Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

75 102

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

28 210

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

7 35

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

23 64

lỗ0i ut9opia

(Đang ra)

lỗ0i ut9opia

狐尾的笔 (Húwěi de Bǐ) - Ngòi bút đuôi cáo - Hồ Vĩ Bút

Chủ đề chính: Khám phá một utopia lỗi thời, nơi lý tưởng không còn hoàn hảo, lộ ra sự méo mó, tha hóa và khủng hoảng nhân tính.

10 13

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

(Đang ra)

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

Phong Vũ 7 - 风雾7

Trần An Ninh đến tận bây giờ vẫn không hiểu, mình đã ở tân thủ thôn suốt mười năm, rốt cuộc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng khó khăn này. Hắn rõ ràng chỉ làm một đại phu, trồng ít ruộng,

9 16

Wn - Chương 116 - Sư phụ Cora (6)

Trên mặt hồ tĩnh lặng trải một tấm chiếu. Ở đó, một cô gái tóc trắng và một cậu bé tóc nâu đang ngồi.

Nhìn bề ngoài, trông họ trạc tuổi nhau. Tuy nhiên, hai người này lại là một cặp thầy trò chênh lệch nhau đến ba trăm tuổi.

'Phải làm sao đây? Mình không thể cứ giả vờ không biết mãi được.'

Trái ngược với mặt hồ trong veo, đầu óc của Cora lại đang rối bời. Cô cảm thấy khó xử vì sự 'phát triển' của cậu học trò mười lăm tuổi đang hướng về phía mình.

Thành thật mà nói, cô không ghét sự quan tâm đó. Tất nhiên, chỉ khi nó xuất phát từ sự kính trọng hay yêu mến dành cho sư phụ.

Nhưng tình cảm mà người đệ tử dành cho cô đâu phải là thứ trong sáng như vậy, đúng không?

'L-Lại nữa rồi? Sao cứ nhìn trộm ngực mình thế?'

Không biết có phải vì tự cho mình là một người có giác quan nhạy bén hay không mà cậu ta cứ lén liếc nhìn toàn thân sư phụ, khiến cô tức sôi máu.

'A, thằng nhóc này thật là...?'

Cora lườm Siegwald với vẻ mặt bực dọc. Cô định giơ tay phải lên đấm, nhưng...

'Haizz...'

Như thể đã phát ngán, cô lắc đầu rồi ngồi xuống chỗ cũ. Cô đã nhiều lần đấm vào đỉnh đầu bảo cậu ta cúi mặt xuống, nhưng không biết là bản năng đàn ông hay sao mà cái thói ấy mãi chẳng sửa được.

Ngược lại, dường như càng đẩy ra thì cậu ta lại càng dai dẳng hơn. Hệt như một con thú đã nhắm được con mồi sẽ không rời mắt cho đến khi cuộc săn kết thúc.

Cora đè nén cơn giận đang trào dâng và giấu nắm đấm ra sau lưng. Theo đó, ánh mắt của Siegwald cũng dõi theo bàn tay của Cora. Đó là một ánh nhìn đang quan sát bàn tay nhỏ xinh và cặp mông đầy đặn của sư phụ.

'Chuyện này không có gì lạ. Không lạ thì không lạ, nhưng ta là sư phụ của con đấy, thằng nhóc!'

Cô gào thầm trong lòng. Mười lăm tuổi. Cho dù là một cậu bé có phẩm hạnh tốt đến đâu, đây cũng là thời kỳ mà hormone không thể kiểm soát được.

Nếu có một người phụ nữ mà cậu thực lòng yêu thích, thì phản ứng đó là chuyện thường tình. Siegwald cũng biết trong lòng rằng không nên làm như vậy, nhưng lại không thể kiểm soát được hành động của mình.

Dù gì đi nữa, nếu không thể dùng bạo lực, cô đành phải thuyết phục bằng lời nói. Dẫu sao Siegwald cũng là đệ tử đầu tiên, Cora không muốn sử dụng bạo lực không cần thiết, nhất là khi hiệu quả chẳng mấy đáng kể.

'Nhắc đến chuyện này đúng là khó chịu thật...'

Chỉ vì thấy gượng gạo mà cứ né tránh mãi, há chẳng phải sẽ khiến tình cảm của Siegwald dành cho cô ngày một lớn thêm sao?

Đây không phải là cô tự phụ. Bởi Cora đã từng trải qua không ít lần chia cách với những người bạn nam theo một quá trình tương tự như thế này.

'Mình không muốn mối quan hệ với Siegwald đi vào vết xe đổ đó...'

Vì vậy, cô phải làm rõ mọi chuyện. Nuôi dưỡng thứ tình cảm như vậy với sư phụ của mình là sai trái, và sư phụ cũng không có hứng thú với đàn ông.

Vốn dĩ, Cora đâu phải kiểu phụ nữ có lớp phòng thủ mỏng đến mức dễ dàng nảy sinh tình cảm với một tên đệ tử. Bức tường phòng bị kiên cố ấy, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người đàn ông có thể phá vỡ.

"Nghe này, Siegwald..."

Giọng của sư phụ khi gọi đệ tử có phần gượng gạo. Chỉ riêng việc phải nói về chủ đề này với một cậu bé đã khiến cô nổi da gà.

Nhưng dù vậy, Cora vẫn cố chịu đựng vì cô thật sự trân quý Siegwald. Cậu là học trò đầu tiên mà cô có được trong suốt cuộc đời này, dù quá trình có như thế nào, tình cảm cũng đã gắn bó.

"S-Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?"

Cậu bé đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhô lên đáng yêu của sư phụ, giật mình và mở to mắt. Có lẽ cậu giật mình khi thấy sư phụ đang lơ đãng ngắm cảnh bỗng nhiên lườm mình.

"Rén à...?"

"C-Con không hiểu người đang nói gì."

"Phụt, đồ ngốc."

Cora nhìn Siegwald như vậy mà bật cười khe khẽ. Dù vóc dáng to lớn, phát triển sớm đến đâu, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên đang ở tuổi dậy thì. Vẻ mặt chưa vướng bụi trần đó làm cô nhớ đến chàng Halfling, nên thực lòng không thể đối xử tệ bạc được. Tất nhiên, người đàn ông đó còn là một đứa trẻ trong sáng hơn cả đệ tử của cô.

Huống hồ, chàng Halfling ấy vì đã phải sống một cuộc đời địa ngục nên chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ. Lần xuất tinh đầu tiên của anh là thông qua một cô gái khi đã hơn 300 tuổi, vì vậy nó không thể xem là một trường hợp bình thường.

"Sieg, ta biết hết cả rồi."

"...Dạ?"

"Có một người con gái mà con thích."

"Tự nhiên người nói gì vậy..."

Ban đầu nghe có vẻ là một câu hỏi vu vơ, nhưng khi vị sư phụ có tính tình nóng nảy ấy giữ giọng điệu điềm tĩnh, bầu không khí lập tức trở nên bất thường.

"Người con gái đó ở rất gần, đúng không?"

Vị sư phụ vốn không thích bàn đến chủ đề này mà vẫn mở lời ắt hẳn phải có lý do.

"Nhưng, con biết không? Vì đã luôn ở gần nhau, nên con có thể đang nhầm lẫn cảm xúc của mình."

Đến nước này, Siegwald đã hiểu ra sư phụ muốn nói gì. Từ đầu vì tình cảm dạt dào, cậu đã luôn đối xử với sư phụ một cách ân cần. Vậy nên, người hẳn đã sớm nhận ra tình cảm của cậu.

"Ta cũng đã từng có lúc như vậy. Con nhớ ta kể về người bạn ma cà rồng chứ? Nhưng rốt cuộc thì không phải như con nghĩ đâu."

Rõ ràng sư phụ của cậu còn chưa nhận được lời tỏ tình mà đã định chặn đứng từ trong trứng nước. Đây có phải là cảm giác bị từ chối trước cả khi tỏ tình không? Siegwald không muốn từ bỏ mối tình đầu chỉ vì thế.

"Sư phụ!"

"Hả!? Sao vậy?"

Cora tròn mắt vì người đệ tử đang nghe chuyện bỗng dưng đứng bật dậy như bị co giật. Cô còn lo lắng không biết cậu có ăn phải thứ gì không.

"Con hiểu rõ điều người muốn nói."

"Ơ? Ừ, ừm..."

Nhưng có vẻ không phải vậy. Quả nhiên là cậu học trò thông minh, nắm bắt ý của sư phụ rất nhanh.

"Vậy thì bây giờ con hiểu rồi chứ? Chi bằng hãy hẹn hò với Clara, con bé sắp trở thành Thánh nữ đó, hoặc không thì sau này thành Anh hùng rồi tùy ý chọn bất kỳ quý cô nào mà kết hôn..."

Cora kết luận rằng Siegwald đã hiểu ý mình.

"Người nói gì vậy ạ?"

Nhưng suy nghĩ của người đệ tử dường như trái ngược với sư phụ.

"...Hả?"

"Con chưa từng nói sẽ từ bỏ sư phụ."

"Cái gì...?"

Lời mà sư phụ đã khó nhọc thốt ra lại bị đệ tử phủ nhận thẳng thừng. Cora không hài lòng, nhăn mặt và lườm Siegwald.

"Phù, Siegwald, nghe ta nói chút đã."

Nhưng cô không lập tức vung nắm đấm. Việc đột ngột bảo từ bỏ tình cảm chắc chắn sẽ khiến Siegwald bối rối. Có lẽ nên thêm vào một chút lời lẽ thuyết phục.

"Con cũng biết đúng không? Sư phụ của con ngày xưa có khá nhiều bạn bè là nam giới?"

Vẻ mặt của cô gái khi nhớ lại ngày xưa có hơi luyến tiếc. Cô đã từng khao khát một tình bạn giữa những người đàn ông. Ở kiếp trước, dù tính cách chẳng tốt đẹp gì, nhưng vì khá hòa đồng nên cô có rất nhiều bạn.

Dựa trên ký ức đó, cô đã không nghi ngờ rằng dù mang thân xác phụ nữ ở kiếp này, cô vẫn có thể kết giao với những 'người bạn thực sự'. Tuy nhiên, mong muốn đó đã không thành hiện thực.

Tất cả những người đàn ông kết bạn với Cora đều là super alpha male. Không phải vì Cora chủ ý lựa chọn như thế, mà vì trong xã hội, một nữ nhân đứng ở đỉnh cao như cô thì những kẻ tụ hội xung quanh tất yếu đều thuộc hàng tinh hoa. Mà hạng người ấy sẽ chẳng muốn giữ một phụ nữ kiệt xuất ở vị trí bằng hữu, họ chỉ muốn bằng mọi cách biến cô thành bạn đời của mình.

"...Trong số đó, người có hẹn hò với ai không ạ?"

–Cốp!

Một nắm đấm trắng trẻo giáng mạnh vào đỉnh đầu Siegwald, người đã không nhận ra tình hình và hỏi một câu chẳng liên quan. Siegwald loạng choạng ngã dúi xuống đất rồi lập tức bật dậy. Vì sư phụ không thích những người đàn ông gục ngã chỉ sau một cú đấm.

"Làm gì có chuyện đó? Muốn chết lắm hả?"

"Con xin lỗi..."

"Dù sao thì bây giờ xung quanh ta chỉ toàn bạn là nữ, đúng không?"

"...Đúng vậy ạ."

"Con nghĩ là vì sao?"

Trước câu hỏi của sư phụ, ánh mắt của Siegwald dõi về phía trước. Ở nơi ấy tồn tại một vẻ đẹp rực rỡ đến mức ngay cả nắng mai cũng phải lu mờ. Dẫu là gã đàn ông ngu ngốc đến đâu, một khi đã trót nhìn sẽ chẳng thể tránh khỏi bị mê hoặc.

"Con không biết chính xác, nhưng có lẽ là vì những người bạn của sư phụ đã thay lòng đổi dạ."

Suy luận đơn giản của đệ tử là câu trả lời đúng. Cora nghe câu trả lời của Siegwald, gật đầu rồi nói tiếp.

"Con biết rõ rồi đấy, vậy thì ta không cần phải giải thích thêm nữa nhỉ? Ta cũng không muốn làm đến mức này đâu nhưng... Đệ tử à, nếu con muốn tiếp tục ở bên cạnh ta, tốt nhất hãy gạt bỏ thứ tình cảm ấy đi."

Đúng vậy. Cora thực lòng không muốn làm đến mức này. Bởi lẽ những khoảnh khắc phải chia tay với bạn bè, với cô cũng đâu phải chuyện nhẹ nhàng gì.

Nhưng chẳng phải để lại một tia hy vọng mới là điều tàn nhẫn hơn sao? Cora muốn làm rõ lập trường của mình trước khi Siegwald lớn hơn nữa.

"...Sư phụ."

"Sao?"

Tuy nhiên, Siegwald không muốn thừa nhận. Cậu không muốn từ bỏ người phụ nữ đã xoa dịu trái tim mình vào lúc đau khổ nhất chỉ vì cô ấy không thích đàn ông.

"Theo con nghĩ... Những người đàn ông không thể tiếp tục mối quan hệ với sư phụ là vì họ chưa đủ ưu tú phải không ạ?"

"Nói nhảm gì thế?"

Cora phát ngấy với người đệ tử vẫn không chịu từ bỏ ý định. Bản thân việc có một cuộc trò chuyện kiểu này giữa sư đồ đã khiến cô thấy khó chịu rồi.

"Không chỉ có những người ưu tú mà còn có rất nhiều người tài giỏi đấy. Con quên sư phụ của con là một High Elf rồi à?"

"Có những người tài giỏi... nhưng không có người đàn ông nào đủ ưu việt để có thể ở bên sư phụ."

"...Con có đang nghe ta nói không vậy?"

"Tất nhiên rồi ạ. Chỉ là con nghĩ thế này. Lý do sư phụ vẫn còn độc thân, và lý do sư phụ không trở thành người yêu với một người thân thiết như cô Bathory, là vì bỏ qua giới tính, người vẫn chưa gặp được ai xứng đáng làm bạn đời."

"Sao lại tự suy diễn theo ý mình vậy? Ta nói là ta ghét đàn ông, và chẳng có tình cảm gì với con hết!"

"Đó chẳng phải là vì con vẫn chưa trở thành một người xứng đáng với sư phụ sao ạ?"

"...Rốt cuộc lý do gì khiến con nghĩ như vậy?"

"Sư phụ đã sống ba trăm năm nhưng chưa từng có người yêu. Nhìn cách sư phụ quan tâm tới người khác thì khó có thể xem là vô tính."

Những lời ấy vừa hỗn láo vừa lố bịch. Nói rằng vì cô không tìm được một người tài giỏi xứng đáng làm bạn đời nên mới không có người yêu? Xin lỗi chứ cô đã chấm được một người bạn đời rồi. Đó là người đàn ông hèn mọn nhất thế gian này.

Thực ra, Siegwald hẳn cũng biết những gì mình vừa nói có phần gượng ép. Nhưng với một thiếu niên đang ở tuổi dậy thì, nỗi sợ mất đi mối tình đầu là quá sức chịu đựng. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, cậu đã đối xử cô như một người phụ nữ, nên giờ đây cậu chẳng hề có ý định từ bỏ tình cảm dành cho nàng High Elf ấy. Thế nên mới cố chấp níu giữ một cách đáng thương như thế này.

"Vậy... con định làm gì?"

"Con sẽ trở thành một người đàn ông mà sư phụ có thể nhìn nhận như một người khác giới."

Đó là lời tỏ tình đường đột của cậu thiếu niên. Nhưng người nhận được lời tỏ tình này, nàng High Elf chỉ biết ngậm ngùi nuốt lấy sự ngỡ ngàng trong lòng.

'Hay là cứ nói thẳng ra là mình đã có người yêu rồi...?'

Mà để thú nhận điều này lại tồn tại một mâu thuẫn lớn.

Gã đó là đàn ông, thế sao người lại đẩy con ra? Chẳng phải người nói ghét đàn ông sao? Bấy lâu nay người đã nói dối ư?

'Haizz...'

Siegwald nhờ cô mà đã trở thành một con cừu hiền lành, nhưng tùy thuộc vào hoàn cảnh, cậu ta là đứa trẻ có thể hóa thành một con bò tót bất cứ lúc nào. Nếu giữ sự ấm ức này trong lòng hàng chục, hàng trăm năm, cậu ta sẽ trở thành mối họa lớn.

Nhưng cũng không thể biến đệ tử Siegwald thành nửa người nửa ngợm ở đây được. Cậu bé tóc nâu là người đệ tử đầu tiên trong đời, dù thế nào đi nữa, vẫn là báu vật của Cora.

Ngay cả khi cô thực sự định ra tay đấm, khuôn mặt của một người đàn ông lại hiện lên trên đầu cậu bé Siegwald mồ côi, nên việc sử dụng bạo lực trên một mức độ nhất định là không thể.

'Thôi vậy, đó sau cùng vẫn là cảm xúc của thằng bé. Mình ép nó từ bỏ tình cảm cũng thật nực cười.'

Bất kể cậu có ôm ấp tình cảm gì dành cho cô, đó vẫn là quyền của Siegwald. Cora lập tức suy nghĩ, tìm kiếm một phương án khác. Nếu yêu cầu từ bỏ không hiệu quả, hay là thử đưa ra một đề nghị?

"Rồi, Siegwald, chúng ta hãy làm thế này đi. Con vừa nói đúng không? Rằng sẽ trở thành một người đàn ông xứng với ta."

"Vâng, thưa sư phụ."

Ánh mắt Cora hướng về dãy núi hùng vĩ bên kia bờ hồ. Độ cao của chúng vượt xa bất kỳ ngọn núi nào mà Cora từng thấy trong kiếp trước, cấu tạo chủ yếu bằng đá vôi, vô cùng rắn chắc.

"Trước khi sang tuổi mới, nếu con có thể chẻ đôi quả núi kia bằng một đòn, ta sẽ cân nhắc chuyện đó. Nhưng nhớ, chỉ có một cơ hội duy nhất thôi đấy."

Đó là một đề nghị vô lý. Nhưng chính vì vô lý nên Cora mới đưa ra.

"Có một tên đệ tử hỗn xược dám nhắm vào sư phụ, thì ít nhất cũng phải cho thấy thành quả ở mức đó chứ, đúng không?"

Cora từng chẻ đôi một quả núi cao như vậy khi đã hơn trăm tuổi, và cô được đánh giá là kẻ có thiên phú bậc nhất trong hàng ngũ siêu việt giả. Dù đệ tử của cô, Siegwald có tài giỏi đến mấy, thì cậu ta vẫn chỉ mới mười lăm tuổi. Chuyện thành công gần như là bất khả thi.

Vậy nên Cora chắc mẩm. Ngọn lửa tình yêu cháy bỏng của thằng nhóc đó sẽ kết thúc trong năm nay.

"Thất bại là từ bỏ sạch sẽ đấy nhé? Ghét thì thôi đừng làm~"

Siegwald gật đầu thản nhiên trước lời khiêu khích của sư phụ.

"Nếu con chẻ đôi được quả núi đó, người sẽ hẹn hò với con chứ?"

"Chà, nếu con làm được?"

Vì đang ép buộc tình cảm của mình lên người sư phụ vốn không hề có tình cảm, cậu cho rằng đây là một hình phạt hợp lý.

Từ ngày hôm đó, Siegwald bắt đầu 'nỗ lực' lần đầu tiên.

Trước cả khi mùa đông đến, quả núi cao đã bị chẻ làm đôi.