Mỗi khi tôi cố tập trung vào một phần, bảng thông tin ảo trong đầu tôi lại nhấp nháy, khiến việc lựa chọn trở nên thật khó khăn. Bất chấp điều đó, tôi chọn job Thief. Ngay lập tức, một bảng thống kê hiện ra.
Tôi vội ghi lại các con số vào thiết bị đầu cuối.
Tên: Souta Narumi
Level: Từ 1 lên 19
Job & Job Level: Thief, Level 1
Hạng Mạo hiểm giả: Hạng 9
Trạng thái
HP Tối đa: Từ 7 lên 103
MP Tối đa: Từ 9 lên 53
Sức mạnh: Từ 3 lên 35
Trí tuệ: Từ 9 lên 51
Thể lực: Từ 4 lên 88
Nhanh nhẹn: Từ 5 lên 31
Tinh thần: Từ 11 lên 60
Skills: Từ (1/2) lên (2/6)
Glutton
Thẩm định Cơ bản
(Trống)
(Trống)
(Trống)
(Trống)
Các con số này cho thấy chỉ số của tôi trước và sau khi chuyển job. Tôi biết rằng chỉ số của một người bình thường, khi không bị ảnh hưởng bởi trường ma thuật, sẽ dao động trong khoảng từ ba đến tám. Hồi level 1, các chỉ số của tôi cũng nằm trong ngưỡng đó.
Thế nhưng, giờ đây khi đã lên level 19, các chỉ số của tôi đã tăng vọt một cách khó tin. Với sức mạnh này, tôi đã là một siêu nhân đúng nghĩa. Tôi có thể chạy nhanh hơn cả vận động viên Olympic trong khi vác trên vai cả trăm kilogram, hoặc ung dung đấu tập với bất kỳ võ sư nào mà không có cửa thua.
Có điều, các chỉ số của tôi đang phát triển khá lệch. HP và thể lực thì cao chót vót, trong khi sức mạnh và nhanh nhẹn lại thấp lẹt đẹt. Nguyên nhân là do skill Glutton. Theo Thẩm định Cơ bản, nó giúp tôi nhận được điểm thưởng cho HP và thể lực mỗi khi lên level, đổi lại là một cơn đói vô độ, đồng thời giảm ba mươi phần trăm sức mạnh và năm mươi phần trăm nhanh nhẹn. Ngoài ra còn một hiệu ứng khác mà tôi không thể xem được.
Thông thường, từ level 1 lên level 19, các chỉ số chỉ tăng khoảng bốn mươi đến năm mươi điểm. Nhờ điểm thưởng, HP và thể lực của tôi đã tăng gấp đôi con số đó, một mức tăng đáng kinh ngạc. Tôi cứ ngỡ nó chỉ cộng thêm khoảng mười phần trăm hay gì đó tương tự thôi.
Mình có nên giữ lại kỹ năng Glutton thêm một thời gian không nhỉ... Nhưng cái cảm giác lúc nào cũng đói bụng này thật kinh khủng!
Trong lúc tôi còn đang phân vân giữa việc giữ lại Glutton hay vĩnh viễn thoát khỏi cơn đói, Kano đã nhận ra tôi đã xong việc. Thế là con bé liền lay vai tôi.
“Anh tránh ra nào. Đến lượt em!” con bé háo hức gọi, đòi thay chỗ của tôi.
Chà, chắc tôi sẽ có khối thời gian để cân nhắc sau, giờ cứ để Kano làm việc của con bé trước đã.
Kano ngồi xuống bên quả cầu pha lê rồi ngước lên nhìn tôi, chờ tôi hướng dẫn. Tôi chỉ cho con bé cách chuyển job, nó vừa nghe vừa gật đầu. Khi tôi vừa dứt lời, con bé đã thành công nhận được job Caster.
“Xong rồi ạ,” Kano báo cáo. “Nhưng em chẳng thấy có gì khác cả.”
“Thì nó là vậy đó,” tôi đáp. “Cho anh xem chỉ số của em bây giờ đi.”
“Để xem nào...” Kano đọc các chỉ số của mình, và tôi ghi lại vào thiết bị đầu cuối để khỏi quên. Khi con bé đọc xong, nó nói, “Hết rồi ạ.”
Tên: Kano Narumi
Level: Từ 1 lên 19
Job & Job Level: Caster, Level 1
Hạng Mạo hiểm giả: Chưa đăng ký
Trạng thái
HP Tối đa: 70
MP Tối đa: 59
Sức mạnh: 61
Trí tuệ: 54
Thể lực: 47
Nhanh nhẹn: 73
Tinh thần: 46
Skills (2/6)
Song kiếm
Thẩm định Cơ bản
(Trống)
(Trống)
(Trống)
(Trống)
“Kano, em... mạnh đến mức phi lý...” tôi lắp bắp.
Các chỉ số của con bé cao ngất ngưởng dù chẳng có skill nào cộng thêm điểm thưởng như của tôi. Nếu không có Glutton, tôi chắc chắn đã thua xa em ấy. Hồi còn chơi DEC, tôi từng nghe đồn rằng một số nhân vật may mắn sẽ có tốc độ tăng chỉ số nhanh hơn người khác. Lẽ nào đó là lý do vì sao chỉ số của con bé lại cao đến thế?
Nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì, tôi quyết định bỏ qua.
“Giờ chúng ta cần sắm một ít trang bị,” tôi nói. “Anh sẽ mua cho em một món vũ khí nếu em tìm được thứ mình thích, giới hạn là năm mươi lir.”
“Tuyệt vời!” Kano reo lên. Con bé nhảy cẫng lên rồi lao ngay đến khu vực vũ khí. “Dao găm dùng thì dễ thật, nhưng em cứ sợ mình cầm mạnh tay một chút là nó cong mất.”
Tôi bắt đầu xem các vật phẩm khác, thứ đầu tiên tôi nhắm đến là một chiếc túi ma thuật. Những chiếc túi này được làm từ hệ tiêu hóa của một loài quái vật gọi là giun khổng lồ. Chúng có thể chứa lượng đồ nhiều gấp hai mươi lần kích thước bên ngoài. Tuy nhiên, vẫn phải cẩn thận vì trọng lượng của các vật phẩm bên trong không hề thay đổi. Nếu túi bị rách, tất cả sẽ đổ ào ra sàn. Chúng tôi chắc chắn sẽ cần một giải pháp để chứa các vật phẩm cồng kềnh trong những chuyến đi sau này, nên nó rất đáng để xem xét.
“Hai trăm năm mươi lir,” tôi đọc. “Xem ra bây giờ chúng ta chưa mua nổi rồi.”
Trong game, nhờ có đông người chơi nên nguyên liệu chế tạo túi được mua bán rất phổ biến, giúp tôi có thể mua những chiếc túi ma thuật thành phẩm với giá chỉ năm mươi lir. Tôi đã lường trước rằng giá cả ở thế giới này sẽ đắt hơn, nhưng không ngờ nó lại phi thực tế đến vậy. Dù sao chúng tôi vẫn còn cơ hội quay lại đây, nhưng trước hết phải tiết kiệm thêm dungeon coin đã. Tôi quyết định sẽ lên lại kế hoạch cho các chuyến đi sau khi về nhà để có thể kiếm được nhiều xu hơn.
Tôi liếc sang một cây đũa phép có khả năng kích hoạt skill Thẩm định, thứ có thể tiết lộ những thông tin về vật phẩm và skill mà Thẩm định Cơ bản không thể thấy được. Nó còn có thể nhìn thấu các chỉ số bị làm giả, khiến nó trở thành một vật phẩm vô giá. Nhược điểm là số lần sử dụng có hạn, nên tôi cần biết chính xác là bao nhiêu.
“Một cây đũa mười lượt dùng giá mười lir, y như trong game,” tôi nói rồi quay sang Furufuru. “Làm ơn cho tôi một cây này.”
“Cảm ơn cậu,” cô ấy đáp, nhận lấy mười lir.
Khi về nhà, tôi sẽ dùng cây đũa này để thẩm định Glutton và các vật phẩm nhặt được từ Volgemurt. Tôi cũng muốn thử thêm vài thí nghiệm nữa, và nếu dư dả, có lẽ tôi sẽ mua thêm vài cây đũa phép sau.
Tiếp đó, tôi mua hai bình thuốc giải trạng thái bất lợi với giá năm lir mỗi bình. Tôi muốn cả tôi và Kano đều có một bình để phòng thân, vì dính phải trạng thái bất lợi không đúng lúc có thể trả giá bằng cả mạng sống.
Sau đó, tôi kiểm tra giá của các bình thuốc hồi phục.
Hai lir, tôi đọc thầm. Rẻ đến không ngờ.
Đây là loại thuốc thượng hạng, có công hiệu ngang với skill Hồi phục Trung cấp của các Priest. Chỉ cần đổ dung dịch lên người là có thể kích hoạt ngay lập tức, giúp chữa lành xương gãy hay cả những ngón tay bị đứt lìa. Nhu cầu cực lớn đã đẩy giá của chúng ở Hội Mạo hiểm giả lên đến hàng trăm nghìn yên một lọ. Ấy vậy mà ở đây, chúng tôi có thể mua nó chỉ với giá hai lir.
Trong game, món này ở Granny's Goods lúc nào cũng trong tình trạng hết hàng, và mỗi khi có lại, giá của nó lên đến mười lir. Việc không có những người chơi khác cạnh tranh đã giữ cho giá của nó ở mức thấp, hoàn toàn trái ngược với mấy chiếc túi ma thuật.
Ngon! Bán thứ này chắc chắn sẽ kiếm được cả một gia tài!
Giờ là món hàng đắt giá cuối cùng.
“Cô có bán quặng mithril thô không ạ?” tôi hỏi.
“Có chứ,” Furufuru trả lời. “Ở trên cái bục đằng kia.”
Trên một cái bục rộng khoảng ba mét vuông là vô số loại quặng khác nhau. Các tấm biển ghi rõ đâu là quặng sắt, đâu là quặng bạc, và thứ tôi tìm kiếm, quặng mithril. Kích thước của chúng không đồng đều, ngay cả trong cùng một loại. Tuy nhiên, Furufuru giải thích rằng hàm lượng kim loại trong mỗi viên gần như là tương đương. Điều đó khiến việc lựa chọn trở nên đơn giản hơn nhiều; tôi chỉ việc chọn những viên nhỏ nhất cho dễ mang đi.
Việc tinh chế mithril từ quặng rẻ hơn nhiều so với mua một thỏi thành phẩm. Trong game, món hàng này luôn luôn hết hàng vì những người chơi theo nghề rèn đã hốt sạch ngay khi nó vừa được bày bán.
Nếu mua quặng ở đây, mình có thể mang đến nơi khác để tinh chế và rèn vũ khí, tôi nghĩ. Như vậy, chúng ta có thể có đủ loại vũ khí mà không tốn quá nhiều chi phí.
Dù hàm lượng mithril trong quặng tôi mua không cao, nhưng với từng đó mà mua ở các cửa hàng bên ngoài hầm ngục thì giá sẽ cắt cổ. Nếu bán được nó, tôi có thể thu về một khoản lợi nhuận kếch xù. Kế hoạch kinh doanh bán lại của mình, bước thứ hai!
“Anh ơi!” Kano gọi, tay cầm hai thanh kiếm tiến lại gần. “Ừm... em muốn mua hai thanh kiếm một tay. Nhưng cả hai cộng lại sẽ hơn năm mươi lir mất...”
Kano nhất quyết không đặt kiếm xuống, rõ ràng là đang mong tôi sẽ trả tiền cho cả hai. Con bé ngước đôi mắt long lanh nhìn tôi đầy khẩn khoản.
“Hay là thế này đi,” tôi nói. “Chúng ta sẽ mua quặng, rồi đến các xưởng rèn ở trường để đặt làm kiếm.”
“Mình làm thế được ạ?! Tuyệt quá!”
Tôi quyết định chúng tôi sẽ ghé qua các xưởng rèn để hỏi giá vũ khí.
“Hai người định về rồi sao?” Furufuru hỏi.
“Vâng. Chắc chắn chúng tôi sẽ quay lại mua sắm thêm. Hẹn gặp lại cô sau,” tôi nói.
Sau khi trả đủ tiền quặng bạc và mithril để rèn vũ khí, tôi dùng toàn bộ số lir còn lại để mua các bình HP mang đi bán. Tôi lên kế hoạch sẽ di chuyển qua lại giữa Granny's Goods và cửa hàng ở Hội Mạo hiểm giả, tạo ra đủ khoảng nghỉ để Furufuru không tăng giá.
“Ồ, thật đáng tiếc,” Furufuru nói. “Lâu lắm rồi mới có khách, ta lại sắp phải ở một mình rồi... Mà khoan đã. Giờ nghĩ lại thì, cách đây không lâu cũng có một con người khác ghé qua.”
“Cái gì?!” tôi sững sờ. Đó là một thông tin động trời.