Elf nuôi dạy trẻ

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 21

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1519

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4866

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

117 707

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 483

Wn - Chương 67 - Cùng ngăn chặn NTR (2)

Chiếc nón rơm màu đỏ cam chẳng hề hợp với thân hình to lớn dữ tợn.

Tay phải cầm một cây vợt bắt côn trùng đan từ cỏ cây.

Tay còn lại là một chiếc hộp để đựng côn trùng thu thập được.

Cuối cùng, là gương mặt lấm lem đất bẩn?

‘Đúng là hết thuốc chữa.’

Dù là một bán Elf có tuổi thọ cao nhưng qua tuổi hai mươi rồi vẫn đi lang thang với bộ dạng như vậy thì chẳng giống ai. Thời gian có trôi đi bao nhiêu, dáng vẻ ấy vẫn trước sau như một. Cora nhìn đứa con trai thứ hai không có chút tiến bộ nào mà lòng cháy như lửa đốt.

–Bịch!

Cora quăng thằng con mù đang ngất xỉu xuống sàn phòng khách và nuốt giận. Cô không thể chịu nổi hành vi của Racine cứ liên tục nói những lời hỗn láo dù anh trai đã trở về, thế là cô tẩn nó thành một cái xác tạm thời. 

“Phù…”

Nào chỉ thằng Racine đang nằm vạ ra đó. Đến cả thằng Cretas đã ngần này tuổi rồi mà còn đi bắt côn trùng. Mấy đứa con trai cô cực khổ sinh ra chẳng có đứa nào ra hồn cả.

Cora nghĩ thầm. Người tội nghiệp nhất chính là Dodo, cứ bị kẹt giữa hai đứa nó mà chẳng biết phải làm sao. Nếu Dodo không thích Cretas, Cora cũng sẽ không ủng hộ mối quan hệ này.

Và một Cora thường ngày sẽ không đời nào ra tay với đứa con mù Racine. Nhưng nếu nó ngu ngốc vượt quá giới hạn như hôm nay thì không có ngoại lệ. Nhất là khi người bị hại không phải là cô, mà là đứa con gái nuôi vô tội.

‘Nghĩ lại thì đây chẳng phải là lỗi của Cretas sao?’

Tất cả chuyện này bắt nguồn từ cái tính thiếu quyết đoán của Cretas. Nếu đã có sức mạnh và thân hình to lớn như vậy, ít nhất cũng phải biết hành động cho xứng với vóc dáng của mình chứ? Chỉ cần nó đường đường chính chính tuyên bố Dodo là người phụ nữ của mình, thì thằng em trai Racine đã không dám hó hé gì.

“Mẹ ơi, tại sao Racine lại đột nhiên ngất đi vậy ạ?”

“…Mát xa đấy. Chắc thích quá nên xỉu rồi.”

“À ha, ra là vậy!”

“……”

Cora nhìn gã to con khờ khạo và tự nhủ trong lòng. Nếu thằng nhóc này cũng nói những lời vớ vẩn như Racine, thì cô sẽ cho xỉu luôn một thể.

“Cretas, con phải xác định rõ lập trường của mình đi.”

“…Ừm? Về việc gì ạ?”

Đôi mắt ngây thơ không hề ăn nhập với vẻ ngoài hung dữ chớp chớp. Nhìn đôi mắt đỏ lấp lánh kia, quả nhiên thằng bé là con trai cô. Nhưng tại sao nó lại ngốc đến vậy?

“Con nghĩ sao về Dodo?”

“Dodo ạ? Mẹ cũng biết mà, Dodo là người bạn thân không ai thay thế được của con.”

“Mẹ hỏi vì không biết chắc? Ý mẹ là con có thấy em ấy hấp dẫn như một người phụ nữ không? Có muốn ôm hay hôn không? Hay là, muốn vật em ấy xuống…”

“Hấp dẫn như một người phụ nữ ạ? Hừm…”

Phải chăng chuyện này còn quá sớm với một Cretas ngây thơ? Dẫu vậy thì thân hình đã là một nam giới cường tráng, đáng lẽ nó nên có chút ham muốn với phụ nữ rồi chứ.

‘Có vẻ hơi quá đà một chút…’

Câu “muốn vật ra” có hơi thái quá, nhưng nếu xét đến tâm tư thường ngày của Dodo, chắc hẳn con bé sẽ thấy rất vui. Ngược lại, Dodo có lẽ đang phải khổ tâm vì một Cretas quá khờ khạo.

“Thỉnh thoảng thấy Dodo dễ thương nên con cũng muốn ôm, nhưng hôn thì con không rõ lắm. Nước bọt dính vào sẽ mất vệ sinh, còn vật xuống thì nhỡ làm em ấy bị thương thì sao ạ?”

“Thằng ngu.”

“Ớ!? Mẹ sao tự dưng lại chửi con?”

“Con của mình đúng là một thằng dở hơi chính hiệu mà?”

“???”

Tưởng tượng đến nụ hôn với một cô gái đáng yêu như Dodo mà lại lo dính nước bọt, có lẽ việc gặp gỡ người khác giới thực sự là một câu chuyện xa vời. Nếu là một người đàn ông bình thường thì hẳn đã sáng mắt lên mà lao vào rồi.

Thế là, Cora buộc phải dùng đến biện pháp mạnh.

“Cretas, tạm thời con bị cấm gặp Dodo.”

“Đột ngột vậy ạ?”

“Ừ, đột ngột đấy. Nhưng không phải không có lý do.”

“Ớ, không được ạ. Ngày mai con đã hẹn đi bắt côn trùng cùng Dodo…”

“…Đi bắt côn trùng? Với một quý cô đã trưởng thành?”

“Vâng, con còn giữ bí mật về địa điểm gặp mặt nên em ấy rất mong chờ. Hy vọng rằng Dodo cũng sẽ thích.”

“……”

Cora nhìn con trai mà lòng đầy thất vọng. Thật sự càng bóc ra càng thấy toàn những chuyện muốn chửi.

‘Vị bác sĩ duy nhất trong thị trấn đã dành thời gian quý báu để đi hẹn hò, mà lại dẫn người ta đi bắt côn trùng???’

Quá đáng lắm rồi. Một người phụ nữ bình thường chắc sẽ tát cho vài cái. Cora có thể hình dung rõ vẻ mặt bối rối của Dodo ngay khi vừa đến khu rừng.

Trái ngược với người mẹ đang nuốt tiếng thở dài, Cretas lại tỏ vẻ đắc ý.

“Con cũng đã chuẩn bị một món quà.”

“…Quà gì?”

“Mẹ nhìn cái này đi ạ.”

Trong hộp đựng côn trùng mà Cretas chỉ vào là một con bọ ngựa khổng lồ đáng sợ đang sáng quắc đôi mắt. Và những lời nói tiếp theo lại càng đáng sợ hơn.

“Nếu con tặng con bọ ngựa bắt được hôm nay, Dodo chắc chắn sẽ rất thích. Trước giờ em ấy luôn vui vẻ nhận quà con tặng mà.”

“Đó không phải là vui vẻ, mà là miễn cưỡng nhận thì đúng hơn?”

“Haha, làm gì có chuyện đó ạ. Mẹ cũng biết mà phải không? Dodo từ nhỏ nếu không thích thì nhất định sẽ nói ra ý kiến của mình.”

“Thôi, khỏi nói nữa…”

Cora sao có thể không biết Dodo là một cô gái thẳng thắn chứ? Nhưng nếu đối tượng là người mình đơn phương thì ai mà chẳng ngốc nghếch. Nếu tình cảm của Dodo dành cho Cretas chỉ nông cạn hơn một chút thôi thì có lẽ hai đứa đã chia tay từ lâu rồi.

‘Không gặp nhau có khi lại tốt hơn.’

Cora cũng định cấm Racine gặp Dodo. Thực tế, Dodo cũng không có đủ thời gian để tập trung vào công việc. Cho đến nay, con bé có thể gặp Cretas là vì đã cố gắng sắp xếp chút thời gian rảnh.

High Elf mong rằng đứa con gái nuôi của mình sẽ không phải vất vả thêm nữa. Và cô cũng không muốn nhìn thấy mối tình tay ba khó xử này thêm.

“Tóm lại như lời mẹ nói ban nãy, tạm thời con bị cấm gặp Dodo. Còn cuộc hẹn ngày mai thì khỏi lo, mẹ sẽ thay con đến gặp em ấy.”

“Ế?”

“Nếu không muốn chết thì đừng có mà lén lút gặp mặt. Mẹ không nghĩ con sẽ làm vậy, nhưng đề phòng vẫn hơn.”

“Mẹ ơi, con cần một lời giải thích! Tự dưng cấm con gặp mà không nói lý do làm con hoang mang quá.”

Ngay cả Cretas chậm hiểu cũng khó có thể chấp nhận điều này. Mà cũng phải, Dodo và Cretas từ nhỏ đã dính với nhau như hình với bóng. Dù rằng bây giờ đã trưởng thành, hai đứa vẫn gặp nhau hai lần mỗi tuần.

“Cretas, đừng cố cãi lại lời mẹ.”

Vậy thì sao chứ? Cora đã tức điên lên vì hai đứa con trai của mình rồi. Rõ ràng việc ném Racine xuống đất vừa rồi vẫn chưa làm cô hả giận. Cơn thịnh nộ lớn đến nỗi cô vô thức tỏa ra ánh sáng đỏ từ mắt.

“Mẹ của con sắp bùng nổ đến nơi rồi. Nếu con là con của mẹ thì đừng có chọc tức mẹ thêm nữa.”

“M-Mẹ…”

Đối mặt với người mẹ đang thực sự nổi giận khác hẳn với mọi ngày, gã đàn ông to con đành phải cúi đầu. Một phần vì sợ, nhưng phần lớn là vì không muốn khiến mẹ buồn thêm.

“Vâng, con hiểu rồi. Thay vào đó, con có thể xin mẹ một điều được không ạ?”

“Nói đi.”

“Mẹ có thể cho con gặp Dodo chỉ ngày mai thôi được không? Con muốn tự mình nói với em ấy rằng chúng con sẽ không gặp nhau một thời gian.”

“……”

Cora một tay vuốt tóc và lặng người suy nghĩ một lát. Cô cũng thấy hơi áy náy vì ban nãy đã quở trách quá gay gắt. Và nghĩ lại thì Dodo có lẽ sẽ buồn vì tạm thời không thể gặp được Cretas. Thôi thì tỏ ra độ lượng một chút cũng không có gì xấu.

“Được thôi, nhưng đừng có đi bắt côn trùng.”

“Con hiểu rồi. Nhưng thế thì nên đi đâu ạ? Con chưa nghĩ ra chỗ nào khác…”

“Haiz, địa điểm thì mẹ con sẽ quyết định, con cứ mặc quần áo chỉnh tề rồi đi. Đừng mặc đại như hôm nay nữa.”

“Vâng…”

–Soạt.

Cora vừa dứt lời liền bắt đầu ghi chép vào sổ sách chi tiêu. Cô định đưa Dodo đến nhà hàng chuỗi của Daisy nên cần phải kiểm tra lại tình hình tài chính.

‘Có hơi tốn kém thật nhưng đành chịu thôi.’

Thành thật thì kể từ ngày Dodo dọn ra ở riêng, Cora đã không chăm lo gì cho con bé nữa. Đó là vì Dodo sống tốt, nhưng dù sao cô cũng đã nhận được rất nhiều từ Dodo, nên ít ra cũng phải đền đáp một chút.

Ghi chép sổ sách xong, Cora quay đầu nhìn đứa con trai đang ngồi thất thần trên bàn. Vừa mới nãy còn vui mừng vì sắp có thời gian ở bên Dodo, vậy mà bây giờ lại ủ rũ như một cái xác không hồn. Nhìn mà thấy thương…

‘Mình cũng không muốn làm đến mức này, nhưng đâu còn cách nào khác? Nếu mối quan hệ cứ mãi không tiến triển thì chỉ có Dodo là người đau khổ thôi.’

Lý do Cora ra lệnh ‘cấm gặp mặt’ một phần là để Dodo đỡ mệt mỏi, nhưng cũng là vì cô hy vọng rằng khi xa nhau một thời gian, Cretas sẽ nhận ra tình cảm của mình dành cho Dodo. Biết đâu vì lúc nào cũng ở bên cạnh nên nó không xem con bé là một người khác giới.

Cơn bão đã đi qua, phòng khách chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Cora dời người mù đang ngủ say qua ghế sofa rồi tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Cretas.”

“Vâng, thưa mẹ.”

“Con có thích Dodo không?”

“Tất nhiên rồi ạ. Không phải là điều hiển nhiên sao?”

“Tại sao con lại thích…?”

Lý do Cora hỏi câu này là để kiểm tra xem nó có đưa ra câu trả lời bậy bạ như Racine không. Dĩ nhiên, cậu nhóc này không phải là hạng người đầy dục vọng như gã đang nằm sõng soài kia, nhưng nếu nó ở bên Dodo vì những lý do vớ vẩn, cô cũng định cho nó bay màu luôn.

Nghe câu hỏi của mẹ, Cretas lẳng lặng nhìn vào hộp côn trùng. Có thể việc Cretas bắt bọ ngựa không phải là một hành động vô nghĩa.

Dù là một tên ngốc không tinh ý và chậm hiểu, nhưng Cretas biết rằng cô gái tên Dodo rất quý giá đối với mình. 

“Lúc nhỏ, mỗi khi con bắt bọ ngựa về, Dodo đều khen con rất ngầu. Có lẽ con bắt bọ ngựa hôm nay cũng là vì muốn được Dodo công nhận.”

Hỏi lý do tại sao thích, Cretas lại trả lời chẳng ăn nhập gì. Nhưng Cora không ngắt lời, chỉ gật đầu bảo nói tiếp.

“Con thích Dodo vì dù đã một trăm năm trôi qua, em ấy vẫn ở bên cạnh một tên ngốc như con.”

Trong đôi mắt đỏ giống hệt Cora, không có sự lầm tưởng hay do dự.

“Con thích Dodo vì khi em ấy hạnh phúc, con cũng thấy hạnh phúc.”

Nếu vậy, dù lý lẽ có hơi lộn xộn, dù không giỏi nói năng, thì cũng chẳng sao cả.

“Con thích Dodo vì nụ cười rạng rỡ như hoa mỗi khi em ấy cười thật xinh đẹp. Và…”

Nội dung cuối cùng phải nói ra có lẽ hơi ngượng ngùng. Nhìn cái cách Cretas lúc nào cũng dõng dạc lại ngập ngừng như vậy là biết.

Nhưng sự im lặng không kéo dài. Vì khi nhớ lại người phụ nữ đã ôm ấp và yêu thương mình từ thuở lọt lòng, Cretas đã nhận ra cô gái tên Dodo quan trọng đến nhường nào.

“Con thích Dodo vì em ấy giống mẹ.”

Cretas nở một nụ cười ngây thơ và kết thúc câu trả lời của mình.