Hôm qua, tôi dành cả ngày để tạo thêm vài chuyến “tàu” orc lord, nhờ đó cày lên được level 8. Sẵn tiện, tôi cũng đã nâng max job Tân Binh lên level 10 và nhận được skill Thêm Ba Ô Kỹ Năng.
Hiện tại, các ô skill của tôi trông như thế này:
Glutton
Giám định Cơ bản
(Trống)
(Trống)
(Trống)
Đúng như tên gọi, Thêm Ba Ô Kỹ Năng cho tôi thêm ba ô trống nữa. Hồi còn chơi DEC, tôi luôn chúa ghét việc phải cân đo đong đếm xem nên trang bị skill nào vào mấy ô lúc nào cũng thiếu thốn.
Vì vậy, Thêm Ba Ô Kỹ Năng là một skill thiết yếu đối với tôi.
Lý tưởng nhất thì tôi rất muốn chuyển sang một job mới và bắt đầu tận hưởng cuộc chơi.
Nhưng việc đăng ký một job mới tại Hội Mạo hiểm giả sẽ cập nhật stats của tôi trong terminal, khiến tất cả bạn học biết được level hiện tại của tôi.
Tôi sẽ phải kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi đạt đủ level để vào được Cửa hàng của Bà Lão trên tầng mười.
Các chỉ số cường hóa thể chất của tôi cũng đang tiến triển tốt đẹp. Ở level 8, tôi có thể chạy nhanh hơn nhiều so với lần đầu tiên tạo “tàu” ở level 5, và tôi có thể giữ cho cái cơ thể béo ú, đầy debuff này chạy trước bất kỳ con quái vật nào đang đuổi theo.
Sẽ rất thú vị nếu bấm giờ thử chạy một trăm mét.
Tôi thậm chí có thể giành được huy chương vàng nếu họ tổ chức Thế vận hội bên trong một trường phép thuật.
Tốc độ của tôi tăng lên một phần cũng là nhờ vào tiến độ ăn kiêng nhanh chóng.
Gần đây tôi mới nhận ra, tỷ lệ trao đổi chất cơ bản của mình cao một cách kỳ lạ, y hệt cái cảm giác đói bất thường của tôi.
Lượng calo cần thiết hàng ngày của tôi là cực lớn, vì vậy việc bỏ bữa và ăn uống kham khổ sẽ đốt cháy mỡ rất nhanh, miễn là tôi có thể chịu đựng được cơn thèm ăn.
Tôi đã giảm xuống chỉ còn hơn một trăm kilôgam một chút mặc dù khối lượng cơ bắp đã tăng lên, và tôi rất muốn thấy kết quả của chế độ ăn kiêng này tiếp tục.
Việc ăn kiêng và tăng cường thể chất đã làm tăng đáng kể tốc độ chạy của tôi, điều này cho thấy tôi sẽ toang đến mức nào nếu tạo ra một chuyến “tàu” orc lord khi mới level 1. Khi mới đến thế giới này, tôi đã từng cân nhắc việc đi thẳng đến tầng năm.
Tôi mừng vì mình đã không làm vậy, bởi vì cơ thể yếu ớt và có lẽ cả nỗi sợ hãi sẽ khiến tôi trở thành con mồi dễ dàng cho orc lord.
Tuy nhiên, tôi dự định sẽ chưa vội phán xét skill Glutton cho đến khi có thể giám định nó trên tầng mười.
Việc đó sẽ cho tôi biết lượng buff HP và vitality lớn đến mức nào, và ba dấu chấm hỏi kia ẩn giấu điều gì.
Tôi sẽ không xóa skill này cho đến khi biết được điều đó, và cơn đói sẽ là kẻ thù thường trực của tôi trong thời gian này.
~*~
“Bình nước, xong! Hộp cơm, xong! Kéo tỉa cây, xong! Và không thể quên kẹo được! Em sẵn sàng rồi, anh hai! Trông em thế nào nào?”
Kano xoay một vòng, khoe chiếc áo khoác anorak màu sắc rực rỡ và chiếc quần short denim giản dị của mình.
“Cũng được, anh đoán vậy,” tôi đáp. Việc lựa chọn quần áo không quan trọng miễn là nó không hạn chế chuyển động.
Kano có thể mặc một bộ đồ thể thao đơn giản là ổn rồi. Tôi giữ ý nghĩ đó cho riêng mình vì tâm trạng của con bé sẽ tệ đi nếu tôi nói ra.
“Được rồi. Đi thôi.”
“Khen một câu thì có mất gì đâu, anh hai,” Kano nói, đảo mắt. “Mà này, chúng ta vào bằng cách nào?”
Lối vào của chúng tôi là phòng cổng của trường, mặc dù nhân viên an ninh của Trường Cao trung Mạo hiểm giả luôn canh gác cẩn mật ở khu vực đó.
Dù vậy, tôi biết những nơi khác mà chúng tôi có thể sử dụng để lẻn vào. Chúng tôi rẽ khỏi con đường chính mà tôi dùng để đi học buổi sáng và đi lên một con đường hẹp trên đồi.
Hôm nay, tôi sẽ power level cho em gái mình. Mặc dù tôi có thể đợi thêm một chút để có những cách cày cấp nhanh hơn và hiệu quả hơn cho con bé, nhưng tôi cần để gia đình mình tham gia để chúng tôi có thể trở thành một party.
Thám hiểm một mình là không đủ, vì có những item sự kiện mà tôi không thể nhận được trong khi quái vật ngày càng khó tiêu diệt hơn.
Nhân vật chính cũng có thể đang khuấy động các cốt truyện game có thể gây nguy hiểm cho mọi người, vì vậy tôi muốn chuẩn bị cho gia đình mình.
“Hả? Chúng ta thực sự có thể vào từ đây à?” Kano hỏi.
“Ừ,” tôi đáp. “Sắp ra khỏi khu đồi rồi, cố lên.”
Chúng tôi lội bộ dọc theo những con đường dốc phía sau trường, chúng chẳng khác gì những lối mòn của động vật, vì đất ở đây thuộc sở hữu nhà nước và chưa được phát triển.
Hầm ngục lần đầu tiên xuất hiện ở chân ngọn đồi này khi chính phủ khai quật một phần lớn của nó trong quá trình xây dựng trường học.
Tôi định sử dụng độ cao của những phần còn lại của ngọn đồi ban đầu để lẻn vào trường.
Cỏ dại mọc um tùm của mùa xuân làm chậm bước tiến của chúng tôi, nhưng địa hình không phải là không thể vượt qua.
Sau vài phút, chúng tôi đã vào được khuôn viên trường.
“Trời ơi, mấy con bọ nhỏ này bâu đầy người em!” Kano rên rỉ, nhổ ra một con bọ đã bay vào miệng mình.
“Giá mà anh nói trước là mình sẽ đi qua một cánh đồng để em mang theo thuốc xịt côn trùng!”
Tôi lờ con bé đi, quét mắt khắp sân trường, rồi nói, “Được rồi, không có ai xung quanh. Chúng ta phải đến phía sau tòa nhà trường để vào.”
Chúng tôi vào tòa nhà trường qua một lối thoát hiểm mà tôi đã để hé mở từ hôm trước, sau đó đi xuống cầu thang và hướng đến lớp học không sử dụng ở tầng hầm thứ nhất.
“Wow!” Kano thì thầm đầy thích thú. “Nhìn là biết đây là ngôi trường hàng đầu của cả nước. Mọi thứ trông đắt tiền hơn nhiều so với trường cấp hai của em. Ôi Chúa ơi, nhìn cái cúp tuyệt vời này đi!”
“Bình tĩnh nào! Và đi nhanh lên!” tôi nói.
Kano hét lên một tiếng khi tôi túm lấy mũ áo khoác của con bé và kéo nó ra khỏi tủ cúp mà nó đang ngắm nghía, xuống cầu thang và vào phòng cổng âm u.
Tôi chắc chắn rằng không có ai bên trong trước khi chúng tôi bước vào.
“Đây là nơi nào vậy?” Kano hỏi. “Tại sao lại có một hoa văn trên tường?”
“Anh sẽ cho em xem,” tôi đáp. “Nhìn đây này. Anh sẽ truyền ma thuật của mình vào hoa văn.”
Tôi tập trung ma thuật và từ từ truyền nó vào vòng tròn ma thuật để kích hoạt cổng.
Mắt Kano mở to khi con bé theo dõi.
“Chúng ta đi qua cái này để đến tầng năm,” tôi nói, giải thích ngắn gọn để chúng tôi có thể di chuyển nhanh.
“Theo anh.”
“Chúng ta có thể đi thẳng đến tầng năm luôn sao?” Kano hỏi. “A, đợi em với!”
Một luồng không khí ào qua cổng, và khung cảnh biến thành phòng cổng của tầng năm.
Ngay sau đó, em gái tôi xuất hiện từ cổng phía sau, lo lắng nhìn quanh.
“Chúng ta đang ở trong hầm ngục à?” con bé hỏi. “Trên tầng năm?”
“Đúng vậy,” tôi đáp. “Ở gần anh. Chúng ta có thể gặp quái vật đấy.”
“Rõ rồi ạ.”
Chúng tôi chạm trán một con goblin soldier trên đường, vì vậy tôi đối mặt trực diện và chém nó làm đôi.
Tôi đã thuê một thanh kiếm nặng hơn vì giờ tôi đã ở level cao hơn và không gặp khó khăn gì khi sử dụng nó.
“Ghê quá!” Kano phàn nàn. “Anh có thể làm cho nó bớt máu me hơn được không? Nhớ là anh đang đi cùng một quý cô đấy nhé!”
“Đừng ngốc thế,” tôi đáp trả. “Đây là thứ em sẽ phải làm quen nếu muốn đi raid hầm ngục.”
Tôi đã giết thêm ba con quái vật nữa trước khi chúng tôi đến điểm bridge-dropping.
Những lời phàn nàn ban đầu của Kano sớm trở thành sự mê hoặc mãnh liệt với hầm ngục.
Con bé chạy hết từ chỗ này đến chỗ khác, vỗ vào những bức tường và lăn những viên ma thạch trong tay.
“Vậy, anh sẽ dẫn một đám quái vật đến đây. Anh cần em cắt hai sợi dây này và thả cây cầu xuống ngay khi anh vừa qua,” tôi giải thích.
“Thì ra đó là lý do chúng ta cần kéo tỉa cây,” Kano nói. “Nhưng dây thừng dày quá. Em có cắt được không?”
Con bé nói có lý. Liệu nó có thể cắt được chúng không?
Những sợi dây thừng rất dày, và nó chỉ là một cô bé level 1 mỏng manh đang học năm ba trung học.
“Chúng ta hãy đến một cây cầu khác và thử xem em có thể cắt dây thừng ở đó không,” tôi đề nghị.
“Vâng.”
Một cây cầu khác thấp hơn ba mươi mét so với vị trí hiện tại của chúng tôi là nơi hoàn hảo để thử nghiệm.
Vì không có con đường trải nhựa nào để đến đó, chúng tôi phải băng qua những tảng đá lớn và địa hình không bằng phẳng.
Kano mất một lúc để đi qua nó, và tôi cũng sẽ gặp khó khăn nếu không có sự cường hóa thể chất của mình.
“Được rồi. Thử cắt cái này xem,” tôi nói.
“Vâng ạ!” Kano nói. “Chịu! Chết! Này...! Ughhh, cứng quá!” Kano bóp chiếc kéo trong năm giây và cuối cùng cũng cắt đứt được sợi dây đầu tiên.
Chúng tôi không thể đợi lâu như vậy để cắt cả hai sợi dây với một đoàn “tàu” đang lao tới.
Có lẽ tôi nên đưa cho con bé chiếc rìu của mình để dùng? Nhưng liệu nó có cầm nổi một chiếc rìu không?
Tôi đưa cho nó một cái và yêu cầu nó thử lại.
“Nhảy lên và chém!” Kano hét lên. “Ồ, được rồi nè. Chiêu em vừa dùng thực ra là một trong những đòn tấn công tối thượng của Kotarou và—”
“Tốt, chúng ta có thể dùng rìu,” tôi nói. “Đi lại thôi.”
“Này, em đang nói mà!”
Vì lý do an toàn, tôi quyết định mình sẽ cắt sợi dây đầu tiên trong khi Kano lo sợi còn lại.
Tôi thử cắt dây bằng kéo để xem nó khó đến mức nào, và nó đòi hỏi rất nhiều sức mạnh.
Dùng rìu vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Quái vật sẽ không spawn gần các cây cầu, vì vậy ở đây an toàn miễn là bạn không dẫn chúng từ nơi khác đến.
Tôi bảo Kano trốn bên cây cầu và đợi tôi quay lại.
Mối lo lớn nhất của tôi là con bé sẽ đi lang thang, vì vậy tôi nhấn mạnh rằng nó phải ở yên tại chỗ.
“Được rồi, anh đi đây,” tôi nói. “À, và để em biết trước, sẽ có cả một tấn orc đuổi theo anh. Có thể sẽ đáng sợ đấy, nhưng em cần phải bình tĩnh.”
“Em sẽ bình tĩnh. Giờ em chỉ cần cắt một sợi dây thôi mà,” Kano đáp.
“Anh sẽ quay lại sau vài phút,” tôi nói. “Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời đi. Được rồi, gặp lại em sau.”
“Gặp lại anh!”
Tôi nhanh chóng đi đến phòng của orc lord, kiểm tra các bẫy và tiêu diệt bất kỳ con quái vật nào tôi gặp phải.
Khi còn cách đích khoảng một trăm mét, tôi phát hiện ra một con orc soldier đang lang thang trong khu vực.
Lạ thật, tôi nghĩ.
Những con orc soldier duy nhất trên tầng này là những con được orc lord triệu hồi—chúng không tự spawn ra.
Ai đó hẳn đã khiến orc lord làm điều này. Có người đang chiến đấu với nó sao?
Ngay lúc đó, tôi thấy một mạo hiểm giả đã gục ngã! Đó là một người phụ nữ đang thu mình vào một hốc tường trong hang như thể đang trốn con orc soldier lang thang.
Cô ấy ngồi hoàn toàn bất động và cố gắng không thở, nhưng cánh tay của cô ấy trông có vẻ bị thương.
Con orc soldier sẽ tấn công nếu tôi gọi cô ấy, vì vậy tôi phải giết nó trước.
Tôi vòng ra điểm mù của nó để tấn công bất ngờ và di chuyển nhanh để giữ im lặng nhất có thể.
Khi tôi còn cách con orc năm bước chân, nó nghe thấy tiếng bước chân của tôi và xoay người đối mặt với tôi.
Nhưng nó đã phản ứng quá muộn.
Bằng một cú đâm bằng một tay, tôi cắm phập thanh kiếm của mình vào cái cổ không được bảo vệ của con quái vật.
Con orc phát ra một tiếng ọc ọc khi nó cố gắng hét lên, rồi đổ gục xuống đất.
Tôi cảm thấy sức nặng của cái xác chết của nó kéo thanh kiếm của mình xuống.
“Cô có sao không?” tôi hỏi.
Người phụ nữ rên rỉ vì đau. “Ở đằng kia... C-Có một con orc... Nhưng tôi chưa bao giờ thấy con nào như vậy... Bạn bè của tôi...”
Cô ấy không đứng dậy, thay vào đó nhìn tôi. Dù vậy, cô vẫn thu mình lại vì cơn đau ở cánh tay.
Tôi kiểm tra vết thương của cô và nhận thấy một phần cánh tay của cô bị đen và sưng tấy.
Cô ấy đã bị gãy tay, nhưng nó không gây tử vong. Khi cô ấy nói, “ở đằng kia,” cô ấy có lẽ đang ám chỉ phòng của orc lord.
Tại sao họ lại đối đầu với orc lord? Họ đã không thấy những cảnh báo mà Hội Mạo hiểm giả đã đăng sao?
Sẽ có thời gian để tìm hiểu sau.
“Tôi sẽ đi xem thử,” tôi nói với cô ấy. “Cô có thể đến một nơi an toàn được không?”
“Được...” cô ấy đáp. “Cảm ơn anh. Tôi sẽ ổn thôi. Xin anh, xin hãy cứu bạn bè của tôi.”
Mặc dù cô ấy cầu xin, bạn bè của cô có thể đã chết rồi. Dù sao đi nữa, tôi cần phải nhanh lên.
Tôi chạy bộ một cách lén lút và đến được lối vào phòng orc lord.
Khi tôi ló đầu qua lối vào, tôi nhận thấy những vệt máu vương vãi khắp phòng.
Trong khi tôi thấy hai xác chết, vẫn có những người sống sót. Ba mạo hiểm giả vẫn còn đứng, bị bao vây bởi orc lord và mười con orc soldier mà nó đã triệu hồi.
Trong số những người sống sót, người có vẻ là tank của họ dường như đã bị gãy tay trái.
Anh ta hoàn toàn ở thế phòng thủ, không làm gì hơn ngoài việc giơ chiếc khiên bầm dập của mình lên.
Hai người còn lại đang trốn sau lưng anh ta, co rúm vì sợ hãi và tuyệt vọng.
Bọn orc có thể đã giết họ nhưng lại đang đùa giỡn với con mồi, tận hưởng sự giày vò.
Được rồi. Mình nên làm gì đây? tôi nghĩ.
Tôi có thể đã là level tám, nhưng lao vào một bầy orc vẫn cực kỳ rủi ro.
Làm sao tôi có thể ngủ ngon được nếu không cố gắng cứu họ?
Tôi cần phải hành động nhanh chóng vì lợi ích của họ và của cả em gái tôi.
Suy cho cùng, con bé có thể cảm thấy buồn chán, đi lang thang và gặp rắc rối nếu tôi đi quá lâu.
Đây là kế hoạch, tôi nghĩ. Mình sẽ giết càng nhiều càng tốt và cố gắng dẫn phần còn lại đi. Nếu không, mình sẽ co giò chạy nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Những con orc soldier đang mải mê với trò tra tấn của chúng đến nỗi không phát hiện ra tôi.
Nhìn tình trạng của những người sống sót, việc đối đầu với một con orc soldier đơn lẻ cũng đã là quá sức đối với họ.
Tôi quyết định hạ gục một vài con soldier.
Tôi lẻn đến con orc soldier gần nhất và đâm xuyên qua gáy nó.
Một con.
Đúng lúc đó, con orc đứng cạnh con đầu tiên quay lại, và tôi chém toạc nó từ hông trái đến vai phải bằng một nhát kiếm.
Nó hét lên trong đau đớn khi ngã xuống, vẫn còn sống.
Các đòn tấn công của tôi đã báo động cho orc lord và tất cả các soldier của nó về sự hiện diện của tôi.
Một cây chùy từ bên trái bổ xuống phía tôi, vì vậy tôi né nó và đâm vào cổ họng kẻ tấn công mình.
Sau đó, một vòi máu phun ra từ vết thương khi tôi rút kiếm ra.
Vậy là hai.
Tôi kết liễu con orc mà tôi đã chém một giây trước đó, nâng tổng số mạng của mình lên ba.
“Ooh gaaaaaar!!!” orc lord gầm lên, kích hoạt skill War Cry của nó.
Những đám mây đen hình thành và thả ra thêm bốn con orc soldier nữa.
Một quầng sáng màu đỏ bao quanh những con orc ban đầu, báo hiệu rằng skill War Cry đã tăng cường khả năng tấn công của chúng thêm hai cấp.
Khi orc lord trở nên tức giận vì cuộc vui của nó bị gián đoạn, nó vung cây chùy to như khúc gỗ về phía tôi.
Tuy nhiên, đòn đánh lại trúng một con orc soldier gần đó đang cản đường và đập nó vào tường.
Sức mạnh của orc lord thật khủng khiếp.
Hai con orc soldier khác lao về phía kẻ xâm nhập giữa chúng và vung những thanh kiếm rỉ sét của chúng xuống tôi, nhưng tôi...
Chà, tôi đã bỏ chạy. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!
“Tôi sẽ dẫn chúng đi!” tôi hét với những mạo hiểm giả còn sống sót. “Hãy chạy ngay khi có cơ hội!”
Trong giây lát, lũ orc đứng sững tại chỗ, kinh ngạc vì tôi đã quay đầu bỏ chạy.
Tôi châm ngòi ba quả pháo và ném chúng vào lũ quái vật, lúc này chúng mới bừng tỉnh và điên cuồng đuổi theo tôi.
“Ooh gaaar!!!” chúng gầm lên đồng thanh.
“Mình vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với số lượng lớn như vậy cùng một lúc,” tôi thừa nhận.
“Nhưng mình chắc chắn đã thu hút được sự chú ý của chúng!”
Orc lord liên tục kích hoạt skill War Cry của nó khi đuổi theo tôi, làm tăng số lượng orc soldier trên “chuyến tàu”.
Nó còn nhiều hơn bất kỳ lần thử nào trước đây của tôi.
Đến thời điểm này, việc chạy trốn theo con đường này đến cây cầu dây đã trở thành bản năng thứ hai, vì vậy tôi tập trung vào việc dẫn “đoàn tàu” và đảm bảo không có hành khách nào xuống sớm.
Tôi làm điều này bằng cách quản lý tốc độ của mình và thỉnh thoảng ném pháo.
Tôi đã gần đến điểm bridge-dropping.
“Bên này, ôi Chúa ơi!!!” Kano hét lên.
“Chuẩn bị cắt dây đi!” tôi hét vào mặt con bé.
Con bé có lý do chính đáng để sợ hãi. Tôi đang kéo theo hơn năm mươi con quái vật... Đó là một kỷ lục mới!
Cây cầu vẫn còn lắc lư, nhưng tôi biết mình có thể giữ nó ổn định bằng cách hạ thấp trọng tâm và dùng phần thân dưới để đối trọng lại.
Đó là cách an toàn nhất để băng qua. Kỹ thuật bridge-dropping của tôi đã tốt hơn nhiều so với lần thử đầu tiên.
Cuối cùng, tôi đã đến được phía bên kia và rút kéo tỉa cây ra, nhưng vẫn chưa đến lúc cắt dây.
“Khi anh cắt dây của anh thì em cũng cắt dây của em,” tôi hướng dẫn. “Chờ đã!”
“V-V-Vâng!”
Bầy orc, cách đó hai mươi mét, đã đủ gần để thấy được ánh mắt điên cuồng trong mắt chúng và nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của chúng.
Cây cầu dây rung lắc dữ dội, và một vài con orc đã ngã nhào qua một bên trong khi phần còn lại lao về phía trước.
Tất cả những gì chúng quan tâm là lấy mạng tôi, vì vậy tôi tập trung vào phía sau của “đoàn tàu”... Và con orc cuối cùng đã bước lên cầu.
“Bây giờ, Kano!”
“Nhảy! Lên! Chém!!!”
Kano tung ra đòn tấn công mà nó gọi là tối thượng của mình vào sợi dây và đã cắt thành công.
Lũ orc hét lên một tiếng cuối cùng khi chúng lao xuống vực sâu diệt vong.
“Một mẻ lớn ra trò,” Kano nói, huýt sáo khi nhìn xuống hố sâu.
“Em không nghĩ là sẽ có nhiều như vậy... Khoan, chuyện gì đang xảy ra vậy? Em không... thở được...”
“Đó là dấu hiệu em sắp lên level,” tôi nói.
“Ughhh... Hả? Hmm, em cảm thấy... mạnh hơn rất nhiều!” Kano xoay tròn hai tay.
Con bé có lẽ đang trải qua cảm giác bất khả chiến bại sau khi được cường hóa thể chất từ việc tăng level đột ngột.
Việc đánh bại orc lord và tất cả các con orc khác ở level 1 có lẽ đáng giá đủ điểm kinh nghiệm để lên đến level 3 hoặc 4.
“Em vẫn chưa học skill Giám định Cơ bản, phải không?” tôi hỏi.
“Giám định Cơ bản?” Kano hỏi. “À, giờ anh nhắc em mới thấy, em cảm thấy có gì đó! Em có cần gán nó vào một ô skill không?”
“Ừ,” tôi đáp. “Kế hoạch là giữ job Tân Binh cho đến khi em đạt job level 10.”
“Rõ rồi ạ.”
Con bé đã có Giám định Cơ bản, điều đó có nghĩa là việc bridge-dropping chuyến “tàu” hôm nay đã đưa nó lên level 5 và tăng job level của nó lên 7.
“À, mà có chuyện gì không ổn à, anh hai?” con bé hỏi. “Người anh đầy máu kìa.”
“Lũ orc đó đang tấn công một party mạo hiểm giả khác,” tôi nói.
Tôi giải thích rằng tôi đã phải từ bỏ kế hoạch khiêu khích orc lord đuổi theo mình và thay vào đó phải chiến đấu với một số quái vật mà nó đã triệu hồi.
“Dù vậy, anh khá chắc là họ đã trốn thoát an toàn,” tôi tiếp tục, “nhưng anh sẽ đi xem lại để chắc chắn.”
“Vâng,” Kano đáp. “Vậy em phải làm gì?”
“Em có thể đi cùng anh, nhưng chúng ta cần phải nhặt loot trước. Nếu không, nó sẽ biến mất.”
Tôi chắc chắn rằng mình đã khiến tất cả các orc từ trong phòng đuổi theo mình.
Nếu mạo hiểm giả đầu tiên tôi gặp đã gọi đội cứu hộ, thì chúng tôi không thể làm gì hơn để giúp đỡ, nhưng tôi muốn tận mắt chứng kiến.
Trước đó, chúng tôi cần phải đi xuống tám mươi mét đến đáy thung lũng.
Em gái tôi đi một cách cẩn thận, có vẻ ngạc nhiên trước sự cường hóa thể chất của mình.
“Cơ thể em cảm thấy siêu nhẹ,” nó nhận xét.
“Đừng tự mãn kẻo vấp ngã đấy.”
Chúng tôi đến đáy thung lũng, nơi những viên ma thạch của lũ quái vật nằm rải rác.
Tôi có thể nhìn thấy cây cầu lủng lẳng từ mép vách đá khi nhìn lên.
“Tuyệt vời!” Kano reo lên. “Nó đáng giá bao nhiêu vậy? Ồ, đồng xu lấp lánh này là gì? Nhìn kìa! Đó là một item!”
“Bình tĩnh,” tôi nói. “Để anh lấy ma thạch. Anh sẽ bán chúng, và chúng ta có thể mua cho em một ít áo giáp.”
“Vâng ạ!”
Tôi nhặt item mà con bé đã chỉ vì nó là item độc nhất.
Khi tôi sử dụng Giám định Cơ bản, tôi phát hiện ra nó được gọi là “Huy Hiệu Orc Lord.”
Đó là một huy hiệu có hình một con lợn, giúp tăng mười phần trăm sát thương gây ra và giảm mười phần trăm sát thương nhận vào khi chiến đấu với quái vật hình người.
Vô số chủng tộc hình người xuất hiện ở mọi tầng sâu của hầm ngục, vì vậy các item có hiệu ứng liên quan đến chúng sẽ hữu ích trong dài hạn.
Huy hiệu này là một phần lý do tại sao việc bridge-dropping orc lord lại phổ biến trong game đến vậy.
Các item độc nhất chỉ có trong các rương báu hoặc là loot rơi ra từ các boss tầng.
Những item này có giá rất cao trong game, và người chơi thường tranh giành chúng.
“Đây, item này là của em. Kiểm tra nó bằng Giám định Cơ bản đi,” tôi nói.
“Chắc chắn rồi.” Kano dừng lại và nói để kích hoạt skill, “Đi nào! Wow, cái này mạnh thật, đúng không?”
“Đeo nó vào đi. Nó sẽ giữ an toàn cho em, nên đừng làm mất vì huy hiệu đó rất hiếm.”
Em gái tôi nhảy múa và bắt đầu hát, “Em giàu, giàu, giàu rồi!”
Tôi biết mình sẽ cần phải nhắc lại rằng con bé không được bán nó.
Ngoài huy hiệu, chúng tôi nhặt được khoảng mười lăm viên ma thạch và ba đồng xu hầm ngục.
Tôi tính toán quy đổi và kết luận rằng chỉ một chuyến “tàu” đã mang lại hàng chục ngàn yên.
Một phần trong tôi muốn biến việc này thành công việc hàng ngày của mình, nhưng tôi đã chống lại ý nghĩ đó.
Tôi có những ước mơ lớn hơn.
“Tuyệt,” tôi nói. “Anh sẽ đến phòng orc lord bây giờ. Em có đi không?”
“Có chứ! Hơn là đứng không,” Kano nói.
Con đường nhanh nhất để đến phòng orc lord thường là con đường tôi đã đi để đến đây, nhưng cây cầu đã biến mất.
Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ phải đi đường vòng, vì vậy chúng tôi lên đường sau khi đã lấy hết loot và đổ đầy nước vào bình.
Trên đường đi, tôi đánh bật vũ khí kim loại của một con goblin soldier khỏi tay nó và để em gái tôi trải nghiệm chiến đấu.
Con bé đã rất nỗ lực vung chiếc rìu mà tôi đã đưa cho nó nhưng không thể gây ra sát thương chí mạng.
Tất cả những vết cắt nhỏ mà nó gây ra cho con quái vật đã làm nó dính đầy máu và là một cảnh tượng máu me.
Tuy nhiên, nó nhìn lại tôi với đôi mắt rưng rưng.
Thấy con bé không đi đến đâu, tôi bước vào và chặt đầu con goblin bằng một nhát chém.
“Em có hai lựa chọn,” tôi nói. “Hoặc là nhắm vào một điểm yếu như cổ để giết nó, hoặc là nhắm vào tay và chân để làm nó mất khả năng chiến đấu.”
Goblin soldier mặc áo giáp da, vì vậy việc vung kiếm của bạn sẽ hầu như không gây ra sát thương.
Chúng cuối cùng cũng sẽ gục ngã sau đủ nhát cắt, nhưng rủi ro là các quái vật khác có thể link và bạn sẽ phải đối mặt với tất cả chúng cùng một lúc.
Quái vật có thể xuất hiện ngẫu nhiên trong hầm ngục, vì vậy tốt nhất là nên kết thúc các trận chiến một cách nhanh chóng.
Con bé sẽ phải vượt qua nỗi ác cảm với máu me.
*TIPS: Linking là khi các quái vật gần đó tham gia vào một trận chiến đang diễn ra hoặc kêu gọi tiếp viện. Tình huống này buộc người chơi phải chiến đấu với nhiều đối thủ cùng một lúc.
Chúng tôi đến bên ngoài phòng orc lord trong mười phút bằng đường vòng đó.
Tôi nhìn vào trong và không thấy ai cả, vì vậy có thể an toàn cho rằng những mạo hiểm giả còn sống sót đã trốn thoát.
Ai đó hẳn đã thu hồi thi thể của bạn bè họ vì không có xác chết nào.
Tầng năm có một đội cứu hộ thường trực và một đội thu hồi thi thể thường trực.
Một trong những mạo hiểm giả có lẽ đã gọi họ đến giúp.
“Vậy đây là nơi orc lord spawn ra à?” Kano hỏi.
“Và chúng ta chỉ cần dụ hắn đến cây cầu dây thôi sao?”
Tôi giải thích rằng orc lord mất một giờ để hồi sinh, và cây cầu cũng tự sửa chữa trong một giờ.
Nếu ai đó giết orc lord bằng cách bridge-dropping, họ phải nhìn vào một trong hai thứ để biết khi nào nên bắt đầu lại quy trình.
Tôi cũng nói với con bé về sự cần thiết của việc kiểm tra bẫy, dọn dẹp các tuyến đường của quái vật và kiểm tra xem có mạo hiểm giả nào gần đó không.
Quan trọng nhất, tôi nói với con bé không nên thử kế hoạch này cho đến khi đạt level 7 do tốc độ chạy cần thiết cho cuộc rượt đuổi.
“À, và một điều nữa,” tôi nói. “Bất cứ điều gì em học được về hầm ngục, hãy giữ bí mật. Các mạo hiểm giả khác có thể ăn cắp những điểm raid tốt nhất, và kẻ xấu có thể sử dụng nó cho những mục đích sai trái. Những kẻ thực sự xấu xa có thể săn lùng em để tìm hiểu xem em còn biết những gì khác.”
“Hiểu rồi,” Kano trả lời.
“Được rồi, vậy chúng ta hãy bridge-drop thêm vài lần nữa trước khi về nhà. Giờ nghĩ lại mới thấy, anh định hỏi em có skill khởi đầu nào không.”
Tôi bắt đầu với tư cách là một mạo hiểm giả với skill Glutton. Bắt đầu với một skill là rất hiếm, vì vậy tôi cho rằng con bé không có, nhưng thực tế là—
“Vậy,” nó bắt đầu, “ngoài Giám định Cơ bản, em còn có thứ này gọi là ‘Song Kiếm.’”
Sau một khoảng lặng, tôi nói, “Em đùa anh đấy à?”
Song Kiếm là một skill phụ cao cấp học được từ job Samurai, giúp tăng sức tấn công và xác suất đánh chí mạng khi sử dụng một vũ khí trong mỗi tay.
Nó cũng làm tăng số lượng đòn tấn công được tung ra bởi một loạt skill vũ khí.
Khi nó được kết hợp với skill Đánh Đôi, nó sẽ nhân bốn số lượng đòn tấn công, khiến kẻ thù khó đánh trúng bạn hơn.
Bạn chỉ có thể nhận được các skill phụ sau khi đã nâng tối đa job level của các job cao cấp và hoàn thành một quest đặc biệt.
Có được skill này ngay từ đầu là một lợi thế so với việc phải đi theo con đường thông thường.
Trong game, bạn sẽ cần phải đi đến tầng bốn mươi để hoàn thành quest nói trên.
Một người chơi có thể yêu cầu một người chơi cấp cao hộ tống họ, nhưng trong thế giới này, bạn sẽ phải tự tìm đường đi vì không có ai mạo hiểm vượt qua tầng ba mươi hai.
Ngay cả thủ lĩnh của Clan Colors, Tasato, một Samurai, cũng không có skill Song Kiếm vì anh ta chưa thể hoàn thành quest đặc biệt.
Anh ta đã sử dụng một thanh kiếm duy nhất làm vũ khí chính của mình trên chương trình phát sóng mà tôi đã xem, có nghĩa là anh ta chưa đạt đến đỉnh cao của job Samurai.
Những người luyện skill Song Kiếm có nhiều phong cách chiến đấu để lựa chọn.
Người chơi DEC ưa chuộng hai phong cách: Phong cách đầu tiên là phong cách vũ phu, người chơi dồn điểm vào chỉ số sức mạnh và mang một vũ khí hai tay trong mỗi tay.
Ngược lại, phong cách còn lại có người chơi chuyên về chỉ số nhanh nhẹn và tung ra các combo nhanh chóng.
Tôi hỏi Kano thích cái nào hơn.
“Uhh,” nó nói. “Không biết nữa. Em sẽ thử khi có vũ khí tốt.”
“Chúng ta có thể thử với chiếc rìu em đang dùng và... cái kéo này, anh đoán vậy,” tôi nói.
“Thử chúng với một con goblin thì sao?”
“Dùng Song Kiếm à?” nó trầm ngâm. “Em không biết nó có hiệu quả không. Em không chắc mình có thể vung cái rìu nặng này bằng một tay không... Ồ, bỏ đi. Hóa ra là em có thể.”
Con bé có thể là một cô bé cấp hai nhỏ nhắn, nhưng nó mạnh ngang với một người đàn ông trưởng thành trung bình mặc dù chỉ là một mạo hiểm giả level 5.
Tôi cử nó đi chiến đấu với một con goblin soldier như trước, và các chuyển động của nó không giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy khi nó tấn công.
Trực giác chiến đấu đáng sợ của nó khiến tôi nghi ngờ liệu mình có quyền hành động như một người thầy không!
Chúng tôi tiếp tục power leveling, nhớ dành thời gian cho một bữa trưa, và chúng tôi kết thúc một ngày sau chuyến “tàu” thứ ba.
Kano vẫn còn hoạt bát như mọi khi, trải qua cơn hưng phấn của chuyến đi hầm ngục đầu tiên trong đời.
Nhưng tôi không muốn thúc ép con bé quá xa; dù nó có cảm thấy hay không, các sự kiện trong ngày đã làm nó mệt mỏi và bào mòn thần kinh của nó.
~*~
May mắn thay, phòng cổng đã giúp hành trình về nhà tương đối nhanh chóng.
Việc giảm thiểu thời gian di chuyển giúp bạn làm việc hiệu quả hơn, mang lại cho bạn một lợi thế so với những người khác.
Công việc văn phòng mà tôi đã làm trong thế giới cũ đã dạy tôi điều đó.
Terminal của tôi hiển thị 2 giờ chiều. Vẫn còn nhiều thời gian để làm được nhiều việc hơn, vì vậy tôi quyết định chúng tôi sẽ đến kho vũ khí trong Hội Mạo hiểm giả và chọn một ít áo giáp cho Kano.
“Mời vào!” người quản lý có râu nói. Ông ấy mặc chiếc tạp dề giống như khi ông bán cho tôi chiếc áo khoác sói quỷ.
“Hmm? À! Cậu là đứa trẻ đã mua bộ giáp sói quỷ.”
“C-Chào ông,” tôi nói.
“Hôm nay tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Ông có bộ giáp nhẹ nào cho em gái tôi không?” tôi hỏi.
Có thể đáng để yêu cầu một chiếc giáp ngực sói quỷ cho con bé nếu ông ấy vẫn còn da của vật liệu đó.
“À, khoan đã!” Kano ngắt lời. “Nó phải dễ thương cơ!”
“Dễ thương?” tôi lặp lại. “Nếu em muốn diềm xếp nếp, chúng đều được làm bằng da, vì vậy nó sẽ rất nặng.”
Áo giáp da sử dụng những tấm da dày để bảo vệ chống lại các đòn tấn công vật lý, và điều đó làm tăng trọng lượng.
Mặc dù tôi đã cố gắng thuyết phục con bé, nó lại tự làm mình trông ngớ ngẩn bằng cách hỏi người quản lý xem ông có chiếc váy xòe nào đẹp không.
Nó nói rằng nó sẽ tự may thêm vài diềm xếp nếp bằng vải.
Tôi đã cố gắng giải thích với nó rằng diềm xếp nếp sẽ gây vướng víu và không ai có đầu óc bình thường lại mặc váy ra trận.
Rõ ràng, nó muốn một chiếc váy dễ thương như các nhân vật anime yêu thích của nó mặc.
Quên chuyện dễ thương và diềm xếp nếp đi. Bắt đầu lo lắng về những gì em đang làm với ví tiền của anh đi! tôi nghĩ.
“Áo giáp da có độ vừa vặn, ôm sát rất đẹp,” người quản lý chỉ ra, “nhưng tôi sẽ phải giảm bớt trọng lượng vì nó có thể quá nặng đối với một mạo hiểm giả level 1 như cháu—”
“Cháu thực ra là level 6!” Kano khoe khoang.
“Cái gì?!” người quản lý thốt lên. Mắt ông mở to và ông suýt ngã ngửa ra sau.
Kano có một khuôn mặt trẻ con và thấp hơn một cô bé năm ba trung học trung bình với chiều cao một trăm năm mươi centimet.
Rõ ràng, người quản lý chưa bao giờ thấy một cô gái như vậy lại là một mạo hiểm giả level 6.
“N-Nếu vậy,” ông nói, “cháu sẽ không đổ một giọt mồ hôi nào khi mặc bộ giáp nặng năm kilôgam.”
“Kano, nghe này,” tôi nói. “Em có thể có một cái giáp ngực và một đôi găng tay, nhưng hôm nay chỉ có vậy thôi.”
“Ugh! Nhưng em muốn một đôi bốt! Một đôi bốt đẹp, dễ thương!”
Cuối cùng, con bé đã thuyết phục tôi mua cho nó một đôi bốt sói quỷ cao đến đầu gối để đi cùng với giáp ngực và găng tay sói quỷ của nó.
Nó đã tiêu sạch số tiền kiếm được từ hầm ngục của tôi hôm nay và hôm qua.
Kano ngân nga khi chúng tôi đi bộ về nhà, nụ cười của nó kéo dài từ tai này sang tai kia.
Đây là một khoản đầu tư ban đầu. Mình có thể kiếm lại số tiền đó, tôi nghĩ.
Tôi đã thuê hai vũ khí cho con bé từ nhà máy của trường và chỉ cần sử dụng tên của mình trên giấy tờ.
Tâm trí tôi chuyển sang Akagi khi cuộc đấu của cậu ta với Kariya đang đến gần. Cậu ta đã lên level chưa?
Tôi chân thành hy vọng rằng nó sẽ diễn ra tốt đẹp vì Lớp E có thể trở nên chán nản. Tôi tự hỏi cậu ta sẽ xoay sở thế nào...
~*~
Kaoru Hayase
Tôi đến trường năm phút trước khi bắt đầu giờ sinh hoạt, muốn đến sớm vì hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hôm nay, Yuuma sẽ đại diện cho Lớp E trong một trận đấu chống lại kẻ thù của chúng tôi ở Lớp D.
Các sự kiện của hội chợ câu lạc bộ ngày hôm trước vẫn còn tươi mới trong tâm trí tôi.
Tất cả các lớp khác đã nói rõ họ nghĩ gì về Lớp E, và các bạn cùng lớp của tôi đã rơi vào tuyệt vọng, thấy những giấc mơ và hy vọng về một tương lai tươi sáng tại Trường Cao trung Mạo hiểm giả bị nghiền nát.
Một vài người đã hồi phục, trong khi hầu hết đều chán nản, làm cho lớp học ngột ngạt với sự u uất và tuyệt vọng không thể thoát ra.
Đó là lý do tại sao Yuuma phải thắng. Chúng tôi cần cho cả trường thấy rằng Lớp E có đủ khả năng và chúng tôi không phải là những kẻ thất bại để bị bắt nạt và cười nhạo.
Lớp có thể sử dụng chiến thắng này để ngẩng cao đầu và đặt mục tiêu trở nên tốt hơn.
Trong tháng qua, chúng tôi đã đi raid hầm ngục đến tận đêm khuya và săn quái vật.
Chúng tôi thậm chí đã luyện tập đấu tay đôi ở trường và thảo luận về chiến lược của mình trong giờ nghỉ.
Yuuma và tôi đã làm mọi thứ, nhưng một hạt mầm nghi ngờ và những suy nghĩ bi quan lại ùa đến. Bất cứ khi nào điều này xảy ra, tôi lại nhớ đến quá trình luyện tập nghiêm ngặt của chúng tôi và cách chúng tôi đã mô phỏng trận đấu sẽ diễn ra như thế nào.
Kariya cũng không phải là một đối thủ dễ xơi, vì Aura mạnh mẽ mà hắn tỏa ra đã cho thấy rõ điều đó, và rõ ràng là hắn ở level cao hơn Yuuma.
Ngay cả Naoto cũng đã nghe các học sinh năm nhất khác khoe khoang về tài năng của Kariya với thanh trường kiếm của hắn.
Dựa trên đó, kỹ thuật chiến đấu của Kariya sẽ vượt trội hơn bất cứ thứ gì mà Lớp E từng trải qua.
Chúng tôi sẽ thật ngu ngốc nếu thách đấu một đối thủ như vậy mà không có sự chuẩn bị.
Việc nâng cao level của Yuuma và nghiên cứu phong cách chiến đấu của Kariya là cần thiết để mở đường đến chiến thắng.
Mặc dù tôi đã học kiếm thuật cả đời, tôi chưa bao giờ chiến đấu với một đối thủ sử dụng trường kiếm.
Nhưng chúng tôi sống trong thời đại của các mạo hiểm giả, và các video về chiến đấu bằng trường kiếm có đầy trên internet.
Vì vậy, tất cả chúng tôi đã cùng nhau nghiên cứu kỹ các video.
Trường kiếm nặng hơn và có tầm với xa hơn, không giống như những thanh kiếm một tay thông thường.
Trong kendo, thông lệ là giữ thanh kiếm gỗ của bạn ghim vào ngực đối thủ cho đến khi bạn có thể tung ra một đòn đánh thích hợp.
Phong cách chiến đấu cận chiến này sẽ không hiệu quả với một đối thủ có thể bổ xuống bằng một vũ khí nặng như vậy.
Đồng thời, hầu hết các đòn tấn công bằng trường kiếm đều là những nhát chém chậm và hướng xuống, khiến kẻ tấn công dễ bị sơ hở.
Do đó, Yuuma cần tập trung vào các đòn phản công, ban đầu quan sát các kiểu tấn công và thói quen của Kariya.
Cậu ấy sẽ phải di chuyển liên tục để giữ khoảng cách, sau đó chuyển sang tấn công và chủ động tấn công vào các điểm yếu của đối phương.
Yuuma cũng sẽ giả vờ để lộ sơ hở của mình để dụ Kariya vào bẫy.
Lĩnh vực quan trọng nhất mà Yuuma cần cải thiện khi sử dụng phong cách tập trung vào phản công này là tốc độ di chuyển và tung ra các đòn tấn công.
Không ai trong Lớp E có thể sử dụng trường kiếm đủ tốt để làm đối tác luyện tập, vì vậy tôi đã tình nguyện và đóng vai trò là bạn đấu tập của Akagi.
Tuy nhiên, tôi không hài lòng với màn trình diễn của mình. Mặc dù tôi đã được cường hóa thể chất từ việc lên level, nhưng việc vung một thanh kiếm nặng mười kilôgam đòi hỏi một kỹ thuật đáng kinh ngạc.
Việc xử lý một vũ khí như vậy sẽ làm thay đổi trọng tâm của một người, khiến họ dễ bị mất thăng bằng.
Việc lên level đã tăng sức mạnh của tôi nhưng không làm tăng trọng lượng cơ thể của tôi.
Việc duy trì một trọng tâm ổn định trong một cuộc chiến chống lại một đối thủ nhanh nhẹn là vô cùng khó khăn.
Hãy tưởng tượng bạn không gặp khó khăn gì khi cầm một vũ khí nặng một trăm kilôgam bằng một tay, và cơ thể bạn lại đi theo hướng ngược lại với nơi bạn vung nó.
Kinh nghiệm, kỹ thuật và sức mạnh thể chất tuyệt vời là cần thiết để chống lại hiện tượng đó.
Việc giảm tốc độ để giữ ổn định sẽ khiến bạn trở thành mục tiêu dễ dàng cho các đòn phản công, và vung quá nhanh sẽ khiến cơ thể bạn bị quăng đi.
Nói chung, tôi đã học được rất nhiều điều qua việc đấu tập với Yuuma.
Do đó, chúng tôi đã lóng ngóng qua các buổi tập và xem lại các bản ghi hình của các buổi tập để phân tích các kiểu di chuyển của tôi và lên kế hoạch cách chống lại chúng.
Yuuma nói rằng cậu ấy đã quen với việc chiến đấu chống lại trường kiếm, và tôi hy vọng mình đã hữu ích cho cậu ấy.
Tuy nhiên, việc luyện tập của chúng tôi không bao gồm mọi thứ. Yuuma vẫn chưa cảm nhận được toàn bộ lực của một thanh trường kiếm vì tôi không muốn làm cậu ấy bị thương.
Những lưỡi kiếm tập thì cùn, và một người có kỹ năng có thể đánh sai chỗ và vẫn gây ra thương tích.
Ngoài ra, chúng tôi đã không lên level nhiều như chúng tôi hy vọng. Level của Kariya không thể xem được từ cơ sở dữ liệu của terminal;
hắn ta phải ở khoảng level 10 dựa trên sức mạnh của Aura của hắn vào ngày lễ khai giảng.
Hắn ta có lẽ đã học được một số skill từ job Fighter của mình. May mắn thay, chúng tôi đã chuyển sang các job cơ bản mặc dù chưa học được skill nào.
Các skill vũ khí của hắn cũng là một mối lo ngại vì hắn có thể sẽ sử dụng skill kiếm Slash.
Tôi không biết cách sử dụng nó, vì vậy chúng tôi phải chấp nhận việc xem đi xem lại các video và hình dung nó.
Mặc dù có nhiều điều phải lo lắng, nhưng cũng có những lý do tốt hơn để hy vọng.
Yuuma có một skill bẩm sinh gọi là Tinh thông Kiếm thuật, giúp cậu ấy có tài năng trong kiếm thuật, và trực giác của cậu trong các cuộc đấu là rất xuất sắc.
Chúng tôi cũng có một mánh khóe để sử dụng chống lại Kariya có thể đảm bảo chiến thắng nếu nó hiệu quả.
Thấy Yuuma tự tin khiến tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn, và tôi phải tin tưởng cậu ấy với tư cách là bạn của cậu ấy.
~*~
Trong vài ngày qua, tôi đã bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của việc chạy một mô phỏng của trận đấu trong đầu, trở nên lo lắng rồi lại tự trấn an mình.
Tôi đã mất ngủ rất nhiều, và điều đó thật ngớ ngẩn vì việc lo lắng sẽ không thay đổi được gì.
Điều duy nhất trong khả năng của tôi là tin tưởng vào Yuuma và tiễn cậu ấy đi với một nụ cười để cậu có thể bước vào trận chiến một cách tự tin.
Tôi buộc mái tóc dài của mình lên gần đỉnh đầu, kiểm tra xem đồng phục của mình có gọn gàng không, và rời đi để đón Souta, như mọi khi.
Nhà cậu ta cách nhà tôi mười giây đi bộ, vì vậy tôi không phải đi xa.
Khi đến nơi, tôi bấm chuông cửa bên dưới tấm biển cũ, màu vàng với dòng chữ đen “Cửa hàng Tạp hóa Narumi.”
Một tiếng chuông du dương, dễ chịu vang lên.
“Chào buổi sáng. Cháu đến đón Souta ạ,” tôi nói.
“Ồ, chào buổi sáng, Kaoru,” cô Narumi vui vẻ nói. “Chờ cô một chút nhé.”
Cô quay lại phía cầu thang và gọi to, “Souta! Kaoru đến rồi này!”
Em gái của Souta bước qua cửa. Chúng tôi hiếm khi gặp nhau vào buổi sáng, nhưng hôm nay tôi đã đến sớm.
Tôi mỉm cười rạng rỡ với cô bé. “Chào buổi sáng, Kano.”
“Ồ, ờ, chào...” cô bé đáp lại một cách cộc lốc, gật đầu nhẹ với tôi trước khi vội vàng bỏ đi.
Thật đáng tiếc vì sẽ rất vui nếu được trò chuyện với con bé.
Có lẽ con bé đang vội, nhưng tôi đã nghĩ rằng nó không còn thích tôi nữa.
Thật buồn khi con bé hầu như không nhìn tôi.
Souta ì ạch bước xuống cầu thang, ngáp dài. Với vẻ ngoài vô tư của cậu ta, chắc hẳn cậu ta đã quên mất chuyện gì sẽ xảy ra hôm nay.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Được rồi. Đi thôi,” tôi nói.
“Rõ,” cậu ta đáp.
Tôi đi trước trong khi cậu ta theo sau, đội hình quen thuộc của chúng tôi.
Hầu hết các ngày đều không có cuộc trò chuyện nào, nhưng tôi muốn tìm hiểu một điều.
“Này...” tôi bắt đầu. “Tôi đã thấy nó.”
“Thấy gì?” cậu ta hỏi.
Tối hôm trước, tôi đang đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ về cuộc đấu.
Rồi, tôi phát hiện ra Souta và Kano đang đi bộ về nhà.
“Bộ giáp đen,” tôi nói.
“Giáp đen? Ồ! Cái giáp ngực sói quỷ.”
Chính là nó. Bộ giáp da làm từ da của sói quỷ trên tầng sáu của hầm ngục là trang bị thiết yếu cho các mạo hiểm giả cấp trung.
Tôi có một bộ đầy đủ để giúp cho các chuyến raid của mình.
Đã đủ lạ khi gã chật vật với mấy con slime lại mặc một bộ, nhưng chuyện còn lạ hơn nữa.
“Tại sao Kano lại mặc nó?” tôi hỏi.
Kano đang học năm ba trung học và sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh vào Trường Cao trung Mạo hiểm giả vào năm học tới.
Tại sao một cô bé không thể vào hầm ngục lại mặc áo giáp được thiết kế để chiến đấu trong hầm ngục?
Không ai lại chịu gánh nặng của găng tay hay giáp ngực sói quỷ chỉ để làm đẹp, vậy chuyện gì đang xảy ra?
Mắt Souta đảo quanh một cách lo lắng, rồi cậu ta quay đầu sang một bên và cố gắng huýt sáo một cách thản nhiên.
“Cấm huýt sáo. Trả lời tôi đi. Mà cậu huýt sáo dở tệ.”
Souta nghẹn lời.
“Cậu đang giấu giếm điều gì à?” tôi hỏi.
“Ờ, chuyện là...” cậu ta bắt đầu. Sau đó, cậu ta phun ra một trong những lời giải thích lảng tránh quen thuộc của mình.
Theo cậu ta, Kano muốn làm quen với việc mặc áo giáp cho năm sau, và con bé đã trở nên ghen tị khi thấy cậu ta mặc một bộ.
Điều đó không phải là không thể, nhưng nó nghe như một lời bào chữa tồi tệ.
“Được rồi, vậy tại sao con bé lại có một vũ khí đeo ở hông?”
Souta lại nghẹn lời, nhưng tôi đã biết cậu ta đủ lâu để nhận ra rằng mồ hôi đang túa ra trên người cậu ta bây giờ là do sợ hãi.
Vẻ mặt của cậu ta là vẻ mặt mà cậu ta luôn mang khi giữ bí mật, và tôi biết cậu ta không thay đổi một chút nào.
Cậu ta đủ kiêu ngạo để nghĩ rằng mình có thể giữ một bộ mặt poker, điều đó không bao giờ hiệu quả vì cậu ta rất tệ trong việc che giấu cảm xúc của mình.
“Ồ, nhìn kìa, Oomiya!” cậu ta nói. Cô ấy đang đi trước chúng tôi một chút.
Souta vội vàng chạy đến chỗ cô ấy và tiếp tục, “Chào buổi sáng.”
“Ồ, Narumi?” Oomiya nói. “Umm... Chào buổi sáng.”
Để thoát khỏi mình đây mà, tôi nghĩ.
Oomiya tốt bụng với tất cả mọi người, thông minh, và có tài năng giúp cô ấy có được một vị trí lãnh đạo trong Lớp E, theo một cách hơi khác so với Yuuma.
Tuy nhiên, cô ấy dành rất nhiều thời gian với Souta, điều mà tôi không thể hiểu nổi.
Ban đầu tôi nghĩ cô ấy đã tiếp cận cậu ta vì thương hại cách các bạn cùng lớp đã tẩy chay cậu, nhưng không phải vậy.
Cô ấy bị mù, hay Souta thực sự đã thay đổi kể từ khi vào trường?
Có thể lắm chứ, tôi nghĩ. Một là, cậu ta đã giảm rất nhiều cân kể từ khi học kỳ bắt đầu.
Thành tích đó là một điều phi thường đối với một cục thịt lười biếng đã ngấu nghiến hết đĩa này đến đĩa khác.
Nhưng sự lảng tránh và xu hướng bỏ chạy của cậu ta vẫn là Souta của ngày xưa.