"Mẹ ơi."
"Sao?"
"Con muốn bỏ học."
Như mọi khi, Cora đang thêu họa tiết hiệp sĩ thì...
'Lại bày trò gì nữa?'
Quay đầu lại với vẻ mặt nhăn nhó trước lời của con trai.
"Racine, con nhập học Học viện nhỏ được mấy ngày rồi?"
"Tính đến hôm nay là được ba ngày rồi ạ."
"Thằng này đúng là bị điên thật mà?"
"Sao tự dưng lại chửi con!?"
"Vì mày bị điên thật còn gì. Thằng ranh con, mày nghĩ Học viện nhỏ là trại hè ngắn hạn chắc?"
"Hừ, trại hè thì ít ra còn có thể tự ý bỏ dở, chứ học viện không có sự đồng ý của cha mẹ thì đâu thể bỏ học được?"
"Thế già đầu rồi mà không thích nghi nổi với cái Học viện nhỏ đó thì mày tự hào lắm à?"
"Chính vì già đầu rồi nên mới không thích nghi nổi đó ạ. Trường học cũng phải tương xứng với trình độ chứ."
Phải tương xứng với trình độ à...
Cora nghĩ.
Nếu chỉ xét riêng về trí tuệ thì Racine có thể tự đánh giá như vậy, nhưng nếu xét về mặt tổng thể thì có lẽ không khác biệt nhiều so với bọn nhóc năm tuổi.
"...Thế à?"
"Thế à là sao ạ?"
"Mẹ thấy con với cô nhóc thích dứa, rồi cả con gái của Sophia nữa. Ba đứa có vẻ chơi với nhau khá hợp mà."
"Đó là lời vô căn cứ gì vậy? Mẹ có biết con trai của mẹ bị hai đứa nhóc đó hành lên bờ xuống ruộng cả ngày vất vả đến mức nào không?"
"Còn con, con có biết một người mẹ có đứa con như con đã phải vất vả ra sao không?"
"Ừm...? Tự nhiên mẹ nói gì vậy?"
"...Thôi dẹp."
Vì thái độ trơ trẽn của con trai, Cora thở dài vài lần rồi đặt khung thêu xuống. Dù Racine có đáng ghét đến đâu thì thằng bé vẫn là máu mủ của cô, nên chắc cũng phải nghe xem cậu nói gì.
"Thế ý con là, con muốn bỏ học vì không hợp với học sinh ở Học viện nhỏ?"
"Không phải chỉ có vậy."
"Vậy còn gì nữa?"
"Cả giáo viên chủ nhiệm cũng không vừa mắt con."
"Ruth...?"
Cora thấy khó hiểu. Ruth là một giáo viên có tiếng tăm rất tốt, tại sao con trai mình lại tỏ thái độ như vậy?
"Ruth là một giáo viên rất xuất sắc mà? Trong các buổi họp phụ huynh, cô ấy cũng được đánh giá rất cao."
"Tiếng tăm tốt hay không thì có liên quan gì ạ? Cô ta cứ luôn miệng nhắc đến mẹ để uy hiếp con."
"Uy hiếp?"
"Đúng vậy. Một người là giáo viên mà cứ hở ra là dọa sẽ mách phụ huynh để uy hiếp học sinh thì có hợp lý không?"
Nghe lời phàn nàn của con trai, Cora chớp mắt. Cũng phải thôi, lý do Ruth uy hiếp Racine theo cách đó không phải vì ai khác mà là...
"Thì mẹ đã bảo cô ấy làm vậy mà."
Vì cô.
"Nếu thằng đấy không nghe lời thì cứ mách tôi. Mẹ nói thế đấy."
"Cái gì...? Tại sao mẹ lại phải làm đến mức đó?"
"Racine, con bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay con 140 tuổi."
"Đấy, còn Ruth mới chỉ ngoài 30 thôi đúng không?"
"...Một phụ nữ loài người ngoài 30 mà lại là mới chỉ, mẹ nói vậy mà nghe được à?"
"Không! Không phải ý đó! Trước hết, Ruth và con chênh lệch tuổi tác rất nhiều phải không?"
"Đúng ạ."
"Vậy thì Ruth làm sao mà kiểm soát con được? Còn có cả sự khác biệt về chủng tộc nữa."
Theo suy nghĩ của Cora, để Ruth với tư cách là giáo viên chủ nhiệm có thể kiểm soát được Racine là rất khó. Tuổi tác cũng chênh lệch nhiều, và dù là người mù nhưng vóc dáng lại to cao, khiến chuyện kiểm soát gần như là bất khả thi.
Hơn nữa, nếu có giải thích bằng lời, Racine cũng sẽ cãi lại chan chát. Và vì giỏi cãi lý, cậu có thể dùng những logic kỳ quặc để thắng cả giáo viên. Chính bởi thế, Cora sau khi thảo luận với Ruth đã đồng ý kiểm soát Racine theo cách này.
"Bây giờ con đã hiểu tại sao Ruth lại làm vậy rồi. Hóa ra cô ta chỉ là một con rối bị điều khiển bởi mụ quỷ gian ác!"
"...Gọi mẹ là mụ quỷ gian ác á?"
Đúng như lời con trai nói, khuôn mặt của người mẹ nhăn lại thành hình dạng của một con quỷ. Racine tuy không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ giọng nói bực bội của mẹ.
Nói dễ hiểu là cậu sợ chết khiếp rồi.
"Khụ khụ! D-Dù có là vậy đi nữa. Một nhà giáo dục mà lại để ý kiến của phụ huynh chi phối thì còn ra thể thống gì? Phải có nguyên tắc sư phạm chứ!"
"Trên tư cách là một phụ huynh khách quan, mẹ nghĩ con không phải là một học sinh có giá trị để được dạy dỗ với một nguyên tắc hay đam mê nào cả."
"...Mẹ có chắc là mẹ ruột của con không?"
"Tiếc là đúng vậy."
"...Nhân tiện nhắc đến tuổi tác, con cũng không thích phải nghe một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình nhiều ra lệnh này nọ."
"Aiss! Vậy thì ở cái tuổi này ai bảo con không tốt nghiệp Học viện nhỏ làm gì? Nếu theo học chương trình chính quy, đáng lẽ con đã tốt nghiệp Học viện hàn lâm từ lâu rồi!"
"Khự, vậy có nghĩa là đến Học viện hàn lâm, con cũng phải học với mấy đứa loài người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều ạ?"
"Không, con nói vậy mà nghe được à?"
Cora thấy cạn lời. Vốn dĩ việc học có phân biệt tuổi tác sao? Một bán Elf mới chỉ 140 tuổi mà đã có những suy nghĩ cổ hủ như vậy, rốt cuộc nó giống ai mà lại cứng đầu cứng cổ thế...
"Cố chịu đựng một chút đi Racine, xét đến tuổi thọ của con thì 20 năm chẳng đáng gì cả, đúng không? Với lại, nếu tốt nghiệp học viện danh tiếng, gái xinh sẽ xếp hàng dài trước mặt con đấy?"
Thực ra, Cora cũng không rõ nữa. Nói thật thì đứa con trai thứ tư của cô có nhân cách quá tệ, nên chắc chỉ có mấy cô gái thực dụng mới bám theo...
'Mấy chuyện đó thì mình quan tâm làm gì.'
Trước tiên phải cho thằng con ra ở riêng đã.
Dù vậy, có vẻ như con trai không chấp nhận ý kiến của mẹ. Trán Racine nhăn lại đầy bất mãn.
"Đời người đâu chỉ xoay quanh bằng cấp? Cha con không có bằng cấp gì mà vẫn kết hôn được với hoàng tộc High Elf đấy thôi."
"Cha con là chồng mẹ đấy nhé? Nói cái giọng như người ngoài góp ý là sao? Và chuyện của cha con thì liên quan gì ở đây?"
"Đúng như lời con nói. Giá trị của một người đàn ông không nhất thiết chỉ giới hạn ở bằng cấp."
"Haizz... Racine. Lời của con không hoàn toàn sai, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác thì việc đi con đường mà mọi người đều chọn cũng có nhiều điểm thuận lợi đấy."
"Chính vì cha đã đi con đường chẳng ai chọn nên mới có thể thành công rực rỡ như bây giờ! 'Không bằng cấp' có lẽ là một phần của quá trình đó."
Mặt Cora cau lại còn dữ dội hơn lúc nãy. Cha của nó đâu có khai phá ra con đường vĩ đại nào mà người khác không đi chứ? Chẳng qua là vì vướng phải một con điên như cô rồi bị ép sống khổ mà thôi.
Người có thể tỏa sáng trong hoàn cảnh ấy, trên toàn lục địa e rằng chỉ có duy nhất chồng cô. Lấy một nhân vật phi thường như vậy làm ví dụ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Do đó, Cora quyết định sẽ thuyết phục Racine bằng cách đưa ra ví dụ về người anh cả mà cậu kính trọng sau cha.
"Vậy anh con thì sao? Tốt nghiệp học viện danh tiếng với hạng thủ khoa đấy?"
"Haiz..."
"G-Gì thế?"
Đó là một tiếng thở dài đầy thất vọng. Cora rụt người lại, bỗng thấy như thể chính mình vừa trở thành một kẻ ngốc.
"Một hoàng đế cai trị 500 triệu thần dân đế quốc mà không có bằng cấp thì coi sao được? Để quản lý các công việc lớn nhỏ của quốc gia, và trở thành thần tượng cũng như tấm gương cho nhân dân, thì dĩ nhiên phải có năng lực hành chính và học vấn cơ bản chứ. Mẹ nghĩ để trở thành thần cung hay hiệp sĩ thì cần bằng cấp ở mức đó sao?"
"...Thằng điên này cãi mồm giỏi thật đấy."
"Ăn nói khéo là sống được đến nửa đời rồi."
"Trời ơi, thằng ranh này không chịu thua một lời nào?"
"Kẻ bại trận sẽ bị lãng quên trong lịch sử của người chiến thắng."
"Đm, mày đang xàm lờ cái gì đấy!"
Cora nổi điên, vung nắm đấm xuống như nện búa. Hên là cú đấm chỉ đánh vào không khí, cái bàn lẽ ra phải hứng trọn cơn thịnh nộ đã bị cô chẻ làm đôi từ đợt trước rồi.
"May mà chưa mua bàn mới. Nếu có thì chắc mẹ lại vừa đập vỡ rồi."
"...Grừ!"
Những cú đấm bùm bùm của Cora nhằm xả stress lơ lửng trong không trung. Dù đang nổi giận, cô vẫn cố gắng kiềm chế sức mạnh hết mức có thể.
Căn nhà gỗ này là một trong những báu vật mà chồng cô đã xây tặng cách đây 200 năm.
Racine nhìn mẹ mình rồi...
'Bà ấy ăn nhầm cái gì sao?'
Cậu thắc mắc, không hiểu vì sao mẹ lại hành động như vậy.
"Phù..."
Điệu nhảy bí ẩn diễn ra giữa đêm khuya đã kết thúc sau vài phút. Cora, bằng cách nào đó đã kìm nén được cơn giận, lại quay sang nhìn con trai rồi tiếp tục đối thoại.
"Dù sao thì cũng tuyệt đối không được bỏ học."
"Cha mẹ phải đứng về phía con cái chứ!"
"Nếu là con cái thật thì đúng. Nhưng mẹ thấy con giống như kẻ thù của mẹ hơn."
"Hừm, mẹ có chắc mình hiểu nghĩa của từ kẻ thù không?"
"...Mày, không được rồi. Mẹ vốn đã định nhịn, mày lại đây coi."
"C-Chờ đã mẹ! Hự!?"
–Bốp!
Cora không thể chịu đựng được thái độ bỡn cợt của con trai nên đã búng một cái vào trán cậu. Tuy đã điều chỉnh lực, nhưng người ra tay dù sao vẫn là một High Elf có sức mạnh phi thường mà? Uy lực của nó thực sự rất lớn, thằng mù đã loạng choạng trong phòng khách vài chục giây rồi ngã vật ra sofa.
"Và dù Ruth có nhỏ tuổi hơn con đến đâu đi nữa, thì cuối cùng cô ấy vẫn là giáo viên và sư phụ của con. Là người mà con phải kính trọng."
"..."
"Đứng dậy, đang nói chuyện với người lớn mà nằm à?"
"Mẹ ơi, đây không phải là bạo lực gia đình sao?"
"Bạo lực gia đình? Mẹ cũng đã bị ông ngoại của con đánh mà lớn lên đấy. Có những lúc chỉ nói bằng lời thì không thể dạy dỗ được."
"Theo những gì con biết, ông ngoại đã rất yêu thương và chiều chuộng mẹ..."
"Tóm lại! Nhóc con à, đệ tử không được phép giẫm lên cái bóng của thầy cô. Mà tại Học viện nhỏ, một khi đã được xếp vào lớp nào thì sẽ học ở lớp đó cho đến khi tốt nghiệp, nên dù sao Ruth vẫn là giáo viên chủ nhiệm của con. Nếu không thích bị nói này nói nọ, thì con đừng gây chuyện nữa là được mà?"
"Đó... là phương pháp giáo dục từ thời nào vậy ạ?"
"Không phải là phương pháp giáo dục gì cả, mà là chân lý đấy thằng ranh này."
"Mẹ chưa từng dạy dỗ ai bao giờ phải không ạ? Làm sao mẹ biết đó là chân lý?"
"Này! Thằng ranh con! Mẹ cũng có kinh nghiệm dạy dỗ người khác đấy!"
"Hừm? Lẽ nào mẹ đang nói đến kinh nghiệm dạy dỗ vị Anh hùng ở Nam Đại Lục sao?"
"...Ơ?"
"Con nghe nói những người được mẹ dạy dỗ chỉ có các thành viên trong nhóm dũng sĩ thôi. Và nòng cốt của nhóm đó là Anh hùng."
"C-Chờ đã Racine, sao con lại biết chuyện đó?"
"Anh trai kể cho con nghe đấy. Rằng Anh hùng mạnh nhất trong lịch sử là đệ tử của mẹ."
Cora có hơi bối rối. Không ngờ con trai cô lại nhắc đến Siegwald, người từng là đệ tử của cô. Và tại sao Daisy lại kể chuyện đó cho Racine? Không, mà nghĩ lại thì giữa anh em với nhau đâu có gì phải giấu giếm.
"Ồ! Nếu vậy, ngược lại con phải được mẹ giáo dục tại gia mới đúng chứ ạ?"
"Hả?"
"Chẳng phải sao? Mẹ không phải là chuyên gia kiếm thuật mà vẫn đào tạo ra Anh hùng mạnh nhất trong lịch sử, điều đó chứng tỏ mẹ có sở trường với tư cách là một nhà giáo dục chiến đấu, phải không ạ? Ôi trời, vậy là bấy lâu nay con đã làm một việc vô ích. Đáng lẽ con phải được mẹ đào tạo thành thần cung mới phải!"
"..."
Cora nghẹn lời trước sự tin tưởng tuyệt đối của Racine. Cô đã dạy Siegwald như thế nào nhỉ?
Lúc 10 tuổi...
'Con muốn đi chơi với sư phụ.'
Thì đã bảo cậu ta chẻ một cây cổ thụ.
Lúc 15 tuổi...
'Con muốn hẹn hò với sư phụ.'
Thì đã bảo cậu ta chẻ một ngọn núi.
Lúc 20 tuổi...
'Con muốn kết hôn với sư phụ.'
Thì đã bảo cậu ta chẻ Ma Vương.
Không phải là hoàn toàn không giúp đỡ, nhưng chiến lực khủng khiếp ấy là cảnh giới mà Siegwald đã tự mình đạt được.
Chỉ vì tưởng đó là trò đùa, lại thêm cái thói cứ bám theo riết dù đã nhiều lần bảo không thích khiến cô thấy phiền, nên mới trả lời cho có lệ thôi. Vậy mà cậu ta lại không chút nghi ngờ, một mực tuân theo những lời sư phụ dạy.
Tốc độ trưởng thành của Siegwald thực sự vượt ngoài mọi khuôn khổ thông thường, đến nỗi dù đã hơn 200 năm không gặp mặt, Cora cũng có thể lờ mờ đoán được. Rằng bây giờ, có lẽ cậu ta đã vượt qua cả sư phụ của mình rồi.
"Mẹ ơi, con nghĩ mình nên bỏ học ở trường và chuyển sang học tại gia thì hơn!"
"Không được."
"Tại sao vậy ạ? Nếu mẹ nghiêm túc truyền dạy, chẳng phải con cũng có thể trở thành một thần cung sao?"
Nàng High Elf lắc đầu trước lời khẩn cầu của con trai. Người cuối cùng cô dạy dỗ chính là Siegwald, và kể từ đó, Cora đã thề sẽ không bao giờ nhận thêm một đồ đệ nào nữa.
Siegwald đã trách móc cô nhiều thế nào khi cô quyết định rời đi? Cora đã phát ngán với sự quyến luyến dai dẳng ấy, đến mức chính từ 'đệ tử' đã để lại một chấn thương tâm lý.
"Giờ nghĩa lại..."
Vì vậy, bỏ qua chuyện thời gian eo hẹp hay phiền phức, Cora vẫn tỏ thái độ tiêu cực trước lời đề nghị của con trai.
"Mẹ xem ra không có năng khiếu trong việc dạy dỗ ai cả."