Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 857

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1941

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9430

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

198 1658

Web novel - Chương 488: Mây Đen

Đêm đen buông xuống, trong một dinh thự ở Yadith, Trong căn phòng sách tĩnh lặng, thủ lĩnh quân cách mạng Shadi ngồi trầm tư dưới ánh đèn vàng mờ. Gương mặt anh đượm nét u uất khi ngòi bút lướt nhanh trên trang giấy. Những dòng chữ hiện lên, ghi lại mâu thuẫn ngày càng sâu sắc trong lòng quân cách mạng, nguy cơ ngọn lửa chiến tranh bùng trở lại khắp Addus, và gánh nặng của anh với tư cách người lãnh đạo. Mỗi nét bút như khắc sâu nỗi lo âu trong lòng anh.

“Tóm lại, ngày mai tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô khỏi cuộc phục kích của Muhtār, sau đó chúng ta sẽ tìm cơ hội rút lui khỏi Yadith, hướng đến một nơi nào đó an toàn hơn ở Addus. Mục tiêu là cố gắng thoát khỏi Muhtār mà không phải đối đầu trực tiếp nếu có thể—tạo càng nhiều khoảng cách giữa chúng ta và ông ta càng tốt.”

Chỉ vài giây sau, lời đáp của Vania đã hiện ra trước mắt anh:

“Bảo vệ chúng tôi trong khi chúng tôi trốn thoát khỏi Yadith? Thưa Ngài Shadi, khi đối mặt Muhtār, xác suất chúng ta thoát khỏi Addus là bao nhiêu?”

Đọc câu hỏi trên trang, Shadi khựng lại một chút, cân nhắc rồi tiếp tục lấy bút viết với nét mặt nặng nề.

“Nếu chỉ tự bảo toàn bản thân, tôi hoàn toàn có thể trốn thoát khỏi tay Muhtār; nhưng nếu phải tính cho cô, thì có lẽ chỉ khoảng chừng 30% hy vọng. Dù cơ hội mong manh, nhưng Sơ Vania, cô đừng lo lắng. Tôi sẽ không bỏ rơi cô. Chỉ có cô mới có thể giải thích rõ ràng tình hình hiện tại ở Addus với Thánh Sơn. Đó là lý do tôi sẽ không bỏ cô lại phía sau đâu.”

Thật vậy, sự an toàn của phái đoàn Vania là then chốt. Chỉ khi cô đến được Thánh Sơn, cô mới có thể thay mặt Shadi cầu xin sự hỗ trợ, giúp anh tách mình ra khỏi Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế. Khi lực lượng của Thánh Sơn đến Addus, họ sẽ không nhất thiết phải coi Shadi là kẻ thù cần phải thanh trừng. Do đó, bằng mọi giá, anh phải bảo vệ Vania vào ngày mai.

“Tôi sẽ làm tất cả để có thể bảo vệ cô và đưa cô ra khỏi Yadith một cách an toàn. Còn cô, sau khi trốn thoát, cô phải nhanh chóng cầu quân tiếp viện từ Thánh Sơn để họ có thể gửi một lực lượng Thánh Chiến đến Addus và tiêu diệt những kẻ dị giáo. Trong thời gian đó, tôi sẽ dẫn dắt những người trung thành với tôi chiến đấu với Muhtār và cầm cự cho đến khi Thánh Sơn đến.

“Vì vậy, làm ơn, Sơ Vania, xin hãy yêu cầu viện trợ càng sớm càng tốt. Chỉ khi có sự hỗ trợ của Thánh Sơn, chúng ta cuối cùng mới có thể đánh bại Giáo phái Cứu Thế của Muhtār trong cuộc chiến sắp tới.”

Shadi viết ra kế hoạch của mình trên trang sách. Nhìn chằm chằm vào những dòng chữ vừa viết, anh cảm thấy một gánh nặng. Mặc dù kế hoạch trông đơn giản trên giấy, nhưng ai biết cái giá phải trả là bao nhiêu—Addus còn sẽ phải chịu đựng bao nhiêu sự tàn phá nữa?

Muốn rút lui an toàn khỏi Yadith dưới sự tấn công dữ dội của Muhtār, một Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn, cùng đội cận vệ cá nhân của hắn, nói thì dễ, làm mới khó. Dù nhờ Setut giúp đỡ, Shadi có thể đạt sức mạnh vượt xa các Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro thông thường, nhưng khi đối mặt với một đối thủ cấp Xích Hoàn, anh chỉ vừa đủ bảo toàn mạng sống. Vậy mà, nay, ngoài bản thân, anh còn phải bảo vệ cả phái đoàn đặc phái viên của Giáo hội, độ khó tăng lên gấp bội.

Và ngay cả khi bên mình thành công trong việc chạy trốn khỏi Yadith, Shadi còn phải đối mặt với cảnh nội chiến toàn diện trong Quân đội Cách mạng Addus. Một khi tin tức về sự chia rẽ ở Yadith lan rộng, máu sẽ lại chảy trên khắp Addus. Nghĩ đến cảnh những đồng đội năm xưa quay kiếm vào nhau, nghĩ đến một nền hòa bình khó nhọc đã giành được lại tan biến vào khói lửa, trong lòng Shadi đè nặng một nỗi đau không nói thành lời. Trước đây anh luôn giữ im lặng là để tránh kết cục này, muốn giữ lấy nền hòa bình khó khăn mới có được cho Addus.

Nhưng dưới sức ép từ Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, Shadi cũng hiểu, giờ không còn thời gian để trung lập nữa. Nếu chiến tranh là không thể tránh khỏi, anh phải chọn con đường ít thiệt hại hơn. Đứng về phía Giáo phái Cứu Thế, toàn bộ Quân đội Cách mạng Addus sẽ bị kết án và bị tiêu diệt bởi Thánh Chiến Quân của Thánh Sơn. Addus sau một vòng đau khổ sẽ lại chào đón bọn quý tộc cũ của Triều đại Baruch, được Giáo hội hậu thuẫn để tái dựng triều đại ấy.

Nếu anh đứng về phía Thánh Sơn, tuy cuộc đoạn tuyệt với Muhtār ở Yadith vào ngày mai sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu anh cố gắng trốn thoát và cầm cự cho đến khi quân đội của Giáo Hội đến, mọi thứ có thể sẽ đổi khác. Sau chiến tranh, cánh quân cách mạng của Shadi có thể giữ được một phần, bản thân Shadi cũng có tư cách đàm phán với Thánh Sơn. Khi ấy cục diện sẽ trở thành anh và phe quý tộc cũ cùng nhau tranh thủ sự ủng hộ của Thánh Sơn, cố gắng khiến Thánh Sơn công nhận mình.

Đến lúc ấy, với Shadi mà nói, kịch bản tốt nhất là Thánh Sơn để cho anh tiếp tục nắm quyền điều hành cục diện Addus. Nhưng ngay cả như thế, phe quý tộc cũ cũng không thể tránh khỏi chen chân vào một mảng lớn. Kịch bản xấu hơn là Thánh Sơn để phe quý tộc cũ nắm Addus, bản thân anh chỉ đành nhẫn nhịn sự hiện diện của những kẻ từng là kẻ thù; thậm chí cuối cùng, Thánh Sơn vì không tin anh mà trực tiếp vứt bỏ anh, hoàn toàn nâng đỡ đám quý tộc tuyệt đối trung thành cũng chẳng phải không thể… Dù kết cục thế nào, chỉ cần chiến tranh nổ ra, Thánh Sơn nhúng tay, thì cục diện Addus cuối cùng cũng sẽ bị Thánh Sơn mượn sức đám quý tộc cũ của Triều đại Baruch mà can thiệp mạnh mẽ. Shadi tuy không thích điều ấy, nhưng giờ anh không còn lựa chọn, đã không còn lúc để “ngồi trên hàng rào” nữa.

Cũng vào giờ đó, ở một nơi khác tại Yadith, trong một căn phòng được trang bị xa hoa tại cung điện hoàng gia, Vania đang ngồi trước bàn viết, cau mày nhìn những dòng Shadi vừa gửi tới. Thực ra, người vừa liên lạc với Shadi không phải là Dorothy mà chính là Vania thật sự; do lười phải bắt chước thói quen và giọng điệu của Vania, Dorothy chỉ đơn giản chuyển nguyên văn lời Shadi viết trong Sổ Tay Hải Văn sang trang liên lạc của Vania. Dưới sự chỉ dẫn của Dorothy, Vania soạn câu trả lời, Dorothy lại tiếp tục chuyển lời qua bên kia, cứ thế hai người thực hiện trao đổi gián tiếp.

Ngồi trước bàn viết của mình, Vania buồn bã nhìn vào văn bản trước mắt. Theo quan điểm của Shadi, việc chiến tranh tái diễn ở Addus gần như đã là điều chắc chắn. Điều đó khiến cô, người thực sự khao khát hòa bình và vẫn bám vào một chút hy vọng mong manh rằng chiến tranh có thể được tránh khỏi, không khỏi thấy chua xót.

Thay vì trả lời ngay lập tức, cô dừng bút, sau đó bắt đầu viết cho Dorothy.

“Tiểu thư Dorothea, cục diện của Addus phát triển tới mức này… thật sự không thể cứu vãn được sao? Chiến tranh sắp tới là điều tất yếu ư?”

Trong không gian ẩn dưới Đền Khải Văn, Dorothy ngồi trên sàn của đại sảnh, nhìn nét chữ của Vania trước mắt, cũng bất giác sờ cằm trầm ngâm, ánh mắt lướt qua khung cảnh đơn sơ, siêu thực xung quanh mà lo lắng.

“Có vẻ như cuộc đối đầu trực diện với Muhtār ngày mai đã hoàn toàn không thể tránh khỏi. Ông ta vừa có một đống thuộc hạ, vừa chiếm một vị trí quan trọng trong một tổ chức thần bí quy mô quốc gia, lại vừa là một giáo chủ cấp Xích Hoàn. Cuộc xung đột này có thật sự khả thi không…?

“Mặc dù Shadi đã về phe, nhưng chính anh ta cũng xác nhận, cơ hội bảo vệ toàn mạng Vania khỏi Muhtār nhiều nhất chỉ có 30%. Ngay cả khi có mình… có lẽ nó tăng lên tối đa 50%. Vẫn quá bấp bênh, và chẳng hề an toàn chút nào…”

Dorothy suy ngẫm như vậy trong lòng. Đối với cô, việc ngăn chặn một cuộc chiến tranh vẫn còn là một chuyện quá đỗi lớn lao và xa vời; điều cô quan tâm hơn là việc trước mắt—làm thế nào để tối đa hóa sức mạnh chiến đấu của phe mình vào ngày mai, tăng cơ hội của họ chống lại Muhtār. Đó mới là mấu chốt của vấn đề.

Hiện tại, Dorothy không trả lời câu hỏi của Vania ngay. Thay vào đó, cô đứng dậy bên trong đại sảnh của không gian ẩn, đi chậm rãi trên sàn nhà. Trong khi đi, mắt cô lướt qua các ký tự trôi nổi trong không khí, quét qua các đường cấu trúc của ngôi đền đang khởi động. Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên một biểu tượng đang trôi nổi phía trên bàn thờ ở trung tâm.

Biểu tượng đó là một con mắt nửa khép hờ, con ngươi của nó tỏa ra những tia điện xòe rộng ra bốn phía, thậm chí phóng ra ngoài hốc mắt—một hình ảnh mô tả con ngươi của Phán Quan của Thiên Đường, vị thần cổ xưa đã ngã xuống từ hàng ngàn năm trước, nay chỉ còn là huyền thoại bị chôn vùi trong lịch sử thần bí.

Dorothy nhìn chằm chằm vào con mắt đầy sét lơ lửng trước mặt cô và dường như bị thất thần trong chốc lát. Sau một lúc ngẩn ngơ ngắn, cô nhớ lại thông tin từ phần giới thiệu của ngôi đền mà cô đã thấy trước đó, và một ý tưởng bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cô.

“Đúng rồi… theo như phần giới thiệu trước đó, ngôi đền của Phán Quan của Thiên Đường này có nhiều chức năng ngoài vai trò đền thờ đơn thuần của nó. Nếu những chức năng đó chưa bị hỏng…”

Lẩm bẩm những từ này với chính mình, Dorothy bắt đầu kiểm tra giả thuyết của mình. Cô bắt đầu sử dụng “AI” cổ xưa của ngôi đền để tìm kiếm dữ liệu mà cô cần. Chẳng bao lâu sau, cô đã tìm thấy chính xác những gì cô đang tìm kiếm.

Đọc qua trang tư liệu mà mình vừa cất công tra được trước mắt, Dorothy thở phào, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Đọc xong đoạn văn bản kia, trong lòng cô về cuộc đối đầu ngày mai với Muhtār đã dần có điểm tựa.

Vào giây phút này, sự tự tin của Dorothy khi đối phó với Muhtār vào ngày mai bỗng tăng lên vài phần. Và đó không chỉ là xác suất trốn thoát, mà là xác suất chiến thắng đối phương.

“Có vẻ như… chuyện ngày mai vẫn còn khoảng trống để xoay chuyển. Nếu tận dụng khéo léo… thậm chí ngay cả nội chiến ở Addus cũng có thể được tránh ở một mức độ nhất định…”

Sau khi quyết định một kế hoạch, Dorothy nhanh chóng ngồi xuống sàn đá lạnh của ngôi đền, mở Sổ Tay Hải Văn, và viết nhanh một tin nhắn cho Vania.

Trong khi đó, ở phía bên kia, Vania đã chờ đợi hồi âm của Dorothy khá lâu trong tâm trạng lo lắng. Khi cô đang định thử cầu nguyện với Aka để dò hỏi tình hình, thì bất chợt, hồi âm của Dorothy cuối cùng cũng lại hiện ra trên trang sách. Đọc nó, mắt Vania mở to.

“Đây là…”

Đọc xong hồi âm của Dorothy, Vania sững sờ trong chốc lát, nhưng sự sững sờ ấy không kéo dài. Chỉ một lát sau, trên gương mặt cô liền xuất hiện vẻ vui mừng mỏng manh; từ những dòng thông tin của Dorothy, cô đã đọc ra được một cơ hội xoay chuyển tình thế.

Không chần chừ, Vania cầm bút, theo đúng chỉ dẫnmà Dorothy vừa nêu trong hồi âm, nhanh chóng mở trang viết của mình để gửi văn thư cho Shadi. Chẳng bao lâu sau, những dòng chữ ấy đã hiện ra trước mắt Shadi.

“Ngài Shadi, hiện tại tình thế của Addus vẫn còn một tia hy vọng, vẫn chưa hoàn toàn rơi vào kịch bản chiến tranh tồi tệ nhất. Nếu chúng ta hợp sức trong ngày mai, có lẽ có thể tránh được kết cục bi thảm.

“Để làm được điều này, chúng ta cần phải toàn lực phối hợp, đặc biệt là về phía Muhtār—trở ngại lớn nhất của chúng ta. Do đó, tôi cần mọi chi tiết ngài biết toàn bộ tin tình báo về ông ta. Ngài đã từng là đồng minh của ông ta, từng cùng ông ta chiến đấu, hẳn ngài biết về Muhtār nhiều hơn ai hết. Giờ xin ngài hãy cho chúng tôi biết tất cả thông tin mà ngài có…”

Yêu cầu của Vania đến trước Shadi. Ở phía bên kia, Shadi, người đã ngồi trước bàn sách chờ hồi âm đã lâu, suýt còn tưởng Vania gặp chuyện chẳng lành. Tuy nhiên, khi nhìn thấy câu trả lời mới của Vania, anh không khỏi khẽ sững người.

Dưới bầu trời đêm Yadith, đủ loại dòng ngầm đang cuộn chảy, những âm mưu đan xen vào nhau. Ở một nơi khác trong thành phố, trên một mái nhà cao, Nephthys trong bộ đồ đen bó sát đang đứng lặng, ngước mắt nhìn về phía ngôi đền cao lớn ẩn trong bóng đêm xa xa.

“Tiểu thư Dorothy vẫn chưa ra hiệu cho mình đến đón em ấy… Chẳng lẽ cái lão khọm già cấp Xích Hoàn đó vẫn canh giữ ở đó sao? Đáng ghét… ông ta định bám ở đó bao lâu nữa…?”

Nhìn đường nét mơ hồ của ngôi đền, Nephthys trong lòng không khỏi nôn nóng. Ban đầu cô được Dorothy bố trí quanh khu vực ngôi đền để sẵn sàng ứng cứu, nhưng không ngờ Muhtār lại trở về sớm như vậy. Dorothy trong tình thế khẩn cấp chỉ có thể lập tức báo Nephthys rời xa khu đền để tránh mặt Muhtār; đợi ông rời đi rồi mới quay lại đón Dorothy.

Cứ thế, Nephthys, ở giữa đêm gió lạnh ở Yadith, vẫn lo lắng chờ tin từ Dorothy.

Ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong tâm trí cô. Nghe thấy giọng nói đó, Nephthys liền giật mình. Cô tưởng là Xích Hoàn đã rời đi và Dorothy gọi cô tới đón, nhưng kết quả lại không phải như vậy.

“Aka vĩ đại, xin hãy chuyển lời này đến tiền bối Neph, đừng đến đón tôi tối nay. Cô ấy có một việc khác phải làm. Xin hãy bảo cô ấy đến bảo tàng của Yadith và lấy một số thứ.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí, Nephthys đứng đờ người; trong lòng cô tức khắc dấy lên cảm giác quen quen, ký ức chợt trôi ngược về thời gian dường như không phải lâu lắm ở Adria.

“Cái gì… bảo tàng… lấy một số thứ? Sao tự nhiên lại muốn mình quay về nghề cũ… Ái, phi! Cái gì mà nghề cũ chứ! Nghề chính của mình là sinh viên khảo cổ cơ mà!”

Trong làn gió đêm, Nephthys hậm hực lắc mạnh đầu như muốn xua đi mớ suy nghĩ. Mang theo nổi nghi hoặc, cô bắt đầu trao đổi với Dorothy. Khi cuộc nói chuyện đã kết thúc, nỗi băn khoăn biến thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc hóa ra sững sờ; phải ngẩn ra một lúc lâu cô mới miễn cưỡng hoàn hồn, mở miệng lẩm bẩm.

“Lần này… lại có nhân vật mới sao…”

Thời gian trôi vùn vụt, và đêm sớm qua đi. Với mặt trăng lặn và mặt trời mọc, một ngày mới bắt đầu trên Yadith.

Như thường lệ, người dân Yadith bắt đầu các hoạt động hàng ngày của họ, cống hiến hết mình cho công việc cứu trợ và tái thiết sau chiến tranh. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, nhiều người nhận thấy một điều gì đó bất thường về ngày hôm nay. Từ sáng sớm, mây dày đã bắt đầu tụ lại trên đầu, và khi thời gian trôi qua, nó chỉ trở nên dày đặc hơn. Đến giữa trưa, những đám mây này gần như đã chặn hoàn toàn ánh sáng mặt trời thường đốt cháy thành phố, bao trùm Yadith trong một tấm màn ảm đạm.

Nhìn thấy bầu trời trong tình trạng này, hầu hết người dân cho rằng một trận mưa lớn sắp xảy ra. Mặc dù Addus có khí hậu khô và hiếm khi có mưa, nhưng điều đó không phải là hoàn toàn chưa từng xảy ra—thời tiết như vậy, mặc dù hiếm nhưng cũng xảy ra vài lần mỗi năm. Kết quả là, mọi người ít chú ý, chỉ đơn giản là chuẩn bị trong trường hợp họ phải chạy đi tìm nơi trú ẩn.

Chiều đến, Muhtār rời khỏi Nhờ Thờ Ánh Nguyện, dẫn đầu những thuộc hạ thân tín nhất ở Yadith, hai bên là các đội quân vũ trang hạng nặng. Họ tiến thẳng về phía cung điện hoàng gia của Baruch, ai nấy đều tỏa ra một sát khí lạnh lẽo. Tất cả đều biết rằng, vòng “đàm phán” này sẽ là vòng đàm phán cuối cùng.

Dưới bóng mây âm trầm, các chiến binh sùng tín của Giáo phái Cứu Thế, dưới sự dẫn dắt bởi Muhtār, chuẩn bị mở ra một cuộc tranh luận bằng gươm đao. Trong khi đó, phần ít giáo sĩ còn lại của Giáo phái đã tụ tập trong sảnh lớn của nhà thờ cao chót vót.

Trước bàn thờ của Đấng Cứu Thế, những tín đồ còn trấn thủ ở đây đồng loạt quỳ xuống, hướng về bàn thờ thành khẩn cầu nguyện—cầu cho hành động hôm nay thuận lợi, cầu cho thánh chiến Addus sau này tất thắng.

Ngay lúc đó, trong cùng một Nhờ Thờ Ánh Nguyện… hay đúng hơn là Đền Khải Văn, trên cao của trần vòm, một bóng người đang đứng đó lặng lẽ, nhìn xuống khung cảnh phía dưới.

Mặc một chiếc áo choàng màu lục thẫm ôm lấy thân hình uyển chuyển, để lộ cánh tay dài với làn da sẫm. Trên cơ thể và đôi tay cô đeo đầy những món trang sức bằng vàng, từ vòng tay đến nhẫn, lấp lánh rực rỡ, dường như sinh ra để kết hợp với sắc da ấy.

Một chiếc mũ đội đầu bằng vàng cùng một tấm màn trắng đã giấu đi dung nhan kiều diễm. Chỉ để lộ ra đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào những “kẻ dị giáo” sùng đạo của Giáo Hội Ánh Sáng đang cầu nguyện một cách nhiệt thành bên dưới.

Sau một lúc, cô ngẩng đầy nhìn lên, ánh mắt như xuyên qua từng tầng mây dày.

Trong ánh nhìn ấy, từ trên bầu trời u ám vang lên một tiếng sấm trầm đục.