–Rắc.
Mép ngoài của bàn gỗ bị bóp vụn không thương tiếc trong bàn tay trắng ngần và mảnh mai. Tuy nhiên, Cora không dùng thêm sức nữa. Vì nếu cái bàn này gãy làm đôi thì cả nhà sẽ phải ngồi ăn dưới đất. Vốn dĩ cô cũng chẳng còn tiền để mua bàn mới.
“Racine.”
“Mẹ gọi con có việc gì?”
Âm điệu của người mẹ gọi con trai mình lộ rõ rằng cô đang cố nén cơn giận. Nhưng giọng điệu trả lời của Racine lại bình thản đến ngứa tai.
“Mày không biết mình đã làm gì sai sao?”
“…? Yêu trinh nữ thì có gì sai ạ?”
“Không phải…”
Nếu thằng con thừa nhận lỗi lầm của mình dù chỉ một chút thôi thì chỉ cần mắng mỏ nó là xong. Thế mà nó lại dám tỏ ra như thể bản thân vô tội mới hay. Cora chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Thằng ranh, mày biết vấn đề không nằm ở đó mà?”
“Vậy thì vấn đề là gì? Mẹ nói rõ cho con nghe đi.”
<Rầm! Rầm!>
Cora bực bội đập bàn trong đầu. Dù sao thì cô cũng không muốn ngồi ăn trên sàn nhà.
“Mày đang giỡn mặt mẹ mày đấy à? Đầu óc thông minh như vậy mà còn giả vờ không biết sao còn hỏi?”
“Hừm, thiết kế của chiếc nhẫn trinh tiết không đẹp sao ạ? Phải thừa nhận là hình dạng cây cung có hơi theo sở thích của con.”
Nhẫn trinh tiết? Đó rốt cuộc là cái gì? Cora thậm chí còn chẳng buồn tìm hiểu. Thấy thằng con cứ nói nhăng cuội nên cô đành phải nói thẳng.
“Mày đang định NTR đấy còn gì? Con trai làm những việc trái với đạo lý, làm sao mà mẹ không tức giận cho được!”
“NTR??? Là từ gì vậy ạ? Giống như kkarudugi hay kimuchi sao?”
“Là hành vi khốn kiếp đi cướp người yêu của người khác đấy, thằng ranh con! Ở kiếp trước của mẹ, bọn nào làm mấy chuyện tồi tệ như thế đều bị đánh hội đồng.”
“Lại cái chuyện kiếp trước chán ngắt đó nữa à? Nhưng theo lời mẹ thì con có tội gì đâu ạ?”
“Thằng điên này! Mày đang nói cái quái gì vậy!?”
Đã giải thích rõ ràng như vậy mà nó vẫn không hiểu sao? Nếu xét đến khả năng tư duy của thằng nhóc đó thì tuyệt đối không thể nào.
“Dodo thích anh trai Cretas của mày! Mày còn chen vào giữa để làm gì? Đây không phải là NTR thì là gì hả!?”
“Mẹ nói lạ thật. Chị Dodo thích anh trai con, nhưng anh Cretas chỉ xem chị Dodo là bạn thôi mà?”
“Gì cơ…?”
“Không phải là NTR như mẹ nói. Dù con có kết hôn với chị Dodo thì anh Cretas và chị Dodo vẫn là bạn bè, vậy có vấn đề gì chứ?”
“Ơ…?”
“Giải thích đơn giản hơn cho mẹ nhé? Con cưới được một trinh nữ làm vợ thì có lợi. Anh trai vẫn có thể duy trì quan hệ bạn bè với chị Dodo nên không ai bị thiệt cả.”
“……”
Cora dừng việc mắng mỏ và rơi vào một thoáng trầm ngâm. Dù tức điên trước lời lẽ ích kỷ của con trai, nhưng câu ‘có vấn đề gì’ cũng không hoàn toàn sai.
‘Dodo và Cretas không phải là người yêu.’
Hai đứa trẻ ấy cứ quấn lấy nhau từ bé nên Cora đã hy vọng chúng có một mối tình đẹp, nhưng tất cả chỉ là mong muốn cá nhân của cô mà thôi. Hơn 100 năm đã trôi qua, nhưng do Cretas ngốc nghếch nên cuối cùng vẫn chỉ là bạn thanh mai trúc mã. Mối quan hệ của hai đứa trở nên thân thiết hơn là trên phương diện ‘bạn bè’ chứ không phải ‘người yêu’. Do đó, việc ép buộc điều ngược lại cũng thiếu lý do chính đáng.
“Mà xét cho cùng thì chẳng phải con cũng là bạn thuở nhỏ của chị Dodo sao? Chỉ là không thân thiết bằng anh Cretas thôi. Đây là mối duyên đã kéo dài từ xa xưa rồi.”
Lời nói đó không phải là bịa đặt. Dodo từ nhỏ đã thân thiết với tất cả các con của Cora. Ngay cả người có tính cách tệ nhất là Stella cũng có mối quan hệ tốt với Dodo, nên nói thêm về điều này cũng chỉ mỏi miệng.
‘Tuy vậy, mình vẫn không ưa thái độ của Racine.’
Dù đã cố giữ bình tĩnh để suy xét từ nhiều góc độ, Cora vẫn không thể chấp nhận được cách hành xử của Racine.
Lý do con trai cô muốn lấy Dodo làm vợ cuối cùng là vì con bé là ‘trinh nữ’. Nếu Racine thật lòng yêu Dodo thì cô đã không phản đối một cách vô điều kiện như thế này. Thậm chí nếu nó cũng đơn phương 100 năm như Dodo, có lẽ cô đã ủng hộ Racine rồi.
‘Mới biết con bé còn trinh là vội quay ngoắt sang tỏ tình? Càng nghĩ càng thấy khốn nạn? Vậy nếu Dodo không phải là trinh nữ thì nó sẽ không theo đuổi sao?’
Cô hiểu tâm lý thích trinh nữ của con trai mình. Khi còn là đàn ông ở kiếp trước, ngay cả Cora cũng thích một người phụ nữ có phẩm hạnh đoan trang hơn là một người phụ nữ phóng đãng. Theo một cách nào đó, đây có thể coi là bản năng của đàn ông.
Tuy nhiên, Cora không chỉ là mẹ của Cretas và Racine mà còn là mẹ nuôi của Dodo. Dẫu không phải là máu mủ ruột thịt, cô tuyệt đối không có ý định phân biệt đối xử với con gái nuôi. Và dĩ nhiên, cho dù Dodo không còn trinh, cô cũng không đời nào gả con bé cho một kẻ hám lợi như con trai mình.
‘Cretas thì khỏi cần tính tới.’
Ý kiến của Cretas không quan trọng. Tên ngốc ấy đã ngó lơ tình cảm kéo dài cả trăm năm, là một tên tâm thần vô thức nên đã mất tư cách rồi.
Vậy thì trong tình huống này, điều Cora phải ưu tiên hàng đầu là gì? Đó chính là ‘trái tim của Dodo’.
‘Phải chọn một người chồng có thể làm cho con gái mình hạnh phúc.’
Cora quyết tâm làm tròn bổn phận người mẹ của Dodo. Dù mục tiêu là ‘một người chồng có thể làm cho con gái mình hạnh phúc’ thì cả Racine và Cretas đều có nhiều khuyết điểm, nhưng nếu phải so sánh hơn thua thì Cretas vẫn tốt hơn.
Cretas dù có ngốc hơn ai hết, nhưng ít ra cũng tốt bụng hơn ai hết. Racine là kiểu người sống vì cái tôi, nên dù sau này có thành đạt, nó sẽ dễ coi phụ nữ như một chiến lợi phẩm hơn là yêu thương họ. Và quan trọng nhất…
‘Vì Dodo yêu Cretas.’
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Cora nhìn người mù đang đứng đối diện. Cơ mà biết đâu được, ít nhất cũng hỏi thử một lần xem sao? Nhỡ nó thật sự có tình cảm với Dodo.
“Mẹ hiểu rất rõ ý kiến của con rồi Racine.”
“Tức là mẹ sẽ ủng hộ con và chị Dodo thành đôi ạ?”
Không biết từ lúc nào đã trở thành một buổi gặp mặt 1:1 giữa cha mẹ và con rể tương lai. Dodo không có cha mẹ và phu quân Kasta thì vắng mặt, nên có lẽ buổi gặp mặt thật sự cũng không khác thế này là mấy. Dù sao thì…
“Không, trước tiên hãy làm rõ điều này. Con có thật sự thích Dodo như một người khác giới không?”
“Chuyện đó không phải là đương nhiên sao ạ?”
“…Đương nhiên?”
Cora có hơi ngạc nhiên. Mà cũng phải, cô không ngờ rằng nó lại trả lời một cách đường hoàng như vậy trước câu hỏi có thích với tư cách là người khác giới không.
“Vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, vòng một và vòng ba phát triển vừa phải nên có sức hấp dẫn nổi bật của một người phụ nữ. Lại còn là cô gái có nghề nghiệp ổn định, kiếm tiền giỏi nữa chứ? Trên hết, việc là một trinh nữ có nhân cách tốt là một lợi thế rất lớn.”
Nhưng những gì tuôn ra từ miệng người mù chỉ là những lời sáo rỗng. Dodo xinh đẹp, trẻ trung, lại còn là một trinh nữ đảm đang kiếm tiền giỏi. Ngay cả trong kiếp trước của Cora, những người phụ nữ như vậy là cực kỳ hiếm, nên Cora cũng không phải không biết giá trị đó. Tuy nhưng, chính vì là “sáo rỗng” nên mới là vấn đề.
“…Mẹ đúng là ngu ngốc khi đã kỳ vọng vào con.”
“Mẹ đang nói đến kỳ vọng gì vậy ạ?”
“Mẹ không có ý nói đến sức hấp dẫn giới tính phổ biến đó, mà là đang hỏi con có thật lòng yêu Dodo không?”
“…Hừm, thật lòng yêu sao.”
Nó thích trinh nữ đến thế sao? Chỉ vì muốn thuyết phục Cora, mẹ nuôi của Dodo, Racine đã nỗ lực rất nhiều sau một thời gian dài. Dáng vẻ trầm tư nghiêm túc thế kia quả thật là chuyện hiếm lắm thay.
“Có phải, ý mẹ là mối quan hệ giống như mẹ và cha không ạ?”
“Đúng.”
Có vẻ là một câu hỏi thích hợp không cần phải giải thích dài dòng. Cora gật đầu dứt khoát trước câu hỏi của con trai. Tuy rằng cô vẫn còn cảm thấy có lỗi với chồng, nhưng niềm tự hào về tình yêu của bản thân lại cao ngút trời.
“Cái đó thì đâu phải là tình yêu, là bệnh thì có?”
“Hả…?”
“Mỗi lần cha về nhà, mẹ cứ như người mất trí vậy.”
“……”
Cora cảm thấy khó chịu nhưng không phản bác vì lời nói đó không sai. Trước kia cứ hễ động đến vụ này là cô nổi đóa, la lối om sòm như lên cơn. Nhưng rồi thời gian trôi qua, khi bắt đầu tự nhìn lại bản thân, cô nhận ra rằng trong mắt người khác thì đúng là cư xử chẳng ra gì thật.
Chỉ cần chạm mắt thôi là đã sướng đến mức đập bàn hét lớn, hay tranh thủ lúc bọn trẻ không để ý mà hôn chùn chụt như húc đầu vào, hoặc có khi tự bóp ngực mình để kìm nén hormone đang sôi sục. Thỉnh thoảng cô còn húc chồng như một con bò mộng rồi ủi vào phòng ngủ.
Dẫu có là con cái đi nữa, việc cảm thấy gánh nặng trước người mẹ lúc nào cũng có những hành động kỳ quặc là điều dễ hiểu. Có lẽ chúng đã phát ngán vì bao năm trôi qua mà tình hình vẫn không khá hơn.
Trừ Daisy ra, tất cả những đứa con còn lại đều sợ ngày cha trở về khi còn nhỏ. Không phải chúng sợ cha, mà là sợ người mẹ hay có những hành động bất thường. Dưới góc nhìn của một đứa trẻ còn chưa đến tuổi đi học, hành vi của mẹ thật sự rất khó chấp nhận. Bởi vì đó là thời điểm còn quá sớm để nhận ra tình yêu giữa nam và nữ.
‘Nhưng mà đứng trước mặt anh ấy, làm sao mà mình kiềm chế được…?’
Cora cũng không phải không có lý do. Làm nũng với chồng trước mặt các con sẽ làm giảm đi uy phong (?), còn dáng vẻ quyến rũ của cô chỉ một mình Kasta được phép thấy mà thôi. Vì không thể cho các con thấy những hình ảnh này nên cô đã có những triệu chứng bất thường do bức bối. Việc húc đầu ủi vào phòng ngủ là để giải tỏa (?) trước khi phát điên.
‘Tình yêu quá mức cũng có thể là một căn bệnh…’
Cora nhớ lại quá khứ và đành phải thừa nhận. Tình trạng không thể sinh hoạt bình thường trước mặt chồng khó có thể coi là lành mạnh. Có lẽ ngay cả tình yêu cũng nên có chừng mực. Chính vì vậy, Cora quyết định đưa ra một ví dụ bình thường hơn.
“Vậy thì con có yêu thương nhau như những cặp vợ chồng bình thường khác không?”
“Cái đó thì con chưa biết. Nhưng con có ý định chịu trách nhiệm cả đời với người phụ nữ đã trao đi trinh tiết cho con.”
“Tâm thế đó không tệ, nhưng đứng trên lập trường của một người mẹ, mẹ thấy tình cảm của con có vẻ hời hợt.”
“Kết hôn rồi vợ chồng dành thời gian cho nhau thì có thể sẽ nảy sinh tình cảm, tại sao mẹ lại vội vàng kết luận như vậy?”
“Phù, không phải là vội vàng kết luận, mà theo ý kiến của mẹ, người đã nuôi nấng các con hơn 100 năm, mẹ nghĩ rằng Cretas sẽ làm cho Dodo hạnh phúc hơn con.”
“Tự nhiên mẹ nói gì vậy? Con có gì kém hơn anh Cretas chứ.”
Cora nhíu mày trước thái độ trơ trẽn của người mù đang lớn tiếng. Dù anh trai nó có ngốc nghếch đi nữa nhưng cách nói năng thật vô lễ. Gia đình không biết bù đắp cho những khuyết điểm của nhau thì thôi, lại còn định hạ bệ như vậy có hợp lý không cơ chứ?
‘Cái nhân cách rác rưởi đó giống ai nhỉ?’
Cora nhớ lại cha và mẹ của mình ở kiếp này. Mục đích là để tìm ra gốc rễ tâm tính lệch lạc của Racine.
Cha cô không có tính cách vặn vẹo như những siêu việt giả khác. Tuy ông có phần kiêu ngạo vì là một High Elf, và cũng có ý thức rất lớn về quyền lực, nhưng ông biết chịu trách nhiệm và biết khoan dung. Hơn hết, ông còn là một vị thánh quân yêu thương dân chúng.
Vậy thì vấn đề là ở mẹ sao?
Cũng không phải. Mẹ cô là một người phụ nữ đoan trang và hiền lành hơn ai hết. Dù là một High Elf nhưng bà lại rất khiêm tốn. Bà là một người có nhân cách tuyệt vời, đã dành tất cả những gì có thể cho chồng và ba đứa con với tư cách là một người bạn đời và một người mẹ.
‘Chắc là do cha mẹ của Kaka…’
Chồng của cô, Kasta, là một người đàn ông có tâm tính rất tốt. Những phụ huynh đã bỏ rơi một người tốt như vậy trong vũng bùn chắc chắn là những Halfling gian ác. Sau khi đã xác định được gốc rễ của vấn đề theo một góc nhìn rất chủ quan, Cora thầm thở dài trong lòng.
‘Dù sao Racine vẫn là con mình nên đành phải chấp nhận thôi.’
Đó là điều không thể tránh khỏi. Dù thế nào đi nữa nó cũng là con của Kasta.
‘Nhưng trước khi thằng khốn ấy sửa được cái tính cách rác rưởi đó, mình tuyệt đối không cho phép nó gặp Dodo.’
Điều này là đương nhiên. Tuy không mang cùng dòng máu, Dodo cũng là con gái của cô.
Nhưng bây giờ có cố gắng thuyết phục Racine bằng cách giáo dục nhân cách thì cũng vô nghĩa. Một người con trai đã trưởng thành thì phải tự mình ngộ ra thôi.
“Nghĩ kiểu gì thì con cũng không được.”
–Két.
Không còn thấy giá trị của việc khuyên bảo, Cora đẩy ghế đứng dậy. Dodo vừa mới rời đi nên cô định sẽ viết thư xin lỗi. Chắc là con bé đã hoảng sợ lắm, đến nỗi cứ chớp mắt liên tục luôn mà?
“Mẹ ơi, người có quá khắt khe với con trai ruột của mình không ạ?”
“…Hôm nay đừng nói nữa.”
“Cuộc thảo luận vẫn chưa kết thúc.”
“Thảo luận cái gì, hãy suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ với Dodo rồi hãy nói lại chuyện này. Hoặc là tự suy ngẫm về nhân cách của mình đi. Cretas cũng là anh trai con, đừng có mà ăn nói hàm hồ.”
“Con bây giờ đang rất nghiêm túc mà mẹ nói gì vậy? Nhân cách của con cũng không tệ, và con cũng đâu có nói gì sai về anh Cretas?”
“Phù…”
Những gân máu mờ nhạt bắt đầu nổi lên trên nắm đấm của Cora. Bàn tay đỏ bừng vì giận run lên bần bật. Hành động lằng nhằng không biết hối lỗi của Racine đã kéo sự kiên nhẫn của cô đến giới hạn.
‘Ha, thật sự phải làm gì với thằng khốn này đây?’
Trong lúc cô đang đấu tranh nội tâm xem có nên thật sự ra tay với đứa con trai mù lòa của mình không.
–Cạch.
“Mẹ ơi! Hôm nay con đã bắt được một con bọ ngựa to bằng cẳng tay đấy ạ!”
Gã to con trọc đầu đã trở về căn nhà gỗ.