Buổi học chiều bị hủy để nhường chỗ cho hội chợ câu lạc bộ diễn ra tại đại giảng đường. Các bạn cùng lớp tôi xôn xao bàn tán xem nên tham gia câu lạc bộ nào.
Đúng như những gì đã được giới thiệu trong buổi định hướng, các câu lạc bộ tại Cao trung Mạo hiểm giả đều có chung mục tiêu là chinh phục hầm ngục. Có những câu lạc bộ dành cho người chuyên biệt về vũ khí như Câu lạc bộ Kiếm thuật hay Câu lạc bộ Bắn cung. Số khác lại tập trung vào từng job cụ thể, chẳng hạn như Câu lạc bộ Phát triển Pháp sư hoặc Câu lạc bộ Phát triển Chiến binh. Trường còn có những câu lạc bộ nổi tiếng dành cho những học sinh có định hướng sự nghiệp tương lai hoặc muốn theo đuổi con đường nghiên cứu, ví dụ như Câu lạc bộ Chế tạo Vật phẩm và Câu lạc bộ Rèn. Bọn trẻ ai nấy đều háo hức được gặp gỡ những người cùng chung chí hướng, những người có thể cho chúng những lời khuyên quý báu.
Học sinh năm nhất từ Lớp A đến Lớp E đều đã có mặt đông đủ trong đại giảng đường. Ánh đèn vụt tắt báo hiệu sự kiện bắt đầu, một nam sinh thuộc hội học sinh bước lên sân khấu.
“Hội chợ câu lạc bộ sắp bắt đầu,” cậu ta thông báo. “Việc tham gia một câu lạc bộ sẽ mang lại nhiều đặc quyền, và đôi khi còn có thể cải thiện điểm số của các bạn. Tôi tin chắc rằng những học sinh ưu tú nhất hẳn đã nhận được lời mời từ vài câu lạc bộ rồi. Nhưng hãy tận dụng hội chợ này để cân nhắc các lựa chọn của mình. Và giờ, hội chợ xin được phép bắt đầu!”
Theo tôi biết, chẳng có học sinh Lớp E nào nhận được lời mời cả. Các bạn cùng lớp tôi lo lắng thì thầm với nhau, xem ra họ cũng đã nhận thức được điều này. Tôi cá là các lớp khác chẳng muốn dính dáng gì tới bọn mình.
Tôi đã từng nghĩ Lớp E sẽ xây dựng được mối quan hệ với các lớp khác chỉ vài ngày sau lễ khai giảng. Thế nhưng, với cái mác học sinh ngoại lệ cùng danh tiếng yếu kém, mối quan hệ giữa chúng tôi và các lớp còn lại chẳng mấy tốt đẹp. Mà nếu có tồn tại một mối quan hệ nào đó, thì chính xác phải là thù địch. Bọn họ xem thường chúng tôi.
Theo những gì tôi nắm được, chuyện này không chỉ xảy ra với khối năm nhất của chúng tôi. Các học sinh Lớp E năm hai và năm ba cũng phải chịu sự đối xử tương tự. Các câu lạc bộ trong hội trường gần như tranh giành nhau để lôi kéo học sinh từ các lớp trên, nhưng tuyệt nhiên không phải là học sinh Lớp E. Họ không từ chối khi bạn cùng lớp tôi ngỏ ý muốn tham gia, nhưng cũng chẳng hề chào đón một cách nồng nhiệt.
Nhưng giữa tất cả những chuyện này—
“Các bạn học sinh năm nhất Lớp E!” một cô gái mặc hakama cất tiếng gọi. “Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Tứ luôn chào đón tất cả các bạn! Chúng tôi không có nhà tài trợ, nhưng không giống những câu lạc bộ khác, chúng tôi sẽ không đối xử với các bạn như đám tôi tớ. Nếu các bạn muốn có một trải nghiệm câu lạc bộ ý nghĩa và luôn phấn đấu để tiến bộ, sao không ghé qua buổi tập thử của chúng tôi nhỉ?”
Cô gái này là một nhân vật quan trọng trong tuyến truyện của nhân vật chính, một nữ phụ năm hai được các fan ưu ái gọi là Cuddles. Tên thật của cô là Yuna Matsuzaka. Cô là một người phụ nữ có ý chí kiên cường, đã cùng Akagi lãnh đạo Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Tứ trong một cuộc đại chiến chống lại Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Nhất.
Cuddles giải thích rằng mỗi khi học sinh Lớp E tham gia các câu lạc bộ của các lớp trên, họ chỉ được giao cho những công việc vặt vãnh thay vì được huấn luyện, và nạn bắt nạt đã trở thành một vấn đề nhức nhối. Vì lẽ đó, các học sinh đã tự thành lập những câu lạc bộ do chính học sinh Lớp E điều hành và dành riêng cho họ, Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Tứ chính là một trong số đó. Trái ngược với giọng điệu ôn hòa của cô, sự thật được phơi bày lại quá phũ phàng, khiến các bạn cùng lớp tôi càng thêm e dè với việc tham gia những câu lạc bộ có thành viên từ các lớp khác.
“Đi đi, lũ thất bại, gia nhập cái câu lạc bộ của lũ thất bại ấy!” một học sinh lớp khác ngắt lời Cuddles, buông lời chế nhạo.
“Này, thế thì ai sẽ cọ sàn cho bọn mình?” một đứa khác hùa theo.
“Đúng thế!” đứa thứ ba tán thành. “Và chắc là bọn mình có thể huấn luyện cho chúng một chút xíu.”
Thật không thể tin nổi đám năm nhất này lại có thể thiếu tôn trọng đàn chị của mình đến thế. Tôi thở dài thầm nghĩ, Đây là lý do tại sao rất nhiều sự kiện trong game xoay quanh việc Lớp E trở nên mạnh hơn và khiến cho mấy tên này phải câm nín.
Trong cốt truyện của game, các lớp khác liên tục gây sự với nhân vật chính Akagi, dẫn đến hàng loạt sự kiện quyết đấu. Nếu tôi nhớ không lầm, Lớp A sẽ thẳng thừng từ chối khi Akagi cố gắng tham gia Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Nhất của họ ngay tại hội chợ này. Sau đó, Cuddles và các học sinh năm hai Lớp E khác sẽ chào đón Akagi vào Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Tứ, và cậu sẽ lao vào luyện tập như điên để trả đũa. Hoàn thành tuyến truyện đó sẽ giúp Akagi tăng mạnh chỉ số, nhưng hành trình của cậu sẽ vô cùng gian nan và tăm tối. Dù sao thì, cũng chỉ biết chúc cậu may mắn.
Majima, bạn cùng lớp của tôi, tặc lưỡi: “Chỉ vì đi trước bọn mình một chút trong hầm ngục mà chúng nó đã nghĩ mình là chân mệnh thiên tử của giới mạo hiểm giả rồi.” Cậu ta là một chàng trai kiêu hãnh xuất thân từ một gia đình danh giá. Dĩ nhiên, không chỉ mình cậu ta căm ghét các lớp khác, vì tất cả mọi người trong Lớp E đều cảm thấy như vậy.
Ngay cả khi tất cả chúng tôi đồng lòng hợp sức, chúng tôi cũng không có cửa nào chống lại các lớp khác. Cứ nhìn tên Kariya của Lớp D là rõ. Hắn có job Fighter và đã ở level 11, trong khi phần lớn chúng tôi chỉ mới lẹt đẹt ở level 3 hoặc thấp hơn. Hắn có thể hạ gục bất kỳ ai trong Lớp E chỉ bằng một cú đấm.
Level của tôi đã tăng từ 1 lên 5, và chỉ riêng phần cường hóa thể chất đi kèm cũng đủ để hạ gục một võ sĩ bình thường trong một trận đấu sòng phẳng. Sự chênh lệch mà mỗi level mang lại cho từng chỉ số riêng lẻ là không đáng kể. Tuy nhiên, vì các yếu tố như thị lực động, sức mạnh thuần túy, thể lực và sức bền đều được gia tăng đồng bộ, nên hiệu quả tổng thể lên năng lực chiến đấu lại cực kỳ rõ rệt.
Các bạn cùng lớp tôi chỉ biết cúi gằm mặt, chìm trong nỗi uất ức và bất lực. Họ rõ ràng muốn phản kháng, nhưng lại quá yếu đuối để có thể làm bất cứ điều gì.
Nếu một câu lạc bộ đạt thành tích tốt tại Giải đấu Đấu trường hoặc các hội chợ thi đấu, nhà trường sẽ ưu ái các thành viên của câu lạc bộ đó khi xét duyệt thăng hạng lên các lớp cao hơn. Thái độ trịch thượng và khinh miệt của các lớp khác khiến việc tham gia một câu lạc bộ được thành lập riêng cho học sinh Lớp E có vẻ là lựa chọn hợp lý hơn cả.
Thế nhưng, các câu lạc bộ mà học sinh Lớp A tham gia lại có chất lượng vượt trội hơn hẳn, từ cơ sở vật chất cho đến đội ngũ hướng dẫn, tất cả đều nhờ vào nguồn vốn dồi dào từ các nhà tài trợ. Chẳng hạn, tôi vẫn còn nhớ mình đã choáng ngợp thế nào khi lần đầu thấy phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Nhất. Nó chẳng khác gì một căn hộ cao cấp! Thật tàn nhẫn khi cứ khoe khoang thứ đó trước mắt Lớp E rồi lại bảo chúng tôi đừng hòng tham gia!
Ngược lại, Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Tứ phải chen chúc trong một căn hộ tồi tàn bên ngoài khuôn viên trường, nơi họ phải tự bỏ tiền ra thuê vì nhà trường đã từ chối cấp phòng với lý do thiếu không gian. Tệ hơn nữa, các lớp trên đã độc chiếm hết những địa điểm luyện tập tốt nhất trong phạm vi trường phép thuật. Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Tứ sẽ phải đi năn nỉ khắp nơi mỗi khi họ cần một chỗ để luyện tập. Dù vậy, đó không phải là lỗi của họ, vì các lớp cao hơn và hội học sinh đã ngấm ngầm giật dây để loại trừ họ.
Những học sinh Lớp E đã vào trường với hy vọng vươn lên Lớp A và đã nỗ lực không ngừng nghỉ, giờ đây phải đối mặt với những vấn đề còn lớn hơn cả việc chọn câu lạc bộ nào để tham gia. Mọi thứ dường như đều chống lại họ.
~*~
Lớp E đã từng rất phấn khích khi hội chợ bắt đầu, nhưng khi nó kết thúc, một bầu không khí ảm đạm và thất vọng lại bao trùm lấy họ. Khi chúng tôi trở về lớp, gần như không ai nói với ai câu nào. Vài người còn bật khóc nức nở.
“Chúng ta cứ để yên vậy sao?” Oomiya nói, nước mắt lưng tròng. “Đúng là hiện tại chúng ta không mạnh. Nhưng cố lên nào mọi người! Chúng ta có thể thay đổi cách họ nhìn chúng ta mà!”
Thật lòng mà nói, tôi cũng chẳng vui vẻ gì với chủ nghĩa tinh hoa và sự phân biệt đối xử đang tràn lan trong ngôi trường này. Ở thế giới cũ, tôi đã có thể mặc kệ tất cả để tận hưởng trò chơi, nhưng ở đây thì không.
“Tớ hoàn toàn ủng hộ việc cho chúng một bài học, nhưng chúng ta chẳng có hy vọng làm được điều đó trừ khi chúng ta trở nên mạnh hơn,” một học sinh lên tiếng.
“Ừ,” một người khác đồng tình. “Ước gì mình có thể dằn mặt chúng nó… Nhưng bây giờ chúng ta quá yếu.”
“Tớ sẽ cho chúng thấy,” một cô gái tóc ngắn siết chặt nắm đấm. “Tớ sẽ trở nên đủ mạnh. Cứ chờ xem!”
Vấn đề là, các lớp trên cũng đang nhắm đến mục tiêu trở nên mạnh hơn. Học sinh từ Lớp B đến Lớp D đều nỗ lực hết mình để vươn lên hàng ngũ Lớp A. Những lớp này có sáu năm để tranh đấu, từ khi bắt đầu trung học cơ sở đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông. Lớp E chỉ có vỏn vẹn ba năm để đuổi kịp. Trừ khi bạn sở hữu kiến thức về game, nếu không sẽ cần một sự nỗ lực phi thường mà hầu hết mọi người không thể đạt được để hoàn thành mục tiêu đó.
Cơ mà, Lớp E năm nay lại là một trường hợp đặc biệt, tôi nghĩ. Lớp này có cả nhân vật chính lẫn các nữ chính như Pinky, những người ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, và thậm chí còn có một đặc vụ nước ngoài. Tôi cá là họ sẽ xoay chuyển được tình thế ngay cả khi không có sự giúp đỡ của tôi.
“Tớ nghĩ mình sẽ ghé qua Câu lạc bộ Kiếm thuật Đệ Nhất xem sao,” Akagi, chàng nhân vật chính đầy cuốn hút, lên tiếng. “Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ phải chứng tỏ bản thân. Nhưng đằng nào thì chúng ta cũng phải làm vậy thôi.”
Cậu ta vẫn lạc quan như mọi khi. Xem ra cuối cùng cậu ta vẫn quyết định đăng ký vào hang cọp của đám học sinh Lớp A, điều đó có nghĩa là sự lạc quan có phần trẻ con của cậu ta sẽ sớm chấm dứt.
Tachigi đã trầm ngâm suy nghĩ suốt mấy phút qua, đôi mày chau lại. Tôi chỉ cầu mong cậu ta, Pinky, và Kaoru sẽ ở bên cạnh để hỗ trợ Akagi vượt qua giai đoạn này. Nếu không, Akagi có thể sẽ suy sụp mất.
Suy nghĩ của tôi chuyển sang Kuga, một đặc vụ người Mỹ với kỹ năng vượt trội so với phần còn lại của Lớp E. Cô chống cằm, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Việc thăng lên Lớp A chẳng có ý nghĩa gì với cô, điều đó cũng dễ hiểu. Nhưng cô ấy có thể sẽ can dự tùy thuộc vào diễn biến của câu chuyện, vì vậy tôi cần phải để mắt đến cô.
Trong lúc tôi đang quan sát cả lớp, Nitta, người ngồi bàn trên, quay lại nhìn tôi qua cặp kính.
“Vậy, Narumi, cậu đã tìm được câu lạc bộ nào mình thích chưa?”
Giống như Kuga, cô ấy có vẻ không mấy bận tâm về những gì đã xảy ra ở hội chợ.
“Không cần vội, nên tớ sẽ từ từ suy nghĩ,” tôi đáp.
“Ừ, tớ cũng vậy,” cô nói. “Tớ định tham gia Câu lạc bộ Bắn cung Đệ Nhất, nhưng nếu nó quá sức với tớ, thì có lẽ tớ sẽ đến buổi tập thử của cái câu lạc bộ Lớp E kia.”
Sự thật là tôi không hề có hứng thú hay ý định tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào. Tôi không bận tâm đến việc vào Đại học Mạo hiểm giả, và việc thăng lên Lớp A cũng chẳng quan trọng lắm. Dù một vài cuộc thi yêu cầu phải là thành viên câu lạc bộ, nhưng việc bỏ lỡ chúng cũng chỉ là một bất lợi nhỏ. Không có lý do gì phải tham gia cả, và tôi thà dành thời gian đó để cày level trong hầm ngục còn hơn.
Nhiệt huyết của tôi đang dâng trào, vì tôi vừa tìm thấy một bãi săn cực kỳ hiệu quả có thể đẩy nhanh tốc độ lên level của mình. Háo hức quá đi mất, tôi thầm nghĩ.
Nhưng vì quá mải mê với những kế hoạch của riêng mình, tôi đã không nhận ra ánh mắt của Nitta đang nhìn mình chăm chú đến nhường nào.