Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 778

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 21

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 12

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 106

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 20

Tập 01 - Chương 18 Sự hèn mọn

Xong xuôi chuyện ở Đấu trường, tôi lấy cặp từ lớp rồi thẳng tiến về nhà.

Hầu hết bạn cùng lớp vẫn còn đang ủ rũ ngoài sân.

Tôi chỉ mong họ sớm vực dậy tinh thần và bước tiếp, bởi vì còn nhiều điều tồi tệ hơn nữa đang chờ đợi chúng tôi.

Lúc tôi đi qua cổng trường, lòng trĩu nặng suy tư về tình cảnh thảm hại của lớp mình, một giọng nói bỗng cất lên.

“Hả! Là cậu à!”

Giọng nói đó thuộc về một thanh niên ăn mặc giản dị với cánh tay đang bó bột. Tôi tự hỏi anh ta là ai.

“Cậu là mạo hiểm giả đã cứu tôi hôm trước,” anh ta nói. “Tôi muốn cảm ơn cậu.”

Người đàn ông tự giới thiệu mình là Kiku, chính là mạo hiểm giả mà tôi bắt gặp khi đang bị tấn công bên trong phòng Orc Lord, trong lúc tôi đang power leveling cùng em gái.

Anh ta bị thương nhưng đã thoát ra được, đó mới là điều quan trọng.

Kiku giải thích rằng anh muốn bày tỏ lòng biết ơn sau khi trốn thoát, nhưng lại không biết tôi là ai. Anh đã đứng đợi ở cổng trường, đánh cược vào hy vọng rằng một mạo hiểm giả ở độ tuổi và có sức mạnh như tôi hẳn phải là một học sinh của trường Cao trung Mạo hiểm giả.

“Cảm ơn cậu!” Kiku nói, cúi gập người trong khi nước mắt lưng tròng. “Hai người bạn của tôi đã không qua khỏi, nhưng nhờ cậu mà tôi và ba người khác đã sống sót. Cảm ơn cậu rất nhiều!”

Mất đi hai người đồng đội hẳn là một nỗi đau khó lòng chịu đựng.

“Không có gì đâu,” tôi đáp. “Tay anh sao rồi?”

Anh ta có lẽ là tanker với chiếc khiên móp méo. Vô số đòn đánh của lũ orc đã làm gãy tay anh, và giờ nó đang nằm gọn trong lớp thạch cao. Vì không phải là học sinh ở đây, việc tìm đến một Priest để chữa trị sẽ tốn rất nhiều tiền. Hầu hết mọi người đều chọn cách tiết kiệm chi phí và để cho vết gãy của mình tự lành.

“Cái này à? Nhằm nhò gì,” anh ta nói với một nụ cười gượng gạo. “Các bạn đồng hành của tôi cũng sẽ sớm bình phục thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Cố gượng cười là cách duy nhất để anh không sụp đổ.

Nhân lúc anh ta còn ở đây, tôi muốn biết một chuyện. Trong cuộc trò chuyện, tôi bâng quơ hỏi tại sao họ lại đi vào phòng Orc Lord bất chấp nguy hiểm.

Anh ta nói với tôi rằng có kẻ đã lừa họ.

“Ý anh là sao?” tôi hỏi.

“Bọn tôi được bảo là có một rương báu trong căn phòng đó. Nhưng không hề biết đó là phòng Orc Lord,” anh nói.

Khi Kiku đến điểm hẹn của party mình ở tầng năm, anh thấy một trong những người bạn đồng hành của mình đang bị một party khác chèo kéo không tha. Anh đã can thiệp và làm dịu tình hình. Sau đó, một thành viên của party kia đã nói cho Kiku về một rương báu như một lời xin lỗi.

Kiku và party của anh đã chấp nhận, đi đến địa điểm được cung cấp mà không kiểm tra bản đồ, chẳng hề biết rằng đó chính là phòng Orc Lord.

Mặc dù Hội Mạo hiểm giả có đăng cảnh báo về Orc Lord, rất ít mạo hiểm giả từng nhìn thấy con quái vật đó, và party của anh đã không nhận ra nó. Một thành viên trong party của Kiku đã gục ngã ngay lập tức. Họ đã câu giờ cho một thành viên khác chạy thoát để tìm người giúp đỡ, nhưng lính orc đã chặn lối đi và nhốt những người còn lại ở bên trong.

Rương báu thậm chí còn không xuất hiện ở tầng năm. Việc gửi party của Kiku đến phòng Orc Lord dưới vỏ bọc một lời xin lỗi đã cho thấy mùi của một hành động độc ác có chủ đích từ phía party kia.

Đột nhiên, Kiku hổn hển nói: “Là bọn chúng!”

Tôi quay lại nhìn theo hướng của anh, thấy một nhóm học sinh Lớp D đang đi về phía chúng tôi.

Trong số đó có một tên tay sai của Kariya.

“N-Này!” Kiku hét lên. “Trò đùa hôm qua của chúng mày hay lắm! Hai người bạn của tao đã chết vì chúng mày đấy!!!”

“Hửm?” một tên ngân nga. “À, là cái gã trong cái party toàn lũ thất bại đó. Sao, mày đã tận hưởng con Orc Lord chưa?”

“Đ-Đồ khốn!” Kiku đáp lại, gầm gừ và điên tiết trước sự nhẫn tâm của tên học sinh.

Anh ta vung một cú đấm về phía hắn, kẻ đã dễ dàng né được và đấm trả lại, khiến Kiku ngã sõng soài trên sàn.

Chúng tôi vẫn đang ở trong trường phép thuật, nên sự khác biệt về cường hóa thể chất giữa họ đã được thể hiện rõ.

“Thế mới chừa cái tội con nhỏ trong nhóm mày dám từ chối những gã mạnh như bọn tao.”

Mẹ kiếp, tôi thầm nghĩ. Mấy tên học sinh này chỉ vì cay cú bị từ chối mà đẩy cả party người ta vào phòng Orc Lord ư? Bọn chúng đang đùa với mạng người đấy!

Đám học sinh Lớp D cười cợt với nhau khi chúng bỏ đi.

“Làm gì có rương báu nào ở tầng năm, đồ ngu,” một tên nói một cách chế giễu.

“Còn mong đợi gì hơn từ một kẻ tầm thường chứ?” một tên khác khinh khỉnh nói, nhún vai. “Ngu dốt thì chết thôi.”

“Và nó còn chơi với một thằng nhóc Lớp E nữa à?” một trong số chúng hỏi. “Lũ thất bại thì phải dính lấy nhau thôi, đúng không?”

Kiku khuỵu gối xuống và nức nở, vỡ òa trong nỗi mất mát.

Bọn trẻ đã bán linh hồn mình khi ghi danh vào trường này hay sao?

Thái độ khinh miệt của chúng đối với Lớp E là một chuyện, nhưng việc miệt thị những người bình thường và không hề áy náy về việc MPK* họ chỉ vì một cuộc cãi vã ngu ngốc là không thể tha thứ được. Chúng cười đùa với nhau mà không hề hối hận về những sinh mạng đã bị chúng tước đoạt, và tôi biết chúng đã đi quá xa rồi.

Tương lai nào đang chờ đợi một đất nước để cho những kẻ khốn nạn như chúng tự do lộng hành?

*TIPS: MPK là viết tắt của Monster Player Kill, chỉ hành vi cố tình dụ quái vật hoặc khiêu khích chúng tấn công để giết một người chơi khác.

“Đứng dậy nào, anh Kiku. Anh sẽ bị bẩn đấy,” tôi nói, đỡ Kiku đứng dậy và phủi bụi cho anh.

“Cảm ơn,” Kiku sụt sịt nói.

Khi Kariya đánh bại Akagi, tôi không có nhiều mong muốn trả đũa Lớp D. Một phần trong tôi chấp nhận rằng đây là cách mọi chuyện vận hành ở đây.

Nhưng câu chuyện của Kiku đã thắp lên một ngọn lửa leo lét trong tôi, đủ để tôi sẽ đáp trả một chút nếu có cơ hội.

“Tôi không thể hứa chắc điều gì, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ bắt chúng phải trả giá. Hôm nay anh hãy về nhà đi,” tôi nói.

“Một mình cậu ư?” Kiku hỏi, vẫn còn sụt sịt. “Không, chúng quá mạnh... Và tôi không muốn cậu bị thương vì tôi.”

Việc đối đầu với chúng ngay bây giờ sẽ chẳng đi đến đâu, và tôi hiểu sự nghi ngờ của Kiku về khả năng của mình dựa trên thân hình béo phì này.

Nhưng tôi có một giải pháp đơn giản: luyện tập chăm chỉ và lấy lại vóc dáng.

Tôi chỉ cần lên level, chuyển job và học các skill mới.

“Tôi sẽ luyện tập để trở nên mạnh hơn rất nhiều. Và để anh biết, tôi không phải là kẻ dễ bắt nạt đâu,” tôi nói.

Đôi môi của Kiku run rẩy khi anh bày tỏ lòng biết ơn. “Cảm ơn cậu... Cảm ơn cậu rất nhiều...”

Tôi biết anh là một người tốt. Rốt cuộc, anh đã cất công đến đây chỉ để tìm một cậu nhóc mà anh thậm chí còn không biết tên để nói lời cảm ơn.

Tiếng cười và những giọng nói vui vẻ của đám học sinh Lớp D vẫn tiếp tục vang vọng.

Hai người đã chết, và tất cả những gì lũ khốn đó có thể làm là đùa cợt về nó.

Tôi muốn dạy cho chúng một bài học về đúng và sai với tư cách là một con người, không phải một mạo hiểm giả.

Yếu đuối không phải là tội, sức mạnh cũng chẳng phải là đức hạnh. Kẻ mạnh không có cái quyền coi kẻ yếu là trò tiêu khiển.

~*~

Để trừng phạt Kariya và đám Lớp D, tôi phải đạt đến level 10 và đến Tạp hóa của Bà để chuyển job.

Nhớ lại rằng Kariya có một người chống lưng ở Lớp B, tốt hơn là nên lên thêm vài level nữa.

Tôi muốn tăng tốc độ lên level của mình, nhưng dạo gần đây mọi thứ đã chậm lại. Ở level 8, việc bridge-dropping mỗi giờ một lần không còn hiệu quả, vì vậy tôi bắt đầu bỏ qua vài buổi đi dungeon để tập thể dục kết hợp với chế độ ăn kiêng.

Chỉ có một cách duy nhất để giải quyết việc này.

~*~

“Vậy, anh hai, hôm nay chúng ta đi đâu thế?” Kano hỏi. Con bé đã trang bị bộ giáp sói quỷ và tự thực hiện vài đường quyền dứt khoát.

Bên dưới chiếc áo khoác da và găng tay sói quỷ là một chiếc áo sơ mi trắng với quần culotte, và con bé đi đôi bốt sói quỷ cao đến đầu gối.

“Trông em có giống một mạo hiểm giả kỳ cựu không nào?”

Không hẳn. Trong DEC, các mạo hiểm giả kỳ cựu của các Gia tộc Xung kích ở gần tầng thứ chín mươi đều mặc đầy đủ những bộ giáp cấp tạo tác như giáp hắc thần, giáp long vương và nhiều loại khác.

Tôi rất muốn có được một món trong số đó, nhưng tôi còn quá yếu để sử dụng chúng đúng cách và sẽ thấy chúng rất nặng, nên đành phải tạm quên đi vậy.

“Đầu tiên, chúng ta sẽ đến tầng năm và giúp em lên level 7, sau đó xuống tầng bảy và nâng em lên level 9. Cuối cùng, chúng ta sẽ chinh phục tầng thứ mười.”

“Tầng thứ mười á?!” Kano hổn hển nói. “Chúng ta có thể xuống sâu đến thế sao?”

Rõ ràng, tầng thứ mười sâu hơn hầu hết các mạo hiểm giả bình thường từng đi tới. Những người muốn thám hiểm tầng này cần có level ở hàng hai chữ số và sức chiến đấu vượt xa người thường nhờ vào cường hóa thể chất. Nếu bạn có thể đến được tầng này, các tuyển trạch viên của các gia tộc sẽ chú ý đến bạn.

“Được chứ. Nhưng trước tiên, anh có một cặp dao găm cho em. Anh nghĩ em sẽ dễ dàng hơn khi sử dụng hai vũ khí nhỏ cùng một lúc,” tôi nói.

“Ôi trời ơi. Cảm ơn anh nhiều lắm!” Kano reo lên, rạng rỡ khi nhận lấy cặp dao.

Con bé bắt đầu múa những đường dao thanh thoát trong không trung.

“Được rồi, chúng ta đến phòng cổng dịch chuyển thôi.”

“Vâng ạ!”

Tôi nhớ lại cảnh Kiku dập đầu dưới chân mình, với nỗi hối hận sẽ gặm nhấm anh suốt phần đời còn lại.

Nào ai biết được tôi có phải chịu chung số phận đó hay không?

Rất nhiều kẻ đã để quyền lực lấn át lý trí, giống như đám học sinh Lớp D kia, cả trong dungeon và ở trường học. Bạn có thể rao giảng cho chúng về đạo đức và sự công chính, nhưng chúng vẫn sẽ tiếp tục làm ô uế thế giới bằng cái ác.

Tôi sẽ cần nhiều sức mạnh hơn để chống lại chúng và giữ cho gia đình mình an toàn, hay để làm bất cứ điều gì trong thế giới này. Nếu tôi cứ tà tà và hài lòng với kiến thức game của mình, tôi có thể trở thành con mồi cho những mạo hiểm giả độc ác và không thể tự cứu mình.

Có những người chơi khác ngoài kia, và tôi không biết họ là ai hay khi nào họ có thể trở nên thù địch, vì vậy tôi cần phải đẩy nhanh chiến lược của mình.

Phải tăng tốc lên thôi, tôi nghĩ. Tôi phải làm vậy vì chính bản thân mình, và vì cô bé đáng yêu đang ngân nga một giai điệu lạc nhịp ở phía sau.