“Chết rồi, trễ mất!”
Tôi sắp trễ, nhưng không phải trễ học.
Hôm nay là cuối tuần, nhưng tôi lại có một buổi huấn luyện với Tachigi.
Tỉnh dậy với mái tóc bù xù, tôi vội chải lại trước gương rồi khoác lên người bộ đồ thể dục của trường.
Tôi đã ngủ quên, đó là cái giá phải trả cho việc thức trắng đêm qua đến tận rạng đông.
“Mình cần một bộ đồ thể dục mới,” tôi tự nhủ với cái bóng trong gương.
Vì đã sụt cân quá nhiều, tôi phải kéo dây rút chặt hết mức để giữ cho quần khỏi tụt.
Đây chỉ là giải pháp tạm thời cho đến khi tôi mua được một bộ mới.
Không biết những người giảm cân thành công thường làm gì với quần áo cũ của họ nhỉ?
“Souta!” Mẹ gọi từ dưới nhà. “Mẹ cho Kaoru vào rồi nhé, để con bé không phải đứng ngoài trời lạnh!”
Kaoru đã đến đón tôi từ vài phút trước và đang đợi tôi sửa soạn.
Tôi mặc đồ xong và lao xuống cầu thang. Ở đó, Kaoru đang ngồi thẳng lưng, hai tay ôm tách trà và kiên nhẫn nhấp từng ngụm.
Cử chỉ của cô ấy quả thực hoàn hảo. Vẻ đẹp sắc sảo của cô tựa như một thanh katana, xứng danh nữ chính của DEC.
Tâm trí của Piggy đang reo hò vui sướng!
“Ồ, cậu xong rồi à?” Kaoru hỏi. “Trà ngon lắm ạ, bác Narumi. Souta, cậu đợi một lát để tớ uống xong nhé?”
Tôi ngồi xuống đối diện cô ấy, cố gắng lấy lại hơi sau một buổi sáng vội vã.
Rồi, tôi cũng rót cho mình một tách trà và uống.
Ồ, trà đầu mùa đây mà, tôi thầm nghĩ. Cô ấy nói đúng. Ngon thật!
Chúng tôi ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói lời nào. Tôi cảm thấy ánh mắt Kaoru nhìn mình không còn thù địch như những ngày đầu đến trường.
Có lẽ là vì từ lúc tôi tiếp quản cơ thể này, Piggy đã không còn làm bất cứ điều gì khiến cô ấy khó chịu, như động chạm khiếm nhã hay lẽo đẽo đòi đi chơi cùng.
Tôi không thể mong cô ấy tha thứ cho mọi chuyện cậu ta đã làm trong quá khứ, nhưng chỉ cần biết cô ấy cảm thấy an toàn hơn một chút khi ở gần tôi là tôi đã vui lắm rồi.
Biết đâu một ngày nào đó, chúng tôi có thể đạt đến cái ngưỡng có thể vừa đi vừa trò chuyện và cười đùa về những chuyện không đâu trên đường đến trường.
Cảm giác hân hoan trong lòng cho tôi biết rằng tâm trí của Piggy cũng mong muốn điều tương tự.
Kaoru uống xong, chúng tôi rời nhà để đi bộ đến địa điểm huấn luyện.
Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ đi trước tôi vài bước như mọi khi, nhưng thay vào đó—
“Thật ra,” Kaoru nói, “hôm nay có một chuyện tớ muốn hỏi cậu.”
—cô ấy bắt đầu đi ngang hàng và chủ động bắt chuyện, một điều hoàn toàn khác thường.
Cô ấy khá cao so với một cô gái, nên khi tôi quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp của người bạn thời thơ ấu đã ở ngay bên cạnh.
Tim tôi lỡ một nhịp.
“E hèm.” Tôi hắng giọng một cách lo lắng. “Cậu muốn hỏi tớ điều gì thế?”
“Cách nói của cậu lạ thật đấy,” Kaoru nhận xét. “Thôi bỏ đi, vào chuyện chính này: có người nói với tớ là hôm trước cậu có nói chuyện với Kusunoki. Có thật không?”
Ồ, Kirara ư? tôi nghĩ. Chắc là bạn cùng lớp đã bàn tán về cái hôm cô ấy tìm tôi để đưa thư mời.
Tôi đáp, “Tớ... có nói chuyện với cậu ấy một lát.”
“Cậu đã nói chuyện với cậu ấy?” Kaoru ngờ vực hỏi lại. “Cậu ấy là một quý tộc và còn đứng đầu một trong những phe phái lớn nhất trường. Làm sao cậu quen được cậu ấy?”
Kirara nổi tiếng đến mức ngay cả Kaoru cũng biết tên.
Thêm vào đó, việc một cô gái xinh đẹp và nổi tiếng xuất chúng lại quyết định đến thăm một kẻ như tôi ở dưới đáy bậc thang xã hội của trường là một chuyện khó tin.
Tôi biết mình cần phải bịa ra một lời giải thích nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng tôi không nghĩ việc thừa nhận rằng cô ấy đã mời tôi đến buổi tiệc của clan mình là một ý hay.
Thay vào đó, tôi nói với Kaoru rằng mình đã chạm mặt một người bạn của Kirara trong hầm ngục, và cô ấy đến để cho tôi biết tình hình của người bạn đó sau cuộc gặp gỡ của chúng tôi.
“Vậy là cậu không quen cậu ấy?” Kaoru hỏi dồn.
“Không,” tôi đáp. “Sao cậu lại quan tâm đến vậy?”
Kaoru im lặng một lúc rồi mới trả lời, có lẽ đang phân vân không biết có nên nói cho tôi hay không.
“Cậu cũng biết lớp chúng ta đang ở trong tình thế khó khăn mà, phải không? Nếu cậu là bạn của Kusunoki, tớ đã hy vọng cậu có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.”
“Tớ không làm được chuyện đó đâu,” tôi nói. “Chúng tớ mới nói chuyện một lần, và chắc giờ cậu ấy cũng quên tớ là ai rồi.”
Tôi biết rõ tình hình của Lớp E chẳng ổn chút nào, nhưng cũng nhận thức được rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu tuột dốc.
Hoàn cảnh của chúng tôi sẽ còn thê thảm hơn nhiều nếu câu chuyện trong game diễn ra.
Một vài bạn học cùng lớp sẽ bị đuổi khỏi trường bởi những lời đe dọa, bắt nạt, và thậm chí là bạo lực từ các học sinh khác.
Nếu điều đó xảy ra, Kaoru sẽ ngày càng cảm thấy áp lực hơn theo thời gian, và sẽ càng lúc càng quẫn trí khi tình hình của Lớp E trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng tôi không muốn trải qua cái tương lai khủng khiếp đó, cũng không muốn nhìn bất kỳ ai khác phải chịu đựng nó.
Một phần trong tôi muốn hành động để ngăn cản những sự kiện trong game này diễn ra.
Vấn đề là, chính những hoàn cảnh tàn khốc đó sẽ rèn giũa Akagi thành một mạo hiểm giả hùng mạnh; tôi không chắc mình có quyền tước đoạt điều đó khỏi cậu ta.
Chỉ có nhân vật chính của game mới có thể vượt qua một vài sự kiện trong số đó, và tôi không thể nào trông chừng Lớp E liên tục và ngăn chặn mọi rắc rối nhỏ có thể xảy ra.
Thêm nữa, tôi cần Akagi và bạn bè của cậu ta trở nên mạnh mẽ, nếu không chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn về sau.
Do đó, lựa chọn tối ưu nhất lúc này là cứ để họ chịu đựng sự tủi nhục đó, biến nó thành động lực để phát triển bản thân.
Dĩ nhiên, tôi sẽ can thiệp nếu Satsuki hay Kaoru gặp nguy hiểm thực sự và sẽ hành động để ngăn chặn những sai lầm tồi tệ nhất có thể dẫn đến những tổn thất nặng nề.
Để đạt được điều đó, có lẽ tôi cần hàn gắn lại tình bạn với Kaoru và để mắt đến tiến trình của party Akagi.
“Tớ không làm được chuyện đó đâu,” tôi nói. “Nhưng để bù lại, tớ sẵn sàng giúp đỡ nếu cậu cần.”
“Cậu có thể giúp bằng cách tập luyện nghiêm túc trong buổi hôm nay,” Kaoru khẳng định.
Nói rồi, cô ấy rảo bước nhanh hơn cho đến khi chúng tôi trở về đội hình đi bộ quen thuộc, với Kaoru đi trước tôi vài bước.
Chắc cũng không thể trách cô ấy vì vẫn chưa tin tưởng mình, tôi nghĩ.
Dù tôi có thể thử tiết lộ tất cả bí mật trong game của mình cho Kaoru, tôi đoán rằng ngay cả điều đó cũng không đủ để giành được lòng tin của cô ấy vào lúc này.
Vì vậy, tôi phải dần dần giành lại lòng tin của cô ấy theo thời gian, không áp đặt một mối quan hệ quá gần gũi, với hy vọng rằng một ngày nào đó chúng tôi có thể trở thành những đồng đội thực sự.
Dù sao đi nữa, tôi còn có những vấn đề lớn hơn phải lo, và một trong những vấn đề lớn nhất đang chờ tôi ở điểm đến.
Tôi phát hiện ra điều đó lần đầu khi nói chuyện với Risa vào đêm hôm trước.
~*~
Tại công viên, nơi ánh đèn thành phố rực rỡ che khuất những vì sao đêm, ánh đèn từ những cột trụ ven đường chiếu rọi Risa khi cô đặt một ngón tay lên môi và cười tinh quái.
“Tớ có biết thêm một người nữa.”
Không một lời báo trước, cô ấy đã tiết lộ một điều hoàn toàn gây choáng váng: cô ấy đã liên lạc được với một người chơi khác.
“Tớ nghĩ cậu ta sẽ có mặt ở buổi huấn luyện ngày mai,” Risa nói thêm. “Là Tsukijima lớp mình đấy.”
“Tsukijima?” tôi lặp lại. “Ý cậu là cái gã màu mè đó à?”
Tôi nhớ lại những gì mình biết về Takuya Tsukijima. Cậu ta để tóc dài và nhuộm vàng hoe, ngang nhiên vi phạm nội quy nhà trường, một điều khá bất thường ở Trường Cao trung Mạo hiểm giả.
Cậu ta là một gã có vẻ ngoài bất cần, chẳng quan tâm đồng phục của mình trông ra sao và thường đút tay vào túi quần khi nói chuyện với người khác.
Dường như, cậu ta đã nhận ra Risa là một người chơi và mời cô ấy lập đội với mình!
“Đoán xem?” Risa nói. “Cậu ta nhớ mặt tất cả học sinh lớp E trong game đấy. Tin nổi không?”
Dựa vào trí nhớ đó, ngoài cậu ta ra thì Risa là học sinh duy nhất không xuất hiện trong game.
Chắc hẳn cậu ta đã nhận ra cô ấy là một custom character.
Trong DEC, bạn có thể vào vai một trong các nhân vật chính, Akagi hoặc Pinky, hoặc tạo custom character của riêng mình.
Việc chọn một nhân vật chính đồng nghĩa với việc bạn phải bắt đầu với bộ kỹ năng và chỉ số của họ, nhưng bù lại bạn sẽ được trải nghiệm cốt truyện chính của game.
Còn đối với custom character, bạn có thể thay đổi ngoại hình và tùy chỉnh lối xây dựng nhân vật theo ý thích.
Tuy nhiên, bạn sẽ chỉ được trải nghiệm các cốt truyện phụ và những tuyến tình cảm khác nhau của game.
Việc lựa chọn nhân vật hoạt động khác đi trong bản cập nhật chế độ thử nghiệm đã đưa chúng tôi đến đây, và chúng tôi phải chọn giữa custom character hoặc random character.
Nếu chọn random character, bạn sẽ trở thành một trong những nhân vật có sẵn của DEC, giống như cách tôi đã trở thành Piggy.
Còn việc chọn một custom character sẽ đưa bạn vào thế giới này với tư cách là chính bạn, như Risa.
Nói tóm lại, phương pháp của Tsukijima—tìm kiếm những học sinh không có mặt trong game—chỉ giúp cậu ta phát hiện ra những người chơi chọn custom character, chứ không thể tìm ra những người chọn random character.
“Vậy có nghĩa là cậu ta vẫn chưa tìm ra cơ chế của random character à?” tôi hỏi.
“Chắc là chưa,” Risa nói, khẽ mỉm cười. “Và tớ cũng không muốn sửa lại sự hiểu lầm của cậu ta đâu. Cứ để vậy thì tốt hơn cho chúng ta.”
Dường như ban đầu Tsukijima đã nghĩ rằng có ba người chơi khác: Risa, người không có trong game, cùng với hai nhân vật chính là Akagi và Pinky.
Sau khi nhận ra các nhân vật chính không phải là người chơi, cậu ta đã kết luận rằng chỉ có cậu ta và Risa mà thôi.
Theo lời Risa, cậu ta đã mời cô ấy lập đội với mình và nói: “Anh là Adam, còn em là Eve của anh.”
Thật tình thì, khá là ghê rợn, tôi nghĩ.
~*~
Đó là kết thúc của buổi tối hôm đó với Risa. Và bây giờ, tôi đang trên đường đến buổi huấn luyện mà gã Tsukijima kia có thể sẽ tham dự.
Tôi không biết cậu ta là người thế nào vì chưa từng nói chuyện với cậu ta.
Hành vi của cậu ta trong lớp có vẻ hơi thô lỗ, nhưng không có gì khiến tôi tin cậu ta là người xấu.
Tôi đã xếp cậu ta vào dạng một học sinh cao trung ồn ào bình thường.
Nhưng kiến thức người chơi của cậu ta có thể làm rung chuyển thế giới này tận gốc rễ, và Risa cùng tôi có thể bị cuốn vào hậu quả của nó.
Và vì thế, tôi phải tận mắt xem và quan sát xem cậu ta là loại người gì.
Để làm được điều đó, tốt nhất là nên làm theo gợi ý của Risa và cứ để cậu ta tin rằng không còn người chơi nào khác.
Chỉ mong cậu ta là một người tử tế, tôi nghĩ, trong lúc bước đi sau lưng Kaoru.