Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 15

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1515

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4720

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

117 634

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 478

Wn - Chương 60 - Liệu Cretas có thể vào được đại học không?

Một thiếu nữ xinh đẹp kiêu sa và một gã trọc đầu to con tay trong tay đi dạo trên con phố.

Có lẽ vì dáng vẻ thân mật của hai người trông thật xứng đôi chăng? Một ông lão tuổi đã xế chiều nhìn họ, bật cười hô hô rồi buông lời trêu chọc:

“Cặp tình nhân trẻ trông đẹp đôi thật đấy.”

Nghe xong câu ấy, mặt thiếu nữ lập tức méo xệch. Hôm nay tâm trạng đã không tốt rồi, lại còn nghe phải thứ xàm xí gì thế không biết.

“Không phải người yêu, là mẹ con.”

“Hửm?”

“Không phải người yêu mà là quan hệ mẹ con.”

“Ồ dô! Cô gái trẻ kia sao lại dám nói trống không với người lớn thế hả?”

“Người lớn? Thằng oắt, ta đây đã hơn 500 tuổi rồi.”

“Cái gì?”

Trông như một cô gái chưa đến tuổi trưởng thành mà lại nói đã hơn 500 tuổi ư? Lời lẽ thốt ra nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng cử chỉ và hành vi lại đoan trang chỉnh tề, chẳng hề giống một kẻ điên chút nào.

Ông lão tò mò nhìn về phía tai của cô gái và ngay lập tức nhận ra cô là một Elf. Chắc hẳn lúc ấy ông đã sực nghĩ ‘ôi chết thật’ trong lòng. Đối với những giống loài trường thọ, tuổi tác thể hiện qua vẻ bề ngoài không có ý nghĩa gì cả. Vậy thì đúng thật là quan hệ mẹ con rồi.

“X-Xin lỗi. Mắt tôi kém quá.”

Đối tượng bị ông lão trêu chọc hiển nhiên chính là Cora. Người đang nắm tay cô là Cretas.

“Được rồi. Lui ra đi.”

“Dạ…?”

“Ta bảo là cứ đi đi, không sao đâu.”

“À! Vâng vâng!”

Ông lão đang chắn ngang đường vội vã cúi đầu và cuống cuồng tránh sang một bên. Không rõ có thật sự mắt kém hay không mà ông cứ ngoẹo đầu quá mức rồi bước đi loạng choạng.

Dù cho đã hơn 500 tuổi, Cora vẫn không đối xử tùy tiện với lão nhân loài người. Có lẽ vì chồng cô là một người đoản mệnh nên cô cảm thấy thương cảm trước sự lão hóa nhanh chóng của họ. Và vì hai trong số các con của cô có thị lực kém nên cô đã mềm lòng trước câu nói ‘mắt tôi kém quá’.

“Khoan đã.”

“…Vâng?”

Nghĩ kỹ lại, thái độ của người đoản mệnh khi nãy có hơi vô lễ nên không thể bỏ qua được nhỉ? Cora gọi ông lão vừa tránh đường lại.

“X-Xin lỗi ạ!”

Nếu xét đến sự kiêu ngạo và tính cách khó chiều của tộc Elf, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ rước họa vào thân. Ông lão liền cúi đầu thật nhanh theo phản xạ, thế nhưng…

“Không phải…”

Lý do Cora gọi ông lão đoản mệnh lại không phải vì thế.

“Ta không định trách ông. Chỉ là, ông có biết Cục Đánh giá Trí tuệ Tiêu chuẩn ở đâu không?”

“Ớ! Vâng vâng. Tôi biết chứ ạ. Thực ra tôi là người bản xứ ở đây…”

Ông lão có vẻ vui khi được hỏi về chủ đề mình biết, lời nói của ông ấy trở nên dài dòng và lê thê hơn. Có lẽ ông đã nhận ra rằng vị Elf này khá thân thiện nên không cần phải quá cẩn trọng.

Ông lão bắt đầu kể lể về chuyện thời trẻ của mình và giải thích rườm rà về một con đường không hề phức tạp, Cora chỉ im lặng gật đầu lắng nghe.

“Haha, đường đi cũng dễ thôi. Mong là hai mẹ con tìm được chỗ nhé!”

Không lâu sau, lời giải thích về điểm đến kết thúc bằng lời chào vui vẻ của ông lão. Ông cũng tò mò tại sao hai mẹ con Elf lại đến một nơi như vậy, và tại sao người con trai đã lớn lại nắm tay mẹ mình, nhưng ông cũng không hỏi thêm làm gì. Can thiệp vào chuyện của các giống loại trường thọ là điều bất lịch sự.

“Đi thôi Cretas.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Gã đàn ông to con với cơ bắp cuồn cuộn được dẫn dắt bởi bàn tay mảnh mai của người mẹ. Trông họ cứ như anh trai và em gái, nhưng Cretas chắc chắn là con trai của Cora.

Nếu xét đến tính khí thường ngày của Cora, cô sẽ không bao giờ nắm tay con trai như thế này. Cora vốn cực kỳ dị ứng với đàn ông. Nhưng riêng hôm nay, cô không có thời gian để bận tâm đến điều đó. Đây là ngày cô phải làm tròn vai trò của một người mẹ.

‘Điều kiện nhập học cơ bản đã thay đổi từ khi nào vậy?’

Mãi đến khi chuẩn bị cho việc Cretas nhập học vào Học viện hàn lâm, cô mới biết rằng luật giáo dục của Vương quốc Talas gần đây đã được sửa đổi. Vì tuổi thọ quá dài, cô dễ trở nên lơ là với những thay đổi như vậy. Thêm vào đó, việc Cretas nhập học vốn dĩ không nằm trong kế hoạch ban đầu.

Vương quốc Talas đã thành lập ‘Cục Đánh giá Trí tuệ Tiêu chuẩn’ để ngăn chặn việc tuyển sinh bừa bãi vào các học viện. Những ai không có năng lực học tập cơ bản sẽ bị hạn chế nhập học.

May mắn là địa điểm của cục đánh giá được phân bố rộng rãi khắp vương quốc nên không cần phải đến tận thủ đô. Tuy nhưng, vấn đề không nằm ở đó.

‘Liệu Cretas có thể đỗ không?’

Theo đánh giá Cora, mẹ của Cretas, năng lực tư duy của con trai cô trừ khả năng ăn nói ra đều dưới mức trung bình. Vì vậy, dù không biết rõ bài kiểm tra sẽ được tiến hành như thế nào, nhưng thật lòng mà nói cô rất lo lắng.

–Kkwak

Chính vì vậy mà Cora cảm thấy bất an. Cô nắm chặt tay con trai để tự trấn an bản thân. Dù thằng ngốc này có làm cô tức điên thế nào thì nó vẫn là con trai cô. Nếu thằng bé không đạt tiêu chuẩn của cục đánh giá và không thể nhập học vào học viện, chắc chắn nó sẽ rất thất vọng.

Trong tầm mắt của hai mẹ con dần hiện ra một tòa nhà công vụ vuông vức. Nhìn thấy nó, lưng Cora bắt đầu lấm tấm đổ mồ hôi lạnh, Cretas thì lại vô tư cất tiếng hỏi:

“Mẹ ơi, tòa nhà kia là gì vậy ạ?”

“Ôi cái đệt!”

Đến tận hôm qua cô đã giải thích tòa nhà đó là gì và tại sao họ phải đến đây, nhưng thằng ngốc này vẫn hỏi lại. Huyết áp của Cora tăng vọt vì hành động ngớ ngẩn của con trai mình.

“Phù, đây là nơi con sẽ làm một bài kiểm tra cơ bản để vào học viện, hiểu chưa? Chỉ cần nghiêm túc làm bài là được.”

“Ô!? Phải thi đầu vào hai lần sao ạ?”

“Không phải vậy, chỉ là một thủ tục đơn giản cần phải trải qua thôi.”

“À ha! Thủ tục đơn giản thì chắc không khó lắm đâu mẹ nhỉ?”

“...Mẹ đoán vậy?”

Cora không thể trả lời chắc chắn câu hỏi của con trai. Cô đã nghe từ hội phụ nữ Prache rằng đa số học sinh đều vượt qua bài kiểm tra một cách dễ dàng, nhưng nếu đối tượng đó là con trai cô thì lại khác.

“Sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, nhưng để phòng hờ thì con hãy tập trung cao độ nhé. Khi giám khảo hỏi thì đừng làm việc riêng mà hãy trả lời trung thực. Nếu có phần tự luận thì hãy đọc kỹ đề…”

Cora liệt kê nhiều lời khuyên cho con trai trước khi thằng bé vào làm bài kiểm tra. Vì nội dung bài kiểm tra thay đổi hàng năm để đảm bảo tính bảo mật nên cô chỉ có thể nói những lời sáo rỗng như ‘làm bài cẩn thận vào’.

“Khi tô dấu ma thuật thì phải dùng bút lông đen nhé? Phần tự luận thì phải viết bằng bút lông nâu. Và dù đã làm bài xong cũng tuyệt đối không được đứng dậy trước…”

Cô nhớ lại những sai lầm mà con trai mình đã mắc phải trong quá khứ và lẩm bẩm những điều có thể giúp ích cho thằng bé. Nhìn vào phản ứng của Cretas, có những điều cậu hiểu, và cũng có những điều cậu nghiêng đầu ra vẻ không hiểu.

‘Ha, thật sự không được rớt đâu đấy?’

So sánh với kiếp trước, đây có lẽ là tâm trạng của một người mẹ nhìn thấy đứa con trai đủ điều kiện nhập học nhưng lại có nguy cơ trượt phỏng vấn.

‘Mình đã khoe khoang với chồng rằng Cretas đỗ học viện rồi mà…’

Dẫu đây chỉ là học viện hạng bét ai cũng có thể vào được, Cora vẫn hãnh diện khoe với chồng bằng vẻ mặt hớn hở. Rằng đứa con trai quý báu của anh đã đường hoàng vào học viện rồi.

‘Tuy trông có vẻ không suy nghĩ gì nhiều, nhưng nếu thằng nhóc đó rớt thì chắc chắn sẽ rất buồn.’

Dẫu Cretas có ngốc nghếch đến đâu, cậu vẫn có thể hiểu được rằng mình không thể vào học viện hàn lâm. Hiện tại Cretas đang có vẻ mặt ngơ ngác, nhưng nếu thực sự trượt thì sẽ không thể mỉm cười như bình thường được nữa.

Vì hồi nãy cô đã nói rằng bài kiểm tra không khó nên thằng bé không lo lắng lắm. Dù có cảnh giác hơn thì cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Trong suốt 160 năm nuôi nấng gã trai khổng lồ này, đây có lẽ là lần đầu tiên Cora cảm thấy áp lực đến vậy. Bình thường cô không kỳ vọng nhiều vào Cretas, vì cô biết rằng thằng bé sẽ không thể đỗ ở bất cứ đâu. Bản thân Cretas cũng nghĩ vậy. Nhưng lần này, cô đã thực sự tin rằng con sẽ đậu vào học viện hàn lâm, vậy mà lại xuất hiện biến số thế này. Cora đành âm thầm oán trách tại sao luật này lại được ban hành dạo gần đây. Dẫu biết rằng mục đích là tốt, nhưng đã làm cha mẹ, ai mà chẳng xót con?

“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ.”

“...Hử?”

Gã đàn ông to con trước khi vào phòng kiểm tra đã bất ngờ cúi đầu trước mẹ mình. Trên khuôn mặt cậu là một nụ cười rạng rỡ. Cora chỉ biết nhìn con trai với vẻ mặt khó hiểu.

“Con, Cretas, nhờ sự chăm sóc lâu dài của mẹ mà cuối cùng đã được vào học viện rồi phải không ạ?”

“……”

“Từ xưa đến nay, mỗi khi con đến một nơi xa lạ, mẹ luôn nắm chặt tay con và dẫn đường như thế. Đứa con trai ngốc nghếch này đã làm mẹ vất vả nhiều rồi.”

Thằng bé đã luôn như vậy từ khi còn nhỏ. Mỗi khi con trai cô gặp một con đường lạ, nó sẽ lang thang suốt mấy ngày đêm rồi mới quay về. Sau khi nhận ra điều đó, cô đã luôn nắm chặt tay và dắt con đi cho đến khi nó quen thuộc với nơi chốn ấy. Dù là phòng xem bói, trường học hay nhà hàng, bất cứ nơi nào con trai cô thường lui tới.

Tình thương của người phụ nữ kỳ quặc ấy quả thực bền bỉ đến đáng ngạc nhiên, đến mức ngay cả thằng ngốc kia cũng đã khắc sâu vào tâm trí. Bởi vậy, người con trai không thể không bày tỏ lòng biết ơn với mẹ mình.

“...Cretas.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Hai má của nàng High Elf ửng hồng vì xấu hổ. Cô muốn quay đầu lại và bảo thằng bé cứ đi đi, nhưng vẫn còn một thứ chưa trao cho con.

“Ăn cái này đi.”

“...Đây là?”

Thứ được bày ra trên bàn tay nhỏ nhắn của người mẹ là một viên sô cô la hình vuông được làm thủ công. Ở giữa có khắc chữ ‘Đỗ’.

“Sao hôm nay lại có sô cô la vậy ạ? Mẹ nói nguyên liệu đắt nên ít khi làm mà.”

“Mẹ đưa cho thì cứ ăn đi.”

Tên ngốc với vẻ mặt ngơ ngác vâng lời mẹ, cho cả miếng sô cô la vào miệng trong một lần. Và khi nhớ lại mẹ thường không làm sô cô la vì nguyên liệu đắt tiền nhưng hôm nay lại đưa cho mình, cậu đã theo bản năng nhận ra bài kiểm tra lần này quan trọng đến nhường nào.

“Mẹ ơi, con có cảm giác hôm nay con tuyệt đối không được trượt bài thi này.”

“Không phải bài thi mà là bài kiểm tra, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi? Thôi, cứ thoải mái làm bài rồi về.”

Giọng nói của Cora hôm nay dịu dàng hơn thường lệ. Dẫu biết là phải đỗ, nhưng cô không muốn tạo áp lực cho con.

“Làm bài kiểm tra tốt nhé.”

Nghe thấy lời động viên hiếm hoi từ mẹ, Cretas thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, cậu lập tức mỉm cười và quay người đi.

Thùm. Thùm. Thùm.

Gã to con bước những bước hồ hởi tiến về cánh cửa tòa nhà. Nàng High Elf nhìn thái độ đĩnh đạc của con trai mà vẫn không hết lo lắng, nhưng vì không thể đi theo nên cô chỉ biết đứng ngồi không yên.

“Mẹ ơi.”

“...?”

Người đàn ông đang đi về phía trước bỗng dừng lại gọi mẹ mình. Thậm chí còn ngoái đầu lại. Có lẽ vẫn còn điều gì muốn nói chăng?

“Bây giờ con thực sự rất hạnh phúc.”

Người con trai muốn theo bản năng thấu hiểu được tấm lòng của ân nhân lâu năm. Lúc nãy khi nắm tay cậu, bàn tay mẹ đã ướt đẫm mồ hôi, và qua đôi đồng tử khẽ rung lên, có vẻ như người đang có chút bất an. Cretas cảm thấy dường như đó là vì cậu, nên cậu muốn bày tỏ lòng mình.

Trước lời nói chân thành của Cretas, Cora đáp lại bằng vẻ mặt vô cảm và sự im lặng. Cô mím chặt môi. Người con trai không biết mẹ mình đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, vì không còn thời gian, nên ngay khi vừa dứt lời, gã to con đã phải bước vào tòa nhà.

Nàng High Elf vẫn đứng bất động như một pho tượng, không nhúc nhích.