"Anh hai! Nhanh lên nào!" Kano sốt ruột gọi lớn từ chiếu nghỉ cầu thang.
Hôm nay, một khu chợ trời sắp được tổ chức tại quảng trường bên ngoài Hội Mạo hiểm giả. Thông thường, người tham gia phải có giấy phép mới được mở sạp bán hàng, nhưng lần này thì ai cũng được phép, dù là quảng cáo vật phẩm mạo hiểm giả, bán đồ cũ, hay bất cứ thứ gì họ thích. Tôi và Kano quyết định đến đó săn đồ giảm giá.
Tôi bước xuống cầu thang ọp ẹp, thấy em gái mình đã đứng sẵn ở cửa. Con bé mặc một chiếc áo blouse màu xanh nước biển và quần short trắng cho dễ vận động, vai đeo một chiếc ba lô lớn đang vung vẩy, chân thì giậm bành bạch.
"Nếu không đi nhanh lên là chẳng còn món nào xịn đâu!" con bé càu nhàu.
Từ ngày chúng tôi bắt đầu đi hầm ngục, Kano đã tỏ ra quan tâm hơn đến trang bị mạo hiểm giả. Tôi thường bắt gặp con bé ngồi lật giở mấy cuốn tạp chí chuyên về mạo hiểm giả mà nó tự mua. Có điều… khi tôi hỏi nó muốn gì, nó lại bảo chỉ cần một bộ đồ dễ thương, chẳng quan tâm đến tính năng.
"Đừng mua thứ gì chỉ vì em thích nó," tôi nhắc. "Nó còn phải có tính thực dụng nữa."
"Em biết mà. Anh khỏi lo!" nó đáp lại.
Tôi định nhấn mạnh thêm lần nữa cho chắc, nhưng con bé đã đẩy tôi ra khỏi cửa vì quá háo hức lên đường. Linh tính mách bảo tôi rằng nó sẽ lờ tịt lời khuyên của mình cho mà xem… Thôi kệ, đến chợ thôi!
~*~
Chúng tôi đến nơi lúc mười giờ sáng, chỉ vài phút sau khi khu chợ mở cửa, rồi đảo mắt nhìn quanh. Một đám đông lớn đang chen chúc khắp quảng trường. Dễ dàng bắt gặp các mạo hiểm giả đang săm soi hàng hóa và nghiêm túc trao đổi với người bán. Ngoài vật phẩm mạo hiểm giả, còn có các quầy đồ ăn, đồ điện cũ, sách cũ và vô số thứ khác. Tôi chắc mẩm mình sẽ thích mê việc dạo quanh các gian hàng cho xem.
"Chúng ta xem gì trước đây?" tôi hỏi.
"Cứ bắt đầu từ đây rồi đi hết một vòng đi anh," Kano đề nghị.
Xem ra con bé không có ý định bỏ sót bất cứ một gian hàng nào. Không gian khu chợ cũng không quá lớn, nên chúng tôi có thể thong thả xem hết mọi thứ.
Vô số item được bày bán, tôi thậm chí còn tìm thấy một chiếc bình kỳ dị thỉnh thoảng sẽ nhân đôi số tiền xu đặt bên trong. Một quầy khác thì có một con dao mà lưỡi của nó đôi khi trở nên sắc bén hơn khi ở trong hầm ngục. Rồi còn có một lọ thuốc có thể sẽ hồi HP cho bạn. Những người bán hàng đều quả quyết rằng đây là các item ma thuật, nhưng tôi thì bán tín bán nghi. Các mạo hiểm giả đang săn lùng vũ khí và item ma thuật xịn hẳn sẽ phải thất vọng. Dù vậy, đi dạo quanh các gian hàng chỉ để ngắm đồ cũng là một cách đổi gió thú vị.
Trong lúc chúng tôi đang đi xem mấy món đồ trông có vẻ đáng ngờ, tôi tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện.
"Có một tiệm cầm đồ ở đằng kia," một người nói. "Nghe nói họ thẩm định item miễn phí và trả giá rất hời cho món đồ của bạn."
Tôi thấy khá lạ khi có người lại mở quầy cầm đồ ở chợ trời, dù chúng tôi chẳng có gì để bán. Vậy nên ghé qua cũng chẳng để làm gì… Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy. Kano lại mang theo chiếc nhẫn slime tôi đưa, và con bé muốn biết giá trị của nó.
"Chiếc nhẫn này là item ma thuật đúng không anh?" Kano hỏi. "Lần trước anh bảo là không biết giá trị của nó mà."
"Nó chỉ tăng hai điểm vitality, mà drop rate lại cao. Chẳng hiếm hoi gì đâu," tôi nói.
Những con slime hợp nhất ở tầng một của hầm ngục sẽ rớt ra mấy chiếc nhẫn slime này. Bất cứ ai cũng có thể tự đi kiếm một chiếc nếu muốn, nhưng bảng giá ở Hội Mạo hiểm giả lại không ghi, nên tôi cũng không biết giá trị của chúng.
"Nhưng nếu nó thực sự đáng giá, anh có phiền không nếu em bán một chiếc?"
"Không phiền. Miễn là em chia tiền cho anh," tôi đáp.
Thẩm định dù sao cũng miễn phí, và tôi cũng tò mò muốn xem sao.
Chúng tôi xếp hàng ở tiệm cầm đồ hơn mười phút.
"Xin mời khách hàng tiếp theo," một giọng nói vang lên.
Chúng tôi bước qua tấm rèm che và một cấu trúc dựng tạm bằng bìa các-tông, bên trong là một cái bàn và vài chiếc ghế. Một người đàn ông trung niên gầy gò với bộ ria mép ngắn đang ngồi ở phía đối diện. Trên bàn là một quả cầu pha lê làm tôi liên tưởng đến các thầy bói.
"Hai cháu đến để thẩm định hay bán đồ?" người đàn ông hỏi.
Kano kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn, lôi từ trong túi ra một chiếc khăn tay bọc chiếc nhẫn màu đỏ, rồi nói: "Chú thẩm định giúp bọn cháu chiếc nhẫn này được không ạ?!"
Người đàn ông thoáng tỏ vẻ khó chịu khi thấy chiếc nhẫn đồng trơn tuột, rẻ tiền, nhưng nhanh chóng che đậy bằng một nụ cười.
"Nó là một item ma thuật đấy ạ," Kano giải thích. "Nhìn này, nó thay đổi kích cỡ khi cháu đeo vào ngón tay. Chú thấy không?"
"Item ma thuật à?" người đàn ông lặp lại. "Hmm, đúng là vậy. Cháu có thể tra giá của nó trên bảng giá của hội."
"Vì lý do nào đó mà nó không có trên đó. Thế nên cháu mới muốn xem chú sẽ trả bao nhiêu cho nó."
"Không có trên đó à?" người đàn ông lẩm bẩm, nhìn chiếc nhẫn qua quả cầu pha lê.
Quả cầu đó là item ma thuật sao? Chúng tôi đang ở trong một trường phép thuật, nên những thứ như vậy có thể sử dụng được ở đây.
"Hiệu ứng của nó không có gì ấn tượng," ông ta nói sau khi nhìn vào ánh sáng mờ ảo phát ra từ quả cầu trong vài giây. "Cháu sẽ không được giá cao đâu. Nhưng vì đã cất công đến đây, ta sẽ mua nó với giá ba trăm yen."
"Ba trăm yen…?" Kano lặp lại, nghiêng đầu.
Tôi đã đoán là không được bao nhiêu, nhưng con số này còn thấp hơn cả mức tôi mong đợi. Trong DEC, chúng gần như vô giá trị là điều dễ hiểu, bởi người chơi đã farm slime hợp nhất nhiều đến mức nhẫn slime tràn ngập thị trường. Tuy nhiên, thế giới này lại chẳng có thông tin gì về nhẫn slime, nên mức giá ba trăm yen thấp một cách đáng ngờ, ngay cả khi hiệu ứng duy nhất chỉ là cộng hai điểm vitality.
"Ba trăm yen là rất hào phóng rồi đấy, cháu hiểu chứ?" người đàn ông tự tin tuyên bố. "Cháu sẽ không tìm được giá nào tốt hơn ở nơi khác đâu. Một tiệm cầm đồ bình thường thậm chí còn chẳng cho cháu nổi mười yen. Cứ thế này thì ta phá sản mất!"
Bán chiếc nhẫn với giá ba trăm yen cũng không ảnh hưởng gì đến chúng tôi. Nếu muốn, chúng tôi lúc nào cũng có thể đi tìm một chiếc khác.
Tôi liếc nhìn Kano. Con bé đang chống cằm, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
"Này chú…" nó bắt đầu. "Chú đã đăng ký với Hội Mạo hiểm giả với tư cách là một giám định viên, đúng không ạ?"
"Hả?" người đàn ông giật mình. "À. Phải, đúng vậy."
Kano tiếp tục: "Mẹ cháu bảo rằng Hội Mạo hiểm giả sẽ trao thưởng cho những người giao nộp các item ma thuật không có trong bảng giá của họ."
Hội Mạo hiểm giả thu thập rất nhiều thông tin về hầm ngục và sẽ trả tiền cho các item ma thuật hoặc hiệu ứng kỹ năng mới được phát hiện. Mặc dù số tiền chính xác phụ thuộc vào độ hiếm của thông tin, mẹ chúng tôi từng nói rằng mức tối thiểu cũng phải là hàng chục ngàn yen. Công việc bán thời gian của mẹ ở hội đã giúp bà biết được những chuyện như thế.
"Vì vậy, cháu muốn hiểu chính xác tại sao nó chỉ đáng giá ba trăm yen," Kano nhấn mạnh.
"Chuyện là…" người đàn ông ấp úng.
Kano nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi chỉ vào thiết bị đầu cuối đeo tay mà tôi mua cho nó hôm nọ.
"Tất cả những gì chú đang nói đều được ghi âm lại, nên đừng giả vờ là chú không hiểu cháu đang nói gì nhé."
Đây là lần đầu tiên tôi biết Kano đã ghi âm cuộc trò chuyện. Con bé đoán được chuyện sẽ thành ra thế này sao? Linh tính của nó quả là không sai. Nhìn ánh mắt lo lắng, đảo liên hồi của người đàn ông, rõ ràng ông ta đã định lừa hai đứa trẻ ngây thơ để kiếm chác.
"Ta có thể trả năm mươi ngàn—" người đàn ông vội nói.
"Chú ơi!" Kano ngắt lời, đập tay xuống bàn và nhoài người về phía trước. Rồi con bé đổi sang một giọng ngọt ngào, mỉm cười duyên dáng nhưng bằng cách nào đó lại càng thêm phần đáng sợ.
"Nếu Hiệp hội Giám định viên biết chuyện này, họ có thể sẽ thu hồi giấy phép của chú đấy… Chú có muốn vậy không?"
Nếu một người đã đăng ký với Hiệp hội Giám định viên mà lừa khách hàng bán item với giá thấp hơn giá trị thực, họ sẽ bị phạt tiền và có khả năng bị trục xuất khỏi tổ chức.
Người đàn ông nhăn nhó, lắp bắp: "N-Năm trăm ngàn yen… Như vậy được chưa…?"
"Hmm, để xem nào," Kano ngâm nga, ra vẻ phân vân. "Chà, cháu nghĩ vậy cũng được ạ."
Trong lòng tôi đang dậy sóng. Nửa triệu yen?! Con bé gần như đã tống tiền ông ta, nhưng tôi không thể tin chúng tôi lại có được cả một gia tài chỉ từ một chiếc nhẫn slime cỏn con. Kano trông lúc nào cũng như kiểu người sống vô tư lự, nhưng rõ ràng lại có một cái đầu cực kỳ nhạy bén. Ghi âm lại mọi thứ trên thiết bị đầu cuối quả là một nước cờ ranh mãnh. Vừa kinh ngạc vừa thán phục nhìn em gái, tôi vừa phấn khích liếc sang cọc tiền mặt trước mặt.
Tôi vươn tay về phía số tiền, nhưng—
"Nghĩ xem chúng ta sẽ mua được bao nhiêu thứ với chỗ này!" Kano vui vẻ líu lo, nhanh chóng cuỗm hết tiền nhét vào túi.
~*~
Khi chúng tôi về đến nhà, mẹ đang mặc chiếc tạp dề có logo chính thức của Tạp hóa Narumi ra chào đón. Bà há hốc miệng kinh ngạc khi thấy tôi đang vác một chồng hộp và túi cao ngất, rồi nói: "Hai đứa… mua sắm hơi bị nhiều đấy."
"Mẹ ơi, mẹ tìm chỗ trên kệ hàng cho mấy thứ này được không và— Một giây. Cái này nữa? Con muốn chúng ta bán chúng," Kano nói.
"Gì vậy con? Item ma thuật à?" mẹ hỏi.
Kano đưa cho mẹ vài "item ma thuật" đáng ngờ mà nó đã mua ở chợ trời. Kỹ năng Giám định Cơ bản cho thấy chúng chẳng có hiệu ứng đặc biệt nào, nhưng Kano vẫn chắc như đinh đóng cột rằng con bé có thể bán chúng với giá cao hơn. Một nửa số tiền bán nhẫn slime đã được dùng để mua trang bị thông thường, nửa còn lại được Kano "đầu tư" vào những món đồ này.
"Ooh, khi bán hết chỗ này mình nên mua gì tiếp theo nhỉ?" Kano trầm ngâm.
Con bé muốn tái đầu tư lợi nhuận, phát triển cửa hàng và cuối cùng trở thành chủ một siêu thị khổng lồ. Đúng là chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng, nhưng xem ra con bé đang rất vui.
Hy vọng mình cũng sẽ mang về được thứ gì đó để bán. Mình có thể sớm phụ giúp tài chính cho gia đình, tôi nghĩ. Tôi cần rất nhiều tiền cho học phí của mình, và còn nhiều hơn nữa nếu Kano vào được Cao trung Mạo hiểm giả năm sau. Giúp một tay vào việc này có lẽ là một ý hay. Tôi đã có kế hoạch, nhưng level của tôi vẫn chưa đủ cao để thực hiện nó.
Giả sử tôi cứ tiếp tục lên level với tốc độ này và không vội vàng, thì…
Đúng lúc đó, tôi nhận ra mình đói và quyết định đi kiếm gì đó ăn. Kano và mẹ khúc khích cười khi nghe thấy tiếng bụng tôi réo.
Lại một ngày yên ả nữa trôi qua trong gia đình Narumi.