Phòng họp được trang trí với nhiều vật dụng bao gồm đèn chùm lộng lẫy và chân nến bằng bạch kim.
Đây là nơi được nhiếp chính Floria bài trí một cách công phu. Ở trung tâm có một chiếc bàn lớn hình chữ nhật, xung quanh có năm người đang ngồi.
“Thật may là bệ hạ đã đổi ý.”
Trước lời phát biểu của viên quan, chàng bán Elf ngồi ở vị trí trung tâm gật đầu. Dựa vào vị trí ngồi cũng như những hoa văn chạm khắc trên ghế, có thể thấy anh là người có quyền lực cao nhất tại đây.
“Ta xin lỗi. Vì sự kiêu ngạo của bản thân mà khiến các khanh phải phiền lòng.”
Nhân vật đó không ai khác chính là Daisy, con trai của Cora. Anh đang thảo luận về vấn đề liên quan đến các siêu việt giả với bốn người đàn ông phụ trách sức mạnh quân sự của đế quốc.
Đội trưởng Đội Cận vệ Hoàng gia, Vulcan.
Các Đại Kỵ sĩ, Landalpan và Dankins.
Thủ lĩnh của Thiết Huyết sưu tác đội, Rodrio.
Bốn người đàn ông này nếu không kể Daisy, có lẽ là những phàm nhân mạnh nhất ở Đông Đại Lục. Thể hình của Rodrio, thủ lĩnh của các lính trinh sát, thuộc loại bình thường, nhưng ba kỵ sĩ còn lại đều là những người khổng lồ đến mức ngay cả Daisy cao gần 1m88 cũng trông thật nhỏ bé.
“Không đâu ạ. Chúng thần chỉ biết cảm tạ vì cuối cùng bệ hạ đã chịu lắng nghe ý kiến của các cận thần.”
Người đang nói chuyện với Daisy là Rodrio của Thiết Huyết sưu tác đội. Thật ra, cuộc họp của họ không chỉ hôm nay mà lúc nào cũng như vậy. Hai Đại Kỵ sĩ tính cách cứng nhắc thường im lặng lắng nghe, còn Đội trưởng Đội Cận vệ Vulcan thì thỉnh thoảng góp thêm vài lời.
“Bệ hạ, thần có thể hỏi vì sao ngài lại đổi ý không ạ?”
“Ừm…?”
“Ngài đã rất kiên quyết mà chỉ sau một đêm lại đổi ý nói sẽ dẫn theo Cận vệ Hoàng gia, điều này làm thần thấy thắc mắc.”
“À…”
Hoàng đế hiểu ý của viên quan. Anh cũng nghĩ rằng hành động của mình có thể khiến người khác cảm thấy kỳ lạ. Mà cũng phải thôi, vì anh chỉ thay đổi suy nghĩ sau khi nhận được lá thư của cha mình.
“Chỉ là một người con trai ngu dốt nhận được lời răn dạy của cha và đã giác ngộ mà thôi.”
“Ồ…? Là Kasta sao ạ? Ngài đã nhận được lời sấm truyền từ lúc nào vậy?”
“…Sấm truyền gì chứ? Chẳng qua là cha gửi cho ta một bức thư thôi?”
Ánh mắt của chủ quân nhìn vị viên quan đang làm quá lên lộ rõ vẻ ái ngại. Con trai nhận thư của cha thì có gì to tát mà lại làm ầm lên thế kia?
“Các khanh nghe cả rồi chứ!? Quả nhiên Chủ thần đã đáp lại lời cầu nguyện của chúng ta!”
Chắc là vì phấn khích nên mới cất cao giọng với vẻ mặt hớn hở. Rodrio là một tín đồ cuồng nhiệt của ‘Kasta giáo’, tôn giáo độc thần của Đế quốc Kasta.
Trông thì có vẻ lố bịch, nhưng về cơ bản hầu hết người dân đế quốc đều là tín đồ của Kasta giáo dù mức độ đức tin là khác nhau, nên ba người còn lại cũng gật đầu chấp nhận. Daisy cảm thấy đau đầu trước cảnh tượng nhàm chán này.
“…Ta đã nói đi nói lại từ trước rồi mà? Cha ta chỉ là một người phàm thôi.”
“Haha, bệ hạ đùa quá rồi. Với lại, xin ngài hãy xưng ‘trẫm’ chứ không phải ‘ta’. Một vị quân chủ cai trị 500 triệu thần dân mà lại quá thiếu ý thức về quyền uy.”
“……”
Có lẽ vị quân chủ bị quở trách vì thiếu ý thức quyền uy trên toàn đại lục này chỉ có mỗi Daisy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chủ nhân của một đế quốc khổng lồ mà lại quá xuề xòa cũng là một vấn đề.
Dù sao đi nữa, việc ‘cha là người phàm’ không phải trò đùa và cũng không phải là nói dối nhưng Rodrio có vẻ không tin. Điều này cũng dễ hiểu vì Kasta là một nhân vật bí ẩn đối với người dân đế quốc bao gồm cả anh ta. Daisy mỗi khi đối mặt với phản ứng như vậy chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
Mà giải thích cặn kẽ về cha mình cũng không ổn. Một Halfling đã hơn 500 tuổi và cao gần 1m80 thì cũng sẽ bị thần thánh hóa như nhau thôi. Chắc chắn sẽ phải giải thích dài dòng rằng ông là người như thế nào. Từ quan điểm của một người con trai coi trọng sự bình yên của cha mẹ, Daisy chỉ có thể im lặng.
“Đủ rồi.”
Daisy giơ một tay lên ra hiệu chấm dứt màn làm loạn của thuộc hạ. Dù có thân thiết đến mấy, sau cùng họ vẫn là quan hệ quân chủ và cận thần. Khi đã dứt khoát ra lệnh như vậy, thuộc hạ buộc phải ngừng hành động.
“Gác lại những chuyện vô bổ và vào thẳng vấn đề chính.”
Ánh mắt của bốn người đàn ông hướng về phía chủ quân. Việc nói chuyện phiếm vô nghĩa như lúc nãy là một phần trong công việc hằng ngày của họ, nhưng chủ đề lần này là một vấn đề cần phải hết sức thận trọng.
“Trước tiên, để tránh thương vong không cần thiết, Đội Cận vệ Hoàng gia và bốn người có mặt ở đây sẽ cùng trẫm vượt biển.”
“Khoan đã, bệ hạ không dẫn theo Thiết Huyết sưu tác đội sao ạ?”
“Chỉ cần chọn ra vài người để làm tai mắt cho ta thôi. Hai ba người là đủ rồi.”
“Bệ hạ, Thiết Huyết sưu tác đội của chúng thần cũng là một lực lượng đáng gờm. So với Đội Cận vệ Hoàng gia thì yếu hơn, nhưng quân số đông và khả năng chiến đấu cũng khá đáng kể mà ạ?”
Rodrio không có ý phàn nàn mà chỉ nói ra sự thật. Đội Cận vệ Hoàng gia đúng là vũ khí sinh học mạnh nhất của đế quốc, nhưng Thiết Huyết sưu tác đội cũng là một lực lượng mạnh không kém. Quân số lại còn đông gấp mười lần.
“Ngoài ra còn có các pháp sư của Ma Tháp nữa? Chúng ta phải huy động tất cả lực lượng có thể.”
Nếu là người chưa từng đối đầu với các siêu việt giả thì phản ứng như vậy là bình thường. Sự hơn kém về số lượng là một chiến thuật thông dụng trong hầu hết các tình huống. Hoàng đế cũng không phải không hiểu điều này nên đang lắng nghe lời của cận thần.
“Như lời khanh nói, Thiết Huyết sưu tác đội và các pháp sư của Ma Tháp chắc chắn là những lực lượng hùng hậu.”
“Vậy thì tại sao bệ hạ lại chỉ dẫn theo Đội Cận vệ Hoàng gia?”
Tuy nhiên, có những điều cần phải sửa lại cho đúng.
“Nhân vật mà chúng ta xác định là mục tiêu tiêu diệt là một siêu việt giả tên Landovail. Hắn là kẻ đã đạt đến cảnh giới đó chỉ bằng sức mạnh thể chất.”
“Dù cơ thể mạnh đến đâu thì cũng không thể chống được mũi tên hay phép thuật. Ngài biết lý do tại sao các kỵ sĩ cường hóa cơ thể bằng aura vẫn mặc áo giáp mà, phải không? Đến rồng còn có giới hạn chịu đựng.”
Hoàng đế vẽ một vòng tròn trên bàn và bắt đầu sắp xếp lại những lời định nói trong đầu. Thái độ không thể chấp nhận của thuộc hạ là điều hiển nhiên. Chính Daisy cũng đã có suy nghĩ y hệt trước khi giao đấu với các siêu việt giả.
“Tiếc là chúng ta chỉ là những con ếch ngồi đáy giếng. Các khanh dù không biết rõ nhưng ít nhất cũng hiểu điều này mà phải không? Nam Đại Lục là hang ổ của những kẻ mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.”
Dù Đông Đại Lục nơi Đế quốc Kasta tọa lạc là một vùng đất yên bình, Nam Đại Lục lại là lãnh thổ của những kẻ mạnh ở một đẳng cấp cao hơn so với các đại lục khác. Đó là nơi mà ‘sự lạm phát sức mạnh’ đã diễn ra một cách nghiêm trọng. Những kẻ có thể tự xưng là thần với cơ thể của người phàm chỉ tồn tại ở Nam Đại Lục. Người ta gọi họ là ‘siêu việt giả’.
“Nếu không dùng vũ khí Orichalcum được bao phủ bởi aura, sẽ không thể gây ra dù chỉ một vết xước nhỏ.”
“…Đến mức đó sao ạ?”
Người luôn giữ điềm tĩnh như Rodrio lại há hốc miệng như thằng ngốc. Orichalcum là gì? Đó là kim loại của thần linh có độ bền vượt xa các vật liệu khác. Lại còn phải bao phủ nó bằng aura nữa ư? Không cần nói cũng có thể hình dung được sức mạnh khủng khiếp đến thế nào.
Thêm nữa, Orichalcum cực kỳ đắt đỏ và hiếm có, chỉ có Hoàng đế và bốn siêu nhân ở đây mới sở hữu vũ khí Orichalcum. Nghĩa là 100 thành viên còn lại của Đội Cận vệ thậm chí không gây nổi vết xước.
“Thật khó tin nhưng đó là sự thật. Ta cũng chỉ gây được một vết thương xuyên thấu mỏng thôi. Mà lúc đó Landovail còn chưa tung toàn lực.”
Sở dĩ Daisy có uy lực hủy diệt lớn đến vậy dù không sử dụng aura là nhờ thừa hưởng sức mạnh kinh người của mẹ mình là Cora. Đối với người dân trong đế quốc bao gồm cả Rodrio, thứ ấy có lẽ trông chẳng khác gì một loại quyền năng.
“…Nếu lời bệ hạ là thật thì đúng là có dẫn theo nhiều người cũng vô nghĩa.”
Thiết Huyết sưu tác đội không thể sử dụng aura để tăng khả năng chém, và pháp sư tuy có thể thiêu rụi một vùng đất rộng lớn nhưng khả năng gây vết thương chí mạng trong một phạm vi hẹp lại kém hơn so với các kỵ sĩ. Vậy thì việc tăng quân số rõ ràng sẽ chỉ dẫn tới những hy sinh không cần thiết.
“Cảm ơn vì đã hiểu cho ta.”
“A, không đâu ạ. Là do thần thiển cận.”
Thường thì cận thần sẽ liệt kê các thông tin và chủ quân sẽ phán đoán, nhưng lần này lại phải làm ngược lại. Đối với người dân Đông Đại Lục, Nam Đại Lục gần như là một vùng đất chưa được khai phá.
“Bệ hạ, mạn phép cho thần phát biểu đôi lời được không ạ?”
Giọng nói của người đang quan sát cuộc họp làm rung chuyển cả phòng họp. Âm lượng lớn đến mức chiếc bút lông trên bàn cũng lăn đi.
“Được, khanh Vulcan. Hãy trình bày ý kiến của mình.”
Tên của người khổng lồ tóc đỏ là Vulcan. Đội trưởng Đội Cận vệ Hoàng gia, và là một nhân vật khác biệt so với ba vị quan còn lại. Ông là một công thần khai quốc đã sát cánh bên cạnh bán Elf từ trước khi đế quốc được thành lập.
Nếu nhiếp chính Floria là cánh tay phải của Daisy về mặt hành chính, thì Vulcan là cánh tay phải trong lĩnh vực chiến đấu. Dù về thứ bậc lễ nghi thì thua Floria, nhưng trên chiến trường, ông lại có quyền lực và địa vị cao hơn.
“Vậy thì điều chúng ta cần bàn trong cuộc họp này là làm thế nào để gây ra vết thương chí mạng cho một nhân vật như vậy phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thật không may, chúng thần chưa từng đối đầu với hắn nên có giới hạn trong việc đưa ra chiến lược. Đứng ở lập trường của một bề tôi phải đưa ra lời khuyên, đây là một hành động vô lễ, nhưng thần nghĩ chúng thần cần nghe ý kiến của bệ hạ.”
“Ta hiểu.”
“Vậy, liệu bệ hạ có phương án nào khác không?”
“Hừm, trước tiên, Rodrio sẽ dụ con thú đó đến địa hình có lợi cho quân ta, được không?”
“Nếu hắn là một kẻ khôn ngoan, có thể sẽ không mắc bẫy.”
“Xét đến hành tung và phong cách chiến đấu hạ đẳng của hắn, khả năng cao là hắn sẽ đáp lại lời khiêu khích. Nếu không, chúng ta chỉ cần giữ khoảng cách và đưa ra một chiến thuật khác.”
Đây là một kế hoạch đơn giản có thể không hiệu quả với Kiếm ma Charon, nhưng để dụ một con thú ngu độn vào bẫy thì sẽ là một chiến lược khá hữu dụng. Daisy dường như đã hiểu tại sao cha mình lại chỉ định Landovail làm mục tiêu.
Hắn là siêu việt giả duy nhất ‘có khả năng’ bị hạ gục.
Ngoài yếu tố hậu quả, Kiếm ma Charon là một Đại công tước nên khả năng cao là xung quanh ông ta có rất nhiều thuộc hạ. Còn Anh hùng, xét đến việc hắn đã dẫn theo các siêu việt giả khác, rất có thể là một con quái vật còn mạnh hơn họ.
“Sau đó ngài định làm thế nào?”
“Những người có mặt tại đây hãy giữ chân hắn. Các thành viên còn lại của Đội Cận vệ sẽ ném kiếm từ xa để phân tán sự chú ý của con thú. Còn ta…”
“Không phải ‘ta’ mà là ‘trẫm’ thưa bệ hạ.”
Hóa ra bắt bẻ không chỉ là vai trò của một mình Rodrio. Nhìn cái cách Đội trưởng Đội Cận vệ cũng sửa lại như thế này là biết.
“Khụ. Xin lỗi. Trẫm sẽ dốc toàn lực liên tục nện vào đầu con thú bằng xích. Nếu nhận nhiều đòn tấn công chồng chất từ xích Orichalcum thì ngay cả một siêu việt giả cũng sẽ không thể bình an vô sự.”
“Lỡ như đã làm đến mức đó rồi mà vẫn không gây ra vết thương chí mạng nào đáng kể thì phải làm sao ạ?”
“Khi ấy tản ra và bỏ chạy là cách tốt nhất. Theo những gì trẫm cảm nhận được trong cuộc giao đấu lần trước, con thú đó tuy nhanh nhẹn so với vóc dáng của nó, nhưng việc truy đuổi ngần ấy người là bất khả thi. Nếu mỗi người giữ khoảng cách tối đa, chúng ta có thể giảm thiểu thiệt hại.”
“Hừm, có vẻ là một chiến thuật thoát thân hợp lý, nhưng e rằng lúc ấy bệ hạ lại cố ở lại câu giờ…”
“……”
“…Haiz.”
Vulcan thở dài vì vị quân chủ nghiện hy sinh của mình. Tuy nhiên, bản thân chiến lược không có gì sai sót. Cũng không có cách nào khác để thực hiện. Việc Hoàng đế xem nhẹ sự an nguy của bản thân chỉ cần từ giờ cho đến ngày viễn chinh nhắc nhở ngài ấy ghi nhớ thật kỹ là được, nên chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Bẫy thì Helmeteor có lẽ là phù hợp nhất. Thần sẽ báo trước với Giáo hoàng. Chỉ cần đánh dấu tọa độ pháp thuật, ông ấy sẽ thả thiên thạch đúng thời điểm.”
Hoàng đế im lặng gật đầu và lắng nghe ý kiến của thuộc hạ. Sư phụ của anh, Rarkvan, tuy là một giáo hoàng giả mạo chuyên đi tán tỉnh phụ nữ, nhưng cũng là pháp sư vĩ đại nhất của đế quốc. Không cần phải nghi ngờ về tay nghề của ông ta.
“Có điều, trẫm lo cho các khanh. Vì các khanh sẽ phải ra tiền tuyến để giữ chân con thú.”
“Xin bệ hạ yên tâm. Chúng thần tuy không bằng bệ hạ nhưng cũng không phải là những kẻ dễ bắt nạt, đúng chứ?”
Bốn người đàn ông nắm chặt tay và nhìn chủ quân của mình. Thái độ của họ đầy kiên định, và tròng mắt dường như đang sáng lên. Các chiến binh sẽ liều mạng giữ vững vị trí của mình cho đến khi chủ quân của họ hạ gục con quái vật bằng dây xích.
“Vì đây là một cuộc thánh chiến để bảo vệ Hoàng thái hậu, chúng thần cũng định sẽ dốc toàn lực. Cho nên…”
Người khổng lồ mắt đỏ nở một nụ cười tươi tắn không phù hợp với khuôn mặt dữ tợn của mình. Ký ức về những ngày tháng cơ hàn không có gì trong tay, cùng vị bán Elf lang thang khắp chiến trường chợt hiện về.
“Bệ hạ cứ lo làm tốt việc của mình đi.”
Dẫu là một lời nói bất kính vượt quá giới hạn, Hoàng đế cũng không hề nổi giận. Chỉ vì địa vị nên mới phải dùng kính ngữ thôi, chứ người đàn ông tên Vulcan này là người bạn lâu năm nhất của anh.
“Hahaha…”
Bởi thế, chàng bán Elf một tay bật cười và lắng nghe những lời góp ý của các cận thần trung thành. Ba người đàn ông còn lại hẳn cũng đồng tình với Vulcan.
“Trẫm sẽ ghi nhớ.”