Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 859

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1980

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9432

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

198 1658

Web novel - Chương 489: Thần Quan

Trong nội địa Bắc Ufiga, tại thủ đô Yadith của Addus.

Trời đã về chiều, và những đám mây dày đặc đè nặng lên Yadith. Bầu trời tối tăm và ảm đạm, bao trùm đường phố với một cảm giác ngột ngạt. Người dân tò mò ngước nhìn, tự hỏi đã bao lâu rồi họ không thấy một cảnh tượng như vậy. Nhiều hộ gia đình đã thu quần áo phơi vào để đề phòng cơn mưa có thể xảy ra.

Dọc theo một con đường dẫn đến Cung điện Hoàng gia Baruch, Muhtār xuất hiện, uy nghiêm. Đầu ông đội khăn xếp được quấn lộng lẫy tựa một chiếc vương miện, mặc một chiếc áo choàng trắng vàng bồng bềnh, khuôn mặt lạnh lùng được điểm một bộ râu dày. Ông cưỡi trên một chiếc kiệu lớn, được nhiều người khiêng thẳng tiến về phía cung điện. Xung quanh, các giáo sĩ thân cận bước đi sát cánh, trong khi đó, ơ ngoài tầm mắt, ẩn mình trong những con hẻm nhỏ và các bãi cây rậm rạp xung quanh cung điện, vô số binh lính thuộc Giáo phái được trang bị vũ trang đầy đủ từ quân đội cách mạng đang âm thầm di chuyển; họ từ nhiều hướng nhanh chóng áp sát, tạo thế bao vây ngấm ngầm quanh toàn bộ cung điện.

Là đại diện cấp cao của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế tại Addus, Muhtār tiến đến Cung điện Hoàng gia Baruch để tham dự vòng đàm phán thứ ba—và cũng là cuối cùng. Từ kiệu, ông nhìn chằm chằm vào cung điện sừng sững phía trước, ánh mắt sắc lạnh. Ông biết, những cuộc thương thuyết kéo dài vô ích bấy lâu nay sẽ hôm nay sẽ đi đến hồi kết, bằng cách này hay cách khác..

Khi kiệu của Muhtār đến bên ngoài cổng chính cung điện, nó được đặt xuống, và ông ta từ tốn đứng dậy khỏi chỗ ngồi sang trọng. Với con ngươi được bao quanh bởi một ánh sáng mờ nhạt, ông quét khắp khu vực, thực hiện một phép thăm dò thần bí mạnh mẽ trên toàn bộ cung điện Baruch và khu vực xung quanh, xác nhận rằng lực lượng của ông ta đã ở vị trí tại các điểm đã định trước xung quanh cung điện, và các mục tiêu của ông đều có mặt bên trong.

“Lực lượng hộ vệ của phái đoàn dị giáo, bao gồm cả nữ tu đó—bốn Bạch Tro, sáu Hắc Thổ, và mười hai Học Đồ, tất cả đều ở đúng vị trí. Shadi và đội cận vệ thân tín của hắn, bao gồm cả chính hắn, có hai Bạch Tro, bốn Hắc Thổ, sáu Học Đồ, cộng thêm linh hồn cổ đại kỳ lạ đó… Bố trí này không khác mấy so với các lần đàm phán trước…”

Dành ra một chút tâm linh cần thiết để phá vỡ lớp phòng thủ Bóng Tối không quá dày của phái đoàn, Muhtār đã dễ dàng thu thập được thông tin chi tiết về cả phái đoàn đặc phái viên Giáo hội và đội cận vệ của Shadi trong cung điện. Hài lòng rằng không có thêm quân tiếp viện hoặc không có bẫy ẩn nào, ông ta kết luận hai bên vẫn chưa nhận ra ý định của ông ta.

Tất nhiên, theo Muhtār, ngay cả khi bên có có một chút linh cảm và tăng cường đề phòng trước, điều đó cũng không thành vấn đề. Xét về cấp độ thần bí, ông ta cao hơn đối phương hẳn một cấp; mọi sự kháng cự, dù được chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, đứng trước ông ta cũng chỉ là điều vô nghĩa.

Sau khi tiến hành vài bước xác nhận đơn giản, Muhtār dẫn theo đoàn tùy tùng trực tiếp bước vào Cung điện Hoàng gia Baruch, rồi một mạch đi tới đại sảnh nơi diễn ra đàm phán.

Đại sảnh đàm phán là một công trình độc lập nằm trong một tòa nhà riêng biệt trong khu phức hợp cung điện. Toà kiến trúc có mái vòm tròn khổng lồ này chỉ có đúng một gian phòng duy nhất—chính là phòng họp. Nhờ không gian rộng lớn và trang hoàng xa hoa, nơi đây từ lâu đã được triều đại Baruch dùng để tổ chức những hội nghị trọng yếu, vì vậy mới được chọn làm địa điểm cho các buổi thương thuyết lần này.

Bước chân quen thuộc vang vọng, Muhtār đẩy cửa bước vào đại sảnh. Ngay khi vừa bước vào, ông ta lập tức bắt gặp ánh mắt của Shadi, Vania, và những người khác, tất cả đều đang chờ đợi ông ta.

Không giống như những lần trước, Shadi và Vania không ngồi sau chiếc bàn tròn rộng lớn lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của ông. Thay vào đó, họ đứng ở rìa bàn, bên cạnh là các cận vệ và hộ vệ. Cả hai lặng lẽ dõi theo bước chân của Muhtār. Trên mặt Shadi và Vania tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường lệ, nhưng các cận vệ của họ lại căng thẳng ra mặt, ai nấy đều cảnh giác nhìn chằm chằm Muhtār vừa tiến vào đại sảnh. Trong số đó, Gaspard đứng bên cạnh Vania là người đề phòng nhiều nhất; anh ta lập tức cất tiếng hỏi thẳng Muhtār.

“Ngài Muhtār, ngài có thể giải thích rõ ràng cho chúng tôi, việc ngài vừa thực hiện phép trinh sát diện rộng là thế nào không?”

Chưa kịp để ai khác mở lời, Gaspard đã thẳng thừng chất vấn Muhtār. Trong thế giới thần bí, hành động dò xét ai đó một cách mạnh mẽ mà không báo trước được coi là một sự xúc phạm nghiêm trọng; thậm chí ở một góc độ nào đó còn có thể xem như hành vi khiêu khích, thù địch—bởi chẳng ai muốn bị người khác thăm dò từ đầu đến chân một cách trái với ý muốn của họ.

Với một chút địch ý trong giọng nói của mình, Gaspard yêu cầu một câu trả lời. Rõ ràng là phép dò xét vừa rồi của Muhtār khiến những người không thuộc Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế tại hiện trường cũng cảm nhận được ông ta không hề có ý đồ thân thiện, đẩy họ vào trạng thái cảnh giác. Nghe lời thách thức của Gaspard, Muhtār quét ánh mắt quanh và trả lời bằng một giọng đều đều, vô cảm.

“Không có gì… Ta chỉ muốn kiểm tra một chút xem các vị đã đến đủ chưa mà thôi. Dù sao hôm nay cũng là vòng đàm phán cuối cùng, ta không muốn vì thiếu người mà khiến mấy ngày nỗ lực vừa qua kết thúc dang dở.”

Muhtār buông lời qua loa, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào. Ngay bên cạnh, Vania liền nối lời ông bằng một thái độ dịu dàng.

“Ngài Muhtār, tôi rất cảm kích vì ngài vẫn đặt hy vọng vào cuộc đàm phán này. Hôm qua, khi ngài rời đi sớm, tôi lo rằng ngài đã từ bỏ. Điều đó khiến tôi không khỏi bất an về tương lai của Addus. Tôi rất biết ơn vì Ngài có thể quay lại hôm nay để nói chuyện với chúng tôi một lần nữa.”

Vania nói lời lịch sự, và Muhtār, nghe vậy, đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh, khó dò.

“Phải… Chúng ta sẽ quyết định xem tương lai của Addus sẽ ra sao, ân sủng thần thánh nào thực sự nên chiếu sáng trên vùng đất này. Tất cả hãy kết thúc vào ngày hôm nay…”

Nói đến đó, ánh mắt Muhtār trở nên sắc lạnh. Ngay lúc này, Shadi, đứng ở bên cạnh, lên tiếng, khẽ làm động tác mời màng rồi tham gia cuộc đối thoại.

“Nếu đã như vậy, chúng ta có thể bắt đầu vòng cuối cùng này ngay bây giờ. Ngài Muhtār. Xin mời ngài ngồi vào chỗ. Chúng ta sẽ tiến hành như trước—từ từ, từng bước một—”

“Không cần. Ta đã chán ngấy những lời tranh cãi vô nghĩa quanh chiếc bàn này rồi. Hôm nay, ta sẽ sử dụng những phương thức thực tế hơn để tiếp tục cuộc đàm phán này. Cho nên, không cần ngồi. Chúng ta cứ đứng thế này, rồi chút nữa mọi chuyện sẽ sớm kết thúc…”

Lời vừa dứt, ánh sáng trong mắt Muhtār càng lúc càng trở nên nguy hiểm. Tuyên bố của ông ta khiến bầu không khí trong phòng vốn đã ngột ngạt, lại như thể bị bóp nghẹt. Đúng lúc đó, một tiếng sấm rền vang từ bầu trời xa, hòa quyện với giọng nói của ông, khiến lời đe dọa càng thêm đáng sợ. Nghe thấy Muhtār tuyên bố sẽ dùng “phương thức thực tế”, Vania cùng đội hộ vệ do Gaspard đứng đầu đều siết chặt vũ khí; mọi người trong phòng đều cảm thấy rằng kẻ trước mặt mình đến đây không mang thiện ý.

“Ngài Muhtār, chính xác thì ngài có ý gì khi nói ‘phương thức thực tế’?”

Shadi giọng điệu nghiêm trọng, ánh mắt không rời, hỏi Muhtār. Nhưng Muhtār không trực tiếp đáp lại anh. Thay vào đó, ông ta quay lại và tuyên bố lớn tiếng với phái đoàn của Vania.

“Nữ tu dị giáo Vania, ta đã hết kiên nhẫn dây dưa với các ngươi về những chủ đề vô nghĩa. Trên mảnh đất Addus này, chỉ có hào quang của Đức Chúa của chúng ta mới được phép tỏa sáng, không phải của ba kẻ giả thần mưu mô chiếm đoạt vinh quang của Ngài! Với đức tin và thanh kiếm, chúng ta sẽ mãi mãi bảo vệ chân lý đó, tuyệt không lay chuyển. Niềm tin mê hoặc lòng người của ba kẻ giả thần, trên đất Addus không thể tồn tại dù chỉ một tấc! Bất kỳ kẻ nào còn dám tôn thờ thứ tà thuyết của chúng ở đây, ta sẽ đích thân diệt trừ!”

Tuyên bố kiêu ngạo của Muhtār vang vọng khắp đại sảnh, phô bày hoàn toàn ý định giết chóc của ông ta cho tất cả những người có mặt. Ngay lúc đó, sát ý của hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Gaspard và những người khác ngay lập tức rút vũ khí của họ ra, chĩa vào Muhtār trong tư thế sẵn sàng, căng thẳng—xung đột dường như chỉ còn một bước nữa là bùng nổ.

Trong khi Muhtār đang tiến về sảnh họp của cung điện để tuyên đọc tối hậu thư của mình, thì bên trong nhà thờ Ánh Nguyện, những giáo sĩ thuộc Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế vẫn còn lưu lại nơi đây đang đồng loạt tụ tập trong đại điện. Ở thời khắc then chốt quyết định tương lai của Giáo phái Cứu Thế ở Addus, tất cả họ đều quỳ trước thánh đàn của Đấng Cứu Thế để cầu nguyện, khẩn xin sự ưu ái của thần linh trong cuộc thánh chiến sắp xảy ra.

“Nguyện Đức Chúa che chở Addus, để chúng con mãi tắm trong hào quang của Ngài…”

“Nguyện Đức Chúa thức tỉnh… hãy để sự rực rỡ của Ngài vạch trần chân thân của ba kẻ giả thần đó…”

“Trong giờ phút của nguy nan sắp xảy ra này… Tà ác hoành hành dưới danh thánh của Ngài. Chúng con cầu xin Ngài, hãy sử dụng Addus một lần nữa như con thuyền của Ngài để cứu rỗi thế giới …”

Trong sảnh đền cổ kính, các giáo sĩ chỉnh tề quỳ thành hàng có trật tự. Những lời cầu nguyện và tiếng tụng ca của họ vang vọng trong không gian rộng lớn. Hàng chục giáo sĩ sùng tín phủ phục xuống nền gạch, hướng về phía bàn thờ được chạm khắc tinh xảo của Đấng Cứu Thế—khá trái ngược với phần còn lại của phong cách ngôi đền—để thành kính khấn nguyện.

Bên trong đại sảnh, gương mặt ai nấy đều tràn ngập sự cuồng nhiệt không thể nhầm lẫn. Tất cả họ đều hiểu, ngày mai sẽ là ngày thánh chiến ở Addus chính thức khai mở, cũng là ngày đức tin mà họ âm thầm duy trì bấy lâu sẽ được công khai truyền bá rộng khắp trong một quốc gia. Đối với toàn thể Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế trên khắp Bắc Ufiga, đây không còn nghi ngờ gì là một ngày vô cùng trọng đại Họ tin chắc rằng những “chiến công anh hùng” của mình sẽ đóng một vai trò then chốt trong sự phục sinh của Đấng Cứu Thế Rạng Rỡ. Tiếng cầu nguyện hòa lẫn với lời thánh ca vang vọng giữa những cột trụ khổng lồ của thần điện, âm thanh duy nhất át được chúng chỉ là tiếng sấm thỉnh thoảng vọng xuống từ chân trời xa.

Ngôi đền cổ kính này có niên đại khoảng bảy nghìn năm, nhưng ở đây, những giáo sĩ lại sùng kính một cách sùng đạo một vị thần mà ban đầu không có gì liên quan đến nó. Ánh mắt của mỗi người đều dán chặt vào bàn thờ Đấng Cứu Thế được chế tác nguy nga.

Đây là bàn thờ được dựng lên trong ngôi đền này vào đầu kỷ nguyên hiện tại. Vào thời điểm đó, Nhà Thờ Ánh Nguyện này vẫn là một nhà thờ dành riêng cho Đức Chúa Chân Quang. Sau khi Tam Ngôi được truyền bá đến Bắc Ufiga, bàn thờ Tam Ngôi đã được xây dựng tại đây. Nhưng khi Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế và quân đội cách mạng chiếm được Yadith, các bàn thờ của Tam Ngôi đã bị phá hủy, chỉ còn lại bàn thờ Đấng Cứu Thế, trả lại ngôi đền diện mạo của nó một nghìn năm trước.

Theo con mắt của các tín đồ Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, hành động của họ trong Nhà Thờ Ánh Nguyện là một sự trở lại thực sự với mục đích ban đầu của nó. Họ tin rằng họ đang khôi phục lại địa vị vốn thuộc về vị thần của mình từ ngàn năm trước. Trong ngôi thánh đường từng thuộc về đức tin ấy, họ dâng lên những lời khấn nguyện chân thành nhất cho sự nghiệp vĩ đại của Giáo phái Cứu Thế trong kỷ nguyên mới. Mỗi giáo sĩ nhìn về bàn thờ Đấng Cứu Thế đều ngập tràn nhiệt huyết, không ít người còn gắn vận mệnh của Addus với vận mệnh của chính ngôi nhà thờ này mà cất cao lời cầu xin.

“Lạy Đức Chúa! Xin ban ân sủng của Ngài cho chúng con, để tất cả Addus có thể một lần nữa đón nhận con đường đức tin chân chính! Cầu mong Addus, giống như Nhờ Thờ Ánh Nguyện này, trở lại sau nhiều thế kỷ với ân huệ thiêng liêng của Ngài!”

Ầm!!

Ngay khi sảnh vang vọng với những lời cầu nguyện liên quan đến nhà thờ, một tia sét trắng rực rỡ xé toạc những đám mây dày trên đầu. Xé từ trời xuống đất, nó uốn cong qua một lỗ hở trên mái nhà của ngôi đền, đánh thẳng vào trước mặt những người thờ phượng.

Trong chớp mắt, ánh sáng trắng chói lòa và một tiếng gầm vang trời lấp đầy sảnh. Hàng chục giáo sĩ, bị chấn động bởi ánh sáng và tiếng nổ chói tai, đưa tay che mắt và tai, khuôn mặt méo mó vì đau đớn.

Một lúc sau, ánh sáng chói lòa lắng xuống và tiếng sấm rền vang đi xa, để lại ngôi đền trong sự im lặng đột ngột. Các giáo sĩ, những người chỉ một lúc trước còn đang cầu nguyện một cách sùng đạo, giờ cúi mình trong sự kinh hoàng, tim đập thình thịch. Không ai từng nghĩ rằng một tia sét bất thường có thể đánh vào bên trong nơi thờ cúng của họ. Một lần tiếp xúc gần như vậy với sét khiến họ hoảng loạn không thể tả xiết.

Tuy nhiên, một cú sốc lớn hơn vẫn đang chờ đợi. Khi họ hồi phục từ nỗi sợ hãi, họ nhận thấy rằng bàn thờ Đấng Cứu Thế mà họ đã cúi đầu trước đó đã biến mất—hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một đống đổ nát, đen xì. Từ vài mảnh vỡ còn lại, người ta chỉ có thể lờ mờ nhận ra những gì còn lại của bàn thờ.

Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, miệng của mỗi giáo sĩ đều há hốc, biểu cảm của họ đầy vẻ không tin.

“L-làm sao… làm sao có thể như vậy?”

“Là sét… tia sét vừa rồi…”

“Bàn thờ của Đức Chúa—bị sét đánh tan nát…”

Các giáo sĩ sững sờ nhìn chằm chằm, kinh hoàng, vào những gì đã xảy ra. Những lời cầu nguyện sùng đạo của họ để được sự giúp đỡ của thần linh đã không mang lại sự cứu rỗi, mà thay vào đó là một tia sét tàn phá từ trên trời.

Tuyệt vọng tìm kiếm một lời giải thích, họ rơi vào trạng thái suy đoán—đó là sự trùng hợp, một dấu hiệu của Đấng Cứu Thế, hay sự phẫn nộ của Tam Ngôi? Khi mọi suy đoán còn hỗn loạn, một giọng nữ vang lên từ phía trên.

“Vùng đất này, quốc gia này, ngôi đền này… không có gì thuộc về bất kỳ cái gọi là Đức Chúa hay Đấng Cứu Thế nào cả.”

Nghe thấy giọng nói đó, đám đông cùng ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Những gì họ thấy là một bóng người đang từ từ trôi xuống từ không khí.

Làn da sẫm màu, giống như ngọc bích của cô được tô điểm bằng một loạt các đồ trang sức bằng vàng tinh xảo. Một chiếc áo choàng trắng đơn giản phủ lên vóc dáng mảnh mai. Dưới một chiếc mũ đội đầu bằng vàng gắn vào khăn xếp che giấu khuôn mặt là một ánh mắt trang trọng phía trên một tấm màn bí ẩn. Cứ như vậy, một người phụ nữ trong bộ trang phục với một phong cách kỳ lạ rõ rệt này từ trên trời đáp xuống và đặt chân lên những gì còn lại của bàn thờ Đấng Cứu Thế, xuất hiện trước các giáo sĩ của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đang tụ tập. Những giáo sĩ có một chút kiến thức đã liền nhận ra: mọi thứ cô mặc đều giống như các cổ vật được khai quật từ các ngôi mộ bảy nghìn năm tuổi của triều đại cổ xưa đã biến mất đó.

“Ngươi là ai? Tia sét vừa nãy là trò quỷ của ngươi sao?”

“Ngươi dám dẫn thứ sấm sét tà ác đó xuống phá tan bàn thờ của Đức Chúa! Chẳng lẽ ngươi là một trong những kẻ dị giáo đó sao? Ngươi có biết mình đã phạm trọng tội bất kính đến nhường nào không?!”

Một vài giáo sĩ, đã phần nào tỉnh táo sau cú sốc của họ, chỉ tay quát tháo, buộc tội vào người phụ nữ bí ẩn. Người phụ nữ đó chỉ mỉm cười, nhẹ giọng đáp.

“Sấm sét tà ác? Hah… Xưa kia, ở vùng đất này, đó từng được tôn kính như một thứ thiêng liêng, vậy mà trong con mắt đám người mù các ngươi lại gán cho nó cái tên ‘tà ác’. Nếu có kẻ bất kính ở đây, đó không phải là ta—mà là các ngươi…”

“Câm miệng! Đây là thánh đường của Đức Chúa, không phải là nơi để ngươi nói lời mê sảng!” một trong những giáo sĩ gầm lên tại chỗ, phẫn nộ. Tuy nhiên, người phụ nữ không hề quan tâm. Cô vẫn tiếp tục bằng một giọng điệu có phần chậm rãi.

“Ta đã nói rồi: bất kể là ngôi đền này, cũng như quốc gia này, cũng như vùng đất này… không có gì thuộc về cái gọi là Đấng Cứu Thế hay Tam Ngôi cả. Từ bảy nghìn năm trước cho đến bây giờ, chúng chỉ có một chủ nhân thực sự.

“Chủ nhân đó là vị thần mà ta phục vụ! Đấng Khai Sáng Cổ Xưa, Đấng Ban Tặng Tri Thức, Đấng Cai Trị Sấm Sét—Phán Quan của Thiên Đường! Sinh ra từ chính vùng đất này, Ngài là chủ nhân duy nhất dưới bầu trời này!”

Cô nói vậy. Nghe lời này, các giáo sĩ trong đền đều ngơ ngác, mà cô cũng không để ý, tiếp tục giang rộng đôi tay, như một lời tuyên cáo lớn tiếng cất lên.

“Ta tên là Isis, là nữ tư tế phụng sự Phán Quan của Thiên Đường! Sau bảy nghìn năm ngủ yên, Phán Quan của Thiên Đường đã thức tỉnh một lần nữa. Chúng ta sẽ thực thi ý chí của Ngài, đánh đuổi mọi Dị Thần từ bên kia biển cả đang chiếm cứ vùng đất này! Vùng đất này sẽ một lần nữa được dẫn dắt bởi trí tuệ của Phán Quan của Thiên Đường, và tất cả bắt đầu từ Addus!

“Hỡi những kẻ tôn thờ dị thần, hãy trả lại những gì các ngươi đã đánh cắp, rồi rời khỏi đây! Trở về nơi các ngươi phải về, và ta sẽ tha thứ cho sự mạo phạm này…”

Khoác một vẻ cao ngạo mà mình gắng gượng tạo ra, trên người phủ đầy những món trang sức–y phục vừa trộm được ở viện bảo tàng đêm qua rồi vội vã chỉnh sửa lại, Nephthys dõng dạc đọc lời tuyên bố, tim đập thình thịch. Đương nhiên, những lời của cô ngay lập tức làm đám giáo sĩ trước mặt tức giận.

“Hoang đường! Bắt lấy ả ta!” một quát lệnh vang lên, và các giáo sĩ xung quanh ào ào lao vào Nephthys từ mọi phía. Còn cô chỉ đứng yên tại chỗ, đối diện nguy hiểm mà không hề động đậy.

Ngay lúc đó, Dorothy—người đóng quân bên trong không gian ẩn của ngôi đền và kiểm soát các hệ thống phòng thủ của nó—cũng hành động. Chỉ với một suy nghĩ, cô đã triệu hồi một vài tia sét từ lớp mây dày đặc trên đầu, đánh vào đám giáo sĩ đang xông vào Nephthys.

Tất cả cùng một lúc, một cơn mưa sét trắng trút xuống ngôi đền, tiếng sấm xé tai làm rung chuyển toàn bộ thành phố Yadith.