Tôi nhét nốt phần bánh mì còn lại vào miệng, nốc một hơi sữa cho trôi, rồi thay sang bộ đồ thể dục.
Sau đó, tôi rảo bước về phía phòng Đấu trường số ba, nơi diễn ra lớp học kiếm thuật.
Kirara đúng là của nợ. Cuộc nói chuyện chẳng hề mong muốn với cô ta đã vắt kiệt chút sức lực ít ỏi tôi cần cho tiết học thể chất sắp tới.
Vì đây là buổi tập đối kháng đầu tiên, chắc nó sẽ không quá hao tổn thể lực.
Nitta lúc nào cũng có vẻ ung dung, nên tôi đoán mình sẽ chẳng phải đổ giọt mồ hôi nào khi đấu tập với cậu ấy. Có khi tôi còn dành cả buổi để vừa tán tỉnh vừa vui đùa cũng nên. Mong chờ thật đấy!
Thế là, sự bực dọc trong tôi nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho niềm phấn khích. Tôi rảo bước trên quãng đường còn lại, phải cố lắm mới không nhảy chân sáo.
~*~
Tôi đến phòng số ba của Đấu trường, một công trình được bao bọc bởi một lớp tường ngoài dày cộp.
Ánh sáng cường độ cao bên trong gần như làm tôi lóa mắt. Chúng tôi đang ở trong căn phòng lớn thứ ba trong số bốn phòng của Đấu trường, nhưng nó vẫn rộng ngang ngửa phòng thể chất ở trường cao trung mà tôi từng học trong thế giới cũ, với trần nhà cao đến choáng ngợp.
Trường ma thuật bao trọn lấy cả căn phòng. Ngay cả tường và sàn nhà cũng có thể chịu được những va chạm cực mạnh, biến nơi này thành một địa điểm lý tưởng để luyện tập với các loại cường hóa thể chất.
"Còn ai chưa tìm được bạn cặp không?" Thầy Murai hỏi khi bước vào phòng, tay lướt trên sổ điểm danh.
Học sinh nào còn lẻ ra sẽ phải cặp với thầy, nghe chẳng khác nào một hình phạt.
Việc một giáo viên chủ nhiệm lại điều hành một lớp thể dục có thể hơi lạ lùng.
Tuy nhiên, thầy Murai là cựu sinh viên của Đại học Mạo hiểm giả và tốt nghiệp Lớp A của Trường Cao trung Mạo hiểm giả. So với một mạo hiểm giả bình thường, thầy có level cao hơn và kinh nghiệm dày dặn hơn nhiều, nên hoàn toàn đủ năng lực để chỉ dạy chúng tôi.
Tôi đã rất muốn liếc trộm sức mạnh của thầy bằng Giám định Cơ bản, nhưng đã cố kiềm chế ham muốn đó lại.
Đi sau thầy Murai là một vài giảng viên khác và vị Tu sĩ điển trai của trường.
Chúng tôi có thể hoàn toàn yên tâm rằng mình sẽ không gặp nguy hiểm nếu có bất kỳ tai nạn nào xảy ra, bởi vị Tu sĩ có thể thực hiện sơ cứu và ma thuật tái tạo, tất cả đều miễn phí.
Các giảng viên phát những bộ đồ chiến đấu toàn thân màu đen cùng với những thanh kiếm bằng nhựa cứng.
Chúng tôi vừa mặc đồ vừa lắng nghe hướng dẫn của thầy Murai.
Trong buổi học hôm nay, chúng tôi sẽ dùng kiếm tập để tấn công bạn cặp của mình.
Kiếm thuật mà chúng tôi sắp luyện tập không giống với kendo; thay vào đó, chúng tôi sẽ học cách chiến đấu với quái vật chứ không phải với người khác.
Quái vật có đủ loại kích cỡ và hình dạng, cũng như các kiểu tấn công và điểm yếu khác nhau, đòi hỏi những phong cách chiến đấu rất khác so với các trận đấu giữa những mạo hiểm giả.
Lớp kiếm thuật cũng không quy định loại vũ khí tiêu chuẩn nào; đoản kiếm, trường kiếm, katana, và dao găm đều được chấp nhận.
Phong cách được khuyến khích là liên tục tấn công rồi rút lui thay vì duy trì một khoảng cách cố định, bởi vì cự ly lý tưởng phụ thuộc vào đối thủ và độ dài thanh kiếm của bạn.
Tuy nhiên, vì tất cả chúng tôi đều dùng những thanh kiếm nhựa nhẹ giống nhau, nên chúng tôi sẽ không áp dụng phương pháp tấn công-và-rút lui.
Chúng tôi sẽ đứng yên tại chỗ, đối mặt với bạn cặp và vung kiếm vào nhau, tương tự như một buổi tập kendo.
Các giảng viên sẽ đi vòng quanh các nhóm trong lúc chúng tôi giao đấu và đưa ra những lời khuyên để cải thiện.
Thông thường, bạn sẽ chọn một người có level tương đương với mình.
Do Lớp E chỉ có chưa đầy hai tháng kinh nghiệm trong hầm ngục, nên việc chúng tôi cặp với ai cũng không tạo ra sự khác biệt nào... Hoặc ít nhất là thầy Murai nghĩ vậy.
Nitta, bạn cặp của tôi hôm nay, mong muốn trở thành một Cung thủ và dùng cung làm vũ khí chính.
Chắc hẳn cậu ấy chưa luyện tập nhiều với vũ khí cận chiến, và tôi sẽ cần phải nương tay một chút mà không để bị lộ.
Khi tôi nhìn sang, cậu ấy vẫy tay nhẹ và thì thầm: "Cố lên nhé."
Cậu cũng cố lên! Tôi nghĩ thầm, lòng đầy phấn khích.
Oomiya, một cô gái nhỏ nhắn muốn trở thành Pháp sư, đã cặp với Kuga, người có vóc dáng mảnh khảnh.
Thêm nữa, Oomiya sẽ học được rất nhiều điều khi đối đầu với một học sinh có định hướng job khác, thể chất khác, và đặc biệt là ở một level cao hơn cậu ấy rất nhiều.
Thật không may, Kuga đang dụi mắt và có vẻ chẳng hứng thú gì với việc học hành nghiêm túc, thật đáng tiếc.
"Bắt đầu!" Thầy Murai hô vang.
Các bạn cùng lớp của tôi bắt đầu dè dặt vung kiếm vào nhau để làm quen với cảm giác chiến đấu.
Hầu hết đều có ước mơ một ngày nào đó sẽ trở thành mạo hiểm giả, nên họ rất nghiêm túc trong việc luyện tập.
Một vài học sinh, như Kaoru, có thế đứng hoàn hảo nhờ kinh nghiệm kendo từ trước.
Còn về phần tôi... Thực ra tôi vẫn chưa kiểm tra level của Nitta, nhưng có lẽ nó thấp hơn tôi rất nhiều.
Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn ra tay quá mạnh với một cô gái và sẽ để cậu ấy đánh trúng vài đòn đầu tiên.
Nitta chống một tay lên hông, ưỡn ngực ra.
"Nói trước cho cậu biết, kiếm thuật của tớ không tệ đâu đấy."
Cậu ấy từng tập kendo sao? Chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Bên trong một trường ma thuật, cậu ấy không thể nào thắng được tôi, bởi ưu thế về level còn quan trọng hơn cả kỹ thuật.
Cậu ấy khá tự tin vào khả năng của mình, tôi nghĩ, vậy thì mình phải cẩn thận để không làm cậu ấy mất hết sự tự tin đó.
Lát sau, Nitta dùng ngón tay vuốt tóc ra sau rồi từ từ rút kiếm khỏi vỏ bên hông.
Cảnh tượng đó thật mãn nhãn, và tôi đã bất giác lơi lỏng cảnh giác. Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn...
Cậu ấy đã hạ thấp trọng tâm, tay phải cầm kiếm ở phía trước, còn tay trái giữ ở phía sau như thể sẵn sàng niệm phép.
Đây là thế đứng ưa thích của các Ma Kiếm sĩ, không phải là thứ mà một học sinh Lớp E với ít kinh nghiệm đột kích hầm ngục nên biết.
Nhưng khoan đã, đó không phải là vấn đề chính.
Chuông báo động trong đầu tôi đang vang lên inh ỏi vì một lý do hoàn toàn khác.
Mũi kiếm của cậu ấy rung lên khe khẽ, đồng điệu với nhịp thở. Đây là một thế kiếm dùng những cú nhử li ti để che giấu đòn tấn công đầu tiên... và tôi nhận ra nó.
Một cảm giác déjà vu đột ngột ập đến, và ký ức về cô ta—người phụ nữ đã săn lùng tôi khắp thế giới trong game—tràn về trong tâm trí tôi.
"Nói tôi nghe này, Souta Narumi—"
Nitta đang nhìn xoáy sâu vào mắt tôi, dò xét phản ứng.
Nụ cười hiền dịu của cậu ấy vẫn không thay đổi, nhưng giờ đây trông nó lại ma quái hơn bội phần.
"——cậu là Mav, phải không?"
B-Bỏ mẹ rồi...
Khung cảnh xung quanh cậu ấy như chao đảo, tôi có cảm giác như thể một cơn cuồng phong sắp sửa cuốn phăng mình đi.
Sự căng thẳng tột độ khiến tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi nuốt khan.
"Đúng rồi! Vẻ mặt của cậu đã tố cáo tất cả! Tớ biết ngay mà."
Nitta bắt đầu nhảy tưng tưng tại chỗ, quên cả việc chúng tôi đang ở giữa một tiết học.
Cái cách cậu ấy ăn mừng trông cũng khá đáng yêu.
Trái lại, tôi lại cảm thấy chán nản cùng cực, như thể sắp phát điên đến nơi.
Tôi đã lường trước việc sẽ gặp những người chơi khác ở đây, nhưng tại sao trong tất cả mọi người, lại phải là cô ta chứ?!
"Lần cuối chúng ta bem nhau là khi nào nhỉ?" Nitta hỏi. "Ở Pháo đài Quỷ đúng không? Trận đó cậu đã thịt không biết bao nhiêu thành viên clan của tớ đấy."
"À-Ừ, đúng vậy," tôi đáp. "Nhưng cuối cùng thì tớ vẫn bị cậu tóm gọn còn gì."
Trước khi đến thế giới này, Nitta và tôi từng là đối thủ không đội trời chung, đã chiến đấu và cạnh tranh với nhau không biết bao nhiêu lần.
Nói cho chính xác hơn, trong vai trò của chúng tôi, tôi là một PK, còn Nitta là một PKK.
*TIPS: PK là viết tắt của player killer (kẻ giết người chơi). Thuật ngữ này chỉ những người chơi cố tình tấn công người chơi bình thường để cướp tiền hoặc vật phẩm. Họ bị xem là những thực thể xấu xa và bị mọi người sợ hãi, căm ghét.
*TIPS: PKK là viết tắt của player killer killer (kẻ săn lùng kẻ giết người chơi). Thuật ngữ này chỉ những người chơi hoặc tổ chức chuyên đi tiêu diệt các PK. Mặc dù cũng giết người chơi khác, nhưng họ lại được tôn sùng vì đã tiêu diệt những PK bị căm ghét.
DEC có một hệ thống chiến đấu PK, cho phép bạn tấn công và giết những người chơi khác.
Khi mới tham gia game, tôi đã trở thành một PK để tìm kiếm cảm giác mạnh trong những trận chiến với vô số người chơi khác. Đôi khi tôi giết họ, đôi khi họ giết tôi.
Lợi ích lớn nhất của việc PKing là khả năng cướp được vật phẩm và trang bị từ những người chơi khác.
Nhưng mặt trái là bạn sẽ trở thành một người chơi bị truy nã và bị cấm cửa tạm thời khỏi những nơi tụ tập của người chơi như Granny's Goods ở tầng mười.
Nếu bạn tiếp tục giết người chơi trong trạng thái bị truy nã, bạn sẽ bị gắn mác "PK vĩnh viễn" và Hội Mạo hiểm giả sẽ treo một phần thưởng khổng lồ cho cái đầu của bạn. Một khi đã bị gắn mác, không có cách nào gỡ bỏ được. Bất kể bạn có làm bao nhiêu việc tốt đi chăng nữa, các PKK sẽ săn lùng bạn đến cùng trời cuối đất để lĩnh thưởng, biến cuộc sống trong game của bạn thành một chuỗi ngày chiến đấu không hồi kết.
Một bất lợi khác của việc PKing là nếu bạn chết hoặc bị giết khi đang bị gắn mác PK, level của bạn sẽ bị tụt thê thảm, bạn sẽ mất toàn bộ trang bị và vật phẩm, và tên người chơi của bạn sẽ bị gắn thêm một thẻ tên đầy sỉ nhục.
Thẻ tên của tôi là "Kẻ Phản Diện Tàn Bạo Nhất", hay Mav.
Những rủi ro và hạn chế vượt xa những lợi ích tiềm năng, vì vậy chẳng ai lại đi làm PK vì lợi ích cá nhân cả.
Chỉ những kẻ lập dị và những người tìm kiếm cảm giác mạnh như tôi mới chọn việc PKing làm một phần trong lối chơi thường ngày của mình.
Nitta đã thành lập một clan gồm các PKKer để săn lùng những PK như tôi, vì vậy việc chúng tôi biết nhau là điều hiển nhiên.
Cậu ấy săn tôi, và tôi săn cậu ấy. Chúng tôi đã cướp bóc, tấn công, và giết nhau không biết bao nhiêu lần.
Mối quan hệ của chúng tôi đã tạm dừng ở đó trước khi cả hai bị đưa đến thế giới này.
Tôi quan sát cô gái bên cạnh mình và chỉ có thể thấy một người chị gái dễ thương đeo kính thể thao.
Hình ảnh này khác xa một trời một vực với Nữ Hắc Kỵ sĩ đã săn lùng tôi với sự kiên trì của một con thú hoang.
Cô ta đã vận dụng kiến thức kiếm thuật từ thế giới thực để vung thanh ma kiếm của mình, ẩn mình trong bộ giáp sắt đen tuyền và một luồng Aura khổng lồ.
"Vậy, ờ, cậu đã chọn nhân vật tùy chỉnh à?" tôi hỏi.
"Đúng vậy, đây là con người thật của tớ," Nitta khẳng định. "Xem ra cậu thì không rồi."
Tôi đã chọn một nhân vật ngẫu nhiên, và kết quả là tôi trở thành Piggy, một nhân vật có sẵn trong game.
Dù đã hối hận về lựa chọn của mình trong một thời gian dài, nhưng bây giờ tôi không còn bận tâm nữa vì kế hoạch ăn kiêng của tôi đang tiến triển tốt, và tôi cũng rất hòa thuận với gia đình mình.
Nitta đã chọn tùy chọn nhân vật tùy chỉnh nhưng lại bị gửi đến thế giới này với chính con người của mình thay vì được tương tác với màn hình tạo nhân vật.
Điều này thật kỳ lạ, vì tôi luôn hình dung người đứng sau nhân vật của cậu ấy phải là một nữ đô vật chuyên nghiệp khổng lồ với khuôn mặt xấu xí.
Thế nhưng, hóa ra cậu ấy lại là một cô gái thực sự dễ thương.
"Vậy, làm thế nào cậu biết đó là tớ?" tôi tò mò.
Tôi chỉ mới bắt đầu sử dụng Fake để che giấu chỉ số của mình, nên có lẽ cậu ấy đã dùng Giám định Cơ bản lên tôi lúc nào đó mà tôi không nhận ra.
Tôi không chắc điều đó có thể xảy ra như thế nào.
"Chỉ là cảm giác thôi," cậu ấy nói. "Manh mối quyết định là phản ứng của cậu sau khi thấy 'con lắc' của tớ."
"Con lắc" là kỹ thuật kiếm mà cậu ấy sử dụng, trong đó cậu ấy làm cho mũi kiếm của mình rung nhẹ để làm đối thủ bối rối về thời điểm và hướng tấn công.
Clan PKK của Nitta đã huấn luyện các thành viên về kỹ thuật kiếm thuật ngoài đời thực, và họ đã duy trì các tiêu chuẩn quân đội trong cả huấn luyện lẫn chiến đấu.
Họ là một đội kiếm sĩ tài ba được đào tạo chuyên biệt cho các trận PVP.
Có tin đồn rằng Nitta đã đích thân huấn luyện các tân binh của mình để nâng cao khả năng chiến đấu tổng thể của clan, dù tôi không biết điều đó có đúng hay không.
Nitta đang đứng trước mặt tôi không sở hữu luồng Aura khổng lồ hay bộ skill kiếm thuật như nhân vật trong game của cậu ấy.
Nhưng vô số lần chết dưới tay cậu ấy khiến tôi không thể không cảnh giác.
Cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn vào mặt tôi, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt.
Tôi nhận ra ánh nhìn đó từ nhân vật Hắc Kỵ sĩ của cậu ấy.
Ờm, con nhỏ này không định giết mình thật đấy chứ...?