"Mẹ vẫn cần phải thành thạo cận chiến, kể cả khi mẹ muốn theo hướng pháp sư," tôi giải thích.
Mẹ đưa tay lên má, giọng ra chiều bất lực: "Nhưng mẹ e là mình không có khiếu cận chiến đâu con."
Lúc này, gia đình tôi vừa kết thúc buổi săn golem và đang thẳng tiến đến Granny's Goods. Bố mẹ sẽ đổi job ngay khi chúng tôi tới nơi, vì họ đã học hết tất cả các skill của Newbie rồi.
Khi tôi hỏi họ muốn chọn job nào, bố nói ông muốn tiếp tục theo các job thiên về chiến đấu để được vung một thanh đại kiếm. Trong khi đó, mẹ lại muốn trở thành một Caster để thi triển các loại phép thuật. Điều đó có nghĩa là cả hai đều đang nhắm đến những build chuyên biệt.
Việc chuyên hóa build theo hướng thuần chiến đấu hoặc thuần ma thuật có những lợi thế nhất định, như việc quản lý kỹ năng sẽ đơn giản hơn và dễ dàng gây ra lượng sát thương khổng lồ. Lấy ví dụ, một build thuần ma thuật cho phép người chơi dồn tất cả các slot kỹ năng cho ma pháp mà không cần lãng phí ô nào cho kỹ năng cận chiến. Nhờ vậy, họ có thể tung ra những đòn tấn công phép thuật uy lực hơn nhiều so với các build cân bằng.
Điểm trừ là người chơi sẽ hoàn toàn bất lực nếu để quái vật áp sát, vì họ không có kỹ năng cận chiến nào để tự vệ. Một party như vậy đòi hỏi phải có một tanker đủ cứng để che chắn an toàn trong lúc họ niệm chú. Các build cận chiến cũng tồn tại những hạn chế tương tự. Đối phó với quái vật bay hay các đòn tấn công tầm xa sẽ trở nên cực kỳ khó khăn nếu bạn chỉ có thể chiến đấu ở cự ly gần. Những build này sẽ tỏ ra hiệu quả ở một số bản đồ nhất định, nhưng lại rất yếu thế ở những nơi khác. Chính vì thế, bạn phải dựa vào những đồng đội tài ba để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu gia đình tôi chọn các build chuyên biệt, miễn là tôi có thể đảm bảo mình luôn ở bên cạnh để bù đắp cho điểm yếu của họ, nhưng điều đó là không thực tế. Phương án an toàn nhất là họ nên chọn các build cân bằng, có cả kỹ năng tấn công tầm xa lẫn tầm gần. Tôi đã giải thích cặn kẽ cho họ trên đường đi.
"Ừ thì, bố cũng thích học cả ma thuật lẫn cận chiến lắm chứ," bố tôi lên tiếng. "Nhưng người ta cứ bảo ‘nhất nghệ tinh, nhất thân vinh’, không chuyên tâm một thứ thì chẳng bao giờ khá lên được. Con thấy sao?"
"Đúng đấy," mẹ tôi tán thành. "Ai cũng nói vậy cả."
Trên thế giới này, mọi mạo hiểm giả hàng đầu đều theo một build chuyên biệt, còn các build cân bằng thì bị xã hội xem là hạng xoàng. Mẹ tôi cũng lo rằng việc không tối đa hóa hỏa lực sẽ làm giảm đáng kể sức chiến đấu của cả party. Tôi hiểu vì sao họ lại có những suy nghĩ như vậy. Có vô số lý do chính đáng để tin rằng những build chuyên biệt, những người tận dụng tối đa từng slot kỹ năng quý giá, mới là kẻ mạnh nhất.
Ở thế giới này, chưa có ai vượt qua được level 30, cũng như không ai biết hết tất cả các job có thể chọn. Hầu hết mạo hiểm giả đều không thể có thêm slot kỹ năng. Nhưng tôi thì khác. Tôi biết cách để có thêm slot kỹ năng và sở hữu các job đa dạng. Những bất lợi của một build cân bằng sẽ dần biến mất khi bạn thăng cấp.
Và còn một lý do nữa khiến tôi muốn gia đình mình theo build cân bằng.
"Chúng ta có thể kiếm thêm slot kỹ năng, nên mọi người không cần lo về chuyện đó," tôi trấn an. "Lý do chính mà con muốn mọi người chọn build cân bằng là để có thể tự bảo vệ mình khi phải giao chiến với các mạo hiểm giả khác."
Những điểm yếu rõ như ban ngày của các build chuyên biệt rất dễ bị khai thác trong các trận PvP. Thất bại gần như là chắc chắn nếu đối thủ nắm được bộ kỹ năng của bạn. Chính vì lẽ đó, build cân bằng mới là mạnh nhất, vì chúng cho phép bạn linh hoạt thay đổi chiến thuật để đối mặt với mọi kẻ thù.
Vẫn còn một quãng nữa mới đến Granny's Goods, thế nên tôi đã giảng cho gia đình một bài dài về cách đối phó với các mạo hiểm giả khác.
"Nếu anh hai đã nói có thể học cả hai thì em theo!" Kano vừa dứt lời đã chém phăng một bộ xương đang cản đường. "Cách đó nghe có vẻ—" con bé xoay người lại đối mặt với chúng tôi, tạo một tư thế đầy phấn khích, "—vui hơn hẳn chứ!"
Lấy cảm hứng từ Kano, bố mẹ tôi cũng bắt đầu tạo những tư thế kỳ lạ.
"Cho bố tham gia với!" bố tôi hào hứng. "Chơi luôn!"
"Mẹ cũng thế," mẹ tôi nói. "Mẹ sẽ nghía thử một thanh kiếm thật oách ở cửa hàng tầng mười. Zô!"
Sau một thoáng ngẩn người nhìn họ, tôi chợt nhớ ra mình đã thấy những tư thế này ở đâu. Đó là những tư thế chiến thắng trong bộ phim tokusatsu Biệt đội Mạo hiểm giả Boukenger chiếu mỗi sáng. Nội dung phim cũng theo mô-típ super sentai quen thuộc: một cậu học sinh trung học bình thường trở thành một ranger Boukenger, chiến đấu chống lại quái vật Oblowden và tổ chức hắc ám của hắn. Bộ phim nổi tiếng đến mức có vài phần điện ảnh, và nó đã truyền cảm hứng cho rất nhiều đứa trẻ nuôi ước mơ trở thành mạo hiểm giả. Tôi cũng đã định tham gia cùng cho đến khi nhớ ra Boukengers là một đội ba người. Thôi thì, mình đành nhận vai phản diện vậy. Nghĩ rồi, tôi cũng gầm lên một tiếng như kẻ ác trong phim và tạo dáng.
~*~
"Đôi găng tay này rẻ đến khó tin!" bố tôi trầm trồ. "Ở chỗ khác chắc chắn phải tốn ít nhất một triệu yên."
"Chiếc nhẫn này bằng vàng thật này!" mẹ tôi reo lên, rồi quay sang bố, "Em mua nó được không anh?"
Chúng tôi đã đi qua cánh cổng và đến được Granny's Goods, nhưng bố mẹ dường như hứng thú với việc mua sắm hơn là đổi job. Bố tôi không thể tin nổi rằng chỉ với số dungeon coin kiếm được sau một giờ đi raid, ông đã có thể mua một đôi găng tay hợp kim mithril mà ở các cửa hàng của guild thường có giá hơn một triệu yên. Trong khi đó, mẹ tôi lại mê mẩn một chiếc nhẫn vàng dù chúng tôi chẳng thể bán lại nó để kiếm lời.
Tôi thở dài. Mình đã tốn bao nhiêu công sức để giải thích tầm quan trọng của việc đổi job, vậy mà giờ họ chỉ mải mê mua sắm. Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên họ được thấy một cửa hàng tuyệt vời thế này và được tự do khám phá.
"Anh hai! Em muốn con dao găm lấp lánh này quá!"
Tôi quay lại nhìn Kano. Con bé đang săm soi các kệ hàng, đôi mắt sáng long lanh. Nó rút ra một con dao găm được rèn từ mithril nguyên chất, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng như gương. Vũ khí làm từ mithril nguyên chất sắc bén và bền hơn nhiều so với loại hợp kim. Nhưng giá của chúng thường ở trên trời do sự khan hiếm của loại quặng này.
"Kano, em nên nhìn giá trước khi đòi mua thứ gì đó nhé," tôi nhắc.
Rồi tôi liếc mắt về phía kệ hàng bày đầy những hũ dung dịch màu đỏ. Thuốc hồi máu, sản phẩm chủ lực hiện tại của Cửa hàng Bách hóa Narumi. Mỗi chai bán lại cũng kiếm được bảy trăm nghìn yên. Cứ có hàng là khách lại khuân sạch, nên tôi luôn tranh thủ mua chúng từ Granny's Goods mỗi khi có dịp. Đây đang là nguồn thu nhập lớn nhất của chúng tôi.
Kano cầm một lọ thuốc hồi máu lên, nói: "Chúng ta kiếm được cả núi tiền từ mấy lọ này, nhưng em thấy chắc còn lâu lắm mới đủ để sắm áo giáp và vũ khí cho cả nhà."
"Ừm," tôi đồng tình. "Tốc độ lên level của chúng ta khá ổn rồi, nên anh cũng muốn tìm cách nào đó kiếm tiền nhanh hơn."
Lợi nhuận từ thuốc hồi máu thừa sức lo cho chi phí sinh hoạt. Nhưng với tốc độ này, phải mất vài tháng nữa chúng tôi mới có đủ tiền mua sắm toàn bộ trang bị cần thiết cho cả gia đình đi raid. Tôi cảm thấy cần phải đẩy nhanh tiến độ.
"Giá mà có nơi nào vừa raid kiếm được nhiều tiền, vừa dễ săn quái, lại còn rớt đồ ngon nữa thì tuyệt," Kano mơ màng.
"Làm gì có nơi nào như thế... À không, khoan đã, có lẽ là có," tôi chợt nhớ ra.
"Thật không anh?!" Kano nhảy cẫng lên, lao về phía tôi, mắt sáng lấp lánh.
Hồi còn chơi DEC, tôi không dành nhiều thời gian ở các khu vực cấp thấp nên trí nhớ khá mơ hồ. Dù vậy, tôi vẫn nhớ mang máng về một khu vực ẩn trong vùng đất của đám undead, một bãi farm cực kỳ béo bở. Đó là một nơi kiếm tiền rất tốt, quái vật ở đó sẽ rớt ra nguyên liệu thô để chế tạo trang bị. Chúng khá mạnh, nhưng với sức của tôi và Kano bây giờ thì hoàn toàn có thể đối phó được. Nếu quyết định đến đó, tốt nhất là nên nói chuyện với Furufuru trước để nhận quest từ cô ấy.
"Thôi, chuyện đó để sau tính," tôi nói. "Hôm nay cứ mua ba lọ thuốc rồi về đã. Em cất con dao găm đó lại đi."
"Xì!" Kano phụng phịu, đôi má phồng lên hệt như một bé hamster ngậm đầy thức ăn.
Nhưng ca cẩm cũng chẳng giúp túi tiền của chúng tôi đầy lên để mua con dao đó. Con bé đành miễn cưỡng đặt nó lại lên kệ, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt sầu não.
"Nếu chúng ta cứ tiếp tục lên level... rồi sẽ có ngày mình mua được những món vũ khí xịn sò như con dao găm đó chứ anh?"
"Chắc chắn! Thậm chí, chúng ta còn có thể sở hữu những trang bị làm từ kim loại còn hiếm hơn cả mithril nữa."
"Ồ..."
Trong DEC, có vô số nguyên liệu quý hiếm còn mạnh hơn cả mithril nguyên chất. Nào là nanh vuốt của những con quái vật hùng mạnh, nào là những kim loại quý hiếm thấm đẫm ma thuật nồng độ cao mà chỉ có thể khai thác được từ những vực thẳm sâu nhất của hầm ngục. Ngoài ra, người chơi còn có thể nhận được các trang bị phần thưởng từ những quest ở tầng sâu, chúng thường được yểm ma thuật cấp cao nhất. Dù hiện tại chúng tôi còn quá yếu để chạm tay vào những thứ đó, nhưng tôi tin chắc kế hoạch lên level của mình sẽ đưa cả nhà đến được ngày ấy.
"Vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ đi diệt thật nhiều quái, học ma thuật..." Kano lẩm bẩm. "À, em còn muốn đi thử cái bãi farm ngon lành mà anh kể nữa!"
"Có bãi farm tốt à con?" Bố tôi hỏi sau khi đã đổi job xong. "Cho bố đi với."
"Dẫn mẹ đi cùng nữa nhé, Kano," mẹ tôi nằng nặc đòi theo. Tôi để ý bà đang đeo chiếc nhẫn vàng mà bà mê mẩn lúc nãy... Bố đúng là không bao giờ từ chối được mẹ mà.
Kano dang tay ôm chầm lấy cả hai người. "Vâng ạ! Con sẽ dẫn cả bố mẹ đi!"
Tôi mỉm cười nhìn họ, thầm ngưỡng mộ sự gắn kết của gia đình mình. Mọi người đang hừng hực khí thế rồi, mình chỉ cần dẫn dắt họ đi đúng hướng là được, tôi mỉm cười nghĩ thầm.
Trong thế giới cũ, tôi đã luôn cô độc. Nhưng kể từ khi đến đây, tôi đã tìm thấy một gia đình mà mình yêu thương bằng cả trái tim. Và tôi tự lập một lời thề với phần ký ức còn lại của Piggy trong tâm trí mình.
Bằng mọi giá, mình sẽ bảo vệ họ, bảo vệ những nụ cười này.