Cuối cùng thì giờ ăn trưa đã đến với các bé tại Học viện nhỏ.
Còn có giai đoạn nào trong đời mà người ta lại thật thà với chuyện ăn uống hơn lúc còn nhỏ không? Lũ trẻ nhận được món đặc biệt là bánh quy từ cô giáo, rồi tất cả ngồi ngay ngắn, lật đật lấy hộp cơm của mình ra.
"Tất cả giơ tay lên đầu nào!"
Tuy nhiên, việc ăn ngay là điều cấm kỵ. Ở một học viện nuôi dưỡng tinh thần kỷ luật và đạo đức, mọi người phải cùng nhau ăn mới đúng quy định.
"Grừ..."
Racine nghiến răng và giơ tay lên đầu. Dù nghĩ thế nào đi nữa, ở cái tuổi này mà phải ngồi học cùng lũ nhóc tì thật không thể chấp nhận được. Mang trong lòng một nỗi nhục nhã khó tả, Racine buông ra một tiếng thở dài não nề.
"Phù, mình đâu phải là người nên ở đây làm những việc này..."
"Học sinh Racine! Im lặng nào. Suỵt!"
"..."
Nhưng bất kể thằng mù nghĩ gì, điều đó cũng chẳng quan trọng. Racine đã bị mẹ mình giữ những cây cung làm con tin. Nếu dại dột chống đối thì chỉ tổ khiến mấy cây cung bị bẻ gãy mà thôi.
Trong khi con trai đang nghiến răng nghiến lợi vì đủ thứ chuyện...
'Dễ thương chết mất.'
Cora vẫn thản nhiên nở một nụ cười của người mẹ và ngắm nhìn bọn trẻ. Rồi cô cảm thấy có chút tiếc nuối.
'Kaka là một Halfling, lúc năm tuổi chắc còn nhỏ và dễ thương hơn thế này nhiều nhỉ?'
Nghĩ đến đó, cô lại thấy nhẹ lòng. Vì bản thân cô đã gặp chồng mình khi còn là một cô bé năm tuổi dễ thương.
'Mình hồi năm tuổi chắc cũng đáng yêu lắm nhỉ?'
Chuyện này có lẽ phải hỏi ý kiến của chồng cô, Kasta.
Cora nhìn thằng tư đang trề môi tỏ vẻ hờn dỗi, cùng cô bé Irene đang lặng lẽ quan sát con trai mình...
"Khì khì..."
Rồi cô bất giác cười khúc khích.
Không hiểu sao, bộ dạng của chúng lại giống hệt cô và Kasta ngày xưa. Hồi đó cô cũng thường có ánh mắt kỳ lạ hướng về Halfling lớn tuổi hơn mình.
Cô không mong mối quan hệ của Irene và Racine sẽ trở nên giống như của cô và Kasta. Nghĩ đến chuyện như vậy với một cô bé mới gặp lần đầu là quá sớm. Hơn hết, Racine vẫn còn là một đứa trẻ có nhiều khuyết điểm để có thể trở thành cha của ai đó.
Mà vốn dĩ, tình yêu giữa một người thuộc tộc trường thọ và một người thuộc tộc đoản mệnh thường có một kết cục bi thảm. Do đó, Cora hy vọng con trai mình sau khi tốt nghiệp học viện và trở thành một người đàn ông đĩnh đạc, cậu sẽ tìm được một người bạn đời thuộc tộc trường thọ.
Tất nhiên, Cora cũng biết rất rõ. Rằng địa ngục mà phu quân của cô đã trải qua còn tàn khốc hơn nhiều so với khoảng thời gian cô đau khổ vì lấy một người thuộc tộc đoản mệnh làm bạn đời.
Dù vậy, mong muốn máu mủ của mình sẽ có một cuộc sống bình yên hơn mình, đó chẳng phải là tấm lòng của cha mẹ sao?
Cora nở một nụ cười hiền hậu và thầm cảm ơn Irene. Cô hy vọng cô bé sẽ trở thành một người bạn tốt của đứa con trai ích kỷ của mình, hơn là một người yêu.
'Mình đã rời cửa hàng quá lâu rồi.'
Cô hướng ánh nhìn sang giáo viên chủ nhiệm Ruth, chào bằng mắt rồi sau đó rời khỏi lớp học. Dù có lo đến đâu thì với tình cảnh phải tự lo học phí cho con trai, cô không thể lơ là chuyện buôn bán được.
"Chúc mọi người ngon miệng!"
Khi nàng High Elf rời đi, tiếng nói vang dội của bọn trẻ vang lên. Kế sau đó, những chiếc nĩa và thìa bắt đầu di chuyển bận rộn.
Racine cũng mở hộp cơm trưa mẹ chuẩn bị. Ngay lập tức, một mùi hương đậm đà và hơi nồng nồng lan tỏa.
"Cái đệt! Ngay cả cơm hộp cũng là canh súp dồi!"
"Học sinh Racine! Không được nói bậy!"
"..."
Buổi sáng Racine đã ăn dồi huyết. Cậu nghe mẹ nói rằng bữa trưa sẽ là một thực đơn khác, nhưng ai ngờ đó lại là canh súp dồi.
'Thế này thì bữa sáng và bữa trưa có khác gì nhau đâu? Chết tiệt, lại bị lừa rồi.'
Mũi của Racine hếch về phía Irene đang ngồi bên cạnh. Cậu dùng khứu giác xác định thực đơn trong hộp cơm của người bạn cùng bàn. Nếu cô bé mang theo pizza dứa thì cậu định sẽ chia sẻ thức ăn.
–Khịt khịt.
Hương dứa ngọt ngào và thoang thoảng, hơi ấm vẫn còn. Irene chắc chắn đã mang theo pizza dứa.
'Cô bé này, càng tìm hiểu càng thấy có cảm tình.'
Mới gặp nhau được 3 tiếng đồng hồ nhưng đánh giá của Racine dành cho Irene đã tăng lên. Điểm chung duy nhất là thích pizza dứa mà sao lại có cảm tình đến thế?
'Chỉ cần màu tóc không phải là màu trắng hay bạch kim thì cũng không tệ. Lát nữa phải hỏi màu tóc mới được.'
Thực ra, Racine nhìn chung thường hay đối xử tốt với các bé gái. Lý do là…
'Trước hết cứ đưa vào danh sách ứng cử viên đã.'
Thằng mù không biết giống ai mà đã sớm mất trí, đang trong quá trình tuyển chọn vị hôn thê tương lai của mình tại Học viện nhỏ.
Nếu Cora phát hiện ra sự thật này, chắc chắn cô sẽ biến thằng con mình thành nửa người nửa ngợm. Dẫu cô biết rằng Racine không phải là kẻ ấu dâm.
Dù sao thì, Racine cho rằng không có người xấu nào lại thích pizza dứa. Điều này có thể chứng minh được bằng logic. Chỉ là, theo quan điểm của cậu, nó hiển nhiên và rõ ràng đến mức không cần phải chứng minh.
"...Tên của tiểu thư là gì?"
"Ưm?"
Irene đang cầm nĩa, ngơ ngác nhìn thằng mù.
"A! Tên của Irene là Irene ạ!"
Người vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ bỗng dưng hỏi tên nên cô bé đã trả lời chậm mất. Nhưng trông cô bé có vẻ khá vui. Trong suốt 5 năm cuộc đời mình, Irene chưa từng thấy một cậu trai nào đẹp như vậy cả.
"Hmm, Irene. Hôm nay em mang theo pizza dứa đúng không?"
"Không ạ?"
Đôri đôri, cô tiểu thư nhỏ lắc đầu. Lông mày của Racine cong lên vì ngạc nhiên. Hơi ấm và hương dứa nồng nặc như vậy mà không phải là pizza dứa sao?
"Đừng nói dối."
"Irene không nói dối!"
"...Vậy thì hãy nói xem thứ đựng trong này là gì."
"Ơ? Nó ở ngay trước mặt mà? Anh Racine nói chuyện cứ như người không nhìn thấy thật ấy?"
"Ta thực sự không nhìn thấy."
"É? Anh Racine mới là người nói dối đó!"
Với Irene không biết khái niệm về khiếm thị, có vẻ như Racine mới là người đang đùa giỡn. Cô giáo Ruth đang quan sát, đã đến gần và nhẹ nhàng giải thích cho Irene hiểu về người mù.
"À ha!"
Irene như thể đã hiểu ra. cô bé gật cái đầu nhỏ một cách đáng yêu, rồi quay lại nhìn thằng mù và mở lời.
"Hehe, xin lỗi. Em không biết là anh Racine bị lác mắt!"
"C-Cái gì, lác mắt...?"
"Vâng! Lác mắt!"
"..."
'Trừ 1 điểm.'
Racine đã trừ điểm một kẻ nhỏ nhen không biết quan tâm đến người khác. Trong đầu cậu, người nào bị trừ đủ 10 điểm sẽ bị loại khỏi danh sách ứng cử viên làm dâu. Mặc dù chẳng có ai quan tâm đến điều đó.
"A~"
Tự lúc nào không hay, Irene đã đưa thìa ra để lấy lòng Racine.
'Chủ động ghê. Cộng 1 điểm.'
Racine vẫn chưa xác định được đó là món gì nên có chút e dè, nhưng cậu không từ chối. Những người mù không nhìn thấy thường dùng khứu giác hoặc xúc giác để xác định món ăn.
'Ừm, cái này là?'
Nhưng lạ thật. Trong miệng là thứ gì đó đặc sệt và đầy mùi dứa, nhai mãi mà vẫn khó xác định được đây là món ăn gì.
'Ọe.'
Cảm giác kỳ quái trong miệng khiến cậu buồn nôn. Tuy là một người thích pizza dứa, nhưng sự kết hợp tệ hại giữa chất lỏng nóng hổi và dứa thì thật quá sức chịu đựng.
"Hihi, ngon lắm phải không~!?"
Thế nhưng giọng nói của cô bé lại vô cùng ngây thơ. Racine đã phải mất vài phút mới có thể nuốt trôi được món ăn kỳ quái đó.
Thằng mù nhăn mặt và mở lời.
"Rốt cuộc đây là cái thứ gì?"
"Súp dứa!"
"...?"
Súp dứa? Món ăn như vậy thực sự tồn tại sao? Lẽ nào...
"Những món khác cũng có dứa hả...?"
"Vâng! Còn có dứa chiên và dứa ngâm chua nữa!"
"Sao lại nhiều dứa thế?"
"Vì ông của em có một trang trại dứa!"
Mồ hôi lấm tấm trên trán chàng trai. Có gì đó đang đi sai hướng rồi. Mình chỉ đơn thuần là một cậu thanh niên lương thiện thích ăn pizza dứa thôi mà...
'Đây không phải là đồng chí, mà là một quái nhân.'
Racine lập tức trừ 10 điểm trong đầu. Thật đáng buồn, Irene đã bị loại khỏi danh sách ứng cử viên hôn thê tương lai của Racine. Như đã nói lúc nãy, chẳng có ai quan tâm đến điều đó.
"Thưa cô, xin hãy đổi bạn cùng bàn cho em!"
Ruth nhìn Racine đột ngột đứng bật dậy và dứt khoát lắc đầu.
"Không được, cậu học sinh Racine, không phải lúc nào em cũng có thể ngồi cùng với người mình muốn đâu. Dù có chút không hợp ý, sao các em không thử cùng nhau điều chỉnh và phát triển mối quan hệ nhỉ?"
Ngẫm kỹ thì lời của cô giáo Ruth chẳng sai chút nào. Và tại Học viện nhỏ, trừ khi là một đứa trẻ xấu tính hay bắt nạt bạn bè, thì chuyện đổi bạn cùng bàn rất hiếm khi được chấp thuận. Mục đích là để rèn luyện tính xã hội cho trẻ, để chúng có thể hòa đồng với người khác từ khi còn nhỏ.
"...Í?"
Irene tròn mắt vì Racine đột nhiên đứng dậy. Đứng ở vị trí của một đứa trẻ, việc bị người mình thích từ chối thẳng thừng như vậy chắc chắn sẽ khiến nó hoang mang.
"Racine ghét Irene ạ...?"
"Không, chuyện đó..."
Đôi mắt trong veo của Irene bắt đầu ngấn nước, Racine nhìn cô bé rồi thở dài và ngồi phịch xuống ghế. Trẻ con mà, chỉ cần bịa ra vài lời cho qua chuyện là ổn.
"Không phải ta ghét em. Là do ta bị dị ứng với súp nên mới vậy thôi."
"Thật á~? Không phải là ghét Irene sao?"
"...Đúng vậy."
"Woa~!"
Cô bé giơ hai tay lên trời và reo hò. Irene cười tít mắt rồi lại chăm chú cầm nĩa. Vì vẫn còn là một đứa trẻ nên Irene dùng dụng cụ ăn uống rất lóng ngóng, nhưng may mắn là chẳng bao lâu sau, cô bé đã có thể đưa ra một món quà tặng cho người bạn của mình.
"Vậy thì đừng ăn súp nữa, ăn cái này đi!"
Thứ mà cô bé đưa ra là dứa chiên. Có lẽ được chiên khá khéo, nên mùi thơm béo ngậy của dầu ăn lan tỏa rất hấp dẫn.
"Hự..."
Racine tỏ vẻ ghê tởm nhưng không thể từ chối. Bởi vì khuôn mặt mếu máo lúc nãy của cô bé cứ hiện về trong đầu.
–Rộp rộp.
'Woa...'
Khi miếng dứa chiên to đùng được cho vào miệng thằng mù, đôi mắt tròn xoe của cô tiểu thư lại một lần nữa lấp lánh như thể vừa chứng kiến một phép màu.
Những người bạn khác không giống Irene, đều ghét các món ăn từ dứa, nhưng người bạn cao lớn và đẹp trai này lại có cùng khẩu vị với cô bé.
Cô bé Irene lần đầu tiên có được một người bạn giống mình ở nhiều điểm. Cô bé vui đến nỗi nở một nụ cười rạng rỡ.
"Irene thích Racine!"