Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 778

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 20

Tập 02 - Chương 28 Kaoru Hayase - Phần 3

Kaoru Hayase

“Naoto, thế này đúng không?” một bạn nữ cất tiếng hỏi. “Cậu chỉ lại cho tớ lần nữa được không? Cậu dạy dễ hiểu thật đấy.”

“Nhìn Yuuma kìa,” một bạn khác xen vào. “Cậu ấy dùng kiếm giỏi chẳng kém gì mấy người lớp trên!”

Tôi đang có mặt tại buổi huấn luyện mà chúng tôi tổ chức để giúp đỡ các bạn cùng lớp có level 3 trở xuống.

Mấy cô gái tham gia cứ vây quanh Naoto và Yuuma, cố gắng dùng giọng nói ngọt ngào để quyến rũ họ.

Trong khi đó, thái độ họ dành cho tôi và Sakurako lại rõ ràng là hằn học hơn hẳn.

Ban đầu, tôi cứ ngỡ họ muốn làm quen để được tham gia vào party, nhưng rồi tôi nhận ra, trong mắt họ, lý do duy nhất tôi và Sakurako đạt được level 6 là vì đã đi cùng hai cậu con trai.

Naoto và Yuuma chắc chắn đã đóng góp rất nhiều cho thành công của chúng tôi trong hầm ngục, bởi cả hai đều có tài năng thiên bẩm và năng khiếu chinh phạt.

Tuy nhiên, tôi không khỏi bực mình khi các cô gái đó hoàn toàn xem nhẹ công sức mà tôi và Sakurako đã bỏ ra.

Nhưng nói thẳng ra cũng chẳng ích gì, nên tôi đành để mặc họ cho Yuuma và Naoto, rồi bước đi hướng dẫn những người khác.

Cặp đôi đầu tiên lọt vào mắt tôi là Nitta và Tsukijima.

Tôi đã thoáng thấy kiếm thuật của Nitta trong giờ đấu kiếm.

Thế kiếm của cậu ấy hơi khác thường nhưng không hề tệ.

Vì vậy, lý do cậu ấy vẫn chỉ ở level 3 có lẽ là do không có đủ thời gian trong hầm ngục, hoặc không thể tận dụng quãng thời gian đó một cách hiệu quả.

Thay vì hướng dẫn cậu ấy về đấu kiếm, lời khuyên hữu ích nhất tôi có thể đưa ra là về cách sắp xếp lịch trình và nên đi đến đâu trong hầm ngục để tìm được những con quái vật tốt nhất.

Rồi đến Tsukijima, người dạo gần đây bắt đầu cố gắng tiếp cận tôi.

Cậu ta thậm chí còn mời tôi đi hẹn hò vài lần. Dù biết các bạn cùng lớp sau lưng gọi mình là đồ tomboy, nhưng cảm giác có một chàng trai để ý đến mình cũng khá thú vị.

Có điều, thái độ cà lơ phất phơ của cậu ta cần phải sửa lại. Cậu ta luôn tự tin một cách kỳ lạ, điều mà tôi thấy rất khó hiểu.

Suốt thời gian quan sát, Nitta và Tsukijima chỉ đứng nói chuyện với nhau chứ chẳng hề bận tâm đến việc luyện tập.

Mà trông cũng không giống một cuộc trò chuyện phiếm... Họ dường như đang bàn bạc điều gì đó rất nghiêm túc.

Tsukijima khoa tay múa chân một cách sôi nổi, vẻ mặt đầy hăm dọa như thể đang cố thuyết phục Nitta về điều gì đó.

Từ vài từ nghe lỏm được, tôi biết họ đang nói về hầm ngục, ít nhất là không lạc đề.

Nhưng mục đích của buổi tập là để rèn luyện, không phải để tán gẫu, nên tôi quyết định sẽ can thiệp nếu cuộc trò chuyện của họ không sớm kết thúc.

Sau khi ghi nhớ điều đó trong đầu, tôi nhìn sang cặp tiếp theo.

Trong tầm mắt tôi, Souta và Kuga đang đối mặt nhau, nhưng chẳng làm gì cả.

Kuga chỉ đứng đó với vẻ mặt lơ mơ thường ngày.

Souta thì ít nhất cũng đã thủ sẵn thanh kiếm, nhưng trông cậu ta có vẻ lo lắng vì lý do nào đó.

Tên của hai người họ thường xuyên được nhắc đến như những đối tượng cần quan tâm khi chúng tôi thảo luận kế hoạch của Naoto nhằm củng cố thực lực cho Lớp E.

Với level 2, Kuga là người có level thấp nhất lớp, và cô ấy rõ ràng đang vật lộn để tiến bộ trong hầm ngục.

Có lẽ cô ấy chưa từng lập party với ai, lúc nào cũng lủi thủi một mình.

Souta thì ở level 3, nhưng chúng tôi nghi ngờ đó là do được kéo level, và khả năng cao là kỹ năng chiến đấu của cậu ta rất yếu kém.

Điều đó chắc chắn đúng với Souta mà tôi từng biết trước khi vào Cao trung Mạo hiểm giả.

Nhưng về mặt lý thuyết, cũng có khả năng cậu ta đã tự mình nỗ lực để nâng cao level.

Chính vì vậy, tôi muốn nhân buổi tập hôm nay để đánh giá khả năng đấu kiếm của họ và hướng dẫn họ cách cải thiện hiệu quả nhất.

Thế nhưng, dù tôi quan sát bao lâu, cả hai vẫn không có dấu hiệu gì là muốn bắt đầu.

Họ cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào nhau. Một lúc sau, tôi hết kiên nhẫn và lên tiếng gọi.

“Hai cậu còn chờ gì nữa? Bắt đầu đi và tận dụng tối đa buổi tập chứ!”

Tôi chờ đợi, nhưng không một ai trả lời.

Ngay khi tôi định lên tiếng nhắc nhở lần nữa, Kuga tỏ vẻ khó chịu, nói, “Tại sao tôi phải ở đây?”

Tôi giải thích với Kuga rằng cô ấy ở đây vì đang ở level 2, Trận chiến giữa các Lớp sắp diễn ra, và chúng tôi muốn giúp cô ấy lên level.

Câu trả lời của cô ấy khiến tôi sững sờ: “Vậy thì, đến buổi tập sau tôi sẽ cho cậu thấy mình đạt được level tương đương với cậu. Được rồi, tôi về đây.”

Tôi không thể để chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy. Nếu có thể lên level nhanh đến thế, tại sao cô ấy vẫn chỉ ở level 2?

Tôi đáp trả, “Nếu muốn đi, trước tiên cậu phải chứng minh được rằng mình có thể làm được điều mình nói đã.”

Chúng tôi cần các bạn cùng lớp phải ở trạng thái tốt nhất để đối đầu với các lớp trên, và buổi tập này cũng sẽ mang lại lợi ích trực tiếp cho Kuga.

Vậy mà cô ấy lại dám tuyên bố sẽ tự mình leo lên level 6, cứ như thể không biết tôi đã phải nỗ lực đến mức nào để đạt được nó!

“Được thôi, tôi sẽ làm thế này,” Kuga nói, ngày càng mất kiên nhẫn. “Tôi sẽ hạ gục cậu ta, rồi đi.”

“Ék!” Souta thét lên.

Vì kiếm được làm bằng nhựa và mọi người đều mặc đồ bảo hộ, nên việc tấn công nhau hết sức cũng không thành vấn đề.

Thực tế, đó chính là điều tôi muốn họ làm.

Kuga hơi hạ thấp trọng tâm, xoay thanh kiếm tập để cầm ngược chuôi, rồi bắt đầu nhún nhảy từ trái sang phải như một võ sĩ quyền Anh.

Cái gì thế này? Đây không phải là thế kiếm của bất kỳ trường phái nào mình từng biết.

Nó giống một thế võ hơn.

Cầm ngược chuôi kiếm có thể hiệu quả với đoản kiếm hoặc dao găm, nhưng thanh kiếm tập này lại dài hơn một mét.

Cách cầm này sẽ hạn chế lực đâm và làm giảm đáng kể sức tấn công.

Kuga và Souta cách nhau bốn mét. Ngay trước mắt tôi, cô ấy đã thu hẹp khoảng cách chỉ bằng một bước chân.

Tay cầm kiếm của cô ấy vung một vòng rộng, đấm móc vào đầu Souta từ bên cạnh.

Một cú đấm mà trong quyền Anh người ta gọi là cú móc.

Nhanh quá! Cô ấy dùng nắm đấm thay vì kiếm!

Cô ấy lao về phía cậu ta với tốc độ không tưởng và tung ra một cú đấm chớp nhoáng từ điểm mù.

Souta không có một cơ hội nào để né tránh. Cậu ta vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, chết trân tại chỗ.

Cú đấm sẽ trúng vào thái dương cậu ta… Tôi đã nghĩ vậy, nhưng Kuga đã rút tay lại ngay trước khi va chạm.

“W-Wow, cậu giỏi thật đấy, Kuga,” Souta nói, mồ hôi túa ra vì hoảng sợ. “Nhanh quá tớ không kịp phản ứng.”

Đừng nói đến cậu ta. Ngay cả tôi, một người đã ở level 6, cũng không chắc mình có thể né được đòn tấn công đó. Nó nhanh và chính xác đến mức ấy.

Cô ấy còn xoay người và tận dụng lực ly tâm để dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào đòn đánh, nên sức mạnh của nó hẳn là cực kỳ lớn.

Nếu cô ấy không dừng lại, cú móc đó đã có thể gây tổn thương cho Souta, ngay cả khi cậu ta có đội mũ bảo vệ.

Cậu ta đã hoàn toàn không phòng bị, và tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi cô ấy dừng đòn tấn công.

Tôi ngạc nhiên trước phản ứng của chính mình, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là đòn tấn công của Kuga còn có một tầng ý nghĩa khác.

Nếu Souta không lùi lại, thanh kiếm cầm ngược của cô ấy hẳn đã chém vào người cậu ta.

Nếu cậu ta cúi xuống, cô ấy hẳn đã tung một cú đấm vào người cậu ta bằng tay trái.

Kuga đã định đoạt trận đấu ngay từ khoảnh khắc Souta để cô ấy áp sát.

Tổ hợp đòn tấn công như vậy không phải là thứ một kẻ nghiệp dư có thể thực hiện được.

Dù cô ấy đã rút tay lại, cú đấm duy nhất đó cũng đủ để chứng minh khả năng chiến đấu của cô ấy.

Và rồi...

“Này,” Kuga nói, nhìn Souta chằm chằm. “Cậu đã nhìn theo được cú đấm của tôi, đúng không?”

“L-L-Làm gì có!” Souta lo lắng đáp. “Nhanh quá tớ có thấy gì đâu! Cậu biết tớ không phải đối thủ của cậu mà, nên tìm bạn tập khác đi. Cậu thấy sao, cô Kaoru?”

Không đời nào Souta có thể theo kịp cú đấm đó như Kuga nói.

Và ai cho cậu gọi tôi là cô Kaoru hả?

“Ồ?” Kuga nói với Souta. “Vậy thì, làm lại lần nữa nhé.”

“K-Khoan, khoan đã!” Souta lắp bắp. “Chúng ta đâu cần phải nghiêm túc đến thế!”

Sau đó, cậu ta chỉ về một góc phòng và nói, “À, thực ra tớ bị đau bụng. Tớ ra kia nghỉ một lát nhé.”

Kuga phớt lờ lời bào chữa của Souta và nói khẽ, “Lần này, tôi sẽ không nương tay đâu.”

Cô ấy lại bắt đầu nhún nhảy như một võ sĩ quyền Anh. Đột nhiên, cô ấy trở nên vô cùng nghiêm túc.

Tôi đã nghĩ rằng việc Souta hơn Kuga một level sẽ bù đắp được cho sự thiếu hụt kỹ năng đấu kiếm của cậu ta.

Nhưng sau khi chứng kiến đòn tấn công vừa rồi, tôi nhận ra cô ấy có thể là một đối thủ quá sức đối với cậu.

Tôi đảo mắt khắp phòng tìm người khác để ghép cặp với cậu ta.

Đúng lúc đó, tôi thấy một bóng người trong bộ giáp kim loại sáng bóng đang đi từ tòa nhà chính của trường, theo sau là một nhóm đàn ông mặc đồ đen.

Cô ấy, tôi nghĩ. Mình có nghe đồn cô ta hơi kỳ quặc, nhưng không ngờ lại mặc nguyên bộ giáp trụ đi khắp nơi thế này.

Đó là Akira Tenma, học sinh mạnh thứ hai của Lớp A năm nhất Cao trung Mạo hiểm giả. Nghe nói khả năng cận chiến của cô ấy còn vượt qua cả người đứng đầu Lớp A.

Không ai biết tại sao, nhưng cô ấy luôn mặc giáp, và chưa ai từng thấy mặt cô ấy.

Những người đàn ông mặc vest đen hộ tống cô ấy đều đeo huy hiệu trên ngực áo có chữ Hán “Thiên” — chữ “Ten” trong Tenma.

Họ là quản gia riêng của Tenma, luôn theo hầu cô ấy mọi lúc, kể cả ở trường.

Họ cũng không phải là những quản gia bình thường, bởi họ đều là những chiến binh lành nghề và sẽ hỗ trợ Tenma trong các cuộc chinh phạt hầm ngục.

Có tin đồn rằng mỗi người trong số họ đều đủ mạnh để gia nhập một Clan Xung Kích.

Vì lý do nào đó, nhóm người ăn mặc kỳ lạ này đang vội vã tiến về phía chúng tôi.

Bộ giáp nặng trịch của Tenma không hề phát ra tiếng lạch cạch khi cô di chuyển, có lẽ là nhờ một loại ma thuật nào đó.

Tôi nín thở chờ họ đi qua, nhưng Tenma đột nhiên dừng lại ngay trước mặt chúng tôi và nhìn thẳng vào Souta.

“Cậu kia,” Tenma nói. “Cậu đã giảm được một lượng cân đáng nể. Làm thế nào vậy?”

Mũ giáp của cô ấy đáng lẽ phải khiến giọng nói bị bóp nghẹt, nhưng nó lại trong trẻo như tiếng người nói qua điện thoại.

Có lẽ cô ấy đang sử dụng một công cụ ma thuật khuếch đại giọng nói.

“Hả?” Souta ngơ ngác. “Cậu đang nói tớ à?”

“Phải, cậu đó, Souta Narumi.”

Tenma đã nhìn Souta, gọi đầy đủ tên cậu, và nhận xét về việc cậu giảm cân.

Tại sao cô ấy lại biết cậu ta? Vẻ mặt hoang mang của Souta cho thấy cậu ta cũng bối rối y như tôi.

“Ừm, sao cậu lại biết tên tớ?” cậu ta hỏi.

“Chà, ở trường này, cậu là học sinh duy nhất thực sự to con,” Tenma giải thích.

“Tớ cũng mũm mĩm, nên cảm thấy có sự đồng cảm. Vậy, làm thế nào mà cậu giảm được nhiều cân nhanh như vậy?”

Souta càng trở nên lúng túng. Việc cảm thấy lo lắng khi nói chuyện với một thành viên của gia tộc Tenma cũng là điều dễ hiểu.

Mặc dù xuất thân là một gia đình doanh nhân, chính phủ Nhật Bản đã phong cho họ tước vị nam tước để ghi nhận những đóng góp của họ cho công nghệ hầm ngục.

Nói cách khác, họ là quý tộc thực thụ.

Tuy nhiên, tôi cũng rất tò mò muốn nghe câu trả lời của Souta.

Trước khi vào cấp ba, cậu ta chưa bao giờ nghiêm túc ăn kiêng... Thậm chí, cậu ta còn sống một cách vô độ, luộm thuộm và ăn ngấu nghiến bất cứ khi nào có thể.

Vậy mà giờ đây cậu ta đã thon gọn hơn rất nhiều, tôi còn có thể thấy cả cơ bắp trên người cậu.

Thêm vào đó, cậu ta đã đến buổi tập hôm nay mà không một lời phàn nàn. Phải chăng đã có chuyện gì đó làm thay đổi con người cậu?

“Cậu không muốn trả lời ở nơi công cộng sao?” Tenma hỏi. “Nếu vậy, chúng ta ra kia nói chuyện.”

Cô ấy chỉ vào một chiếc ô tô màu đen to lớn. Tôi đã thường xuyên để ý thấy chiếc limousine dài bất thường đậu gần cổng trường.

Nhưng tôi không hề biết đó là xe của Tenma.

Dù vậy, tôi không muốn cô ấy đưa Souta đi ngay giữa buổi tập của chúng tôi.

Phải làm sao đây? Tôi phân vân không biết có nên xen vào giải thích tình hình không.

“Dừng lại,” Kuga ra lệnh. Cô bước lên trước, giơ thanh kiếm tập về phía Tenma như thể muốn xua cô ấy đi.

“Tôi có việc với cậu ta trước, và cô đang cản đường tôi.”

Tôi thấy sắc mặt của những người quản gia trở nên đanh lại. Không khí đột nhiên căng như dây đàn.

“Hửm?” Tenma ngân nga. “Và cô là ai?” Cô ấy giơ thiết bị đầu cuối trên tay lên, chĩa vào Kuga rồi bắt đầu bấm nút.

“Theo cơ sở dữ liệu, cô là Kotone Kuga của Lớp E năm nhất, level 2... Level 2? Chỉ có thế thôi sao? Và cô nghĩ rằng khiêu khích tôi là một hành động khôn ngoan à?”

Tenma vung tay lên trời trong một cử chỉ kinh ngạc đầy kịch tính.

Vì cô ấy đang đội mũ giáp nên khó mà biết được cô ấy có thật sự bị sốc hay không.

Nhưng những cử chỉ sống động đó có lẽ là cách để cô ấy thể hiện cảm xúc.

“Thì sao nào?” Kuga gằn giọng.

Level của Tenma bị ẩn đi một cách bí ẩn khỏi cơ sở dữ liệu, dù chắc chắn nó rất cao.

Nếu không, cô ấy đã không thể là học sinh mạnh thứ hai trong Lớp A. Khả năng chiến đấu của Kuga sẽ không đủ để san lấp khoảng cách level.

Hơn nữa, Kuga có thể gặp rắc rối lớn vì đã tỏ ra thiếu tôn trọng với một quý tộc.

Cả thường dân và quý tộc đều nhập học tại Cao trung Mạo hiểm giả, và nội quy của trường cấm phân biệt đối xử dựa trên giai cấp.

Nhưng ai cũng biết đó chẳng qua chỉ là hình thức.

Nếu mọi người thực sự tuân thủ quy tắc, những người đàn ông mặc vest đen phía sau Tenma đã không tức giận bẻ khớp tay và chuẩn bị lao vào chiến đấu.

Kuga thì nóng nảy, còn Souta vẫn chưa hết bàng hoàng. Tình hình này xem ra phải đến tay tôi giải quyết.

“X-Xin lỗi,” tôi cất tiếng. “C-Chúng tôi đang trong buổi tập của Lớp E. Ừm, Kuga không có ý thô lỗ đâu ạ. Làm ơn, chúng ta có thể giải quyết chuyện này một cách hòa bình được không—”

“Tránh ra!” Một trong những quản gia của Tenma tóm lấy vai tôi và xô mạnh sang một bên.

“Á!”

Chúng tôi đang ở trong trường ma thuật, nghĩa là một mạo hiểm giả cấp cao có thể dễ dàng hất văng một người level 6 như tôi chỉ bằng một cái đẩy nhẹ.

Yuuma và Naoto đã nhận thấy có chuyện chẳng lành và chạy vội đến.

Dù vậy, Kuga vẫn đứng yên không nhúc nhích, mắt không rời khỏi Tenma.

“Chúng ta nên xử lý việc này thế nào, thưa tiểu thư?” một người quản gia hỏi.

“Hmm,” Tenma khẽ cất tiếng. “Thông thường, cô ta nên được dạy cho một bài học. Nhưng ta sẽ bỏ qua sự xấc láo này để ghi nhận lòng dũng cảm của cô ta. Hôm khác nói chuyện nhé, Narumi!”

Nói rồi, Tenma quay gót bỏ đi. Những người quản gia lập tức theo sau, như thể cơn giận của họ đã tan biến và họ đã chẳng còn hứng thú gì với chúng tôi nữa.

Khi cuộc chạm trán căng thẳng kết thúc và adrenaline trong người tôi lắng xuống, tôi cảm thấy mình có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào.

“Vừa rồi là sao vậy, Kuga!” Tsukijima cười nói. “Gây sự với quý tộc là cậu kéo cả lũ chúng ta vào rắc rối đấy.”

“Ha ha. Dù vậy tớ cũng muốn xem trận đấu diễn ra thế nào,” Risa nói thêm.

Tsukijima và Risa, những người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, lại đang cười cợt một cách khó hiểu.

Cả hai đều bình tĩnh hơn mức cần thiết. Với khoảng cách level lớn như vậy, nó sẽ không chỉ là một cuộc “gây sự” đơn thuần.

“Hừ!” Kuga khịt mũi khó chịu. “Dám làm gián đoạn trận đấu của mình... Nào, chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?”

Kuga nhìn quanh tìm Souta để tiếp tục trận đấu tập. “Hả?”

Thế nhưng, Souta đã biến mất không một dấu vết. Cậu ta đã chạy trốn.