Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 778

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 20

Tập 02 - Chương 21 Nước Mắt Cá Sấu Của Kano

Trời vừa xế chiều, khoảng hơn năm giờ một chút, thì chúng tôi cũng đến được tầng năm.

Ánh đèn rực rỡ soi sáng cả lối vào khu nghỉ ngơi. Căn phòng chật ních các mạo hiểm giả, họ đang ngồi ăn trưa trên những tấm thảm trải kín mọi khoảng trống trên sàn.

Việc các mạo hiểm giả đang farm ở tầng năm quay về khu nghỉ ngơi không có quái vật này để ăn trưa là chuyện quá đỗi bình thường. Lý do là vì những khu vực an toàn còn lại trên tầng này tương đối hiếm hoi, trong khi những nơi khác lại đầy rẫy khúc cua gấp và góc khuất, khiến việc phát hiện quái vật trở nên vô cùng khó khăn.

Những người bán hàng rong không bỏ lỡ cơ hội, len lỏi qua đám đông để rao bán hộp cơm và đồ uống. Các chủ quầy thì hét lớn át cả tiếng ồn để mời gọi khách hàng. Mùi thức ăn thơm nức mũi thu hút các mạo hiểm giả, nhiều người vừa đi dạo, vừa cầm theo đồ ăn và trò chuyện rôm rả với những người xung quanh.

Tôi cũng đã sẵn sàng để lót dạ, nhưng chúng tôi sẽ có khối thời gian để nghỉ ngơi sau khi đến được điểm thả cầu. Vì vậy, kế hoạch là đến đó trước, rồi cả bọn mới có thể thong thả ăn uống những thứ đã mang từ bên ngoài vào.

Tuy nhiên, tôi để ý thấy hai cô gái trông khá kiệt sức, dù buổi sáng vẫn còn phơi phới.

“Cậu còn chịu được không, Satsuki?” Risa hỏi.

“Chắc là sắp không nổi nữa rồi,” Satsuki đáp. “Tớ nghĩ khi đến nơi chắc tớ sẽ lăn ra xỉu mất...”

“Sắp tới rồi, không còn xa nữa đâu,” Risa động viên.

Cả hai đều dưới level 5. Dù các chỉ số cường hóa thể chất có giúp được phần nào, việc cuốc bộ xuyên qua đám đông dày đặc suốt hơn năm tiếng đồng hồ đương nhiên đã vắt kiệt sức lực của họ. Còn tôi thì hoàn toàn ổn, ở level 19, những chuyến đi dài thế này chẳng khác nào đi dạo, chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi. Tôi vẫn chưa biết giới hạn thể lực phi thường của mình thực sự tới đâu nữa.

“Nhưng đã qua mười hai giờ rồi,” Satsuki nói. “Chúng ta còn phải tính cả đường về nữa. Cứ mất thời gian thế này thì những ngày đi học làm sao mà farm ở tầng năm được.”

“Người khác thì không, nhưng chúng ta thì có thể dùng cổng dịch chuyển mà,” Risa đáp.

Satsuki im lặng một lúc rồi khẽ nói, “À... phải rồi.”

Vấn đề của các bạn cùng lớp là họ mất quá nhiều thời gian để đến được địa điểm farm vì phải đi vào hầm ngục từ cổng chính. Điều này thực sự là một bất lợi kinh khủng cho học sinh từ Lớp D trở lên, vì như vậy thì họ gần như không có cơ hội farm vào những ngày đi học. Hai câu lạc bộ Đệ nhất Kiếm thuật và Đệ nhất Ma thuật mà chúng tôi gặp buổi sáng có lẽ phải mất vài ngày mới đến được nơi họ muốn.

Vậy những ngày đi học họ luyện tập thế nào? Câu trả lời là, trong DEC, họ sẽ tập ở câu lạc bộ và kiếm chút điểm kinh nghiệm ít ỏi bằng cách đấu tập trong một trường ma thuật với đối thủ có sức mạnh tương đương. Nhiều khả năng hệ thống này vẫn được áp dụng ở thế giới này. Đây cũng là lý do tại sao các lớp trên đầu tư rất nhiều vào câu lạc bộ của họ, và tại sao việc Lớp E không thể tham gia câu lạc bộ lại là một thiệt thòi chí mạng đến vậy.

“Nếu muốn thành lập một circle, trước hết chính chúng ta phải mạnh lên đã,” Satsuki nói.

“Đúng thế,” Risa đồng tình. “Nếu không thì các bạn cùng lớp sẽ chẳng thấy lý do gì để tham gia đâu. Thôi được rồi, nghỉ đủ rồi, chúng ta đi tiếp thôi.”

Cả bọn cùng thực hiện vài động tác giãn cơ rồi lại lên đường.

“Tớ sẽ dẫn đường, mọi người bám sát vào nhé,” tôi nói.

“Cảm ơn cậu,” Satsuki đáp. “Cả việc mang túi giúp bọn tớ nữa. Cậu giúp bọn tớ nhiều lắm.”

“He he, tớ biết là có lý do để dẫn cậu theo mà, Souta,” Risa trêu chọc, khúc khích cười.

Đó là việc nhỏ nhất tôi có thể làm. Tôi niệm Phục Hồi Cơ Bản lên hai cô gái để giúp họ xua tan mệt mỏi, dù chỉ là một chút.

~*~

Chúng tôi băng qua tầng hầm, lên xuống những con dốc, vừa đi vừa cảnh giác lũ orc. Cuối cùng, sau khi đi qua một cây cầu dây lớn bắc qua một thung lũng sâu, căn phòng nơi con orc chúa xuất hiện đã ở ngay trước mắt.

“Đây là… nơi mà Hội Mạo hiểm giả cảnh báo mọi người phải tránh xa,” Satsuki nhận xét. “Chúng ta đến nơi rồi, phải không?”

Cô ấy run rẩy, hai tay lo lắng ôm lấy ngực. Đối với hầu hết các mạo hiểm giả, chạm trán con orc chúa ở level 4 gần như là một bản án tử, và những lời trấn an của chúng tôi chẳng đủ để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô ấy. Mà nói cho công bằng thì, tôi vẫn nhớ như in cảm giác kinh hoàng tột độ của mình trong lần đầu tiên nhìn thấy con orc chúa.

Bây giờ thì con orc chúa chẳng còn gây ra hiệu ứng tương tự nữa, điều này khiến tôi nghĩ rằng nỗi sợ hãi đó là một phản ứng tự nhiên trước Aura của nó. Tôi rón rén lại gần căn phòng, ngó vào trong xem thử con orc chúa có ở đó không… Nhưng căn phòng trống không.

Chắc chắn đã có người dụ nó đi rồi.

“Nó không có ở đó,” tôi nói khi quay lại chỗ hai cô gái. “Chắc là do em gái tớ đang thả cầu ở gần đây.”

“Chà… Em gái cậu đỉnh thật đấy,” Satsuki thán phục.

Việc dụ con orc chúa thực ra không khó nếu bạn có đủ thể lực. Miễn là bạn thuộc đường, tất cả những gì cần làm là chạy liên tục và cẩn thận để không dính bẫy. Nó sẽ đáng sợ hơn rất nhiều nếu bạn không phải là một tay chạy cừ, giống như tôi của lần đầu tiên vậy.

“Chúng ta sắp đến nơi rồi,” Risa nói.

“Ừ,” tôi đáp. “Cây cầu đã bị phá rồi, nên chúng ta sẽ phải đi đường vòng để sang được bờ bên kia.”

Nếu cây cầu còn nguyên, chúng tôi chỉ cần đi thẳng một mạch là tới nơi, nhưng không có nó, chúng tôi buộc phải đi một con đường vòng vèo hơn. Dù vậy, cũng không còn xa nữa. Risa cố tỏ ra can đảm và động viên Satsuki tiếp tục.

~*~

Sau khi đi bộ thêm khoảng một cây số, thung lũng mà chúng tôi nhắm đến cuối cùng cũng hiện ra. Tôi nhìn quanh tìm một chỗ nghỉ chân, rồi chợt thấy mẹ và em gái tôi đang ngồi trên một tấm thảm trải sẵn, nhấm nháp đồ ăn vặt ở một mỏm đá ngay phía dưới.

“A, anh hai kìa!” Kano reo lên. “Và… mấy chị lúc nãy nữa?”

“Xuống đây nào các con,” mẹ tôi vỗ vỗ vào một khoảng trống trên tấm thảm. “Đủ chỗ cho tất cả mọi người ngồi đấy.” Bà còn mời chúng tôi uống trà.

Tôi mừng vì thấy mẹ vẫn ổn.

“Xem mẹ mạnh thế nào này!” mẹ tôi nói thêm, vung vẩy thanh kiếm tôi đã đưa.

Việc lên level của bà có vẻ rất thuận lợi. Bà từng là một mạo hiểm giả trước khi gặp cha chúng tôi, đã xuống được đến tầng bốn, nên bà biết cách sử dụng vũ khí.

Để giết thời gian giữa những lần thả cầu, Kano mang theo một cái máy chơi game, còn mẹ tôi thì đọc sách. Trông họ có vẻ thảnh thơi quá mức so với việc đang ở trong hầm ngục. Nhưng trước khi con orc chúa hồi sinh thì cũng chẳng có gì khác để làm, nên cũng có lý cả.

Risa và Satsuki cảm ơn mẹ tôi rồi ngồi phịch xuống những chỗ trống trên thảm và bắt đầu uống trà. Họ đã kiệt sức trông thấy sau chuyến đi dài, mệt đến nỗi chẳng buồn che giấu nữa. Chúng tôi đã không dừng lại nghỉ nhiều, lại còn phải đi với cái bụng rỗng. Hơn nữa, đoạn đường cuối cùng từ phòng con orc chúa toàn là dốc cao.

“Khi nào cây cầu mới được sửa xong ạ?” tôi hỏi.

“Khoảng hai mươi phút nữa, em nghĩ vậy,” Kano đáp. “Em và mẹ ăn xong là về đây.”

Mục tiêu của họ hôm nay là power level cho mẹ lên level 7, và họ đã hoàn thành. Giờ họ chỉ đang xử lý nốt chỗ đồ ăn vặt mang theo trước khi rời đi.

“Tuyệt, bọn anh sẽ tiếp quản ngay sau khi ăn no,” tôi nói.

“Không chịu đâu!” Kano nhõng nhẽo. “Mọi người ở lại thì em cũng muốn chơi nữa!”

“Em phải đưa mẹ về nhà an toàn đã,” tôi nghiêm giọng. “Khu vực này rất nguy hiểm, ngay cả với level 7.”

Một người level 7 sẽ không gặp khó khăn gì khi đối phó với lính goblin hay orc tấn công. Nhưng vẫn có nguy cơ đụng phải một “đoàn tàu” quái vật do một mạo hiểm giả khác kéo theo. Tôi không muốn đẩy mẹ vào nguy hiểm bằng cách để bà về một mình trên một con đường mà bà còn không rành.

Nghe tôi giải thích xong, Kano liền diễn một màn bi lụy, con bé lao tới ôm chân Satsuki, rơm rớm nước mắt.

“Chị ơi, anh hai không muốn cho em ở lại!”

Tôi cố kéo con bé ra khỏi Satsuki để nó không làm tôi mất mặt trước mặt mọi người, nhưng nó siết chặt chân Satsuki như gọng kìm.

“Chị nghĩ sẽ rất tuyệt nếu em gái cậu farm cùng chúng ta đấy!” Satsuki lên tiếng bênh vực.

“Đúng đó, Souta, đừng có xấu tính thế chứ!” Risa cũng hùa theo.

Màn nước mắt cá sấu của Kano đã thành công mỹ mãn. Con bé không chỉ chiếm được cảm tình của cả hai cô gái mà còn biến tôi thành kẻ xấu trong nháy mắt.

Chà, có Kano tham gia cũng chẳng hại gì, tôi thầm nghĩ. Hai người họ cũng không phiền... Chắc là ổn thôi.

Cuối cùng, tôi đành thỏa hiệp, bảo Kano rằng con bé phải đưa mẹ về trước rồi quay lại nếu muốn farm cùng chúng tôi. Nghe vậy, Kano vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt.

“Vâng ạ! Em đưa mẹ qua cổng xong sẽ quay lại ngay!”

Mẹ tôi nhìn Satsuki và Risa, rồi nháy mắt với tôi và thì thầm, “Cố lên nhé, Souta.”

Sau khi cả hai đi khỏi, tôi quay lại chỗ Satsuki và Risa, họ đang ngồi ăn trưa trên thảm. Tôi bắt đầu giải thích chiến thuật thả cầu. Để nhận được điểm kinh nghiệm, họ phải cắt dây ở hai bên cầu cùng một lúc.

“Tớ vẫn hơi sợ khi phải đối đầu với một con quái vật level 10,” Satsuki thú nhận, mặt cô ấy tái đi khi thời điểm hành động đến gần.

“Cậu nghĩ chúng ta sẽ được bao nhiêu điểm kinh nghiệm?” Risa hỏi.

Cô ấy trông phấn khích hơn hẳn, háo hức được thử nghiệm mẹo thả cầu trong game ngoài đời thực.

Cách thả cầu hoạt động y hệt trong game. Điểm khác biệt duy nhất là tiếng la hét thảm thiết của lũ orc khi chúng rơi xuống.

“Đừng lo. Nếu mẹo này không thành công, tớ sẽ dọn dẹp đám quái vật còn lại,” tôi trấn an họ.

“Ước gì câu nói đó làm tớ yên tâm hơn, nhưng tớ vẫn chưa biết cậu thực sự mạnh đến mức nào…” Satsuki nói.

Dù đã định bụng sẽ thể hiện sức mạnh bằng cách hạ vài con orc trên đường đi, nhưng chúng tôi lại chẳng gặp con nào. Có vẻ như em gái tôi đã đi càn quét khắp khu vực này để giết thời gian.

“Tớ sẽ ra hiệu cho các cậu cắt dây,” tôi giải thích. “Nên đừng có hoảng quá mà thả cầu trước khi chúng qua đủ xa nhé.”

“Tớ chỉ cần cắt sợi dây này thôi, đúng không?” Satsuki hỏi.

Tâm trạng cô ấy khá hơn hẳn sau khi tôi giải thích cặn kẽ những việc cần làm. Cô ấy tỏ ra hăng hái, không còn lo lắng nữa vì biết nhiệm vụ của mình rất đơn giản. Chỉ cần cắt một sợi dây, nên dù còn mệt, cô ấy vẫn làm được vì việc này không đòi hỏi nhiều sức lực.

“Cảm giác này thật hoài niệm,” Risa nhận xét.

Đúng lúc đó, cây cầu bắt đầu nâng lên và tự sửa chữa trong một tiếng động vang dội. Cảnh tượng giống như thời gian đang trôi ngược vậy, tôi nghe thấy tiếng Satsuki kinh ngạc thốt lên sau lưng.

Tính năng phục hồi mạnh mẽ của hầm ngục sẽ sửa chữa các công trình, tường thành và các cấu trúc khác sau một khoảng thời gian nhất định kể từ khi chúng bị hư hại hoặc phá hủy. Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, tôi đã vô cùng kinh ngạc. Trong game, tôi chưa bao giờ nghĩ sâu về nó, nhưng việc chứng kiến một hiện tượng đi ngược lại mọi định luật vật lý như thế này lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Việc cây cầu được sửa chữa cũng đồng nghĩa với việc con orc chúa đã hồi sinh.

“Tớ sẽ đi dụ con orc chúa về đây,” tôi nói. “Đừng hoảng hồn khi thấy số lượng quái vật tớ kéo về nhé.”

“Ừm… được rồi… Cậu cẩn thận nhé…” Satsuki nói.

“Chúc may mắn!” Risa reo lên.

Hai cô gái mỉm cười và vẫy tay khi tôi đi. Nụ cười của họ là tất cả động lực tôi cần.

Chiến thôi!