“Soutaaa!” Mẹ tôi gọi với lên từ dưới nhà. “Kaoru đến đón con này!”
Không hiểu bằng cách nào mà gã Piggy này lại hẹn được cô bạn thuở nhỏ Kaoru cùng đến trường từ hồi cấp hai, và cô ấy vẫn giữ lời hứa đó cho đến tận khi lên Trường Cao trung Mạo hiểm giả.
Có một cô nàng xinh đẹp thế này tới đón mỗi ngày ư? tôi thầm nghĩ. Mày đúng là một thằng khốn may mắn đấy, Piggy.
Tôi vơ vội bộ đồng phục rồi lao xuống cầu thang.
Kaoru đang đứng đợi, tay khoanh trước ngực. Dù không để lộ sự khó chịu ra mặt, cô cũng chẳng buồn che giấu nó.
“Tớ đợi nãy giờ đấy, Souta,” cô càu nhàu. “Mà thôi kệ. Đi thôi.”
“Được thôi,” tôi đáp.
Kaoru quay gót, mái tóc tung bay, rồi rảo bước nhanh.
Tôi vội vàng bước lên ngang hàng, định đi cạnh cô ấy, nhưng Kaoru lại tăng tốc để duy trì một khoảng cách giữa chúng tôi.
Hiểu ý, tôi liền đi chậm lại, lùi về phía sau cô ấy và không nói thêm lời nào.
Nếu đã ghét Piggy đến thế, tại sao cô ấy lại phải cất công đến đón tôi làm gì?
Trường chỉ cách nhà vài trăm mét, chẳng đủ thời gian cho một cuộc trò chuyện ra hồn.
Tôi không thắc mắc, vì được đi chung đường với cô ấy đã là một ân huệ quá lớn rồi.
Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ khác là cô ấy cứ liên tục liếc trộm tôi. Việc này rất dễ nhận ra; vì đang đi phía trước, cô ấy phải ngoảnh đầu lại mới nhìn được tôi, và mỗi lần bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy lại vội vàng quay mặt đi.
Lẽ nào tình yêu của chúng tôi đã nhen nhóm trở lại? Chắc là không rồi, nhưng ý nghĩ đó cũng đủ giúp tôi giải khuây trên đường đi bộ qua thị trấn.
Không khí mùa xuân buổi sáng hôm ấy se lạnh, một nhiệt độ hoàn hảo cho cái cơ thể mập mạp và đẫm mồ hôi của tôi.
Đường phố gần như vắng lặng. Vài cô chú lao công đang quét những cánh hoa anh đào cuối mùa rụng từ hàng cây gần như đã trơ trụi dọc đường.
Chúng tôi không gặp nhiều học sinh khác khi đi qua cổng chính, vì hầu hết đều ở trong ký túc xá.
Tôi tiến đến tủ giày và cất giày vào trong. Khoảnh khắc này có một ý nghĩa đặc biệt.
Nó đánh dấu sự khởi đầu thật sự cho cuộc sống cao trung của tôi. Hay ít nhất là cuộc sống cao trung lần thứ hai.
Tuy nhiên, tôi nhận ra một nhóm học sinh đang nhìn chằm chằm vào mình và thì thầm to nhỏ.
Mình quên sửa lại đầu tóc rối bù à? Tôi vừa đi theo Kaoru vào lớp vừa dùng tay vuốt lại tóc.
“Này!” một đứa bạn cùng lớp gọi tôi. “Nghe nói cậu thua cả slime cơ à!”
“Slime á?” tôi lặp lại.
“Ừ. Cậu bị một con slime ở tầng một hầm ngục đánh cho tơi tả rồi phải nhờ người đến cứu.”
Cậu ta nói đúng một nửa. Đêm qua, tôi đã được cứu khỏi hầm ngục sau khi bị nhiều con slime tấn công. Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường trong bệnh xá của Hội Mạo hiểm giả. Lớp mỡ dày cui của tôi đã hấp thụ phần lớn sát thương và ngăn chặn những tổn thương nghiêm trọng, nên họ đã cho tôi xuất viện ngay khi tôi hồi phục. Tiện thể, tôi còn nghe lỏm được một nhân viên phàn nàn: “Khiêng được cậu lên cái giường này đúng là cả một kỳ công.”
Nhưng dù sao đi nữa…
“Khoan đã, sao tất cả các cậu đều biết chuyện đó?” tôi hỏi.
“Ai đó ở lớp khác đã thấy đội cứu hộ khiêng cậu ra,” một người trả lời. “Tin này lan khắp trường rồi!”
“Làm thế quái nào mà cậu lại thua một con slime được?” một học sinh khác chen vào.
“Thảm hại thật. Đến trẻ con còn xử lý được chúng nó cơ mà!”
“Thật luôn!” một đứa khác đồng tình. “Vô dụng đến mức nào chứ?! Ha ha ha!”
Tôi không hề bị slime đánh bại. Tôi chỉ thử nghiệm một chiêu thức khó để xem nó có hiệu quả không, và nó đã thành công. Sau đó, nó hút cạn mana của tôi, khiến tôi tối sầm mặt mũi và ngất đi.
Tuy nhiên, tôi không thể thú nhận bất cứ điều gì trong số đó mà không tiết lộ kiến thức từ game, thứ mà dường như không ai ở đây hiểu được. Lộ ra những thông tin như thế có thể khiến tôi bị đưa vào danh sách truy sát. Rốt cuộc, đây là một thế giới nguy hiểm, nơi bọn khủng bố vẫn đang lộng hành.
Cả lớp sẽ nghĩ tôi bị điên, và tôi cũng không muốn điều đó.
Tôi bịa ra một cái cớ nhạt nhẽo để cho qua chuyện: “À, ừm… Chỉ là hôm đó tôi không được khỏe cho lắm. Ha ha.”
Thế nhưng, đám bạn cùng lớp không định để tôi yên dễ dàng như vậy.
“Thôi đi, tớ biết cậu có điểm số tệ nhất khối rồi, nhưng thế này thì lố bịch quá!” một đứa chế nhạo.
“Cậu đang bôi tro trát trấu vào mặt Lớp E đấy!”
“Đúng thế, nói hay lắm!” một đứa khác hùa theo. “Mà có phải chỉ mình tớ thấy không, hay là cậu ta cũng bốc mùi nữa?”
“Ừ, mà trông cậu ta cũng giống hệt một con heo,” đứa thứ ba nói. “Biết rồi, từ giờ chúng ta sẽ gọi cậu là Piggy.”
“Piggy?!” một đứa khác lặp lại, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Chết tiệt, mình thành trò cười cho cả thiên hạ rồi! tôi nghĩ. Xấu hổ chết đi được.
Đây có phải là lý do Kaoru cứ liếc nhìn tôi suốt quãng đường đến trường không? Giờ nghĩ lại, trong ánh mắt cô ấy có thoáng một chút khinh bỉ. Giá như cô ấy báo trước cho tôi một tiếng. Dù sao thì chuyện cũng đã vỡ lở rồi, có biết trước cũng chẳng thay đổi được gì.
Hơn nữa, cả lớp đã nghĩ ra biệt danh Piggy sớm hơn so với trong game. Điều này có nghĩa là không phải mọi thứ đều diễn ra theo cốt truyện của DEC sao? Dù sớm hay muộn thì họ cũng sẽ bắt đầu gọi tôi là Piggy thôi.
Tôi vẫn đang vò đầu bứt tai không hiểu tại sao skill đó lại được kích hoạt, trong khi tôi chưa hề gán Void Slicer vào ô skill và lượng mana của tôi cũng thấp hơn mức yêu cầu. Thêm vào đó, skill triệu hồi Jörmungandr lại không hề hoạt động, vậy rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra?
Tôi vẫn còng lưng trên bàn, mải mê suy nghĩ về thí nghiệm cho đến khi thầy Murai bước vào.
“Ngồi xuống,” thầy nói. “Đến giờ sinh hoạt rồi.” Sau đó, thầy viết lịch trình trong ngày lên bảng trắng.
“Đầu tiên, tất cả các em sẽ tự giới thiệu. Sau đó là một buổi định hướng, nơi các em sẽ biết các lớp học ở đây sẽ diễn ra như thế nào và cách sử dụng các cơ sở vật chất của trường. Tiếp theo, thầy sẽ hướng dẫn các em cách vào hầm ngục…” Thầy Murai dừng lại, rồi nhìn tôi. “Mặc dù, thầy nghe nói có một em đã nhanh chân hơn thầy rồi.”
Cả lớp được một trận cười vỡ bụng.
“Được rồi, vào phần giới thiệu nào,” thầy tiếp tục. “Hmm, hãy bắt đầu từ bạn ngồi gần cửa lớp nhất rồi đi vòng quanh.”
Trong khi hầu hết học sinh từ Trường Cấp hai Mạo hiểm giả sẽ được xếp vào các Lớp A đến D, những thành viên của Lớp E lại là các thí sinh từ bên ngoài, đến từ nhiều trường cấp hai khác nhau. Ít nhất, có một trường hợp đến từ một công việc văn phòng ở thế giới khác.
Tôi quyết định lướt qua những gì mình biết về các học sinh từ DEC trong lúc cả lớp tự giới thiệu.
Người bắt đầu đầu tiên chính là thủ lĩnh của cả đám.
“Tớ là Yuuma Akagi. Tớ đến từ một nơi gọi là Trường Cấp hai Higashi ở Tokyo. Tớ chiến đấu bằng kiếm một tay và muốn trở thành một Warrior trong tương lai.”
Chàng trai cuốn hút với mái tóc đỏ rực này chính là nhân vật chính của DEC, Akagi. Với đủ sự rèn luyện, cậu ta có thể nhận được job đặc biệt là Hero, một job cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nhiên, hầu hết người chơi đã ngừng sử dụng cậu ta sau khi các bản DLC cho phép tạo ra những nhân vật tùy chỉnh còn mạnh hơn.
Dù vậy, Akagi vẫn rất mạnh và có các chỉ số đặc biệt cao. Cậu ta là nhân vật mà tôi phải để mắt tới, vì những lựa chọn của cậu ta có thể châm ngòi cho những sự kiện nguy hiểm nhất của trò chơi.
“Rất vui được gặp các bạn. Tên mình là Sakurako Sanjou. Mình đến từ Hokkaido và muốn trở thành một Priest. Mình có thể sử dụng cả vũ khí cùn và trượng.”
Sanjou, hay còn gọi là Pinky, là một trong những nữ chính của DEC và là nhân vật được người hâm mộ vô cùng yêu thích. Cô có mái tóc mềm mại, bồng bềnh và thân hình hơi mũm mĩm, nhưng việc luyện tập trong hầm ngục sẽ sớm giúp cô trưởng thành thành một cô gái nổi bật với thân hình đồng hồ cát hoàn hảo.
Một trong những bản DLC cho phép người chơi sử dụng cô làm nhân vật chính, thêm vào nhiều tuyến truyện mới và khả năng hẹn hò với dàn nhân vật nam điển trai trong game. Sau khi hoàn thành đủ các quest, cô có thể nhận được job Thánh Nữ. Trong chế độ Boys’ Love, cô có thể trở thành một Sorcerer. Đúng như mong đợi từ một nhân vật chính, các chỉ số của cô cực kỳ cao, và cô có thể trở thành một nhân vật mạnh mẽ, thậm chí còn hơn cả Akagi. Nhìn vẻ ngoài đáng yêu của cô, không ai có thể ngờ tới điều đó.
“Rất vui được gặp tất cả các bạn. Tôi là Naoto Tachigi, đến từ Chiba. Tôi muốn trở thành một Wizard.”
Tachigi là bạn cùng phòng của Akagi trong ký túc xá. Cậu ta xuất thân từ một gia đình samurai, và dòng dõi đó đã định hình nên thái độ của cậu, khiến mọi người thường nghĩ cậu ta lạnh lùng. Tuy nhiên, họ đã hoàn toàn sai lầm. Cậu ta là một chàng trai thân thiện và chu đáo hiếm có. Nhiều fan nữ đã phải xuýt xoa trước cặp đôi giữa một Akagi sôi nổi và một Tachigi trầm tính hơn. Người chơi có nhân vật nữ cũng có thể phát triển một mối tình lãng mạn với cậu ta.
“Rất vui được gặp tất cả các bạn. Tớ là Kaoru Hayase. Tớ đến từ Kanagawa và muốn trở thành một Warrior. Tớ giỏi nhất là dùng kiếm.”
Kaoru là một nữ chính khác sở hữu vẻ đẹp và năng lực thuộc hàng siêu phẩm. Piggy là nhân vật phản diện trong tuyến truyện của cô, và hắn ta đã bị đuổi học, vì vậy tôi cần phải theo dõi sát sao sự tiến triển của cô. Cô sống ở nhà bên cạnh Piggy và cũng đã đính hôn với cậu ta. Mặc dù ghét Piggy, cô thường xuyên phải ở cùng cậu ta, như lúc đi học. Tôi vẫn chưa thể hiểu rõ mối quan hệ của họ thân thiết đến mức nào, và tôi không có kế hoạch quấy rối cô như Piggy trong game. Vì vậy, tôi hy vọng mối quan hệ của chúng tôi sẽ cải thiện.
Mối lo ngại cấp bách hơn là ảnh hưởng của cô đối với những tàn dư trong tâm trí của Piggy. Nó sẽ quằn quại trong đau đớn mỗi khi tôi thấy Kaoru và Akagi thân thiết với nhau. Tôi cần phải tìm ra một cách nào đó để giải tỏa cảm giác đó một cách nhất quán, nếu không sự tiêu cực sẽ xâm chiếm tâm trí tôi.
Nhưng có một người mà tôi cần phải để mắt tới vì một lý do hoàn toàn khác.
“Kotone… Kuga. Đến từ Aichi. Tôi sẽ dùng đoản kiếm và cung. Tôi muốn trở thành một Archer.”
Cô ấy là một nhân vật quest không thể thiếu trong main quest “Cuộc nổi dậy của Kuga”. Mái tóc bob khiến cô trông giống như một cô gái Nhật Bản bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng Kotone thực chất là một đặc vụ bí mật sinh ra ở Mỹ, làm việc cho một bộ phận mật vụ của Hoa Kỳ và đã chuyển đến trường với một danh tính giả. Sau khi tiến triển tuyến truyện của cô, trò chơi buộc người chơi phải lựa chọn giữa việc hợp tác với cô để đánh bại một nhóm khủng bố hoặc hạ gục cô vì tội đánh cắp bí mật nhà nước.
Tại thời điểm này, điều an toàn nhất là giữ khoảng cách với cô ấy.
Có một lý do tại sao tất cả các học sinh cho đến giờ đều nói về việc nhận các job trung cấp thay vì các job cao cấp. Chỉ một số ít các mạo hiểm giả giỏi nhất thế giới này mới có được các job chuyên gia, đó không phải là một mục tiêu thực tế cho hầu hết học sinh.
Tất nhiên, luôn có ngoại lệ.
“Ta là Hiroto Majima, con trai cả và là người thừa kế của Katsuyuki Majima, người đứng đầu một gia đình samurai bán quý tộc ở Niigata. Vũ khí của ta là một thanh kiếm, và ta sẽ nhận job Samurai! Ta đang tìm kiếm các vai trò hỗ trợ để tham gia party của mình!”
Hắn nhìn về phía tôi và nói: “Không bao gồm ngươi đâu đấy.”
Lời xúc phạm của hắn càng khiến cho việc không ai khác cho tôi vào party của họ trở nên chắc chắn hơn, vì vậy tôi sẽ phải rửa sạch thanh danh của mình bằng cách nào đó. Hắn đến từ một gia đình samurai, và việc đối đầu với một người từ tầng lớp thượng lưu của xã hội này sẽ đòi hỏi sự cẩn trọng.
Tiếp theo là một cô gái mà tôi khá yêu mến.
“Tên mình là Satsuki Oomiya, đến từ Kochi. Mình dự định sử dụng sách ma pháp hoặc chùy làm vũ khí, và mình muốn trở thành một Wizard. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé!”
Cô là một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, tết tóc thành hai bím hai bên và buộc gọn ở đuôi. Trong game, cô đã hành động như một lớp trưởng không chính thức, cố gắng đoàn kết các học sinh Lớp E chống lại sự phân biệt đối xử của các lớp khác. Hành động của cô đã lọt vào mắt xanh của các học sinh lớp trên và các phe phái khác nhau trong trường, dẫn đến sự sụp đổ của cô. Liệu cô có phải chịu số phận tương tự trong thế giới này không?
Buổi giới thiệu tiếp tục với những chàng trai đẹp và những cô gái xinh đẹp lần lượt đứng lên. Tôi nổi bật như một cái gai trong mắt giữa dàn học sinh gần như toàn trai xinh gái đẹp của Lớp E, nhưng sự tự ti sẽ chỉ kéo tôi xuống mà thôi.
Lượt của tôi là cuối cùng. Tôi vẫn chưa quyết định mình muốn job gì, nên sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định chọn Priest. Với các chỉ số của tôi hiện tại, đó là lựa chọn hợp lý nhất.
“Tôi là Souta Narumi đến từ Kanagawa. Tôi đang dùng một cây gậy làm vũ khí, và tôi muốn trở thành một Priest. Mong mọi người giúp đỡ!”
Tôi giơ tay làm dấu hòa bình, hy vọng sẽ gây được tiếng cười, nhưng đáp lại chỉ là một loạt những lời thì thầm ác ý.
“Gậy á, thật không?”
“Vậy đó là mạo hiểm giả tệ hại nhất lịch sử à.”
“Nghe nói cậu ta thua cả slime.”
“Còn mong đợi gì khác từ một tên Piggy chứ?”
Này, biệt danh của tôi thì liên quan quái gì chứ?! tôi nghĩ thầm và thở dài.
Một khởi đầu thật tuyệt vời cho cuộc sống cao trung của tôi…
“Được rồi,” thầy Murai nói. “Chúng ta có thể bắt đầu buổi định hướng ngay bây giờ. Theo thầy và đi cùng cả nhóm.”
Thầy sẽ dẫn chúng tôi đi tham quan các cơ sở vật chất của trường.
Chỉ cần liếc qua cửa sổ lớp học cũng đủ thấy trường có rất nhiều cơ sở vật chất đáng tự hào. Hào hứng muốn xem thầy sẽ cho chúng tôi xem những gì, tôi nhập vào cùng cả lớp và theo chân thầy Murai đi khắp sân trường.
Có rất nhiều thứ để xem. Trường Cao trung Mạo hiểm giả không chỉ tập trung vào việc đột kích hầm ngục mà còn cả việc học tập học thuật. Họ đã đầu tư những khoản tiền khổng lồ vào các phòng học đặc biệt cho việc học, âm nhạc và nấu ăn, cũng như các tài liệu giảng dạy, thiết bị khoa học và phương tiện giáo dục nghe nhìn. Tất cả những điều này khiến ngôi trường cao trung công lập mà tôi từng theo học ở Nhật Bản trông như một lũ keo kiệt. Chỉ riêng phòng thu âm thôi cũng đã tốn cả một gia tài.
Ngân sách dồi dào của chính phủ cho phép trường có chính sách chi tiêu thoải mái. Thêm vào đó, một dòng quyên góp không bao giờ cạn từ các doanh nghiệp tư nhân bắt tay với các quan chức đã khiến chi tiêu của trường cao hơn nhiều so với một trường học bình thường.
“Hãy đảm bảo các em theo kịp việc học của mình,” thầy Murai nói khi dẫn chúng tôi tham quan những căn phòng này. “Nếu các em chỉ tập trung vào hầm ngục, các em sẽ không được thăng lên các lớp cao hơn đâu.”
Sau lời khuyên đầy khích lệ đó, thầy dẫn chúng tôi ra khỏi tòa nhà chính để kiểm tra các cơ sở vật chất bên ngoài.
Khi thầy nói “thăng lớp”, thầy đang đề cập đến hệ thống của trường cho phép học sinh chuyển lớp vào cuối học kỳ một và học kỳ hai dựa trên thành tích của họ trong hầm ngục và bài tập trên lớp. Nếu thành tích của một học sinh đủ tốt, họ có thể lên Lớp D hoặc C vào cuối năm, ngay cả khi bắt đầu ở Lớp E. Tuy nhiên, học sinh chỉ có thể được thăng lên một lớp cao hơn lớp hiện tại của mình. Để đạt được Lớp A từ khi bắt đầu ở Lớp E sẽ đòi hỏi phải được thăng lớp ở bốn trong số sáu cơ hội trong suốt ba năm học. Ngược lại, thành tích kém có thể dẫn đến việc bị hạ lớp.
Tốt nghiệp Trường Cao trung Mạo hiểm giả ở Lớp A sẽ được tuyển thẳng vào Đại học Mạo hiểm giả, vì vậy việc thăng lớp được các học sinh Lớp E vô cùng khao khát. Việc này sẽ đòi hỏi một nỗ lực khổng lồ. Các học sinh Lớp E sẽ phải đuổi kịp trình độ kỹ năng của các lớp cao hơn mặc dù thiếu kinh nghiệm trong hầm ngục. Một người như tôi, với kiến thức sâu rộng về trò chơi, có thể có cơ hội, nhưng đó là một rào cản lớn đối với các học sinh Lớp E khác.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chúng tôi đến một tòa nhà có kích thước vượt trội so với mọi thứ khác.
“Đây là đấu trường,” thầy Murai giải thích. “Nó nằm trong trường phép thuật và có thể chịu được sát thương từ việc luyện tập các skill. Bên trong có đủ loại vũ khí cùn và dụng cụ kim loại để các em sử dụng. Hãy nhớ rằng các em phải nộp đơn yêu cầu khi muốn sử dụng nó.”
Học sinh có thể luyện tập các skill và đấu tập với nhau trong khu vực này. Mặc dù có thể làm điều này ở bên ngoài, họ cần đảm bảo không vô tình làm hỏng tài sản của trường khi tung ra các skill mạnh mẽ. Thầy Murai nói thêm rằng việc luyện tập ở đây là cần thiết để tiến lên Đại học Mạo hiểm giả hoặc tham gia Giải đấu Đấu trường.
Thành thạo trong chiến đấu là rất quan trọng, nhưng tôi dự định tập trung vào việc lên level, vì đó là cách tăng sức mạnh hiệu quả nhất ở level thấp của tôi.
Tiếp theo, thầy Murai dẫn chúng tôi đến một căn phòng có mùi thuốc thoang thoảng. “Đây là bệnh xá,” thầy nói. “Vào các ngày trong tuần, sẽ luôn có ít nhất một giáo viên có job Priest túc trực ở đây, người có thể chữa trị các vết thương và bệnh tật bằng ma thuật Medium Restoration. Hãy đến đây nếu các em bị thương trong một cuộc đột kích hầm ngục hoặc trong quá trình luyện tập.”
Một Priest trẻ tuổi đẹp trai mỉm cười và vẫy tay với chúng tôi.
Chấn thương trong quá trình luyện tập có lẽ là chuyện thường ngày. Vũ khí có thể đã được làm cùn để an toàn hơn, nhưng đập vào người khác vẫn sẽ gây ra sát thương. Medium Restoration đủ mạnh để phục hồi một hoặc hai ngón tay bị mất, vì vậy tôi rất tin tưởng vào khả năng của bệnh xá. Dù vậy, tôi chỉ mong không bao giờ phải cần đến họ.
Rời bệnh xá, thầy Murai dẫn chúng tôi đến một con đường có nhiều nhà xưởng khác nhau. Một trong những tòa nhà có đủ loại vũ khí dựng dựa vào tường, và ở phía sau phòng là một vài chiếc búa máy cùng các thiết bị để rèn kim loại. Mục đích của nhà xưởng này có lẽ là để tinh luyện thép và các kim loại khai thác từ hầm ngục để sản xuất vũ khí.
“Các nhà xưởng ở đây phát triển và nghiên cứu vũ khí, trang bị và các vật phẩm ma thuật,” thầy Murai giải thích. “Các cơ quan bên ngoài cũng vận hành một vài quầy hàng thực phẩm ở đây, vì vậy hãy cư xử đúng mực khi các em đến đây.”
Rõ ràng, chúng tôi có thể thương lượng với các thợ rèn của nhà xưởng nếu mang nguyên liệu thô đến cho bất kỳ đơn đặt hàng trang bị nào. Tôi đã cân nhắc điều này nếu tìm thấy vật liệu tốt trong các cuộc đột kích của mình, vì một số kim loại trong hầm ngục có chứa ma thuật. Tuy nhiên, tôi muốn biết các lựa chọn khác của mình để có được giá trị tốt nhất. Một số cửa hàng trong hội chấp nhận đơn đặt hàng làm vũ khí mới. Tôi cũng có thể trao đổi vật liệu lấy vũ khí và trang bị trong các cửa hàng ẩn trong hầm ngục một khi đã đạt đến level đủ cao. Có lẽ tôi có thể đặt yêu cầu với ông Tatsu nếu trở thành bạn thân với Kaoru, nhưng lựa chọn đó không thực sự khả thi.
“Các nhà xưởng cũng cho học sinh mượn vũ khí,” thầy Murai tiếp tục, “vì vậy nếu em nào chưa có, hãy ghé qua sau để mượn một cái. Các em sẽ không tìm thấy bất kỳ vũ khí hàng đầu nào ở đây, nhưng chúng đủ tốt để giúp các em vượt qua mười tầng đầu tiên của hầm ngục.”
Đặc quyền này đến thật đúng lúc với tôi vì cây gậy của tôi đã bị gãy trong hầm ngục ngày hôm trước. Tôi liếc nhìn các loại vũ khí và nhận thấy họ có kiếm và chùy với nhiều kích cỡ và trọng lượng khác nhau. Chất lượng của chúng có vẻ khá tốt, và việc mượn một cái ở đây sẽ hợp lý hơn là liều tiền mua một món đồ tồi trong một cửa hàng.
Thầy Murai hộ tống chúng tôi rời khỏi các nhà xưởng và hướng về tòa nhà câu lạc bộ của trường. Tòa nhà này có các phòng dành riêng cho các hoạt động câu lạc bộ và cơ sở đào tạo. Giống như phần còn lại của trường, số tiền đổ vào nó thật đáng kinh ngạc. Logo của các công ty gần như bao phủ mọi thứ trong tầm mắt, quảng cáo cho các nhà tài trợ đã cung cấp cho trường máy móc tập luyện, vũ khí và kinh phí.
“Các em sẽ thấy rằng tất cả các hoạt động câu lạc bộ trong trường này đều xoay quanh hầm ngục,” thầy Murai giải thích. “Mỗi câu lạc bộ tập trung vào một loại vũ khí hoặc job cụ thể, vì vậy nếu có job nào các em muốn tìm hiểu thêm hoặc một loại vũ khí nào các em muốn cải thiện, các em nên tham gia một câu lạc bộ. Sẽ có một hội chợ câu lạc bộ vào cuối tuần này, vì vậy các em nên đến đó và suy nghĩ xem mình muốn tham gia câu lạc bộ nào nếu các em quan tâm.”
Tôi nhớ rằng có một câu lạc bộ bắn cung và hai câu lạc bộ kiếm thuật, Câu lạc bộ Kiếm thuật Thứ nhất và Câu lạc bộ Kiếm thuật Thứ hai, có các nhà tài trợ khác nhau và là nơi quy tụ của các phe phái đối địch.
Các câu lạc bộ là những điểm nóng cho nhiều sự kiện trong game, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào vì tôi muốn dành càng nhiều thời gian càng tốt để đột kích hầm ngục. Tôi sẽ đăng ký vào câu lạc bộ tốt nhất: câu lạc bộ về nhà! Lý do thực sự cho việc không tham gia là để tránh bị bắt nạt và đánh nhau. Các câu lạc bộ cũng có lợi ích, nhưng tôi không muốn phải chịu những trải nghiệm khó chịu đó. Tôi sẽ để nhân vật chính làm điều đó thay tôi.
Điểm dừng chân cuối cùng của chúng tôi là cổng hầm ngục. Trường đã cho xây dựng tất cả các cơ sở vật chất xung quanh cổng để tận dụng tối đa trường phép thuật, vốn có bán kính một trăm năm mươi mét. Học sinh cần phải đi qua các rào chắn vé của Hội Mạo hiểm giả để vào hầm ngục. Người ta có thể đến gần cổng trong khuôn viên trường, nhưng không thể vào nếu không đi qua an ninh.
“Nếu em nào chưa đăng ký Thẻ Mạo hiểm giả của mình tại hội,” thầy Murai nói, “hãy điền vào mẫu này để chúng ta có thể in chúng ra ngay bây giờ.”
Vậy hóa ra tôi có thể lấy Thẻ Mạo hiểm giả của mình mà không cần đến hội. Không sao cả. Nó đã giúp tôi vào hầm ngục sớm hơn vài ngày.
“Được rồi,” thầy Murai nói, nhìn xuống đồng hồ. “Bây giờ là lúc nghỉ trưa.”
Thầy chỉ vào một tòa nhà đối diện. “Đó là nhà ăn. Hãy nhớ mua sổ coupon nếu các em muốn ăn ở đó thường xuyên.”
Nhà hàng có chỗ ngồi ngoài trời, và lối vào nhà ăn đã đông đúc học sinh. Họ trò chuyện với nhau và xem các thực đơn được dán bên ngoài.
Tuân theo mệnh lệnh réo rắt của dạ dày, tôi bước tới và liếc nhìn thực đơn.
Suất đặc biệt hàng ngày chỉ có hai trăm tám mươi yên… Và nó đi kèm với cơm và súp miso không giới hạn?!
Mình có thể sẽ không mang cơm trưa nữa nếu vài trăm yên có thể mua được một bữa ăn thịnh soạn như vậy! tôi nghĩ. Dạ dày của tôi gầm lên tán thành.
“Chúng ta sẽ tập trung lại tại quảng trường trước Hội Mạo hiểm giả lúc 1 giờ chiều. Thầy muốn các em tự chia thành các nhóm từ ba đến năm người trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc,” thầy Murai nói thêm.
Việc thành lập một party với các mạo hiểm giả khác là một thông lệ tiêu chuẩn trong các cuộc đột kích hầm ngục đề phòng bất cứ điều gì xảy ra, chẳng hạn như kích hoạt một cái bẫy nguy hiểm hoặc bị quái vật phục kích.
Nhưng với tất cả những tin đồn về tôi đang lan truyền, liệu có ai mời tôi không?
Tôi vểnh tai lên để nghe lỏm các cuộc trò chuyện xung quanh mình.
“Có ai muốn lập party với tớ không?” một người hỏi. “Tớ muốn hai vai trò chiến đấu và hai vai trò hỗ trợ.”
“Này, mọi người, tớ cần một nhóm!” một người khác nói. “Tớ có thể sử dụng Magic Arrow!”
“Chúng tớ muốn thêm một vai trò chiến đấu và một vai trò hỗ trợ,” người thứ ba nói, “và chúng tớ ưu tiên những người có skill Search. Có ai không?”
“Này, cậu. Muốn tham gia với tớ không?”
“Ồ, có lẽ?”
Các học sinh đã lao vào các chiến dịch tuyển dụng và tự quảng cáo trước cả khi họ đặt món ăn.
Có vẻ như những người có skill tấn công là được săn đón nhất, tôi nghĩ. Cũng phải thôi.
Các bạn cùng lớp của tôi đang ưu tiên các skill tấn công hơn là ma thuật chữa bệnh. Vài tầng đầu tiên không có các bẫy chết người hay quái vật mạnh, ngoại trừ một vài khu vực đặc biệt. Vì vậy, các nhóm có nhiều vai trò chiến đấu hơn sẽ hiệu quả hơn.
“Akagi, cậu có muốn tham gia nhóm của chúng tớ không?” Kaoru hỏi.
Cô và Pinky đã kéo Tachigi sang một bên và đang gọi Akagi. Một vài cô gái đã tranh giành quyền mời Akagi vào nhóm của họ.
Thằng khốn may mắn… với vẻ ngoài điển trai ma mị và skill Sword Mastery nghe có vẻ tuyệt vời, ai cũng muốn có một phần của cậu ta. Nhưng cậu ta đã từ chối các lời đề nghị và thay vào đó tham gia nhóm của Kaoru, và bốn người họ dường như đang rất hợp nhau.
Chết rồi, tôi nghĩ. Tâm trí của Piggy sẽ suy sụp mất nếu mình không thể tự đánh lạc hướng! Việc mình là một kẻ cô độc đã đủ tệ rồi. Mình gần như sắp khóc, và mình không cần tâm trí của hắn làm cho nó tồi tệ hơn!
“Chào mọi người,” Oomiya, người có trách nhiệm, nói và chỉ về phía một khu vực trống trong nhà ăn. “Có những bàn trống ở đằng kia, vì vậy chúng ta hãy lấy chỗ ngồi đi. Chúng ta có thể tiếp tục sắp xếp party trong khi ăn để không chặn cửa ra vào nhà ăn.”
Tuân theo, các học sinh đặt túi của họ lên ghế và đi đến quầy ăn trưa. Tôi vội vàng theo sau họ để gọi món, hy vọng nó sẽ giúp tôi xóa tan những suy nghĩ tiêu cực của Piggy.
Suất đặc biệt hàng ngày hôm nay là một bữa ăn cân bằng gồm cơm, súp miso, cá nục chiên giòn, salad và rau muối. Tôi vun đầy cơm lên đĩa của mình và trở về chỗ ngồi.
“Ăn thôi nào!” Oomiya nói.
Theo tiếng gọi của cô, mọi người bắt đầu bữa ăn của mình. Trong khi ăn, các bạn cùng lớp của tôi cho nhau xem màn hình chỉ số trên thiết bị đầu cuối của họ và cố gắng tiếp thị bản thân.
Thành phần của party đầu tiên của một mạo hiểm giả sẽ không quan trọng lắm về lâu dài. Mọi người đều coi trọng nó vì đây là cuộc đột kích hầm ngục đầu tiên đối với hầu hết họ.
Tôi tự mời mình vào các cuộc trò chuyện của họ và tình cờ nói rằng tôi cũng có một skill khởi đầu.
Những lời đề nghị của tôi đã bị từ chối một cách lịch sự—à không, thẳng thừng—và tôi cảm thấy muốn khóc.
Công bằng mà nói, skill Glutton của tôi nghe giống như một lời bào chữa cho việc tại sao tôi luôn đói và có thể ăn nhiều hơn là bất cứ thứ gì hữu ích.
Chỉ vài phút sau khi bữa ăn bắt đầu, các học sinh đã tập hợp thành các party hoàn chỉnh. Họ đều đang vui vẻ, và ai đó đã đề nghị họ đi thuê vũ khí.
“Trước đó,” một người nói, “có ai chưa tìm được party không? Ồ… Chỉ có Piggy thôi.”
“Ai lại muốn một gã trong party của mình mà lại bị một con slime hạ gục chứ?”
“Cậu ta thực sự thua một con slime à? Có phải vì cậu ta béo không?”
“Thôi nào các cậu, ai đó cho cậu ta tham gia đi,” một người nói, trước khi vội vàng nói thêm, “À, nhưng cậu không thể tham gia nhóm của chúng tớ đâu. Chúng tớ đủ người rồi.”
Cuộc sống học đường của tôi đã chạm đáy trong tuần đầu tiên. T-Tôi không khóc đâu. Chỉ là có chút phấn hoa bay vào mắt thôi, thế thôi.
Tuy nhiên, số phận đã không hoàn toàn bỏ rơi tôi.
“Vì Chúa, cậu ấy đã vượt qua kỳ thi để vào đây mà, nhớ không? Cậu có thể tham gia party của chúng tớ nếu muốn.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, và đang mỉm cười với tôi là một thiên thần… Chà, không. Đó là Oomiya.
“C-C-Cậu nói thật chứ?!” tôi thốt lên. “Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Lớp trưởng Oomiya vừa mới đánh bật hội trưởng hội học sinh khỏi vị trí đầu trong danh sách nhân vật yêu thích của tôi.
“Khoan đã!” một cô gái dễ thương đeo kính phản đối. Có vẻ như cô ở trong party của Oomiya. “Satsuki, cậu không nghiêm túc về việc mời cậu ta chứ?”
Sự miễn cưỡng của cô là điều dễ hiểu, với những tin đồn đang xoay quanh tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ không đầu hàng sự cô đơn mà không chiến đấu!
Nở một nụ cười rạng rỡ, ngây thơ nhất, tôi nói: “Cảm ơn đã cho tớ tham gia!”
Đây là một party toàn nữ, nên tôi có một chút phấn khích.
“Tuyệt vời,” Oomiya nói. “Tớ sẽ cho những người khác biết chúng ta không thể tham gia cùng họ.” Sau đó, cô đi đâu đó.
Tôi nhìn cô gái đeo kính, người giải thích rằng họ đã lên kế hoạch tham gia một nhóm ba cô gái khác. Oomiya sẽ thông báo cho họ rằng họ không thể thành lập một party nữa vì họ đã nhận tôi vào, và các party có giới hạn năm người.
À, giờ tôi cảm thấy hơi áy náy.
Khi Oomiya trở lại, cô kéo ghế lại gần tôi hơn để chúng tôi có thể lên kế hoạch chiến lược cho cuộc đột kích.
Cô có đôi mắt to, tròn, hơi cong lên ở khóe mắt và rất dễ thương. Mùi hương dầu gội đáng yêu của cô khiến tâm trí của Piggy trở nên phấn khích; có lẽ đó là tâm trí của tôi.
“Tớ nghĩ chúng ta nên tìm hiểu thêm một chút về nhau và điểm mạnh của mỗi người,” Oomiya nói. “Tớ sẽ bắt đầu trước. Tớ là Satsuki Oomiya, và đây là chỉ số của tớ.”
Cô mở màn hình trạng thái trên thiết bị đầu cuối của mình và cho chúng tôi xem.
Kiểm tra các con số, tôi nhận thấy độ nhanh nhẹn của cô cao hơn dự kiến so với một người muốn trở thành Wizard. Cô cũng có một skill tên là Detection, cho phép cô phát hiện quái vật ở gần. Trong DEC, cô đã trở thành một Wizard, nhưng với vóc dáng nhỏ và nhanh nhẹn như vậy, job Thief phù hợp với cô hơn.
“Tuyệt, đến lượt tớ. Tớ là Risa Nitta. Ban đầu tớ muốn trở thành Archer, nhưng mà, tớ đang bắt đầu nghĩ có lẽ mình thích thứ gì đó thiên về phép thuật hơn.”
Nitta đeo kính và có mái tóc thẳng, dài ngang vai. Cô có vẻ ngoài tinh tế khiến từ “xinh đẹp” có vẻ là một mô tả tốt hơn “dễ thương”, và cô phù hợp với hình mẫu nhân vật chị gái. Cách nói chuyện nhẹ nhàng và cử chỉ dịu dàng của cô khiến cô có vẻ chậm chạp. Nhưng có điều gì đó trong mắt cô khiến tôi cảm thấy như một tâm trí lạnh lùng, tính toán đang ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài của cô.
Là một người có nguyện vọng trở thành Archer, cô đã mang theo một cây cung trên lưng.
“Được rồi, còn tớ—” tôi bắt đầu.
“Chúng tớ biết cậu là ai rồi,” Nitta ngắt lời. “Mọi người đều biết. Narumi, phải không? Cậu nổi tiếng lắm. Cậu thực sự thua một con slime à?”
“Risa, đừng nhắc lại chuyện đó!” Oomiya thốt lên.
“Không, không sao đâu,” tôi nói và tiếp tục phần giới thiệu của mình. “Tớ đã nói với mọi người rằng tớ muốn trở thành một Priest, nhưng tớ sẵn lòng đóng vai trò chiến đấu vung chùy của mình.”
Tôi nổi tiếng vì tất cả những lý do sai lầm. Sự yếu đuối bị nhận thức đã cản trở sự tiến bộ trong hệ sinh thái “kẻ mạnh làm vua” của Trường Cao trung Mạo hiểm giả. Có lẽ tôi nên xua tan những tin đồn khi nghe về chúng.
Các y tá đã đo lường và cập nhật chỉ số của tôi sau khi tôi được đưa đến bệnh xá ngày hôm qua, vì vậy tôi quyết định cho hai cô gái xem.
“Chà, cậu đã level 3 rồi…” Nitta nhận xét. Sau đó cô nhíu mày và nghiêng đầu bối rối. “Khoan đã, vậy là, cậu hẳn đã giết một đống slime và goblin để lên được đó, phải không? Hay là cậu được power level*… Không, tớ đoán là không. Không ai làm thế ở hai tầng đầu tiên cả.”
*TIPS: Power leveling: Khi một người chơi level thấp nhờ sự trợ giúp của một người chơi level cao hơn để nhận điểm kinh nghiệm và lên level nhanh chóng và an toàn.
Sự bối rối của cô là có cơ sở. Các mạo hiểm giả level 3 không nên thua slime, và cách duy nhất tôi có thể lên được level 3 là bằng cách đánh bại slime thành công.
“Hôm đó tớ bắt đầu cảm thấy không khỏe, đó là lý do,” tôi trả lời.
“Tớ biết là nó vô lý mà,” Oomiya bình luận. “Không ai có thể vào được trường này nếu họ không thể đánh bại một con slime.”
Tôi ngạc nhiên về mức độ thân thiện của Oomiya với tôi. Cô không hề có chút dè dặt nào về việc ở cùng party.
Nitta cũng khiến tôi thấy lạ, vì tôi không nhớ đã từng thấy cô trong game. Tại sao một người xinh đẹp như vậy lại bị bỏ ra khỏi câu chuyện? Có lẽ cũng không có gì lạ. Các nhân vật chỉ được lên hình nếu họ có mối liên hệ nào đó với nhân vật chính hoặc một nữ chính.
Chúng tôi đã hoàn thiện đội hình mà chúng tôi sẽ sử dụng trong hầm ngục trong khi ăn, sau đó đi đến các nhà xưởng vũ khí. Thầy Murai đã giải thích rằng để thuê vũ khí, chúng tôi sẽ phải đăng ký chúng vào thiết bị đầu cuối của mình. Quá trình này cũng miễn phí, vì vậy tôi dự định thuê một cái nếu tôi tìm thấy một cái mình thích. Các nhà xưởng chỉ có vũ khí thép thông thường, vì vậy không có cái nào sử dụng quặng ma thuật được khai thác từ hầm ngục, nhưng để mua một cái ngay lập tức sẽ tốn kém như một chiếc PC.
“Cậu nghĩ sao về cái này?” Oomiya hỏi.
“Chà, xem cây cung này này!” Nitta nói. “Tớ nghĩ tớ sẽ lấy cái này.”
Nitta và Oomiya xem lướt qua các lựa chọn với sự phấn khích và tiếng cười khúc khích.
Tôi tham gia cùng họ trong khu vực cho thuê để tìm một cây chùy tốt và nhặt một cái lên để cảm nhận cảm giác cầm nắm. Các vũ khí kim loại nặng như chì trong tay tôi, ngay cả những cái nhỏ, và chúng sẽ rất khó mang theo. Một vũ khí bằng gỗ sẽ dễ dàng hơn cho tôi để vung với chỉ số sức mạnh thấp của mình.
Tôi phát hiện ra một cây chùy gỗ có gai trông giống như chùy của troll, vì vậy tôi đã chọn nó.
“Sắp một giờ rồi,” Oomiya nói, “nên chúng ta nên quay lại chỗ thầy Murai.”
“Narumi,” Nitta nói, “cậu tốt hơn hết là cho chúng tớ thấy một người level 3 làm việc như thế nào đấy, được chứ?”
“Cứ tin ở tớ!” tôi đáp.
Chúng tôi len lỏi qua đám đông người ra vào Hội Mạo hiểm giả và đến không gian họp mặt. Chắc phải có hàng ngàn người vì nhiều mạo hiểm giả đang kiểm tra lần cuối các kế hoạch đột kích của họ. Một số người đã trải chiếu trên mặt đất và bán hàng hóa, giống như một khu chợ trời. Mặc dù họ cần giấy phép để bán hàng trên đường phố, lượng người qua lại đảm bảo lợi nhuận.
Tôi nhìn về phía điểm hẹn đã định trước của chúng tôi gần tháp đồng hồ. Hầu hết cả lớp đã đến và đang trò chuyện với nhau.
Tôi đứng cạnh Oomiya và Nitta trong khi chúng tôi đợi thầy Murai, và tôi lắng nghe các cuộc thảo luận của các bạn cùng lớp để giết thời gian.
“Tớ đã level 2 rồi,” một người nói.
“Chà, tuyệt vời thật!”
“Tớ nghe nói một anh chàng ở lớp khác đã qua level 10 rồi.”
Tôi thu thập được rằng Akagi, nhóm của cậu ta và tôi không phải là những người duy nhất đã đột kích hầm ngục vào cùng ngày chúng tôi nhận được thiết bị đầu cuối của mình, nhưng chúng tôi thuộc thiểu số. Hầu hết lớp của chúng tôi đã dành thời gian trong thư viện của hội để nghiên cứu và làm thủ tục giấy tờ.
Giới hạn độ tuổi mười lăm của chính phủ không có nghĩa là một người đã tốt nghiệp cấp hai có thể nhảy vào hầm ngục. Họ trước tiên cần phải tham gia các khóa học, trải qua đào tạo tại chỗ và làm các bài kiểm tra. Toàn bộ quá trình sẽ mất ít nhất hai tháng kể từ khi họ nộp đơn để nhận Thẻ Mạo hiểm giả cấp mười của mình.
Việc ghi danh tại Trường Cao trung Mạo hiểm giả đi kèm với lợi ích là được in ra một Thẻ Mạo hiểm giả cấp chín bằng cách xuất trình thiết bị đầu cuối do trường cấp cho một nhân viên của hội. Bạn sẽ đến hầm ngục nhanh hơn bằng cách chờ học kỳ bắt đầu thay vì thông qua quy trình thông thường.
Vì vậy, cơ hội duy nhất để đến thăm hầm ngục đối với các học sinh Lớp E là trong ba ngày kể từ ngày đầu tiên đi học. Hầu hết họ thay vào đó đã dành thời gian đó để nghiên cứu quái vật, đặt hàng trang bị và vũ khí, luyện tập làm việc nhóm với party của họ và xem xét Hội Mạo hiểm giả.
Điều đó có vẻ quá thận trọng đối với tôi, tôi nghĩ. Nhưng có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy nếu tôi không biết DEC từ trong ra ngoài.
Đúng lúc đó, một nhóm mạo hiểm giả ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua.
Một trong số họ là một mạo hiểm giả vai trò chiến đấu mặc một bộ giáp toàn thân sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời và mang một thanh kiếm lớn có trang trí lòe loẹt. Phía sau anh ta là một số mạo hiểm giả vai trò hỗ trợ đeo mặt nạ và áo choàng có hoa văn ma thuật được dệt vào vải của họ.
Họ đang đeo huy hiệu của Trường Cao trung Mạo hiểm giả, vậy họ cũng phải là học sinh. Họ phải là học sinh năm ba nếu huy hiệu của họ có màu đó.
Trường đã thực hiện một quy tắc yêu cầu học sinh phải đeo huy hiệu của trường trên ngực trong các cuộc đột kích hầm ngục vào giờ học để phân biệt họ với các mạo hiểm giả thông thường. Sẽ khó để phân biệt nếu không có nó với tất cả các trang bị mà các mạo hiểm giả mặc.
Tôi cho rằng họ ở khoảng level 20. Rất ít mạo hiểm giả tụ tập tại hội cao hơn level 10, vì vậy trang bị nặng đòi hỏi chỉ số sức mạnh cao để trang bị đã nổi bật.
Các mạo hiểm giả khác gần đó bắt đầu thì thầm với nhau, nhìn chằm chằm vào nhóm.
“Nhìn trang bị của họ kìa! Ai đó nói họ học ở Trường Cao trung Mạo hiểm giả.”
“Họ thực sự level 20 à?”
“Thật không thể tin được một học sinh cao trung có thể lên level cao như vậy.”
Không một lời báo trước, người đàn ông mặc giáp toàn thân kích hoạt Aura của mình. “Tránh ra. Các người đang cản đường ta.”
Các mạo hiểm giả lao đi khỏi Aura mạnh mẽ, đáng sợ của hắn và dọn đường. Các học sinh năm ba đi qua lối mở với vẻ mặt tự mãn như thể nơi này là của họ.
Này, này, này, tôi nghĩ. Level cao không cho anh cái quyền bắt nạt người thường đâu!
Tôi nhớ lại khi một trong những tay sai của Kariya đã sử dụng Aura của hắn lên chúng tôi. Tôi cảm thấy như một con quái vật khổng lồ đã siết chặt móng vuốt của nó quanh trái tim tôi, và tên tay sai đó còn không mạnh bằng những gã này. Cái cách những tên khốn này đã sử dụng skill đó lên những người dân thường chỉ vì họ cản đường khiến tôi muốn ngồi lại với đội ngũ tuân thủ của trường và chất vấn họ vì đã không làm tròn công việc của mình.
Thấy cảnh này, tôi nhớ ra rằng các học sinh level cao cũng hung hăng như vậy trong game. Có lẽ tôi cũng sẽ hành động hơi tự mãn nếu tôi ở level của họ. Nhưng tôi không muốn trở thành như họ, vì vậy tôi sẽ cần phải để mắt đến bản thân mình vì thật kinh khủng khi xem hành vi của họ.
Thầy Murai kiểm tra đồng hồ và nói: “Đến giờ rồi. Mọi người đã ở đây cả chưa?”
Trước khi thầy Murai kịp điểm danh, Akagi chạy về phía chúng tôi từ hướng trường và thở hổn hển nói: “Em… xin lỗi. Vì đã… đến muộn.”
Kaoru, Pinky và Tachigi vội vã chạy theo sau cậu ta, tất cả đều thở không ra hơi. Họ đã quên mất thời gian khi đang chọn vũ khí cho thuê tại nhà xưởng.
Việc chọn đúng vũ khí là vấn đề sinh tử đối với các mạo hiểm giả, vì vậy việc dành thời gian để cân nhắc các lựa chọn của họ là điều hoàn toàn đúng đắn. Tôi ước gì họ ngừng thu hút quá nhiều sự chú ý về mình. Điều đó đang khiến tâm trí của Piggy phát điên vì ghen tị.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi,” thầy Murai nói. “Thầy muốn tất cả các em chọn một thành viên làm đội trưởng party. Đội trưởng của các em sau đó sẽ báo cáo cho thầy tên của những người trong party của mình.”
Đội trưởng của chúng tôi rõ ràng là Oomiya.
“Ngay sau khi các em báo cho thầy biết ai trong party của mình,” thầy Murai tiếp tục, “các em có thể đến hầm ngục. Các em đi qua rào chắn này bằng cách quét thiết bị đầu cuối trên tay mình qua máy này.”
Từng người một, các đội trưởng party báo cáo và thầy Murai đưa cho họ những huy hiệu có logo của Trường Cao trung Mạo hiểm giả để ghim lên ngực các thành viên. Sau đó, party quét thiết bị đầu cuối của họ vào máy và bắt đầu đi về phía cổng.
Hầm ngục không quá đông đúc vào giữa trưa, và chúng tôi đã đến được cổng mà không cần phải xếp hàng. Các bạn cùng lớp của tôi đi qua bề mặt màu đen, kỳ lạ của cổng một cách dễ dàng, nhưng cá nhân tôi không nghĩ mình sẽ bao giờ quen được với cảm giác ghê tởm, dính nhớp đó.
Lớp chúng tôi tập hợp lại bên trong hầm ngục tại một điểm gần cổng, và thầy Murai thông báo lịch trình cho chuyến đi của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ đi bộ xuống con đường chính đến tầng hai, sau đó quay lại. Thầy muốn chúng tôi đi theo nhóm và thường xuyên theo dõi vị trí của mình trên bản đồ của thiết bị đầu cuối. Mỗi party chỉ định một thành viên của họ để giữ màn hình thiết bị đầu cuối mở và xem bản đồ, người đó sau đó sẽ hướng dẫn party về phía tầng hai.
Một hàng dài các mạo hiểm giả kéo dài trên con đường chính nối cổng tầng một với tầng hai. Thỉnh thoảng một con slime sẽ xuất hiện chỉ để bị chém hạ ngay lập tức, vì vậy nhóm của chúng tôi không có quái vật để săn.
Việc thuê một vũ khí mới chẳng có tác dụng gì cả, tôi nghĩ.
Tôi cảm thấy tiếc cho những học sinh đã thuê vũ khí nặng và giờ phải vác chúng đi mà không có gì để dùng. Một trong những cậu bé trông đặc biệt chán nản. Cậu ta đã khoe khoang với một số cô gái, nhưng bây giờ cậu ta không có cách nào để thể hiện.
“Nhiều người quá,” Nitta nhận xét. “Cứ như chúng ta lạc vào một điểm du lịch vậy.”
“Ừ,” Oomiya đồng ý. “Chúng ta sẽ phải rời khỏi con đường chính để thoát khỏi đám đông.”
Mặc dù số lượng người đã làm tôi ngạc nhiên trước đây, nhưng việc nó trở nên đông đúc với các mạo hiểm giả từ khắp Nhật Bản là điều tự nhiên. Các con đường chính dẫn giữa các tầng là những khu vực đông đúc nhất, luôn có một hàng dài các mạo hiểm giả không ngớt từ đầu đến cuối. Cách duy nhất để săn quái vật ở tầng một là đi lệch khỏi con đường chính hoặc đi vào ban đêm khi ít người hơn.
Tầng này gần như trống rỗng trong game vì những người duy nhất bên trong hầm ngục là người chơi, và hầu hết sẽ không ở lại lâu trong khu vực đầu. Một số khía cạnh của trò chơi đã không tồn tại khi chuyển sang thực tế.
Sau khi đi bộ khoảng hai cây số từ cổng, con đường phía trước mở ra một không gian thoáng đãng. Vô số đèn được lắp đặt trên trần nhà chiếu xuống chúng tôi. Nhìn vào đó gần như chói mắt. Về phía sau của khu vực là một cầu thang dẫn đến tầng hai, cùng với các biển chỉ dẫn đến trạm sơ cứu, nhà vệ sinh và các cơ sở vật chất khác.
Đây là điểm đến cuối cùng cho buổi định hướng của chúng tôi.
Sau khi thầy Murai điểm danh, lớp học của chúng tôi bắt đầu. Chúng tôi đi xuống cầu thang, vào một khu vực rộng lớn khác. Có các máy bán hàng tự động và một khu vực nghỉ ngơi phục vụ các bữa ăn nhẹ rẻ hơn khu vực hạ cánh của tầng một. Thầy Murai cảnh báo chúng tôi rằng giá cả sẽ tăng lên khi chúng tôi đi sâu hơn vào hầm ngục, và thầy khuyên chúng tôi nên dự trữ đồ ăn trước khi đi đột kích trong tương lai.
Tôi đã phát hiện ra một số phương tiện vận chuyển nhỏ đi qua con đường chính trên đường đi của chúng tôi, và tôi nhận ra chúng cung cấp các nguồn cung cấp cho các dịch vụ này. Tầng thứ tư thậm chí còn có một khách sạn và các quầy trao đổi vật phẩm mà chỉ những người giàu có và những người đi nghỉ dưỡng mới tận dụng vì chúng rất đắt. Vì người chơi có thể lướt qua các tầng đầu bằng cách sử dụng chức năng dash, không ai đã sử dụng khách sạn trong game.
“Chúng ta sẽ kết thúc sớm một chút hôm nay,” thầy Murai nói. “Tùy các em quyết định về nhà hay ở lại với party của mình để săn quái vật. Các lớp học sẽ bắt đầu theo lịch trình bình thường từ ngày mai, vì vậy hãy đảm bảo đến đúng giờ.”
Vẫn còn sớm. Mới chỉ hơn hai giờ một chút.
Oomiya mời tôi khám phá tầng một, nhưng tôi không thể chờ đợi để đột kích tầng hai, vì vậy với một trái tim nặng trĩu, tôi đã từ chối lời đề nghị của cô. Đi đột kích với một cặp gái xinh nghe có vẻ rất vui, nhưng tôi không thể chống lại sự thôi thúc lao sâu hơn vào hầm ngục.
“Hãy cho bọn goblin đó thấy tài của cậu nhé!” Oomiya nói một cách khích lệ, mỉm cười, rồi chúng tôi chia tay.
Thật tình, tôi tự nhủ, Oomiya và Nitta xinh quá. Sự hấp dẫn của các học sinh là một lý do nữa để yêu thích Trường Cao trung Mạo hiểm giả. Kaoru rất lộng lẫy, nhưng Oomiya và Nitta cũng rất xinh đẹp ngay cả khi họ không phải là nữ chính.
Nếu tôi chơi đúng bài ở trường, tôi có thể sẽ được trải qua kỳ nghỉ hè của mình được bao quanh bởi những cô gái dễ thương—đó sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ phải không?
Tôi khó có thể chờ đợi được.
~*~
Kaoru Hayase
May mắn đã mỉm cười với tôi trong vài ngày đầu tiên ở Trường Cao trung Mạo hiểm giả, mang đến ba người bạn đồng hành tuyệt vời—Yuuma, Naoto và Sakurako—vào cuộc đời tôi.
Tôi đã có cơ hội nói chuyện với Yuuma vào ngày đầu tiên. Chà, là tôi đã tiếp cận cậu ấy, nhưng vẫn vậy. Việc phiêu lưu đã làm cả hai chúng tôi thích thú, và trong sự phấn khích, chúng tôi đã đồng ý cùng nhau đột kích hầm ngục. Tôi rất vui vì chúng tôi đã làm vậy vì nó đã dẫn đến một trong những ngày thứ Bảy tuyệt vời nhất trong đời tôi.
Tôi rất hạnh phúc khi có những người bạn mà tôi có thể dựa vào khi tôi không chắc cách tốt nhất để trở nên mạnh mẽ hơn, đột kích hầm ngục, hoặc nâng cao điểm số của mình để vào Lớp A. Không có họ, tôi sẽ phải tự mình mò mẫm.
Yuuma vừa dũng cảm, vừa tham vọng, lại còn sở hữu tài năng thiên bẩm để làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn. Cậu ấy đã nói với tôi trước cuộc đột kích rằng cậu ấy chỉ được huấn luyện một chút về kiếm thuật và không tự tin vào kỹ năng của mình, nhưng sau đó tôi đã thấy cậu ấy chém hạ những con goblin đang lao về phía chúng tôi. Tư thế của cậu ấy thật hoàn hảo, thật huy hoàng. Và cậu ấy trông thật ngầu khi đã không hề nao núng đứng lên chống lại bọn côn đồ từ Lớp D. Tôi là một cô gái tuổi teen, vậy làm sao tôi có thể chứng kiến cảnh đó mà trái tim không rung động cho được chứ?
Naoto trông có vẻ cau có, nhưng tôi đã thay đổi ý kiến khi biết cậu ấy chu đáo và lịch lãm đến mức nào. Tôi cũng phát hiện ra rằng cậu ấy biết gần như mọi thứ về ma thuật. Kiếm là chuyên môn của tôi, vì vậy tôi không quen thuộc với ma thuật. Nếu tôi trở thành một mạo hiểm giả hạng nhất, tôi cuối cùng cũng sẽ phải hợp tác với một người sử dụng ma thuật. Việc có được kinh nghiệm chiến đấu với Naoto và học hỏi từ cậu ấy sẽ rất quý giá cho tương lai của tôi.
Không phải là tôi có ý xấu, nhưng vẻ ngoài và tính cách đáng yêu của Sakurako ban đầu không làm tôi hy vọng nhiều về màn trình diễn của cô trong hầm ngục. Khi chúng tôi bước vào trận chiến cận chiến, cô đã nhanh như chớp, thành thạo ma thuật chữa bệnh và chú ý đến mọi thứ xảy ra trong trận chiến. Tôi không thể tin đó là cuộc đột kích đầu tiên của cô! Tôi phải ngả mũ thán phục cô. Cô thậm chí có thể có nhiều tiềm năng hơn cả Yuuma.
Những người bạn đồng hành đáng kinh ngạc của tôi đều có tài năng, nhưng tôi không có tài năng bẩm sinh như họ. Điều duy nhất tôi có thể đóng góp là kiếm thuật mà tôi đã luyện tập từ khi còn nhỏ. Nhóm đó đã giúp cho ngay cả một người như tôi cũng có thể trở nên hữu ích.
Tôi sẽ phải nỗ lực cải thiện bản thân nếu tôi muốn xứng đáng ở bên cạnh họ. Vì vậy, tôi cần phải tăng cường luyện tập để họ có thể tin tưởng giao phó lưng của mình cho tôi trong trận chiến.
Tôi đã sẵn sàng và sẵn lòng dốc hết tâm sức cho cuộc sống học đường của mình!
Tuy nhiên, ngày hôm sau ở trường lại là một sự thất vọng.
Buổi định hướng của chúng tôi chỉ là một chuyến đi đến con đường chính, tầng hai, và quay lại. Không có trận chiến nào hay bất cứ điều gì mới để xem—tôi đã đi qua con đường đó rồi.
“Quái vật ở tầng một quá yếu,” Yuuma nói, nghe có vẻ chán nản. “Họ ít nhất cũng nên đưa chúng ta đến tầng ba.”
Chúng tôi không phải là những mạo hiểm giả level 1, vì vậy buổi này không phải là buổi kích thích nhất. Ngay cả tầng hai bây giờ cũng là một cuộc dạo chơi trong công viên đối với chúng tôi.
“Chúng ta có thể làm những gì mình muốn khi việc này kết thúc,” Sakurako nói. “Tại sao bốn chúng ta không đi săn một lần nữa nhỉ?”
“Tớ vừa định đề nghị điều đó,” Naoto đáp. Cậu ấy nhìn tôi và hỏi: “Cậu cũng đi chứ, Kaoru?”
Tôi không cần phải được hỏi lần thứ hai.
“Có, tớ sẽ đi,” tôi chấp nhận, mỉm cười. “Tớ đã thuê một vũ khí rồi, vì vậy sẽ rất tốt để thử nó.”
Chúng tôi cười khúc khích và tiếp tục đi, bước từng bước cẩn thận như thể để chắc chắn rằng chúng tôi thực sự ở đây, bên trong hầm ngục.
Tôi nhìn về phía trước để xem điều gì đang chờ đợi chúng tôi—
—và thấy một cậu học sinh bụng phệ đang lạch bạch đi trên con đường. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Đó là lúc tôi nhớ lại đêm hôm trước. Ngay sau khi tôi vừa tắm xong và bắt đầu học bài, “cơn căng thẳng” của tôi đã đến dưới dạng một tin nhắn gây sốc từ Sakurako: Souta đã được đưa đến bệnh xá sau khi bị một con slime đánh bại.
Câu chuyện đã được đăng lên bảng tin của trường, và mọi người đều bàn tán về nó. Slime nổi tiếng là yếu đến mức bất cứ ai đủ tuổi để vào hầm ngục đều có thể đối phó với chúng một cách an toàn. Ngay cả trẻ con có lẽ cũng có thể đánh bại chúng! Vậy làm sao cậu ta lại có thể tự làm mình bẽ mặt như vậy?
Bố mẹ của Souta đã thở phào nhẹ nhõm vì cậu ấy không bị thương, nhưng điều này hẳn đã khiến họ đau lòng. Tôi cảm thấy một chút tội lỗi. Có lẽ điều này đã không xảy ra nếu tôi nghiêm khắc hơn trong quá trình huấn luyện của chúng tôi. Sau đó tôi nhớ ra rằng Souta không sẵn lòng nỗ lực, vì vậy tôi đã tự cho mình dễ dãi hơn.
Souta không hề tỏ ra hối hận về đêm hôm trước khi tôi đến đón cậu ta đi học vào buổi sáng. Cậu ta chào tôi ở cửa với vẻ ngáp ngủ, vẫn là con người vô cảm thường ngày của cậu ta. Nhưng tôi nghĩ cậu ta ít nhất cũng nên tỏ ra xấu hổ vì đã bị một con slime hạ gục. Bất kỳ học sinh giỏi nào của Trường Cao trung Mạo hiểm giả cũng sẽ làm vậy.
Có một điều khác về cậu ta khiến tôi thấy lạ gần đây.
Sau lễ khai giảng của trường, Souta đã từ chỗ không bao giờ rời tôi một mình chuyển sang gần như không có gì liên quan đến tôi. Cậu ta từng gọi điện cho tôi đột ngột, xông vào nhà tôi không mời, hoặc nài nỉ tôi đi hẹn hò. Chúng tôi đã nói chuyện một chút vào sáng thứ Bảy, nhưng cậu ta không nhìn tôi chằm chằm như thường lệ hay cố gắng tự mời mình tham gia cuộc đột kích hầm ngục của chúng tôi. Khi thầy Murai bảo chúng tôi thành lập party hôm nay, tôi đã chắc chắn rằng cậu ta sẽ đến thẳng chỗ tôi.
Cậu ta thậm chí còn không nhìn về phía tôi.
Cậu ta đã hết hứng thú với tôi rồi sao?
Không. Souta sẽ trả lại cho tôi cuốn hôn ước. Tôi sẽ phải làm bất cứ điều gì cậu ta nói miễn là cậu ta còn giữ nó. Lý do duy nhất cậu ta giữ nó là vì cậu ta vẫn còn ám ảnh với tôi.
Thêm vào đó, tôi đã chứng kiến tận mắt cậu ta ghét việc nỗ lực cải thiện bản thân đến mức nào. Một gã như vậy không thể thay đổi dễ dàng như vậy được.
Như để chứng minh quan điểm của tôi, tôi có thể thấy cậu ta má hồng và đang nhìn hai cô gái trong party của mình với ánh mắt dâm đãng. Cậu ta đang coi cái buổi định hướng hầm ngục này như một buổi hẹn hò! Thật thảm hại. Hai cô gái bên cạnh cậu ta, Oomiya và Nitta, hẳn đã thương hại kẻ bị ruồng bỏ của lớp và lập nhóm với cậu ta vì nghĩa vụ.
Tôi không thể không thở dài khi nghĩ đến điều đó. Nhưng tôi muốn nỗ lực để trở thành một mạo hiểm giả hàng đầu và có quyền tự do yêu người tôi muốn. Vì vậy, tôi sẽ không dành thêm thời gian cho Souta nữa. Tôi cần phải hủy bỏ cuốn hôn ước đã ràng buộc tôi với cậu ta càng sớm càng tốt và dọn đường cho một tương lai nơi tôi có quyền lựa chọn.
Thật không may, tiến triển của tôi về mặt đó là con số không. Tôi tự trách mình đã giữ khoảng cách với Souta quá lâu đến nỗi chúng tôi đã trở nên xa cách. Kế hoạch tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra là kết bạn với Kano và kéo cô bé về phía mình, nhưng gần đây cô bé đã bắt đầu tỏ ra thù địch mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện với cô bé. Có lẽ cô bé không còn thích tôi nữa. Cô bé thần tượng anh trai mình, vì vậy có lẽ cô bé đã nhận thấy những cảm xúc lẫn lộn mà tôi dành cho cậu ta. Sự thay đổi đó làm tôi đau lòng khi tôi nhớ lại cách cô bé cười với tôi một cách ngây thơ, nhưng tôi phải gạt nó ra khỏi tâm trí.
Tôi có quá nhiều thứ phải tập trung để lo lắng về điều đó.
Tôi tiếp tục đi, tâm trí rối bời bởi những suy nghĩ về vô số thử thách trong tương lai.