Buổi tối muộn. Cô con gái nuôi Dodo đến thăm ngôi nhà gỗ đúng vào giờ tan làm của Cora.
"Khoai tây nên thái hình gì ạ?"
"Cứ thái thành từng tảng là được. Đồ cho lũ thú vật ăn thì cần gì phải đẹp?"
"Phì, cô Cora cũng biết đùa cơ đấy!"
"...Đùa đâu?"
Cô gái tóc đỏ cam nhỏ nhắn và nàng High Elf đang đứng cạnh nhau trong bếp cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Dodo đến chơi nhân tiện muốn đỡ đần cho mẹ nuôi. Cora vui mừng vì con gái nuôi lâu ngày mới đến thăm nên đã mua nguyên liệu làm món thịt hầm thay cho canh súp dồi.
'Đây mới thật là tình mẹ con.'
Cora đang cảm thấy mãn nguyện trong khoảnh khắc bình yên này...
'Ha, tại sao Dodo không phải là con gái ruột của mình chứ?'
Đồng thời cũng cảm thấy hụt hẫng trước hiện thực đáng buồn. Dĩ nhiên, nếu bên thứ ba nhìn vào chắc chắn sẽ có nhiều điều để nói. Một đứa trẻ như Daisy ngay từ đầu nên được coi là một đột biến.
'Mà Dodo vẫn chưa gọi mình là mẹ nhỉ?'
Thời gian ở bên nhau đã lâu, và nếu không tính thời thơ ấu, đây là đứa trẻ mà cô đã nuôi nấng hàng chục năm. Đến nước này rồi thì chẳng phải nên gọi là mẹ hay má sao? Tuy con bé đã tự lập khá sớm, nhưng như vậy vẫn có chút buồn.
'Trước đây mình nghĩ chắc là có ẩn tình gì đó rồi cho qua...'
Nhân lúc lòng hiếu kỳ đang dâng lên, Cora quyết định sẽ hỏi thẳng Dodo, bèn rón rén mở lời.
"Dodo này, sao con không gọi ta là mẹ? Có phải vì ngại không?"
Phải chăng vì sợ các con ruột của cô sẽ ghen tị? Hay là muốn phân biệt rạch ròi với mẹ ruột của mình? Xét đến tính cách của Dodo thì có vẻ không phải vậy.
"Ơ...?"
Dodo chớp đôi mắt tròn xoe trước câu hỏi bất ngờ. Trông dáng vẻ đáng yêu như một con cú nhỏ.
"Hay là, vì ta không phải là cha mẹ ruột của con?"
"K-Không phải vậy đâu ạ!"
"Vậy thì...?"
"Ơm..."
Dodo cúi đầu và chìm vào suy tư ngắn ngủi. Chẳng lâu sau, cô đã đưa ra câu trả lời, hai má ửng đỏ như màu tóc của mình.
"C-Con rất thích cô Cora, nhưng nếu người trở thành mẹ ruột thì con sẽ không thể kết hôn với anh Cretas..."
'Chà~!'
Trước câu thoại của cô gái cứ như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nàng High Elf đã phải thốt lên trong lòng. Kèm theo đó là một nụ cười tủm tỉm bật ra.
Cora nghĩ rằng phúc lớn nhất trong cuộc đời của con trai cô, Cretas, là đã gặp được một người phụ nữ như Dodo.
"A, gả cho Cretas thì phí quá. Hay con kết hôn với ta đi, Dodo."
"C-Cũng không tệ ạ, nhưng không được ạ..."
"Kuhehehe..."
Dù ở bàn phía sau bếp có đầy những con súc sinh mà cô chẳng muốn nhìn tới, nhưng khoảng thời gian ở bên cô con gái nuôi thế này thật êm đềm và hạnh phúc. Cora tận hưởng niềm vui ngắn ngủi và tiếp tục nấu ăn.
"Ừm hứm hừm~"
Ngay lúc Cora đang ngân nga vài điệu nhạc và chuẩn bị thái thịt bò cho món hầm.
"Cô Cora, nghĩ lại thì con thấy mình còn nhiều thiếu sót quá ạ."
Dodo đột nhiên buông lời tự ti.
"...?"
Đang chuẩn bị bữa tối thì con gái nuôi bỗng nhiên tự hạ thấp mình, Cora không khỏi tỏ ra bối rối.
Thiếu sót?
Mặt xinh.
Tính tình hiền lành.
Kiếm tiền giỏi.
Chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm.
Một Dodo đáng yêu như vậy thì có điểm nào thiếu sót chứ?
"Ta không hiểu. Rốt cuộc con thiếu sót ở chỗ nào?"
"Chiều cao..."
"Hửm?"
"...Con lùn quá ạ."
"...Ể?"
Dù đã nhận được câu trả lời rõ ràng, Cora vẫn không thể xóa đi vẻ mặt khó hiểu. Lùn hơn so với những cô gái khác thì có làm sao chứ? Nhỏ nhắn nên mới đáng yêu như vậy mà.
"Dodo à, tự dưng con nói gì vậy? Con chưa bao giờ phàn nàn về chiều cao cả?"
"Nhưng khi ở cùng anh Cretas, con thấy mình giống con nít quá ạ."
"...À! Ý con là vậy sao?"
Trước đây con bé không để tâm đến yếu tố này nhưng bây giờ lại thay đổi tâm trạng, điều đó chứng tỏ mối quan hệ giữa Dodo và Cretas đã trở nên thân thiết hơn nhiều. Có lẽ là do cú sốc trượt bài kiểm tra, hoặc là cú sốc khi nhìn thấy nước mắt của mẹ, nhờ vậy mà Cretas đã bắt đầu quan tâm đến những người xung quanh.
'Nhưng con gái không nên dễ dàng trao đi tình cảm như vậy.'
Xem xét khả năng tư duy của Cretas, cùng lắm thằng bé chỉ rắc một tý thính thôi, vậy mà Dodo đã say đắm đến mức này, thật là đáng tiếc. Thôi kệ, dù sao vẫn phải nói những lời tốt đẹp.
"Thì có quan trọng gì? Cretas đâu có khả năng tư duy đến mức để tâm đến những chuyện như vậy..."
Cora vô thức định chỉ trích con trai mình như mọi khi, nhưng…
'Khoan, không phải thế này.'
Cô đành phải dừng lại vì vẻ mặt buồn thiu của Dodo. Dù là cha mẹ nuôi đi nữa, việc bôi xấu người mình thầm thương trộm nhớ sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu. Xem ra con bé còn thích Cretas hơn cả người mẹ này nữa.
"Ừm, v-vốn dĩ Cretas chẳng để ý gì đến chiều cao của phụ nữ đâu?"
"Nhưng còn có ánh mắt của người ngoài nữa ạ."
"Chà, nói thật thì người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy giống chú và cháu gái, nhưng miễn là người trong cuộc thấy ổn thì đâu có vấn đề gì?"
"Chú và cháu gái ạ? Cô Cora cũng thấy con giống trẻ con sao!?"
"K-Không phải vậy!"
Xét đến sự chênh lệch về tuổi tác và địa vị, đúng là trong mắt Cora thì Dodo là một đứa trẻ, nhưng con bé đã là một quý cô trưởng thành rồi. Cora nhận ra mình vừa lỡ lời. Có lẽ vì trong suy nghĩ của cô, một người phụ nữ trông trẻ trung luôn mặc nhiên là điều tích cực.
"Ý-Ý ta là nhìn trẻ nên tốt mà!"
"Trông quá trẻ con thì không hay đâu ạ. Giá như con có ngoại hình trưởng thành như chị Stella..."
Nghe lời Dodo, Cora liền quay đầu về phía sau. Cô tò mò không biết Stella mà Dodo ghen tị rốt cuộc đang làm gì.
"Mẹ! Bao giờ có cơm? Stella đói!"
Đó là câu đầu tiên mà cô con gái đang lăn lộn trên ghế sofa nói ra khi bắt gặp ánh mắt của mẹ mình. Cora im lặng lờ đi lời nhõng nhẽo vớ vẩn đó rồi quay đầu lại vị trí cũ.
"Con ranh ấy ngoài cái đó ra thì chẳng có ưu điểm nào cả."
"Nhưng chỉ với một ưu điểm đó thôi mà đàn ông đã xếp hàng dài rồi còn gì ạ?"
"Chậc, nói không sai, nhưng nó lại làm khổ những người xung quanh đấy thôi? Con đã là một cô gái đáng yêu thế này rồi, chẳng cần phải ghen tị với con lợn vàng ấy làm gì."
"Nhưng mà... vâng, con hiểu rồi cô Cora..."
Tuy đã trả lời nhưng phản ứng lại không mấy khả quan. Lời khuyên của Cora có vẻ đúng, nhưng chắc hẳn cô gái vẫn muốn có một ngoại hình phù hợp với người đàn ông mình đơn phương.
"Dodo..."
Cora nhìn cô con gái nuôi với vẻ mặt thương cảm. Ngay cả bản thân cô, người cao hơn Dodo và là bậc cha mẹ, cũng cảm thấy 'thiệt thòi tương đối' trước những đứa con cao lớn của mình, huống chi là đứa trẻ này?
Nếu đến mức này mà lòng vẫn không nguôi ngoai thì phải an ủi thế nào đây? Dáng vẻ của thiếu nữ nhỏ nhắn cúi gằm đầu xuống thật quá đáng thương, không thể cứ để mặc như vậy được.
–Cộp! Cộp! Cộp!
Cora vừa thái thịt thành từng tảng lớn vừa vắt óc suy nghĩ.
'À! Phải rồi!'
Ngay sau đó, cô đã nghĩ ra một cách an ủi khá hay.
"Dodo, con biết không? Ta và Kaka nhìn bề ngoài cũng có nhiều điểm không phù hợp để làm người yêu đấy?"
"Chú Kasta và cô Cora ạ?"
"Phải, con có nhớ khi ta thỉnh thoảng đội mũ ra ngoài vào ban đêm, mọi người đã nói gì về chúng ta không?"
"Ơ, ừm... Người đang nói đến những hiểu lầm như quan hệ bao dưỡng hoặc là cha và con gái sao ạ?"
"Chính xác!"
Quan hệ bao dưỡng là một từ tương đương với 'sugar daddy/sugar baby' trong kiếp trước của Cora. Ở những ngôi làng quê không biết rõ về tộc Elf, ban ngày họ còn bị hiểu nhầm là cha con nữa cơ.
"Nhưng dù vậy tình cảm vợ chồng của chúng ta cũng không tệ mà, phải không?"
Thực ra, mối quan hệ giữa Cora và Kasta không phải tệ mà là quá tốt đến mức có vấn đề. Đặc biệt là tình cảm của Cora dành cho Kasta. Một con điên đã hàng trăm năm trôi qua mà chỉ cần chạm mắt thôi là đã không thể tự chủ được cơ thể, bật khóc hoặc ngã gục xuống. Đó chính là Cora.
Nghĩ đến đó, Cora cảm thấy mình chẳng có tư cách nói Dodo phải thế này thế nọ. Cô là một người phụ nữ còn dễ dãi hơn cả vé miễn phí với chồng mình.
"Đúng vậy ạ. Hai người hòa thuận lắm."
"Thấy không? Nếu hai người trong cuộc yêu thương nhau thì ánh mắt của người khác có ra sao không quan trọng."
Nghe lời an ủi của Cora, Dodo lại chìm vào suy tư ngắn ngủi. Cuối cùng thì chiều cao cũng sẽ không thay đổi nên đây không phải là một lời an ủi hoàn hảo, nhưng điều quan trọng nhất là tình cảm dành cho nhau thì không sai.
"Không có cuộc gặp gỡ nào là hoàn hảo cả. Nhưng nếu cuối cùng đã là duyên phận để đến với nhau, chẳng phải những ưu điểm sẽ nhiều hơn khuyết điểm sao? Ta không bảo cảm xúc của con là nhỏ nhặt, nhưng hãy thử nghĩ về tương lai khi con ở bên Cretas xem. Niềm vui nhận được không phải sẽ nhiều hơn sao? Nếu suy nghĩ theo hướng tích cực, con sẽ có nhiều lý do để cười hơn là khóc."
"Vâng ạ..."
Tuy không có vẻ chắc chắn, nhưng đó là một giọng điệu đã chấp nhận. Nghe lời mẹ nuôi Cora, cô cảm thấy nỗi lo của mình có phần vụn vặt. Sẽ thật tuyệt nếu họ là một cặp đôi đẹp và hợp nhau trong mắt người khác, nhưng như lời mẹ nuôi nói, nếu được ở bên Cretas, có lẽ sẽ có nhiều chuyện để cười hơn là cau có.
"...Cơ mà, con vẫn không thay đổi suy nghĩ muốn có một vẻ ngoài phù hợp với anh Cretas đâu ạ?"
"V-Vậy hả? Hay là ta thử nghiên cứu thuốc tăng chiều cao nhé?"
"Phì, con đùa thôi. Cảm ơn cô vì đã an ủi con."
"Haha..."
Một người thông minh như Dodo chắc không phải không biết sự thật hiển nhiên này. Con bé chỉ đang bày tỏ sự tiếc nuối của mình mà thôi. Dù sao thì được an ủi như thế này, tâm trạng chắc chắn đã tốt hơn rồi. Nụ cười nở rộ như một đóa hoa đỏ thắm thực sự rất đẹp.
"Ừm? Nghĩ lại thì chú Kasta và cô Cora không cao lắm nhưng các con thì đều cao nhỉ?"
"Nói gì vậy? Chồng ta cao mà?"
"Vâng? Không phải là bình thường sao ạ?"
"Không phải đâu? Ngang Daisy mà? Không, có lẽ còn cao hơn một chút?"
Daisy dù là con trai cả nhưng lại là người thấp nhất trong các anh em trai. Dẫu vậy, chiều cao của anh cũng vượt xa mức trung bình của nam giới ở thế giới này là 175cm, vậy mà lại nói là tương đương với người chồng là Kasta sao?
'Cô Cora đang nói gì vậy?'
Theo trí nhớ của Dodo, sự chênh lệch chiều cao giữa hai cha con là khá lớn. Kasta đối với một Halfling thì đúng là cao không tưởng, nhưng so với các con của mình thì lại thuộc dạng thấp. Trong mắt người ngoài, chiều cao của Kasta có lẽ chưa đến 180cm, khoảng 177~178cm? Vậy mà lại nói chồng mình có thể còn cao hơn cả con trai cả..? Chẳng lẽ cô và Cora đang nhìn vào hai người khác nhau sao?
"Lâu rồi không gặp chồng ta nên con quên mất rồi à? Bọn trẻ cao là nhờ chồng ta cả đấy?"
"...Ừm, cha của cô Cora cao bao nhiêu ạ?"
"Ể? Cha ta á? Hình như hơn 2 mét thì phải?"
"......"
"Dodo, sao thế~? Con muốn gặp ông ngoại hả?"
"Kh-Không phải vậy ạ..."
Theo suy nghĩ của Dodo, dù nhìn thế nào đi nữa, lý do lũ trẻ cao lớn có vẻ là do gen ưu việt của High Elf. Vì những bán Elf bình thường có vóc dáng tương tự như con người.
'Nghĩ lại thì cô Cora lúc nào cũng khen ngợi chồng mình quá mức?'
Dẫu có đẹp trai đến mấy thì ngoại hình trung niên cũng sẽ kén người thích, thế mà Cora lại nói chồng mình là người đẹp trai nhất thế giới. Hoặc như hôm nay, không chút nghi ngờ mà cho rằng những điểm tốt của các con là nhờ chồng, thậm chí còn nhìn ông cao hơn nhiều so với thực tế. Rõ ràng đây không phải là kiểu u mê vì tình yêu thông thường.
'Cô Cora thật lòng yêu thương chú Kasta.'
Dù là một mối nhân duyên đã kéo dài hàng trăm năm, cô biết rằng mối quan hệ của họ vẫn còn rất mặn nồng, nhưng không ngờ lại đến mức này. Dodo lần này thực sự nhận ra sự quyến luyến sâu đậm của Cora dành cho Kasta. Mẹ nuôi của cô là một người mù không nhìn thấy những gì xung quanh vì đã bị tình yêu làm cho mờ mắt.
Bản thân cô cũng tự tin rằng tình cảm của mình dành cho Cretas không phải là tầm thường, nhưng nó đã bị lu mờ phần nào trước tình yêu của người phụ nữ này. Trên khắp đại lục, liệu có người phụ nữ nào yêu một cách sâu đậm và mãnh liệt đến vậy không?
"Không có gì đâu ạ."
Quả thật, để thực hiện cuộc tiến công mang thai ở độ tuổi mang thai tối thiểu của Elf là 300 tuổi thì không thể chỉ có tình cảm bình thường được. Cô gái tóc đỏ cam mỉm cười và lắc đầu. Đối với người đang có một tình yêu kéo dài cả ngàn năm, những nỗi lo vặt vãnh này có lẽ không là gì cả.
"Hôm nay con thật sự đã có những suy nghĩ ngốc nghếch."
"Ơ? Không phải đâu. Dodo còn là một trinh nữ chưa gả đi nên lo lắng thế là đúng rồi."
"...Vậy sao ạ?"
"Phải~! Ta lúc còn là trinh nữ cũng vì những chuyện rất nhỏ nhặt mà..."
Cora tươi cười chẳng biết vì lý do gì Dodo lại vui lên. Chắc là vì lời an ủi của cô đã giúp được con gái nuôi nên tâm trạng cũng tốt lên. Tiện thể, cô định kết thúc câu chuyện một cách ấm áp bằng cách kể lại những kỷ niệm xưa thì...
"Trinh nữ!!??"
Racine nghe thấy từ 'trinh nữ' liền giật mình hét lên và đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu đi về phía nhà bếp.
"Trinh nữ chưa gả đi là ai...?"
"...Tự dưng lại phát bệnh gì thế? Dĩ nhiên là đang nói Dodo rồi."
Racine lờ đi lời của mẹ và quay đầu về phía Dodo. Nhờ khứu giác nhạy bén của người mù, cậu có thể đoán được vị trí của đối phương mà không cần nhìn.
"Chị Dodo, chị là trinh nữ sao?"
"Ơ...?"
Dù mắt không nhìn thấy gì, nhưng ánh sáng dường như đang rò rỉ như thể đã phát hiện ra một báu vật quý giá. Dodo cảm thấy bối rối trước hành động đột ngột của người em trai thân thiết đã quen biết từ lâu.
"Này, thằng điên! Mày nói gì với con gái nhà người ta thế hả?"
"Mẹ, tại sao mẹ lại không nói cho con biết chị Dodo là trinh nữ? Con trai thật sự rất tủi thân."
Dĩ nhiên, 'trinh nữ chưa gả đi' mà Cora nói có lẽ không phải đang nói đến trinh nữ về mặt sinh học. Nhưng lời của Racine cũng không sai.
"Tại sao tao phải nói cho mày biết chuyện đó? Dodo thích Cretas mà!"
"Con cứ ngỡ chị Dodo đã có quan hệ này nọ với anh Cretas rồi, nên cứ mỗi khi rảnh là lại tìm kiếm trinh nữ..."
"Câm mồm lại đi đồ khùng!"
Trước cách diễn đạt như một con thú đang tìm kiếm con mồi, ngay cả người mẹ Cora cũng không khỏi nhíu mày. Biết là thị trấn nhỏ thiếu trinh nữ đến tuổi cập kê, nhưng cũng không thể không coi ai ra gì như vậy.
Mặc kệ mẹ có gào thét, Racine vẫn lục túi và lấy ra một chiếc nhẫn thô kệch.
Trên chiếc nhẫn gỗ được kết một cách vụng về có trang trí một cây cung nhỏ. Hình dạng của nó rất giống với ký hiệu ㅗ.
"Chị Dodo, để phòng hờ, em xin hỏi lại một lần nữa. Chị hãy đặt tay lên ngực và trả lời."
Tuy nhiên, bỏ qua chiếc nhẫn trông có vẻ rẻ tiền, thái độ của Racine lại nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Chị thật sự là một trinh nữ trong trắng sao?"
giống giơ ngón giữa ấy