Elf nuôi dạy trẻ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 189

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 725

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 692

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4836

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

14 6

Wn - Chương 103 - Dứa cứ đeo bám tôi (2)

Tôi thích giọng nói trong trẻo đó nên đã dỏng mũi lên ngửi. Nếu giọng nói dễ thương mà mùi hương cơ thể hoàn hảo nữa thì còn gì bằng.

–Khụt khịt.

Cái này phải gọi là gì nhỉ? Là sự hòa quyện giữa hương rừng tươi mát và hương trái cây ngọt ngào chăng? Rõ ràng là khác hẳn với con nhóc này, người suốt ngày tỏa ra mùi dứa ngọt lịm.

Tôi gật đầu.

Một cô bé như thế mới đủ tư cách bắt chuyện với tôi.

"Phải. Ta đây chính là Racine."

"Ôi chao!"

...Phản ứng gì kỳ vậy? Giọng điệu thì rõ là của một bé gái tầm năm tuổi, nhưng tiếng đệm lại giống hệt mấy bà cô đã có chồng trong các buổi họp mặt mà mẹ tôi tham dự.

"E-Em tên là Yupi ạ! Em đã nghe nhiều chuyện về anh Racine qua lời kể của cô Cora."

"Qua mẹ ta...?"

"Vâng, mẹ em là bạn của cô Cora ạ."

"...Lẽ nào, tên của mẹ tiểu thư là Sophia?"

"Vâng!"

Lúc này tôi mới xác định được danh tính của cô bé.

Sophia, đó là tên của một Elf cùng trang lứa mà dạo gần đây mẹ tôi hay giao du. Theo lời mẹ, cô ấy có một khuyết điểm là hơi dạn dĩ nên đã sinh con ở tuổi 500, nhưng là một người phụ nữ có phẩm hạnh tốt.

Ủa khoan.

Mẹ tôi không phải đã sinh con ở tuổi đầu 300 sao?

...Mà thôi, chuyện đó để sau.

Tôi nghe nói chồng cô Sophia là một Elf. Vậy có nghĩa là cô bé trước mặt tôi cũng là một Elf.

Thế thì không có lý do gì để từ chối với tư cách là một thành viên hậu cung. Elf với tuổi thọ 3000 năm nổi tiếng là có độ tươi mới (?) về nhan sắc rất vượt trội.

Do đó, bé gái tên Yupi này so với con nhóc quả dứa loài người thì đúng là trên một tầm.

Ở một thị trấn nhỏ chỉ có hơn 1000 dân này, độ hiếm của Elf có nói cũng chỉ phí lời. Phải giữ lấy bằng mọi giá.

Tôi đăng ký Yupi vào danh sách cô dâu, rồi lại gật đầu lần nữa. Càng nghĩ càng thấy cô bé này xứng đáng làm thành viên trong hậu cung của tôi. Nếu làm tốt, biết đâu còn được trao cho vị trí chính thất?

"Ừm... Nếu anh không phiền, em có thể dùng bữa cùng anh được không ạ?"

"...Thực đơn bữa trưa của tiểu thư là gì?"

"A! Em mang theo salad ức gà ạ. Thường thì em chỉ ăn rau thôi nhưng..."

"Chỉ ăn rau thôi nhưng...?"

"V-Vì em nghe nói anh Racine thích ăn thịt nên em đã thử cho ức gà vào ạ!"

"Khoan đã, mới năm tuổi mà đã tự chuẩn bị cơm hộp sao?"

"Hì hì, mẹ em nói cầm dao nguy hiểm lắm, nên không phải em làm hết từ đầu đến cuối đâu ạ..."

Đã khiêm tốn lại còn có tấm lòng nhân hậu.

Cộng 5 điểm.

Nhưng bình thường chỉ ăn chay ư...

"Nhà tiểu thư theo chế độ ăn chay sao?"

"...Vâng, anh không thích ạ?"

"Không phải."

Elf là chủng tộc của rừng xanh, quá nửa trong số họ đều ăn chay nên đây không phải là vấn đề đáng lo ngại. Mà họ cũng chẳng ghét bỏ người ăn thịt, nên cũng không có lý do gì để phải xung đột.

"Ăn chay là gì?"

"Im lặng đi, quả dứa."

"Hở? Irene không phải quả dứa mà là Irene!"

"...Người ăn chay là người hạn chế tiêu thụ thịt và tinh bột, và có một chế độ ăn chủ yếu là rau. Thỉnh thoảng cũng có lúc họ thực sự chỉ ăn rau."

"Ế...? Thật sự chỉ ăn rau thôi á?"

"Trong tộc Elf có nhiều người như thế lắm."

"Chỉ ăn mỗi rau thì kỳ lạ quá!"

Nói thế mà không thấy ngượng miệng à? Hay là dẹp cái bánh scone dứa mà nhóc đang nhét vào miệng tôi đi rồi hẵng nói.

Cuộc đối thoại với quái nhân này có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì. Haizz... Nhất định phải đổi bạn cùng bàn càng sớm càng tốt, chứ không thì bực mình chết mất. Trước tiên phải cho phép Yupi cái đã.

"Cùng ăn đi."

"Thật ạ...?"

"Có gì mà không được chứ? Cha mẹ chúng ta thân thiết với nhau, con cái cũng nên thắt chặt tình thân."

"Hehe, vậy em xin phép ạ."

–Bịch.

Hm? Sao con bé lại ngồi lên đầu gối mình nhỉ?

"Này, Yupi."

"Vâng?"

"Mang ghế đến không phải sẽ tốt hơn sao?"

Cứ có cảm giác như đang làm chuyện không nên làm, nên tôi mong cô bé hãy lấy ghế ngay. Tôi cũng chẳng muốn chuyện này bị lộ ra rồi bị mẹ đánh đòn tơi tả đâu.

"A! Em xin lỗi. Anh thấy khó chịu ạ?"

"Không hẳn là vậy, chỉ là, hmm..."

Giải thích mấy chuyện hiểu lầm kiểu "ấu dâm" cho một đứa trẻ năm tuổi thì có hơi sai sai. Chắc phải bịa ra một câu chuyện nào đó thôi.

"Ngày xưa ta từng bị một mũi tên bắn vào đầu gối."

"A! Thật ạ? Em không biết..."

Giọng của Yupi xa dần. Và rồi –két két, tiếng kéo ghế vang lên, có vẻ như cô bé đã mang ghế đến như lời tôi nói.

–Ngoàm ngoàm.

"Hihihi, bánh scone ngon quá!"

Quả dứa đang ngấu nghiến thức ăn. Đã vậy còn vừa ăn vừa nói oang oang, vụn bánh chắc sẽ văng ra khỏi miệng hết.

–Nhăm nhăm.

So với nó thì Yupi quả là một tiểu thư đích thực. Mới chừng đó tuổi mà đã giữ được phép tắc ăn uống lịch sự như vậy, hèn gì mẹ lại thích những người trong gia đình Sophia.

"..."

Tôi cũng phải ăn cơm hộp của mình thôi. Dù không thích thực đơn cho lắm, nhưng một anh hùng thì không được để chuyện ăn uống làm lung lay tâm chí.

"Anh Racine ngày nào cũng ăn mấy thứ kỳ quặc nhỉ?"

"...Cái này gọi là dồi."

"Dồi? Khịt khịt... Oẹ, mùi cũng kỳ quặc nữa!"

"Nó làm từ tiết lợn nên có mùi tanh cũng phải thôi."

"T-tiết lợn!? Sao người ta có thể ăn được thứ đó chứ!?"

Xin nhắc lại lần nữa, đó không phải là lời mà nhóc có tư cách nói đâu.

Tôi phớt lờ quả dứa đang léo nhéo bên cạnh và nhét món dồi xào vào miệng.

–Uầy!

Ăn dồi huyết suốt cả tuần khiến tôi phát ngán muốn nôn ọe, nhưng tôi đã ăn salad ức gà mà Yupi chia cho để kìm lại.

Hôm nay tôi đã mang ơn Yupi về nhiều mặt.

Ăn xong rồi, tôi cảm thấy khá mãn nguyện. Đang định tranh thủ chợp mắt một lát vì có chút buồn ngủ...

"A-Anh Racine. Em có điều tò mò, có thể hỏi anh được không ạ?"

Yupi lên tiếng hỏi. Được thôi, đã nhận của người ta thì cũng có thể trả lời một câu hỏi đơn giản. Tôi vui vẻ gật đầu, khuyến khích Yupi hỏi.

"Dạ, em nghe nói cha mẹ của anh Racine, cô Cora và chồng của cô là bạn thanh mai trúc mã, có thật không ạ?"

Mẹ và cha là bạn thanh mai trúc mã à... Nghĩ lại thì, gọi mối quan hệ ngày xưa của cha mẹ là thanh mai trúc mã thì có phần gượng ép. Họ vốn dĩ là mối quan hệ giữa chủ nhân và nô lệ kia mà? Tuy vậy, từ nhỏ họ đã ở cạnh nhau nên cũng không hẳn là sai.

"Chà, cứ cho là vậy đi. Nghe nói là từ khi năm tuổi đã bên nhau rồi."

"Woa..."

".....?"

Hmm, tôi không hiểu ý đồ của câu hỏi này. Một câu trả lời đơn giản mà lại phấn khích đến vậy cũng thật kỳ lạ.

"Cô Cora nói rằng chồng của cô ấy không khác gì một hiệp sĩ cưỡi bạch mã!"

"Ừm..."

Thì sao chứ? Thật lòng mà nói, với tư cách là một người con, nghe mấy chuyện yêu đương của ba mẹ chỉ thấy khó chịu mà thôi?

"Em còn nghe kể hai người từ nhỏ đã thắm thiết, luôn dành tình cảm da diết cho nhau. Aaa... quả là chuyện tình lãng mạn thế kỷ!"

Khoan đã...

Chuyện này khác xa với những gì tôi biết?

"Một người có thể khiến một High Elf xinh đẹp như cô Cora say đắm... Những người được gọi là hiệp sĩ hẳn phải là những tồn tại tuyệt vời đến nhường nào?" 

Tôi đoán được đại khái rồi.

Rằng mẹ tôi đang khoác lác điều gì đó với cô Sophia và con của cô ấy.

Tôi nghĩ rằng có lẽ mẹ đang tô hồng lịch sử đen tối của mình.

"V-Vậy nên em xin mạn phép hỏi... không biết anh Racine có định trở thành một hiệp sĩ không ạ?"

"Tại sao ta phải làm hiệp sĩ...?"

"...Em cũng muốn kết hôn với một người đàn ông tuyệt vời như chồng của cô Cora ạ."

"..."

"Em muốn có một người bạn thanh mai trúc mã giống như cô Cora, và người bạn thanh mai trúc mã đó là một hiệp sĩ..."

Tôi hiểu cô bé đang nói gì rồi.

Dù có trưởng thành sớm đến đâu, Yupi cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Ở cái tuổi ấy, ao ước có một câu chuyện tình như trong truyện cổ tích có lẽ là điều đương nhiên.

Mẹ của chúng tôi, nội tâm là một người phụ nữ kỳ lạ không phải đàn bà cũng chẳng phải đàn ông, nhưng ngoại hình thì quả thực rất hoàn mỹ. Nếu một người như vậy lại yêu tha thiết một hiệp sĩ, thì cũng đủ khiến các bé gái ngưỡng mộ và mộng mơ rồi.

Câu chuyện về một nàng công chúa cao quý và một hiệp sĩ đã thề trung thành với người phụ nữ đó...

Đúng là kiểu chuyện mà các bé gái yêu thích.

Dù rằng thực tế không giống như những gì Yupi nghĩ.

Vả lại, tôi cũng không có ý định làm những thứ như hiệp sĩ. Việc múa kiếm, lăn lộn trên nền đất không hề thanh lịch chút nào.

Đứng cao ngạo trên đồng bằng và hạ gục kẻ thù bằng một mũi tên duy nhất, chẳng phải cảm giác đó sẽ cao quý hơn nhiều sao?

Bởi thế, tôi không thể hoàn toàn đáp ứng kỳ vọng của Yupi.

"Xin lỗi nhưng ta không có ý định làm hiệp sĩ."

"Vâng? Tại sao ạ!?"

"Vì ta không thích."

"Ơ...? Không ổn sao ạ?"

"Không nhất thiết phải trở thành hiệp sĩ mới có thể trở thành một người đàn ông tuyệt vời."

"N-Nhưng mà uổng quá ạ? Anh Racine đẹp trai, lại còn cao ráo nữa, đẹp trai… rồi lại cao ráo, dáng dấp hiên ngang, chắc chắn mặc áo giáp sẽ rất ngầu..."

Chỉ cần nói một lần là hiểu rồi, sao lại phải nhấn mạnh nhiều lần như thế?

...A.

Ra là vậy.

Yupi là người coi trọng ngoại hình của đàn ông.

Haizz, thật đáng tiếc. Thay vì coi trọng nội tâm của đối phương thì lại coi trọng vẻ bề ngoài... Cứ như thế thì sẽ không thể tìm được một người bạn đời thực sự tốt đâu.

Tình yêu như vậy đâu còn là cao quý và thuần khiết, nhỉ?

Trừ 5 điểm.

"Hả!? Anh Racine và Yupi kết hôn á?"

"Vâng, chúng tớ dự định sẽ thành hôn nếu anh Racine trở thành một hiệp sĩ?"

"Ta còn chưa nói câu nào mà?"

"Không cần phải lo đâu ạ, anh Racine, em đã được cô Cora cho phép mối quan hệ của chúng ta rồi."

"..."

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mụ quỷ trắng độc ác đã tự ý bán rẻ máu mủ của mình mà không có sự đồng ý của con trai sao?

Sau vài lần trò chuyện với Yupi, tôi nhận ra đây không phải là một đứa trẻ bình thường. Nó rõ ràng là kiểu người sẽ tự tay gọt giũa người chồng tương lai theo ý thích.

Tôi là một lãng khách tự do, một kẻ hành hiệp trượng nghĩa. Không thể để bị chi phối bởi váy áo của phụ nữ được.

"Nhưng Irene thích anh Racine mà?"

"Thì sao?"

"Vậy nên, người sẽ kết hôn với anh Racine không phải là Irene sao?"

"Làm gì có chuyện tùy tiện như vậy chứ? Bố mẹ hai nhà chúng tớ biết nhau, và tớ mới là cô dâu sẽ được kết duyên với anh Racine vì là bạn thanh mai trúc mã đó?"

Nhưng có vẻ như hai đứa nhóc chẳng thèm để tâm đến suy nghĩ của tôi.

"Irene là bạn cùng bàn với anh Racine! Là người thân thiết trước!"

"Hứ! Tình bạn cá nhân sao có thể thắng được mối thân tình giữa hai gia đình? Cùng lắm cũng chỉ ở bên nhau nhiều hơn được một ngày thôi còn gì?"

"Eeeeeek!!!"

Không nhìn thấy cũng biết. Quả dứa chắc đang đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn Yupi.

Nhưng can ngăn chẳng có ích gì.

Hai đứa trẻ đang tranh giành một người đàn ông là tôi. Đây chẳng phải là cuộc chiến của hai con mèo cái mà mẹ thường nói sao?

Không ngờ cảm giác cũng khá tuyệt. Cứ để yên quan sát vậy.

Thế nhưng, ngay khi tôi vừa có suy nghĩ đó, quả dứa bỗng dưng bộc phát.

"Im đi! Đồ nói dối!"

"Úp!?"

Có vẻ như quả dứa đang nổi giận đã bịt miệng Yupi rồi hét lớn. Những đứa trẻ sống thật với cảm xúc của mình thường có thói quen động tay trước khi nói.

Quả dứa đã vô tình đẩy Yupi cả người lẫn miệng về phía sau...

–Rầm!

Yupi cuối cùng đã ngã phịch xuống sàn gỗ. Ước chừng, có lẽ thể trạng của dứa nhỉnh hơn Yupi.

"A!"

Dẫu có bắt chước người lớn đến đâu, Yupi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Bị té đau thế thì không thể không rưng rưng nước mắt.

"Huhuhu!!!"

Chính là lúc này!

"Yupi, em có sao không?"

Tôi bật dậy bước tới chỗ Yupi, chìa tay ra như một bạch mã hoàng tử. Đúng là hình mẫu của một quý ông lịch lãm.

Thú thật thì, Yupi cũng có nhiều điểm khiến tôi lo ngại, nhưng vẫn tốt hơn quả dứa gấp trăm lần. Vì vậy, tất nhiên tôi phải đứng về phía Yupi.

"Hức, hức, anh Racine?"

"Đừng khóc. Ta sẽ lau nước mắt cho em."

"...Vâng."

Tôi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Yupi, rồi dịu dàng đỡ cô bé dậy.

"...Hức!"

Nhưng kỳ lạ thay, thủ phạm đẩy bé Yupi lại bắt đầu sụt sịt.

"Anh Racine ghét Irene ạ...?"

Lại gì nữa đây? Đến nước này thì tôi không thể nhịn được nữa.

Đã đến lúc phải chọn phe dứt khoát.

"......Có lẽ vậy?"

"Hức! Huhuhu!!! Racine ghét Irene!!!!!!"

Con điên này.

Ồn ào chết đi được.

"Học sinh Racine! Sao em mới chuyển trường được hai ngày mà đã làm hai bạn nữ khóc thế hả!?"

"Em đâu có làm các bạn khóc..."

"Không được rồi. Cô phải liên lạc với cô Cora ngay thôi!"

"..."

Hôm nay về nhà chắc phải báo cho mẹ biết.

Tôi muốn bỏ học.