Dưới một không gian cổ kính với những chiếc đèn chùm lộng lẫy, những món tráng miệng dát vàng thậm chí còn xa hoa hơn được trưng bày.
Ba cô gái đang ngồi đó.
Nếu những cô gái xinh đẹp cùng nhau thưởng trà, lẽ ra bầu không khí phải vui tươi hòa nhã mới phải, nhưng sắc mặt của họ lại chẳng lấy gì làm rạng rỡ.
"Cái gì cơ...?"
Cô gái tóc đen có vẻ mặt tức giận. Thấy vậy, High Elf đáp lại với vẻ mặt bình thản, như thể chẳng biết có vấn đề gì.
"Sophia đã có chồng rồi."
"Ha!"
Bathory thốt lên như không thể tin nổi. Chẳng lẽ cô ấy đã chán mình, một trinh nữ, và giờ quyết định cặp kè với một người phụ nữ đã có chồng sao? Cô không tài nào hiểu nổi tâm cơ của con mụ kia.
Hơn cả thế...
"Bỏ cái khoác tay đó ra đi được không? Nhìn chướng mắt quá."
"Hmm? Sophia, cậu muốn buông tay không?"
"A, tớ thì không sao cả, nhưng mà...".
"Sophia nói không sao rồi mà, cậu là ai mà dám chỉ tay năm ngón chứ?"
"...Tiếp theo là đàn bà có con à?"
"Ý cậu là gì? Và 'đàn bà có con' là sao? Coi chừng cái miệng đấy, Bathory. Sophia là bạn tớ!"
Khuôn mặt của nữ ma cà rồng nứt ra. Cô biết rõ mụ khùng kia thích gái đẹp, nên đã phải canh chừng đủ kiểu. Vậy mà cuối cùng cô ấy vẫn tìm được kẽ hở và lại gây rắc rối.
"Bạn? Nói hay lắm. Vậy thì hẹn gặp riêng với tớ, người bạn thời thơ ấu của cậu, và rồi dắt thêm ai đó đến mà không báo trước thì có phải phép không?"
"Cái gì...?"
"Trước khi kết bạn mới, thì hãy quản lý tốt các mối quan hệ hiện có của mình đã chứ?"
"....."
Miệng của Cora mím chặt. Thật khó để diễn tả mọi thứ bằng lời, nhưng lời khuyên đó như một mũi kim đâm vào xương tủy. Nghĩ kỹ lại thì lời của Bathory dường như cũng có lý.
Nhưng quản lý tốt các mối quan hệ hiện có sao?
Cô ấy còn lại mối quan hệ nào để quản lý đâu?
Mà một trong số đó là Bathory, thôi thì đành phải nhượng bộ vậy.
'Ừ thì, hẹn gặp riêng mà tự dưng dắt thêm người thì đúng là hơi vô duyên thật.'
Tuy nhiên, Cora cảm thấy có chút oan ức. Họ vừa mới làm lành không lâu, sao cô ấy lại cố ý làm Bathory buồn được chứ?
"Bathory, chắc là có hiểu lầm gì đó."
"Hiểu lầm gì?"
"Tớ chỉ muốn... giới thiệu người bạn mới quen của mình. Tớ nghĩ sẽ rất tuyệt nếu những người tớ quen biết có thể thân thiết với nhau, và tớ cũng nghĩ ba đứa cùng chơi với nhau chắc cũng vui..."
Nhưng từ quan điểm của Bathory, người đã chờ đợi khoảnh khắc này, lời giải thích của Cora chỉ làm cô thêm khó chịu.
"Cora, không phải lúc nào số người gặp gỡ tăng lên cũng là tốt đâu?"
"...Thật hả?"
"Cậu đang đùa đấy à!!!"
Tiếng quát chói tai của nữ ma cà rồng vang vọng khắp phòng tiệc. Cora nhăn mặt bịt tai lại. Trong đầu cô lập tức bật ra một ý nghĩ chân thật.
'Chẳng lẽ lại đến tháng sao? Gì mà nhạy cảm dữ vậy.'
"Cậu lúc nào cũng thích ở riêng với chồng mình mà!?"
Nhưng phát ngôn tiếp theo của Bathory khiến ý nghĩ đó lập tức bay biến.
"Phải ha...?"
"Giả sử cậu đang ở bên chồng, nếu con cái hay người quen cứ chen vào giữa thì cậu có thích không?"
"Không thích?"
"Đừng chỉ trả lời! Cậu có hiểu tớ đang nói gì không?"
"...Có."
Cora đành phải gật đầu chấp nhận.
Thật không thể tin được rằng bản thân cô, người đã sống cả một quãng đời dài trong thân phận một phụ nữ đã có gia đình, lại không thể thông cảm cho cảm xúc của Bathory.
Dẫu có là một bà cô già cổ hủ đi nữa, Cora vẫn biết cách thừa nhận lỗi lầm khi cô ấy nhận ra mình đã sai ở đâu.
Tuy nhiên...
'Dù là vậy thật, phận đàn bà mà lại nổi cơn tam bành như thế thì có hơi quá không?'
Cora đang bực bội trong lòng với lối suy nghĩ lỗi thời, nhưng ngoài mặt cô ấy vẫn quyết định sẽ gửi lời xin lỗi.
Phụ nữ xưa nay chả phải là những sinh vật hay chấp nhặt sao? Cô ấy là một người rộng lượng nên phải nhường nhịn.
"Xin lỗi Bathory. Tớ đã suy nghĩ thiển cận."
"...Biết thế là được rồi."
Bathory chẳng qua cũng chỉ vì quá khứ từng bị Cora làm tổn thương nên mới có phần gay gắt như vậy thôi, chứ về bản chất, cô là một người phụ nữ rất tốt bụng. Việc cô đã ở bên cạnh Cora hàng trăm năm cho đến tận bây giờ đã chứng minh điều đó.
–Sượt.
Vừa nói xong, ánh mắt Bathory chuyển hướng sang cánh tay phải của Cora.
"Nhắc lại lần nữa. Nếu cậu thực sự thấy có lỗi, làm ơn bỏ cái khoác tay đó ra được không? Cảm giác như có mỗi mình tớ đang bị cho ra rìa, bực bội lắm rồi đấy?"
"Ơ? Vậy Bathory cũng muốn khoác tay luôn không?"
"Không phải ý đó! Cậu tưởng tớ là loại phụ nữ dễ dãi chắc?"
"...Loại phụ nữ dễ dãi? Ừm, hiểu rồi."
'Ôi, cái đồ chậm tiêu này!'
Bathory tuy giận nhưng cũng thấy chạnh lòng. Cái con ngốc đó, vì trong lòng mỗi người đều ôm giữ một thứ tình cảm khác nhau, nên đã không ít lần lời qua tiếng lại lệch sóng như thế này.
Ngay sau đó, ánh mắt Bathory chuyển sang nàng Elf tóc xanh.
'Tên cô ta là Sophia thì phải?'
Bị kẹt giữa hai người có địa vị chênh lệch là High Elf và Chân tổ, Sophia bồn chồn không biết phải làm gì.
'Haiz, phải rồi, cô gái này có tội tình gì chứ.'
Hẳn là cô ta đã bị Cora lôi kéo đến đây mà chẳng biết đầu cua tai nheo gì cả. Xét cho cùng, có lẽ cô ta cũng là một nạn nhân như cô thôi?
Bathory thở dài rồi lắc đầu. Không kìm được cơn giận mà lớn tiếng gào lên trước đó đúng là hơi quá.
"Tên là Sophia đúng không...?"
"Vâng, vâng! Đúng ạ."
"Đừng căng thẳng quá."
"...Vâng."
Đôi mắt đỏ của ma cà rồng nhanh chóng quét từ trên xuống dưới người nàng Elf. Cô nghĩ rằng mình đã hiểu tại sao Cora lại thích cô gái này. Ngực to, hông nở, gương mặt đẹp. Nhưng so với cô thì vẫn còn kém xa…?
'Chắc chỉ là cần một con bồ mới thôi chứ gì?'
Con High Elf chết tiệt này, đã kết hôn rồi mà vẫn chưa tỉnh ngộ.
Bathory biết là giận Sophia thì không đúng. Nhưng tại sao mạch máu trên trán cô lại nổi rõ thế này?
Lý do rất đơn giản.
Cái sự quan tâm vốn đã ít ỏi của Cora giờ đây phải chia thêm cho người khác.
"Nếu cô muốn ăn gì thì cứ nói nhé, tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho."
"À, không cần đâu ạ."
"Không sao cả, tôi không có giận cô."
Bathory đã cố gắng kiềm chế cơn giận và tỏ ra rộng lượng. Cô gái này dù sao cũng sẽ không ở lại qua đêm.
"Cứ ăn thoải mái nhé. Ăn xong rồi hẵng về."
"Ơ...?"
"Hử?"
Mắt Sophia mở to như thể vừa nghe thấy một điều bất ngờ. Bathory nheo mắt, tự hỏi tại sao cô gái này lại có phản ứng như vậy.
"T-Tôi nghe nói là sẽ ở lại qua đêm..."
"Ai đã nói vậy?"
"C-Cora ạ. Nên tôi đã gửi con cho chồng rồi đến đây."
Cơn giận lại bùng lên trong đôi mắt đỏ của nữ ma cà rồng. Xoẹt! Cô quay ngoắt sang trừng mắt nhìn High Elf, Cora ăn bánh quy thì giật mình ho sặc sụa.
"Khụ khụ, t-thì biết làm sao giờ? Đã đến đây rồi thì đâu thể đuổi Sophia về được."
"Vậy thì ngay từ đầu đừng mời cô ta. Đây là buổi hẹn riêng của cậu và tớ mà."
"Giờ cậu tính đuổi Sophia về à? Lâu đài của cậu nằm ở lưng chừng núi, phụ nữ đi một mình nguy hiểm lắm, và trời cũng đã muộn rồi."
"...Hồi tớ về, cậu có tiễn bao giờ chưa?"
"Ơ?"
"Lúc nào cậu cũng bảo tớ tự về. Một lời hỏi han cũng chẳng buồn nói."
"Mẹ kiếp! Cậu với Sophia giống nhau à? Ở Đông Đại Lục ai dám động vào cậu chứ?"
"..."
Không sai.
Không sai chút nào.
Nhưng tại sao… tim lại đau đến vậy?
"Haiz..."
Một cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng, Bathory thở dài thườn thượt. Cô cảm thấy nước mắt như sắp trào ra đến nơi rồi.
Mụ High elf đó, khi còn trẻ hơn rất nhiều, bất kể có chuyện gì cũng luôn đưa cô về nhà. Liệu có phải sau khi kết hôn, sự quan tâm của cô ấy dành cho cô đã giảm sút không, hay là cô ấy đã chán cô rồi? Cô ấy chẳng thèm để tâm đến cô nữa.
Hôm nay cô đã rất mong chờ vào buổi tiệc ngủ, nơi hai người có thể nằm cạnh nhau trên giường và thủ thỉ tâm sự.
Vậy mà cô gái tóc xanh đó sẽ chen chân vào sao?
Cho dù Cora không biết được tấm lòng của cô đi nữa, thì chuyện này thật sự quá đáng rồi phải không?
"À đúng rồi, Bathory. Chuyện xin lỗi để đó, nhưng có điều này tớ muốn nói thẳng."
Thế nhưng, con quỷ trắng vô tri kia lại nhân cơ hội này mà bày tỏ suy nghĩ của mình. Cô ấy vốn là một kẻ vô lại không có sự tinh tế.
"...Gì nữa?"
"Cậu cũng nên bắt đầu tìm ai đó để xây dựng gia đình giống Sophia đi là vừa rồi đấy?"
"Tự nhiên nói gì vậy?"
"Việc cậu hẹn hò lăng nhăng với đám đàn ông, thú thật thì trên tư cách là bạn bè, tớ thấy rất xót ruột."
"....."
Bathory nghẹn lời. Cái lý do khiến cô giả vờ lăng nhăng là vì ai cơ chứ? Thế mà lại dám nói những lời đó sao?
"Không phải tớ muốn làm cậu buồn, tớ chỉ nói thật lòng vì chúng ta đã làm hòa."
Cô ấy nói không phải muốn làm cô buồn ư? Nhưng cảm giác mà cô cảm nhận được lúc này không phải là nỗi buồn, mà là trái tim đang tan nát?
"Đừng có sủa nữa."
Vì vậy, một lời chửi rủa thô tục đã bật ra.
"...Cậu nói gì?"
"Tớ bảo đừng có sủa nữa."
"Này, cậu là phụ nữ thì ăn nói cho lịch sự vào chứ?"
"Tớ không muốn nghe những lời đó từ cậu."
"Lại lên mặt sĩ diện nữa rồi. Nhìn Sophia mà học hỏi chút đi, người ta dịu dàng ngoan ngoãn, trông vừa xinh xắn lại vừa ưa nhìn biết mấy?"
"....."
Bị Cora xem như gái hư, Bathory còn có thể hiểu được vì chính cô đã cố ý làm vậy.
Nhưng đem cô đi so với một đứa mới quen trong khi hai người đã bên nhau hơn 500 năm thì có hợp lý không chứ?
Bathory nghĩ thầm.
Mọi thứ thật vô nghĩa.
Muốn bảo mình hay bốc đồng cũng được. Mình chẳng quan tâm nữa rồi. Giờ mình chỉ muốn chạy về phòng rồi nằm gục xuống giường.
Gương mặt của ma cà rồng méo mó dữ dội.
Nhìn kỹ thì có vẻ như cô ấy sắp khóc.
Không, có lẽ cô ấy đã khóc mất rồi.
"CÚT RA NGOÀI NGAY!!!"
Lệnh đuổi khách đã được ban xuống.