"Tớ biết một chỗ farm quái ngon lắm," Nitta nói.
Chúng tôi vừa đến đích dự tính là tầng ba và đang bàn xem nên đi săn ở đâu.
Thế nhưng, chỗ Nitta gợi ý lại nằm ở tận tầng năm. Tôi đồ rằng cậu ấy đang ám chỉ cây cầu có thể dùng để hạ gục Orc Chúa. Vấn đề là, nếu đến tầng năm thì tính cả đường về, chúng tôi sẽ gần như không còn thời gian săn quái... trừ phi sử dụng cổng dịch chuyển.
Cậu ấy định kể cho Oomiya về cổng dịch chuyển sao? Tôi thấy mình cần phải xác nhận lại với cậu ấy, để chắc chắn rằng cả hai đứa cùng nhận thức được những rủi ro khi tiết lộ thông tin game.
Tôi vẫy Nitta lại gần. "Lại đây một lát," tôi thì thầm.
"Ừm thì, Nitta này... Cậu định nói cho cậu ấy biết đến đâu?"
"Khá nhiều đấy," cậu ấy thì thầm đáp lại. "Chúng ta có thể tin tưởng cậu ấy mà."
Rồi cậu ấy vừa chọc má tôi vừa nói thêm, "Với lại, giao kèo của chúng ta là từ giờ cậu phải gọi tớ là Risa cơ mà."
Sau khi quyết định thành lập một "circle", mấy cô bạn đã thống nhất rằng chúng tôi nên gọi nhau bằng tên riêng để vun đắp tình cảm. Chuyện gọi Kaoru bằng tên riêng thì chẳng sao cả, vì dù gì chúng tôi cũng lớn lên cùng nhau. Nhưng gọi mấy cô bạn cùng lớp bằng tên riêng thì cứ ngượng ngùng làm sao... Dù vậy, đó không phải là chuyện tôi muốn bàn với cậu ấy lúc này.
Nếu có những người chơi khác ngoài kia, họ có thể lần theo dấu vết thông tin game bị rò rỉ để tìm ra chúng tôi, và mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức nếu một người chơi lạ mặt nào đó có ý đồ xấu. Nhưng chừng nào những kiến thức game của chúng tôi chưa lan ra khỏi phạm vi trường học, có lẽ chúng tôi vẫn xoay xở được. Ít nhất, những người chơi cũng đến từ một thế giới mà con người không phải là lũ tâm thần, nên vẫn luôn có khả năng đôi bên có thể đi đến một sự thấu hiểu nào đó. Nếu không được, tôi và Nitta có thể hợp sức để hạ gục họ.
Chúng tôi sẽ gặp rắc rối to nếu bất kỳ ai bên ngoài trường học đánh hơi được chuyện này. Nhiều quốc gia và tập đoàn sẵn sàng giết người để chiếm đoạt những bí mật của hầm ngục. Chỉ cần họ nghi ngờ chúng tôi biết điều gì đó mà họ không biết, họ sẽ truy lùng chúng tôi bằng những cách thức mà ngay cả tôi cũng không thể lường trước. Ví dụ, người ta có thể dùng đến những kỹ năng ma thuật nguy hiểm nhất từ các Job cấp cao và chuyên gia để kiểm soát tâm trí, tẩy não và xóa bỏ ký ức. Mặc dù tôi chưa tự mình thử nghiệm chúng trong thế giới này, nhưng hẳn là cũng tồn tại những vật phẩm ma thuật có khả năng tương tự. Về mặt lý thuyết, đúng là có những cách để tự vệ trước các hiệu ứng này, nhưng tôi sẽ chỉ như một tấm bia đỡ đạn nếu có ai đó sử dụng chúng lên mình.
Viễn cảnh tồi tệ nhất, là ai đó dùng thuật kiểm soát tâm trí, đe dọa hoặc tra tấn để moi móc bí mật game từ một người chơi, khiến chúng trở thành kiến thức đại trà. Điều đó có thể làm sụp đổ hoàn toàn luật pháp và trật tự, mở ra chiếc hộp Pandora và biến thế giới này thành địa ngục trần gian. Vốn dĩ thế giới này đã là một bản tái tạo chính xác của DEC, nên trật tự xã hội ở đây vốn đã mong manh lắm rồi.
"Dù vậy," Nitta thì thầm, "chúng ta vẫn phải chia sẻ bí mật với Satsuki để lên cấp nhanh hơn, nếu không sau này sẽ gặp rắc rối to. Đừng quên chúng ta còn phải sống sót qua những thảm họa trong cốt truyện chính của game nữa."
Những thảm họa mà Nitta— à, Risa—đang nói đến là các sự kiện trong game có thể thiêu rụi cả khu vực xung quanh hầm ngục thành tro bụi và cướp đi sinh mạng của hàng ngàn người. Đáng lo ngại là, nhà phát triển đã thêm vào vài sự kiện kiểu này để câu chuyện thêm phần kịch tính. Nếu các sự kiện đó chỉ xảy ra khi đi theo tuyến truyện của một nhân vật cụ thể hoặc trong một nhiệm vụ nhất định, thì giải pháp rất đơn giản: đừng thúc đẩy các tuyến truyện đó. Nhưng cốt truyện chính sẽ tự động tiến triển bất kể lựa chọn của người chơi hay nhân vật họ nhập vai. Điều này có nghĩa là, nếu thế giới này vận hành theo đúng cốt truyện của DEC, thì bi kịch có thể ập đến bất kể nhân vật chính làm gì.
Tất nhiên, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để ngăn chặn các thảm họa, dù cho việc cày đủ cấp để chống lại cốt truyện chính mà không để lộ bí mật là điều không hề dễ dàng, nhất là trong khoảng thời gian eo hẹp của câu chuyện. Đó là lý do Risa đề xuất chúng tôi nên mời những người đáng tin cậy để lập một party. Tôi cũng đã đi đến cùng một kết luận, đó là một phần lý do tôi chọn đi hầm ngục cùng gia đình, những người mà tôi có thể tin tưởng một cách vô điều kiện. Lựa chọn này còn có một lợi ích nữa là đảm bảo họ sẽ đủ mạnh để tự bảo vệ mình. Risa không có gia đình ở thế giới này, nên cậu ấy quyết định đi cùng Oomiya— à, Satsuki.
Giải pháp tốt nhất là những người chơi có kiến thức game nên hợp tác với nhau; đó là cách hợp lý nhất để vừa đi raid vừa giữ kín thông tin. Nhưng điều đó cũng không thực tế cho lắm. Những người chơi có lẽ sẽ cảnh giác lẫn nhau và chọn cách án binh bất động. Những người khác thì có thể sẽ giữ im lặng ngay cả khi có người tự nhận mình là người chơi. Tôi biết chắc mình sẽ làm vậy.
"Cậu không tin tưởng bọn tớ à, Souta?" Risa thì thầm.
"Không phải là tớ không tin," tôi đáp. "Tớ chỉ nghĩ chúng ta cần phải cực kỳ cẩn trọng khi quyết định sẽ chia sẻ điều gì và giữ lại điều gì."
Tôi cho rằng chúng tôi chỉ nên tiết lộ cho Satsuki những thông tin tối thiểu cần thiết. Gia đình tôi biết gần như mọi thứ, nhưng đó là vì tôi tin tưởng họ đến mức có thể giao phó cả mạng sống của mình. Chúng tôi có thể là bạn tốt của Satsuki, nhưng sẽ quá rủi ro khi phó thác những bí mật cấp cao nhất cho một người mà chúng tôi mới quen được hai tháng.
"Tớ đồng ý. Ví dụ như chúng ta nên giữ kín về cốt truyện và các sự kiện trong game. Nhưng việc nói cho cậu ấy biết về cổng dịch chuyển, thông tin về quái vật, và vụ thả cầu thì chắc sẽ an toàn thôi."
"Khi tiết lộ bí mật, chúng ta phải làm cho cậu ấy hiểu rõ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đến mức nào nếu chúng bị lộ ra ngoài."
"Chắc chắn rồi. Và chỉ nghe cậu ấy hứa thôi thì không đủ... Đó là lúc thứ này vào việc!"
Risa đột nhiên rút từ ba lô ra một tờ giấy chi chít chữ nhỏ li ti. Vừa nhìn vào, tôi đã nhận ra ngay đó là một bản Hợp đồng Ma thuật.
Hợp đồng Ma thuật thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong cốt truyện chính của game. Chúng có khả năng ràng buộc hành động và lời nói của người ký kết. Hai Job trong DEC là Summoner và Elementalist cho phép người chơi lập giao kèo với các tinh linh và những thực thể triệu hồi khác, những sinh vật vừa mạnh mẽ lại vừa kỳ quặc. Nói thẳng ra, những sinh vật này rất khó kiểm soát vì bản tính ích kỷ, có thể gây nguy hiểm cho chính người chơi đã triệu hồi chúng. Vì lý do đó, tôi đã dự định sẽ tránh xa những Job này trong game.
Ma thuật giao kèo quy định những chỉ thị mà sinh vật được triệu hồi bắt buộc phải tuân theo. Nó là một lời nguyền mà bất kỳ sinh vật nào phá vỡ giao kèo sẽ bị hắc hỏa thiêu cháy đến chết. Risa đã chuẩn bị một bản Hợp đồng Ma thuật mang những ký hiệu tương tự như ma thuật giao kèo, nhưng hiệu lực yếu hơn. Một người có thể ký vào hợp đồng bằng cách đọc to mục đích và các điều khoản trong khi truyền ma lực qua nó. Nếu họ phá vỡ hợp đồng, tờ giấy sẽ cháy thành tro. Những bản Hợp đồng Ma thuật đã bị phá vỡ không có tính ràng buộc cao như ma thuật giao kèo vì chúng không thiêu chết kẻ bội ước; thay vào đó, chúng chỉ có tác dụng xác nhận xem một bên có vi phạm hợp đồng hay không. Một số quốc gia đã thử nghiệm việc sử dụng ma thuật giao kèo thực sự lên con người, nhưng những phàn nàn về vấn đề nhân đạo đã khiến kết quả của chúng không bao giờ được công bố.
Hợp đồng Ma thuật sẽ không có tác dụng nếu các điều khoản của chúng quá mơ hồ. Các điều kiện cần phải rõ ràng và chính xác, và người ký phải hiểu rõ chúng. Nếu không, hợp đồng sẽ vô hiệu. Nếu tôi soạn một bản hợp đồng ghi rằng, "Không được nói cho bất kỳ ai những gì tôi đã nói với bạn liên quan đến hầm ngục," thì người ký sẽ không thể xác định rõ được phạm vi của nó. Điều đó thậm chí còn áp dụng cho cả những thông tin thông thường như chiến thuật chiến đấu, địa lý hầm ngục và chiến lược đi raid. Ngược lại, một bản hợp đồng cụ thể hơn như, "Không được nói cho bất kỳ ai về những gì Risa và tôi đã nói với bạn khi chúng ta ở địa điểm này vào thời gian này," thì người ký sẽ có một ý niệm rõ ràng về các điều khoản mà họ đã vi phạm. Risa có lẽ đã chuẩn bị sẵn vài bản hợp đồng với những câu chữ chính xác tương tự.
Hợp đồng Ma thuật đã xuất hiện hàng loạt trong cốt truyện chính của game mỗi khi nội dung của các giao kèo trở nên quan trọng. Tôi thấy khá thú vị khi những vật phẩm ma thuật có nguồn gốc từ hầm ngục như vậy lại tồn tại trong thế giới này.
Nhân tiện nói ngoài lề một chút, cuốn sổ giao ước hôn nhân mà tôi và Kaoru đã ký chỉ là thứ mà thằng nhóc Piggy ngày xưa viết ra để bắt chước những bản hợp đồng ma thuật mà cậu ta nghe nói tới. Điều đó có nghĩa nó chỉ là một mẩu giấy vụn chẳng có ý nghĩa gì. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu một trong hai người vi phạm các điều khoản trong cuốn sổ đó.
Risa và tôi kết thúc cuộc bàn bạc, quay lại với Satsuki rồi dẫn cậu ấy đến một khu vực khuất người để nói chuyện hợp đồng.
"Hai người vừa nói chuyện gì thế?" Satsuki hỏi. "Trông hai người thân thiết ghê... Chẳng lẽ là chuyện mà tớ đang nghĩ?"
Satsuki dường như đã có một sự hiểu lầm nghiêm trọng, và tôi chỉ mong nó sẽ sớm qua đi. Tôi đời nào lại đi tán tỉnh Risa. Cậu ấy chém tôi ra làm đôi mất!
"Bọn tớ đang bàn về một địa điểm săn quái đặc biệt," Risa nói. "Đó là một bí mật, nhưng nếu cậu hứa sẽ không nói cho ai biết, bọn tớ sẽ cho cậu hay."
"Hai cậu biết một nơi như thế thật sao?" Satsuki hỏi ngay. Giọng điệu của cậu ấy cho thấy sự nghi ngờ, nhưng rồi sự tò mò đã chiến thắng. "Ồ, nói cho tớ đi, làm ơn!"
"Nhưng trước tiên," Risa ngắt lời. Cậu ấy rút ra bản Hợp đồng Ma thuật và giải thích rằng Satsuki phải ký và đồng ý với các điều khoản của nó.
Satsuki nuốt nước bọt, mắt mở to kinh ngạc. "Ô-ôi trời, là hàng thật... một bản Hợp đồng Ma thuật thực sự. Bí mật này... nghiêm trọng đến thế cơ à?"
Lý do Satsuki ngạc nhiên là vì Hợp đồng Ma thuật rất đắt. Risa đã nói rằng cậu ấy phải mất một thời gian dài mới có được nó trong tay, nhưng không nói rõ bằng cách nào.
"Tớ chưa nói xong đâu," Risa nói. "Nếu cậu vi phạm các điều khoản của hợp đồng này... Cậu sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình."
Satsuki há hốc miệng.
"Chà, tớ đùa một nửa thôi," Risa tuyên bố, rồi nhìn thẳng vào mắt Satsuki. "Nhưng tớ cũng nghiêm túc một nửa đấy."
Nhờ vậy, Satsuki hiểu rằng cậu ấy tuyệt đối không được chia sẻ kiến thức về hầm ngục của chúng tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Risa nói tiếp, "Bởi vì nếu những gì bọn tớ sắp nói cho cậu bị lộ ra ngoài, sẽ có những kẻ tìm cách thủ tiêu bọn tớ và cả những người xung quanh nữa."
"Nhưng nếu đó là một bí mật lớn như vậy, tại sao hai cậu lại biết được?"
Đó là một câu hỏi rất tự nhiên. Câu trả lời là vì chúng tôi từng là người chơi, nhưng điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì với cậu ấy, nên Risa nói rằng chúng tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Vấn đề ở đây là liệu khát khao trở nên mạnh mẽ hơn của Satsuki có đủ lớn để cậu ấy chấp nhận rủi ro khi biết được những bí mật của chúng tôi hay không, những bí mật quan trọng đến mức chúng tôi phải dùng đến cả Hợp đồng Ma thuật để bảo vệ. Cậu ấy hoàn toàn có thể từ chối. Trong trường hợp đó, Risa và tôi sẽ tự mình lên cấp bằng các kỹ thuật game và dành thời gian để cày cấp riêng cho Satsuki.
Satsuki trầm ngâm, do dự một lúc lâu trước khi đưa ra quyết định.
"N-Nếu nó thực sự có thể giúp tớ mạnh hơn... thì tớ sẽ ký!"
Cậu ấy siết chặt nắm tay và kể cho chúng tôi nghe về gia đình mình. Gia đình Satsuki là một nhánh phụ của một gia tộc danh giá chuyên phục vụ cho giới quý tộc. Dường như cậu ấy đã phải đấu tranh với cha mẹ để được phép đăng ký vào Trường Cao trung Mạo hiểm giả; họ muốn cậu ấy theo học một trường trung học ở địa phương để có thể phục vụ cho nhánh chính của gia tộc. Cậu ấy giải thích rằng thành công tại đây sẽ chứng minh cho gia đình thấy quyết định của mình là đúng đắn.
Cách đối xử của các lớp khác đối với Lớp E đã giáng một đòn mạnh vào Satsuki, vì nó đã cho cậu ấy thấy sự thật phũ phàng về ngôi trường và gieo vào lòng cậu ấy sự nghi ngờ về khả năng đáp ứng kỳ vọng của gia đình. Khi phải đối mặt với thực tại đó, cậu ấy nhận ra nhiều bạn cùng lớp cũng đang trải qua hoàn cảnh tương tự. Trong nỗi u sầu, cậu ấy đã từng mong có ai đó đến cứu mình, nhưng khi chứng kiến các bạn phải vật lộn, cậu ấy lại khao khát được cứu họ và thay đổi ngôi trường này. Ước muốn đó ngày một lớn dần.
Satsuki trong game đã phải vắt kiệt sức mình để cải thiện tình hình của Lớp E, ngay cả khi các sự kiện đã bào mòn sức khỏe tinh thần của cậu ấy. Vì vậy, Risa và tôi, với tư cách là những người chơi cũ, biết rằng cậu ấy đang nói thật.
"Vậy thì ký thôi nào!" Risa vui vẻ nói.
"Ừm!" Satsuki reo lên.
Bản hợp đồng của Risa chỉ liên quan đến thông tin về cổng dịch chuyển, nên việc thả cầu không nằm trong phạm vi. Sẽ không có hậu quả xã hội nào nghiêm trọng xảy ra ngay cả khi kỹ thuật thả cầu bị lộ ra ngoài và có ai đó muốn dùng nó cho mục đích xấu. Kỹ thuật này chỉ có thể thực hiện mỗi giờ một lần, nên có thể sẽ nảy sinh tranh giành xem ai được thả cầu, và chỉ một vài người được hưởng lợi. Hơn nữa, một khi chúng tôi đã dùng nó để cày đủ cấp, việc có thể thả cầu hay không cũng không còn quan trọng nữa. Kiến thức về cổng dịch chuyển là một vấn đề nhạy cảm hơn nhiều, có thể gây ra những hậu quả xã hội to lớn, nên Risa đã đưa nó vào hợp đồng.
Risa đặt bản Hợp đồng Ma thuật xuống đất, hai cô gái đối mặt nhau, cùng đặt tay lên trên.
"Được rồi, giờ hãy truyền ma lực của cậu qua đi," Risa hướng dẫn.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Risa sử dụng Hợp đồng Ma thuật, nhưng internet đã chỉ cho cậu ấy phải làm gì, và mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo. Satsuki đọc lại các điều khoản của hợp đồng, rằng cậu ấy sẽ không nói cho bất kỳ ai về cổng dịch chuyển, các phòng chứa cổng, hay bất cứ điều gì liên quan đến chúng. Sau đó, cả hai cô gái cùng truyền ma lực vào biểu tượng ma thuật trên tờ giấy.
Satsuki vẫn chưa biết chính xác cổng dịch chuyển là gì, nhưng biểu tượng màu đen đã phát ra một luồng sáng xanh lục mờ ảo, chứng tỏ ma thuật giao kèo đã được kích hoạt thành công.
Sau khi chuyện hợp đồng đã xong, chúng tôi kể cho Satsuki nghe về cổng dịch chuyển. Risa hơi sững người khi tôi giải thích rằng các cổng dịch chuyển dẫn đến một căn phòng ở tầng hầm đầu tiên của trường; điều đó hẳn đã khiến cậu ấy bất ngờ.
"Hai cậu đang trêu tớ đấy à?" Satsuki hỏi, đầy nghi ngờ. "Ý tớ là, tớ rất mong đó là sự thật! Sẽ tiện lợi lắm! Chúng ta thực sự có thể rút ngắn đáng kể thời gian di chuyển."
"Trăm nghe không bằng một thấy," tôi nói. "Nhưng bây giờ, chúng ta hãy xuống tầng năm đã."
Với lựa chọn sử dụng cổng dịch chuyển ở tầng năm, chúng tôi có thể dùng mẹo thả cầu cho chuyến đi raid hôm nay. Mẹ và em gái tôi đáng lẽ cũng sẽ làm điều đó hôm nay, nhưng họ chỉ đi vào buổi sáng và sẽ rời đi trước khi chúng tôi đến. Nếu họ vẫn còn ở đó, chúng tôi có thể cùng nhau thả cầu.
"Nhưng Orc Chúa nguy hiểm lắm, phải không?" Satsuki hỏi. "Ai cũng biết về những lời cảnh báo mà hiệp hội đưa ra mà..."
"Tớ chắc chắn Souta sẽ bảo vệ chúng ta an toàn," Risa nói.
"Chắc chắn rồi," tôi xác nhận.
Với cấp độ hiện tại của tôi, không một con quái vật nào ở tầng năm có thể sống sót sau một cú đấm, và Orc Chúa cũng không phải ngoại lệ.
Satsuki trông không có vẻ bị thuyết phục, nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Trong mắt cậu ấy, tôi là người cần được bảo vệ, chứ không phải là người cậu ấy có thể trông cậy. Cậu ấy rồi sẽ nhận ra tôi mạnh đến mức nào khi chúng tôi tiếp tục đi raid và dần xây dựng lòng tin, nên không cần thiết phải nói cho cậu ấy biết cấp độ của mình làm gì.
Ba chúng tôi lặng lẽ tiến đến tầng năm, mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng.