Sau chuyến đi raid đầy biến cố, tôi về nhà, ăn tối rồi đi tắm.
Sau đó, khi đang nằm trên giường vạch ra kế hoạch sắp tới, tôi nhận được cuộc gọi từ Risa qua thiết bị đầu cuối.
Lúc Kano gợi ý trao đổi thông tin liên lạc, tôi đã chớp ngay lấy thời cơ để xin số của cả hai cô gái. Phải nói là tôi cực kỳ ấn tượng với chính mình về pha đó. Hơn nữa, nếu không có Kano thì tôi cũng chẳng làm được. Những lúc thế này, tôi lại thấy thật hãnh diện khi được làm anh trai của con bé.
Và thế là, lần đầu tiên trong đời, danh bạ cằn cỗi của tôi đã có những cái tên không phải người nhà!
Tôi gặm nhấm cảm giác đó một lúc rồi mới bắt máy, tự hỏi không biết cô ấy muốn gì.
“Tớ có đánh thức cậu không?” Risa hỏi. “Xin lỗi vì đã gọi muộn thế này. Cậu có tiện nói chuyện bây giờ không?”
“Không, tớ còn thức mà,” tôi đáp. “Với lại cậu cũng không làm phiền gì đâu.”
Đã hơn mười giờ đêm, nhưng qua điện thoại, tôi vẫn nghe thấy tiếng xe cộ qua lại. Xem ra cô ấy đang đi bộ ở đâu đó bên ngoài.
“Tớ đã suy nghĩ rất nhiều và muốn nghe ý kiến của cậu,” Risa giải thích, “về cách thế giới này vận hành, mối liên hệ của nó với DEC, những chuyện đại loại thế. Cậu biết đấy, chúng ta chẳng có ai khác để bàn về những việc này cả.”
“Ừ,” tôi đồng tình. “Tớ cũng nhận ra kha khá điều kể từ khi đến đây, có người để trao đổi thì tốt quá.”
Cái giọng nói chậm rãi, kéo dài của Risa khiến cô ấy nghe có vẻ hơi tưng tửng. Nhưng cô ấy vốn là một người chơi DEC hàng đầu với khả năng quan sát sắc bén, nên biết đâu cô ấy đã phát hiện ra những chi tiết về thế giới này mà tôi bỏ lỡ.
“Và vì giờ đã có số của cậu,” Risa nói tiếp, “nên tớ nghĩ, sao không gọi cho Souta một cuộc nhỉ?”
“Được thôi,” tôi đáp. “Để tớ qua chỗ cậu nhé? Mấy chuyện này tốt nhất nên nói chuyện trực tiếp.”
Tuy khả năng chúng tôi bị theo dõi lúc này là rất thấp, nhưng tôi vẫn không muốn thảo luận qua điện thoại.
“Nghe hay đấy,” Risa trả lời. “Chúng ta hãy gặp nhau ở công viên trên ngọn đồi sau trường.”
“Hiểu rồi,” tôi đáp. “Tớ sẽ chuẩn bị nhanh rồi qua đó.”
Tôi cúp máy và bò dậy.
Công viên trên đồi ư? Tôi thầm nghĩ. Hẹn gặp ai đó ở đó vào giờ này...
Công viên trên ngọn đồi sau trường có tầm nhìn tuyệt đẹp bao quát cả Trường Cao trung Mạo hiểm giả lẫn phần còn lại của thị trấn, khiến nơi đây nổi tiếng là một điểm hẹn hò lý tưởng vào ban đêm.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Tôi sắp đến một địa điểm hẹn hò lý tưởng để gặp một cô gái dễ thương nhưng cũng đầy khó lường.
Trong lòng có chút phấn khích, tôi vơ vội quần áo mặc vào. Tôi cũng cầm theo một item—biết đâu sẽ hữu ích khi gặp Risa, chỉ để đề phòng bất trắc.
Tôi bước xuống cầu thang ọp ẹp, vừa ra đến cửa thì chạm mặt mẹ.
Bà đang mặc đồ ngủ và đắp mặt nạ dưỡng da.
“Ồ, con ra ngoài à?” bà hỏi.
“Vâng, con đi một lát thôi ạ,” tôi nói. “Con có mang chìa khóa rồi.”
“Đi cẩn thận nhé con,” bà nói, vẫy tay chào tôi rồi bắt đầu lục lọi trong tủ lạnh.
Nhà Narumi vẫn yên bình như mọi khi.
Tôi rảo bước thật nhanh, không muốn để Risa phải đợi một mình quá lâu giữa đêm khuya.
~*~
Ngọn đồi này vốn cao hai trăm mét. Nhưng sau khi hầm ngục được phát hiện ở chân đồi, các cuộc khai quật đã khiến chiều cao của nó giảm xuống chỉ còn tám mươi mét.
Dù vậy, đỉnh đồi vẫn là một nơi có tầm nhìn tuyệt vời ra khắp thị trấn, được các gia đình yêu thích vào ban ngày, còn ban đêm thì là chốn hẹn hò của các cặp đôi. Họ thường ghé nhà hàng trên đỉnh và ngắm cảnh từ đài quan sát.
Tôi len lỏi qua bóng đêm trên con đường mòn đi bộ dẫn lên đỉnh.
Dù lướt qua vài cặp đôi đang tay trong tay tình tứ, nhưng tối nay tâm trạng tôi tốt một cách lạ thường, nên đã không thầm cầu cho họ tan vỡ.
Khoảng mười phút sau, tôi đến công viên. Nơi vốn thường ngày nhộn nhịp giờ đây gần như vắng lặng.
Nơi này vừa đẹp vừa yên tĩnh, một địa điểm hoàn hảo cho cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Cô ấy bảo sẽ đợi mình trên ghế dài,” tôi lẩm bẩm, quét mắt khắp công viên được chiếu sáng bởi những chiếc đèn cột trang trí bắt mắt.
“Ồ, kia rồi!”
Risa đã nhận ra tôi từ xa và giơ tay vẫy.
Cô ấy mặc một chiếc áo blouse màu nâu nhạt với đường nhún dễ thương và một chiếc quần ống rộng màu be giản dị. Vẻ ngoài trưởng thành của cô ấy khiến phong cách thời trang này toát lên một sự tự tin trầm lặng.
Từ trước đến giờ tôi chỉ toàn thấy cô ấy trong bộ đồng phục hoặc áo giáp hầm ngục, nên bộ trang phục đời thường này khiến tim tôi có chút xao xuyến.
“Nhanh thật đấy,” Risa nhận xét. “Tớ không nghĩ cậu đến sớm vậy đâu.”
Cô ấy mỉm cười và mời tôi ngồi cạnh trên băng ghế, trông có vẻ đang có tâm trạng tốt.
“Tớ cũng cần tập thể dục, nên đã đi bộ hết tốc lực đến đây.”
Tôi mừng rỡ ngồi xuống ngay, vì cũng đã thấm mệt. Khu vực này nằm ngoài trường ma thuật, nên tôi phải dùng chính sức của mình để leo đồi chứ không thể dựa vào các chỉ số cường hóa thể chất.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu ra đây đột ngột thế này nhé!” Risa áy náy nói. “Nhưng có một chuyện cứ lởn vởn trong đầu làm tớ không ngủ được.”
“Tớ cũng có vài điều đang bận tâm,” tôi đáp. “Tìm được thời điểm và địa điểm thích hợp để bàn chuyện này không dễ chút nào, nên tớ mừng là chúng ta có thể gặp nhau ở đây.”
Risa và tôi đều là một trong số ít những người chơi đã đến đây từ một thế giới khác.
Tôi có thể tin tưởng gia đình mình gần như mọi thứ, nhưng tôi không thể nói với họ về thế giới của mình hay DEC. Nhưng với Risa thì khác. Tôi vẫn luôn mong có cơ hội được trải lòng với một người có cùng hoàn cảnh như mình.
“Ha ha, tớ cũng thế,” Risa khúc khích. “Dù chúng ta đã nói chuyện ở trường, nhưng kể từ khi biết cả hai đều là người chơi thì đây mới là lần đầu tiên chúng ta có một cuộc thảo luận đúng nghĩa. Nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta trong game mà xem, tình cảnh bây giờ đúng là kỳ lạ thật.”
Cô ấy nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm như thể đang hồi tưởng lại những ký ức cũ.
Trong game, cả hai chúng tôi từng là kẻ thù không đội trời chung, hễ gặp là giết. Ấy thế mà giờ đây, khi bị ném vào tình cảnh oái oăm này, chúng tôi lại ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế công viên để bàn bạc.
Đúng là kỳ lạ thật, thậm chí có phần hơi nực cười.
Tôi cũng ngước nhìn lên bầu trời đêm. Thế nhưng, ánh đèn từ thị trấn khiến việc nhìn thấy cả những ngôi sao cấp một cũng trở nên khó khăn. Nơi này là một điểm quan sát tuyệt vời để chiêm ngưỡng thị trấn về đêm nhưng lại không mấy lý tưởng để ngắm sao.
Risa im lặng một lúc, rồi hỏi tôi có muốn nói chuyện gì trước không.
Với tinh thần galăng, tôi nhường Risa chọn chủ đề trước.
“Cảm ơn cậu,” cô ấy nói. “Được rồi, vậy thì đầu tiên... tớ muốn nói về những gì chúng ta đã phát hiện ra về các cánh cổng hôm nay.”
“Ý cậu là căn phòng của chúng không có trên bản đồ?” tôi hỏi.
Risa gật đầu.
Hội Mạo hiểm giả thường cử một lượng lớn nhân viên vào hầm ngục để vẽ bản đồ rồi phân phát đến thiết bị đầu cuối của chúng tôi. Thế nhưng, căn phòng chứa cổng dịch chuyển lại không hề có trên bản đồ. Có lẽ điều này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cả tôi và Risa đều thấy nó rất kỳ lạ.
Hơn nữa, căn phòng ở tầng năm lại nằm rất gần lối vào, một vị trí mà với lưu lượng mạo hiểm giả qua lại đông đúc, đáng lẽ phải có người vô tình bắt gặp từ lâu rồi. Ấy vậy mà tôi chưa từng gặp bất kỳ mạo hiểm giả nào khác trong khu vực đó, và nó cũng không hề xuất hiện trên bản đồ.
“Một khả năng là có một loại ma pháp nào đó được yểm quanh khu vực đó để ngăn không cho mọi người lại gần,” tôi nêu giả thuyết.
“Đó cũng là điều tớ đang nghĩ,” Risa đồng tình. “Nếu vậy, tại sao nó không có tác dụng với tớ hay cậu? Hoặc với những người như Satsuki và Kano, những người đã biết về bí mật của các cánh cổng?”
“Có lẽ nó phụ thuộc vào việc một người có ‘nhận thức’ được sự tồn tại của các cánh cổng hay không?” tôi nhận định.
Nếu việc nhận thức được sự tồn tại của các cánh cổng là chìa khóa để vô hiệu hóa ma pháp, thì điều đó cho thấy loại ma pháp đang được sử dụng là một dạng thao túng nhận thức.
“Nhưng nếu chỉ cần giải thích cho các cánh cổng thôi, thì tớ sẽ nói đó là một loại ma pháp,” Risa nói. “Có một vài điều khác mà tớ đã nhận thấy cũng phụ thuộc vào sự nhận thức.”
Khi tôi hỏi cụ thể hơn, cô ấy đề cập đến việc Satsuki không hề biết về skill Fake. Đây là một trong những skill đầu tiên mà các mạo hiểm giả sẽ học được từ job Thief, vì vậy không thể nào một học sinh của Trường Cao trung Mạo hiểm giả lại không biết về nó, đặc biệt là một người xuất sắc như Satsuki.
Risa đã tự hỏi liệu Fake có phải là kiến thức phổ thông không, nên đã vào thư viện của Hội để tra cứu, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về skill này. Rõ ràng, những mạo hiểm giả chọn job Thief đã không nhận được skill Fake.
Cô ấy tin rằng điều này có nghĩa là một trong những điều kiện tiên quyết để sở hữu skill này là phải nhận thức được sự tồn tại của nó. Nếu bạn không tin là nó tồn tại, bạn sẽ không có được nó. Risa đưa ra giả thuyết rằng cơ chế này được áp dụng chung cho cả thế giới này.
“Nghe hợp lý đấy,” tôi nói. “Điều đó cũng giải thích tại sao một người có thể nhận được skill Plus Three Skill Slots hoặc tìm thấy các phòng dịch chuyển một khi đã biết về chúng, giống như trường hợp của Kano.”
“Vậy cho đến nay, chúng ta có Fake, Plus Three Skill Slots, và các cánh cổng,” Risa tổng kết. “Nhưng tớ đoán trong thế giới này còn rất nhiều thứ khác cũng vận hành dựa trên sự nhận thức.”
Câu hỏi còn lại là tiêu chí nào quyết định những thứ nào được biết đến rộng rãi và những thứ nào không, nhưng điều này có vẻ khá đơn giản.
“Tớ cá là các tính năng có trong phiên bản gốc của trò chơi thì ai cũng dùng được, nhưng những tính năng được thêm vào trong các bản cập nhật thì cần có sự nhận thức mới hoạt động,” tôi nói.
“Yep,” Risa đồng tình. “Đó có vẻ là khả năng cao nhất.”
Trạng thái kiến thức về hầm ngục trong thế giới này giống như những gì có trong trò chơi vào thời điểm phát hành. Hầu hết các job và skill được biết đến trong thế giới này đều là những thứ đã có sẵn từ phiên bản đầu tiên. Nhưng Fake, Plus Three Skill Slots, các cánh cổng, phòng slime, và những nơi khác là nội dung được thêm vào ngay sau khi trò chơi ra mắt.
Nhìn chung, người dân của thế giới này không biết về bất kỳ thứ nào trong số đó, hoặc nếu có ai đó biết thì họ cũng giữ kín như những bí mật chỉ lưu hành trong một nhóm nhỏ.
Có lẽ thế giới này là một sự tái tạo đồng thời của phiên bản DEC ban đầu và phiên bản được cập nhật rất nhiều mà tôi đã chơi trước khi đến đây. Chính sự nhận thức đã cho phép hai thế giới đó cùng tồn tại làm một.
“Tin tốt là,” Risa khúc khích nói tiếp, “việc này giúp chúng ta phân biệt được đâu là thông tin có thể chia sẻ và đâu là thông tin cần giữ bí mật một cách dễ như ăn bánh.”
“Nó cũng làm rõ hơn những lợi thế mà chúng ta có với tư cách là người chơi,” tôi nhận xét.
Tôi vốn đã biết về một vài lợi thế chỉ những người chơi cũ mới có, như việc sử dụng Kích hoạt Thủ công hay các skill từ nhân vật game cũ của mình. Giờ đây, tôi nhận ra rằng mọi nội dung được thêm vào từ các bản cập nhật đều là một vũ khí tiềm năng có thể mang lại cho chúng tôi lợi thế.
Sự thật này có thể thay đổi chiến lược của tôi. Tuy nhiên...
“Tuy nhiên, có một chút vấn đề với Fake,” tôi nói.
“Sao vậy?”
Tôi kể cho Risa nghe về nữ ninja ngực khủng—tôi không biết tên cô ta—thuộc gia tộc The Red Ninjettes mà tôi đã gặp trong kỳ thi thăng hạng. Tôi chắc chắn cô ta đã sử dụng Fake, và đã tỏ ra vô cùng hứng thú khi biết tôi cũng dùng được nó.
Fake không phải là kiến thức phổ thông, nhưng rất có thể những nhóm nhất định như The Red Ninjettes đã nhận thức được skill này và đang bảo vệ nó như bí mật của riêng họ. Nếu vậy, đó là một đặc quyền quan trọng mà họ chắc chắn sẽ muốn giữ cho riêng mình.
Khả năng che giấu sức mạnh và ngụy trang năng lực cho phép người dùng đánh lừa đối thủ, khiến họ bị đánh giá thấp. Nhờ vậy, bạn có thể thoải mái qua mặt đối thủ nếu họ không có lý do gì để nghi ngờ rằng bạn có thể làm giả chỉ số của mình. Đó sẽ là một lợi thế to lớn trong chiến tranh và gián điệp.
Vậy, họ sẽ phản ứng thế nào khi thấy một học sinh cao trung bình thường lại sử dụng skill bí mật của họ?
Tôi hiểu tại sao Kirara Kusunoki lại gửi cho tôi một lời mời tham dự lễ kỷ niệm của gia tộc họ.
“Lễ kỷ niệm diễn ra khi nào?” Risa hỏi.
“Sau trận Chiến giữa các Lớp,” tôi đáp. “Tớ đã định đi, nhưng giờ tớ không chắc đó có phải là một ý hay nữa không.”
Họ có thể sẽ nghĩ rằng thông tin tối mật của họ đã bị rò rỉ và thậm chí có thể coi tôi là một mối đe dọa. Tôi sẽ phải hết sức cẩn trọng với The Red Ninjettes.
“Họ có lẽ đã điều tra về cậu và gia đình cậu rồi,” Risa cảnh báo.
“Và sau khi điều tra về tớ, họ quyết định gặp mặt tớ trực tiếp...”
“Dù sao thì cậu biết bao nhiêu về The Red Ninjettes?”
Bề ngoài, họ là một gia tộc hào nhoáng gồm toàn những Thief nữ quyến rũ. Thủ lĩnh của họ, Haruka Mikami, là một người nổi tiếng thường xuyên là chủ đề bàn tán trên các phương tiện truyền thông. Nhưng danh tính thực sự của họ là một gia tộc tinh nhuệ thực hiện các nhiệm vụ cho Hội Mạo hiểm giả và chính phủ. Ít nhất thì đó là những gì nữ ninja kia đã nói với tôi.
“Họ cũng xuất hiện trong tuyến truyện chính của Sanjou trong DEC... với tư cách là phe phản diện,” Risa tiết lộ.
“Thật sao?” tôi hỏi. “Tớ không biết điều đó. Tớ chưa bao giờ thử chơi chế độ BL.”
Tôi chỉ biết Kirara đã hợp tác và hỗ trợ Sanjou, nên cứ ngỡ The Red Ninjettes là người tốt. Cả lời mời tôi nhận được lẫn thái độ của Kirara đều không có vẻ gì là thù địch, nên tôi chẳng có lý do gì để nghi ngờ điều đó.
Tuy nhiên, Risa giải thích rằng The Red Ninjettes là một gia tộc cực kỳ bảo thủ, và họ sẽ tấn công không thương tiếc bất cứ ai đe dọa phá vỡ truyền thống hoặc nhà nước.
“Biết được điều đó, cậu có chắc là muốn đến căn cứ chính của họ một mình không?” Risa cảnh báo.
Cô ấy nói có lý. “Nhưng phớt lờ lời mời chính thức của họ rồi bỏ trốn mãi cũng không phải là cách. Tớ thật sự rối trí quá...”
“Cậu có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm ngay lập tức đâu,” Risa nói. “Nếu đó là điều họ muốn, họ đã ra tay với cậu rồi.”
Cô ấy lý giải rằng, nếu là The Red Ninjettes trong game, họ đã hành động nhanh chóng và không do dự nếu muốn ép tôi khai ra thông tin hoặc thủ tiêu tôi. Thay vào đó, họ lại chọn con đường vòng vo hơn là mời tôi đến dự tiệc, điều đó cho thấy họ không có ý định tấn công tôi.
Rất có thể họ đã điều tra để xem tôi thuộc tổ chức nào. Và vì tôi chẳng thuộc về nơi nào cả, nên cuộc điều tra của họ hẳn đã đi vào ngõ cụt. Thế nên, họ vẫn đang đối xử với tôi một cách thận trọng và có lẽ định dùng cuộc gặp mặt trực tiếp này như một cơ hội để tìm hiểu thêm.
“Tớ nghĩ tớ sẽ đi,” tôi tuyên bố, “nhưng tớ sẽ có những biện pháp phòng ngừa thích hợp.”
Cuộc gặp này khó có khả năng biến thành một trận chiến, nhưng không phải là không thể. Vào ngày diễn ra bữa tiệc, tôi sẽ để gia đình mình vào hầm ngục cho an toàn.
Risa mỉm cười với tôi. “Trong trường hợp đó, để tớ dạy cậu một thứ hay ho như lời cảm ơn vì đã power level cho tớ. Cậu có thể sẽ thấy nó hữu ích.”
Cô ấy đưa tay về phía trước và bắt đầu vẽ những biểu tượng trong không khí.
Tôi quan sát kỹ, tự hỏi điều gì sắp xảy ra. Đột nhiên, dù chúng tôi không ở trong trường ma thuật, các skill của cô ấy vẫn được kích hoạt.