Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 15

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1515

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4719

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

117 634

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 478

Wn - Chương 59 - Chiến lược kinh doanh (2)

Hai mẹ con ngồi vào bàn và bắt đầu thảo luận về việc cải thiện quán ăn. Stella thì không rõ đang làm gì, nhưng vì có vẻ không giúp ích được nhiều nên Cora mặc kệ.

Việc Racine chịu động não để giúp quán như thế này xem ra khá bất ngờ, nhưng dù sao thì Racine cũng là người phụ trách kế toán sổ sách của gia đình Cora. Chắc là do thói quen lâu ngày nên có chút để tâm.

Racine đang chăm chú nhìn vào bảng thực đơn để tìm giải pháp cho công việc kinh doanh không phát triển, rồi khẽ buông một câu bâng quơ:

“Nhưng 200 năm rồi mà thực đơn chỉ có 3 món thì có hơi quá đáng không?”

Không biết đó có phải là hành động quá đáng hay không, nhưng thực đơn của quán nhà Cora suốt ngần ấy năm đúng là chỉ có canh súp dồi/ dồi tiết/ lòng xào.

“Thế thì có vấn đề gì? Tập trung vào một hai món sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc tăng thực đơn một cách vô ích.”

“Hừm, nhưng mà mẹ ơi, con trai đã suy đi tính lại rồi. Mẹ cứ thử nghe xem sao.”

“...Chẹp, thôi được, con nói thử xem.”

Đề xuất cho kem tươi và sữa đặc vào canh súp dồi vừa rồi đã làm giảm độ tin cậy của Cora với Racine, nhưng thực tế thì ngoài Racine ra, cô cũng chẳng có ai để xin lời khuyên về chủ đề này. Thôi thì đành chịu vậy, cô không còn cách nào khác ngoài việc lắng nghe con trai mình.

“Con không nghĩ chiến lược của mẹ là hoàn toàn sai.”

“Vậy thì?”

“Nhưng nếu muốn kinh doanh cùng một mặt hàng trong hơn 200 năm thì chắc chắn cần phải có sự thay đổi.”

“Nói rõ hơn xem nào.”

“Thực đơn ít mà hương vị lại kén người ăn, đúng không? Suốt 200 năm, thực khách ăn hoài một món thì dĩ nhiên sẽ ngán rồi bỏ quán.”

“Nói gì vậy? Hầu hết khách hàng của quán chúng ta là con người mà, 200 năm ở đâu ra?”

“Mẹ suy nghĩ kỹ xem. Khách hàng của quán chúng ta ngay từ đầu chỉ có con người thôi ư?”

“...Ơ?”

“Con nhớ ngày xưa cũng có khá nhiều khách là loài trường thọ mà…”

“Ờ, ừ. Nghĩ lại thì đúng thật.”

Ngẫm kỹ lại thì đúng là lượng khách hàng thuộc giống loài trường thọ đã giảm đi. Cora sáng mắt lên như thể đã nắm được manh mối để cải thiện. Quả đúng như lời Racine, một cửa hàng đã kinh doanh 200 năm muốn duy trì hoạt động thì có lẽ nên thay đổi đôi chút. Trước mắt là phải kiếm sống cái đã.

‘Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?’

Cora tự hỏi tại sao mình lại không nhận ra những khách hàng thuộc giống loài trường thọ đã biến mất, dù đó là cửa hàng của chính cô chứ không phải của ai khác. Cơ mà điều này cũng không có gì lạ. Phần lớn năng lượng thần kinh của Cora đều đã bị tiêu hao để chịu đựng căng thẳng.

“Ổn đấy Racine, cảm ơn con đã đưa ra lời khuyên hữu ích sau một thời gian dài.”

“Con lúc nào mà chẳng đưa ra lời khuyên hữu ích?”

“...Cái đó thì không, khụ khụ, dù sao thì mẹ hiểu ý con rồi, nhưng việc tăng thực đơn cũng có rủi ro đấy. Phát triển món mới sẽ tốn thêm chi phí cố định.”

“Nợ nần chồng chất mỗi ngày không phải là rủi ro sao? Thà thử còn hơn là cứ ngu ngơ để mặc nó.”

‘Khoan, ngu ngơ á? Đúng thì đúng thật, nhưng thằng nhãi này dám ăn nói với mẹ như vậy hả…?’

Nắm đấm của cô gái Nho giáo run lên trong chốc lát, nhưng sự rung động nhanh chóng dịu xuống. Việc Racine chịu vắt óc suy nghĩ không phải là chuyện thường thấy, nên cô đã quyết định nhẫn nhịn. Vả lại, thằng nhóc đó là kiểu người hành động theo ý thích.

–Cộc cộc cộc.

Cora gõ nhịp trên bàn và chìm vào suy tư. Chủ gia đình mà cứ dựa mãi vào con trai cũng không đúng. Đây là việc kinh doanh của cô, là sự nghiệp của cô mà.

“Dựa trên tình hình sổ sách thì phải phát triển món mới theo hướng giảm thiểu tối đa giá vốn.”

“Ù, mẹ sao thế này? Sao lại có ý tưởng tuyệt vời như vậy?”

“...Phù, biết là nên giảm thiểu chi phí, nhưng mẹ vẫn chưa nghĩ ra món nào cả.”

Cô thầm nhớ lại những quán súp dồi ở kiếp trước của mình. Mục đích là để tìm hiểu xem thực đơn của họ được sắp xếp như thế nào.

‘Các nhà hàng súp dồi thường ra món mới nào nhỉ? Súp để riêng cơm, canh xương heo giải rượu? Hay là lẩu lòng bò?’

Đầu óc Cora quay cuồng. Nhưng lòng bò ở thế giới này có mùi quá nồng nên khách hàng sẽ không thích. Súp để riêng cơm thì chắc sẽ bị khiếu nại là giống với súp dồi tiết thông thường. Còn món như canh xương heo giải rượu thì ở thế giới này hoàn toàn không có công thức nên phải bắt đầu lại từ con số không. Chẳng những tốn nhiều tiền và thời gian mà còn làm mất đi bản sắc của quán canh súp dồi.

“Mẹ này.”

“Hử?”

Vẻ mặt của Racine rất nghiêm túc. Rõ ràng là cậu đang cố gắng thấu hiểu những trăn trở của mẹ mình, thế là không lâu sau, Racine đã đưa ra một giải pháp.

“Hay là mình chiên dồi như chiên cá thì sao ạ?”

“Gì vậy? Tào lao quá. Khách hàng sẽ hỏi đây là cái thứ gì cho xem.”

“Vậy thì đừng dùng dồi tiết nguyên miếng nữa, mẹ thử nghiền ra rồi trộn với lòng xào để nhồi thành xúc xích đi. Như vậy thì nướng cũng được, chiên cũng được, thế là có ngay hai món mới rồi.”

“Hả!?”

“Haiz, lẽ nào mẹ cũng không vừa ý với cái này sao?”

“À không, không phải vậy…”

Lý do Cora bất ngờ thốt lên là vì đó là một ý tưởng xuất sắc đến không tưởng. Xúc xích dồi mà Racine đề xuất không chỉ là một món ăn có thể chế biến từ những nguyên liệu sẵn có mà cách làm cũng khác biệt, nên chắc chắn sẽ tạo cảm giác như một món mới đối với khách hàng.

‘Chờ đã, nếu là xúc xích hay đồ chiên thì có thể bán như món ăn vặt thay cho món chính. Vậy thì vòng xoáy khách hàng sẽ tăng lên nhỉ?’

Ngoài ra, vì có thể tạo ra sự khác biệt về phổ sản phẩm so với các món hiện có, biết đâu còn có thể thu hút được tệp khách hàng mới. Không, tại sao đứa có trí thông minh phi thường có thể đạt được thành quả chỉ bằng một đề nghị ngắn gọn như vậy lại cứ đòi đi bắn cung cơ chứ? Cora vừa xúc động vừa cảm thấy tiếc rẻ.

“Racine à, ý tưởng đó thật sự rất hay. Đầu óc mẹ như được khai thông vậy.”

“Ồ, mẹ mà còn khen ngợi con nữa cơ đấy?”

“Thằng ranh này, mày tưởng mẹ là đồ điên à? Nếu bình thường tụi bay chỉ cần làm tròn bổn phận thôi là mẹ đã khen hết lời rồi.”

“Mấy anh chị em khác thì con không biết, chứ con thì có gì mà không làm tròn bổn phận chứ?”

“Cái thằng……”

Cora suýt nữa đã buột miệng chửi thề theo thói quen.

‘Thôi bỏ đi. Hôm nay nó ngoan.’

Vì quá biết ơn thằng con đã đưa ra giải pháp giúp cải thiện vấn đề tiền bạc nên cô quyết định giữ im lặng. Nhìn lại thì Cora không phải là một bà mẹ quá khắt khe với con cái. Chắc chắn là vậy rồi. Việc nuôi nấng bọn trẻ gần 200 năm mà không đuổi đi đã chứng tỏ điều đó. Sau chuyện của Daisy, cô ấy đã trở thành một người mẹ khá rộng lượng.

“Ừa, Racine của chúng ta coi như làm tròn bổn phận. Dù sao thì cũng cảm ơn con nhiều lắm.”

“Khụ khụ!!!”

Có vẻ như lời cảm ơn và khen ngợi của mẹ đối với cậu con mù khá lạ lẫm. Nhìn cái cách cậu đỏ mặt và ho lấy ho để là biết. Chắc hẳn cậu thấy hơi ngượng ngùng và bối rối. Cora cảm thấy thằng con mù này có chút đáng yêu. Một người cao 2 mét mà lại trông đáng yêu như vậy là vì nó là con trai cô. Lúc nào cũng hành xử như súc sinh, nhưng riêng hôm nay thì thực sự giống máu mủ của mình.

“Vậy, con còn ý tưởng nào nữa không?”

“Hừm, tăng thực đơn vô tội vạ không phải là ý hay… Có thể sẽ gây nhầm lẫn cho khách hàng cũ. Tốt hơn hết là nên quan sát phản ứng của món mới rồi dần dần thêm vào thì sẽ tốt hơn.”

“Được được, lời con nói đúng lắm.”

Cora gật đầu với vẻ mặt phấn khởi. Cô liền ghi chú gọn ghẽ vào tờ giấy da những đề xuất của Racine rồi đặt bút lông xuống. Thế là đã trút được một gánh nặng.

‘Dạo này thực sự bế tắc đến mức mình định hỏi vay tiền Dodo, may thật đó.’

Dù Dodo là con gái nuôi mà cô đã nuôi nấng suốt mấy chục năm, nhưng không phải là máu mủ ruột thịt nên khó có thể mở lời như với Lily. Không phải cô phân biệt đối xử vì Dodo không phải con gái ruột, mà là vì cảm thấy áy náy.

‘Thằng này đúng là có tài. Nhất định phải cho nó vào học viện.’

Cora quay đầu về phía người mù. Nhìn kỹ thì thằng bé rất giống cô và Kasta, ngoại hình rất ưa nhìn và đầu óc lại uyên bác. Nếu sửa được cái tính kiêu ngạo và bệ rạc nữa thì thật không còn gì để chê. Dù sao thì tuần tới sẽ bắt đầu đi học ở Học viện nhỏ, theo thời gian chắc chắn sẽ trở thành một người con trai đĩnh đạc thôi.

‘Mà thật sự thì cái tính cách méo mó đó giống ai vậy nhỉ? Sao lại có một tính cách như vậy từ hạt giống của Kasta chứ?’

Nàng High Elf luôn thắc mắc về điều đó. Ưu điểm của năm đứa con đều giống hệt cô và chồng, nhưng khuyết điểm thì lại không thể đoán được từ đâu ra. Nguyên nhân thì người chồng Kasta của cô hiểu rõ hơn ai hết, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ nói ra chuyện này.

‘Thôi, tâm trạng đang tốt. Tối nay đi ăn ngoài một bữa nhỉ.’

Dù sao thì hôm nay Racine đã cho thấy một thành quả đáng nể. Hãy cân nhắc tình hình ví tiền và đưa nó đến một nhà hàng nào đó tươm tất một tý.

“Racine, con có muốn ăn gì không?”

“Ồ, là phần thưởng sao?”

“Đúng đó~ Cứ nói bất cứ thứ gì con muốn. Miễn là không quá đắt thì mẹ sẽ dẫn đi.”

“Món con muốn ăn à, con nhớ đến nhà hàng do anh Daisy điều hành.”

“Ý con là Nhà hàng White Elf hả?”

“Phải ạ. Lần trước mẹ chỉ dẫn mấy chị em đi thôi phải không?”

“Đó là do Lily bao mà!…Thôi được, có thể con sẽ cảm thấy tủi thân. Tốt thôi. Vậy chúng ta đi ngay bây giờ nhé?”

Người mẹ vui vẻ đồng ý với đề nghị của con trai. Nhà hàng mà Racine muốn đến là nơi có người quen của Cora làm tổng quản lý, nên có thể được giảm giá cố định 50%. Dù thế thì vẫn hơi tốn kém, nhưng lần này cô đã quyết tâm sẽ chi mạnh tay.

Racine háo hức vì lâu rồi mới được ăn thịt bê nên đã đứng dậy theo mẹ. Cậu khẽ đặt tay lên vai mẹ mình, có vẻ như vẫn còn điều muốn nói.

“Sao thế Racine?”

“...Con muốn bắn cung một chút sau bữa ăn.”

“Phụt!?”

Cora bật cười vì dáng vẻ của con trai như một đứa trẻ đang làm nũng. Phía sau Racine, người đã cao vượt cả cô và chồng, hiện lên bóng dáng của cậu bé nhỏ xíu ngày nào.

“Khì khì, được thôi. Con bắn cung đến tận sáng cũng được.”

“Th-Thật sao ạ?”

“Tất nhiên rồi. Mẹ đã nói dối con bao giờ chưa?”

Hôm nay mụ đàn bà có chồng lại thấy lòng vui lạ thường. Dẫu chẳng phải chuyện gì to tát cho cam, nhưng đứa con trai lúc nào cũng khiến mẹ đau đầu nay lại tỏ ra có chút tiến bộ nên cô cảm thấy rất đáng khen. Kimchi và kkakdugi dùng cho ngày mai đã trộn xong hết rồi, hôm nay có thể tan làm sớm một chút.

“Mẹ ơi! Con cũng phát triển món mới rồi!”

Giọng nói vang dội của Stella vọng ra từ phía bên kia nhà bếp. Ủa, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào hôm nay là ngày mà tất cả các con của cô đều tỉnh ngộ sao?

“Racine, mai dậy nhớ kiểm tra xem mặt trời có mọc ở đằng Tây không nhé.”

“Sao mẹ không tự kiểm tra mà lại bắt con?”

“……”

Tính giỡn cho vui mà nó không tiếp chiêu. Nhìn vậy thì lại đúng là Racine thường ngày. Cora vội vàng bước nhanh về phía nhà bếp. Lấy Racine làm tiền lệ, lỡ đâu con gái cô đã thực sự phát triển được một sản phẩm mới hữu ích.

“Mẹ nhìn này! Con còn tự tay làm ra nó nữa đấy?”

Cái gì!? Không chỉ dừng lại ở việc đề xuất công thức như Racine, mà còn tự tay phát triển nữa sao? Người mẹ không thể tin vào hành động của đứa con gái vô dụng của mình, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn thử.

“...Ơ?”

Không phải màu trắng. Cũng chẳng phải màu đỏ hoàn toàn. Những thứ gì đó có màu trắng nhờ, bóng bẩy được trộn lẫn với kimchi và kkakdugi mà cô đã muối cả ngày hôm nay.

“Thế nào mẹ? Con đã cho thật nhiều sữa~ phô mai~ và kem tươi vào trộn đều lên! Nhìn giống món kimchi trắng mẹ từng nói hồi trước đúng không? Con còn cho thêm cả dâu tây để nó hòa quyện với màu sắc vốn có nữa đó?”

“Ugh!?”

Cora choáng váng trước hành động quái đản của con gái. Nếu không phải là một siêu việt giả, hẳn là cô đã ngất xỉu tại chỗ rồi. À không, có lẽ ngất đi còn tốt hơn? Nàng High Elf lập tức tỉnh táo lại, đôi môi bắt đầu run lên bần bật.

“Thần… thần…”

Nhưng Stella chỉ ưỡn ngực và kiêu hãnh hếch mũi lên. Cô chắc chắn rằng mẹ sẽ khen ngợi mình như đã làm với Racine.

“Thần? À, mẹ thấy thần kỳ hả? Phải rồi, con gái vừa xinh đẹp lại còn chăm chỉ đảm đang thế này thì không thể không thần kỳ được! Mẹ đúng là có phúc. Sao lại có thể sinh ra một đứa con gái như con chứ?”

“Là sự báng bổ thần thánh đó! Con ranh kia!!!”

–Bốp!