Hôm nay, tôi đã sắp xếp một buổi đi raid hầm ngục cùng Oomiya và Nitta.
Kế hoạch là dạo quanh tầng ba để tiêu diệt lũ orc, nếu còn thời gian thì sẽ khám phá khu vực gần lối vào tầng bốn. Theo Giám định Cơ bản, lũ quái vật ở những tầng này đều “yếu đến thảm hại.” Tôi sẽ chẳng nhận được chút điểm kinh nghiệm nào, nhưng vì các cô gái đã đối xử tốt với mình, tôi muốn làm gì đó để đáp lại.
Dĩ nhiên, đó không phải mục tiêu duy nhất. Cái dở của việc bị tách biệt khỏi xã hội là tôi thường xuyên trở thành người cuối cùng biết được chuyện phiếm trong lớp. Oomiya và Nitta lại là trung tâm của mọi sự chú ý, nên tôi cá rằng đi cùng họ sẽ giúp tôi nắm bắt thông tin tốt hơn. Tôi cũng phải thừa nhận, viễn cảnh được dành thời gian cùng hai cô bạn dễ thương là một động lực mạnh mẽ đối với bất kỳ cậu con trai tuổi mới lớn khỏe mạnh nào, nhất là khi họ mỉm cười và khiến tôi cảm thấy được chào đón.
Oomiya đẹp một cách chết người. Nitta cũng vậy, nếu tôi có thể tạm quên đi thân phận thật của cô ấy.
Lẽ dĩ nhiên, tôi đã vỡ òa trong phấn khích ngay từ khoảnh khắc thức giấc. Sự hào hứng lớn đến mức tôi phải dành chút thời gian giãn cơ ngoài hiên nhà để trấn tĩnh bản thân.
Còn ba mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, nên để đánh lạc hướng, tôi đi xem xét các mặt hàng đang được bày bán tại Tạp hóa Narumi, kế sinh nhai của cả gia đình.
Tạp hóa Narumi là một cửa tiệm nhỏ, chuyên phục vụ các mạo hiểm giả cấp thấp đến cấp trung. Phần lớn hàng hóa được nhập từ nhà phân phối, số còn lại là những item cha tôi nhận từ bạn bè hoặc tìm thấy trong hầm ngục cùng các chiến hữu. Kệ hàng vơi đi càng nhanh, bữa cơm của gia đình càng thêm thịnh soạn.
Món đồ đầu tiên tôi để mắt tới là một bộ giáp da cũ, làm từ da động vật thông thường như bò hoặc lợn, chứ không phải da sói quỷ. Bộ giáp đi kèm túi và đủ loại phụ kiện. Cha tôi thường thu mua những món đồ cũ không ai cần, sửa sang lại rồi đem bán. Chúng không phải là mặt hàng đắt khách, nhưng lợi nhuận đủ tốt để ông tiếp tục kinh doanh.
Nhân tiện nói về giáp, tôi đang mặc bộ giáp hợp kim mithril hạng nhẹ tịch thu từ gã giám thị tham nhũng, bởi bộ giáp da sói quỷ cũ của tôi đã không thể nguyên vẹn sau trận chiến với Volgemurt. Tôi không đủ tiền mua đồ thay thế, nên đành tạm dùng món này. Nhưng tôi sẽ sớm phải tìm một bộ giáp tốt hơn; hợp kim mithril không đủ bền bỉ cho một mạo hiểm giả level 19. Tên giám thị khốn kiếp đó giờ này chắc chắn không đang được thưởng thức bít tết hảo hạng. Mong là hắn thích cơm tù.
Bên cạnh khu đồ cũ là một kệ hàng với tấm biển “Tuyển chọn hàng đầu của Narumi!”, trên đó chất đầy những lọ thuốc màu đỏ và xanh lục trông đầy ma quái. Đây là những bình hồi phục đã được pha loãng, tác dụng kém hơn loại hiệu quả tức thì mà tôi mua ở tầng mười. Tuy nhiên, chúng đủ mạnh để chữa lành vết trầy xước, bầm tím và giảm bớt mệt mỏi nhẹ, thế nên chúng bán rất chạy trong giới mạo hiểm giả chỉ đi raid đến tầm đó. Việc nhập bán loại thuốc này gần như không tốn chi phí quản lý vì chúng không cần giấy chứng nhận từ Guild. Nhược điểm là biên lợi nhuận rất mỏng, nên chiến lược là phải bán được số lượng lớn để kiếm lời.
Ba bình hồi phục tôi mua từ Granny's Goods để bán lại đã hết sạch. Những bình thuốc này mạnh đến mức có thể chữa lành ngón tay đứt lìa ngay lập tức, giải thích tại sao các mạo hiểm giả và chuyên gia y tế sẵn lòng trả giá cao để mua chúng. Cũng vì lý do này, hàng giả đã tràn ngập thị trường, và bạn bắt buộc phải có giấy chứng nhận từ Guild để chứng minh sản phẩm mình bán là hàng thật. Phí giám định cao đến mức kinh ngạc: một trăm nghìn yên mỗi bình. Dù vậy, các bình thuốc trong kho của chúng tôi đều bán được với giá bảy trăm nghìn yên, cho thấy nhu cầu lớn đến mức nào. Nhờ đó mà tối qua, nồi lẩu của gia đình đã có thịt bò hàng hiệu!
Trong game, tôi thường ném phần lớn bình hồi phục vào lũ quái vật undead để gây sát thương nặng. Nhưng ở thế giới này, tôi sẽ không đời nào ném những bình thuốc trị giá hàng trăm nghìn yên vào quái vật.
Thế là, nhân lúc cha ra ngoài Guild để làm giấy chứng nhận, tôi đã mua sáu bình hồi phục chất lượng cao từ cửa hàng. Tôi sẽ tiếp tục bán lại thuốc từ Granny's Goods cho đến khi thâu tóm được mọi loại thịt bò danh tiếng trên đời! Khoan đã... Kế hoạch là dùng lợi nhuận để mua trang bị tốt hơn chứ.
Dù sao thì, tình hình tài chính của gia đình đang tiến triển rất thuận lợi.
Gần quầy thu ngân là khu vực bán thực phẩm ăn liền có hạn sử dụng dài và dụng cụ cắm trại. Chúng tôi không nhập nhiều hàng này vì không thể cạnh tranh nổi với các siêu thị, dù đôi khi khách hàng cũng mua vài món theo các gói ưu đãi. Tôi muốn bán những item mình mang về từ hầm ngục ngay tại cửa hàng này. Một khi đã thành thạo nghệ thuật buôn bán, tôi có thể mở một gian hàng trong Guild Mạo hiểm giả, nơi có an ninh tốt hơn.
Mọi chuyện đều trông cậy vào cha cả, tôi thầm nghĩ.
Sau khi đi một vòng quanh cửa hàng, tôi quyết định chuẩn bị rời đi.
~*~
Tôi đến điểm hẹn ở quảng trường bên ngoài Guild Mạo hiểm giả sớm một chút và là người đầu tiên có mặt. Đang phân vân không biết nên làm gì để giết thời gian thì tôi nhận được điện thoại từ Kano.
"Anh ơi, làm ơn, làm ơn, làm ơn mà! Cho em mượn thêm một thanh kiếm nữa đi! Không phải song kiếm thì cảm giác nó cứ thiếu thiếu thế nào ấy!" cô bé nức nở.
Kano đang chuẩn bị vào hầm ngục để "power level" cho mẹ. Tôi đã bảo con bé thử chỉ dùng một thanh kiếm. Nghe chừng, con bé đã thấy hơi run ngay trước giờ lên đường và muốn mượn thêm một thanh nữa nếu tôi có sẵn.
"Anh đang ở quảng trường ngoài Guild," tôi đáp. "Em ở đâu?"
"Ồ, chờ chút, bọn em tới ngay đây!"
Tôi đã mang theo hai thanh mã tấu hợp kim mithril nhận được miễn phí sau khi Sagara của hội học sinh giải quyết giúp tôi vụ tranh chấp quặng. Tôi sẽ đưa một thanh cho Kano. Dù thích katana hơn, nhưng vì là đồ miễn phí nên tôi chẳng thể phàn nàn. Hơn nữa, vẻ mặt rưng rưng nước mắt cùng đôi tay run rẩy của Kumasawa khi trao kiếm cho tôi thật sự rất thỏa mãn.
Tôi cúp máy, tựa lưng vào một cột đèn đường và quan sát dòng người qua lại. Hôm nay là thứ Bảy nên quảng trường đông hơn thường lệ. Hầu hết mọi người là mạo hiểm giả chuyên nghiệp hoặc những người đi theo sở thích như cha tôi, vài người trong số họ mặc trang bị có phù hiệu của các trường học. Có một số trường gần hầm ngục mở các lớp hoặc club về mạo hiểm. Vài nơi thậm chí còn sản sinh ra những mạo hiểm giả lừng danh và nhận được vô số đơn đăng ký từ khắp cả nước, dù danh tiếng không thể sánh bằng Cao trung Mạo hiểm giả.
Các học sinh tôi thấy đều có vẻ đang rất vui vẻ, một cảnh tượng thật dễ chịu. Trong khi đó, học sinh trường chúng tôi lại thu hút sự chú ý vì những lý do hoàn toàn trái ngược.
Một nhóm như vậy, có lẽ là một party hợp tác giữa Club Kiếm thuật Đệ nhất và Club Ma thuật Đệ nhất, đang khoác lên mình những bộ giáp hợp kim mithril đắt tiền có đính tinh thể ma thuật và quát tháo ầm ĩ. Mấy cái club này trong DEC đã toàn những kẻ gây rối, và thật tệ khi ngoài đời các thành viên cũng trung thành với game đến vậy!
Tôi đứng từ xa quan sát với sự chán ghét ngày một tăng khi thấy họ dường như đang tranh cãi nảy lửa về chiến lược đi raid. Các kiếm sĩ và ma kiếm sĩ bất đồng quan điểm, và cuộc cãi vã của họ đã làm bầu không khí trong quảng trường trở nên nặng nề. Do họ nói to, tôi có thể nghe rõ từng lời.
Phe club kiếm thuật muốn nắm quyền chỉ huy cuộc raid, có tiếng nói quyết định về đội hình chiến đấu và thời điểm tung ra các đòn tấn công ma thuật vì họ lo ngại về việc bị bắn nhầm*. Phe pháp sư thì chế nhạo, nói rằng công việc của kiếm sĩ là làm lá chắn trong khi họ niệm phép. Họ cho rằng mình nên là người quyết định thời điểm tấn công vì họ am hiểu ma thuật hơn và có thể đảm bảo tận dụng tối đa năng lực của mình. Do đó, họ cũng muốn nắm quyền chỉ huy trong mọi giai đoạn của trận chiến.
*TIPS: Friendly fire (bắn nhầm) là thuật ngữ chỉ thương vong do chính đồng đội gây ra, dù vô tình hay cố ý.
Sao không thống nhất ai làm đội trưởng trước khi lập party đi hả? tôi bực bội nghĩ. Mấy chuyện này phải giải quyết ngay từ đầu chứ.
Cuộc tranh cãi của họ gần như đã biến thành một trận gào thét, và vài học sinh bắt đầu giải phóng Aura. Một trận ẩu đả sắp sửa nổ ra.
Toàn một lũ ngốc ngứa ngáy chân tay hay sao? tôi nghĩ. Làm phiền hết cả mọi người!
Ngay khi tôi nghĩ tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, một nữ sinh mặc áo choàng có hoa văn lộng lẫy đột ngột xuất hiện và bắt đầu ra lệnh. Cả party lập tức im bặt. Học sinh từ cả hai club dường như đều tôn trọng và tuân lệnh cô gái.
Mũ trùm che khuất khuôn mặt, nhưng tôi có thể thấy mái tóc dài màu đỏ của cô. Dáng người cô nhỏ nhắn, mảnh khảnh, khiến việc mang theo cây trượng khổng lồ trông có phần ngộ nghĩnh.
Mình nhớ ra rồi, lãnh đạo của phe club ma thuật là một cô gái tóc đỏ, tôi nghĩ. Có lẽ là cô ấy?
Cô ta đã xuất hiện vài lần trong game, dù tôi chỉ chơi lướt qua cốt truyện chính một lần duy nhất ngay sau khi game ra mắt. Vì vậy, tôi nhớ rất ít về những nhân vật không quan trọng hoặc không xuất hiện sau giai đoạn đầu game.
Chẳng mấy chốc, những người khuân vác của họ đã tới cùng ba chiếc xe đẩy chất đầy item và lương thực. Mỗi chiếc xe được kéo bởi một cỗ máy có ghế lái và động cơ chạy bằng đá ma thuật. Lượng vật tư này đủ để họ đi raid thoải mái ít nhất mười ngày. Cao trung Mạo hiểm giả cho phép học sinh nghỉ học để thực hiện các cuộc raid dài ngày, đổi lại họ sẽ được giao bài tập để hoàn thành trong hầm ngục nhằm lấy thêm tín chỉ. Cũng có các khoản thưởng thêm, và điểm số sẽ phản ánh độ khó của bài tập cũng như độ sâu của cuộc raid. Để đạt điểm cao nhất, học sinh cần tìm những đối tác tài năng để lập nên các party mạnh mẽ, đủ sức đánh bại những con quái vật ghê gớm hơn. Đó là lý do Club Kiếm thuật Đệ nhất và Club Ma thuật Đệ nhất hợp tác dù chẳng ưa gì nhau; sức mạnh quan trọng hơn cảm tính cá nhân. Dù vậy, có vẻ như các pháp sư là người dẫn dắt chuyến đi này.
Tôi tiếp tục quan sát họ, cố gắng kiềm chế ham muốn dùng Giám định Cơ bản để xem thực lực của họ, cho đến khi giọng nói của Kano vang lên.
"Anh ấy kia rồi!" Kano hét lên với mẹ. "Mẹ ơi, đằng này!"
Tôi hài lòng khi thấy con bé đã trang bị hai món đồ mình đưa: Thanh kiếm của Volgemurt, một thanh falchion chúng tôi loot được từ con boss cùng tên, và Mặt dây chuyền Ban phước tìm thấy trong rương báu. Khi dùng một trong những cây đũa phép giám định chúng ở nhà, tôi phát hiện ra Thanh kiếm của Volgemurt còn mạnh hơn tôi tưởng. Nó buff cho các đòn tấn công một tay, tăng một lượng lớn thể lực, có khả năng hút HP từ kẻ địch và giảm trọng lượng của người mang. Từ tầng mười một trở đi, kẻ địch sẽ dùng đến bom, nên việc sở hữu một vũ khí có thể hút HP từ lũ undead là rất hữu ích. Vỏ kiếm được trang trí khá lòe loẹt, nên chúng tôi đã dùng vải bọc lại để không ai để ý.
Mặt dây chuyền Ban phước có lẽ là một item độc nhất chỉ có ở khu vực DLC trên tầng bảy. Nó cũng cực kỳ mạnh mẽ, giúp hồi mana, tăng mana tối đa và cộng hai mươi điểm vào chỉ số thông tuệ. Tôi không chắc về tốc độ hồi phục, nhưng nó chắc chắn sẽ vô cùng hữu dụng trong các trận chiến kéo dài. Viên ngọc xanh cũng khá bắt mắt, nhưng vì Kano đeo nó bên dưới lớp áo nên chắc sẽ không ai phát hiện.
Cả hai đều là những item mạnh đến vô lý nếu tìm được ở các tầng đầu, nhưng kẻ địch mà chúng tôi đoạt chúng từ đó cũng vậy, nên cũng hợp lý cả thôi.
"Đây là thanh mã tấu hợp kim mithril," tôi nói, đưa kiếm cho Kano. "Dùng cẩn thận đấy. Trọng tâm của nó khác với Thanh kiếm của Volgemurt, và nó cũng không có buff chỉ số nào đâu."
Hy vọng con bé sẽ khắc cốt ghi tâm lời khuyên của tôi. Nếu làm gãy thanh kiếm này, nó sẽ phải quay lại dùng một thanh kiếm thép thuê bình thường. Ở level của con bé, tốt hơn hết là nên có một vũ khí mạnh hơn mithril. Mua một thanh như vậy thì quá đắt, nên chúng tôi sẽ phải tự thu thập nguyên liệu trong hầm ngục để chế tạo.
Trong lúc tôi đang giải thích cho Kano, Oomiya và Nitta đã đến, đúng giờ một cách hoàn hảo.
"Bọn tớ đây rồi!" Oomiya nói, rồi nhìn thấy Kano và mẹ tôi. "Ồ... Chào ạ?"
Hai cô gái đã ăn vận khác hẳn cho chuyến đi raid, và thật tuyệt khi thấy họ dễ thương trong một phong cách mới. Oomiya buộc tóc đuôi ngựa thay vì tóc hai bím như thường lệ để không bị vướng víu. Nitta thì không đeo kính, khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang dùng kính áp tròng không. Cả hai đều mặc giáp da sói quỷ, loại trang bị mà các mạo hiểm giả cấp cao thường dùng. Dù vậy, đây là một lựa chọn tiết kiệm hợp lý: mua sẵn trang bị tốt để có thể dùng lâu dài.
"Chắc hai vị là mẹ và... em gái của Narumi?" Oomiya hỏi.
"À, ừm," tôi đáp. "Tớ cần đưa đồ một chút, rồi mọi người bắt đầu nói chuyện."
Kano vẫn là học sinh trung học, nên tôi không thể nói với họ rằng con bé sắp đi raid hầm ngục.
"Chà, cả hai cháu xinh quá," mẹ tôi nói. "Con trai tôi cũng có tài đấy chứ!"
"Chào hai chị!" Kano líu lo. "Em là em gái ạ! Cảm ơn hai chị đã chiếu cố anh trai em!"
Kano và mẹ có vẻ rất phấn khích. Xấu hổ, tôi bảo họ đi về, nhưng họ vẫn nán lại cố gắng bắt chuyện với Oomiya và Nitta. Cuối cùng, tôi đành phải đẩy họ đi theo đúng nghĩa đen.
"X-Xin lỗi hai cậu," tôi nói. "Nhà tớ đôi khi hơi... như vậy."
"Cậu không muốn nói chuyện xong với họ à?" Oomiya hỏi.
Tôi rất biết ơn sự chu đáo của cô ấy, nhưng nếu không đuổi họ đi, không biết gia đình tôi còn có thể nói ra những gì nữa.
Khi gia đình đã đi khỏi, tôi vực lại tinh thần, chuẩn bị tận hưởng chuyến đi raid hầm ngục cùng hai cô gái xinh đẹp này!