có thể đọc thư.”

“Vâng,” tôi đáp không chút nhiệt tình. Tôi mở phong bì, thấy bên trong là một lời mời tham dự một buổi lễ kỷ niệm của clan.

Những hoa văn xinh xắn trang trí viền tấm thiệp, và người gửi đã viết lời mời bằng một cây bút lông tinh xảo.

Tôi đã phải sững sờ khi nhìn thấy tên người gửi...

“Từ Haruka Mikami, thủ lĩnh của The Red Ninjettes?!”

“Đúng vậy,” Kirara nói, đưa chiếc quạt lông lên che miệng lần nữa. “Người mà cậu gặp hôm nọ chính là phó chỉ huy của chúng tôi.”

Tôi biết The Red Ninjettes là một clan toàn nữ chỉ bao gồm các Thief.

Thủ lĩnh của họ, Mikami, là một người nổi tiếng được biết đến với vẻ quyến rũ và xinh đẹp, thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.

Ngay lúc đó, tôi nhận ra cô ninja tôi gặp hôm nọ và cả Kirara đều là thành viên của The Red Ninjettes.

Nhưng tại sao cô ninja lại muốn mời tôi đến một bữa tiệc? Chúng tôi chỉ gặp nhau thoáng qua mà thôi.

Tôi đã định hỏi Kirara, nhưng dựa trên những câu hỏi cô ta vừa hỏi tôi, tôi nghi ngờ rằng cô ta cũng không được thông báo rõ.

“Nghe ‘lễ kỷ niệm’ thì có vẻ hoành tráng, nhưng thực chất chỉ là một buổi tiệc trà nội bộ. Chính Phu nhân Mikami đã ngỏ lời mời, nên tôi mong cậu biết điều mà đừng từ chối, kẻo lại xúc phạm đến người.”

Sự thù địch của Kirara đối với tôi giờ đã có lý do. Cô ta không thích một người lạ, lại còn là một gã con trai, tham dự một buổi tiệc trà vốn chỉ dành cho các cô gái trong clan.

Nhưng cô ta không thể làm gì được vì chính thủ lĩnh clan của cô ta đã đích thân mời tôi.

“Chỉ có vậy thôi,” Kirara nói. “Hẹn gặp lại cậu ở bữa tiệc.”

Nói xong, Kirara nhanh chóng rời khỏi lớp học, bước chân của cô ta nhẹ đến mức không gây ra tiếng động.

Tôi phải tham dự bữa tiệc này. Dù rất muốn từ chối lời mời, tôi lại quá lo lắng về những hậu quả tiềm tàng.

Ngày diễn ra ngay sau khi Trận chiến giữa các Lớp kết thúc, tôi ghi nhận.

Tôi thở dài, không biết phải làm gì, đúng lúc đó chuông trường vang lên báo hiệu các lớp học buổi chiều sẽ bắt đầu sau năm phút nữa.

A! Mình vẫn chưa ăn xong bữa trưa. Phải chạy thôi.