Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1073

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1419

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1247

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 756

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1154

Wn - Chương 62 - Lời nói dối tốt đẹp (2)

–Cộp.

Khuôn mặt điển trai của Halfling bị đè bẹp không thương tiếc dưới gót giày bốt sắc nhọn. Hàng tỷ lần tra tấn ngụy danh 'huấn luyện' và 'vui đùa' đã biến cơ thể của người đàn ông thành một mớ tàn phế. Thế mà lại còn bảo đừng xao nhãng việc luyện kiếm, đứng ở vị trí của anh ta, đây chẳng khác nào địa ngục trần gian.

"Khự..."

"Mới thế này mà đã đau đến méo mặt rồi à? Vậy thì tâm trạng của người chủ có một tên nô lệ như mi thì sẽ thế nào? Chắc là tức sôi máu lên nhỉ?"

Nụ cười nhếch mép lệch lạc của cô gái hướng xuống mặt đất. Dáng vẻ của gã Halfling bị giẫm đạp dưới chân cô thực sự rất đẹp mắt. Cora ghét cay ghét đắng những kẻ ngu dốt không biết thân biết phận, cứ ngẩng cao đầu như Kasta vừa rồi.

Không phải Kasta thuộc loại người đó. Chỉ là Cora cho là vậy. Dù đã phải chịu vô số trận đòn, bộ dạng của Kasta vẫn giả làm một trung thần trước mặt cô khiến cô tức đến chết đi được.

Không ai mong đợi lời khuyên trung thành từ một tên nô lệ. Nếu là một Halfling có huyết thống thấp hèn chứ không chỉ riêng thân phận thì càng phải biết giữ mồm giữ miệng. Điều Cora muốn ở Kasta chính là sự phục tùng và khuất phục. Chỉ cần hai thứ đó thôi.

Ngay cả khi đó là tấm lòng vì cô đi nữa, nếu nó vượt quá quyền hạn của một nô lệ thì cô cũng không muốn thấu hiểu. Đó chỉ là sự ngạo mạn và tai hại. Nếu một con sâu róm hành xử như người và tỏ ra thân thiện, con người sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm.

Dù có bực bội đến đâu, dù có dùng giày bốt đá và lăng mạ anh ta bao nhiêu lần đi nữa, cô cũng không thể khuất phục được niềm tin mãnh liệt đang trào dâng trong đôi mắt nâu đó. Mặc dù cô cũng không biết niềm tin đó có ý nghĩa gì.

"Kasta, ta đã nói từ trước rồi phải không? Nếu không rèn luyện thể chất đủ để tiếp nhận trọn vẹn máu của High Elf thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Ugh!"

"Ugh??? Ugh??? Đó là câu trả lời hả thằng khốn?"

–Bốp!

Chỉ mới đá mấy trăm cái mà đã không trả lời được thì đúng là vô lễ. Nhưng vì cô là một chủ nhân hiền từ nên đã nhân nhượng bằng cách đá thêm vài phát, kèm theo một lời giảng giải ân cần:

"Máu của ta được truyền vào để kéo dài tuổi thọ của mi, nhưng không phải là không có tác dụng phụ. Lượng máu được truyền vào vượt ngưỡng sẽ chặn nguồn cung cấp máu lưu thông trong cơ thể mi. Vì mạch máu có độ đàn hồi và dung tích giới hạn. Não cũng vậy. Nếu máu chảy lên não bị tắc nghẽn sẽ phát sinh biến chứng, phản ứng thải trừ, nặng thì có thể để lại bệnh di truyền, nhớ không? Khi ấy, không chỉ mi mà cả con cái của mi sau này khả năng cao sinh ra sẽ bị thiểu năng."

Không phải là hoàn toàn không có cách nào khác.

Cũng có cách mượn sức mạnh của nhà giả kim để biến Kasta thành một chimera. Hoặc nhờ vào sức mạnh của ma cà rồng để đưa ra giải pháp ổn định hơn là bán ma cà rồng. Tuy vậy, nếu lạm dụng như hiện tại thì cũng sẽ có tác dụng phụ.

Nhưng dù vậy, Cora không hiểu sao lại ghét việc làm vấy bẩn Kasta bằng phương pháp hay máu của người khác chứ không phải của mình. Dẫu bây giờ cô đang không ngần ngại đạp anh ta lăn lộn trên đất bẩn, thật là một sự mâu thuẫn nực cười.

"Hửm? Mi nói muốn có con mà? Không biết có người phụ nữ nào chấp nhận một Halfling không cha mẹ như mi không, nhưng lỡ như có khả năng đó thì sao? Con của mi vì cha chúng mà trở thành kẻ ngốc thì đáng thương biết bao?"

Cora đang hiểu lầm một điều, Kasta đã từ bỏ việc có con từ lâu rồi. Trong những ngày tháng cùng khổ, ngày mai còn cảm thấy mờ mịt, làm sao có thể có những ảo tưởng thảnh thơi như vậy được. Kasta chỉ cảm thấy mình giống như một con quái vật khi đã ngoài 100 tuổi mà vẫn giữ được vẻ đẹp trung niên.

"Ug..."

Giọng nói của người đàn ông đang bị một bàn chân nặng trịch đè lên dần mất đi sức lực. Có lẽ do máu dồn ngược gây tổn thương não, hoặc là do bị đánh quá mức nên cơ thể rã rời. Không ai biết chính xác lý do.

"Thằng khốn này lại giả vờ à?"

Nhưng điều đó không có nghĩa là sự ngược đãi của High Elf sẽ dừng lại. Cô ngay lập tức rút một sợi dây thép dày từ thắt lưng. Sau khi bị trói lại rồi quất vào đầu hoặc lưng, anh ta sẽ khá ngoan ngoãn vào ngày hôm sau.

–Chát! Chát!

Kasta không còn cử động nữa, chỉ còn là một đống da thịt bê bết máu. Nhưng Cora vẫn nổi gân xanh trên trán và tiếp tục quất roi. Nếu anh ta có vẻ như sắp chết, cô chỉ cần truyền máu vào là được, không cần phải lo lắng gì cả.

Dù não Kasta có vấn đề và con cái của anh sinh ra bị thiểu năng do di truyền thì cũng đâu phải việc của cô?

Không, ngay từ đầu không cần phải tính đến chuyện này. Kasta đằng nào cũng sẽ sống như nô lệ của cô và chết đi mà không gặp được người thương.

–Chát!

Và như vậy, một ngày tàn khốc nữa đã kết thúc với âm thanh da thịt bị xé rách.

Sau ngày hôm đó, Kasta thỉnh thoảng lại quên mất mình đã làm gì. Nhưng đây cũng chẳng phải là điều mà Cora phải bận tâm, phải không?

Dù có hơi bệnh một chút, sống vẫn tốt hơn là chết. So với một gã Halfling khốn kiếp không biết thân biết phận mà cứ tỏ ra thông minh, một tên ngốc ngây thơ sẽ dễ để ở bên cạnh hơn.

__________________________________________________________________________________

Cora đến bây giờ vẫn không biết vì sao Cretas lại có đầu óc không tốt.

Là người đã tạo ra một căn bệnh di truyền kéo dài nhiều thế hệ, vậy mà tại sao cô lại không nhận ra điều đó? Tại sao cô lại cho rằng đó là đặc điểm được biểu hiện do sự tình cờ của tạo hóa như trường hợp của Racine, người con thứ tư?

Lý do rất đơn giản. Vì người chồng của cô đã nói rằng anh đã chữa khỏi hoàn toàn mọi biến chứng từ não, và những đặc điểm đó sẽ không di truyền sang con cái.

Thật vô lý. Dẫu cho Kasta đã chữa khỏi đi nữa, khả năng cao là những đặc điểm ấy vẫn còn sót lại một phần nhỏ ở đâu đó trong cơ thể.

Hàng trăm năm trôi qua, nó có lẽ đã trở thành một đặc tính di truyền. Chỉ là vì anh là một con quái vật nên nó mới không đáng kể mà thôi. Một trong những lý do Kasta lang thang trên vùng đất chết là để tìm cách triệt tận gốc căn bệnh di truyền ấy.

Nhưng đối với Cora, người đàn ông tên Kasta là tín ngưỡng và là đấng tối cao. Nàng High Elf bị tình yêu làm cho mù quáng đã dễ dàng bị lừa bởi lời nói dối ngọt ngào của chồng mình.

Nếu chồng cô nói mùa đông là mùa xuân thì đó là mùa xuân, và nếu anh nói mùa xuân là mùa đông thì đó là mùa đông. Lòng tin của Cora đối với Kasta là như thế.

Kể từ đó, 430 năm đã trôi qua.

"Mẹ ơi...?"

"À, không... không có gì đâu con."

Cretas gọi mẹ bằng một giọng ngạc nhiên. Không phải vì kết quả bài kiểm tra, mà vì đây là lần đầu tiên cậu thấy cảnh High Elf dường như đang rơi lệ.

"Chỉ là có gì đó bay vào mắt mẹ thôi."

"Ế!? Mẹ mà cũng có lúc bị cái gì đó bay vào mắt rồi chớp mắt sao ạ?"

"...Mẹ con không phải lúc nào cũng bất bại đâu."

"Ồ, ra là vậy ạ."

Chấp nhận nhanh thật. Những lúc thế này, có lẽ ngốc nghếch lại là một điều may mắn.

"Vậy thì những lúc mẹ không bất bại, Cretas này sẽ ở bên cạnh bảo vệ mẹ."

"Khì khì, ừa... cảm ơn con."

Hôm nay con trai cô lại đáng yêu lạ thường. Chỉ cần nói những lời hay ý đẹp như vậy thôi đã thấy biết ơn lắm rồi. Ít ra thì cũng bõ công sinh thành nhỉ.

Cora thoáng hồi tưởng lại chút kỉ niệm xưa với chồng. Một suy nghĩ bất an trào dâng, lỡ như, dù chỉ là một phần vạn khả năng thôi, đầu óc của Cretas không tốt là do lỗi của cô không. Cô cũng cảm thấy uất nghẹn vì thương cảm cho người chồng đã bị mình hành hạ.

Tuy nhiên như đã nói lúc nãy, Cora tuyệt đối không nghi ngờ chồng mình. Vốn dĩ, dù cho ý nghĩ đó có nảy sinh, cô cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Một con khốn chết tiệt như cô, làm sao dám phủ nhận lời của vị hiệp sĩ vĩ đại?

Thiếu nữ High Elf lau nước mắt và nhìn gã to con đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt đầy lo lắng. Dù đã đoán trước phần nào, nhưng kết quả đánh giá trí thông minh không được tốt như mong đợi.

Không, không phải. Làm gì có chuyện không tốt như mong đợi? Đây chỉ là một bài kiểm tra đơn giản được phân định bằng hai loại: đỗ hoặc trượt, đủ tiêu chuẩn hoặc không đủ tiêu chuẩn.

"Tiếc thật đó Cretas. Nhưng không sao hết, lần sau làm tốt hơn là được mà."

Cora mỉm cười và động viên con trai. Cô nghĩ rằng im lặng có vẻ đúng đắn hơn, nhưng nếu không nói gì cả thì sẽ càng khó xử.

"Hahaha, vâng ạ. Trượt thì giờ con quen rồi."

Dù là tiếng cười sảng khoái, nhưng khí thế lại không đủ so với một Cretas thường ngày. Giọng nói của thằng bé lúc nào cũng vang rền như sấm.

Từ đó, hai mẹ con không nói gì thêm về bài kiểm tra nữa. Cretas cũng cảm thấy hơi cay đắng, nhưng vì bản tính là một người con hiếu thảo, cậu đã cố hết sức để không tỏ ra buồn bã trước mặt mẹ.

–Kwakk

High Elf nắm chặt tay con trai hơn cả lúc đến gặp giám khảo. Một lời an ủi thầm lặng. Giống như cách cha của đứa trẻ này thường vỗ về trái tim cô.

"Con yêu, con có muốn ăn gì không?"

Nghe lời đề nghị của mẹ, Cretas có chút bất ngờ. Vì mẹ cậu hiếm khi dịu dàng như vậy.

"Con không sao đâu ạ."

Mặc cho sự tử tế này, người con trai vẫn lập tức lắc đầu. Sự quan tâm và ân huệ của mẹ đã quá đủ rồi, cậu không còn mong mỏi gì thêm nữa. 

"Con chỉ muốn mau chóng về nhà thôi ạ."

"Thật sao? Như vậy có được không? Mẹ có mang theo tiền tiết kiệm này."

Chàng trai lại một lần nữa lắc đầu. Cậu muốn thấu hiểu cho tấm lòng của người mẹ có một đứa con như mình.

Có lẽ, vị High Elf cao quý còn đau lòng hơn cả cậu. Dẫu thường ngày Cretas hành động như một kẻ ngốc, nhưng khi thoáng thấy vẻ mặt u sầu của mẹ, tim cậu đã hẫng đi một nhịp.

Mẹ mình đang có nỗi phiền muộn gì vậy? Mình là một kẻ ngốc nên không hiểu rõ, nhưng mẹ chỉ rơi nước mắt trước mặt cha thôi. Mình muốn an ủi mẹ dù chỉ một chút.

"Con muốn ăn canh súp dồi mẹ nấu ạ."

Chính vì vậy, người con trai nở một nụ cười tươi sáng nhất có thể và đáp lại bằng một giọng điệu chắc nịch.

"Vì đó là món ngon nhất trên đời."

Để người con trai còn thiếu sót này có thể lấp đầy dù chỉ là một chút vị trí trống vắng của người cha.