Rasbanka, kỷ niệm 500 năm thành lập, là một lò đào tạo hiệp sĩ danh giá bậc nhất trong số tất cả các trường hiệp sĩ, nơi đã sản sinh ra nhiều Đại Kỵ sĩ nhất trong tất cả các học viện hiệp sĩ ở Nam Đại Lục.
Và hôm nay là một ngày đặc biệt trọng đại.
Bởi đó là ngày vui khi đệ tử của Cora tốt nghiệp thủ khoa học viện hiệp sĩ Rasbanka chỉ sau một năm.
Thông thường, để tốt nghiệp một học viện hiệp sĩ, nhanh thì mất 8 năm, chậm thì 10 năm, nhưng Siegwald lại là một tài năng hiếm có. Với một người có đủ kỹ năng để trở thành anh hùng mạnh nhất lịch sử, điều này chẳng là gì cả.
Một người đàn ông to lớn, cao hơn người khác đến hai cái đầu, cúi đầu đi qua cổng chính của học viện hiệp sĩ. Mái tóc nâu xỉn màu thời thơ ấu giờ đây đã óng ả, và đôi đồng tử tràn đầy sự lanh lợi. Có lẽ quá trình thức tỉnh của anh hùng đã tiến triển phần nào, thỉnh thoảng còn lóe lên ánh sáng vàng kim.
Điều đáng tiếc duy nhất ở con người gần như hoàn hảo ấy, có lẽ là sự thật rằng cậu là một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ. Không có ai trong gia đình đến dự lễ tốt nghiệp hẳn là chuyện buồn lắm.
Nhưng Siegwald vẫn ổn.
Bởi người sư phụ mà cậu yêu thương nhất trên đời sẽ thay cha mẹ chúc phúc cho cậu vào ngày này.
"Sieg!"
"Sư phụ!"
So với người đệ tử cao lớn, sư phụ trông tương đối nhỏ bé. Thế nhưng, cô là một nữ thần sở hữu vẻ đẹp vô song trên thế gian này.
Một ngoại hình khiến cánh đàn ông mê mẩn, song với sự cao quý toát ra một cách vô hình và đôi mắt đỏ được mài giũa sắc lẹm, cô không hề cho người ta một ấn tượng dễ bắt nạt.
Cô gái bật cười, vòng tay ôm nhẹ lấy eo người con trai nuôi đã trưởng thành bảnh bao. Đệ tử của cô mỗi lần gặp lại đều trở nên ngầu hơn, khiến cô cảm thấy công sức nuôi nấng thật bõ bèn.
"Lâu rồi không gặp, mừng quá!"
"Sao người lại chào đón con nồng nhiệt thế? Cuối tuần nào con cũng đến thăm sư phụ mà."
"Ơ kìa, sư phụ mừng rỡ khi gặp đệ tử thì không được à? Với lại lần này là mùa tốt nghiệp nên ba tháng rồi mới gặp nhau! Mà một thằng nhóc lớn tướng rồi mà cuối tuần nào cũng mò đến thăm sư phụ là đáng tự hào lắm hả? Thằng nhóc phiền phức này!"
"...Con thích sư phụ thì biết làm sao ạ?"
"Câm?"
“……”
Dù đã ở bên nhau đến 9 năm, bức tường phòng bị của nàng High Elf vẫn không hề lơi lỏng. Siegwald yêu mọi thứ thuộc về sư phụ, nhưng riêng điểm đó thì cậu không khỏi buồn lòng. Dẫu sao thì cậu bây giờ đã là một thanh niên 18 tuổi. Cậu mong rằng cô sẽ nhìn nhận mình như một người đàn ông hơn một chút.
"Sieg, Sieg! Dãn mặt ra coi thằng nhóc! Chẳng phải đây là vở kịch quen thuộc của chúng ta sao?"
"V-Vở kịch?"
"Cái vở kịch cứ lặp đi lặp lại ấy, lời tỏ tình của con giờ ta nghe phát chán rồi."
"...Sư phụ luôn xem nhẹ chuyện này, nhưng con thực sự nghiêm túc hơn bất kỳ ai."
"Phải vậy chứ, diễn viên hài khi diễn phải nghiêm túc và thông minh hơn bất kỳ ai."
"Sư phụ!"
"Thôi đủ rồi! Ta bảo câm miệng vì không muốn nghe nữa, rõ chưa?"
"...Haiz, con hiểu rồi."
"Haiz, haiz!? Thằng nhóc này dám thở dài trước mặt sư phụ hả? Mới cao thêm được chút đã ra vẻ rồi à?"
"Đ-Đâu phải vậy ạ?"
"Aigoo, thôi được. Hôm nay dù sao cũng là lễ tốt nghiệp của con nên ta tha cho."
Cora được coi là biểu tượng của sự lạnh lùng đối với tất cả đàn ông, bao gồm cả Huyết Quân đoàn và xã hội Elf.
Tuy nhiên, ngay cả một người phụ nữ như vậy cũng không thể giấu được nụ cười vui tươi trong lễ tốt nghiệp của người đệ tử duy nhất của mình.
Những lời tỏ tình liên tục của Siegwald giờ đây chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của cô. Nhìn cách cô điềm nhiên đáp lại, lời tỏ tình của Siegwald chẳng khác gì một sự kiện hàng ngày ở mức độ chào buổi sáng.
Cora thờ ơ, đôi mắt đỏ long lanh nhìn đệ tử của mình như không có chuyện gì xảy ra. Siegwald thì lại cảm thấy gánh nặng trước ánh nhìn của người sư phụ xinh đẹp, hai má ửng hồng không hợp với thân hình to lớn của mình.
"Hmm, hình như con lại đẹp trai hơn rồi đấy?"
"...Người quá khen rồi ạ."
"Khì khì, xem cái giọng điệu của thằng nhóc này kìa. Thời gian trôi qua, đúng là càng ngày càng giống nhau về nhiều mặt nhỉ?"
"Người nói con giống ai ạ?"
"Không cần biết đâu, nhóc con!"
Siegwald, người đã coi sư phụ mình như một người phụ nữ từ khi còn nhỏ, đã diễn giải sai lệch tình cảm trong sáng của Cora. Ví dụ, ngay cả ánh nhìn chằm chằm vào cậu lúc này…
‘Phải chăng sư phụ có chút hài lòng với dáng vẻ trưởng thành của mình?’
Nhưng thật không may.
‘Nếu mình tiếp tục nỗ lực để trở thành một người đàn ông ưu tú, rồi sẽ có ngày sư phụ coi mình là một người khác giới chứ?’
Tình cảm mà Cora dành cho Siegwald không phải là loại đó. Dẫu vậy, tuy tình yêu thương dạt dào trong đôi mắt đỏ của cô không phải dành cho người khác giới, nhưng sự đặc biệt của nó không thua kém bất kỳ ai.
"Khì khì, lại đây nào nhóc, lâu rồi không gặp, để ta ôm một cái xem nào."
"S-Sư phụ!?"
Dáng vẻ của người con nuôi, giờ đã trở thành một người khổng lồ cao hơn 2 mét, thật vững chãi biết bao. Cora không thể kìm nén được tình thân ái trào dâng, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của đệ tử, còn Siegwald không thể chống lại sức mạnh phi thường của sư phụ, đành nghiêng người về phía trước.
Đã lâu rồi. Mừng quá. Thật ấm áp. Dù không phải là đứa con mình mang nặng đẻ đau, nhưng với cô, cậu bé tên Siegwald thực sự là một tồn tại đặc biệt.
Hơn thế nữa, khi lớn lên, cậu lại trở thành một thanh niên có phẩm chất nhân hậu, khiến cô liên tưởng đến người đàn ông trung niên tóc nâu. Khác với người đó, cô đã dành trọn tình cảm cho đứa trẻ này từ nhỏ, nên cô cảm thấy vui sướng như đang được sám hối. Cora vẫn thường coi Siegwald như là hiện thân của Kasta.
Siegwald chỉ ngỡ ngàng trong giây lát. Khi người sư phụ tinh nghịch chạy đến và bày tỏ tình cảm bằng một cái ôm, cậu cũng vùi mặt vào lòng sư phụ và tận hưởng sự mềm mại.
Siegwald nghĩ. Sư phụ luôn khen cậu đẹp trai, nhưng thực tế, nàng High Elf chưa đến tuổi trưởng thành này còn đẹp hơn nhiều.
Cora ôm Siegwald trong lòng và thử kéo má cậu. Ngày xưa má cậu co giãn rất tốt, nhưng giờ đã ra dáng thanh niên nên da dẻ khô ráp.
"Sao da lại sần sùi thế này? Hồi nhỏ kéo thích lắm mà."
"Đàn ông khi lớn lên chẳng phải đều như vậy sao ạ?"
Nhưng điều đó có quan trọng gì? Dù thời gian có trôi qua bao lâu, trong đầu cô, Siegwald vẫn chỉ là cậu bé 9 tuổi nước mũi lòng thòng, khóc nức nở. Có lẽ vì là một High Elf sống lâu nên cô cảm thấy chuyện đó như mới xảy ra gần đây.
"Đàn ông cái gì mà đàn ông? Trong mắt ta, con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ sụt sịt. Ta vẫn nhớ như in ngày đầu tiên con gặp ta, nước mũi chảy ròng ròng trên nhân trung của con đấy~!"
"Người quá đáng lắm, con bao nhiêu tuổi rồi chứ."
"Ta chỉ nói sự thật thôi mà? Ah! Nhưng sao ở đây lại có vết xước thế này?"
Cora vuốt ve vết sẹo ngắn trên má Siegwald và khẽ thở dài. Dù đối xử với cậu một cách suồng sã, nhưng ở những phương diện này, cô lại vô cùng chu đáo. Cora không cho phép dù chỉ một vết sẹo nhỏ lưu lại trên cơ thể của Siegwald.
‘Sư phụ…’
Chính ở những điểm này, Siegwald nhận ra rằng người phụ nữ Cora thực sự yêu thương mình. Tất nhiên, tấm lòng của Cora dành cho Siegwald là thật, nhưng một phần trong đó cũng là để bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ.
"Gương mặt đẹp trai thế này, để lại sẹo thì phí lắm."
"Nhột quá sư phụ ạ."
"Đừng nhúc nhích! Lỡ sẹo to hơn thì sao?"
"...Con sẽ đứng yên."
–Soạt.
Một dòng máu nhỏ phun ra từ tay người phụ nữ và chảy vào má của anh hùng. Đó là một trong những phép thuật cơ bản của huyết ma pháp dựa trên sự tái tạo, và vết máu được tạo ra từ ma lực đã nhanh chóng chữa lành vết sẹo của anh hùng.
"Nhưng lạ thật nhỉ? Một đứa như con mà thỉnh thoảng lại bị thương."
"Con cũng là người mà? Thỉnh thoảng bị vài vết thương nhỏ cũng là chuyện thường tình thôi ạ. Trong lúc luyện tập, tay va vào nhau có thể bị xước."
"Người...? Phụt, con á? Không phải là quái vật sao?"
"Haiz, như con đã nói lúc nãy, người đối xử với đệ tử quá đáng lắm."
"Tại con toàn nói những lời vô lý thôi!"
Thực ra, lý do Siegwald thỉnh thoảng bị thương là do cậu tự cào xước mình. Vì sư phụ của cậu là người nhạy cảm với sẹo, nên cậu có thể thu hút sự chú ý theo cách này.
Vào những lúc ấy, cậu có thể đến gần hơn thường lệ và hít hà hương thơm của sư phụ. Hơn hết, việc được hấp thụ vết máu của cô tự nó đã mang lại cảm giác thỏa mãn. Vì không có cơ hội tiếp xúc với nước bọt từ miệng cô, Siegwald phải thỏa mãn ham muốn của mình theo cách này.
Đó quả là một ham muốn đen tối. Tuy nhiên, đó cũng là một bí mật thầm kín mà một thanh niên ở độ tuổi này đôi khi có thể có. Nếu sư phụ Cora biết được điều này, chắc chắn cậu sẽ bị phạt nặng. Do đó, Siegwald đang thèm muốn sư phụ của mình dưới những hình thức gián tiếp như thế này.
"Cẩn thận một chút đi, con biết ta rất ghét những thứ đó mà."
"...Con xin lỗi."
Ánh mắt của chàng thanh niên liếc qua khe ngực của sư phụ rồi lại quay về vị trí cũ. Vì cô luôn mặc những bộ trang phục dày không để lộ da thịt nên cậu không thể ngắm nhìn một cách lộ liễu, đành phải hài lòng với việc chiêm ngưỡng đường nét mỹ miều qua lớp áo.
Nếu có điều gì an ủi, thì đó là được ngắm nhìn chiếc lưỡi đỏ hồng hơi lộ ra mỗi khi nàng High Elf mở miệng. Chắc hẳn chưa có người đàn ông nào ở Nam Đại Lục từng chạm vào chiếc lưỡi mỏng manh và mềm mại ấy. Siegwald chỉ biết nỗ lực mỗi ngày với hy vọng rằng người đàn ông đó sẽ là mình.
Dù sống chung một mái nhà với một nàng High Elf xinh đẹp như vậy, nhưng mối quan hệ của họ lại tiến triển rất chậm. Một chàng trai đang ở độ tuổi sung mãn như Siegwald lẽ ra phải than phiền, nhưng cậu không nghĩ đến điều đó.
‘Thế này cũng không tệ. Dù sao thì mình cũng sẽ sống ít nhất vài trăm năm, thời gian vẫn còn nhiều.’
Nàng High Elf tự coi mình là đàn ông này thường đối xử khắc nghiệt với tất cả nam giới. Theo như Siegwald thấy, người đàn ông duy nhất mà cô mở lòng chính là cậu, đệ tử của cô. Vị anh hùng dự bị cảm thấy vô cùng hài lòng với sự thật đó.
Cô là một công chúa cao quý khó chinh phục hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Người phụ nữ mà cậu đã nhắm tới thì phải ở đẳng cấp đó chứ. Cảm giác thành tựu khi cưới được cô làm bạn đời chắc chắn sẽ vô cùng lớn lao.
‘Nếu không tính gia đình, mình là người đàn ông có mối quan hệ thân thiết nhất với sư phụ, vậy nên không cần phải quá vội vàng. Ngược lại, nếu hấp tấp có thể làm hỏng mối quan hệ.’
Chính tính khí khác thường ấy của Cora đã khiến cậu chấp nhận lý do cho ’vô số lần hắt hủi’, và giúp Siegwald, người có tính cách nóng vội, học được đức tính kiên nhẫn. Vì vậy, hôm nay Siegwald vẫn vui vẻ mỉm cười đáp lại những lời quở trách của sư phụ.
"Sư phụ, con nghĩ mình cần phải chỉnh lại bộ lễ phục tốt nghiệp."
"Không phải định trốn đi đấy chứ?"
"Người nói gì vậy ạ, sao con có thể bỏ sư phụ để trốn đi đâu được?"
"Lúc nãy ta thấy có nhiều học viên hiệp sĩ xinh xắn lắm, biết đâu con lại lén lút đi hẹn hò với ai đó sau lưng sư phụ."
"...Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ. So với sư phụ, những cô gái đó còn kém xa."
"Này! Sao lại nói về những học viên cùng luyện tập với mình như thế hả?"
"Chẳng phải con nói đúng sao ạ?"
"Thôi! Đừng nói năng bừa bãi với bạn đồng khóa nữa! Đi thay đồ nhanh lên rồi ra đây."
Cách nói chuyện của High Elf với đệ tử thật sự rất gay gắt. Nhưng Cora là một người phụ nữ rất ngại thể hiện cảm xúc thật của mình.
Tuy vậy, việc cô nhiệt tình ôm chầm lấy đệ tử khi mới gặp, và cả việc cô vuốt ve má, chữa lành vết thương cho đệ tử. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô thực sự rất trân trọng Siegwald.
Cora nhìn theo bóng lưng của Siegwald đang chạy ra sau một cái cây để trang phục đơn giản. Dù thỉnh thoảng có nhìn thấy da thịt trần, thì cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc. Là mẹ nuôi, cô không cần phải cảm thấy ngượng ngùng hay xấu hổ.
‘Thằng bé lớn thật rồi.’
Dẫu chưa từng có kinh nghiệm mang thai, cô vẫn cảm thấy tự hào như đã nuôi nấng một đứa con trưởng thành.
Cô cũng có chút lo lắng rằng cậu sẽ giống mình, có tính cách nóng nảy, và sau này sẽ không kiểm soát được quyền năng mà trở nên kiêu ngạo. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cậu dịu dàng tiếp nhận những lời quở trách của sư phụ, những lo lắng này dường như là thừa thãi.
Mới chỉ vài giây trôi qua mà có vẻ cậu đã thay đồ xong. Siegwald đứng tại chỗ, nhón chân nhìn người phụ nữ tóc trắng đang đợi mình.
"Sư phụ!"
Khi khuôn mặt của chàng thanh niên đang mỉm cười với sư phụ mình y hệt như hồi nhỏ lọt vào tầm mắt, khóe môi của nàng High Elf từ từ cong lên.
Cô muốn ngay lập tức túm lấy bất cứ ai và nói.
Rằng chính cô đã nuôi nấng chàng thanh niên đáng tin cậy và vững chãi kia.