Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2193

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 16

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

127 1240

Wn - Chương 118 - Tội nhân Cora (6.5)

Kaka, anh có biết không?

Ngay cả mặt trời rực rỡ cũng không chói lòa bằng nụ cười của anh.

Ngay cả đường tan trong hũ mật cũng không ngọt ngào bằng đôi môi anh.

“Kaka! Sao anh có thể làm vậy!? Anh biết em ghét có phụ nữ ở quanh anh mà!”

“N-Nhưng. Con bé là trẻ mồ côi, lại còn tha thiết ước mơ trở thành một hiệp sĩ…”

Em cũng không muốn nói lời cay nghiệt.

Nhưng Kasta nổi tiếng quá mà? Không chỉ đơn thuần là đẹp trai, mà còn biết cách thấu hiểu lòng người nữa? Những gã đàn ông có xu hướng như vậy đặc biệt nổi tiếng với phụ nữ. Hơn nữa, cái gì? Mồ côi sao...?

“C-Con bé? Bao nhiêu tuổi rồi?”

“M-Mười chín…?”

“Đồ lolicon!”

“……”

Em xin lỗi Kasta.

Không phải em nghĩ anh là lolicon đâu.

Em biết mình không có tư cách để tỏ ra hờn dỗi với anh.

Nhưng sau 300 năm cuối cùng đã trở thành một người phụ nữ, chỉ cần anh liếc nhìn cô gái khác một chút thôi là em đã muốn phát điên lên rồi? Hơn nữa, sự đồng cảm vì cùng là trẻ mồ côi thật sự quá đáng sợ.

Vậy nên, anh có thể hiểu cho em một chút được không?

“…Phù, trước mắt em hiểu rồi. Nhưng bây giờ đuổi việc thì cũng kỳ phải không? Con bé đã vào rồi thì biết làm sao đây.”

“…Cảm ơn người.”

Dù vậy em sẽ không cố chấp một cách vô lý đâu.

Mặc dù trước đây em đã từng xua đuổi không thương tiếc những người phụ nữ vây quanh anh.

Nhưng bây giờ em biết anh không thích điều đó.

Giờ em biết rằng em yêu anh.

“Nhân tiện, hình như Coco đã dịu đi nhiều rồi.”

“Hửm? Gì cơ?”

“Trước đây nếu có chuyện thế này, người sẽ tra hỏi thần mấy ngày mấy đêm liền…”

“Hmm, vậy sao?”

Kasta ngốc thật?

Em chẳng thay đổi chút nào cả.

Và sau này cũng sẽ không thay đổi.

Khi nỗi hờn dỗi về anh dâng đầy, có lẽ sẽ đến lúc em không thể chấp nhận được nữa.

Vốn dĩ em là một ả đàn bà cứng đầu cố chấp mà.

Ngay cả bây giờ, trong lòng em vẫn tràn ngập ý muốn đánh đập và đuổi cổ con ranh đó đi. Con nhỏ đó, dù không phải bây giờ, nhưng chỉ cần ở bên anh một thời gian ngắn thôi cũng sẽ xiêu lòng cho xem?

Em chắc chắn đấy, vì những người phụ nữ từng ở quanh anh đều không quá vài ngày đã phát sinh 'hội chứng cuồng trung niên'.

Chỉ vì em quá yêu anh, nên em mới cố gắng hết sức kiên nhẫn để phù hợp với anh thôi. Em cũng biết rằng hành động giải quyết mọi thứ bằng vũ lực là không đúng.

Nhưng bây giờ em sẽ không trách móc nữa. Vì em biết rõ hơn ai hết rằng anh không có ý đó.

“Kasta-!”

“Vâng?”

Anh sẽ không biết em yêu anh nhiều đến nhường nào đâu.

“Hihi, không có gì đâu.”

“…?”

Nhưng em sẽ không thể hiện hết đâu, em nghĩ bây giờ mình đã tỏ ra quá dễ dãi rồi, nếu thổ lộ tình cảm nhiều hơn nữa, có lẽ anh sẽ mau chán em mất.

“Hehehe…”

Kasta, anh nhìn mãi vẫn thấy thật đẹp trai. Sao em lại không biết có một người đàn ông tuyệt vời như vậy ở bên cạnh mình nhỉ? Ah! Nhưng không phải em thích anh vì anh đẹp trai đâu. Vì em yêu anh nên mọi thứ đều mãn nguyện.

“Coco, người đang nhìn gần quá đấy.”

“Sao? Sợ em lại hôn anh à?”

“Cái đó, không phải nhưng mà…”

“Lại đây, lại đây~! Vì tội không vào nhà trọ ngay nên phải hôn một cái mới được.”

“C-Coco, kaah!?”

Kasta, dù có hơi khó chịu một chút thì cũng bỏ qua cho em nhé. Chỉ cần nhìn khuôn mặt đầy sẹo của anh thôi là tình yêu trong em lại trào dâng không thể kiểm soát nổi.

Nhìn vào khuôn mặt anh, em lại nhớ đến cậu bé Halfling năm xưa dù vấp ngã liên tục vẫn lau nước mắt đứng dậy. Em không thể nào để yên được. Phải nói là em có cảm giác muốn làm gì đó cho anh ngay lúc này không nhỉ?

Hehe, em xin lỗi Kasta.

Chỉ là do em kém cỏi thôi.

Là do em hối hận đến tận xương tủy về quá khứ đã đối xử tệ bạc với anh khi còn nhỏ.

Lý do em thể hiện tình cảm thái quá với anh một phần là vì em yêu anh, nhưng cũng một phần vì trong lòng em, đâu đó vẫn còn chất chứa ý thức chuộc lỗi dành cho cậu bé Halfling ngày nào.

–Chụt, chụụt…

Vì vậy, anh có thể hiểu cho việc em cứ thế luồn lưỡi vào và nếm nước bọt của anh được không? Dù chỉ là để thỏa mãn bản thân, nhưng nếu không làm vậy, em cảm thấy mình sẽ phát điên vì có lỗi với anh mất.

Không...

Có lẽ em đã phát điên vì người đàn ông là anh rồi.

A…sao nước bọt lại ngọt thế này?

Đáng lẽ ngày xưa, thay vì nhổ nước bọt vào món súp anh ăn, em nên nhờ anh nhổ một ít vào súp cho em mới phải.

–Kwakk.

Hãy nhìn xem.

Dù nhận lấy những biểu hiện tình cảm thái quá từ em, anh vẫn không buông bàn tay đang nắm chặt của chúng ta ra, đúng không?

–Xoa.

Hãy nhìn đây nữa.

Mỗi khi em sắp khóc như một con ngốc, anh lại xoa đầu và an ủi em, đúng không?

Này, Kasta.

Dù thế nào đi nữa, em nghĩ số phận của em đã định sẵn là phải lòng anh rồi.

Nếu được tham lam một chút, thì người phụ nữ tên Cora Roxkin này sinh ra là để yêu người đàn ông tên Kasta.

Nhưng nghĩ lại thì đó là điều hiển nhiên mà, phải không?

Nếu một người đàn ông tuyệt vời như anh đã ở bên và bảo vệ em suốt 300 năm thì không thể nào khác được. Một cô gái High Elf ngây ngô nhận được sự chăm sóc chân thành thì không thể không yêu.

Ngẫm lại thì, em vẫn còn quá nhiều điều không biết về anh. Dù chúng ta đã ở bên nhau suốt 300 năm.

Tại sao anh không rời bỏ cô gái High Elf rác rưởi này?

Tại sao anh không trả thù cô gái High Elf chết tiệt này?

Tại sao anh vẫn ở bên một con khốn như vậy?

Em xin lỗi.

Nếu tò mò thì chỉ cần hỏi là được, nhưng em lại không thể hỏi.

Em đã gây ra vô số tổn thương cho anh, nhưng em lại rất sợ phải nghe dù chỉ một lời cay nghiệt từ anh. Bị chửi rủa thì không sao, nhưng chỉ cần nghe một lời không thích thôi là mặt em như mưa trút nước.

Kasta, có phải anh biết được tâm tư này của em nên mới im lặng không?

Nếu vậy, thực sự cảm ơn anh.

Nếu vậy, thực sự xin lỗi anh.

Em thật sự là một ả đàn bà kinh tởm.

Đã sỉ nhục cậu bé Halfling là trẻ mồ côi.

Đã đối xử với cậu bé Halfling như súc vật.

Hễ có cơ hội là lại hành hạ đến gần chết.

Tại sao em lại sợ hãi sự căm ghét từ anh?

Đó là bản án mà em đáng phải nhận mà.

Thực ra, có phải con nhỏ chết tiệt này vốn dĩ chưa từng sẵn sàng để chuộc tội không?

“Haiz…”

Nhìn vào đôi mắt nâu của anh đang nhìn em sau nụ hôn, nước mắt lại muốn trào ra lần nữa.

Dù trong dáng vẻ của một hiệp sĩ vững chãi khó có thể tìm thấy hình bóng của cậu bé Halfling yếu ớt ngày nào, nhưng đôi mắt trong veo ấy vẫn vẹn nguyên như cũ.

Ngay cả 300 năm sống cùng một người phụ nữ gian ác cũng không thể làm vấy bẩn sự thuần khiết ấy của anh.

Mỗi khi nhìn vào đôi mắt nâu không lay động của anh, em lại nhận ra một sự thật đau lòng.

Rằng ả High Elf độc ác này còn thiếu sót rất nhiều để có thể trở thành một nửa của chàng Halfling cao quý kia.

Em xin lỗi Kasta.

Xin lỗi vì ngoài lời xin lỗi ra em chẳng biết nói gì hơn, Kasta.

Dù biết thế, em vẫn không thể để anh đi.

Phải rời xa chàng Halfling đã luôn ở bên cạnh là điều không thể đối với một High Elf hèn nhát.

Giá như chúng ta đã yêu nhau từ quá khứ, giá như khi ấy em đã đối xử tốt với anh dù chỉ một chút, thì em đã không sợ phải rời xa anh đến thế…

…Em biết.

Rằng anh của ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại.

Dẫu bây giờ anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ với em.

Nhưng lần đầu tiên đối diện với nụ cười ấy, em đã nhẫn tâm chà đạp nó.

Vậy nên dù cả ngày chỉ nhìn vào mặt anh và giả vờ ổn, em vẫn không thể hoàn toàn vui vẻ được.

“…Hức.”

“C-Coco!?”

Em xin lỗi.

Xin lỗi vì lại đột nhiên rơi nước mắt.

Trên đường đến lò rèn, tất cả những gì em làm chỉ là ghen tuông và hôn anh, nhưng có lẽ em không thể làm gì khác được vì em là một người phụ nữ ngu ngốc bị mắc kẹt trong chính lòng tự thương hại của mình.

“X-Xin lỗi Kasta. Hức-! D-Dẫn theo một cô gái hay khóc lóc như em, chắc anh thấy xấu hổ lắm phải không?”

Nhưng anh cũng có vấn đề đấy, Kasta.

“Người đang nói gì vậy?”

Luôn luôn thản nhiên như vậy.

“Được đồng hành cùng một người phụ nữ xinh đẹp thế này.”

Anh vừa lau nước mắt vừa an ủi em, đúng không?

“Thần ngược lại còn lo Coco sẽ xấu hổ khi đi cùng một người đàn ông trung niên.”

Và chính vì lời đó chẳng hề là dối trá, càng làm cho tội lỗi thêm nặng.

“…Ngoài khuôn mặt ra, hãy khen cả tính cách của em nữa đi.”

“……”

Rồi cái tính thật thà không biết nói dối ấy lại là sao nữa?

Anh quả là một người đàn ông trước sau như một.

Em thật sự là một kẻ tham lam. Em không chỉ muốn anh của hiện tại, mà còn muốn cả anh của quá khứ. Nhưng càng nhớ nhung thì càng xa cách, nên em chỉ có thể bám víu vào anh của hiện tại.

“…Kasta.”

“Vâng?”

Kasta, một lần nữa xin lỗi anh. Có lẽ sau này em vẫn chỉ có thể ích kỷ như vậy thôi.

“Ghé qua lò rèn xong, chúng ta về luôn nhé?”

“……”

Nếu anh không vào trong em ngay lúc này, em sợ mình sẽ phát điên vì không thể kiểm soát được tình yêu đang bùng nổ.

Xin đừng coi em chỉ là một cô gái điên cuồng vì dục vọng. Tuy điều đó không hoàn toàn sai, nhưng mỗi khi ở bên anh, chỉ cần xa cách một chút thôi là em lại cảm thấy sốt ruột và cô đơn đến điên dại.

Em biết đây là một hành vi rác rưởi, cũng biết mình gần như không thể cứu chữa. Em biết chắc rằng ngoài điều này ra, anh còn muốn trải nghiệm những cuộc hẹn hò đôi lứa giản đơn, nhưng cách để trở nên gần gũi nhất với anh chính là ôm anh vào lòng.

Em muốn cho anh, người từng là trẻ mồ côi, bú sữa của mình.

Em muốn dùng môi mơn trớn dương vật của anh để làm anh thỏa mãn.

Em muốn ôm lấy hạt giống của anh, người đã bị cưỡng ép chặn đường tìm bạn đời.

Dù bằng miệng hay bằng nơi dưới.

Chỉ khi đó em mới cảm thấy bình yên nhất.

_______________________________________________________________

Người đàn ông nhìn cô gái có vẻ ngoài đáng yêu, đôi mắt long lanh đẫm lệ.

Đừng để bị lừa.

Đừng để bị mê hoặc.

Đừng để bị lung lay.

Chàng hiệp sĩ ngừng những suy nghĩ đó lại.

Đây là thiếu nữ cao quý đã trở thành bạn đời của một Halfling thấp hèn.

“Nghĩ lại thì, có lẽ không cần đến lò rèn đâu ạ.”

Anh cảm thấy xót xa khi thiếu nữ cao quý ấy lại tha thiết cầu xin tình yêu một cách đáng thương như vậy.

“…Nếu Coco không phiền, thần muốn về ngay.”

Vậy thì phải đáp lại sự mong đợi ấy bằng một nụ cười thôi.

Ngay cả mặt trời rực rỡ cũng không chói lòa bằng nụ cười của em.

Ngay cả đường tan trong hũ mật cũng không ngọt ngào bằng đôi môi em.

Người ta nói rằng những người yêu nhau rồi sẽ giống nhau?

Đó là điều Kasta thường nghĩ mỗi khi hôn Cora.