Học viện nhỏ.
Phải nhập học nơi này ở tuổi 140 quả là một sự sỉ nhục lớn đối với tôi. Nhưng nghĩ lại, biết đâu đây lại là một cơ hội mới.
Tôi là một cao nhân, một trai tân, và cũng là một tu sĩ thành tín.
Người con gái xứng đáng sánh bước bên tôi, hiển nhiên phải là một thiếu nữ thuần khiết.
Phụ nữ loài người khi đến tuổi trưởng thành thường dễ dàng trao đi tấm thân và tự làm vấy bẩn cơ thể mình. Mẹ tôi hay nổi giận nói rằng làm gì có chuyện phụ nữ tự quan hệ một mình, nhưng một kẻ trinh bạch như tôi đây đâu cần phải thấu hiểu cho lập trường của bọn đàn bà sa ngã ấy? Cũng giống như nạn nhân không việc gì phải hiểu cho lập trường của kẻ phạm tội vậy.
Dù sao thì, bọn nhóc đang theo học tại Học viện nhỏ vẫn chưa bị nhiễm những thứ ô uế đó.
Bởi thế, tôi đang tuần tra khắp Học viện nhỏ để tuyển chọn các ứng cử viên hôn thê tương lai. Yếu tố mà tôi, một người không nhìn thấy, coi trọng nhất là giọng nói. Nhìn chung, chỉ cần giọng nói dễ nghe và là gái trinh là tôi đã hài lòng.
Tuy nhiên, trong quá trình tìm kiếm cô dâu, tôi cũng chẳng thể lơ là việc khẳng định vị thế đỉnh cao của quy luật kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu. Với một đực thể cường tráng thì việc lập hậu cung chỉ là chuyện nhỏ.
Vậy nên, tôi sẽ biến những tên côn đồ mới chớm mang tâm tính bất hảo thành vật tế của mình. Bởi lẽ, những thằng nhóc ấy có xác suất cao sẽ lớn lên thành thứ gì đó làm vấy bẩn sự trong trắng của các thiếu nữ.
Nghe đồn có một nhóm đầu gấu 12~13 tuổi đang làm loạn trật tự trị an của Học viện nhỏ. Tôi sẽ tiêu diệt chúng để chứng tỏ bản lĩnh nam nhi vượt trội của mình. Làm được như vậy, các cô gái sẽ tự đến tìm tôi thôi.
"Hehe, anh Racine!"
Mà sao quả dứa này cứ bám theo tôi mãi thế nhỉ? Bị tôi loại khỏi danh sách hôn thê từ đời nào rồi mà vẫn cứ lì lợm đeo bám.
"Hôm nay học xong đến nhà Irene chơi nhé!"
Đã vậy, quan niệm về trinh tiết của nó thì buông tuồng thôi rồi. Mới gặp nhau được có một ngày mà đã hớn hở mời trai lạ về nhà sao!? Chết tiệt, tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Sao lại có thể đưa một đứa như thế này vào danh sách ứng cử viên chứ?
"Quả là một đứa trẻ lẳng lơ."
"Í? Lẳng lơ là gì?"
"Là để chỉ những đứa như tiểu thư đấy."
"É!? Những người dễ thương như Irene được gọi là lẳng lơ sao?"
"..."
"Mà anh Racine đang đi đâu vậy?"
"Ta đang dấn thân vào con đường khổ hạnh để thực hiện tín niệm của mình."
"Lời của anh Racine khó hiểu quá, giải thích cho em đi!"
"Nói đơn giản là... Ta đang lên lầu trên để tuyên chiến với những kẻ hung hãn nhất Học viện nhỏ."
"Ỏ? Mấy anh lớp 8~9 đáng sợ lắm đó? Racine đi một mình nguy hiểm lắm!"
"Dù vậy cũng chẳng thể đe dọa được ta, một chiến binh vĩ đại."
"Woa-! Anh Racine ngầu quá, mới lớp 1 mà cừ thật!"
"Hahaha."
Cộng 1 điểm.
Con bé này cũng có chút mắt nhìn đấy chứ.
Đây không phải là khoác lác mà là sự thật. Tụi học sinh lớp trên dù có quỷ quyệt đến mấy thì chúng cũng không quá mười hai tuổi. Còn tôi lớn hơn chúng nó tận 100 tuổi, chẳng có lý do gì phải chịu lép vế cả.
Một bậc cường giả chân chính thì dẫu đối phương có tầm thường đến đâu cũng sẽ chiến đấu hết sức. Giống như khi động vật ăn thịt săn những con thú ăn cỏ nhỏ để sinh tồn.
Và bởi thế, tôi cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Thế là tôi bỏ ngoài tai lời của quả dứa, định cất bước trừng trị nhóm đầu gấu ở trên tầng cao nhất của hệ thống phân cấp này thì...
"Học sinh Racine! Em đang đi đâu vậy? Sắp đến giờ vào lớp rồi đấy!"
Ngay lúc ấy, giọng của cô giáo chủ nhiệm Ruth vang vọng khắp hành lang. Tiện nói thêm, cô ta là một mụ già đã ngoài ba mươi. Dám dùng cái giọng khàn khàn bốc mùi chua để công kích vào tai tôi ư! Đây rõ ràng là một trọng tội, nhưng tôi đã quyết định nhịn cho qua vì sợ bị mẹ xử.
Ruth, một người phụ nữ đã mất hết giá trị của mình, là một kẻ không đáng để giao du. Dù thi cử có thế nào thì tôi cũng sẽ luôn đạt điểm tuyệt đối, nên chỉ cần đáp ứng số ngày chuyên cần tối thiểu là đủ. Tôi cứ thế phớt lờ mà bước tiếp về phía trước.
"Em Racine, nếu em không vào học thì cô sẽ mách mẹ em đấy!"
Con nhãi ranh ma.
Lại còn thông đồng với ác quỷ tóc trắng để trói buộc tấm thân này.
Tôi quay gót đi về phía lớp học. Tôi ấy nhé, là một anh hùng, tuyệt đối không phải vì sợ mấy trò hăm dọa rẻ tiền ấy đâu. Chỉ là vì ngẫm lại, để được tôn sùng là thần cung, có lẽ tôi cũng nên hòa nhập với thường dân chút đỉnh.
________________________________________________________________________________
Buổi sáng, chúng tôi dành chút thời gian dọn dẹp đồ đạc và lên kế hoạch vui chơi.
Ngay sau đó là giờ hoạt động tự do của tiết 1. Trái ngược với lũ con nít đang chơi trò xếp hình với nhiều loại đồ chơi hay búp bê, một người trưởng thành như tôi chẳng có gì để làm.
–Puuuuf.
Vậy nên, tôi đành phó mặc thân xác mình vào đại dương tràn ngập những quả cầu mềm mại. Ấm áp nhỉ, cũng không tệ.
"Người anh Racine to quá!"
"Bán Elf ai cũng như vậy ạ?"
"Waa, như cưỡi thuyền luôn nè."
"Anh Racine thật sự không nhìn thấy gì hở?"
Đám trẻ ríu rít, bao gồm cả quả dứa, đang tùy tiện trèo lên người tôi và làm những trò lố lăng.
Giờ nghĩ lại, việc tìm vợ từ lũ nhóc 5 tuổi có vẻ là một nước đi mạo hiểm.
Nhìn lũ nhóc hoàn toàn không thể đối thoại được mà tôi lại thấy tức trong lòng. Có lẽ tôi nên tuyển chọn ứng cử viên từ các khối lớp trên chăng?
"Waa~! Chuyển động rồi!"
Tôi vùng vẫy trong đại dương ngập bóng với lũ trẻ trên lưng. Nếu tôi bật dậy ngay thì tụi nó sẽ rơi xuống khóc lóc cho coi, và mụ già gian ác kia chắc chắn sẽ báo lại sự thật này với quỷ trắng.
Lúc đó chắc lưng tôi gãy làm đôi mất.
Đây là một lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng cũng không cần phải thấy xấu hổ vì điều này. Một vị anh hùng chân chính cần phải biết nhẫn nhịn cho đến khi thời cơ chín muồi.
–Chụt chụt chụt.
Quả dứa khốn kiếp này. Thật đúng là phóng đãng hết chỗ nói. Mới quen nhau được bao lâu đâu mà đã hôn lên má rồi làm loạn là sao?
"Hihihi!"
Dù tôi có cố gắng đẩy ra, nó vẫn quàng hai tay quanh cổ không chịu buông.
Không, khoan đã. Đây gần như là hành động siết cổ rồi còn gì?
Phải cảm ơn cha mẹ đã sinh ra tôi khỏe mạnh. Nếu không, tôi đã được tìm thấy như một cái xác trong đống bóng này rồi.
"Kyaa!"
"Nhanh quá!"
"Ueek!?"
Tôi tiếp tục bơi để loại bỏ những đứa trẻ phiền phức. Khi cơ thể bắt đầu chìm xuống dưới những quả bóng vì trọng lượng, đa phần lũ trẻ bị rơi khỏi lưng và tụt lại phía sau.
"Hihihihihi!!!"
"..."
Nhưng quả dứa này vẫn không chịu buông cổ tôi ra cho đến cùng. Tiếng cười điên dại không giống của một đứa trẻ thậm chí còn có chút rùng rợn.
Sau đó, tôi đã tiếp tục bơi trong đại dương vài chục phút, nhưng quả dứa vẫn bám dính lấy tôi không tha...
"Ngày xửa ngày xưa~ Thần chủ Kasta đã dùng quyền năng thiêng liêng của mình để tiêu diệt lũ quỷ tràn sang Đông Đại Lục!"
"Oa~!!!"
Chẳng mấy chốc đã đến giờ nghe kể chuyện của tiết 2.
–Cụp.
Đôi bàn tay nhỏ xíu bất ngờ thò ra từ phía sau, ôm chặt lấy tôi.
Không cần quay lại cũng biết rõ là ai. Nếu ở sau lưng tôi thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy tranh trong sách truyện, và cũng sẽ khó tập trung vào lời của cô giáo, rốt cuộc nó đang làm gì vậy?
"Hihi, người anh Racine có mùi thơm..."
Chà, không chịu nổi nữa rồi!
"...Thưa cô! Xin hãy đổi bạn cùng bàn cho em!"
"Học sinh Racine, trong giờ học phải giữ trật tự!"
"Hic… Racine ghét Irene ạ?"
"Em lại làm Irene khóc nữa à? Cô phải báo với cô Cora thôi!"
"..."
Cứ như vậy, khoảng thời gian đầy khổ ải ấy cuối cùng cũng trôi qua. Tôi đã sống sót tới 'giờ ăn trưa' quý giá nhất tại học viện.
"Cùng im lặng nào, suỵt!"
"Suỵt!"
"Tất cả các em giơ tay lên đầu!"
Cái điệu múa vớ vẩn này dẫu có làm bao nhiêu lần vẫn không tài nào quen nổi. Nhưng thôi, lấp đầy cái bụng đói chắc sẽ khiến tâm trạng tốt hơn một chút.
–Cạch.
Khi xoay nắp hộp cơm, một mùi hăng hắc và ẩm mốc bốc lên. Mà lại là cái mùi rất quen thuộc nữa. Lạ thật. Rõ ràng hôm nay mẹ đã xác nhận rằng cơm hộp không phải là canh súp dồi, cũng chẳng phải là dồi huyết...
–Tách.
Mở nắp hộp, bộ dạng hung bạo của nó lộ ra. Như mọi khi, mùi hôi của lợn lại xộc vào khứu giác của tôi.
Dựa vào những miếng lổn nhổn cảm nhận được qua thìa, thực đơn bữa trưa hôm nay là...
Dồi xào rau củ.
Mẹ ơi, có phải kiếp trước của người là một oan hồn chết vì không được ăn dồi không?
Chắc chắn là vậy rồi. Chứ làm sao mà có thể nấu canh súp dồi không biết mệt mỏi suốt hàng trăm năm được? Dù là để hành con cái cho bõ tức đi nữa, nếu bản thân không mê mẩn món ấy thì sao có thể kiên trì đến vậy.
"Hmm..."
Nhưng nghĩ lại thì về mặt chi phí cũng hợp lý.
Quán canh súp dồi của mẹ lúc nào cũng vắng khách, để tránh hàng tồn kho nên bà đã cho chúng tôi ăn đồ thừa.
Khoan, chẳng lẽ tôi và các anh chị em là đội xử lý hàng tồn kho của mẹ sao?
Trời ạ, vậy là tôi đã bị bóc lột sức lao động trong hơn 100 năm qua! Tôi suýt nữa đã bị mụ quỷ trắng gaslight và cho rằng mình mang ơn mụ ta hơn 100 năm, may mà tôi đủ sáng suốt để nhận ra điều ấy. Phù...
"Anh Racine, a~!"
Con nhóc chết tiệt này.
Hôm nay nó lại đưa cho tôi món ăn kỳ quái nữa.
"Thực đơn hôm nay là gì thế?"
"A, đúng rồi! Anh Racine mắt lác mà! Hehehe~"
–Vút vút vút vút!
Một luồng gió nhẹ thổi qua mặt. Có thể cảm nhận rõ ràng nó đang dùng nĩa gắp thức ăn để trêu chọc tôi.
"Xem nè~ Không nhìn thấy gì hết trơn~!"
Tôi nhất định sẽ tố cáo con ranh này với hiệp hội bảo vệ người khuyết tật.
"Thực đơn trong hộp cơm của Irene hôm nay là bánh scone dứa giấm!"
Điên mịa rồi.
Bánh scone có dứa đã thấy ghê rồi, lại còn rưới thêm giấm vào nữa ư?
Chưa kể, nghe cô giáo nói thì Irene là một cô bé tóc vàng.
Nó làm tôi nhớ đến người chị gái là cục nợ duy nhất trong nhà nên thấy đau đầu. Trừ 100 điểm.
Đã thế, mắt lại còn màu vàng, chẳng lẽ nó ăn dứa nhiều đến mức mắt cũng bị nhuộm vàng luôn rồi sao?
Đúng vào lúc tôi đang sôi máu vì đứa nhóc khó nhằn kia.
"A-Anh ơi, anh có phải Racine không ạ?"
Một giọng nói trong trẻo, thanh thoát của một thiếu nữ nhẹ nhàng đáp xuống bên tai.