Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 15

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1515

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4719

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

117 634

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

77 478

Wn - Chương 57 - Ngày Thiếu nhi

Thời điểm cách đây 10 năm.

Mùa xuân.

Ngày 5 tháng 5, Ngày Thiếu nhi.

Khoan đã.

Ở thế giới khác thì làm gì có Ngày Thiếu nhi?

Nói đúng thật. Trong một thế giới trung cổ đen tối nơi mọi người phải vật lộn để kiếm sống, làm sao có thể tồn tại một ngày lễ nhàn hạ như thế chứ?

Nhưng riêng ở ngôi nhà gỗ của Cora, Ngày Thiếu nhi này thực sự tồn tại. Cô ấy đã lục lại ký ức tiền kiếp của mình và quyết định lấy ngày 5 tháng 5 làm ngày ban ơn cho bọn trẻ từ sau khi đứa con đầu lòng Daisy mất đi một cánh tay.

Nói một cách đơn giản, Ngày Thiếu nhi ở thế giới này có thể coi là ngày lễ riêng của gia đình Cora.

Với người ngoài thì đó chỉ là một ngày như bao ngày khác. Nhưng đối với Cora thì không hẳn là vậy, nên cô ấy đã xin nghỉ phép. Và thật tình cờ, hôm nay cũng là ngày cô gặp lại phu quân của mình.

"...Cora?"

"Vâng?"

"Hôm nay là Ngày Thiếu nhi mà em đã định ra phải không?"

"Thì sao ạ?"

Đó là câu hỏi đầy tò mò của người đàn ông. Người bạn đời mà anh lâu ngày mới gặp lại đột nhiên dùng tiền tiết kiệm để dẫn anh đến một nhà hàng có thể ăn thả ga các loại hải sản cao cấp không giới hạn.

–Rộp rộp.

Cora vừa nói chuyện với chồng vừa nhét đầy thịt cua và tôm hùm vào miệng nhai ngấu nghiến. Ngay sau đó, cô nốc cạn một ly rượu mạnh. Có vẻ như không phải để thỏa mãn cơn đói mà là để giải tỏa căng thẳng.

Kasta thấy dáng vẻ hồn nhiên của cô gái đang ngậm đầy thức ăn thật đáng yêu, nhưng anh cũng thấy lạ trước ý đồ của cô ấy khi để lại những đứa trẻ, nhân vật chính của Ngày Thiếu nhi, và đến đây chỉ có hai người.

"Giá như bọn trẻ cũng đến cùng thì tốt biết mấy..."

"Chẹp chẹp, đằng nào ở đây cũng đắt nên chỉ hai chúng ta mới đi được thôi."

"Coco. Em luôn chăm sóc bọn trẻ vào Ngày Thiếu nhi mà?"

"...Cái đó thì đúng ạ."

"Vậy mà sao lại..."

–Cạch!

Có lẽ cô ấy không hài lòng với câu hỏi của chồng mình?

Cora đặt nĩa xuống một cách bực bội. Nhưng không phải cô giận chồng, chỉ là cảm thấy bức bối mà thôi.

"Phù..."

Cora thở dài để điều hòa huyết áp đang dâng cao. Trong tiếng thở dài ấy có một chút tủi thân dành cho người chồng thân yêu. Có thể hơi thất lễ, nhưng nếu nghĩ đến hoàn cảnh của Cora thì phản ứng ấy cũng chẳng quá đáng lắm.

Cora của 10 năm trước đang cảm thấy chán ngán với việc nuôi con kéo dài. Cô cũng hy vọng rằng chồng sẽ tập trung vào mình trong ngày hôm nay. 

"Em cũng là con người mà. Không thể lúc nào cũng lo cho bọn trẻ được."

"À, ra là thế. Vậy thì để anh thay em chăm sóc các con..."

"Không cần đâu ạ."

"Dù sao đi nữa..."

"Không, Kaka!"

Chàng hiệp sĩ giật mình co vai lại trước tiếng quát như sấm của vợ. Chuyện gì thế này? Đây không phải là câu trả lời đúng sao? Anh chỉ định thay bạn đời tặng quà cho bọn trẻ vì thấy cô ấy có vẻ mệt mỏi...

"Em cũng là trẻ con mà."

"...Hửm?"

"Bạn đời của anh vẫn là trẻ vị thành niên theo tuổi của Elf, đúng không?"

"Ờ, đúng vậy nhỉ?"

"Vậy tại sao anh chỉ quan tâm đến bọn trẻ thôi?"

"Chờ đã, anh không hiểu lắm. Vì hôm nay là ngày em đặt ra cho bọn trẻ nên anh chỉ nghĩ là…..."

"Oe oe~ Lo cho bé zới! Bé Cora đây! Mau lo cho bé đi!"

"......?"

Khi thiếu nữ High Elf đột nhiên có hành vi khó hiểu, Kasta liền dùng đôi mắt diều hâu của mình quét một lượt tất cả các loại hải sản có vỏ. Anh tự hỏi liệu có độc tố gây ảo giác hoặc bệnh tâm thần nào được tẩm trên đó không.

–Chẳng có gì cả...?

Mà đã là siêu việt giả thì liệu có độc tố nào gây ảnh hưởng được không? Kasta đã tạm thời quên đi sức mạnh của Cora vì cô ấy lúc nào cũng cư xử như trẻ con trước mặt mình. Vậy thì tại sao cô ấy lại có phản ứng như vậy? Đầu óc của chàng hiệp sĩ lại một lần nữa lạc vào mê cung.

"Em thấy rõ suy nghĩ của anh rồi. Anh đang nghĩ 'Con điên này lại làm sao nữa thế' phải không?"

"A, không, không phải vậy!? Khụ khụ!"

"Haiz..."

Cora lại thở dài với vẻ mặt buồn rười rượi. Cô muốn làm nũng với chồng vì đã quá chán ngấy với việc nuôi con hơn 200 năm qua, nhưng lại cảm thấy đó là nghiệp chướng của mình nên không thể dễ dàng mở lời.

"Coco, dạo này em có vất vả lắm không?"

"...Không ạ."

Sau câu trả lời yếu ớt, dáng vẻ hờn dỗi của cô gái bắt đầu dùng nĩa xới thịt cua trông thật đáng thương. Kasta, để an ủi cô bằng mọi cách, đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái đang để trống của vợ mình.

"X-Xin lỗi em. Anh đã không hiểu lòng em và lại hành động ngu ngốc."

"Không phải đâu..."

"Anh không phải người học cao hiểu rộng như em, nên nếu em không nói thì anh không biết được. Cho nên, em có thể thẳng thắn thổ lộ lòng mình được không? Dù là nỗi lo gì, anh cũng sẽ cố gắng hết sức giải quyết."

"K-Kaka..."

Chàng hiệp sĩ đó sau khi kết hôn vẫn đối xử với cô như một công chúa. Đã mấy trăm năm trôi qua kể từ ngày họ thành hôn. Và dù đã sinh năm đứa con, tình yêu và sự tôn trọng dành cho bạn đời của anh vẫn không hề thay đổi.

Cuối cùng, Cora không thể không khuất phục trước sự tử tế của chồng. Nàng High Elf cảm thấy tim mình ngứa ran, gãi nhẹ vành tai đang đỏ ửng và tiếp lời:

"À, ừm, là thế này ạ. Ừm, mấy đứa con của anh không biết giống ai mà cứ làm khổ mẹ suốt..."

"Hửm...?"

"Hể...?"

Vừa nói sẽ lắng nghe vợ mình, Kasta đã ngay lập tức mở to mắt với vẻ mặt 'Người phụ nữ này đang nói cái quái gì vậy?'. Cora cũng không ngờ đến phản ứng này của chồng nên cũng có vẻ mặt y hệt.

"À không, em cứ nói tiếp đi."

Kasta đã sớm nhận ra vì sao những đứa con của mình lại có tính cách kỳ cục và chúng giống ai mà lại như vậy, nhưng anh quyết định giữ im lặng. Vì điều vợ anh cần lúc này không phải là 'câu trả lời đúng' mà là sự 'đồng cảm'.

"Haiz, thật sự là trừ Daisy ra, mấy đứa còn lại chẳng có đứa nào giống em cả?"

"Phụt!?"

"Kaka...?"

"T-Tự dưng có con bọ nó đốt vào chỗ ngứa ấy mà."

Chàng hiệp sĩ suýt phì cười thành tiếng. Anh tự kiểm điểm sai lầm không giữ được phong thái của mình và trở lại tư thế lắng nghe. Chẳng phải từ nãy đã quyết tâm rồi sao? Phải đồng cảm với cô ấy. Dù vợ có nói những lời quái dị đến đâu cũng phải nhịn.

Và đúng là, theo tuổi thọ của loài Elf thì chưa tới 600 tuổi vẫn chưa được xem là người lớn. Vậy thì việc Ngày Thiếu nhi là ngày dành cho cô ấy cũng không phải là sai.

"Anh biết không, Cretas..."

"Hôm kia, anh có biết Stella đã nói gì không?"

"Racine ấy à!"

"Được mỗi đứa út là..."

Cô ấy hẳn là có rất nhiều điều muốn nói. Cơn sóng ngôn từ bắt đầu tuôn ra không ngừng như dòng suối bị vỡ đê do áp lực nước. Kasta lắng nghe những trò quái gở của các con và bất chợt nhớ lại thời công chúa của bạn đời mình, nhưng anh cũng giữ im lặng về điều này.

Kasta trông không có vẻ gì là khó chịu cả. Không phải là việc chiều theo tâm trạng của vợ không khó. Mà bởi việc nhớ lại thời công chúa của cô ấy có nghĩa là anh cũng có thể ôn lại những kỷ niệm đẹp, nên nụ cười cũng nở trên khuôn mặt của người đàn ông.

Chính vì là một con quái vật của sự dịu dàng như thế này nên anh mới có thể ôm trọn người phụ nữ tên Cora vào lòng. Cô gái nhìn người chồng đang mỉm cười kia, lòng chợt dấy lên cảm giác có lẽ mình đã quá khăng khăng theo ý kiến của bản thân, bèn khẽ khàng cất lời dò hỏi.

"Nhắc mới nhớ, Kaka, anh có bao giờ cảm thấy buồn bực vì bọn trẻ không?"

"Buồn bực ư?"

"Ở góc độ của anh, chắc hẳn cũng có những lúc thấy ngột ngạt hay khó chịu chứ, đúng không?"

"Hừm..."

Người đàn ông trung niên bắt đầu trầm ngâm, vuốt cằm với thái độ nghiêm túc. Yếu tố khiến mình buồn bực vì bọn trẻ...

"Bọn trẻ giống hệt em, đáng yêu vô cùng nên anh không biết nữa."

"Vâng?"

"Giống như từ nhỏ anh đã không thể nói gì với em, khi đối mặt với các con cũng không khác là mấy. Người ta nói cha mẹ không thể răn dạy con cái như anh là những bậc cha mẹ tồi, và anh cũng biết rõ điều đó, nhưng mà..."

Kasta ngập ngừng rồi lại một lần nữa chìm vào dòng suy tưởng. Thế là, anh lại nhớ đến những ngày thơ ấu của cô gái đang nhìn mình hơn là bọn trẻ.

Nàng High Elf duy nhất của anh ngày ấy chẳng mấy khi khóc lóc. Hình như cô ấy chỉ rơi lệ khi đã trưởng thành trở thành một vị chúa tể đáng kính. Nỗi buồn chưa được giải tỏa khi còn nhỏ đã dâng trào khi cô ấy lớn lên. Dưới hình thức của cảm giác tội lỗi hướng về anh.

Đúng vậy. Nực cười thay, Kasta lại cảm thấy thương hại Cora. Có lẽ từ thông cảm sẽ phù hợp hơn. Thật là một người đàn ông kỳ lạ. Nếu xét đến quá khứ bất hạnh của anh và khoảng cách với cô, một quý tộc cấp cao, cùng với sự ngược đãi mà anh đã phải chịu, thay vì lòng trắc ẩn, lẽ ra chỉ có sự phẫn nộ và ghen tị mới phải.

Hiệp sĩ chôn vùi mọi nỗi đau của mình như thể chúng chẳng đáng bận tâm, và chỉ toàn tâm toàn ý thấu hiểu cho nỗi niềm của bạn đời. Rằng cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều vì cảm thấy có lỗi với mình. Và bây giờ cô ấy đang đau khổ vì bản thân anh không thể nói những lời nặng nhẹ với các con.

"Đối với anh, em trước đây là công chúa, và bây giờ vẫn là công chúa. Anh có thể nói gì với những đứa trẻ mang trong mình dòng máu của một người phụ nữ cao quý như vậy chứ? Anh chỉ cảm thấy biết ơn vì chúng đã đến với anh, một người cha tầm thường này."

Kasta không phải chưa từng la mắng bọn trẻ. Nhưng anh ấy là một người đàn ông có trái tim yếu mềm đến mức không dám nhớ lại khoảnh khắc những đứa con bé bỏng của mình rơi nước mắt. Bọn trẻ cũng rất sợ vẻ mặt giận dữ của cha chúng.

Vì vậy, Kasta thực sự không thể mắng mỏ các con trừ khi có chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Bởi với anh, năm đứa con là những viên ngọc quý giá không lời nào diễn tả được.

"...Đứng trước anh, em cảm thấy mình thật nhỏ bé."

"Không thể nào."

"Không đâu ạ. Thật sự là vậy. Nghĩ lại thì hình như từ xưa đã vậy rồi."

Cora vuốt mạnh tóc để xua đi cảm giác ngượng ngùng. Định làm nũng với chồng bằng cách giả làm trẻ con, nhưng hóa ra, cô đã thực sự giống một đứa trẻ đối với người đàn ông này từ rất lâu rồi.

Dù có hơi ngây thơ, Cora lại là một người phụ nữ thông minh nên có thể hiểu tại sao chồng mình lại nói những lời đó. Có lẽ sự chăm sóc và ân cần của anh dành cho cô, đã lan truyền sang cho các con dưới danh nghĩa huyết thống.

Phải rồi, từ cái thời thơ bé, khi lần đầu gặp nhau ở khu tập trung, High Elf cao quý chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hư hỏng làm nũng với một Halfling thấp kém.

Và cô đã vô thức cảm thấy tự ti với anh. Rằng sự khác biệt lớn lao này sẽ không bao giờ có thể vượt qua được dù có sống cả đời. Có lẽ vì vậy mà cô càng đối xử tàn nhẫn với Kasta hơn.

"Chồng ơi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm."

"...Hửm?"

Người đàn ông tỏ thái độ ngạc nhiên, mình đã làm được gì đâu chứ. Cora nhìn dáng vẻ đó không khỏi bật cười vì quá đỗi ngớ ngẩn. Đúng vậy, cô đã yêu chính sự quan tâm vô tư đó của người đàn ông này.

Lý do Cora nói cảm ơn không có gì phức tạp cả. Ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống từ lâu, nhà hàng cũng sắp đến giờ đóng cửa. Người đàn ông tóc nâu đã thật lòng lắng nghe những lời than vãn vô nghĩa của cô gái suốt nhiều giờ đồng hồ. Đối diện với tấm lòng rộng lớn của chồng dành cho mình, cơn giận cô dành cho các con cảm thấy thật vô vị.

"Dù anh không hiểu, nếu em cảm ơn thì cứ chấp nhận đi. Vì em thực sự rất biết ơn anh."

"À, anh hiểu rồi."

"Ồ, tiện thể hỏi luôn. Anh nói bọn trẻ giống em là đang nói đến ngoại hình phải không?"

"............Tất nhiên rồi."

"Hehe, phải làm gì để đền đáp lòng tốt này đây ta~?"

Đôi mắt của cô gái tinh nghịch lại hướng về phía phu quân của mình. Từ xưa đến nay, cô đã sống nhờ vào ân huệ của tên Halfling này nên có một thôi thúc mạnh mẽ muốn làm gì đó cho anh ấy.

"Coco."

"Ừm? Sao ạ?"

"Anh cũng cảm ơn em."

"...?"

Lần này đến lượt Cora tỏ ra ngạc nhiên. Tự dưng lại cảm ơn sao? Hôm nay mình thật sự chưa làm được gì cho chồng mà? Cùng lắm chỉ là đưa đến nhà hàng thôi. Nhưng chồng mình gần như chẳng ăn gì cả. Vậy thì rốt cuộc là vì cái gì chứ...?

Trong lúc cô gái còn đang lăn tăn đoán ý của người đàn ông, anh đã thản nhiên lấy ra một bông hoa cúc từ trong lòng, nhẹ nhàng cài lên tai nàng High Elf và từ tốn nói tiếp.

"Đây là quà nhân Ngày Thiếu nhi. Được hẹn hò với một người xinh đẹp như em là niềm vinh hạnh lớn nhất đời anh."

Mắt của Cora mở to. Cô ấy đã đón nhận thành ý của chồng như thế nào? Chỉ có vẻ mặt đờ đẫn, nên nếu người ngoài nhìn vào sẽ không thể đoán được cảm xúc của cô.

"A, chết ti..."

"...C-Coco?"

Gì vậy!? Tự nhiên lại chửi thề!? Sao lại làm một hành động phá vỡ bầu không khí lãng mạn như vậy chứ? Chính Kasta còn hoảng hốt và sợ hãi hơn.

"Mắc."

"...?"

"Mắc quá."

"A! Nh-Nhà vệ sinh ở đằng kia!"

Lúc này Kasta mới hiểu tại sao vợ mình lại chửi thề. Hóa ra là cô ấy muốn đi vệ sinh. Nhưng tại sao không nói trước mà lại nhịn từ nãy giờ? Thịt cua ngon đến vậy sao?

Chàng hiệp sĩ vội vàng định dìu quý cô đến nhà vệ sinh, nhưng một bàn tay thô bạo đã ngăn anh lại.

"Không phải mắc cái đó..."

Nhìn thoáng qua, có thể thấy bàn tay của cô ấy đang run rẩy. Hành động này là bằng chứng cho việc cô không thể kìm nén cảm xúc của mình được nữa.

"Kaka, em mắc con của anh."

"Hả?"

"Hãy tặng em món quà Ngày Thiếu nhi đi. Là con của anh đó."

"...Ơ, ừm."

"Nhé~? Anh yêuuu~~"

"......"

Chàng hiệp sĩ ngơ ngác nhìn người vợ High Elf đang đỏ mặt, tay còn lại đang nhẹ nhàng xoa bụng. Rồi sau vài phút chần chừ, Kasta lại một lần nữa nhận ra.

Bạn đời của anh, quả nhiên là mẹ của bốn đứa trẻ đang trông coi căn nhà gỗ.

____________________________________________________________________________________

Ngày 5 tháng 5.

Thời điểm mùa xuân đang độ rực rỡ cùng ánh nắng chói chang.

Cora chợt mở mắt vì ánh sáng lọt qua khe rèm cửa chưa được đóng kín.

"...Hehe."

Lạ thật, rốt cuộc cô ấy bị sao vậy? Sao lại không chào buổi sáng bằng câu 'Mẹ kiếp' như mọi khi?

"Kastaa..."

Nhưng riêng hôm nay thì không lạ chút nào. Bởi vì cô vừa mơ thấy giấc mơ về buổi hẹn hò ấm cúng với chồng vào Ngày Thiếu nhi 10 năm trước.

Tuy vẫn còn hơi mệt nhưng lòng lại thấy ấm áp, Cora quyết định sẽ ban ơn cho bọn trẻ. Dù gì hôm nay cũng là Ngày Thiếu nhi mà.

Dẫu có hơi tiếc nuối vì bản thân không nhận lại được gì, nhưng Cora không bận tâm lắm. Vì cô đã nhận được sự an ủi của chồng trong giấc mơ rồi.

'Nhân dịp Ngày Thiếu nhi hôm nay...'

Vì vậy, Cora đã quyết định sẽ chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt cho các con...

'Sáng, trưa, tối đều ăn canh súp dồi hết.'

Ơ?