Vừa bước vào những năm đầu của tuổi 100, Cora và Bathory đang cùng nhau ngắm nhìn cánh đồng ngập tràn ánh hoàng hôn.
Hai cô gái đã lăn lộn thỏa thích trên đất đến khi mệt rã rời. Có thể trông hơi trẻ con, nhưng nếu xét đến tuổi thọ dài lâu của chủng tộc họ thì hành động đó hoàn toàn có thể hiểu được.
Cora, người đã sớm trở thành một bà cụ non theo cảm quan sinh học của loài người, có lẽ chỉ đơn thuần thích tiếp xúc da thịt vì cảm giác được chạm vào bộ ngực nhấp nhô.
"Hộc, hộc..."
Không còn sức để đứng dậy, Bathory kiệt quệ nằm gục và tựa má vào đùi Cora. Lạ thay, giữa đôi chân ấy lại thoảng lên một mùi hương dìu dịu khiến lòng người dễ chịu.
Làn gió hoàng hôn hiu hiu thổi, mơn trớn gò má non nớt của thiếu nữ. Bathory chớp chớp đôi mắt đã thấm đẫm cơn buồn ngủ. Trong tầm nhìn chập chờn ấy, ánh mắt của nàng High Elf đang mỉm cười nhìn cô thật dịu dàng.
Cô đã nghĩ rằng. Giá như những ngày như thế này cứ kéo dài mãi mãi.
"...Cora."
"Ơi?"
"Em thích chị Cora nhiều lắm."
"Khì khì, chị cũng vậy."
"Thật ạ?"
"Thật mà? Tori lúc nào cũng hỏi lại dù chị đã trả lời rồi nhỉ?"
"Fufu, phụ nữ là vậy đó ạ. Nếu không được xác nhận tình yêu liên tục, họ sẽ cảm thấy bất an."
"Việc gì phải làm thế? Dẫu bao nhiêu năm tháng có trôi qua, chị vẫn sẽ không thay đổi."
Bathory thoáng sững lại, rồi khẽ cười gật đầu. Cô ấy nói đúng. Ưu điểm cũng như nhược điểm của nàng High Elf, bạn đời của cô, là tính cách cố chấp không biết thay đổi suy nghĩ. Cùng với đó là chứng hoang tưởng cho rằng mình là đàn ông.
"Đúng vậy, có lẽ em đã lo lắng vô ích với chị Cora."
"Thấy chưa?"
"Vâng."
Cora cảm thấy cô gái gửi gắm cho mình một niềm tin vô điều kiện thật đáng yêu.
"Lại đây."
Thế là, cô từ từ xoa nắn bộ ngực của cô gái trắng trẻo và đáng yêu này. Cảm giác những thớ thịt mềm mại bị ép lại dưới lớp vải thật thú vị.
"Nhột quá..."
Sau 100 năm quen nhau, Bathory đã quen với những trò đùa như vậy. Nếu nhớ lại quá khứ của cô, người đã giữ một hàng phòng thủ vững chắc như sắt đá chỉ vài thập kỷ trước, thì đây quả là một bước tiến vượt bậc.
Cora nhìn cô gái đang rên rỉ, mở lời như thể thấy kỳ thú.
"Sở hữu cặp này trên người mà đi lại được sao?"
Bathory không hiểu ý nghĩa, liền nhìn vị lang quân của mình. Rồi sau đó, cô lại bật cười.
"Hì hì, vậy chị Cora đi lại thế nào ạ? Của chị còn to hơn của em mà?"
"A, cũng phải nhỉ?"
"Phụt!"
Đó là một câu hỏi đùa khá tinh quái. Nhưng nó cũng là một câu hỏi đúng với phong cách của Cora.
"Cười nhiều quá đấy nhé?"
Không hiểu có gì buồn cười đến thế. Ghét người bạn thân đang ôm bụng cười, Cora hỏi rồi nhẹ nhàng đẩy trán Bathory. Dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt của thiếu nữ ma cà rồng vẫn dõi theo nàng High Elf không rời. Đó là vì cô thực sự không thể tin được.
"Sao vậy?"
Cora nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đỏ. Bathory nhìn chúng và cảm thấy như bị cuốn sâu vào. Đôi mắt đỏ ấy lấp lánh như hồng ngọc, đẹp đến mê hồn.
Trong khi mắt cô lại có màu sẫm như máu, mang một vẻ gì đó đáng sợ. Tuy nhiên, cô ấy chắc chắn sẽ nói rằng ngay cả chúng cũng thật đẹp. Chính vì vậy mà Bathory rất thích Cora.
Cứ như thể đang đối mặt với vẻ đẹp tuyệt trần của thế gian, Cora không né tránh mà đón nhận ánh nhìn chằm chằm đó. Mái tóc bạc dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, ngược sáng và lấp lánh như vàng.
"Vì em thấy thật kỳ diệu."
Mỗi khi ngắm nhìn người con gái đẹp đến vô lý này, trái tim Bathory lại đập thình thịch như muốn vỡ tung.
"Kỳ diệu gì?"
"Em không thể tin được rằng sau này chị Cora sẽ trở thành người yêu của em."
Làm thế nào mà đã ở bên nhau hơn 100 năm mà mỗi ngày gặp cô ấy đều mới mẻ đến vậy. Chỉ cần nhắm mắt và lần mò, cô cũng có thể cảm nhận được những dấu vết của thiếu nữ đã ở bên mình một thời gian dài.
Những đường cong này trở nên mềm mại và vững chãi hơn theo thời gian. Cả những vết chai sần âm thầm hiện hữu cũng khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.
Bathory chắc chắn. Rằng Cora là một người phụ nữ có tính cách vững vàng và cương trực hơn bất kỳ người đàn ông cùng tuổi nào, có lẽ vì vậy mà cô đã dốc lòng tin tưởng đi theo.
"Chị cũng thấy khó tin đấy?"
"Sao ạ?"
"Rằng một cô gái xinh đẹp như Bathory sẽ thuộc về chị."
"..."
Đôi môi mềm mại từ từ hạ xuống, áp chặt vào trán của nữ ma cà rồng rồi rời đi.
Bathory không thể chịu được cảm giác râm ran lan tỏa khắp cơ thể, lơ đãng gãi lên vầng trán vừa được hôn.
Người phụ nữ này đối với cô vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Khi tấn công tình cảm thì khiến người ta mất hết lý trí, nhưng khi hai người im lặng nắm tay nhau, cô lại cảm thấy an lòng đến lạ.
Nhìn chằm chằm vào nàng High Elf xinh đẹp, một nỗi hoài niệm kỳ lạ trào dâng. Ký ức về lần đầu gặp Cora trên chính mảnh đất mà cô đang nằm này bỗng chốc hiện về.
Dù sinh ra trong một gia tộc lớn mạnh tên là Akasha, cô vẫn luôn bị ghẻ lạnh vì bị năm người chị gái đẩy lùi trong hàng ngũ kế vị.
Bản thân cô đã từng cảm thấy bất công trước tình yêu thiên vị dành cho các chị gái và cố gắng để được yêu thương, nhưng thứ duy nhất cô nhận lại chỉ là sự thờ ơ và bỏ mặc.
Mảnh đất ngập tràn ánh hoàng hôn này là nơi cô một mình tìm đến để xoa dịu nỗi cô đơn. Vào mùa hè, nơi đây trở nên ẩm ướt và mù sương. Hôm ấy, vào một nào đó năm tám tuổi, cô đã mải chơi một mình nên bị lạc đường.
Nàng ma cà rồng nhỏ ngồi thụp xuống nền đất một mình và khóc nức nở. Dù đi mãi vẫn không tìm thấy đường về lâu đài, cô gái run rẩy trong sợ hãi đã phải lang thang vô định.
"Đi nào! Noemi, phi nước đại!"
Và rồi, cùng với một giọng nói trong trẻo, một con quái vật méo mó gớm ghiếc đã xuất hiện.
–Kyaaa!
Nàng ma cà rồng nhỏ kinh hãi lùi lại, nhưng nhìn kỹ thì, gọi nó là một con quái vật thì không đúng lắm. Nó giống như một thứ gì đó bị sưng tấy khắp cơ thể và khuôn mặt do bị tra tấn vô số lần, và cũng trông giống như những con goule ăn xác thối mà ma cà rồng hay cưỡi.
Trên lưng sinh vật kỳ dị ấy là một cô gái có khuôn mặt đẹp đến rợn người. Cô gái đó là Cora Roxkin, hậu duệ vương tộc danh giá bậc nhất trong số các High Elf.
Dù đang đi trong một vùng đầm lầy đầy nước bẩn, khuôn mặt và váy của cô ấy vẫn tinh tươm, sạch sẽ. Đôi mắt đỏ rực rỡ đã ngay lập tức xuyên thấu trái tim Bathory.
Một cô bé nhỏ tuổi mà sao lại mạnh mẽ đến vậy, dù cưỡi một con thú kinh khủng như thế mà vẫn uy phong lẫm liệt.
May mắn thay, nhờ sự hướng dẫn của nàng công chúa cưỡi bạch mã, cô đã có thể trở về nhà an toàn.
Bathory sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc đó.
"Chị Cora."
"Ửm?"
"Con thú nhỏ mà chị đã cưỡi khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy ạ?"
"Con thú nhỏ...?"
"Vâng, không rõ nó vốn sinh ra đã như thế, hay là do bị thương ở đâu đó nữa. Toàn thân nó chảy nhão như một cục máu, bây giờ chị không cưỡi nó nữa ạ? Chẳng lẽ nó là một sinh vật có tuổi thọ ngắn?"
"...À há."
Như thể đã hiểu ý, Cora mỉm cười rồi gật đầu.
Hồi ấy, tên lùn đó còn nhỏ nên chỉ cần bị đánh nhẹ là đã chảy mủ, mặt sưng vù lên. Cũng có những lúc nó trương phình như xác trôi sông, mang theo thì ngại chết đi được.
Nhưng bây giờ, sau một trăm năm, sức chịu đựng của nó đã tăng lên đáng kể và trông cũng gọn gàng hơn, nên Bathory sẽ không thể nhận ra con vật gớm ghiếc đó là gì.
"Bathory không cần biết mấy thứ đó đâu."
"Vâng? Nhưng em tò mò."
"Người con gái của chị chỉ nên lớn lên cùng những điều đẹp đẽ và quý giá thôi."
"Ng-Người con gái của chị ạ?"
"Khì khì, thì chẳng phải thế sao?"
Trước lời tỏ tình nhẹ tênh như chẳng có gì to tát, Bathory khẽ đỏ mặt và cúi đầu. Như thể muốn nói rằng lời của Cora là đúng cả.
Cô ấy lúc nào cũng điềm tĩnh trước người khác, nhưng khi bày tỏ tình cảm lại cứ xông thẳng vào trái tim cô như thế.
Dễ thương. Đáng yêu. Xinh đẹp. Như một nàng công chúa. Cao quý.
Tất cả những lời khen ngợi dành cho một người con gái, cô đều lần đầu được nghe từ Cora, một người không phải đàn ông. Vì vậy, đối với Bathory, giọng nói trong trẻo và tươi sáng của cô gái ấy dễ nghe hơn nhiều so với giọng trầm đục của đàn ông.
–Nắn nắn.
Bàn tay thon nhỏ cứ không ngừng xoa nắn lấy bộ ngực, chẳng thể nói là cô ghét cảm giác này, thậm chí còn bật cười khe khẽ. Phải rồi, dẫu có còn nhỏ đi chăng nữa, nhưng người con gái ấy rồi cũng sẽ trở thành bạn đời của cô. Chừng này đâu phải là điều gì quá khó để trao đi.
Vì lẽ đó, Bathory chỉ ước ao một điều duy nhất.
Nàng ma cà rồng chống chọi với cơn buồn ngủ đang ập đến, nắm lấy bàn tay đang đè lên bộ ngực mềm mại của mình.
"Chị Cora."
"Ừm?"
Phải nghe được lời ấy thì cô mới có thể yên lòng chìm vào giấc ngủ.
"Một ngày nào đó, nhất định chị sẽ cưới em làm vợ, phải không ạ?"
Trước lời cầu hôn đột ngột, đồng tử của Cora thoáng co lại vì ngạc nhiên. Nhưng không cần phải đắn đo suy nghĩ câu trả lời, cô liền mỉm cười dịu dàng đáp.
"Cứ tin ở chị."
________________________________________________________________________
Trong căn phòng ngủ lộng lẫy chỉ còn lại sự tĩnh lặng vây quanh thân thể của nữ ma cà rồng đang vùi mình vào chăn gối.
Những ký ức mà cô nghiền ngẫm sẽ mãi luẩn quẩn trong tâm trí. Cô gái không thể buông bỏ những ký ức đó để tiến về phía trước.
Vẻ đẹp không thể có được đã đọng lại một góc trong tim và giày vò cô.
Không có ai để giãi bày, chẳng có nơi đâu để thổ lộ.
Cơn ớn lạnh chỉ ngày một tích tụ. Những ước mong mà cô đã ấp ủ suốt một thời gian dài giờ đã không thể thành hiện thực, chỉ càng xé nát cõi lòng của cô gái.
Thuở ấy, những ngày xa xôi đó.
Trái tim rực cháy của thiếu nữ đã lạc mất đường về.
Tôi nhớ mấy chap trước có bảo Bathory là con gái cả. Lẽ nào...