Đổi từ chùy sang kiếm quả là một quyết định sáng suốt.
Đối với lũ orc mặc giáp, chỉ cần một nhát đâm trúng điểm yếu là chúng sẽ toi mạng, hoặc ít nhất cũng dính phải vết thương không thể cứu chữa. Dù thế nào đi nữa, cách này cũng giúp giảm thiểu rủi ro và tăng tốc độ farm của tôi. Tiếc là hiệu ứng giảm sức mạnh từ kỹ năng Glutton khiến tôi không thể vung nổi những cây chùy nặng hơn, nhưng cũng đành chịu.
Điều khiến tôi lo ngại nhất là số lượng kẻ địch sử dụng vũ khí kim loại ngày càng tăng. Hầm ngục có thể ban cho tôi những cường hóa về thể chất, nhưng chúng giúp được gì trước một nhát dao găm thẳng vào tim? Là một mạo hiểm giả solo, tôi luôn ưu tiên việc né tránh đòn tấn công. Dù vậy, đó không phải là lý do để lơ là các biện pháp phòng bị cho kịch bản tồi tệ nhất.
Vì lẽ đó, tôi đã tìm đến xưởng vũ khí trong Hội Mạo hiểm giả để mua giáp. Xưởng của trường cũng có bán, nhưng tôi sẽ phải đặt hàng theo số đo và chờ đợi. Nhu cầu của tôi khá cấp bách, nên tôi muốn mua một bộ có sẵn.
Một bộ giáp tấm đang lấp lánh trong tủ kính ngay lối vào xưởng vũ khí, khiến những người qua đường phải chói mắt. Cửa hàng bày bán đủ loại, từ những món giáp nhẹ được chế tác từ da và nanh của ma thú, cho đến những bộ giáp nặng làm từ hợp kim mithril, một kim loại chỉ có trong tưởng tượng. Bảng giá bên dưới mỗi món đều cao đến mức khó tin. Với số tiền này, tôi có thể mua được cả một căn nhà!
Tôi run rẩy đi một vòng xem hàng.
"Chào cậu," một người đàn ông trung niên đeo tạp dề lên tiếng. "Cậu đang tìm gì thế?"
Ông ta trông hao hao một tên cướp với thân hình hộ pháp, cơ bắp cuồn cuộn và bộ râu xồm xoàm. Tuy nhiên, trên tạp dề của ông có in logo cửa hàng, nên tôi đoán ông làm việc ở đây.
"Ồ, ờm, chú có bộ giáp nhẹ nào tốt không ạ?" Tôi hỏi.
"Cậu muốn bảo vệ phần nào trên cơ thể? Ngân sách của cậu là bao nhiêu?"
Xem ra ông là quản lý cửa hàng. Nhìn vào tuổi tác và vóc dáng của tôi, ông đưa tay lên cằm trầm ngâm: "Chắc là học sinh cao trung. To con thật đấy. Chắc không muốn thứ gì quá đắt đâu nhỉ."
"Cháu có năm mươi nghìn yên, và cháu muốn thứ gì đó để bảo vệ phần thân trên ạ," tôi đáp.
"Nếu vậy thì..." người quản lý nói, rồi đi vào phía sau cửa hàng. Một lúc sau, ông quay lại với một chiếc áo khoác da màu đen và một đôi găng tay.
"Đây là giáp làm từ da sói quỷ. Hầu hết dao thường không thể đâm thủng được đâu. Vì làm từ da quái vật nên việc chỉnh sửa kích cỡ cũng rất dễ dàng. Chú sẽ ưu đãi thêm, tặng kèm đôi giáp vai này với giá năm mươi nghìn của cậu."
Tôi không nghĩ ông ta đang lừa mình, nhưng vẫn dùng Giám định Cơ bản lên các món đồ cho chắc.
Áo khoác sói quỷ. Phòng thủ +6. Kháng lửa +5%.
Găng tay sói quỷ. Phòng thủ +3. Kháng lửa +3%.
Vậy chúng đúng là da sói quỷ. Chiếc áo khoác sẽ bảo vệ ngực và nách ở phía trước, trong khi phía sau chỉ có những sợi dây da đơn giản để cố định, giúp cho thiết kế trở nên nhẹ nhàng. Đôi găng tay gồm hai phần, một đeo ở cổ tay và một ở cẳng tay, bảo vệ tôi từ khớp ngón đến khuỷu tay. Chúng làm tôi liên tưởng đến đôi găng tay dùng trong môn kendo. Trong game, chúng chẳng có gì đặc sắc, nhưng đôi găng tay màu đen này ở ngoài đời trông ngầu thật. Tôi rất thích.
"Nếu có thêm chút tiền, chú đã có thể lấy cho cậu cả đồ bảo vệ chân rồi," người quản lý nói. "Không phải lúc nào cậu cũng mua được giáp sói quỷ rẻ thế này đâu, cậu chủ ạ!"
Ông giải thích rằng tuần trước vừa mua được một lô da sói quỷ lớn với giá cực hời từ một party chuyên săn loài này. Vì có mối quan hệ tốt với họ, ông bán giáp sói quỷ với giá thấp hơn thị trường. Sói quỷ xuất hiện ở tầng sáu của hầm ngục và có xác suất thấp rơi ra da của chúng. Sau khi thuộc và xử lý, da sẽ có màu đen tuyền như thế này.
"Cảm ơn chú," tôi nói. "Cháu lấy cả hai."
"Hân hạnh được phục vụ! Cậu muốn mặc thử ngay không?"
Tôi trang bị găng tay, giáp vai và áo khoác, sau đó rút thanh kiếm thuê ra. Tôi háo hức nhìn vào chiếc gương toàn thân gần đó để chiêm ngưỡng dáng vẻ chiến binh fantasy của mình... Than ôi, với thân hình quá khổ này, trông ngầu là một điều xa xỉ. Tôi trông giống một tên phản diện vô danh trong mấy bộ anime cuối thập niên chín mươi hơn.
Thôi thì, khi nào tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ quay lại mua giáp chân sau. Dù sao thì, tôi có lẽ sẽ lại chọn da sói quỷ để cho đồng bộ. Cái máu game thủ trong tôi sẽ không yên lòng cho đến khi sưu tầm đủ set.
Trong lúc chờ giáp được điều chỉnh, tôi bắt chuyện phiếm với người quản lý. Ông cho biết thị trường đang biến động, giá cả đang tăng vì nguồn cung kim loại, quặng và dược phẩm từ hầm ngục không đáp ứng kịp nhu cầu phiêu lưu và khám phá hầm ngục đang tăng vọt gần đây. Lúc đưa cho tôi một phiếu giảm giá, ông còn cảnh báo tôi phải cẩn thận vì tình trạng bạo lực giữa các mạo hiểm giả ngày càng phổ biến.
Giờ đã có trang bị mới, tôi vô cùng háo hức được thử nghiệm nó trong hầm ngục.
~*~
Hôm nay, tôi dự định đến tầng bốn, nơi các mạo hiểm giả bắt đầu chạm trán với bẫy, dù chúng khá hiếm. Một vài trong số đó sẽ biến mất sau khi kích hoạt và xuất hiện lại ở nơi khác sau một thời gian. Hầu hết các bẫy đều nằm ở những vị trí cố định, vì vậy tốt nhất là nên ghi nhớ nơi mình đã gặp chúng, dù đã sập hay chưa.
Trong DEC, quái vật cũng có thể dính bẫy, một điều mà tôi thấy khá hài hước. Nếu biết vị trí của một cái bẫy đang hoạt động, bạn có thể lợi dụng nó để chống lại quái vật. Nhưng tầng bốn chỉ có những hố sụt không gây chết người vì chúng không có cọc hay lưỡi dao ở dưới đáy. Quái vật nhiều nhất cũng chỉ bị trẹo mắt cá chân. Để tiêu diệt chúng, bạn sẽ phải dùng vũ khí tầm xa hoặc phép thuật. Hiện tại, tôi chỉ có vũ khí cận chiến thuê từ xưởng của trường, nên tôi sẽ đi săn theo phong cách thông thường mà không cần dùng đến bẫy.
~*~
Được rồi, mình đang ở tầng bốn, tôi nghĩ. Mất ba tiếng để đến được đây... Chắc đi xuống tầng năm sẽ nhanh hơn nếu muốn ra ngoài.
Ở tầng năm, tôi có thể sử dụng một "cánh cổng" để đi lại giữa đó và tầng một. Tôi không chắc nó có hoạt động trong thế giới này không, vì tôi chưa thấy ai khác sử dụng nó cả. Nhưng đó lại càng là lý do để tôi mạo hiểm xuống tầng năm và thử xem sao.
Khu vực nghỉ ở tầng bốn là một không gian mở với trần cao khoảng ba mươi mét. Một tòa nhà tám tầng dành cho việc lưu trú đã được xây dựng vừa khít trong không gian đó. Một nhà hàng chiếm trọn tầng một với bảng giá sang chảnh đặt bên ngoài lối vào.
Nhà trọ Đuôi Heo. Giá phòng: bốn mươi nghìn yên một đêm. Bữa sáng: một nghìn năm trăm yên.
Trời ạ, đúng là cắt cổ.
Tôi lướt xem các bài đánh giá của nhà trọ trên máy tính bảng, hầu hết đều có nội dung tương tự nhau: "giá năm sao cho một nhà nghỉ tồi tàn!" Tôi cũng muốn thử ở lại đây để được tắm rửa và trải nghiệm cảm giác đột kích hầm ngục đích thực. Nhưng không may, nó nằm ngoài khả năng của một mạo hiểm giả cấp thấp như tôi, người phải vất vả lắm mới gom góp được năm mươi nghìn cho vũ khí và áo giáp.
Nhà trọ dường như đang đón khá nhiều khách du lịch, những người cần có thị thực và Thẻ Mạo hiểm giả nước ngoài để vào hầm ngục. Người ta có thể đi đến tầng bốn một cách an toàn và không cần chiến đấu, miễn là họ đi theo các con đường chính nối liền các tầng. Tôi có thể nhận ra một vài gương mặt ngoại quốc trong khu vực ghế ngồi bậc thang. Có hàng chục hầm ngục trên khắp thế giới, nhưng ở Nhật Bản chỉ có một, nên đây là điểm đến hiển nhiên cho du khách.
Thay vì đặt phòng, các mạo hiểm giả chọn dựng lều hoặc trải chiếu ngủ co ro gần rìa khu vực nghỉ. Với mức giá cắt cổ như vậy, điều này cũng dễ hiểu. Ngoài ra, còn có các quầy giao dịch ma thạch và các gian hàng bán đồ ăn nướng.
Lịch trình của tôi khá eo hẹp, nên tôi quyết định bỏ qua các tiện nghi và đi thẳng đến điểm săn của mình.
~*~
Tầng bốn ít đông đúc hơn tầng ba, nhưng nhiều mạo hiểm giả xem đây là địa điểm farm chính của họ. Tôi lách ra khỏi khu nghỉ nhộn nhịp, đi theo con đường chính xuống tầng năm cho đến khi đến ngã rẽ vào phòng orc. Trên đường, tôi đi qua vài cái hố trên mặt đất, là những hố bẫy đã bị người khác kích hoạt. Với số lượng bẫy đã sập trong phòng, khả năng tôi dính phải một cái là không cao.
Căn phòng orc ở tầng bốn mà tôi đã chọn có kích thước tương đương với phòng ở tầng ba. Nhưng quái vật xuất hiện ở đó đều từ level 4 trở lên, như trùm orc, cung thủ goblin và pháp sư goblin. Thỉnh thoảng, một binh lính goblin level 5 sẽ xuất hiện ngẫu nhiên thay cho cung thủ goblin. Lũ này có lượng HP thấp, nên có thể giết chúng bằng một nhát đâm sau lưng hoặc một đòn duy nhất khi chúng bất động, và bạn sẽ nhận được trọn vẹn điểm kinh nghiệm của level 5.
Một party mạo hiểm giả đã vào phòng orc đầu tiên mà tôi nhắm đến, và họ đang chiến đấu bên trong, vì vậy tôi đi đến phòng orc gần nhất tiếp theo.
Tôi liếc mắt nhìn vào trong.
Chúng kia rồi, tôi nghĩ. Hai cung thủ goblin, một trùm orc. Tên trùm đang mặc giáp ngực.
Không lãng phí thời gian, tôi bắt đầu cuộc đi săn trong ngày. Tôi rút chốt một quả lựu đạn choáng, ném vào trong và nhắm chặt mắt cho đến khi ánh sáng lóe lên biến mất.
Khi ánh sáng tắt, tôi lao vào phòng, tìm hai tên cung thủ goblin có HP thấp và chém vào chân chúng. Lũ goblin đánh rơi cung, tôi liền giẫm lên bẻ gãy. Tôi để mặc chúng nằm đó, bị thương nhưng vẫn còn sống, rồi đâm kiếm vào hông tên trùm orc.
"Ooh gaaar!" nó gầm lên, lảo đảo.
Nó cố gắng đứng vững và vung vũ khí lên, nhưng tôi nhanh hơn. Giờ tôi đã level 5, đòn tấn công của tôi đã có uy lực hơn hẳn, khiến cây chùy của con orc bay văng khỏi tay nó. Tôi đâm thẳng kiếm vào cái cổ dày của nó.
Tôi đợi một chút trước khi kết liễu con goblin đang quằn quại đầu tiên, rồi xử lý nốt con cuối cùng. Cuối cùng tôi mới có cơ hội để thở.
Sau khi vung kiếm trong trận này, tôi nhận ra sức mạnh của mình đã tiến bộ hơn hẳn so với lần đầu tiên vào hầm ngục, ngay cả khi đang chịu debuff của Glutton. Dù thanh kiếm bây giờ nặng ngang với cây chùy tôi đã bỏ, tôi vẫn có thể vung nó dễ dàng bằng cả hai tay. Cảm giác giống như khi vung cây gậy gỗ ở level 1, và sự nhanh nhẹn của tôi cũng đã cải thiện.
Tôi vẫn béo, nặng hơn một trăm ký lô, nhưng đã có thể chạy được. Nếu cứ tiếp tục lên cấp, có lẽ tôi sẽ có thể hành động như một siêu nhân trong phim, ngay cả với cân nặng hiện tại. Điều đó vừa thú vị, lại vừa có chút đáng sợ.
~*~
Cuộc đột kích hôm nay diễn ra suôn sẻ. Nhờ các đòn tấn công bất ngờ và tận dụng lúc kẻ địch bất động, tôi đã rút ngắn được thời gian chiến đấu. Vì chúng chỉ hồi sinh sau mỗi mười phút, tôi thừa sức xử lý cả ba con quái vật. Bất cứ khi nào thấy một con quái vật gần đó trong lúc rảnh rỗi, tôi sẽ đâm lén nó hoặc dụ nó vào phòng để tiêu diệt. Trong hơn hai giờ, tôi đã hạ gục được bốn mươi kẻ địch.
Tôi đã hơi hoảng khi một tên trùm orc lang thang bên ngoài phòng tấn công mình. Nhưng so với lúc level 4, tôi đã có thể theo kịp chuyển động của nó tốt hơn, nên cuộc chiến không quá khó khăn. Kinh nghiệm này cho thấy việc lên cấp giúp cải thiện khả năng chiến đấu tổng thể bằng cách tăng cường sức mạnh thể chất và thị lực động.
Hôm nay, tôi không hề gặp một binh lính goblin nào. Nhớ lại con trùm orc ở tầng ba, tôi nhận ra xác suất chạm trán ngẫu nhiên trong thế giới này thấp hơn nhiều so với trong game.
Tôi nhặt được hai cây cung nhưng đã vứt đi vì chúng không phải là vật phẩm ma thuật và dây cung đã bị đứt, nghĩa là bán phế liệu cũng chẳng ai mua.
Khi đến lúc phải về, tôi đi xuống tầng năm thay vì lên tầng ba để thử nghiệm cánh cổng. Tầng năm cũng nhộn nhịp mạo hiểm giả, với các cửa hàng, quầy bán đồ ăn và khu vực nghỉ ngơi. Do thời điểm trong ngày, rất nhiều lều đã mọc lên đây đó, với các party đang ăn uống bên trong. Việc họ dựng lều gần phòng cổng như thế này cho thấy cánh cổng không phải là kiến thức phổ biến, hoặc không thể sử dụng được.
Dựa vào bản đồ trong đầu từ game, tôi nhớ lại rằng mình sẽ đến phòng cổng nếu rẽ trái từ khu vực nghỉ và đi bộ một cây số. Trong phòng, tôi thấy một vòng tròn ma thuật với các hình dạng hình học phức tạp được khắc trên tường. Nếu tôi truyền ma thuật của mình vào vòng tròn và đăng ký, tôi sẽ được dịch chuyển đến cổng của tầng một. Ít nhất là tôi hy vọng như vậy.
Các mạo hiểm giả có job cao cấp là Sorcerer có thể học một kỹ năng ma thuật để tạo ra các cánh cổng. Vì cứ mỗi năm tầng lại có một phòng cổng, tôi không vội học nó. Mặc dù đó chắc chắn là một kỹ năng tuyệt vời. Một Sorcerer có thể dùng nó để đưa cả party của mình đến nơi an toàn trong trường hợp khẩn cấp.
Khi đến phòng cổng, tôi nhìn vào trong nhưng không thấy ai. Cả khu vực chỉ có mình tôi! Điều này đã trả lời cho thắc mắc trước đó của tôi: cánh cổng không phải là kiến thức phổ biến. Nhưng như vậy có nghĩa là các mạo hiểm giả ở các tầng sâu hơn phải mất hàng tuần, thậm chí hàng tháng để di chuyển từ tầng một đến địa điểm farm của họ.
Ý tưởng đăng bài ẩn danh về các phòng cổng lên mạng thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi đã gạt nó đi. Các cánh cổng có thể đẩy nhanh tốc độ khám phá hầm ngục, nhưng đồng thời cũng sẽ củng cố sức mạnh cho bọn khủng bố và các tổ chức bạo lực khác, đẩy thế giới vào tình trạng hỗn loạn hơn. Sớm muộn gì bí mật này cũng sẽ bị lộ, nhưng tôi sẽ không phải là người khơi mào.
Sau khi xác nhận chỉ có một mình, tôi bắt đầu truyền ma thuật vào vòng tròn. Các rãnh trong vòng tròn bắt đầu phát sáng màu xanh đậm, và tôi nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp của một cơ chế đang được kích hoạt. Cánh cổng hiện ra, một vũng nước màu tím xoáy tròn, tỏa sáng lấp lánh.
"Vậy là nó hoạt động thật! Được rồi, vào thôi!" tôi reo lên.
Có thể sẽ có mạo hiểm giả trong phòng cổng ở tầng một, nhưng tôi không cần phải lo lắng vì đằng nào cũng không biết trước được. Thế là, tôi nhảy vào.
Một tiếng vù vù lướt qua, và không gian xung quanh thay đổi trong chớp mắt. Ở phía bên kia, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng tối.
"Khoan đã, đây không phải là tầng một. Mình đang... ở trong trường học?"
Nơi này có một vòng tròn ma thuật, nghĩa là đây đúng là một phòng cổng. Dù căn phòng trông giống một lớp học bình thường của Cao trung Mạo hiểm giả, nó lại không có cửa sổ. Khoảng hai mươi giây trôi qua trong khi tôi quan sát xung quanh, rồi cánh cổng đóng lại, chỉ còn lại vòng tròn ma thuật trên tường. Ở phía đối diện, ai đó đã chất đống bàn ghế dựa vào tường.
Tôi bước ra khỏi căn phòng cổng tối tăm. Hành lang càng làm tôi tin chắc rằng mình đang ở trong trường. Khi tôi leo lên cầu thang, mọi thứ đã được xác nhận. Tôi nhận ra lối vào tầng một của trường, điều đó có nghĩa là phòng cổng nằm ở tầng hầm.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy...? Sao lại có một phòng cổng bên ngoài hầm ngục được?"
Hồi còn chơi game, tôi đã thường xuyên sử dụng các cánh cổng, nhưng chúng chưa bao giờ đưa tôi ra ngoài hầm ngục. Đây là một diễn biến đáng lo ngại. Nếu hầm ngục và các quy tắc của nó hoạt động khác với game, thì lợi thế của tôi với tư cách là một cựu game thủ sẽ giảm đi đáng kể, và có thể tôi sẽ phải thay đổi toàn bộ kế hoạch của mình.
Tại sao lại có một phòng cổng ở đây? Nó là nhân tạo sao? Nhưng nếu Nhật Bản có công nghệ đó, chúng ta đáng lẽ đã tiến xa hơn vào hầm ngục. Tôi quay lại phòng cổng và kiểm tra nó từ trên xuống dưới, trong ra ngoài, nhưng không thấy gì bất thường.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, tôi có thể vào hầm ngục từ bên trong trường học mà không cần đi qua cổng an ninh. Ban đầu, tôi đã định dùng kỹ năng cổng hoặc vật phẩm ma thuật để đưa gia đình mình vào hầm ngục, nhưng giờ một giải pháp mới đã xuất hiện. Thêm nữa, tôi đã chán ngấy việc phải chen chúc qua đám đông mỗi khi muốn vào hầm ngục.
Từ giờ trở đi, lẻn vào đây mới là thượng sách.