Tại một quán cà phê khá thơ mộng, nơi người ta có thể ngắm nhìn sườn núi qua khung cửa sổ.
Đây có lẽ là một trong số ít những quán cà phê chuyên nghiệp ở thị trấn quê mùa Prache.
Tuy nhiên, trái ngược với ưu điểm là một trong số ít quán cà phê, vị trí của quán lại nằm ở một nơi quá hẻo lánh nên rất vắng khách.
Cora đang ngồi trên ghế trong quán cà phê vắng vẻ như vậy, dạng chân ra và...
“-Khà, thế mới phải chứ!”
Cô uống cạn một ly espresso đắng ngắt, thể hiện sự nam tính của mình.
Một bà mẹ có năm đứa con đang làm cái trò gì thế này? Có thể người ta sẽ nghĩ vậy.
Nhưng đây chính là một trong những bản chất thật của Cora. Cô không cần phải làm 'mẹ' khi lũ trẻ không ở bên cạnh, và không cần phải làm 'phụ nữ' khi Kasta không có mặt. Đối với Cora, khoảng thời gian rời khỏi căn nhà gỗ hai tầng này có thể được xem như một kỳ nghỉ.
Dù đã 500 năm trôi qua, Cora, bệnh nhân tâm thần của chúng ta, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận bản thân là phụ nữ. Đúng là danh xứng với thực.
‘Thôi chết…’
Nhưng không thể để lộ đồ lót được. Nhận ra điều đó, Cora vội vàng khép chân lại và nhìn quanh.
“Phù…”
Sau khi xác nhận không có ai xung quanh, nàng High Elf mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ vì chệch hướng một chút không có nghĩa là cô có thể quên mình là bạn đời của Kasta. Dù là một người phụ nữ đã có chồng và mất đi sự trong trắng, cô vẫn có tiết hạnh cần phải giữ gìn.
“Tori.”
“...Vâng.”
Cora bắt chéo chân lại, tạo dáng như một người có quyền lực, rồi nắm lấy vai cô gái đang ngồi cạnh và kéo về phía mình. Tư thế trông chẳng khác gì kiểu ‘đây là người phụ nữ của tôi, đừng động vào’ trong mấy vở hài rẻ tiền, nhưng Cora lại tự luyến trong lòng rằng ‘Mình ngầu quá xá’.
Một người đàn ông đích thực là người có một cô bạn gái xinh đẹp đi cùng phải không? Cora có vẻ hơi phấn khích. Cô cũng hài lòng với một Bathory đã ngoan ngoãn trở lại sau một thời gian dài.
Tại sao Bathory, người có tính cách chanh chua, lại trở nên thanh tao như một đóa hoa thế này?
–Soạt.
“C-Cora!?”
Kẻ trăng hoa gọi cái tên thân mật ‘Tori’ mà rất hiếm khi gọi rồi vuốt ve lưng cô gái, tay còn lại nhẹ nhàng ôm lấy eo. Cô thì thầm vào tai những lời ngọt ngào: “Phong cảnh ở đây đẹp thật nhỉ? Chị đã nhắm từ trước để dẫn em đến đó.”
Tất nhiên là nói xạo. Đây là nơi cô vô tình bị con gái út Lily kéo đến.
Dù sao, để dỗ dành Bathory khóc nức nở trong con hẻm, Cora đã bế cô ấy theo kiểu công chúa và đưa đến quán cà phê. Cô nghĩ rằng nếu thân mật như ngày xưa và có những cử chỉ đụng chạm cơ thể thì sẽ có hiệu quả nên đã thử đối xử âu yếm. Ai ngờ Bathory lại không thể chống cự được?
‘Hơi ngại một chút.’
Đã mấy trăm năm rồi, giờ lại phải làm mấy trò thế này thì có hơi ngượng ngùng thật, nhưng thà làm gì đó còn hơn là phải ra đường ở. Khi thời gian trôi đi và bản thân dần nhập tâm vào vai diễn, cô cũng không còn suy nghĩ gì nữa.
“A, C-Cora!”
Xem ra vẫn hiệu quả tuyệt vời. Bathory chỉ cần được vuốt eo và nghe vài lời sến sẩm là đã đỏ mặt, ngọ nguậy cơ thể vì thích thú rồi.
“Bathory, lại gần thêm chút nữa nào.”
“A, kh-không được!”
“Ồ hô!”
Con mắm này đến giờ vẫn còn làm giá à, Cora thấy thật nực cười liền dùng hai tay ôm lấy eo cô nàng, khóa chặt mọi cử động phản kháng. Mụ đàn bà có chồng tên Cora nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ đè cô gái cao hơn mình xuống khi cô ấy vùng vẫy chống cự, rồi một lần nữa thì thầm những lời sến sẩm vào tai.
“Tori, hôm nay chị sai rồi. Tha lỗi cho chị nhé, được không?”
“Ư!?”
Hai bộ ngực căng tròn như sườn núi bên ngoài cửa sổ chạm vào và bắt đầu ép sát nhau thật đẹp mắt. Bathory thích cảm giác đó đến mức vô thức phát ra một tiếng rên khe khẽ.
“……”
Cô gái đỏ mặt chẳng nói được gì. Bathory không thể không bị khuất phục trước sự thoải mái này. Đối với một trinh nữ trong trắng suốt 500 năm, đây có lẽ là một sự kích thích quá mạnh.
‘Khoan đã, cậu ấy đeo nó thật này? Chắc là thích lắm đây.’
Ánh mắt Cora vô tình chạm đến trâm cài tóc hình bỉ ngạn đỏ như màu mắt của Bathory. Đó là món quà mà cô đã tặng Bathory gần đây. Cô đã nghĩ rằng có lẽ Bathory đã vứt đi rồi, không ngờ lại đeo nó một cách công khai như vậy.
“Em đang đeo trâm cài hình hoa bỉ ngạn à?”
“...Vâng.”
“Cảm ơn em đã nhận quà của chị.”
“Ể? Ừm…”
“Bathory của chị thật xinh đẹp.”
“……”
“Ơ? Hình như nó bị xước một chút thì phải?”
“Lúc nãy ngã…”
“Hửm?”
Cora thoáng bối rối, không hiểu câu ‘lúc nãy ngã’ có nghĩa là gì, nhưng rồi cô nhận ra:
“À à, ý em là lúc nãy chị đẩy em ngã nên nó bị trầy phải không? Chắc em buồn lắm nhỉ?”
“Hức, đúng vậy.”
“X-xin lỗi! Chị sẽ không làm vậy nữa. Sao tự dưng lại khóc nữa rồi!?”
Để bù đắp cho sai lầm của mình, nàng High Elf cù nhẹ ngoài đùi của trinh nữ 500 tuổi và cọ má vào tai cô ấy. Đây là cách dỗ dành mà cô vẫn thường làm hồi nhỏ mỗi khi Bathory khóc.
“Ah! Hức! Haah! A!”
Bathory của chúng ta cứ khóc rồi rên, rên rồi khóc. Cora nhìn cảnh này thấy hơi chóng mặt, nhưng rồi cũng cho qua.
Khi sự an ủi được lặp lại, nước mắt cũng không còn dữ dội nữa. Phải chăng cô nàng đã bình tĩnh lại phần nào? Bathory mân mê những ngón tay của nàng High Elf đang vuốt ve đùi mình, ngầm bày tỏ lòng biết ơn.
“...Bây giờ ổn rồi ạ.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, không hề kháng cự. Cora nhìn dáng vẻ đó không khỏi cảm động.
‘Con mắm này dễ dãi vãi?’
À, không phải vậy à. Mụ đàn bà có chồng thực dụng này.
Dù sao thì, Cora chỉ đang cố gắng hết sức vì cửa hàng của mình, à nhầm, vì để làm bạn mình nguôi giận mà thôi. Thấy Bathory luôn sắc sảo lại chịu nhún nhường khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
‘Mà đã bao lâu rồi mình mới đối xử âu yếm với Bathory như thế này nhỉ?’
Từ sau khi lấy chồng, vì Bathory luôn gây gổ nên cô cũng chỉ đáp lại bằng thái độ gay gắt tương tự. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc an ủi cô ấy như thế này. Mãi đến hàng trăm năm sau, Cora mới dần hiểu ra lý do tại sao Bathory lại đối xử với mình như vậy.
‘Là do mình thờ ơ nên cậu ấy mới tủi thân…’
Cứ tưởng cô ta lúc nào cũng cặp kè với hàng chục người đàn ông nên đã hết tình cảm với cô từ lâu rồi, nhưng hóa ra không phải vậy.
‘Thật ra mình cũng không thấy tệ lắm.’
Dù không đến mức làm trò và phát điên lên như Bathory, Cora cũng vui mừng vì đã tìm được manh mối để hòa giải với cô gái mình yêu quý.
‘Đây là cơ hội.’
Cora nhận ra theo bản năng. Giờ là thời điểm để vừa hàn gắn mối quan hệ với Bathory, vừa cứu vãn doanh thu đang lao dốc.
‘Nhưng không được để lộ quá trắng trợn.’
Không thể nói ra quá lộ liễu những gì mình muốn được. Hôm nay phải chiều theo cảm xúc của Bathory nhất có thể. Rồi sau này tìm cơ hội khéo léo mở lời.
Ngay sau đó, Cora bắt đầu hồi tưởng lại những kỷ niệm cũ với cô gái mà cô từng ôm ấp và đi dạo trên con đường hoa. Để hòa giải, không có gì hiệu quả hơn việc gợi lại quá khứ.
‘Mình đã thu phục cô gái này như thế nào nhỉ?’
Nhìn thái độ của Cora, cảm giác như cô ấy đang lục lại bí kíp hướng dẫn chinh phục nữ chính hơn là hồi tưởng kỷ niệm, nhưng dù sao thì…
“Thực ra là, Tori à, chị chỉ nổi giận vì không hiểu vì sao em lại làm vậy thôi. Nuôi năm đứa con nên đầu óc chị cũng bị phân tâm nữa.”
“Dù vậy, chị vẫn có thể dịu dàng với em hơn chút được mà…”
‘Lúc nào cũng làm loạn thì làm sao mà dịu dàng được? Con nhỏ này đang giỡn với mình à?’
Cora nóng tính lại bắt đầu sôi máu.
‘Ấy, không phải thế này. Đây không phải là cách nói chuyện với phụ nữ.’
Phụ nữ là sinh vật coi trọng cảm xúc hơn lý trí. Bathory rõ là đang muốn được ‘đồng cảm’ hơn là ‘thấu hiểu’.
‘Mình thật sự hết thời rồi nhỉ.’
Đã từng có một thời cô chiếm được trái tim của tất cả phụ nữ trong hoàng cung, nhưng sau khi lấy chồng, trong đầu cô chỉ toàn là chuyện nuôi con và Kasta nên không có cơ hội nào như vậy nữa.
Cora thầm hạ quyết tâm. Để chinh phục Bathory, nhất định cô phải dành thời gian rảnh để ôn bài (?). Mặt khác, cô cũng có những suy nghĩ cổ hủ như ‘những ngày đó thật đẹp’.
“Khụ, nghĩ lại thì đúng là chị sai rồi nhỉ? Dù chị có nói gì thì cũng chỉ là viện cớ thôi.”
“Em không phải là hoàn toàn không hiểu hoàn cảnh của chị, nhưng dù vậy thì cũng quá đáng rồi.”
Có vẻ như cô ấy đang phản ứng cộc cằn vì có quá nhiều điều chất chứa, nhưng ít ra sau ngần ấy thời gian, hai người đã có thể trò chuyện với nhau. Chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa thôi. Nhìn phản ứng lúc nãy, có lẽ chỉ cần cúi đầu vài lần là có thể hòa giải được rồi.
“Chị xin lỗi vì tất cả. Chị chân thành xin lỗi em, Bathory.”
“...Vậy thì?”
“Hả?”
“Vậy thì chị định làm thế nào?”
Bathory đỏ mặt, vuốt mái tóc trắng của cô và hỏi lại? Cora nhận ra rằng xin lỗi bằng lời nói thôi là không đủ.
“Ờ, ừm, c-cho chị một cơ hội chuộc lỗi được không? Em muốn gì chị cũng sẽ làm.”
“...Bất cứ điều gì ạ?”
Bathory, người luôn toát lên vẻ của một cô gái thành thị lạnh lùng, không hiểu sao lại sáng mắt lên và biểu lộ vẻ mặt đầy mong đợi. Sự thay đổi bất thường ấy khiến Cora không khỏi ngạc nhiên.
‘Sao cậu ấy lại vui thế nhỉ? Lẽ nào vẫn còn thích mình?’
Nhưng để kết luận như vậy thì có quá nhiều điểm kỳ lạ. Vì chính miệng Bathory đã bày tỏ rõ ràng rằng cô ấy đã lầm tưởng mình là một người đồng tính nữ suốt thời gian qua.
‘Êi, chắc là không phải đâu.’
Và kể từ đó đến nay, trong hơn 200 năm, Bathory đã thay không biết bao nhiêu người đàn ông. Đếm sơ sơ chắc cũng phải vài ngàn người.
‘Bathory đâu có điên, nếu là les thì việc gì phải tiếp tục những mối quan hệ như vậy?’
Thực ra, ngay cả điều này cũng là một chiêu trò mà Bathory đã thực hiện trong nhiều năm để khiến Cora nếm trải nỗi đau 'NTR gián tiếp', nhưng làm sao một người ngoài cuộc có thể biết được điều đó? Cô chỉ có thể chấp nhận như vậy thôi.
“Chị không nói dối đâu. Nếu chị làm được, em muốn gì chị cũng đồng ý.”
Dẫu sao thì tâm trạng đang tốt. Lâu lắm rồi mới được gặp lại một Bathory thân thiện nên Cora cũng vui vẻ gật đầu để xoa dịu cơn giận của cô ấy.
“Cora, Cora…”
Nàng ma cà rồng nhân cơ hội này vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn thơm ngát của Cora và không ngừng dụi mặt. Cảm giác có hơi đột ngột, nhưng chắc hẳn là vì cô ấy thấy ấm ức với cô nhiều lắm. Tuy nhiên, lời đề nghị tiếp theo từ miệng Bathory lại không hề đơn giản.
“Tuần sau đến nhà em chơi đi. Đừng dẫn ai theo cả, chỉ hai chúng ta thôi, nhé?”
“C-Chỉ hai chúng ta?”
“Hức, sao? Bây giờ chị ghét em rồi à? Đến mức không muốn hít thở chung một không gian nữa sao?”
“Không, tuyệt đối không phải vậy…”
Người đẹp với vẻ ngoài sắc sảo bỗng chốc làm nũng như thể đang thoái hóa về tuổi thơ. Nghĩ kỹ lại thì cả trước và sau khi lấy chồng, cô thỉnh thoảng cũng dành thời gian riêng tư với Bathory. Vậy thì chắc chắn không có lý do gì để bất an cả. Tại sao mồ hôi lạnh lại cứ túa ra sau lưng thế này?
Cơ mà, nỗi trăn trở của Cora không kéo dài được bao lâu.
“Lần này chị lại định lừa em bằng lời hứa suông nữa hả…?”
Ý chí mãnh liệt ‘lần này mà còn vậy thì tuyệt đối không tha thứ’ được thể hiện qua ánh mắt đỏ như máu của ma cà rồng. Cora hơi rùng mình trước lời đe dọa đầy oán trách, nhưng cô cũng cảm thấy oan ức. Cô đã lừa cô ấy bằng lời hứa suông bao giờ đâu chứ? Cô không hiểu tại sao Bathory lại nói ra những lời đó, nhưng với đôi mắt ngấn nước như vậy, cô không thể chần chừ thêm được nữa.
‘Nếu chỉ vì cảm thấy hơi khó chịu mà làm ngơ thì…’
Những con quái vật mang tên người nhà cùng sống chung đã và đang hành hạ cô rồi. Giờ nếu ngay cả Bathory cũng giận dỗi và cô thật sự phải dọn ra đường ở, cuộc đời của cô khi ấy sẽ…
Nghĩ thôi đã thấy khốn nạn rồi.
‘Mình đã làm nhiều điều không phải với Bathory.’
Nếu nói rằng cô ấy buồn vì người bạn cũ đã kết hôn và chỉ chăm lo cho gia đình mình, thì những lời mè nheo từ trước đến nay có phần dễ hiểu.
‘Không, dù có buồn đến mấy đi nữa. Thường thì người ta sẽ không định phá sập cửa hàng của bạn mình đâu chứ…?’
Cô cũng nghĩ rằng sự hờn dỗi này có hơi quá đáng, nhưng thôi thì dĩ hòa vi quý, nhỉ? Không níu kéo quá khứ là một trong số ít những ưu điểm của Cora già cỗi.
‘Nhìn Bathory khóc thì mình cũng chẳng thấy vui nổi.’
Dẫu có đối xử tệ bạc như ngày hôm nay, hễ thấy Bathory khóc như vậy là cô luôn trở thành bên yếu thế.
Thật kỳ lạ là khi Stella khóc, cô lại không có ý định dừng đánh đòn. Có lẽ là vì Bathory là một người phụ nữ khá hiền thục so với con gái của cô chăng? Cái vẻ làm nũng ấy cũng là vì ở trước mặt cô mà thôi.
‘Chà, lo lắng nhiều làm gì?’
Sau khi đã hạ quyết tâm, nàng High Elf thở dài vài lần trong lòng rồi chậm rãi cất lời.
“Được thôi, Bathory. Lâu rồi chúng ta hãy chơi riêng với nhau nhé.”
“Th-Thật sao ạ?”
Cora gật đầu, mái tóc trắng rung rinh theo từng chuyển động. Vì người bạn lâu năm của mình, chút chuyện nhỏ nhặt này có là gì đâu.
“Coraa!”
Bathory gọi tên và rúc vào cổ Cora. Có lẽ vì quá mừng rỡ vì lâu rồi mới lại được ôm nhau như thế này, cô nàng cứ liếm láp rồi hôn chùn chụt lên cổ. Cora thấy người bạn này của mình giống như một chú cún con, có hơi ngộ nghĩnh đáng yêu.
Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ rằng cách thể hiện tình cảm này hơi quá đà, nhưng đây là những cử chỉ thân mật giữa hai chị em đã ở bên nhau hàng trăm năm. Trước khi mối quan hệ bị rạn nứt, họ vẫn thường xuyên bày tỏ tình cảm thân thiết với nhau như vậy, nên là Cora cũng không cảm thấy có gì lạ.
“Khì khì khì! Nhột quá, Bathory!”
“Hehehe, Coraa~ Om nom nom~”
Tiếng cười đùa vui vẻ của hai cô gái sau khi đã làm lành với nhau vang vọng nhẹ nhàng trong quán cà phê.