Trong lúc chờ orc lord hồi sinh, chúng tôi ngồi xuống ăn vặt và bắt đầu tán gẫu.
“Em cũng muốn tham gia circle của mọi người!” Kano bất ngờ xen vào.
Con bé muốn nghe chuyện ở trường, nên chúng tôi đã kể cho nó về circle. Tôi cố lựa lời từ chối, nhưng nó chẳng thèm nghe.
Nó lăn lộn trên sàn và ăn vạ, “Nhưng em muốn vào hầm ngục thường xuyên hơn! Anh trai không muốn có em ở cạnh chứ gì.”
Tôi cố giải thích rằng chúng tôi không thể để một người ngoài tham gia circle của Cao trung Mạo hiểm giả, huống hồ đây còn là một học sinh cấp hai không có giấy phép.
Nhưng vô ích. Rốt cuộc, con bé lại giở đúng cái bài nó dùng một giờ trước, bám lấy Risa và Satsuki, khóc lóc và biến tôi thành kẻ xấu.
“Tớ chẳng thấy có vấn đề gì,” Satsuki nói. “Dù sao thì cũng chỉ để luyện tập thôi mà.”
“Và đằng nào chúng ta cũng cần sự giúp đỡ của em ấy trong hầm ngục,” Risa nói thêm. “Tớ bỏ phiếu cho em ấy tham gia.”
“Tuyệt vời!” Kano sung sướng reo lên.
Hai cô gái lập luận rằng level của Kano cũng cao ngang tôi, và kiến thức về hầm ngục của nó cũng chẳng kém cạnh gì. Chúng tôi chắc chắn sẽ cần con bé trong party để raid sâu hơn, nên sẽ tốt nhất và an toàn nhất nếu cả nhóm tận dụng thời gian luyện tập trong circle để làm quen với nó.
Kano chạy đến ôm chầm lấy từng người, mắt rưng rưng.
Điều khiến tôi bực mình nhất là chuyện này đã tạo ra một tiền lệ xấu: nó dạy cho Kano rằng cứ khóc là sẽ đạt được mục đích.
Tôi cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy con bé đã thân với hai cô gái đến mức trao đổi thông tin liên lạc qua chiếc máy tính bảng đeo tay tôi mua cho nó.
Ghen tị chết đi được!
Tôi đã mua sẵn cho Kano một bộ đồng phục và đồ thể thao để con bé có thể vào sân trường mà không bị nghi ngờ, nên có lẽ nó có thể tham gia circle mà không bị phát hiện. Sau một hồi cân nhắc, tôi kết luận rằng để em gái mình tham gia các buổi tập cũng không có hại gì.
“Circle của mình tên là gì vậy ạ?” Kano hỏi.
“Chưa có tên,” tôi đáp. “Chỉ là một giải pháp tạm thời để các bạn cùng lớp có thể luyện tập cùng nhau thôi.”
“Thế thì không được rồi,” con bé chép miệng. “Để em đặt tên cho! ‘Shining Colors’ thì sao?”
Kano ngay lập tức nghĩ ra một cái tên đạo nhái trắng trợn. Ai lại đi nhái tên một clan nổi tiếng như thế chứ. Mà dù sao thì, tôi cũng chẳng có thiện cảm gì với Colors.
“Tớ bỏ phiếu cho ‘The Beauty Squad’!” Risa đề nghị.
“Hay là ‘Meowy Family’ nhé?” Satsuki nói.
Tôi không chắc mình có còn chỗ trong một nhóm tên là ‘The Beauty Squad’ không nữa... Hay đây là cách họ đá tôi ra khỏi nhóm?
Cái tên ‘Meowy Family’ của Satsuki đúng là một thảm họa về khiếu thẩm mỹ, nên tôi phải đưa ra một gợi ý khác để ngăn nó được chọn.
“Circle này dành cho học sinh Lớp E, vậy sao không lấy một cái tên bắt đầu bằng chữ E nhỉ?” Tôi gợi ý. “Ví dụ như ‘Evolve’?”
“E à?” Risa lặp lại. “Hay là... ‘End’?”
“‘Exodus’ thì sao?” Satsuki nói. “Vì chúng ta đang cố gắng thoát khỏi Lớp E mà.”
“Hoặc có thể là ‘Enigma’, như thể chúng ta bị bao trùm bởi những bí ẩn!” Risa hào hứng.
Vài gợi ý khác bắt đầu bằng chữ E được đưa ra, nhưng không có cái nào nghe ổn cả.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định chọn một cái tên tạm thời là ‘Triple E’, nghe như một tổ chức bí mật nào đó. Nhưng đơn đăng ký bắt buộc phải có tên, nên như vậy cũng được rồi.
“Mà nghĩ lại thì,” Satsuki bắt đầu, chăm chú nhìn em gái tôi. “Chính xác thì em bao nhiêu tuổi vậy, Kano?”
Cậu ấy đã nhận ra vóc người nhỏ bé của em gái tôi và tự suy ra được vấn đề. Ngoại trừ học sinh của Sơ trung Mạo hiểm giả, chỉ những người từ tuổi cao trung trở lên mới được phép vào hầm ngục.
Giấu giếm hai người này cũng chẳng ích gì, nên tôi thừa nhận rằng chúng tôi đã lén đưa Kano vào hầm ngục qua cổng dịch chuyển. Tôi cũng giải thích rằng kế hoạch raid của tôi chủ yếu xoay quanh việc lên level cùng em gái thay vì với các bạn cùng lớp.
Satsuki chấp nhận lời giải thích của tôi nhanh hơn tôi tưởng; có lẽ cậu ấy cũng đã đoán được phần nào.
“Vậy xem ra, tạm thời sẽ chỉ có bốn chúng ta thôi nhỉ,” Satsuki nói.
“Ừ,” tôi đồng ý. “Bốn đứa mình raid hầm ngục sau giờ học sẽ có lợi hơn nhiều so với việc luyện tập trên sân trường.”
“Chuẩn luôn!” Risa nói. “Và tớ muốn lên level 20 thật nhanh để sẵn sàng xử lý bất kỳ rắc rối nào ở trường.”
“Hai... hai mươi?!” Satsuki sửng sốt.
Sau này, chúng tôi sẽ mời thêm các bạn cùng lớp tham gia circle. Nhưng kể cả khi đơn đăng ký được duyệt, cũng phải mất ít nhất một tháng nữa mọi thứ mới đi vào hoạt động. Trong thời gian đó, tốt nhất là các thành viên hiện tại nên tập trung lên level trong hầm ngục bằng cổng dịch chuyển.
Trong game, các lớp trên và học sinh khóa trên đã can thiệp ngay sau khi circle được thành lập. Sẽ an toàn hơn nếu chúng tôi lên level nhanh chóng để chuẩn bị cho trường hợp tương tự xảy ra trong thế giới này. Hồ sơ trong cơ sở dữ liệu của trường cho thấy những học sinh mạnh nhất trong hội học sinh và các phe phái lớn đều ở khoảng level 25. Nếu tất cả chúng tôi đạt level 20, chúng tôi sẽ đủ sức tự vệ.
Satsuki hoảng hốt khi nghe đến level 20. Nhưng đến cô em gái bé nhỏ của tôi còn đã level 19, nên tôi chắc chắn Satsuki sẽ không gặp vấn đề gì để bắt kịp.
Vì sự chênh lệch level trong nhóm, tôi quyết định rằng mình và Kano nên dành thời gian tự đi thu thập trang bị, xen kẽ với việc power leveling cho Satsuki và Risa. Kano cũng muốn khám phá các tầng sâu hơn, và tôi hy vọng có thể đưa con bé đến vài điểm raid để tiện thể thu thập dungeon coin.
“Nhắc đến luyện tập,” Satsuki nói. “Cậu xem email của Tachigi chưa?”
“Rồi,” Risa đáp. “Nhưng tớ chưa trả lời.”
Satsuki vừa nhai kẹo vừa đưa tôi xem email trên thiết bị của cậu ấy.
Tachigi viết rằng cậu ấy sẽ tổ chức vài buổi luyện tập để chuẩn bị cho Cuộc chiến giữa các Lớp, và đã mời những bạn đang gặp khó khăn nhất trong việc tăng level.
Risa và tôi đều hiển thị level 3 trong cơ sở dữ liệu của trường, nên chúng tôi cũng nhận được lời mời. Với level 4, Satsuki đã trên mức bị yêu cầu tham dự, nên chỉ nhận được email thông báo. Cậu ấy có vẻ rất vui vì Tachigi đang cố gắng hỗ trợ những người còn lại trong lớp.
Trùng hợp là, trong cốt truyện chính của game, Tachigi chính là người suy sụp nhất khi Satsuki bị đuổi khỏi trường. Tôi có thể thấy hai người họ đang hình thành một mối liên kết mạnh mẽ trong thế giới này.
“Hmm...” Satsuki ngẫm nghĩ. “Rõ ràng là cậu không phải level 3, phải không Souta?”
“Tớ cũng vậy,” Risa nói. “Thực ra tớ level 5, nhưng lười cập nhật dữ liệu thôi.”
Học sinh thường tự thẩm định tại trường mỗi khi lên level để ghi lại thông tin vào cơ sở dữ liệu. Tôi đã tránh làm việc này vì level của tôi quá cao, chắc chắn sẽ gây rắc rối, và giờ đây điều đó cũng đúng với Satsuki.
“Cậu nên tạm thời đừng cập nhật level của mình,” tôi khuyên Satsuki. “Mọi người sẽ thắc mắc nếu cậu lên level quá nhanh.”
“N-nhưng chúng ta không thể giấu mãi được, phải không?” Satsuki lo lắng hỏi.
Từ chối cập nhật đồng nghĩa với việc level của Satsuki sẽ mãi mãi hiển thị là 4. Một số bài kiểm tra cuối kỳ sẽ yêu cầu thẩm định, nên Satsuki lo rằng sự thật cuối cùng cũng sẽ lộ ra.
“Không sao đâu,” tôi nói. “Nếu cậu chọn job Thief, cậu có thể học được skill Fake để làm giả chỉ số của mình.”
“Fake?” Satsuki lặp lại, nghiêng đầu nhìn xuống thiết bị. “Tớ không biết Thief lại có skill như vậy.”
Chỉ cần tăng job level của Thief lên một cấp là có thể mở khóa skill Fake. Tôi khuyên Satsuki nên lấy job Thief trước, kể cả khi mục tiêu cuối cùng của cậu ấy là trở thành Caster.
Thật tình, mình chẳng muốn tham gia buổi luyện tập chút nào.
Các buổi tập sẽ bắt đầu vào ngày mai, và tôi không vui vì phải đi. Tôi đâu cần ai giúp mình lên level. Tôi đã định trốn, nhưng Kaoru dường như đã lường trước được điều này và nhắn tin bảo rằng cô ấy sẽ đến tận nhà để lôi tôi đi.
Xem ra tôi không thoát được rồi.
“Kaoru sẽ đến nhà đón tớ, nên ngày mai chắc tớ phải đi,” tôi nói.
“Hmm,” Risa nói. “Nếu cậu đi thì tớ cũng đi.”
“Em cũng muốn đi!” Kano líu lo.
Buổi luyện tập chỉ kéo dài khoảng hai tiếng, nên tôi quyết định đi cho xong chuyện. Dù sao họ cũng có ý tốt, nên tôi cũng nên nể mặt một chút.
Còn em thì không được đi đâu, Kano à.
~*~
Ngay sau đó, chúng tôi thả cầu thêm vài lần nữa và phải chịu đựng vài cơn ăn vạ của Kano. Khi đến giờ ăn tối, chúng tôi quyết định dừng lại. May mắn là, lần raid tới sẽ hiệu quả hơn nhiều vì chúng tôi có thể vào thẳng qua cổng dịch chuyển.
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, và tôi dẫn cả nhóm đến phòng dịch chuyển ở tầng năm.
Nơi này vẫn vắng tanh như mọi khi. Sau khi tôi giải thích cách cổng dịch chuyển hoạt động và để Satsuki đăng ký nó bằng ma thuật của mình, cậu ấy nhìn vào thiết bị rồi nói một điều khiến tôi ngạc nhiên.
“Khu vực này không có trên bản đồ,” cậu ấy nhận xét. “Tại sao lại thế nhỉ?”
“Không có à?” Risa hỏi. “Wow, cậu nói đúng.”
Tôi tải bản đồ lên màn hình để kiểm tra, và đúng thật, khu vực xung quanh phòng dịch chuyển không hề tồn tại. Thiết bị lấy dữ liệu bản đồ từ Hiệp hội Mạo hiểm giả, do đội ngũ khảo sát của họ tạo ra. Dù phòng dịch chuyển không xa khu nghỉ ngơi ở tầng năm, tôi thấy khó tin rằng họ lại có thể bỏ sót nó.
“Có lẽ là có lý do...” tôi lẩm bẩm. “Kiểu như để ngăn người khác đến gần?”
“Có thể lắm,” Risa nói. “Nhưng để mai nói tiếp đi, khi chúng ta đỡ mệt hơn.”
Cậu ấy nói đúng. Giờ không phải lúc để nghĩ về nó.
Gợi ý của Risa đã giúp tôi không bị cuốn quá sâu vào dòng suy nghĩ, và chúng tôi rời khỏi hầm ngục.
~*~
“Tạm biệt chị Satsuki, tạm biệt chị Risa!” Kano nói. “Lần sau lại đi chơi với nhau nhé!”
“Chắc chắn rồi!” Satsuki đáp lại.
“Tạm biệt em, Kano,” Risa nói.
Các cô gái ôm nhau và tiếp tục vẫy tay chào khi chúng tôi đi mỗi người một ngả. Satsuki và Risa sống trong ký túc xá của trường, đủ gần để Kano có thể ghé thăm bất cứ lúc nào.
Tôi cùng cô em gái luôn vui vẻ của mình rảo bước trên con đường nhá nhem tối giữa hai hàng cây trong khuôn viên trường.
Hôm nay đúng là một bước tiến vượt bậc, tôi nghĩ. Giờ đây khi đã lập nhóm với các cô gái, việc đối phó với các sự kiện trong game ở trường cũng như các cuộc raid hầm ngục của tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Họ cũng rất hợp với Kano. Để xem mình có thể lập ra một kế hoạch lên level nhanh hơn nữa không!